Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
Chương 54: Phát đường nguyên chất, em không thích anh hôn em sao?
Lucia Lộ Thần
18/04/2020
Edit: Nhan Tịch
Vào buổi sáng, đứng từ cửa sổ sát sàn trong phòng khách rộng lớn ở nhà Du Việt nhìn ra bên ngoài. Ngoài những tầng sương mù mỏng manh là những lớp cây xanh rậm rạp. Khoảng cách càng xa, màu của mấy tòa nhà càng ảm đạm, như nét vẽ do chấm nhiều màu nước.
Cố Văn Tư mặc váy ngủ, mang đôi dép lê mềm mại dựa vào cửa sổ. Dưới lầu vắng tanh không có một ai. Giờ phút này lòng cô bình lặng tựa sớm mai vậy.
Sau đó, một đôi tay đột nhiên duỗi ra, ôm lấy cô từ phía sau, xoay người cô lại, không nói lời nào đã áp môi xuống.
Cô Văn Tư chưa kịp phản ứng đã bị hôn rồi, khí thế anh hung mãnh, không thể cưỡng lại được, môi lưỡi khát khao khó nhịn như thể cô là dòng nước suối quý giá.
Nửa người trên của anh trần trụi không hề mặc đồ, phía dưới là chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình. Lúc này đây, anh đứng chân trần mà còn cao hơn cô cả cái đầu. Khi anh duỗi tay vây cô lại, cảm giác áp bức bao quanh. Bất tri bất giác, Cố Văn Tư tùy ý anh ôm, bên tai chẳng nghe được gì, tấm lưng cô dựa sát vào cửa kính, không thể nhúc nhích.
Du Việt vùi đầu hôn một lúc lâu, nhìn Cố Văn Tư nhắm chặt hai mắt, mặt cô đỏ bừng, không biết do bị nghẹn hay do khẩn trương nữa.
"Em không thích anh hôn em à?"
Cố Văn Tư sửng sốt, nghiêng đầu sang bên thì thầm, "Không phải không thích..."
Có trời mới biết đêm qua bọn họ không hề làm gì hết, từ trên đường về đến nhà chỉ toàn là hôn hôn hôn hôn hôn...
Ôm hôn, ngồi hôn, đứng hôn, nằm cũng hôn, hôn từ sofa dài đến phòng ngủ.
Mặc dù không phát triển đến bước hạn chế người xem, nhưng bây giờ trạng thái của hai người có khác gì vừa "xong việc" đâu.
Du Việt cầm tay cô đặt lên người, mặt Cố Văn Tư ửng đỏ. Anh cúi xuống trước mặt cô, giả vờ vô tội, "Em phải tha thứ cho anh, vì anh đã nhịn bảy năm rồi, em thiếu nhiều thế trong thời gian ngắn làm sao bù hết được chứ."
Người đàn ông mặt dày đang cười, Cố Văn Tư hơi nhói lòng. Rốt cuộc một đoạn yêu thầm gian khổ này, cô lại không biết đến.
"Tha cho anh đó." Trái tim khẽ động, cô xích lại gần hôn lên khóe môi anh, rồi nhìn nhau say đắm, tình ý nồng nàn ngọt ngào lan tràn trong mắt.
Du Việt mỉm cười, chợt ôm lấy eo cô bế bỗng lên. Cố Văn Tư choàng tay ra sau đầu anh, hai chân lơ lửng trên không trung.
"Anh khát."
"Vậy anh đi uống nước đi!"
"Chỉ có em mới giúp anh giải khát."
Cố Văn Tư che mặt: Đừng có đùa kiểu này nữa mà, trái tim bé bỏng của em chịu không nỗi...
Du tổng vừa mới nếm mùi thịt còn dính người hơn cả bánh, cứ ăn vạ cô hoài có ném cũng chẳng ra. Cả buổi sáng hai người dính sát nhau đụng chạm da thịt. Mãi đến lúc Trần Canh với Tiểu Hồng gọi điện hỏi Cô Văn Tư mới thoát khỏi anh, kiên quyết bài tỏ hôm nay cô muốn đi làm, thề sống chết cũng không đổi ý.
"Bây giờ anh mới cảm nhận được."
Du Việt lái xe đưa cô đi, lúc dừng ngay đèn đỏ, Cố Văn Tư thắc mắc hỏi, "Cảm nhận được cái gì?"
"Phiền não khi sự nghiệp của vợ quá thành công, em không rời Nửa nón ăn, cả tấm lòng được." Trông anh đầy sầu não, "Nhưng anh muốn được Văn Tư "yêu thương" thì phải làm sao đây?"
"..." Cố Văn Tư hận không thể lấy chiếc túi xách bên tay nện vô mặt cái gã này, rồi keo mặt anh thành cái bánh nướng lớn. Để coi làm sao anh có thể vừa nghiêm túc cấm dục thắt cà vạt, vừa nói mấy lời đùa bỡn mà vẫn giữ được bộ dạng mặt người dạ thú thế này.
Kế tiếp, cho dù Du tổng có lái xe chậm cỡ nào, bọn họ vẫn đến cửa hàng.
"Điện thoại anh có thông báo tin nhắn kìa." Cố Văn Tư chỉ chỉ, cúi xuống thì thấy hình như là tin nhắn thoại của trợ lý Lưu Tuấn.
Du Việt nghĩ vẫn nên click mở, giọng nói không cảm xúc như người máy của Lưu Tuấn vang lên.
"Du tổng, còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu cuộc họp các bộ phận, giữa trưa là tiệc liên hoan của các bộ phận."
"Du tổng, đừng quên buổi chiều có cuộc hẹn với ông chủ Tần."
"Tôi chỉ nhắc nhở cậu xíu thôi, chứ không có ý gì đâu."
Cố Văn Tư nhịn cười, ngó khuôn mặt không vui của anh, vậy có nghĩa là hôm nay anh chàng này không có thời gian đến tìm cô.
Thấy anh khóa cửa xe không chịu mở ra, hết cách rồi nên cô đành phải dán lại gần hôn lên má anh, "Nụ hôn tạm biệt, làm việc chăm chỉ vào, không thôi về nhà em đánh anh."
Du Việt nhìn cô chậm rãi bước xuống xe, bóng dáng mảnh mai bước vào cửa kính. Thật tình anh rất mong chờ xem cô sẽ đánh anh như thế nào...
Sau vòng loại "Vua đầu bếp tranh tài" của đội bánh ngọt ở Thượng Thành kết thúc, chương trình sẽ tạo hồ sơ những cá nhân xuất sắc để mai mốt đem đến tỉnh làm sách giới thiệu.
Vòng thi đấu cấp tỉnh không phải là một chương trình phát sóng trực tiếp thông thường, đài truyền hình tỉnh rất lớn.
Ratings cao hơn những đài phát thanh ở địa phương. Nếu vào được vòng chung kết, sẽ được phát sóng trực tiếp toàn cầu trên đài truyền hình trung ương.
"Chị Văn Tư, mau đến đây xem nè!" Ngay khi vào cửa hàng cô đã được Tiểu Hồng tiếp đón.
"Quảng cáo về quán quân đội bánh ngọt vừa ra mắt, oa, chụp chị đẹp quá luôn."
Lần này chắc tổ chương trình cũng không nghĩ tới cô sẽ đạt giải quán quân, coi như cũng có tâm làm tờ quảng cáo, không ngắt câu lấy nghĩa để thay đổi tình huống.
Đoạn phim trong lúc thi đấu đã được biên tập lại, làm mờ người bên cạnh. Trong ảnh, Cố Văn Tư cầm tay dạy Tiểu Trần tách lòng trắng trứng. Hai người cùng mặc đồ trắng, nghiêm túc như thí sinh chuyên nghiệp.
Cô thay đổi dụng cụ linh hoạt, nhẹ nhàng rắc bột và còn chăm chú cúi đầu, quét dọn đồ thừa trên bếp, rồi bỏ vào sọt rác. Dường như nhạc nền cũng được dành riêng cho vị nữ đầu bếp xinh đẹp này, âm thanh tự nhiên của khúc dương cầm.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại bên sườn mặt lúc cô cụp mắt, một lọn tóc rơi xuống, rồi từ từ khung hình dần trở thành bức vẽ tay.
Đột nhiên một loạt tiếng nói phát ra, là giọng của Cố Văn Tư nói với Tiểu Trần khi bước vào vòng thi.
"Đừng khẩn trương, cứ hết mình thôi."
Quảng cáo chỉ có 30 giây ngắn ngủi lại làm cho mọi người có ảo giác như đang xem phim bom tấn của thế giới. Tiểu Hồng tràn đầy hâm mộ, "Rõ ràng có thể dựa mặt kiếm cơm, nhưng càng muốn dựa vào tài năng."
Cả đám đang tám chuyện, sư phụ Lý đột nhiên chen vào, "Vòng thi tỉnh diễn ra ở Thăng Thành, trong số mấy người ai đi cùng với Văn Tư?"
Mọi người sửng sốt rồi giơ tay, "Sư phụ Cố chắc chắn cần một đội hỗ trợ, chúng tôi có thể chiến đấu chống lại khi có rắc rối! Với cần người cầm băng rôn, giơ gậy huỳnh quang, vệ sĩ phải nhiều, không thể thua khí thế ngay lần đâu tiên được!"
Cố Văn Tư: Tôi có định đi đánh lộn đâu.
Tiểu Hồng bước đến trước giơ tay, "Chị Văn Tư cần người chăm sóc, mấy cậu đều là nam, chỉ có tôi mới có thể chăm sóc cho chị ấy."
Trần Canh mỉm cười lắc ngón tay,"Tiểu Hồng, chúng tôi đều có lý do hết, chỉ có cô không được."
Cố Văn Tư: Đừng nói nữa...
Lý Ngọc Giang không tham gia, ông yên lặng xoay người vào bếp, "Già cả hết rồi nên không ai quan tâm, thôi tôi đành giữ nhà một mình vậy..."
Sư phụ Lý, chú đừng nghĩ thế, chú mới hàng 50 thôi mà.
Kết thúc cuộc thảo luận, kết quả Trần Canh đi chung với Cố Văn Tư, Tần Ban với sư phụ Lý ở nhà quản lý hoạt động của Nửa món ăn, cả tấm lòng.
Về nhà vào ban đêm, Cố Văn Tư không bất ngờ khi thấy chiếc Bently bóng loáng ngay cửa, hai người ăn cơm xong, bỗng nhiên cô lấy ra một danh sách dài.
"Cái gì đây?"
"À, đồ dùng trong nhà hết rồi, lần này ra đề kiểm tra cho anh, nếu anh có thể mua hết đồ giống trên danh sách không ít không nhiều, thì sẽ có phần thưởng đặc biệt dành cho anh."
Cố Văn Tư vì giúp anh ngưng nghĩ đến mấy chuyện không dành cho thiếu nhi, nên cô đã dành thời gian lập một danh sách dài, nội dung liên quan đến củi gạo mắm muối với màng bọc thực phẩm mà anh không am hiểu.
Du Việt nhìn tờ giấy dày đặc chữ trên tay, "Em đi cùng anh à?"
"Không, chỉ mình anh đi thôi." Ai bảo khi anh về đến nhà lại bắt đầu cởi quần áo rồi leo lên giường...
Vẻ mặt Du Việt hết sức nghiêm túc, "Em nói khen thưởng là gì đi, nếu không phải em thì anh bỏ cuộc."
Cố Văn Tư mím môi cố nén cười, "Em không nói." Bây giờ cứ ép buộc anh, đến lúc đó hôn anh một cái là xong, cô bày kế hoạch nhỏ.
Kết quả Du tổng đẩy xe vào siêu thị một mình, anh bỏ qua cách tìm trợ lý Lưu Tuấn giúp, quyết tâm tự mua hết danh sách.
"Gạo." Phía sau có cái dấu móc nhỏ, cô muốn mua gạo Đông Bắc, không cần nhiều năm kí là đủ.
Du Việt đến khu chuyên bán lương thực, nhìn gạo nhô lên như hòn núi nhỏ và kệ để mì, anh cảm giác sắp không xong rồi.
Gạo được đóng gói số lượng lớn, ngoại trừ năm kí thì có năm sáu loại gạo đánh dấu gạo Đông Bắc, gạo thơm hay gạo Bàn Cẩm, còn gạo Akita Komachi.
Hết cách rồi cứ chọn theo thói quen thông thường của anh: Chọn giá cao nhất.
"Muối." Muối ăn bịch nhỏ.
Du Việt cảm thấy cái này dễ chọn hơn nhiều, nhưng khi nhìn lên kệ để hàng lại gặp vấn đề khó khăn: I-ốt hay không I-ốt, muối biển hay muối nhập khẩu, muối vừa hay muối hoa hồng, muối thô hay muối tinh khiết.
"Chàng trai muốn mua muối sao? Loại này tốt nè, đang được đẩy mạnh tiêu thụ, mua hai bịch tặng túi mua sắm."
Một người phụ nữ kiểm hàng đưa cái túi cho anh, Du Việt nhìn nó đột nhiên ánh mắt lóe lên.
Hiếm lắm tối nay không bị bánh dẻo quấy rầy, cô dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa hết một lúc lâu. Thấy kim đồng hồ chỉ 9 giờ tối mà tên kia còn chưa về. Nhớ đến lời đồn bị kẹt trong siêu thị suốt đêm không ra được về anh, nên cô hơi hoảng sợ.
May mà lúc này chuông cửa vang lên.
Du Việt xách cái túi mua sắm màu đỏ đứng trước cửa, "Anh mới mua được mười món, còn thiếu món nào mai mốt mua tiếp được không?"
Cố Văn Tư nhìn vẻ mặt cứng ngắc của anh không thể nhịn cười.
Rồi xem mấy món đồ anh mua, mỗi thứ một món, khác xa mấy loại Cố Văn Tư thường hay mua, "Ừm, xem như anh vượt qua kiểm tra."
Du Việt vui vẻ, lấy cái hộp dưới đáy túi ra, phía trên hộp là dải ruy băng màu hồng nhạt.
"Thật ra anh muốn tặng quà."
Cố Văn Tư vừa quay đầu lại thì thấy chiếc váy ngủ tơ lụa viền ren màu đen nằm trong hộp quà màu hồng nhạt bị anh cầm lên, dây đai mỏng, rãnh chữ V sâu hun hút...
"Tiện tay cầm bộ đồ... lót, rất hợp với em." Bản thân anh hơi ngượng, "Em có muốn mặc thử không?"
"Này!!" Mẹ nó, cái này là đồ lót tình thú đó trời!
Cố Văn Tư đỏ mặt kéo chiếc váy ngủ bỏ vào hộp, "Mua chưa xong thì mai mua tiếp!"
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn ăn thịt nha! Đầu bóc khói.
Đồ lót, tương lai chắc chắn sẽ mặc.
-
Chết cười với màn đi chợ của lão Du =))))
Vào buổi sáng, đứng từ cửa sổ sát sàn trong phòng khách rộng lớn ở nhà Du Việt nhìn ra bên ngoài. Ngoài những tầng sương mù mỏng manh là những lớp cây xanh rậm rạp. Khoảng cách càng xa, màu của mấy tòa nhà càng ảm đạm, như nét vẽ do chấm nhiều màu nước.
Cố Văn Tư mặc váy ngủ, mang đôi dép lê mềm mại dựa vào cửa sổ. Dưới lầu vắng tanh không có một ai. Giờ phút này lòng cô bình lặng tựa sớm mai vậy.
Sau đó, một đôi tay đột nhiên duỗi ra, ôm lấy cô từ phía sau, xoay người cô lại, không nói lời nào đã áp môi xuống.
Cô Văn Tư chưa kịp phản ứng đã bị hôn rồi, khí thế anh hung mãnh, không thể cưỡng lại được, môi lưỡi khát khao khó nhịn như thể cô là dòng nước suối quý giá.
Nửa người trên của anh trần trụi không hề mặc đồ, phía dưới là chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình. Lúc này đây, anh đứng chân trần mà còn cao hơn cô cả cái đầu. Khi anh duỗi tay vây cô lại, cảm giác áp bức bao quanh. Bất tri bất giác, Cố Văn Tư tùy ý anh ôm, bên tai chẳng nghe được gì, tấm lưng cô dựa sát vào cửa kính, không thể nhúc nhích.
Du Việt vùi đầu hôn một lúc lâu, nhìn Cố Văn Tư nhắm chặt hai mắt, mặt cô đỏ bừng, không biết do bị nghẹn hay do khẩn trương nữa.
"Em không thích anh hôn em à?"
Cố Văn Tư sửng sốt, nghiêng đầu sang bên thì thầm, "Không phải không thích..."
Có trời mới biết đêm qua bọn họ không hề làm gì hết, từ trên đường về đến nhà chỉ toàn là hôn hôn hôn hôn hôn...
Ôm hôn, ngồi hôn, đứng hôn, nằm cũng hôn, hôn từ sofa dài đến phòng ngủ.
Mặc dù không phát triển đến bước hạn chế người xem, nhưng bây giờ trạng thái của hai người có khác gì vừa "xong việc" đâu.
Du Việt cầm tay cô đặt lên người, mặt Cố Văn Tư ửng đỏ. Anh cúi xuống trước mặt cô, giả vờ vô tội, "Em phải tha thứ cho anh, vì anh đã nhịn bảy năm rồi, em thiếu nhiều thế trong thời gian ngắn làm sao bù hết được chứ."
Người đàn ông mặt dày đang cười, Cố Văn Tư hơi nhói lòng. Rốt cuộc một đoạn yêu thầm gian khổ này, cô lại không biết đến.
"Tha cho anh đó." Trái tim khẽ động, cô xích lại gần hôn lên khóe môi anh, rồi nhìn nhau say đắm, tình ý nồng nàn ngọt ngào lan tràn trong mắt.
Du Việt mỉm cười, chợt ôm lấy eo cô bế bỗng lên. Cố Văn Tư choàng tay ra sau đầu anh, hai chân lơ lửng trên không trung.
"Anh khát."
"Vậy anh đi uống nước đi!"
"Chỉ có em mới giúp anh giải khát."
Cố Văn Tư che mặt: Đừng có đùa kiểu này nữa mà, trái tim bé bỏng của em chịu không nỗi...
Du tổng vừa mới nếm mùi thịt còn dính người hơn cả bánh, cứ ăn vạ cô hoài có ném cũng chẳng ra. Cả buổi sáng hai người dính sát nhau đụng chạm da thịt. Mãi đến lúc Trần Canh với Tiểu Hồng gọi điện hỏi Cô Văn Tư mới thoát khỏi anh, kiên quyết bài tỏ hôm nay cô muốn đi làm, thề sống chết cũng không đổi ý.
"Bây giờ anh mới cảm nhận được."
Du Việt lái xe đưa cô đi, lúc dừng ngay đèn đỏ, Cố Văn Tư thắc mắc hỏi, "Cảm nhận được cái gì?"
"Phiền não khi sự nghiệp của vợ quá thành công, em không rời Nửa nón ăn, cả tấm lòng được." Trông anh đầy sầu não, "Nhưng anh muốn được Văn Tư "yêu thương" thì phải làm sao đây?"
"..." Cố Văn Tư hận không thể lấy chiếc túi xách bên tay nện vô mặt cái gã này, rồi keo mặt anh thành cái bánh nướng lớn. Để coi làm sao anh có thể vừa nghiêm túc cấm dục thắt cà vạt, vừa nói mấy lời đùa bỡn mà vẫn giữ được bộ dạng mặt người dạ thú thế này.
Kế tiếp, cho dù Du tổng có lái xe chậm cỡ nào, bọn họ vẫn đến cửa hàng.
"Điện thoại anh có thông báo tin nhắn kìa." Cố Văn Tư chỉ chỉ, cúi xuống thì thấy hình như là tin nhắn thoại của trợ lý Lưu Tuấn.
Du Việt nghĩ vẫn nên click mở, giọng nói không cảm xúc như người máy của Lưu Tuấn vang lên.
"Du tổng, còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu cuộc họp các bộ phận, giữa trưa là tiệc liên hoan của các bộ phận."
"Du tổng, đừng quên buổi chiều có cuộc hẹn với ông chủ Tần."
"Tôi chỉ nhắc nhở cậu xíu thôi, chứ không có ý gì đâu."
Cố Văn Tư nhịn cười, ngó khuôn mặt không vui của anh, vậy có nghĩa là hôm nay anh chàng này không có thời gian đến tìm cô.
Thấy anh khóa cửa xe không chịu mở ra, hết cách rồi nên cô đành phải dán lại gần hôn lên má anh, "Nụ hôn tạm biệt, làm việc chăm chỉ vào, không thôi về nhà em đánh anh."
Du Việt nhìn cô chậm rãi bước xuống xe, bóng dáng mảnh mai bước vào cửa kính. Thật tình anh rất mong chờ xem cô sẽ đánh anh như thế nào...
Sau vòng loại "Vua đầu bếp tranh tài" của đội bánh ngọt ở Thượng Thành kết thúc, chương trình sẽ tạo hồ sơ những cá nhân xuất sắc để mai mốt đem đến tỉnh làm sách giới thiệu.
Vòng thi đấu cấp tỉnh không phải là một chương trình phát sóng trực tiếp thông thường, đài truyền hình tỉnh rất lớn.
Ratings cao hơn những đài phát thanh ở địa phương. Nếu vào được vòng chung kết, sẽ được phát sóng trực tiếp toàn cầu trên đài truyền hình trung ương.
"Chị Văn Tư, mau đến đây xem nè!" Ngay khi vào cửa hàng cô đã được Tiểu Hồng tiếp đón.
"Quảng cáo về quán quân đội bánh ngọt vừa ra mắt, oa, chụp chị đẹp quá luôn."
Lần này chắc tổ chương trình cũng không nghĩ tới cô sẽ đạt giải quán quân, coi như cũng có tâm làm tờ quảng cáo, không ngắt câu lấy nghĩa để thay đổi tình huống.
Đoạn phim trong lúc thi đấu đã được biên tập lại, làm mờ người bên cạnh. Trong ảnh, Cố Văn Tư cầm tay dạy Tiểu Trần tách lòng trắng trứng. Hai người cùng mặc đồ trắng, nghiêm túc như thí sinh chuyên nghiệp.
Cô thay đổi dụng cụ linh hoạt, nhẹ nhàng rắc bột và còn chăm chú cúi đầu, quét dọn đồ thừa trên bếp, rồi bỏ vào sọt rác. Dường như nhạc nền cũng được dành riêng cho vị nữ đầu bếp xinh đẹp này, âm thanh tự nhiên của khúc dương cầm.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại bên sườn mặt lúc cô cụp mắt, một lọn tóc rơi xuống, rồi từ từ khung hình dần trở thành bức vẽ tay.
Đột nhiên một loạt tiếng nói phát ra, là giọng của Cố Văn Tư nói với Tiểu Trần khi bước vào vòng thi.
"Đừng khẩn trương, cứ hết mình thôi."
Quảng cáo chỉ có 30 giây ngắn ngủi lại làm cho mọi người có ảo giác như đang xem phim bom tấn của thế giới. Tiểu Hồng tràn đầy hâm mộ, "Rõ ràng có thể dựa mặt kiếm cơm, nhưng càng muốn dựa vào tài năng."
Cả đám đang tám chuyện, sư phụ Lý đột nhiên chen vào, "Vòng thi tỉnh diễn ra ở Thăng Thành, trong số mấy người ai đi cùng với Văn Tư?"
Mọi người sửng sốt rồi giơ tay, "Sư phụ Cố chắc chắn cần một đội hỗ trợ, chúng tôi có thể chiến đấu chống lại khi có rắc rối! Với cần người cầm băng rôn, giơ gậy huỳnh quang, vệ sĩ phải nhiều, không thể thua khí thế ngay lần đâu tiên được!"
Cố Văn Tư: Tôi có định đi đánh lộn đâu.
Tiểu Hồng bước đến trước giơ tay, "Chị Văn Tư cần người chăm sóc, mấy cậu đều là nam, chỉ có tôi mới có thể chăm sóc cho chị ấy."
Trần Canh mỉm cười lắc ngón tay,"Tiểu Hồng, chúng tôi đều có lý do hết, chỉ có cô không được."
Cố Văn Tư: Đừng nói nữa...
Lý Ngọc Giang không tham gia, ông yên lặng xoay người vào bếp, "Già cả hết rồi nên không ai quan tâm, thôi tôi đành giữ nhà một mình vậy..."
Sư phụ Lý, chú đừng nghĩ thế, chú mới hàng 50 thôi mà.
Kết thúc cuộc thảo luận, kết quả Trần Canh đi chung với Cố Văn Tư, Tần Ban với sư phụ Lý ở nhà quản lý hoạt động của Nửa món ăn, cả tấm lòng.
Về nhà vào ban đêm, Cố Văn Tư không bất ngờ khi thấy chiếc Bently bóng loáng ngay cửa, hai người ăn cơm xong, bỗng nhiên cô lấy ra một danh sách dài.
"Cái gì đây?"
"À, đồ dùng trong nhà hết rồi, lần này ra đề kiểm tra cho anh, nếu anh có thể mua hết đồ giống trên danh sách không ít không nhiều, thì sẽ có phần thưởng đặc biệt dành cho anh."
Cố Văn Tư vì giúp anh ngưng nghĩ đến mấy chuyện không dành cho thiếu nhi, nên cô đã dành thời gian lập một danh sách dài, nội dung liên quan đến củi gạo mắm muối với màng bọc thực phẩm mà anh không am hiểu.
Du Việt nhìn tờ giấy dày đặc chữ trên tay, "Em đi cùng anh à?"
"Không, chỉ mình anh đi thôi." Ai bảo khi anh về đến nhà lại bắt đầu cởi quần áo rồi leo lên giường...
Vẻ mặt Du Việt hết sức nghiêm túc, "Em nói khen thưởng là gì đi, nếu không phải em thì anh bỏ cuộc."
Cố Văn Tư mím môi cố nén cười, "Em không nói." Bây giờ cứ ép buộc anh, đến lúc đó hôn anh một cái là xong, cô bày kế hoạch nhỏ.
Kết quả Du tổng đẩy xe vào siêu thị một mình, anh bỏ qua cách tìm trợ lý Lưu Tuấn giúp, quyết tâm tự mua hết danh sách.
"Gạo." Phía sau có cái dấu móc nhỏ, cô muốn mua gạo Đông Bắc, không cần nhiều năm kí là đủ.
Du Việt đến khu chuyên bán lương thực, nhìn gạo nhô lên như hòn núi nhỏ và kệ để mì, anh cảm giác sắp không xong rồi.
Gạo được đóng gói số lượng lớn, ngoại trừ năm kí thì có năm sáu loại gạo đánh dấu gạo Đông Bắc, gạo thơm hay gạo Bàn Cẩm, còn gạo Akita Komachi.
Hết cách rồi cứ chọn theo thói quen thông thường của anh: Chọn giá cao nhất.
"Muối." Muối ăn bịch nhỏ.
Du Việt cảm thấy cái này dễ chọn hơn nhiều, nhưng khi nhìn lên kệ để hàng lại gặp vấn đề khó khăn: I-ốt hay không I-ốt, muối biển hay muối nhập khẩu, muối vừa hay muối hoa hồng, muối thô hay muối tinh khiết.
"Chàng trai muốn mua muối sao? Loại này tốt nè, đang được đẩy mạnh tiêu thụ, mua hai bịch tặng túi mua sắm."
Một người phụ nữ kiểm hàng đưa cái túi cho anh, Du Việt nhìn nó đột nhiên ánh mắt lóe lên.
Hiếm lắm tối nay không bị bánh dẻo quấy rầy, cô dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa hết một lúc lâu. Thấy kim đồng hồ chỉ 9 giờ tối mà tên kia còn chưa về. Nhớ đến lời đồn bị kẹt trong siêu thị suốt đêm không ra được về anh, nên cô hơi hoảng sợ.
May mà lúc này chuông cửa vang lên.
Du Việt xách cái túi mua sắm màu đỏ đứng trước cửa, "Anh mới mua được mười món, còn thiếu món nào mai mốt mua tiếp được không?"
Cố Văn Tư nhìn vẻ mặt cứng ngắc của anh không thể nhịn cười.
Rồi xem mấy món đồ anh mua, mỗi thứ một món, khác xa mấy loại Cố Văn Tư thường hay mua, "Ừm, xem như anh vượt qua kiểm tra."
Du Việt vui vẻ, lấy cái hộp dưới đáy túi ra, phía trên hộp là dải ruy băng màu hồng nhạt.
"Thật ra anh muốn tặng quà."
Cố Văn Tư vừa quay đầu lại thì thấy chiếc váy ngủ tơ lụa viền ren màu đen nằm trong hộp quà màu hồng nhạt bị anh cầm lên, dây đai mỏng, rãnh chữ V sâu hun hút...
"Tiện tay cầm bộ đồ... lót, rất hợp với em." Bản thân anh hơi ngượng, "Em có muốn mặc thử không?"
"Này!!" Mẹ nó, cái này là đồ lót tình thú đó trời!
Cố Văn Tư đỏ mặt kéo chiếc váy ngủ bỏ vào hộp, "Mua chưa xong thì mai mua tiếp!"
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn ăn thịt nha! Đầu bóc khói.
Đồ lót, tương lai chắc chắn sẽ mặc.
-
Chết cười với màn đi chợ của lão Du =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.