Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
Chương 28: Bánh bao và ác ác
Địch Qua
11/05/2020
Edit: Jin Mi
Dù cho Khổng Địch không muốn cũng không còn biện pháp, Đường Tiểu Duy tự mình đồng ý, anh chỉ có thể cùng con thứ tư của ông hai lái xe đi thị trấn, lúc đi có bao nhiêu là miễn cưỡng.
Bà cụ ngủ rất sớm, đúng tám giờ, Trân Trân bắt đầu đứng lên bận rộn thu dọn, bưng nước châm trà cũng thôi đi, quan trọng là cô ấy còn nấu nước cho bà rửa chân, trải giường chiếu cũng chú ý bỏ vào túi chườm nóng, điều này làm cho Đường Tiểu Duy nhìn mà bái phục, chẳng trách lão Phật gia thích cô ấy, quả thật là một bảo mẫu toàn chức không cần lương.
Sau khi hầu hạ lão Phật gia ngủ, Trân Trân rửa mặt, đi đến một chiếc giường đôi ở phía bên kia của phòng bà cụ, bắt đầu trải giường chiếu.
Đường Tiểu Duy đi tới, nhìn Trân Trân một chút, nói: “Không cần ủ chăn cho tôi, tôi không quen ngủ cùng người khác, lấy thêm một chiếc chăn đi.”
“A, được.” Trân Trân đi tới cạnh tủ, tìm ra một chiếc chăn cất kỹ: “Tôi cho cô một túi chườm nóng nhé.”
Nhìn bộ dạng cô ấy bận trước bận sau, bỗng nhiên lương tâm Đường Tiểu Duy phát hiện, cảm thấy bản thân đối với cô gái này thân thiện hơn một chút.
Giường rất lớn, hai người ngủ không phải chen chúc, Đường Tiểu Duy không quen nơi này, thời gian trôi qua lâu vậy cũng không ngủ được, cô nhìn Trân Trân bên cạnh, hỏi: “Tình nhi, cô đã ngủ chưa?”
“.....Tôi tên là Trân Trân.” Trân Trân nhỏ giọng trả lời: “Tôi chưa ngủ.”
“Cô cũng không ngủ được à.” Đường Tiểu Duy vui mừng, có người cùng mất ngủ: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
“Oh.”
“Cô và ông nội Khổng Địch là họ hàng à?”
“Ừ, không hẳn là họ hàng gần, tôi là cháu gái nhà ngoại của Tống Tống, uh…Tống Tống chính là cậu bé mười lăm tuổi, vai vế Tống Tống khá lớn, Tống Tống còn là…chú nhỏ của anh ấy.” Giọng nói dịu dàng của cô ấy trong đêm yên tĩnh vô cùng dễ nghe.
“Từ nhỏ cô và Khổng Địch đã biết nhau à?” Đường Tiểu Duy biết cô ấy nói Khổng Địch.
“...Hình như chỉ có tôi biết anh ấy.” Giọng nói Trân Trân có chút cô đơn và bất đắc dĩ: “Lúc còn rất nhỏ, anh ấy đã tới ở đây, chắc khoảng □ tuổi, khi đó tôi vô cùng thích anh ấy, luôn quấn lấy anh ấy chơi đùa, người lớn thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ, thì hỏi tôi sau này muốn gả cho anh ấy hay không...A…Tôi nói như vậy cô sẽ không tức giận chứ?”
“Không có chuyện gì, khi còn bé không hiểu ái tình, cô nói tiếp đi.” Đường Tiểu Duy vô cùng hào phóng.
“Đã không còn gì để nói, đều là lời nói đùa, thực ra năm ngoái tôi tới thăm bà cô, phát hiện anh ấy trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa anh ấy không nhận ra tôi.” Trân Trân nhìn Đường Tiểu Duy, cười cười, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt ôn hòa của cô ấy cực kỳ đẹp: “Lần này đến, anh ấy vẫn không nhận ra.”
“A, Tình nhi cô đừng đau lòng, người Khổng Địch nhận ra không nhiều, đặc biệt là người anh ấy càng không nhớ.” Đường Tiểu Duy bất giác muốn an ủi cô ấy, cô gái này quả thực làm cho người ta thích, lịch sự yên tĩnh vô cùng tốt đẹp.
Trân Trân có chút dở khóc dở cười: “Tôi tên là Trân Trân, gọi là Trân Trân.”
Đường Tiểu Duy dĩ nhiên biết cô ấy tên là Trân Trân, nhưng cô cảm thấy cô ấy tựa như Tình Nhi, một khi gọi tên lên, tên Tình Nhi này luôn theo thói quen nói ra.
Hai người không nói gì thêm nữa, mắt Trân Trân nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa.
Khi còn bé không hiểu ái tình, lớn lại hiểu, lời nói đùa của người khác như ở trong lòng Trân Trân ăn sâu bén rể, vì thế từ bé đã có một niềm tin muốn gả cho Khổng Địch như vậy, nhưng dần dần lớn lên cảm thấy bản thân quá mơ mộng hão huyền. Khi còn bé, Khổng Địch giống như một tiểu bá vương, dáng vẻ lúc nào cũng kiêu ngạo, anh ấy ít khi để ý thứ gì khác, lớn lên gặp lại, cảm thấy anh ấy càng trầm tĩnh ít nói, kiêu ngạo hơn. Vì vậy cô tự nói với chính mình, đặt anh ấy ở trong lòng là tốt rồi, thỉnh thoảng có thể nhớ nhung một chút, thế nhưng bà cô luôn cho cô hi vọng, một lần lại một lần nữa làm cho cô cảm thấy, biết đâu bọn họ có thể.
Nhưng…
Cô quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng bị bao phủ ở dưới ánh trăng, giống như búp bê trong tủ kính, đôi mắt mở to, lông mi nhấp nháy vừa dài vừa cong, cô ấy đang nhìn trần nhà không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt trong veo ở trong phòng tối như vậy vẫn có thể nhìn rõ ràng như cũ, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, trên người còn có một mùi sữa nhàn nhạt, vốn tưởng rằng là một đứa trẻ, nhưng tâm trí vô cùng trưởng thành.
Thì ra, Khổng Địch thích cô gái trẻ con như thế.
“Nếu sau này tôi gả cho Khổng Địch, cô sẽ không phớt lờ tôi chứ?” Đột nhiên, Đường Tiểu Duy quay đầu, nhìn Trân Trân, mơ hồ có chút mong đợi.
“Đương nhiên sẽ không…” Trân Trân vội vàng trả lời, muốn hỏi cô ấy vì sao lại nói như vậy, nhưng nghĩ rằng cô ấy hỏi như vậy thì cô ấy nhất định là biết mình có tâm tư đối với Khổng Địch, vì vậy không cố tình giả vờ, ngược lại hai má ửng đỏ, có chút cẩn thận hỏi: “Vậy nếu như tôi gả cho Khổng Địch thì sao?”
Đường Tiểu Duy cười hì hì: “Sẽ không, anh ấy rất thích tôi.”
Trân Trân cũng cười theo, khẽ xê dịch về phía Đường Tiểu Duy chút: “Tôi…Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
--- ------ ------ -------Tôi là đường phân cách Tình Nhi đáng thương---- ------ ------ -----
Người dân ở quê thức dậy khá sớm, bảy giờ hơn, người nhà ông hai đã dậy làm việc, Trân Trân cũng dậy thật sớm phục vụ lão Phật gia, Đường Tiểu Duy không thể ngủ tiếp nữa, thức dậy theo.
Bình thường Khổng Địch ngủ dậy lúc mười giờ, cho nên anh ấy quay về phải chờ đến mười một giờ. Trong lúc này, Đường Tiểu Duy hoàn toàn không biết làm gì.
Rời giường được một lúc, đã bị gọi vào đại sảnh ăn điểm tâm, món chính ở đây là bánh màn thầu, chúng được gọi là bánh bao, nói đến bánh bao, Đường Tiểu Duy nhớ lại từng nghe qua một câu chuyện cười, chuyện kể rằng Đường Minh Hoàng bảo Lý Bạch làm thơ cho Dương quý phi, Lý Bạch nói: “Làm thơ có thể, chỉ cần quý phi mài mực cho thần.” Đường Minh Hoàng cười ha ha, nói: “Đại thi nhân đúng là đại thi nhân, ngay cả yêu cầu cũng đặc biệt như vậy, người đâu, dâng lên một mâm bánh bao, quý phi, nàng đến đút cho tiên sinh ăn đi.”
Đường Tiểu Duy kể chuyện cười này cho Trân Trân nghe, Trân Trân cười cả một buổi sáng, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn được, đến vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của lão Phật gia cũng tốt mấy phần, thiếu chút nữa cười một trận.
Bởi vì hôm nay là mười lăm, cho tới trưa bà cụ đều phải ở Phật Đường tụng kinh niệm Phật, Trân Trân đã có thể nhàn rỗi, không cần đi theo phục vụ bà.
Không cần phục vụ lão Phật gia nhưng phải phục vụ tiểu Phật gia, cô ấy muốn giúp ông cậu tư trông chừng đứa nhỏ, chính là cô nhỏ gần bốn tuổi của Khổng Địch, Đường Tiểu Duy cảm thấy Trân Trân có năng lực nhẫn nại siêu phàm.
Hai người ngồi ở cạnh cái bàn trong sân viết chữ, Trân Trân vô cùng kiên nhẫn dạy con bé viết một hai ba bốn, một lần lại một lần, nhóc con hoàn toàn không chăm chú, lúc thì đi tiểu lúc thì đi ị lúc thì đói bụng đến mà sợ, Đường Tiểu Duy ở bên cạnh nhìn cũng sắp chịu không nổi, nhưng vẻ mặt Trân Trân vẫn còn tươi cười, hòa nhã.
“Em không muốn viết một hai ba bốn, em muốn vẽ tranh, chị Trân Trân dạy em vẽ tranh đi.” Cô bé tên là Linh Đang, giọng nói mùi sữa vô cùng dễ nghe.
“Để chị dạy em vẽ tranh.” Đường Tiểu Duy ngồi xuống, cầm bút lên.
Thật ra Đường Tiểu Duy không hề có tế bào nghệ thuật, chủ động yêu cầu chính là quan tâm đột nhiên lan tỏa, muốn cho Trân Trân nghỉ ngơi một lát.
“Nhóc con, nhìn xem, đây là mèo con.” Đường Tiểu Duy vẽ một con mèo con.
“Mèo con.” Tiểu Linh Đang bắt chước đọc theo.
“Đây là vịt con.” Đường Tiểu Duy vẽ một sinh vật mỏ dẹt.
“Vịt con.”
“Này là heo con.” Một con heo đầu béo, tai to bừng bừng hiện ra.
“Heo con.”
“Ừ….” Đường Tiểu Duy cắn nắp bút, suy nghĩ còn muốn vẽ những thứ gì.
“Chị gái, vẽ tiếp, vẽ gà con.” Tiểu Linh Đang thấy Đường Tiểu Duy bất động, nhiệt tình gợi ý.
“Ừ, được, vẽ con gà con….gà.…” Lúc Đường Tiểu Duy phản ứng kịp thời mình muốn vẽ cái gì, cái đó xấu hổ, mặt lộ vẻ lúng túng, nhìn Trân Trân ngồi bên cạnh, cô ấy cũng đỏ mặt, Đường Tiểu Duy vội vàng ho khan một cái: “Nhóc con, chị sẽ không vẽ…”
*Con gà(鸡鸡) đồng âm với từ dương vật (阴茎) cho nên Đường Tiểu Duy mới xấu hổ.
Lời còn chưa nói hết, thì cảm thấy có người đi tới, vừa định quay đầu lại, thân thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp, truyền đến hơi thở quen thuộc, Đường Tiểu Duy lập tức yên tâm, thật ra không ngờ anh ấy trở về sớm như vậy.
Khổng Địch ôm cô từ phía sau, cằm tựa ở trên bả vai của cô, ý cười đầy mặt, anh nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ lên gò má của cô: “Cục cưng...”
Đường Tiểu Duy thấy Tiểu Linh Đang và Trân Trân đều trợn mắt nhìn bọn họ, vội vã đứng lên đẩy Khổng Địch một cái, Khổng Địch buông cô ra, dắt tay cô đi qua sân nhỏ, đi vào phòng ngủ của Đường Tiểu Duy, vừa đóng cửa lại, mắt của sắc lang nọ lập tức sáng rực lên.
“Có nhớ anh không?” Hai người kề trán vào nhau, anh ôm cô lắc lư nhẹ nhàng.
Đường Tiểu Duy gật đầu.
“Thật ngoan,…Cục cưng,uh…Em không vẽ gà con à?” Khổng Địch đột nhiên hỏi.
Đường Tiểu Duy đỏ mặt sau khi nghe những lời anh nói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh đầy quở trách, phát hiện vẻ mặt cười xấu xa của anh, thật sự đáng ghét.
“Anh có thể cởi cho em nhìn theo vẽ.” Anh đột nhiên cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm, đôi môi như có như không lướt qua lỗ tai mẫn cảm của cô, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai của cô, Đường Tiểu Duy nghĩ, lỗ tai của cô chắc chắn rỉ máu.
Anh thực sự càng ngày càng mạnh miệng.
“Khỏi cần, sân sau của nhà ông cậu anh có gà, em dựa theo nó vẽ là được.” Đường Tiểu Duy kiên trì nói xong, lại chọc chọc Khổng Địch: “Anh nhớ che đũng quần cẩn thận, đừng để cho gà mổ mất, nghe nói gà của nhà ông cậu là gà chọi, rất hung, bất kể nó thấy cái gì là lập tức mổ.”
Khổng Địch cười khi nghe xong câu đó, chỉ cảm thấy cô nhóc nhà anh rất thú vị, trong lòng không nhịn được cười lên: “Bị mổ đi rồi em sẽ phải khóc đến chết.”
“Hừ!”
Đường Tiểu Duy nhìn anh đầy oán trách, Khổng Địch thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đáng yêu của cô, nhịn không được ôm hôn cô hai cái, sau đó vẫn chưa thỏa mãn lại thêm một nụ hôn ẩm ướt, đầu lưỡi anh lưu luyến trên chiếc răng khểnh bên trái của cô, khẽ liếm, thậm chí còn thử cắn hai cái, Đường Tiểu Duy cảm thấy độ an toàn của đây không còn cao, không muốn dây dưa với anh, hết sức né tránh, vậy mà bị môi anh hôn xuống cổ, tất nhiên Khổng Địch không thể buông tha cơ hội tốt như vậy, thế nên đã trồng được quả dâu tây to to.
*Dâu tây: dấu hickey
“Bà nội không bắt nạt em chứ?” Trồng xong dâu tây, Khổng Địch sực nhớ ra chuyện quan trọng muốn hỏi.
“Không có, bà và Tình nhi đối xử với em rất tốt.” Đường Tiểu Duy đã thật lòng coi Trân Trân như bạn bè, hơn nữa buổi sáng lão Phật gia còn gắp thức ăn cho cô, làm cho Đường Tiểu Duy vừa mừng vừa lo, cô cho rằng có thể là do truyện cười ăn bánh bao kia mà ra.
“Tình nhi là ai?”
“Chính là Trân Trân.”
“Trân Trân là ai?”
“….Chính là người muốn gả vào gia đình anh đó.”
“A a, cái người vợ bé mà bà nội muốn cưới cho ông nội.”
“….” Trân Trân nghe được sẽ khóc.
Sau đó hai người trở lại sân, Đường Tiểu Duy thực sự đi bắt một con gà để dựa theo vẽ, đương nhiên bắt gà là việc của người làm nhà ông cậu, vẽ xong, Trân Trân cầm bức tranh miễn cưỡng có thể nhìn ra là vẽ con gà, Tiểu Linh Đang nói: “Con này kêu ò ó o, bởi vì nó gáy ò ó o vào buổi sáng, cho nên nó kêu ò ó o!”
Nghe con bé nói, quả thật là đứa trẻ thú vị, Đường Tiểu Duy ở bên cạnh gật đầu lia lịa, dù sao chỉ cần đừng gọi gà con thì gọi là cái gì cũng được.
Dù cho Khổng Địch không muốn cũng không còn biện pháp, Đường Tiểu Duy tự mình đồng ý, anh chỉ có thể cùng con thứ tư của ông hai lái xe đi thị trấn, lúc đi có bao nhiêu là miễn cưỡng.
Bà cụ ngủ rất sớm, đúng tám giờ, Trân Trân bắt đầu đứng lên bận rộn thu dọn, bưng nước châm trà cũng thôi đi, quan trọng là cô ấy còn nấu nước cho bà rửa chân, trải giường chiếu cũng chú ý bỏ vào túi chườm nóng, điều này làm cho Đường Tiểu Duy nhìn mà bái phục, chẳng trách lão Phật gia thích cô ấy, quả thật là một bảo mẫu toàn chức không cần lương.
Sau khi hầu hạ lão Phật gia ngủ, Trân Trân rửa mặt, đi đến một chiếc giường đôi ở phía bên kia của phòng bà cụ, bắt đầu trải giường chiếu.
Đường Tiểu Duy đi tới, nhìn Trân Trân một chút, nói: “Không cần ủ chăn cho tôi, tôi không quen ngủ cùng người khác, lấy thêm một chiếc chăn đi.”
“A, được.” Trân Trân đi tới cạnh tủ, tìm ra một chiếc chăn cất kỹ: “Tôi cho cô một túi chườm nóng nhé.”
Nhìn bộ dạng cô ấy bận trước bận sau, bỗng nhiên lương tâm Đường Tiểu Duy phát hiện, cảm thấy bản thân đối với cô gái này thân thiện hơn một chút.
Giường rất lớn, hai người ngủ không phải chen chúc, Đường Tiểu Duy không quen nơi này, thời gian trôi qua lâu vậy cũng không ngủ được, cô nhìn Trân Trân bên cạnh, hỏi: “Tình nhi, cô đã ngủ chưa?”
“.....Tôi tên là Trân Trân.” Trân Trân nhỏ giọng trả lời: “Tôi chưa ngủ.”
“Cô cũng không ngủ được à.” Đường Tiểu Duy vui mừng, có người cùng mất ngủ: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
“Oh.”
“Cô và ông nội Khổng Địch là họ hàng à?”
“Ừ, không hẳn là họ hàng gần, tôi là cháu gái nhà ngoại của Tống Tống, uh…Tống Tống chính là cậu bé mười lăm tuổi, vai vế Tống Tống khá lớn, Tống Tống còn là…chú nhỏ của anh ấy.” Giọng nói dịu dàng của cô ấy trong đêm yên tĩnh vô cùng dễ nghe.
“Từ nhỏ cô và Khổng Địch đã biết nhau à?” Đường Tiểu Duy biết cô ấy nói Khổng Địch.
“...Hình như chỉ có tôi biết anh ấy.” Giọng nói Trân Trân có chút cô đơn và bất đắc dĩ: “Lúc còn rất nhỏ, anh ấy đã tới ở đây, chắc khoảng □ tuổi, khi đó tôi vô cùng thích anh ấy, luôn quấn lấy anh ấy chơi đùa, người lớn thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ, thì hỏi tôi sau này muốn gả cho anh ấy hay không...A…Tôi nói như vậy cô sẽ không tức giận chứ?”
“Không có chuyện gì, khi còn bé không hiểu ái tình, cô nói tiếp đi.” Đường Tiểu Duy vô cùng hào phóng.
“Đã không còn gì để nói, đều là lời nói đùa, thực ra năm ngoái tôi tới thăm bà cô, phát hiện anh ấy trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa anh ấy không nhận ra tôi.” Trân Trân nhìn Đường Tiểu Duy, cười cười, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt ôn hòa của cô ấy cực kỳ đẹp: “Lần này đến, anh ấy vẫn không nhận ra.”
“A, Tình nhi cô đừng đau lòng, người Khổng Địch nhận ra không nhiều, đặc biệt là người anh ấy càng không nhớ.” Đường Tiểu Duy bất giác muốn an ủi cô ấy, cô gái này quả thực làm cho người ta thích, lịch sự yên tĩnh vô cùng tốt đẹp.
Trân Trân có chút dở khóc dở cười: “Tôi tên là Trân Trân, gọi là Trân Trân.”
Đường Tiểu Duy dĩ nhiên biết cô ấy tên là Trân Trân, nhưng cô cảm thấy cô ấy tựa như Tình Nhi, một khi gọi tên lên, tên Tình Nhi này luôn theo thói quen nói ra.
Hai người không nói gì thêm nữa, mắt Trân Trân nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa.
Khi còn bé không hiểu ái tình, lớn lại hiểu, lời nói đùa của người khác như ở trong lòng Trân Trân ăn sâu bén rể, vì thế từ bé đã có một niềm tin muốn gả cho Khổng Địch như vậy, nhưng dần dần lớn lên cảm thấy bản thân quá mơ mộng hão huyền. Khi còn bé, Khổng Địch giống như một tiểu bá vương, dáng vẻ lúc nào cũng kiêu ngạo, anh ấy ít khi để ý thứ gì khác, lớn lên gặp lại, cảm thấy anh ấy càng trầm tĩnh ít nói, kiêu ngạo hơn. Vì vậy cô tự nói với chính mình, đặt anh ấy ở trong lòng là tốt rồi, thỉnh thoảng có thể nhớ nhung một chút, thế nhưng bà cô luôn cho cô hi vọng, một lần lại một lần nữa làm cho cô cảm thấy, biết đâu bọn họ có thể.
Nhưng…
Cô quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng bị bao phủ ở dưới ánh trăng, giống như búp bê trong tủ kính, đôi mắt mở to, lông mi nhấp nháy vừa dài vừa cong, cô ấy đang nhìn trần nhà không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt trong veo ở trong phòng tối như vậy vẫn có thể nhìn rõ ràng như cũ, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, trên người còn có một mùi sữa nhàn nhạt, vốn tưởng rằng là một đứa trẻ, nhưng tâm trí vô cùng trưởng thành.
Thì ra, Khổng Địch thích cô gái trẻ con như thế.
“Nếu sau này tôi gả cho Khổng Địch, cô sẽ không phớt lờ tôi chứ?” Đột nhiên, Đường Tiểu Duy quay đầu, nhìn Trân Trân, mơ hồ có chút mong đợi.
“Đương nhiên sẽ không…” Trân Trân vội vàng trả lời, muốn hỏi cô ấy vì sao lại nói như vậy, nhưng nghĩ rằng cô ấy hỏi như vậy thì cô ấy nhất định là biết mình có tâm tư đối với Khổng Địch, vì vậy không cố tình giả vờ, ngược lại hai má ửng đỏ, có chút cẩn thận hỏi: “Vậy nếu như tôi gả cho Khổng Địch thì sao?”
Đường Tiểu Duy cười hì hì: “Sẽ không, anh ấy rất thích tôi.”
Trân Trân cũng cười theo, khẽ xê dịch về phía Đường Tiểu Duy chút: “Tôi…Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
--- ------ ------ -------Tôi là đường phân cách Tình Nhi đáng thương---- ------ ------ -----
Người dân ở quê thức dậy khá sớm, bảy giờ hơn, người nhà ông hai đã dậy làm việc, Trân Trân cũng dậy thật sớm phục vụ lão Phật gia, Đường Tiểu Duy không thể ngủ tiếp nữa, thức dậy theo.
Bình thường Khổng Địch ngủ dậy lúc mười giờ, cho nên anh ấy quay về phải chờ đến mười một giờ. Trong lúc này, Đường Tiểu Duy hoàn toàn không biết làm gì.
Rời giường được một lúc, đã bị gọi vào đại sảnh ăn điểm tâm, món chính ở đây là bánh màn thầu, chúng được gọi là bánh bao, nói đến bánh bao, Đường Tiểu Duy nhớ lại từng nghe qua một câu chuyện cười, chuyện kể rằng Đường Minh Hoàng bảo Lý Bạch làm thơ cho Dương quý phi, Lý Bạch nói: “Làm thơ có thể, chỉ cần quý phi mài mực cho thần.” Đường Minh Hoàng cười ha ha, nói: “Đại thi nhân đúng là đại thi nhân, ngay cả yêu cầu cũng đặc biệt như vậy, người đâu, dâng lên một mâm bánh bao, quý phi, nàng đến đút cho tiên sinh ăn đi.”
Đường Tiểu Duy kể chuyện cười này cho Trân Trân nghe, Trân Trân cười cả một buổi sáng, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn được, đến vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của lão Phật gia cũng tốt mấy phần, thiếu chút nữa cười một trận.
Bởi vì hôm nay là mười lăm, cho tới trưa bà cụ đều phải ở Phật Đường tụng kinh niệm Phật, Trân Trân đã có thể nhàn rỗi, không cần đi theo phục vụ bà.
Không cần phục vụ lão Phật gia nhưng phải phục vụ tiểu Phật gia, cô ấy muốn giúp ông cậu tư trông chừng đứa nhỏ, chính là cô nhỏ gần bốn tuổi của Khổng Địch, Đường Tiểu Duy cảm thấy Trân Trân có năng lực nhẫn nại siêu phàm.
Hai người ngồi ở cạnh cái bàn trong sân viết chữ, Trân Trân vô cùng kiên nhẫn dạy con bé viết một hai ba bốn, một lần lại một lần, nhóc con hoàn toàn không chăm chú, lúc thì đi tiểu lúc thì đi ị lúc thì đói bụng đến mà sợ, Đường Tiểu Duy ở bên cạnh nhìn cũng sắp chịu không nổi, nhưng vẻ mặt Trân Trân vẫn còn tươi cười, hòa nhã.
“Em không muốn viết một hai ba bốn, em muốn vẽ tranh, chị Trân Trân dạy em vẽ tranh đi.” Cô bé tên là Linh Đang, giọng nói mùi sữa vô cùng dễ nghe.
“Để chị dạy em vẽ tranh.” Đường Tiểu Duy ngồi xuống, cầm bút lên.
Thật ra Đường Tiểu Duy không hề có tế bào nghệ thuật, chủ động yêu cầu chính là quan tâm đột nhiên lan tỏa, muốn cho Trân Trân nghỉ ngơi một lát.
“Nhóc con, nhìn xem, đây là mèo con.” Đường Tiểu Duy vẽ một con mèo con.
“Mèo con.” Tiểu Linh Đang bắt chước đọc theo.
“Đây là vịt con.” Đường Tiểu Duy vẽ một sinh vật mỏ dẹt.
“Vịt con.”
“Này là heo con.” Một con heo đầu béo, tai to bừng bừng hiện ra.
“Heo con.”
“Ừ….” Đường Tiểu Duy cắn nắp bút, suy nghĩ còn muốn vẽ những thứ gì.
“Chị gái, vẽ tiếp, vẽ gà con.” Tiểu Linh Đang thấy Đường Tiểu Duy bất động, nhiệt tình gợi ý.
“Ừ, được, vẽ con gà con….gà.…” Lúc Đường Tiểu Duy phản ứng kịp thời mình muốn vẽ cái gì, cái đó xấu hổ, mặt lộ vẻ lúng túng, nhìn Trân Trân ngồi bên cạnh, cô ấy cũng đỏ mặt, Đường Tiểu Duy vội vàng ho khan một cái: “Nhóc con, chị sẽ không vẽ…”
*Con gà(鸡鸡) đồng âm với từ dương vật (阴茎) cho nên Đường Tiểu Duy mới xấu hổ.
Lời còn chưa nói hết, thì cảm thấy có người đi tới, vừa định quay đầu lại, thân thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp, truyền đến hơi thở quen thuộc, Đường Tiểu Duy lập tức yên tâm, thật ra không ngờ anh ấy trở về sớm như vậy.
Khổng Địch ôm cô từ phía sau, cằm tựa ở trên bả vai của cô, ý cười đầy mặt, anh nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ lên gò má của cô: “Cục cưng...”
Đường Tiểu Duy thấy Tiểu Linh Đang và Trân Trân đều trợn mắt nhìn bọn họ, vội vã đứng lên đẩy Khổng Địch một cái, Khổng Địch buông cô ra, dắt tay cô đi qua sân nhỏ, đi vào phòng ngủ của Đường Tiểu Duy, vừa đóng cửa lại, mắt của sắc lang nọ lập tức sáng rực lên.
“Có nhớ anh không?” Hai người kề trán vào nhau, anh ôm cô lắc lư nhẹ nhàng.
Đường Tiểu Duy gật đầu.
“Thật ngoan,…Cục cưng,uh…Em không vẽ gà con à?” Khổng Địch đột nhiên hỏi.
Đường Tiểu Duy đỏ mặt sau khi nghe những lời anh nói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh đầy quở trách, phát hiện vẻ mặt cười xấu xa của anh, thật sự đáng ghét.
“Anh có thể cởi cho em nhìn theo vẽ.” Anh đột nhiên cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm, đôi môi như có như không lướt qua lỗ tai mẫn cảm của cô, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai của cô, Đường Tiểu Duy nghĩ, lỗ tai của cô chắc chắn rỉ máu.
Anh thực sự càng ngày càng mạnh miệng.
“Khỏi cần, sân sau của nhà ông cậu anh có gà, em dựa theo nó vẽ là được.” Đường Tiểu Duy kiên trì nói xong, lại chọc chọc Khổng Địch: “Anh nhớ che đũng quần cẩn thận, đừng để cho gà mổ mất, nghe nói gà của nhà ông cậu là gà chọi, rất hung, bất kể nó thấy cái gì là lập tức mổ.”
Khổng Địch cười khi nghe xong câu đó, chỉ cảm thấy cô nhóc nhà anh rất thú vị, trong lòng không nhịn được cười lên: “Bị mổ đi rồi em sẽ phải khóc đến chết.”
“Hừ!”
Đường Tiểu Duy nhìn anh đầy oán trách, Khổng Địch thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đáng yêu của cô, nhịn không được ôm hôn cô hai cái, sau đó vẫn chưa thỏa mãn lại thêm một nụ hôn ẩm ướt, đầu lưỡi anh lưu luyến trên chiếc răng khểnh bên trái của cô, khẽ liếm, thậm chí còn thử cắn hai cái, Đường Tiểu Duy cảm thấy độ an toàn của đây không còn cao, không muốn dây dưa với anh, hết sức né tránh, vậy mà bị môi anh hôn xuống cổ, tất nhiên Khổng Địch không thể buông tha cơ hội tốt như vậy, thế nên đã trồng được quả dâu tây to to.
*Dâu tây: dấu hickey
“Bà nội không bắt nạt em chứ?” Trồng xong dâu tây, Khổng Địch sực nhớ ra chuyện quan trọng muốn hỏi.
“Không có, bà và Tình nhi đối xử với em rất tốt.” Đường Tiểu Duy đã thật lòng coi Trân Trân như bạn bè, hơn nữa buổi sáng lão Phật gia còn gắp thức ăn cho cô, làm cho Đường Tiểu Duy vừa mừng vừa lo, cô cho rằng có thể là do truyện cười ăn bánh bao kia mà ra.
“Tình nhi là ai?”
“Chính là Trân Trân.”
“Trân Trân là ai?”
“….Chính là người muốn gả vào gia đình anh đó.”
“A a, cái người vợ bé mà bà nội muốn cưới cho ông nội.”
“….” Trân Trân nghe được sẽ khóc.
Sau đó hai người trở lại sân, Đường Tiểu Duy thực sự đi bắt một con gà để dựa theo vẽ, đương nhiên bắt gà là việc của người làm nhà ông cậu, vẽ xong, Trân Trân cầm bức tranh miễn cưỡng có thể nhìn ra là vẽ con gà, Tiểu Linh Đang nói: “Con này kêu ò ó o, bởi vì nó gáy ò ó o vào buổi sáng, cho nên nó kêu ò ó o!”
Nghe con bé nói, quả thật là đứa trẻ thú vị, Đường Tiểu Duy ở bên cạnh gật đầu lia lịa, dù sao chỉ cần đừng gọi gà con thì gọi là cái gì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.