Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
Chương 42: Máy bay tự điều khiển
Địch Qua
06/12/2020
Editor: nhinhii1721
Ngôn Trân Trân nói cô ấy muốn thực tập học kỳ này, xin làm cô giáo ở một trường tiểu học, bà cụ nhà Khổng Địch cho cô ấy tới Khổng gia ở, còn Tiểu Phương, cô ta chỉ theo Ngôn Trân Trân tới thành phố, qua một thời gian ngắn sẽ trở về thôn.
“Tại sao các người lại ở đây?” Đường Tiểu Duy không thấy Khổng Địch ở đây, trong phòng chỉ có hai cô gái.
“Khổng Địch nói muốn về đây ở, gần đây người giúp việc đã về nhà qua năm mới, tôi và Tiểu Phương vừa hay rảnh rỗi nên đến đây giúp hai người dọn dẹp phòng.”
Tiểu Phương gặm bánh mì gật gật đầu.
“Tiểu Phương, cô lấy bánh mì này từ đâu vậy.” Lúc này Đường Tiểu Duy mới phát hiện bánh mì trong tay của Tiểu Phương hình như là của nhà cô.
“Trong tủ lạnh đó.”
“......Quá hạn rồi, hình như là Khổng Địch mua từ năm trước.” Đường Tiểu Duy tính tính ngày, ít nhất là mười ba mười bốn ngày rồi.
“Ăn rất ngon mà.” Vẻ mặt của Tiểu Phương lộ ra vẻ vô tội.
Sau đó, Trân Trân ném bánh mì đi, Tiểu Phương lại bắt đầu đi xung quanh, sờ đông sờ tây, vẻ mặt hiếu kì.
Sau khi Tiểu Phương phát hiện nhà tắm lớn của nhà bọn họ, lập tức xông vào, đắm chìm trong nhà tắm rộng lớn, miệng khẽ ngân nga, nói người thành phố thật biết hưởng thụ.
Lúc này, Khổng Địch gọi đến, tâm tình hình như rất tốt, anh thần bí nói: “Bảo bảo, có một người rất vui vẻ đến rồi, em đoán xem là ai? Em nhất định là đoán không ra.....”
“Tiểu Phương.” Đường Tiểu Duy cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, thản nhiên nói.
“Sao em biết?” Khổng Địch không vui, vốn tưởng rằng sẽ cho cô một sự kinh ngạc.
“Bây giờ cô ấy đang ở trong nhà tắm của chúng ta hát bài Ánh trăng trong hồ sen.” Đường Tiểu Duy trả lời.
“Em đã trở về rồi?” Trong giọng nói của anh mang theo sự vui mừng.
“Ừm.”
“Anh cũng trở về.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Đồng chí Tiểu Phương tắm rất kỹ, sau khi đồng chí Ngôn Trân Trân dọn dẹp tất cả các gian phòng, đồng chí Tiểu Phương vẫn như cũ chưa ra khỏi phòng tắm, hai người nói chuyện hồi lâu, thì nghe thấy tiếng nói thấu trời xanh của Tiểu Phương, “Em gái Tiểu Duy, có quần áo để thay không, quần áo của chị bẩn rồi.”
Trân Trân có chút khó xử nhìn Đường Tiểu Duy, “Cô đừng để ý, tính cách của Tiểu Phương luôn luôn như vậy.”
Đường Tiểu Duy khoát tay, “Không sao.” Nói xong lại đi vào phòng tìm quần áo cho Tiểu Phương.
Quả thật cô không có quần áo cỡ Tiểu Phương, thật sự là rất khó xử, Trân Trân đề nghị, thử tìm quần áo của Khổng Địch xem, nói quần áo của đàn ông đều lớn hơn.
Đường Tiểu Duy cầm một cái áo T-shirt màu trắng và một cái quần của Khổng Địch, quần áo của anh rất nhiều, có rất nhiều cái chưa mặc qua, tin chắc Tiểu Phương sẽ không để ý.
Qua hồi lâu, Tiểu Phương choàng khăn tắm đi ra, đưa quần áo cho Đường Tiểu Duy, vẻ mặt khổ sở, “Quần áo này có thể mặc được, nhưng mà chật quá, hoàn toàn không cử động được, tôi sợ làm rách nó, còn có cái quần này, kéo tới bắp chân thì không kéo lên tiếp được nữa.”
Đường Tiểu Duy đánh giá Tiểu Phương mũm mỉm một phen, xấu hổ cười cười, “Quần áo của Khổng Địch có vẻ đều được sửa qua, anh ấy không thích mặc quá rộng..... Cái quần này xem như là đồ thường ngày của anh ấy.”
“Tôi vẫn nên là mặc đồ của chính mình thôi.” Tiểu Phương ủy khuất vừa mới quay người, ngoài cửa liền truyền đến tiếng mở cửa.
Sau đó là Khổng Địch ngẩn người, đứng ở bên cạnh tủ giày, nhìn Tiểu Phương chỉ choàng khăn tắm, anh nháy nháy mắt, kinh ngạc nói, “Tại sao cánh tay của cô lại còn thô hơn của chân của Tiểu Duy?”
Đường Tiểu Duy cho rằng anh sẽ xấu hổ hoặc né tránh, gặp phải tình huống như vậy phải làm ra bộ dáng gì đó, nhưng không nghĩ tới suy nghĩ của anh linh hoạt đến vậy, hơn nữa nói chuyện có thể đừng có nói trắng trợn như vậy được không? Một cô gái nghe những lời nói như vậy sẽ rất đau lòng.....
Kỳ thật là Đường Tiểu Duy suy nghĩ nhiều rồi, thành ngữ kia nói như thế nào nhỉ, tâm tình khoan hòa, cho nên béo là do tâm tình rộng lớn, theo tiếng bản địa chính là tấm lòng rộng lượng, Tiểu Phương rộng lượng gãi gãi đầu, “Ăn ngon ngủ ngon thì mập lên thôi, ha ha ha!”
Khổng Địch thấy Đường Tiểu Duy đang ngồi trên ghế sô pha, cũng không có ý muốn quan tâm nguyên nhân béo lên của Tiểu Phương, anh trực tiếp đi tới chỗ của Đường Tiểu Duy, khóe môi kéo lên, vui vẻ hét, “Bảo bảo à......” Sau đó sờ sờ tay, sờ sờ má, “Em có phải là đã gầy hơn lần gặp mặt trước của chúng ta rồi đúng không?”
“Lần trước anh gặp em là ngày hôm trước, một hai ngày làm sao em có thể gầy đi được?” Đường Tiểu Duy cười híp mắt khoác tay của anh, cảm thấy Khổng Địch cực kỳ đáng yêu.
Khổng Địch nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Duy ở trước mặt, trong lòng ngứa ngứa muốn làm gì đó, ngẩng đầu nhìn Ngôn Trân Trân và Tiểu Phương, đẩy Đường Tiểu Duy đi vào phòng ngủ, “Hai chúng tôi thân mật, hai người cứ ngồi đi.”
Đường Tiểu Duy đánh anh, thầm nghĩ, nói chuyện không cần nói trắng trợn ra như vậy được không?
Sau khi vào phòng, còn chưa làm gì, khuy áo của Khổng Địch đã mắc vào quần yếm của Đường Tiểu Duy, kéo hồi lâu mới kéo ra được, Khổng Địch đánh giá quần của Đường Tiểu Duy, bàn bạc, “Mặc dù anh rất thích em mặc quần yếm, nhưng mà bảo bảo, sau này đừng mặc nữa có được không?”
“Tại sao?” Đường Tiểu Duy khó hiểu, cô rất thích mặc quần yếm.
“Không dễ cởi.” Khổng Địch đưa tay cầm cái móc, “Anh cần bắt đầu từ đâu? Mở cái móc này trước sao?”
Đường Tiểu Duy đẩy tay anh ra, có chút xấu hổ, cả ngày anh chỉ nghĩ tới việc cởi quần của cô sao? “Tự em cởi không được sao?” Cô nói.
“Vậy cởi cho anh xem.”
“.....” Đường Tiểu Duy đỏ mặt khẽ đánh anh, oán trách, “Lúc mới quen anh rất lạnh lùng nha, rất lạnh lùng đó, tại sao bây giờ lại trở nên đáng ghét như vậy?”
“Anh đáng ghét?” Khổng Địch đảo mắt, khó hiểu nhìn cô, “Vốn dĩ là muốn tới sinh nhật của em sẽ đưa em đi chơi, nếu anh đã đáng ghét như vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe, đưa tay kéo anh lại, cười mỉm oán trách, “Anh cũng thật là hư hỏng, vừa hư hỏng vừa đáng ghét, nhưng mà, lần này đi đâu? Nếu như đi tới nông thôn em sẽ không đi.” Đường Tiểu Duy có bóng ma tâm lý, từ lần trước sau hành trình đi tới nông thôn cảm thấy “đi chơi” của anh cực kỳ không đáng tin.
“Không biết đi Hokkaido trượt tuyết có tính là đi tới nông thôn hay không?” Khổng Địch làm ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa còn làm ra bộ dạng cực kỳ khó xử.
Đường Tiểu Duy hoan hô một tiếng, bổ nhào vào người của Khổng Địch, ôm cổ của anh, cười vui vẻ, hôn lên môi của anh, “Không tính là đi tới nông thôn, không tính, không tính.”
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, nên vẫn rất ham chơi.
Sử dụng thời gian chưa tới một tuần để làm thủ tục xuất ngoại, bởi vì Đường Tiểu Duy nghe nói đám người Phương Đạc và Tiểu Bạch đều đi cùng, hơn nữa còn chuẩn bị dẫn theo người nhà, vì thế cô cũng không chút khách khí dẫn theo người nhà, hai cô gái chất phác Ngôn Trân Trân và Tiểu Phương đã được Đường Tiểu Duy tính vào trong đội đi du lịch.
Ngày xuất phát thời tiết trong nước vô cùng tốt, trời cao mây nhạt, bầu trời xa xăm, bọn họ xuất phát từ sân bay quốc tế Lận Châu, sảng khoái nhất là không cần mua vé máy bay, bởi vì Khổng Địch điều một chiếc máy bay của công ty nhà bọn họ, hơn nữa còn tự mình điều khiển, Mạc Mạc làm cơ phó cho anh.
Lúc máy bay Embraer Legacy 600 bay lên trời, Đường Tiểu Duy cảm thấy Sirius Black* nhà cô quả thật là rất đẹp trai, nếu không phải nghĩ đến sự an toàn, cô nhất định sẽ nhào lên hôn anh vài cái
(*) Sirius Black: Sirius Black là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của JK Rowling . Sirius lần đầu tiên được nhắc đến trong Harry Potter và Hòn đá phù thủy với vai trò là một phù thủy đã cho Rubeus Hagrid mượn một chiếc mô tô bay ngay sau khi Chúa tể Voldemort giết James và Lily Potter.
Khoang máy bay trang trí cực kỳ xa hoa, Đường Tiểu Duy ngồi đối diện Lữ nam những không có nói chuyện, Tiểu Bạch cực kỳ nhàn nhã nằm xem tạp chí ở trên ghế sofa bên cạnh bọn họ, phía sau Ngôn Trân Trân trấn an Tiểu Phương đang cực kỳ phấn khích, Lý Lạp Phiến nhắm mặt nằm ngủ ở một góc, bên cạnh anh còn có hai người đàn ông Đường Tiểu Duy không quá quen thuộc đang chơi Trừu Vương Bát*, chơi hết sức phấn khởi, Phương Đạc dắt theo cô nữ minh tinh đã từng truyền chuyện xấu, trong lòng của Đường Tiểu Duy gọi cô ta là cá cảnh nhiệt đới, bởi vì nhớ rõ cô ta nói cô ta nuôi loại cái này, người phụ nữ này cực kỳ có khí chất, Lữ Nam, Tiểu Bạch và cô có vẻ cũng không xa lạ, đều gọi cô ta là Tiểu Nghệ.
(*) Trừu Vương Bát: Game poker của Trung Quốc.
Cuộc sống riêng tư của bọn họ thật đúng là cực kỳ hỗn loạn, vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Đường Tiểu Duy nghe Lữ Nam nói, Tiểu Nghệ đã sớm làm hòa với anh ta, sau này thông qua anh ta quen biết Phương Đạc, vừa gặp đã yêu Phương Đạc, Lữ Nam chơi nhiều phụ nữ rồi có đôi khi đột nhiên phát hiện lương tâm mình nên làm chút gì đó cho phụ nữ, mà Tiểu Nghệ lại may mắn, gặp Lữ Nam vào lúc anh ta phát hiện một phần lương tâm kia, vì thế, đồng chí Lữ Nam rộng lượng nói với Phương Đạc: “Cô bé này không tồi, cho anh chơi đó.” Hơn nữa đối với việc hợp tác của anh ta, hai người cũng coi như là có chút tiến triển, tuy nhiên lúc đầu Phương Đạc không có ý gì đối với cô ta, nhưng Tiểu Nghệ không buông tay, hai người thường xuyên qua lại trái lại trở nên quen thuộc sau đó trở thành bạn bè, thái độ của Tiểu Nghệ đối với Phương Đạc chính là toàn tâm toàn ý không phải anh thì sẽ không lấy chồng, Phương Đạc à, chỉ coi cô ta là bạn bè, đã lâu như vậy cũng không nói với mọi người ở xung quanh, Đường Tiểu Duy nghĩ thầm, đây chính là câu chuyện một phụ nữ si tình một người đàn ông lãnh khốc.
Lén quay đầu nhìn bọn họ, thấy bọn họ đang cúi đầu xì xào bàn tán, bộ dáng cực kỳ tự nhiên thân mật, không biết đang nói cái gì, chỉ thấy cá cảnh nhiệt đới cười cực kỳ vui vẻ, Đường Tiểu Duy nghĩ thầm, hai người này không chắc là có gian tình sau lưng người khác, đang nghĩ ngợi, Phương Đạc giống như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Duy, xong rồi, lén nhìn người khác bị bắt rồi, Đường Tiểu Duy gãi gãi ót, khẩn trương xoay đi chỗ khác.
Ánh mắt của Phương Đạc nhìn cô thật lâu cũng không dời đi, khóe miệng giống như đang kéo lên, hình như đang cười.
“Đạc, nhìn cái gì vậy?” Tiểu Nghệ bỗng nhiên thấy anh không nói lời nào, nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện anh đang nhìn bóng dáng thất thần của Đường Tiểu Duy.
Phương Đạc không nói chuyện, cúi đầu trầm mặc.
“Cô ấy không phải là bạn gái của Khổng Địch sao?” Tiểu Nghệ đột nhiên nói, “Bạn bè không thể lừa nhau đó, mà anh không phải là đã có... vị hôn thê rồi sao?”
Tiểu Nghệ cực kỳ căm hận nói ra ba chữ “vị hôn thê”.
“.....Ừm” Phương Đạc khẽ đáp lại, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, giống như không muốn nói chuyện quá nhiều với nhau.
Tiểu Nghệ nhìn Đường Tiểu Duy đang chăm chú nghe Lữ Nam nói chuyện, cảm thấy góc nghiêng của cô cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Phương hình như rất có thiện cảm với Tiểu Bạch, không ngừng vụng trộm đánh giá anh ta, từ khi Khổng Địch ân ái với Đường Tiểu Duy vô số lần ở trước mặt cô ta, đồng chí Tiểu Phương vẫn rất thức thời kiềm nén sự mê luyến Khổng Địch của chính mình, hôm nay nhìn thấy Tiểu Bạch trái lại chuyển dời lên người anh ta.
“Trân Trân, cô nói anh ta có đẹp trai không?” Mắt của Tiểu Phương lấp lánh nhìn Tiểu Bạch đang nói chuyện ở trước mặt.
Ngôn Trân Trân cũng nhìn anh ta, thấy bộ dáng yên ổn của anh ta, hơi gật gật đầu, vừa định nói gì đó với Tiểu Phương, chỉ thấy Tiểu Phương nhìn chằm chằm Tiểu Bạch chậm rãi bay tới bên cạnh anh ta, “Anh Bạch....”
Tiểu Bạch bị hoảng sợ, cầm không chắc cuốn sách ở trong tay, rơi xuống mặt của mình, đập vào mũi của anh ta rất đau đớn, lúc này anh ta vừa nhặt sách vừa muốn đứng lên, vừa xoa xoa mũi, không phải nói cực kỳ lộn xộn, bộ dáng buồn cười làm cho vài người bên cạnh đều cười rộ lên.
Ngôn Trân Trân nói cô ấy muốn thực tập học kỳ này, xin làm cô giáo ở một trường tiểu học, bà cụ nhà Khổng Địch cho cô ấy tới Khổng gia ở, còn Tiểu Phương, cô ta chỉ theo Ngôn Trân Trân tới thành phố, qua một thời gian ngắn sẽ trở về thôn.
“Tại sao các người lại ở đây?” Đường Tiểu Duy không thấy Khổng Địch ở đây, trong phòng chỉ có hai cô gái.
“Khổng Địch nói muốn về đây ở, gần đây người giúp việc đã về nhà qua năm mới, tôi và Tiểu Phương vừa hay rảnh rỗi nên đến đây giúp hai người dọn dẹp phòng.”
Tiểu Phương gặm bánh mì gật gật đầu.
“Tiểu Phương, cô lấy bánh mì này từ đâu vậy.” Lúc này Đường Tiểu Duy mới phát hiện bánh mì trong tay của Tiểu Phương hình như là của nhà cô.
“Trong tủ lạnh đó.”
“......Quá hạn rồi, hình như là Khổng Địch mua từ năm trước.” Đường Tiểu Duy tính tính ngày, ít nhất là mười ba mười bốn ngày rồi.
“Ăn rất ngon mà.” Vẻ mặt của Tiểu Phương lộ ra vẻ vô tội.
Sau đó, Trân Trân ném bánh mì đi, Tiểu Phương lại bắt đầu đi xung quanh, sờ đông sờ tây, vẻ mặt hiếu kì.
Sau khi Tiểu Phương phát hiện nhà tắm lớn của nhà bọn họ, lập tức xông vào, đắm chìm trong nhà tắm rộng lớn, miệng khẽ ngân nga, nói người thành phố thật biết hưởng thụ.
Lúc này, Khổng Địch gọi đến, tâm tình hình như rất tốt, anh thần bí nói: “Bảo bảo, có một người rất vui vẻ đến rồi, em đoán xem là ai? Em nhất định là đoán không ra.....”
“Tiểu Phương.” Đường Tiểu Duy cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, thản nhiên nói.
“Sao em biết?” Khổng Địch không vui, vốn tưởng rằng sẽ cho cô một sự kinh ngạc.
“Bây giờ cô ấy đang ở trong nhà tắm của chúng ta hát bài Ánh trăng trong hồ sen.” Đường Tiểu Duy trả lời.
“Em đã trở về rồi?” Trong giọng nói của anh mang theo sự vui mừng.
“Ừm.”
“Anh cũng trở về.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Đồng chí Tiểu Phương tắm rất kỹ, sau khi đồng chí Ngôn Trân Trân dọn dẹp tất cả các gian phòng, đồng chí Tiểu Phương vẫn như cũ chưa ra khỏi phòng tắm, hai người nói chuyện hồi lâu, thì nghe thấy tiếng nói thấu trời xanh của Tiểu Phương, “Em gái Tiểu Duy, có quần áo để thay không, quần áo của chị bẩn rồi.”
Trân Trân có chút khó xử nhìn Đường Tiểu Duy, “Cô đừng để ý, tính cách của Tiểu Phương luôn luôn như vậy.”
Đường Tiểu Duy khoát tay, “Không sao.” Nói xong lại đi vào phòng tìm quần áo cho Tiểu Phương.
Quả thật cô không có quần áo cỡ Tiểu Phương, thật sự là rất khó xử, Trân Trân đề nghị, thử tìm quần áo của Khổng Địch xem, nói quần áo của đàn ông đều lớn hơn.
Đường Tiểu Duy cầm một cái áo T-shirt màu trắng và một cái quần của Khổng Địch, quần áo của anh rất nhiều, có rất nhiều cái chưa mặc qua, tin chắc Tiểu Phương sẽ không để ý.
Qua hồi lâu, Tiểu Phương choàng khăn tắm đi ra, đưa quần áo cho Đường Tiểu Duy, vẻ mặt khổ sở, “Quần áo này có thể mặc được, nhưng mà chật quá, hoàn toàn không cử động được, tôi sợ làm rách nó, còn có cái quần này, kéo tới bắp chân thì không kéo lên tiếp được nữa.”
Đường Tiểu Duy đánh giá Tiểu Phương mũm mỉm một phen, xấu hổ cười cười, “Quần áo của Khổng Địch có vẻ đều được sửa qua, anh ấy không thích mặc quá rộng..... Cái quần này xem như là đồ thường ngày của anh ấy.”
“Tôi vẫn nên là mặc đồ của chính mình thôi.” Tiểu Phương ủy khuất vừa mới quay người, ngoài cửa liền truyền đến tiếng mở cửa.
Sau đó là Khổng Địch ngẩn người, đứng ở bên cạnh tủ giày, nhìn Tiểu Phương chỉ choàng khăn tắm, anh nháy nháy mắt, kinh ngạc nói, “Tại sao cánh tay của cô lại còn thô hơn của chân của Tiểu Duy?”
Đường Tiểu Duy cho rằng anh sẽ xấu hổ hoặc né tránh, gặp phải tình huống như vậy phải làm ra bộ dáng gì đó, nhưng không nghĩ tới suy nghĩ của anh linh hoạt đến vậy, hơn nữa nói chuyện có thể đừng có nói trắng trợn như vậy được không? Một cô gái nghe những lời nói như vậy sẽ rất đau lòng.....
Kỳ thật là Đường Tiểu Duy suy nghĩ nhiều rồi, thành ngữ kia nói như thế nào nhỉ, tâm tình khoan hòa, cho nên béo là do tâm tình rộng lớn, theo tiếng bản địa chính là tấm lòng rộng lượng, Tiểu Phương rộng lượng gãi gãi đầu, “Ăn ngon ngủ ngon thì mập lên thôi, ha ha ha!”
Khổng Địch thấy Đường Tiểu Duy đang ngồi trên ghế sô pha, cũng không có ý muốn quan tâm nguyên nhân béo lên của Tiểu Phương, anh trực tiếp đi tới chỗ của Đường Tiểu Duy, khóe môi kéo lên, vui vẻ hét, “Bảo bảo à......” Sau đó sờ sờ tay, sờ sờ má, “Em có phải là đã gầy hơn lần gặp mặt trước của chúng ta rồi đúng không?”
“Lần trước anh gặp em là ngày hôm trước, một hai ngày làm sao em có thể gầy đi được?” Đường Tiểu Duy cười híp mắt khoác tay của anh, cảm thấy Khổng Địch cực kỳ đáng yêu.
Khổng Địch nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Duy ở trước mặt, trong lòng ngứa ngứa muốn làm gì đó, ngẩng đầu nhìn Ngôn Trân Trân và Tiểu Phương, đẩy Đường Tiểu Duy đi vào phòng ngủ, “Hai chúng tôi thân mật, hai người cứ ngồi đi.”
Đường Tiểu Duy đánh anh, thầm nghĩ, nói chuyện không cần nói trắng trợn ra như vậy được không?
Sau khi vào phòng, còn chưa làm gì, khuy áo của Khổng Địch đã mắc vào quần yếm của Đường Tiểu Duy, kéo hồi lâu mới kéo ra được, Khổng Địch đánh giá quần của Đường Tiểu Duy, bàn bạc, “Mặc dù anh rất thích em mặc quần yếm, nhưng mà bảo bảo, sau này đừng mặc nữa có được không?”
“Tại sao?” Đường Tiểu Duy khó hiểu, cô rất thích mặc quần yếm.
“Không dễ cởi.” Khổng Địch đưa tay cầm cái móc, “Anh cần bắt đầu từ đâu? Mở cái móc này trước sao?”
Đường Tiểu Duy đẩy tay anh ra, có chút xấu hổ, cả ngày anh chỉ nghĩ tới việc cởi quần của cô sao? “Tự em cởi không được sao?” Cô nói.
“Vậy cởi cho anh xem.”
“.....” Đường Tiểu Duy đỏ mặt khẽ đánh anh, oán trách, “Lúc mới quen anh rất lạnh lùng nha, rất lạnh lùng đó, tại sao bây giờ lại trở nên đáng ghét như vậy?”
“Anh đáng ghét?” Khổng Địch đảo mắt, khó hiểu nhìn cô, “Vốn dĩ là muốn tới sinh nhật của em sẽ đưa em đi chơi, nếu anh đã đáng ghét như vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Tiểu Duy vừa nghe, đưa tay kéo anh lại, cười mỉm oán trách, “Anh cũng thật là hư hỏng, vừa hư hỏng vừa đáng ghét, nhưng mà, lần này đi đâu? Nếu như đi tới nông thôn em sẽ không đi.” Đường Tiểu Duy có bóng ma tâm lý, từ lần trước sau hành trình đi tới nông thôn cảm thấy “đi chơi” của anh cực kỳ không đáng tin.
“Không biết đi Hokkaido trượt tuyết có tính là đi tới nông thôn hay không?” Khổng Địch làm ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa còn làm ra bộ dạng cực kỳ khó xử.
Đường Tiểu Duy hoan hô một tiếng, bổ nhào vào người của Khổng Địch, ôm cổ của anh, cười vui vẻ, hôn lên môi của anh, “Không tính là đi tới nông thôn, không tính, không tính.”
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, nên vẫn rất ham chơi.
Sử dụng thời gian chưa tới một tuần để làm thủ tục xuất ngoại, bởi vì Đường Tiểu Duy nghe nói đám người Phương Đạc và Tiểu Bạch đều đi cùng, hơn nữa còn chuẩn bị dẫn theo người nhà, vì thế cô cũng không chút khách khí dẫn theo người nhà, hai cô gái chất phác Ngôn Trân Trân và Tiểu Phương đã được Đường Tiểu Duy tính vào trong đội đi du lịch.
Ngày xuất phát thời tiết trong nước vô cùng tốt, trời cao mây nhạt, bầu trời xa xăm, bọn họ xuất phát từ sân bay quốc tế Lận Châu, sảng khoái nhất là không cần mua vé máy bay, bởi vì Khổng Địch điều một chiếc máy bay của công ty nhà bọn họ, hơn nữa còn tự mình điều khiển, Mạc Mạc làm cơ phó cho anh.
Lúc máy bay Embraer Legacy 600 bay lên trời, Đường Tiểu Duy cảm thấy Sirius Black* nhà cô quả thật là rất đẹp trai, nếu không phải nghĩ đến sự an toàn, cô nhất định sẽ nhào lên hôn anh vài cái
(*) Sirius Black: Sirius Black là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của JK Rowling . Sirius lần đầu tiên được nhắc đến trong Harry Potter và Hòn đá phù thủy với vai trò là một phù thủy đã cho Rubeus Hagrid mượn một chiếc mô tô bay ngay sau khi Chúa tể Voldemort giết James và Lily Potter.
Khoang máy bay trang trí cực kỳ xa hoa, Đường Tiểu Duy ngồi đối diện Lữ nam những không có nói chuyện, Tiểu Bạch cực kỳ nhàn nhã nằm xem tạp chí ở trên ghế sofa bên cạnh bọn họ, phía sau Ngôn Trân Trân trấn an Tiểu Phương đang cực kỳ phấn khích, Lý Lạp Phiến nhắm mặt nằm ngủ ở một góc, bên cạnh anh còn có hai người đàn ông Đường Tiểu Duy không quá quen thuộc đang chơi Trừu Vương Bát*, chơi hết sức phấn khởi, Phương Đạc dắt theo cô nữ minh tinh đã từng truyền chuyện xấu, trong lòng của Đường Tiểu Duy gọi cô ta là cá cảnh nhiệt đới, bởi vì nhớ rõ cô ta nói cô ta nuôi loại cái này, người phụ nữ này cực kỳ có khí chất, Lữ Nam, Tiểu Bạch và cô có vẻ cũng không xa lạ, đều gọi cô ta là Tiểu Nghệ.
(*) Trừu Vương Bát: Game poker của Trung Quốc.
Cuộc sống riêng tư của bọn họ thật đúng là cực kỳ hỗn loạn, vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Đường Tiểu Duy nghe Lữ Nam nói, Tiểu Nghệ đã sớm làm hòa với anh ta, sau này thông qua anh ta quen biết Phương Đạc, vừa gặp đã yêu Phương Đạc, Lữ Nam chơi nhiều phụ nữ rồi có đôi khi đột nhiên phát hiện lương tâm mình nên làm chút gì đó cho phụ nữ, mà Tiểu Nghệ lại may mắn, gặp Lữ Nam vào lúc anh ta phát hiện một phần lương tâm kia, vì thế, đồng chí Lữ Nam rộng lượng nói với Phương Đạc: “Cô bé này không tồi, cho anh chơi đó.” Hơn nữa đối với việc hợp tác của anh ta, hai người cũng coi như là có chút tiến triển, tuy nhiên lúc đầu Phương Đạc không có ý gì đối với cô ta, nhưng Tiểu Nghệ không buông tay, hai người thường xuyên qua lại trái lại trở nên quen thuộc sau đó trở thành bạn bè, thái độ của Tiểu Nghệ đối với Phương Đạc chính là toàn tâm toàn ý không phải anh thì sẽ không lấy chồng, Phương Đạc à, chỉ coi cô ta là bạn bè, đã lâu như vậy cũng không nói với mọi người ở xung quanh, Đường Tiểu Duy nghĩ thầm, đây chính là câu chuyện một phụ nữ si tình một người đàn ông lãnh khốc.
Lén quay đầu nhìn bọn họ, thấy bọn họ đang cúi đầu xì xào bàn tán, bộ dáng cực kỳ tự nhiên thân mật, không biết đang nói cái gì, chỉ thấy cá cảnh nhiệt đới cười cực kỳ vui vẻ, Đường Tiểu Duy nghĩ thầm, hai người này không chắc là có gian tình sau lưng người khác, đang nghĩ ngợi, Phương Đạc giống như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Duy, xong rồi, lén nhìn người khác bị bắt rồi, Đường Tiểu Duy gãi gãi ót, khẩn trương xoay đi chỗ khác.
Ánh mắt của Phương Đạc nhìn cô thật lâu cũng không dời đi, khóe miệng giống như đang kéo lên, hình như đang cười.
“Đạc, nhìn cái gì vậy?” Tiểu Nghệ bỗng nhiên thấy anh không nói lời nào, nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện anh đang nhìn bóng dáng thất thần của Đường Tiểu Duy.
Phương Đạc không nói chuyện, cúi đầu trầm mặc.
“Cô ấy không phải là bạn gái của Khổng Địch sao?” Tiểu Nghệ đột nhiên nói, “Bạn bè không thể lừa nhau đó, mà anh không phải là đã có... vị hôn thê rồi sao?”
Tiểu Nghệ cực kỳ căm hận nói ra ba chữ “vị hôn thê”.
“.....Ừm” Phương Đạc khẽ đáp lại, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, giống như không muốn nói chuyện quá nhiều với nhau.
Tiểu Nghệ nhìn Đường Tiểu Duy đang chăm chú nghe Lữ Nam nói chuyện, cảm thấy góc nghiêng của cô cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Phương hình như rất có thiện cảm với Tiểu Bạch, không ngừng vụng trộm đánh giá anh ta, từ khi Khổng Địch ân ái với Đường Tiểu Duy vô số lần ở trước mặt cô ta, đồng chí Tiểu Phương vẫn rất thức thời kiềm nén sự mê luyến Khổng Địch của chính mình, hôm nay nhìn thấy Tiểu Bạch trái lại chuyển dời lên người anh ta.
“Trân Trân, cô nói anh ta có đẹp trai không?” Mắt của Tiểu Phương lấp lánh nhìn Tiểu Bạch đang nói chuyện ở trước mặt.
Ngôn Trân Trân cũng nhìn anh ta, thấy bộ dáng yên ổn của anh ta, hơi gật gật đầu, vừa định nói gì đó với Tiểu Phương, chỉ thấy Tiểu Phương nhìn chằm chằm Tiểu Bạch chậm rãi bay tới bên cạnh anh ta, “Anh Bạch....”
Tiểu Bạch bị hoảng sợ, cầm không chắc cuốn sách ở trong tay, rơi xuống mặt của mình, đập vào mũi của anh ta rất đau đớn, lúc này anh ta vừa nhặt sách vừa muốn đứng lên, vừa xoa xoa mũi, không phải nói cực kỳ lộn xộn, bộ dáng buồn cười làm cho vài người bên cạnh đều cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.