Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
Chương 15: Không xong rồi, đáng yêu thật đấy
Lucia Lộ Thần
05/02/2020
Editor: Nguyen Angelevil.
Beta: TH
Cô ấy đặt cược hạnh phúc của mình vào cháu, làm sao cháu có thể đối xử không tốt với cô ấy được
Không biết đây là lần thứ mấy ngồi trên xe của Du Việt, Cố Văn Tư ôm chiếc túi nhỏ trong tay, chân để ngay ngắn trên tấm thảm, không dám động đậy lung tung. Trong lòng cô cứ như bánh xe, xoay vòng vòng ầm ĩ.
Nội thất trong xe của anh sạch sẽ, đơn giản. Toàn bộ chiếc xe cũng ngăn nắp như chủ nhân của nó, không có chút bụi nào. Nhưng so với lần đầu tiên, cô phát hiện thấy có thêm một lọ nước hoa đặt trên bảng điều khiển.
"Đừng lo lắng." Khi anh dừng lại trước đèn giao thông, Cố Văn Tư đột nhiên nói.
Du Việt khẽ nhích ngón tay, mỉm cười: "Ừ, tôi không lo đâu." Em mới là người cần bình tĩnh lại đấy.
Nghe vậy, Cố Văn Tư thở phào nhẹ nhõm, "Ừm... Bố mẹ tôi đều là người dễ tính, nên sẽ không có vấn đề gì khó khăn đâu. Cậu cứ xem như là đến nhà tôi ăn một bữa cơm, đừng căng thẳng."
Nhưng một khi đã bắt đầu ăn bữa cơm này thì được xem là con rể tương lai rồi. Làm sao có thể coi đây có thể là một bữa cơm bình thường được chứ!
Du Việt nghiêng đầu nhìn Cố Văn Tư che mặt, hai má ửng hồng.
Không xong rồi, thế này quá đáng yêu rồi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra, cửa hàng của cô không xa nhà lắm, nhưng có lẽ là do đang giờ cao điểm, tan tầm nên họ bị kẹt trên đường khá lâu.
Cố Văn Tư nhìn những người đi bộ đang vội vã trên đường, đột nhiên nhớ ra: "Phiền cậu dừng xe lại một chút! Tôi đi mua giỏ trái cây." Cô chỉ vào một cửa hàng trái cây bên kia đường.
Suýt nữa quên mất, con rể muốn ra mắt bố mẹ vợ, không chuẩn bị quà gì sao được!
"Không được, giữa đường xuống xe nguy hiểm lắm." Du Việt chỉ liếc mắt một cái liền dứt khoát từ chối chắc như đinh đóng cột. Cũng không cho cô cơ hội nào, anh đạp chân ga phóng đi. Chiếc xe ô tô bên cạnh liền bị bỏ lại phía sau.
Cho đến lúc không nhìn thấy cửa hàng hoa quả nữa, anh mới giải thích: "Tôi đã chuẩn bị cả rồi, cậu không cần mua đâu."
"À? Vậy thì... Cảm ơn."
Trái tim cô cứ đập thình thịch thình thịch, đến cửa nhà rồi mới bình tĩnh trở lại.
Bức tường của ngôi nhà cũ đầy những vết xi măng loang lổ, lốm đốm. Dây điện và ống nước bên ngoài thì cứ như mạng nhện, làm cho cánh cửa tối om, đơn độc như động bàn tơ [1].
[1] Động bàn tơ của Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Kí.
Khi chiếc ô tô đen bóng loáng chậm rãi lái vào, bà lão đang đi dạo bên cạnh cũng dừng lại ngó đầu, nhìn chằm chằm.
"Đỗ xe ở đây được, thường không có ai đi lối này cả."
Du Việt nhìn mấy chiếc xe đạp hỏng và vài ba bánh xe gần đó, còn có một đống gạch vỡ và chất thải xây dựng trong góc.
"Vâng ạ."
Họ cùng xuống xe. Lúc này, một chàng trai trẻ từ một tòa nhà đi ra, thấy xe họ rồi mắt đột nhiên sáng lên. Anh ta thậm chí còn đi chậm lại ngắm nghía nó.
Cố Văn Tư không hiểu: Thời buổi này, Passat trở nên được ưa thích lạ thường ư.
Cô nhìn Du Việt từ phía sau cốp xe lấy ra mấy hộp gì đó. Phía trên còn khắc cả chữ, nạm vàng lấp lánh, nhìn hoa cả mắt. Cố Văn Tư cảm thấy dường như mấy hộp tiền mặt đang vẫy tay chào mình: "Cái kia... Không cần phải mua nhiều như vậy đâu, bố mẹ tôi cũng không phải là người bày biện, khoa trương lãng phí. "
Một tay Du Việt đóng cốp xe, khóa lại một tiếng "tích tích": "Không sao đâu, tôi có thẻ thành viên."
Cố Văn Tư: Đây không phải là vấn đề thẻ thành viên...
Có lẽ là nhìn thấy sự dè dặt của cô, anh cười rộ lên: "Yên tâm, tôi đã trừ vào tiền thuê tôi của cậu rồi."
Cố Văn Tư: Tiền thuê? Nhưng tiền thuê cũng đã là tiền của cậu mà.
Khi hai người bước vào hành lang, Cố Văn Tư chợt nhớ ra.
"Không phải cậu có chứng sợ lựa chọn sao, làm thế nào..." Cậu đừng có nói là cậu đã vật lộn trong siêu thị cả ngày nha?
Du Việt thản nhiên xách mọi thứ bằng một tay, tay phải vòng ra ôm eo cô: "Chỉ cần nói với nhân viên bán hàng, lấy cho tôi món đắt nhất."
Cố Văn Tư: Đại gia... Chúng ta làm bạn đi.
"Vẫn còn hai tầng nữa. Tôi xin lỗi nhà tôi ở tầng trên cùng, mà khu này lại không có thang máy."
Đến tầng bốn, cô thở hổn hển. Khi mới quay sang đoạn cầu thang mới thì cổ tay cô bất ngờ bị kéo lại.
"Đừng động đậy." Anh thì thầm bên tai, tiếng như nước chảy, như có một dòng điện từ cổ tay lan ra toàn thân. Cả người cô run lên theo phản xạ, muốn rứt tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt. Sau đó anh từ từ lần xuống dưới, mười ngón tay đan nhau.
Cố Văn Tư đã nghe ra tiếng mẹ cô nói chuyện trên lầu từ cánh cửa lớn đang mở, nhưng cô lại không dám phát ra tiếng nào. Lòng bàn tay của người kia siết chặt, ấm áp và dễ chịu bao quanh cô. Mặc dù cô cứ cố rút tay ra nhưng anh vẫn không chịu thả.
"Văn Tư và Tiểu Du đến rồi!" Mẹ Tiết ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.
Cố Văn Tư cảm thấy đại khái bị người ta kéo xềnh xệch cả tay lẫn chân vào trong nhà.
"Trời ơi, hai con đến là được rồi. Mua nhiều thứ thế này để làm gì? Tốn kém quá, tốn kém quá." Mẹ Tiết nhìn thấy hai người nắm tay nhau và khuôn mặt đỏ rực của Cố Văn Tư thì bà cười càng tươi hơn, vội vàng đón hai người vào phòng khách.
"Lão Cố, ra đây đã rồi lại vào nấu ăn sau!" Tiết Nhã để Du Việt ngồi trên ghế sofa, Cố Văn Tư còn chưa nói gì đã bị mẹ mình bắt ngồi bên cạnh anh.
"Văn Tư, con hãy quan tâm Tiểu Du, đừng có sợ lạ." Tiết Nhã vỗ vai Cố Văn Tư và nhét một quả quýt lớn vàng óng vào tay cô, nháy mắt.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Văn Tư không có biểu hiện gì, ngồi thừ ra, nhìn vào phòng khách vắng vẻ không có ai, sau đó từ trong phòng bếp lập tức truyền ra tiếng hai người nói chuyện.
"Ông xem, đây là rượu mà Tiểu Du đặc biệt mua cho ông đấy, quan tâm ông nhiều chưa?"
"A, đã lúc nào rồi? Trước tiên ra ngoài gặp nhau cái đã. Cá với cải chua của ông cũng không chạy đi đâu được đâu!" Mẹ Tiết kêu lớn, ba Cố lại không lên tiếng, chỉ có tiếng máy hút mùi.
Hai người ngồi rất gần nhau. Cố Văn Tư chỉ cảm thấy ngồi cạnh anh rất hồi hộp, mắt như mờ cả đi. Vì trong phòng rất ấm, lúc sau anh còn cởi chiếc áo khoác ngoài, trên người cũng chỉ còn lớp áo sơ mi, chạm vào rất nóng bỏng.
Cô cứ như bị điện giật nên ngồi ra xa hơn một chút, hai chân khép lại.
"Này, ăn quýt đi." Du Việt nhìn những múi quýt được bóc trong tay, người bên cạnh bỗng chốc đứng dậy.
"Tôi đi xem thử, cậu trước cứ ngồi đây đã." Mặt cô ửng hồng, cũng không biết đang nói chuyện với ai, nói xong thì như chạy trối chết.
Trong phòng khách chỉ có một người ngoài, còn gia đình ba người thì trốn trong bếp nhỏ líu ríu.
Mẹ Tiết lại bắt đầu lớn tiếng phàn nàn: "Sao mà con lại để mặc bạn trai một mình thế, con thẹn thùng cái gì, mau đi ra ngoài nói chuyện đi..."
Nhưng mà người nghe thì giống như một con cừu nhỏ, thế nào cũng không chịu ra ngoài gặp sói xám lớn.
Du Việt thở dài, duỗi chân tay trên ghế sofa. Giờ anh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tràn đầy hơi thở của phụ nữ, chỉ cảm thấy từ cơ thể đến trái tim đều thoải mái.
Trong tay là cốc nước cô thường dùng. Chiếc tủ lạnh cách đó không xa được phủ bằng vải hoa ren. Phía trên là bức ảnh gia đình thu hút ánh mắt người nhìn. Trên tường còn có rất nhiều hình ảnh chụp Cố Văn Tư khi còn bé từ nhiều năm trước, hai bím tóc tết bánh quai chèo [2] cùng quần hoa.
[2] Là tên một kiểu tết tóc ở Trung Quốc. Bánh quai chèo chính là bánh quẩy đường.
Không xong rồi, xuyên tim mất rồi.
Sau đó, đợi đến khi âm thanh của máy hút mùi hoàn toàn biến mất, ba người từ trong bếp mới lần lượt đi ra.
Đi đầu là ba Cố. Khuôn mặt ông lạnh lùng, ôm một bát cá xào cải chua [3] rất to trong tay. Du Việt ban đầu đứng cạnh tường ngắm tranh, thấy ông anh liền quay lại: "Bác trai ạ."
[3] Một món ăn truyền thống Trung Quốc
"Ừm." Ba Cố thận trọng ừ một tiếng, tiếp tục vô biểu tình đặt đĩa cá xào lên giữa bàn ăn. Cố Văn Tư phía sau anh một tay bưng đĩa rau xào. Du Việt thấy lập tức bước tới giúp đỡ, "Anh đến đây."
Tay cô bị anh chạm vào, hơi co lại: "Anh mau ngồi xuống đi."
Lúc này, Tiết Nhã cũng bưng đồ ăn, thấy con gái nhà mình ngượng ngùng thì cười đùa trêu chọc: "Đúng đấy Tiểu Du, cháu mau ngồi đi, không thì Văn Tư xấu hổ lắm."
Du Việt mỉm cười, ba Cố nhìn con gái cúi thấp đầu thì không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Bữa cơm này xem như khá hài hoà, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nguyên tắc. Mẹ Tiết hỏi, Du Việt trả lời, Văn Tư ăn, ba Cố hừ.
"Ồ, cháu sống một mình à, chắc là một ngôi nhà lớn ở quận Thành Dương, áp lực không nhỏ đâu nhỉ?" Mẹ Tiết gật gật đầu.
"Cháu đừng chê nhà của chúng ta... Nhất định cháu chưa bao giờ tới một ngôi nhà cũ như vậy."
Du Việt lắc đầu: "Dạ không sao ạ, nó được thanh toán đầy đủ một lần cho nên không áp lực mấy ạ. Mà nơi này còn giống một ngôi nhà hơn là chỗ ở của cháu. Cháu rất thích ở đây."
Mẹ Tiết: [Che miệng cười] Tất nhiên, đợi đến khi Văn Tư đi cùng cháu thì đây sẽ là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Cố Văn Tư nhìn mẹ cười híp mắt lại, có lẽ là đang hài lòng lắm rồi, cảm giác như không chờ nổi nữa muốn đưa Du Việt lên chức con rể ngay và luôn. Mức độ chinh phục đã lên tới 99%, nhưng chưa làm đủ công tác tư tưởng với ba Cố nên tạm thời chỉ còn 30%.
"Những người trẻ tuổi vẫn là nên đi giao lưu và quan sát nhiều hơn." Ba Cố uống xuống một ngụm rượu, giờ nói chuyện chỉ có thừa chứ không có thiếu: "Dù sao thì các con mới chỉ quen nhau được một năm, hai nơi địa lý ngăn cách, chắc chắn vẫn chưa hiểu biết nhiều về đối phương. Kết hôn là chuyện cả đời, nếu không sẽ phải hối hận."
"Văn Tư là con gái duy nhất của chúng tôi. Tôi hy vọng cháu sẽ cẩn thận, vì những ước muốn và hạnh phúc trong cuộc đời nó cũng là toàn bộ nguyện vọng của chúng tôi."
Mẹ Tiết nghe thế cũng nghiêm túc đứng lên gật đầu.
Du Việt trực tiếp nâng một ly rượu lên. "Cháu tin rằng sống lâu sẽ biết lòng người. Bây giờ nợ nhau, cháu sẽ dùng cả đời trả cho cô ấy. Cô ấy đặt cược hạnh phúc của mình vào cháu, làm sao cháu có thể đối xử không tốt với cô ấy được."
Tiết Nhã nghe thế thì đỏ mắt, "Được được..."
Cố Văn Tư: Bạn cùng lớp phát huy vượt xa người thường!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt cô sáng quắc nhìn anh, Du Việt thấy ánh mắt chăm chú của cô, quay đầu đáp lại bằng một nụ cười. Trong mắt mẹ Tiết lập tức biến thành hai người đang âm thầm liếc mắt đưa tình.
"Các con đã cân nhắc gì chuyện hôn nhân chưa?" Mẹ Tiết đột nhiên hỏi.
Cố Văn Tư: "Phụt."
Du Việt đưa giấy lau cho cô: "Tất nhiên vẫn là Văn Tư và bác trai bác gái quyết định. Cháu lúc nào cũng có dự định, nhất định sẽ làm một đám cưới hoành tráng cho Văn Tư, nở mày nở mặt cùng cháu trở thành vợ chồng."
"Được." Mẹ Tiết cứ cười toe toét, vẻ mặt của ba Cố cũng dần dần hoà hoãn hơn.
Cố Văn Tư: Không ổn, xem ra còn phải đến văn phòng cho thuê hôn nhân để thảo luận cách làm giả kết hôn.
-
Beta: TH
Cô ấy đặt cược hạnh phúc của mình vào cháu, làm sao cháu có thể đối xử không tốt với cô ấy được
Không biết đây là lần thứ mấy ngồi trên xe của Du Việt, Cố Văn Tư ôm chiếc túi nhỏ trong tay, chân để ngay ngắn trên tấm thảm, không dám động đậy lung tung. Trong lòng cô cứ như bánh xe, xoay vòng vòng ầm ĩ.
Nội thất trong xe của anh sạch sẽ, đơn giản. Toàn bộ chiếc xe cũng ngăn nắp như chủ nhân của nó, không có chút bụi nào. Nhưng so với lần đầu tiên, cô phát hiện thấy có thêm một lọ nước hoa đặt trên bảng điều khiển.
"Đừng lo lắng." Khi anh dừng lại trước đèn giao thông, Cố Văn Tư đột nhiên nói.
Du Việt khẽ nhích ngón tay, mỉm cười: "Ừ, tôi không lo đâu." Em mới là người cần bình tĩnh lại đấy.
Nghe vậy, Cố Văn Tư thở phào nhẹ nhõm, "Ừm... Bố mẹ tôi đều là người dễ tính, nên sẽ không có vấn đề gì khó khăn đâu. Cậu cứ xem như là đến nhà tôi ăn một bữa cơm, đừng căng thẳng."
Nhưng một khi đã bắt đầu ăn bữa cơm này thì được xem là con rể tương lai rồi. Làm sao có thể coi đây có thể là một bữa cơm bình thường được chứ!
Du Việt nghiêng đầu nhìn Cố Văn Tư che mặt, hai má ửng hồng.
Không xong rồi, thế này quá đáng yêu rồi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra, cửa hàng của cô không xa nhà lắm, nhưng có lẽ là do đang giờ cao điểm, tan tầm nên họ bị kẹt trên đường khá lâu.
Cố Văn Tư nhìn những người đi bộ đang vội vã trên đường, đột nhiên nhớ ra: "Phiền cậu dừng xe lại một chút! Tôi đi mua giỏ trái cây." Cô chỉ vào một cửa hàng trái cây bên kia đường.
Suýt nữa quên mất, con rể muốn ra mắt bố mẹ vợ, không chuẩn bị quà gì sao được!
"Không được, giữa đường xuống xe nguy hiểm lắm." Du Việt chỉ liếc mắt một cái liền dứt khoát từ chối chắc như đinh đóng cột. Cũng không cho cô cơ hội nào, anh đạp chân ga phóng đi. Chiếc xe ô tô bên cạnh liền bị bỏ lại phía sau.
Cho đến lúc không nhìn thấy cửa hàng hoa quả nữa, anh mới giải thích: "Tôi đã chuẩn bị cả rồi, cậu không cần mua đâu."
"À? Vậy thì... Cảm ơn."
Trái tim cô cứ đập thình thịch thình thịch, đến cửa nhà rồi mới bình tĩnh trở lại.
Bức tường của ngôi nhà cũ đầy những vết xi măng loang lổ, lốm đốm. Dây điện và ống nước bên ngoài thì cứ như mạng nhện, làm cho cánh cửa tối om, đơn độc như động bàn tơ [1].
[1] Động bàn tơ của Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Kí.
Khi chiếc ô tô đen bóng loáng chậm rãi lái vào, bà lão đang đi dạo bên cạnh cũng dừng lại ngó đầu, nhìn chằm chằm.
"Đỗ xe ở đây được, thường không có ai đi lối này cả."
Du Việt nhìn mấy chiếc xe đạp hỏng và vài ba bánh xe gần đó, còn có một đống gạch vỡ và chất thải xây dựng trong góc.
"Vâng ạ."
Họ cùng xuống xe. Lúc này, một chàng trai trẻ từ một tòa nhà đi ra, thấy xe họ rồi mắt đột nhiên sáng lên. Anh ta thậm chí còn đi chậm lại ngắm nghía nó.
Cố Văn Tư không hiểu: Thời buổi này, Passat trở nên được ưa thích lạ thường ư.
Cô nhìn Du Việt từ phía sau cốp xe lấy ra mấy hộp gì đó. Phía trên còn khắc cả chữ, nạm vàng lấp lánh, nhìn hoa cả mắt. Cố Văn Tư cảm thấy dường như mấy hộp tiền mặt đang vẫy tay chào mình: "Cái kia... Không cần phải mua nhiều như vậy đâu, bố mẹ tôi cũng không phải là người bày biện, khoa trương lãng phí. "
Một tay Du Việt đóng cốp xe, khóa lại một tiếng "tích tích": "Không sao đâu, tôi có thẻ thành viên."
Cố Văn Tư: Đây không phải là vấn đề thẻ thành viên...
Có lẽ là nhìn thấy sự dè dặt của cô, anh cười rộ lên: "Yên tâm, tôi đã trừ vào tiền thuê tôi của cậu rồi."
Cố Văn Tư: Tiền thuê? Nhưng tiền thuê cũng đã là tiền của cậu mà.
Khi hai người bước vào hành lang, Cố Văn Tư chợt nhớ ra.
"Không phải cậu có chứng sợ lựa chọn sao, làm thế nào..." Cậu đừng có nói là cậu đã vật lộn trong siêu thị cả ngày nha?
Du Việt thản nhiên xách mọi thứ bằng một tay, tay phải vòng ra ôm eo cô: "Chỉ cần nói với nhân viên bán hàng, lấy cho tôi món đắt nhất."
Cố Văn Tư: Đại gia... Chúng ta làm bạn đi.
"Vẫn còn hai tầng nữa. Tôi xin lỗi nhà tôi ở tầng trên cùng, mà khu này lại không có thang máy."
Đến tầng bốn, cô thở hổn hển. Khi mới quay sang đoạn cầu thang mới thì cổ tay cô bất ngờ bị kéo lại.
"Đừng động đậy." Anh thì thầm bên tai, tiếng như nước chảy, như có một dòng điện từ cổ tay lan ra toàn thân. Cả người cô run lên theo phản xạ, muốn rứt tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt. Sau đó anh từ từ lần xuống dưới, mười ngón tay đan nhau.
Cố Văn Tư đã nghe ra tiếng mẹ cô nói chuyện trên lầu từ cánh cửa lớn đang mở, nhưng cô lại không dám phát ra tiếng nào. Lòng bàn tay của người kia siết chặt, ấm áp và dễ chịu bao quanh cô. Mặc dù cô cứ cố rút tay ra nhưng anh vẫn không chịu thả.
"Văn Tư và Tiểu Du đến rồi!" Mẹ Tiết ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.
Cố Văn Tư cảm thấy đại khái bị người ta kéo xềnh xệch cả tay lẫn chân vào trong nhà.
"Trời ơi, hai con đến là được rồi. Mua nhiều thứ thế này để làm gì? Tốn kém quá, tốn kém quá." Mẹ Tiết nhìn thấy hai người nắm tay nhau và khuôn mặt đỏ rực của Cố Văn Tư thì bà cười càng tươi hơn, vội vàng đón hai người vào phòng khách.
"Lão Cố, ra đây đã rồi lại vào nấu ăn sau!" Tiết Nhã để Du Việt ngồi trên ghế sofa, Cố Văn Tư còn chưa nói gì đã bị mẹ mình bắt ngồi bên cạnh anh.
"Văn Tư, con hãy quan tâm Tiểu Du, đừng có sợ lạ." Tiết Nhã vỗ vai Cố Văn Tư và nhét một quả quýt lớn vàng óng vào tay cô, nháy mắt.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Văn Tư không có biểu hiện gì, ngồi thừ ra, nhìn vào phòng khách vắng vẻ không có ai, sau đó từ trong phòng bếp lập tức truyền ra tiếng hai người nói chuyện.
"Ông xem, đây là rượu mà Tiểu Du đặc biệt mua cho ông đấy, quan tâm ông nhiều chưa?"
"A, đã lúc nào rồi? Trước tiên ra ngoài gặp nhau cái đã. Cá với cải chua của ông cũng không chạy đi đâu được đâu!" Mẹ Tiết kêu lớn, ba Cố lại không lên tiếng, chỉ có tiếng máy hút mùi.
Hai người ngồi rất gần nhau. Cố Văn Tư chỉ cảm thấy ngồi cạnh anh rất hồi hộp, mắt như mờ cả đi. Vì trong phòng rất ấm, lúc sau anh còn cởi chiếc áo khoác ngoài, trên người cũng chỉ còn lớp áo sơ mi, chạm vào rất nóng bỏng.
Cô cứ như bị điện giật nên ngồi ra xa hơn một chút, hai chân khép lại.
"Này, ăn quýt đi." Du Việt nhìn những múi quýt được bóc trong tay, người bên cạnh bỗng chốc đứng dậy.
"Tôi đi xem thử, cậu trước cứ ngồi đây đã." Mặt cô ửng hồng, cũng không biết đang nói chuyện với ai, nói xong thì như chạy trối chết.
Trong phòng khách chỉ có một người ngoài, còn gia đình ba người thì trốn trong bếp nhỏ líu ríu.
Mẹ Tiết lại bắt đầu lớn tiếng phàn nàn: "Sao mà con lại để mặc bạn trai một mình thế, con thẹn thùng cái gì, mau đi ra ngoài nói chuyện đi..."
Nhưng mà người nghe thì giống như một con cừu nhỏ, thế nào cũng không chịu ra ngoài gặp sói xám lớn.
Du Việt thở dài, duỗi chân tay trên ghế sofa. Giờ anh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tràn đầy hơi thở của phụ nữ, chỉ cảm thấy từ cơ thể đến trái tim đều thoải mái.
Trong tay là cốc nước cô thường dùng. Chiếc tủ lạnh cách đó không xa được phủ bằng vải hoa ren. Phía trên là bức ảnh gia đình thu hút ánh mắt người nhìn. Trên tường còn có rất nhiều hình ảnh chụp Cố Văn Tư khi còn bé từ nhiều năm trước, hai bím tóc tết bánh quai chèo [2] cùng quần hoa.
[2] Là tên một kiểu tết tóc ở Trung Quốc. Bánh quai chèo chính là bánh quẩy đường.
Không xong rồi, xuyên tim mất rồi.
Sau đó, đợi đến khi âm thanh của máy hút mùi hoàn toàn biến mất, ba người từ trong bếp mới lần lượt đi ra.
Đi đầu là ba Cố. Khuôn mặt ông lạnh lùng, ôm một bát cá xào cải chua [3] rất to trong tay. Du Việt ban đầu đứng cạnh tường ngắm tranh, thấy ông anh liền quay lại: "Bác trai ạ."
[3] Một món ăn truyền thống Trung Quốc
"Ừm." Ba Cố thận trọng ừ một tiếng, tiếp tục vô biểu tình đặt đĩa cá xào lên giữa bàn ăn. Cố Văn Tư phía sau anh một tay bưng đĩa rau xào. Du Việt thấy lập tức bước tới giúp đỡ, "Anh đến đây."
Tay cô bị anh chạm vào, hơi co lại: "Anh mau ngồi xuống đi."
Lúc này, Tiết Nhã cũng bưng đồ ăn, thấy con gái nhà mình ngượng ngùng thì cười đùa trêu chọc: "Đúng đấy Tiểu Du, cháu mau ngồi đi, không thì Văn Tư xấu hổ lắm."
Du Việt mỉm cười, ba Cố nhìn con gái cúi thấp đầu thì không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Bữa cơm này xem như khá hài hoà, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nguyên tắc. Mẹ Tiết hỏi, Du Việt trả lời, Văn Tư ăn, ba Cố hừ.
"Ồ, cháu sống một mình à, chắc là một ngôi nhà lớn ở quận Thành Dương, áp lực không nhỏ đâu nhỉ?" Mẹ Tiết gật gật đầu.
"Cháu đừng chê nhà của chúng ta... Nhất định cháu chưa bao giờ tới một ngôi nhà cũ như vậy."
Du Việt lắc đầu: "Dạ không sao ạ, nó được thanh toán đầy đủ một lần cho nên không áp lực mấy ạ. Mà nơi này còn giống một ngôi nhà hơn là chỗ ở của cháu. Cháu rất thích ở đây."
Mẹ Tiết: [Che miệng cười] Tất nhiên, đợi đến khi Văn Tư đi cùng cháu thì đây sẽ là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Cố Văn Tư nhìn mẹ cười híp mắt lại, có lẽ là đang hài lòng lắm rồi, cảm giác như không chờ nổi nữa muốn đưa Du Việt lên chức con rể ngay và luôn. Mức độ chinh phục đã lên tới 99%, nhưng chưa làm đủ công tác tư tưởng với ba Cố nên tạm thời chỉ còn 30%.
"Những người trẻ tuổi vẫn là nên đi giao lưu và quan sát nhiều hơn." Ba Cố uống xuống một ngụm rượu, giờ nói chuyện chỉ có thừa chứ không có thiếu: "Dù sao thì các con mới chỉ quen nhau được một năm, hai nơi địa lý ngăn cách, chắc chắn vẫn chưa hiểu biết nhiều về đối phương. Kết hôn là chuyện cả đời, nếu không sẽ phải hối hận."
"Văn Tư là con gái duy nhất của chúng tôi. Tôi hy vọng cháu sẽ cẩn thận, vì những ước muốn và hạnh phúc trong cuộc đời nó cũng là toàn bộ nguyện vọng của chúng tôi."
Mẹ Tiết nghe thế cũng nghiêm túc đứng lên gật đầu.
Du Việt trực tiếp nâng một ly rượu lên. "Cháu tin rằng sống lâu sẽ biết lòng người. Bây giờ nợ nhau, cháu sẽ dùng cả đời trả cho cô ấy. Cô ấy đặt cược hạnh phúc của mình vào cháu, làm sao cháu có thể đối xử không tốt với cô ấy được."
Tiết Nhã nghe thế thì đỏ mắt, "Được được..."
Cố Văn Tư: Bạn cùng lớp phát huy vượt xa người thường!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt cô sáng quắc nhìn anh, Du Việt thấy ánh mắt chăm chú của cô, quay đầu đáp lại bằng một nụ cười. Trong mắt mẹ Tiết lập tức biến thành hai người đang âm thầm liếc mắt đưa tình.
"Các con đã cân nhắc gì chuyện hôn nhân chưa?" Mẹ Tiết đột nhiên hỏi.
Cố Văn Tư: "Phụt."
Du Việt đưa giấy lau cho cô: "Tất nhiên vẫn là Văn Tư và bác trai bác gái quyết định. Cháu lúc nào cũng có dự định, nhất định sẽ làm một đám cưới hoành tráng cho Văn Tư, nở mày nở mặt cùng cháu trở thành vợ chồng."
"Được." Mẹ Tiết cứ cười toe toét, vẻ mặt của ba Cố cũng dần dần hoà hoãn hơn.
Cố Văn Tư: Không ổn, xem ra còn phải đến văn phòng cho thuê hôn nhân để thảo luận cách làm giả kết hôn.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.