Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 27: Tiểu Cố:
Yana Lạc Xuyên
26/04/2022
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Gần ngàn năm qua Tam giới cũng không xảy ra đại chiến gì, dù những năm gần đây tiên ma mấy lần suýt nữa khai chiến nhưng do một số nguyên nhân mà cả hai phe đều không muốn nhắc đến nên cuối cùng vẫn duy trì hòa bình đầy mùi thuốc súng, tổng thể vẫn tính là yên ổn.
Bắc Cương vẫn thường xuyên qua lại với Trung Châu, tuy không hay tiếp xúc với Ma giới nhưng vẫn biết tình hình bên kia như thế nào. Nhưng cả hai đều khác với Quỷ Vực, Quỷ Vực luôn luôn đoạn tuyệt giao hảo, không ai biết Quỷ Vương là nam hay nữ là già hay trẻ, cũng không ai biết rốt cuộc Quỷ Vực nằm ở đâu. Nguyên do mấy ngàn năm trước người từ Quỷ Vực khiến cho Trung Châu gió tanh mưa máu, cho tới bây giờ hai chữ này vẫn có thể làm người nghe kinh hồn khiếp vía.
Thủ đoạn Quỷ Vực còn tàn nhẫn hơn Ma tộc rất nhiều, lại không chút e dè Thiên Đạo, đồ sát cả một thành trì nhưng coi như không khác gì giết một con kiến, đây chính là tác phong hành sự của Quỷ Vực.
Khi nghĩ về người yêu Bạch Vân Mạc ngờ nghệch vô cùng, nhưng Hệ Thống đã phá hết hào quang làm người si ngốc của Bạch Tố Tố đi, tuy hắn còn nhung nhớ nhưng sẽ không cảm thấy ả hoàn toàn vô tội khi dính dáng đến Quỷ Vực.
Bạch mao Yêu Vương uể oải cúi đầu, hắn cẩn thận vòng qua Ân Minh Chúc đang thất thần để đến gần Vân Thính Lan, đáng thương trông mong hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"
"Chờ một chút." Vân Thính Lan liếc hắn, lạnh giọng trả lời, vừa quay lại đã đổi thái độ, "Thanh Giác ngoan, bây giờ đi nghỉ ngơi trước, chờ sư huynh giải quyết xong những chuyện này lại về thăm ngươi."
Không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy phản ứng khi Thanh Giác nghe được hai chữ "Quỷ Vực" có chút không đúng, chẳng lẽ năm đó người Quỷ Vực cũng đã trà trộn vào Trung Châu?
Cố Thanh Giác còn đang suy nghĩ chuyện cốt truyện, ngón tay tái nhợt siết chặt vạt áo, y yên lặng gật đầu đáp ứng sau đó bần thần quay về phòng.
Không biết rõ tình hình quả thực không ổn chút nào, y phải nhanh nhanh xem tiếp cốt truyện khác, nhưng có tận ba cốt truyện của ba vị sư huynh... Đằng nào cũng hết cái này mới tới cái khác, vậy y cũng phải giải quyết xong cốt truyện đầu mới có sức lực để nghĩ tới cốt truyện tiếp theo.
Ân Minh Chúc tay chân lạnh toát nhìn Cố Thanh Giác xoay người rời đi, ngoại trừ lên tiếng phản bác quan hệ của họ, y cũng không nhìn hắn một cái.
Hắn tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không mong được sư tôn tha thứ, chỉ cầu có thể ở lại bên y để chuộc tội, nhưng... sư tôn nguyện ý nhìn thấy hắn sao?
Vân Thính Lan miễn cưỡng cười tiễn Cố Thanh Giác đi, sau khi y đi rồi hắn mới lạnh mặt, "Ma Tôn bệ hạ cũng đã nghe rồi, Thanh Giác nói đệ ấy và ngươi không liên quan tới nhau."
Ân Minh Chúc trầm mặc, hai tay siết chặt đến khẽ run, cho dù có là vậy hắn cũng cố chấp không chịu rời đi.
Hắn còn sống là vì sư tôn, nếu như sư tôn thật sự không cần hắn nữa, vậy cái mạng này còn cần làm gì. Sớm lấy mạng đền tội mới là việc hắn nên làm, chết dưới danh nghĩa đệ tử còn tốt hơn là sống, ít nhất hắn cũng có thể lưu lại một vị trí trong lòng sư tôn.
Nhưng hắn không thể, sư tôn mềm lòng như vậy, nếu biết hắn vì y mà chết, nhất định sẽ rất khó chịu, hắn làm sao nỡ để sư tôn chịu đựng sự thống khổ khi nghĩ mình bức tử đồ đệ?
Bầu không khí trong điện sau khi Cố Thanh Giác đi càng ngột ngạt hơn, các trưởng lão không quan tâm thế tục nhiều năm nhưng thấy Ân Minh Chúc vẫn không cam lòng, họ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể để lại mấy câu chế giễu lấp lửng rồi phất tay áo rời đi.
Tông chủ vẫn quan tâm Chiêu Minh, sẽ không để y bị Ân Minh Chúc ức hiếp. Tình huống Chiêu Minh bây giờ không tốt lắm, mấy lão già họ không có chuyện gì làm, chẳng thà quay về tìm xem có thiên tài địa bảo nào cho Chiêu Minh dùng được không.
Đứa nhỏ đáng thương, sau khi bị đối xử như vậy hẳn rất khó chịu. Xem chừng vừa rồi có lẽ còn chưa thích ứng lắm với thân thể mới, cũng không biết đến bao giờ mới khỏe hơn được.
À, sau này các tiểu bối thu đồ nhất định phải suy xét cẩn thận, thà không thu chứ không thể để xuất hiện một tên Ân Minh Chúc nữa.
*
Chẳng mấy chốc trong điện chỉ còn lại vài người, Vân Thính Lan giơ tay triệu ra một mặt gương nước, hình ảnh hiện lên chính là những cảnh trước khi Bạch Tố Tố chạy trốn. Hắn đã sớm đoán được vị Bạch cô nương kia không dễ bắt nạt như vẻ ngoài, với tính cách của Bạch Vân Mạc thì dù có bị dắt mũi cũng sẽ không gây ra chuyện gì khiến trời than đất trách, trừ phi sau lưng ả còn có chiêu trò hiểm độc khác.
Đúng như dự đoán, mặc dù Bạch Tố Tố đã bỏ trốn nhưng cũng giúp Vân Thính Lan tìm ra manh mối của kẻ cấu kết với ả.
Vị Bạch cô nương đây biết lợi dụng Yêu tộc Bắc Cương để che giấu ý đồ thực sự, tất nhiên sự việc không đơn giản. Đúng lúc Yêu Vương và Ma Tôn đều ở đây, trước tiên phải giải quyết hiềm khích vừa rồi, tránh để đến Quỷ Vực bị kẻ xấu lợi dụng đánh úp.
Chờ đến khi hình ảnh trong gương nước biến mất, Bạch Vân Mạc càng mất tinh thần hơn, "Nàng đã có ta, tại sao còn ngấp nghé Kỳ Linh? Tướng tá Kỳ Linh anh tuấn, tính tình cũng tốt thì thôi đi, sao nàng lại còn vừa ý cả Diệp Trọng Uyên? Ta có chỗ nào thua cái tên hũ nút ấy chứ?"
Diệp Trọng Uyên lạnh mặt dùng chuôi kiếm gõ Bạch Vân Mạc một trận, đánh cho hắn ngoan xong mới mở miệng nói, "Nghĩ nhiều làm gì, cứ tìm đường vào Quỷ Vực rồi bắt ả về, ả còn chưa được thử thủ đoạn thực sự của Giới Luật Đường đâu."
"Nếu Giới Luật Đường không đủ, vậy đưa đến Ma giới, bản tôn có rất nhiều cách ép ả phải mở miệng." Hiếm khi Ân Minh Chúc tán thành với Kiếm Tôn, mặc dù chuyện này tạm thời không liên quan tới Ma giới, nhưng nếu người từ Quỷ Vực tái xuất thật thì lúc đó đã trễ rồi.
Bạch Vân Mạc ôm mặt hít mũi liên tục, thấy đại ma đầu mở miệng muốn bắt người cuối cùng vẫn không nhịn được cầu tình, "Chư vị, có thể là Tố Tố nhà ta bị lừa, nàng suy nghĩ đơn giản cả yếu ớt như vậy, sao có thể chủ động làm chuyện xấu chứ?"
Vân Thính Lan trìu mến vỗ vỗ đầu mèo con to xác, "Yêu Vương cẩn thận nghĩ lại xem, nàng ta thật sự thích ngươi sao?"
Bạch Vân Mạc bĩu môi, bắt đầu khóc òa lên như trẻ con, "Rõ ràng nàng nói ta là bé mèo con đáng yêu nhất Bắc Cương, tại sao đến Trung Châu còn muốn tìm người khác? Chiêu Minh Tiên Tôn nói không sai, bên ngoài thật nhiều kẻ xấu hu hu hu~"
Ân Minh Chúc nhíu mày, "Cái này liên quan gì đến sư tôn?"
Bạch Vân Mạc ngốc một lúc, sau đó càng khóc to hơn, "Mấy ngày trước Chiêu Minh Tiên Tôn còn dặn ta lúc thành thân phải mở mắt to ra mà nhìn, bên ngoài có rất nhiều cô nương xấu xa, không thể ngờ nghệch rồi bị lừa tình như Kiếm Tôn oa hu hu~"
Lúc ấy Bạch Vân Mạc còn cười nhạo Diệp Trọng Uyên làm Huyền Thiên Tông mất thể hiện, thế sự xoay vần thế nào lại tới lượt mình bị lừa gạt làm Yêu tộc xấu hổ. Rõ ràng hắn dễ mến như vậy, sao có người lại nhẫn tâm đi lừa một bé mèo nhỏ chứ hu hu hu~
Tạ tông chủ biết Bạch Vân Mạc là đang nói tới chuyện Diệp Trọng Uyên có thể bị lừa tình, nhưng Ân Minh Chúc không rõ, tâm tư hắn còn đang nghĩ về Cố *khổ tâm* Thanh *tổn thương sâu sắc* Giác, chỉ cho là sau khi sư tôn biến thành đứa trẻ nhưng tiềm thức vẫn cho rằng bên ngoài toàn người xấu.
Nếu như không phải là tổn thương sâu sắc, ai sẽ để sự sợ hãi với thế giới ngấm vào xương tủy?
Vân Thính Lan ngước mắt nhìn Ân Minh Chúc, dường như đoán được Ma Tôn đang suy tưởng cái gì nhưng hắn chỉ cười nhạt mà không có ý định giải thích. Đúng là tên kia có lỗi với Thanh Giác, nếu có thể vì áy náy mà bỏ đi tâm tư khi sư diệt tổ thì đúng là không thể tốt hơn nữa.
Đau đớn trên người làm sao so được với dằn vặt trong lòng, nếu Ân Minh Chúc rơi vào tâm ma, Vân Thính Lan nhất định tìm cách khiến tâm ma càng bành trướng hơn. Thanh Giác nhìn qua lạnh lùng nhưng lại rất mềm lòng, vạn nhất y không đành lòng nhìn đồ đệ xin tha thứ, đến lúc đó các sư huynh bọn họ cản còn có ích gì?
Bốn vị tiên tôn của Huyền Thiên Tông, tu vi cao nhất là huyền cách Kiếm Tôn, người ôn hoà dễ nói chuyện nhất là Khải Nguyệt Tiên Tôn, nhưng người không dễ chọc nhất cũng chính là Khải Nguyệt Tiên Tôn với vẻ ngoài ôn nhuận tựa ngọc đây.
Tạ Dịch hiểu rất rõ tính tình sư đệ, chỉ nhìn Vân Thính Lan nhếch môi cười là đã biết sư đệ định làm gì. Dù chính hắn cũng muốn Ân Minh Chúc chết tạ tội nhưng thân là tông chủ, phải lấy đại cuộc làm trọng, vì sự yên ổn của tam giới, ít nhất không thể để Ân Minh Chúc chết lúc này được.
Các đệ tử nghĩ hắn là một tông chủ máu lạnh vô tình cũng không sai, đúng là vì lợi ích tông môn, không thể chu toàn tất cả mọi mặt được.
Khải Nguyệt Tiên Tôn nhận được ánh mắt cảnh cáo của đại sư huynh, tiếc nuối bỏ đi suy nghĩ ích kỷ kia. Hắn theo y thuật nhập đạo, các loại cổ độc đều đã xem qua, hắn có thể tạo ra máu thịt cơ thể người, tất nhiên cũng có thể khiến kẻ khác bị tâm ma vây khốn.
Vân Thính Lan còn chưa thử làm cho Ma tộc có tu vi cao như Ân Minh Chúc sinh ra tâm ma bao giờ, nếu sau này có cơ hội nhất định thì thử một chút có làm sao?
Bạch Vân Mạc ở bên cạnh hoàn toàn không chú ý tới bọn họ lại thất thần, Yêu Vương bệ hạ khóc không dừng được, tình cảm bị chà đạp đối với hắn mà nói là đả kích quá lớn, tạm thời không thể bình tĩnh được nên hắn muốn khóc thì khóc, mấy người kia cũng không trông chờ hắn có ý kiến gì hay, dứt khoát tạo một kết giới cách âm trên người hắn.
Nếu như có thể tìm được lối vào Quỷ Vực, trực tiếp vào trong bắt Bạch Tố Tố có hơi mạo hiểm nhưng với thực lực của họ thì đây chính là biện pháp tối ưu. Nhưng vấn đề hiện tại lại là: Không ai biết Quỷ Vực ở đâu.
Vị trí của Quỷ Vực không hề cố định, mỗi lần xuất hiện đều ở một nơi khác nhau. Lần vừa rồi ở Trung Châu, lần trước là ở Ma giới, còn lần trước nữa đã cách đây rất nhiều năm, phải đến tàng thư các tra lại mới tìm được manh mối.
Nếu Bạch Tố Tố là nhân tộc bình thường, các hành động kỳ lạ trước đây đúng là không giải thích được, nhưng nếu là người từ Quỷ Vực vậy có thể hiểu tại sao ả dễ dàng xâm nhập vào Thiên Cơ Các và Kiếm Trủng.
Kiếm Tôn và Ma Tôn chỉ muốn nhanh chóng đến Quỷ Vực, Tạ tông chủ suy tính một lúc, quyết định sai người đến Thiên Cơ Các mời Kỳ Linh tới rồi mới quyết định.
Tìm tung tích Quỷ Vực không thể dựa vào bọn họ được, loại chuyện này nhất định phải có Thiên Cơ Các trợ giúp.
*
Cố Thanh Giác cùng Hệ Thống trở lại thiền điện, sau khi xếp áo khoác đặt bên giường mới nằm xuống chìm vào thức hải, Hệ Thống nhanh chóng đưa văn án cốt truyện mới lên.
Vừa rồi y chỉ nhìn qua văn án đã vội ra ngoài, không ngờ lại gặp phải tình huống lúng túng như vậy, y còn không biết áo bông nhỏ và các sư huynh suy diễn cái gì, chờ y xem nốt đã. A a~ về mặt động não, y tuyệt đối không nhận thua.
Hệ Thống im lặng nhìn trời, thấy Cố chibi tràn đầy tự tin cho rằng mình có thể theo kịp mạch truyện cũng không nỡ đả kích y, sau khi bật màn hình lên chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh làm một culi tiêu chuẩn.
Nó có dự cảm bây giờ ký chủ tự tin bao nhiêu thì sau khi xem xong sẽ có bấy nhiêu hoài nghi nhân sinh.
Lúc mới bị lôi về đây, cả hai cùng nhau chửi mắng tổng bộ rác rưởi, bây giờ nó nguôi nguôi rồi nhưng ký chủ lại nhắc lại nỗi đau, xót xa thảm khốc biết bao.
Cố chibi chuyên tâm tiếp thu thông tin, nét mặt càng lúc càng nghệch ra, sau rất nhiều biểu cảm bối rối mới ngỡ ngàng mở miệng 【Ba này, tại vì nhà hảo tâm từ đâu ra đội nồi nên chúng ta mới ngẫu nhiên bị tẩy trắng?】
【Không, chỉ có ngươi mới bị tẩy trắng.】 Hệ Thống cũng biến thành chibi, nghiêm túc khoanh chân ngồi cạnh bổ sung vào, 【Lúc xóa trí nhớ nhị sư huynh xảy ra bất trắc, hắn cho rằng ta là ma đầu uy hiếp ngươi. Chẳng may bị hắn nhìn thấy một lần nữa, ba ba cũng chỉ còn một đường chết.】
【Ba đừng coi thường mình, trên thế giới này không ai có thể đánh thắng được Hệ Thống ba ba của chúng ta.】 Cố Thanh Giác vừa xoa đầu nó vừa an ủi, nhớ tới vừa rồi các sư huynh nhắc tới Quỷ Vực, y không khỏi thờ dài, 【Thống, Quỷ Vực sắp mở ra rồi, chẳng may xui rủi lật xe ngươi không thể vứt bỏ ta.】
Tẩy trắng ở Tiên giới có ích lợi gì, năm đó y gây vạ không chỉ có ở đây. Căng chết được, sao mà cốt truyện đi được nửa đường lại nhảy ra phó bản mới? Không thể cho nhân viên nghỉ ngơi sao?
Năm đó vì để đội nồi trên đầu thật chắc, Cố Thanh Giác còn hợp tác không ít với cái tên ở Quỷ Vực kia. Bây giờ các sư huynh còn cảm thấy y có nỗi khổ tâm, chờ Quỷ Vực hiện thế, tên kia ra mặt, đừng nói tẩy trắng, chờ y chỉ có nỗi oan uổng còn lớn hơn trước kia, cốt truyện này có còn đi được hay không?
Thiên Đạo trên cao, nể tình con lớn lên đẹp mắt như vậy, xin hãy chừa cho con một con đường sống.
【Nhắc lại một lần nữa, Quỷ Vực không phải phó bản đột ngột thò ra. Quỷ Vực là một phần nằm trong cốt truyện mới, nếu nó không xuất hiện thì chúng ta mới nhức đầu.】 Hệ Thống tìm ra phần văn án đầy "hắn hắn hắn" kia, vỗ vỗ Cố Thanh Giác đang bị đả kích, 【Được rồi, tỉnh táo lên, lo lắng tới tương lai mờ mịt làm gì? Chi bằng cùng ba nghiên cứu cốt truyện mới, khoảng thời gian ngươi mất trí nhớ ba ba lo cho ngươi đến mất ăn mất ngủ, số liệu cũng gầy rộc đi.】
Cố Thanh Giác liếc nó một cái, 【Đừng có lí do lí trấu cho sự lười biếng của mi, không muốn làm việc một mình thì nói toẹt ra.】
Rốt cuộc thì việc cần làm vẫn phải làm, tuy Hệ Thống có cơ sở dữ liệu khổng lồ nhưng dù sao nó cũng là một Hệ Thống gà mờ mới tinh. Tuy Cố Thanh Giác cũng là tân binh nhưng trước khi bị trói buộc với Hệ Thống y đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống. Loại việc cần phải dùng não này chỉ có thể dựa vào y, nếu để Hệ Thống làm chỉ sợ vướng tay vướng chân.
Dựa theo hướng suy nghĩ bình thường mà nói, tóm tắt chính là diễn đạt câu chuyện một cách rõ ràng bằng những từ ngữ ngắn gọn, tuy văn án không giống bản tóm tắt nhưng cũng rất quan trọng.
*Tóm tắt ở đây là kiểu spoil hết tình tiết như mấy clip review phim í mí bạn.
Tần suất xuất hiện trong văn án quyết định tầm quan trọng của các nhân vật, hơn nữa thế giới này đã hơi khác với nội dung cốt truyện rồi, phải nghiên cứu kỹ mới được.
Hai đứa nhóc chibi mặt mũi nghiêm túc nằm chống cằm trên đất, biến màn hình thành giấy trắng đặt ở trước mặt, phân tích thâm ý chữ từng trong văn án.
Quỷ Vương xuất hiện đầu tiên, khả năng cao đây chính là nam chính, để xem tính cách nào... úi dồ ôi, âm trầm thích máu ông đây là nhất. OMG! Khả năng cao đây chính là "người quen" nha.
Xuống chút nữa, Yêu Vương Bắc Cương... thôi bỏ đi... Tên này hoàn toàn không có tính uy hiếp, vị tiếp theo vị tiếp theo.
Tam sư huynh đứng thứ ba, cơ bản đã có thể nói bye bye với nữ chính rồi. Những kẻ theo kiếm tu đều tâm như đá tảng, có thể khiến đá nở hoa thì trừ kiếm ra y cũng không biết còn cái gì nữa, dù sao đã có kiếm làm vợ, thêm một vợ nữa chẳng lẽ không thấy kỳ cục sao?
Tiếp theo... khoan khoan, chí tôn Ma giới?
【Thống, cho ta tự luyến một chút, phản ứng lúc nãy của áo bông nhỏ... hẳn là hắn có tình cảm với ta đúng không?】
Hệ Thống gật đầu cực kỳ trịnh trọng, bày tỏ y có thể mặc sức tự luyến trong chuyện này, nó còn hung hăng giơ nắm tay lên, 【Hắn đã làm hỏng thanh danh của ngươi, còn dám tơ tưởng người khác, thống gia ta nhất định sẽ thiến hắn.】
【Ngươi cũng không cần phản ứng quá mức như vậy.】 Cố Thanh Giác xoa đầu Hệ Thống, gạt qua cảm giác mất tự nhiên trong lòng, chuyên tâm làm chính sự, 【Còn y tu dịu dàng này là ai? Không phải là nhị sư huynh chứ?】
Hai đứa nhóc trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng kinh hoàng la lên, 【Tuyệt đối không phải là nhị sư huynh!】
Mặc dù Vân Thính Lan rất giống với miêu tả y tu dịu dàng, nhưng Cố Thanh Giác không thể nào tin được nhị sư huynh và tam sư huynh sẽ có ngày vung tay đánh nhau vì một nữ nhân.
Cho dù bị hào quang ảnh hưởng cũng khó mà tin nổi, tình cảm các sư huynh đệ tốt như vậy, nếu nhị sư huynh biết Bạch Tố Tố là người yêu tam sư huynh, chắc chắn sẽ không chủ động tiếp cận. Cách nghĩ của tam sư huynh cũng không khác, vậy nên y tu dịu dàng trong văn án nhất định không phải Vân Thính Lan.
【Thế nên, nếu quả thật có một kẻ như vậy... Chắc chắn là phản đồ từ Ngọc Quỳnh Phong!】 Cố Thanh Giác đưa ra kết luận rất nhanh, cũng không quan tâm những người qua đường "hắn hắn hắn" kia. Y vừa nghĩ vừa sợ rời khỏi thức hải, vừa tưởng tượng cảnh hai sư huynh tranh nhau một cô nương thôi đã thấy hãi hùng đến nổi da gà.
Hệ Thống ở trong thức hải cũng thấy kinh dị không thôi, lúc trước ký chủ mất trí nhớ chính nó cũng không nghĩ nhiều được vậy, không ngờ đoạn văn án này lại đáng sợ quá mức thế, 【À đúng rồi! Con ơi! Nhị sư huynh có cốt truyện riêng, hắn không phải nhân viên như chúng ta, chắc chắn không phải nhân vật chủ yếu trong đây đâu. Đừng lo, không ai nỡ chia rẽ cảm tình sư huynh đệ các ngươi cả.】
Cố Thanh Giác ngẩn ngơ nhìn mành giường, sau khi chậm rãi tiếp thu mới bước đến ngồi bên cửa sổ, y vừa định nói gì đã thấy ba vị sư huynh đứng ở ngoài cửa.
【Thống, đừng nghiên cứu cốt truyện nữa. mau nghiên cứu xem sau khi lật xe phải làm sao để bảo toàn tính mạng!】 Cố nhu nhược lập tức online, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, y đứng dậy áy náy nhìn sư huynh, không dám nghĩ tới sau khi lật xe sẽ rơi vào kết quả gì.
Cái tên ở Quỷ Vực còn chưa xuất hiện nên các sư huynh còn áy náy với y, đợi nhận ra những trò phóng hỏa đốt nhà kia đúng là do y làm... Lúc này áy náy bao nhiêu thì tương lai muốn băm y ra bấy nhiêu.
Không đúng, không biết bọn họ làm sao hồi sinh y được. Biết đâu chừng họ cứ giết tới giết lui, khi nào nhớ đến sư đệ đại gian đại ác này liền lôi về làm thịt lần nữa... Đáng sợ quá đi thôi hu hu hu~
Ngoài cửa, ba sư huynh tim như đao cắt khi thấy sư đệ sợ sệt lo lắng nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh.
Cố Thanh Giác mặt cắt không còn giọt máu căng thẳng đứng bên cửa sổ, ngay cả dũng khí nhìn họ không có, như thể còn chưa tỉnh hồn khi bị dọa sợ, cho dù là người thân quen cũng không dám tới gần.
Có phải y cảm thấy mình gây ra mớ hỗn loạn kia nên có chết cũng không đủ, sau khi trở về tông môn vì lo các sư huynh chất vấn khiển trách nên mới sợ hãi như vậy?
Diệp Trọng Uyên chuẩn bị tinh thần xong mới đẩy cửa bước vào, tay cầm kiếm khẽ run, "Thanh Giác..."
Cố nhu nhược vô thức lùi về sau, chỉ nghe giọng Kiếm Tôn thôi đã nhớ về khoảnh khắc một kiếm tiễn y đi tây thiên năm đó.
Tam sư huynh là kiếm tu thuộc tính lôi, bị kiếm của hắn đánh trúng còn đau hơn cả sét đánh. May mà năm đó thọc một kiếm đã hồn phi phách tán không cảm thấy gì, bây giờ trông hắn còn khó chọc hơn xưa, chờ sau này cháy nhà lòi mặt Cố yếu đuối, có thể thọc một phát nhanh gọn hay không?
Cầu xin các sư huynh, cho em một cách chết ít đáng sợ hơn đi hu hu hu...
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1
Các sư huynh: Tiểu sư đệ thật đáng thương.
Cố yếu đuối: Em biết lỗi rồi em biết lỗi rồi đổi cách chết cho em đi mà hu hu hu~
2
Thống Thống (chắc như đinh đóng cột): Tuân theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, người ở tiểu thế giới chắc chắn không phải đóng vai quan trọng trong cả hai cốt truyện.
Tiểu Cố (mở cốt truyện thứ hai): Hắn- chí tôn Ma giới...
Tiểu Cố (mở cốt truyện thứ ba): Hắn- chí tôn Ma giới...
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Gần ngàn năm qua Tam giới cũng không xảy ra đại chiến gì, dù những năm gần đây tiên ma mấy lần suýt nữa khai chiến nhưng do một số nguyên nhân mà cả hai phe đều không muốn nhắc đến nên cuối cùng vẫn duy trì hòa bình đầy mùi thuốc súng, tổng thể vẫn tính là yên ổn.
Bắc Cương vẫn thường xuyên qua lại với Trung Châu, tuy không hay tiếp xúc với Ma giới nhưng vẫn biết tình hình bên kia như thế nào. Nhưng cả hai đều khác với Quỷ Vực, Quỷ Vực luôn luôn đoạn tuyệt giao hảo, không ai biết Quỷ Vương là nam hay nữ là già hay trẻ, cũng không ai biết rốt cuộc Quỷ Vực nằm ở đâu. Nguyên do mấy ngàn năm trước người từ Quỷ Vực khiến cho Trung Châu gió tanh mưa máu, cho tới bây giờ hai chữ này vẫn có thể làm người nghe kinh hồn khiếp vía.
Thủ đoạn Quỷ Vực còn tàn nhẫn hơn Ma tộc rất nhiều, lại không chút e dè Thiên Đạo, đồ sát cả một thành trì nhưng coi như không khác gì giết một con kiến, đây chính là tác phong hành sự của Quỷ Vực.
Khi nghĩ về người yêu Bạch Vân Mạc ngờ nghệch vô cùng, nhưng Hệ Thống đã phá hết hào quang làm người si ngốc của Bạch Tố Tố đi, tuy hắn còn nhung nhớ nhưng sẽ không cảm thấy ả hoàn toàn vô tội khi dính dáng đến Quỷ Vực.
Bạch mao Yêu Vương uể oải cúi đầu, hắn cẩn thận vòng qua Ân Minh Chúc đang thất thần để đến gần Vân Thính Lan, đáng thương trông mong hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"
"Chờ một chút." Vân Thính Lan liếc hắn, lạnh giọng trả lời, vừa quay lại đã đổi thái độ, "Thanh Giác ngoan, bây giờ đi nghỉ ngơi trước, chờ sư huynh giải quyết xong những chuyện này lại về thăm ngươi."
Không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy phản ứng khi Thanh Giác nghe được hai chữ "Quỷ Vực" có chút không đúng, chẳng lẽ năm đó người Quỷ Vực cũng đã trà trộn vào Trung Châu?
Cố Thanh Giác còn đang suy nghĩ chuyện cốt truyện, ngón tay tái nhợt siết chặt vạt áo, y yên lặng gật đầu đáp ứng sau đó bần thần quay về phòng.
Không biết rõ tình hình quả thực không ổn chút nào, y phải nhanh nhanh xem tiếp cốt truyện khác, nhưng có tận ba cốt truyện của ba vị sư huynh... Đằng nào cũng hết cái này mới tới cái khác, vậy y cũng phải giải quyết xong cốt truyện đầu mới có sức lực để nghĩ tới cốt truyện tiếp theo.
Ân Minh Chúc tay chân lạnh toát nhìn Cố Thanh Giác xoay người rời đi, ngoại trừ lên tiếng phản bác quan hệ của họ, y cũng không nhìn hắn một cái.
Hắn tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không mong được sư tôn tha thứ, chỉ cầu có thể ở lại bên y để chuộc tội, nhưng... sư tôn nguyện ý nhìn thấy hắn sao?
Vân Thính Lan miễn cưỡng cười tiễn Cố Thanh Giác đi, sau khi y đi rồi hắn mới lạnh mặt, "Ma Tôn bệ hạ cũng đã nghe rồi, Thanh Giác nói đệ ấy và ngươi không liên quan tới nhau."
Ân Minh Chúc trầm mặc, hai tay siết chặt đến khẽ run, cho dù có là vậy hắn cũng cố chấp không chịu rời đi.
Hắn còn sống là vì sư tôn, nếu như sư tôn thật sự không cần hắn nữa, vậy cái mạng này còn cần làm gì. Sớm lấy mạng đền tội mới là việc hắn nên làm, chết dưới danh nghĩa đệ tử còn tốt hơn là sống, ít nhất hắn cũng có thể lưu lại một vị trí trong lòng sư tôn.
Nhưng hắn không thể, sư tôn mềm lòng như vậy, nếu biết hắn vì y mà chết, nhất định sẽ rất khó chịu, hắn làm sao nỡ để sư tôn chịu đựng sự thống khổ khi nghĩ mình bức tử đồ đệ?
Bầu không khí trong điện sau khi Cố Thanh Giác đi càng ngột ngạt hơn, các trưởng lão không quan tâm thế tục nhiều năm nhưng thấy Ân Minh Chúc vẫn không cam lòng, họ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể để lại mấy câu chế giễu lấp lửng rồi phất tay áo rời đi.
Tông chủ vẫn quan tâm Chiêu Minh, sẽ không để y bị Ân Minh Chúc ức hiếp. Tình huống Chiêu Minh bây giờ không tốt lắm, mấy lão già họ không có chuyện gì làm, chẳng thà quay về tìm xem có thiên tài địa bảo nào cho Chiêu Minh dùng được không.
Đứa nhỏ đáng thương, sau khi bị đối xử như vậy hẳn rất khó chịu. Xem chừng vừa rồi có lẽ còn chưa thích ứng lắm với thân thể mới, cũng không biết đến bao giờ mới khỏe hơn được.
À, sau này các tiểu bối thu đồ nhất định phải suy xét cẩn thận, thà không thu chứ không thể để xuất hiện một tên Ân Minh Chúc nữa.
*
Chẳng mấy chốc trong điện chỉ còn lại vài người, Vân Thính Lan giơ tay triệu ra một mặt gương nước, hình ảnh hiện lên chính là những cảnh trước khi Bạch Tố Tố chạy trốn. Hắn đã sớm đoán được vị Bạch cô nương kia không dễ bắt nạt như vẻ ngoài, với tính cách của Bạch Vân Mạc thì dù có bị dắt mũi cũng sẽ không gây ra chuyện gì khiến trời than đất trách, trừ phi sau lưng ả còn có chiêu trò hiểm độc khác.
Đúng như dự đoán, mặc dù Bạch Tố Tố đã bỏ trốn nhưng cũng giúp Vân Thính Lan tìm ra manh mối của kẻ cấu kết với ả.
Vị Bạch cô nương đây biết lợi dụng Yêu tộc Bắc Cương để che giấu ý đồ thực sự, tất nhiên sự việc không đơn giản. Đúng lúc Yêu Vương và Ma Tôn đều ở đây, trước tiên phải giải quyết hiềm khích vừa rồi, tránh để đến Quỷ Vực bị kẻ xấu lợi dụng đánh úp.
Chờ đến khi hình ảnh trong gương nước biến mất, Bạch Vân Mạc càng mất tinh thần hơn, "Nàng đã có ta, tại sao còn ngấp nghé Kỳ Linh? Tướng tá Kỳ Linh anh tuấn, tính tình cũng tốt thì thôi đi, sao nàng lại còn vừa ý cả Diệp Trọng Uyên? Ta có chỗ nào thua cái tên hũ nút ấy chứ?"
Diệp Trọng Uyên lạnh mặt dùng chuôi kiếm gõ Bạch Vân Mạc một trận, đánh cho hắn ngoan xong mới mở miệng nói, "Nghĩ nhiều làm gì, cứ tìm đường vào Quỷ Vực rồi bắt ả về, ả còn chưa được thử thủ đoạn thực sự của Giới Luật Đường đâu."
"Nếu Giới Luật Đường không đủ, vậy đưa đến Ma giới, bản tôn có rất nhiều cách ép ả phải mở miệng." Hiếm khi Ân Minh Chúc tán thành với Kiếm Tôn, mặc dù chuyện này tạm thời không liên quan tới Ma giới, nhưng nếu người từ Quỷ Vực tái xuất thật thì lúc đó đã trễ rồi.
Bạch Vân Mạc ôm mặt hít mũi liên tục, thấy đại ma đầu mở miệng muốn bắt người cuối cùng vẫn không nhịn được cầu tình, "Chư vị, có thể là Tố Tố nhà ta bị lừa, nàng suy nghĩ đơn giản cả yếu ớt như vậy, sao có thể chủ động làm chuyện xấu chứ?"
Vân Thính Lan trìu mến vỗ vỗ đầu mèo con to xác, "Yêu Vương cẩn thận nghĩ lại xem, nàng ta thật sự thích ngươi sao?"
Bạch Vân Mạc bĩu môi, bắt đầu khóc òa lên như trẻ con, "Rõ ràng nàng nói ta là bé mèo con đáng yêu nhất Bắc Cương, tại sao đến Trung Châu còn muốn tìm người khác? Chiêu Minh Tiên Tôn nói không sai, bên ngoài thật nhiều kẻ xấu hu hu hu~"
Ân Minh Chúc nhíu mày, "Cái này liên quan gì đến sư tôn?"
Bạch Vân Mạc ngốc một lúc, sau đó càng khóc to hơn, "Mấy ngày trước Chiêu Minh Tiên Tôn còn dặn ta lúc thành thân phải mở mắt to ra mà nhìn, bên ngoài có rất nhiều cô nương xấu xa, không thể ngờ nghệch rồi bị lừa tình như Kiếm Tôn oa hu hu~"
Lúc ấy Bạch Vân Mạc còn cười nhạo Diệp Trọng Uyên làm Huyền Thiên Tông mất thể hiện, thế sự xoay vần thế nào lại tới lượt mình bị lừa gạt làm Yêu tộc xấu hổ. Rõ ràng hắn dễ mến như vậy, sao có người lại nhẫn tâm đi lừa một bé mèo nhỏ chứ hu hu hu~
Tạ tông chủ biết Bạch Vân Mạc là đang nói tới chuyện Diệp Trọng Uyên có thể bị lừa tình, nhưng Ân Minh Chúc không rõ, tâm tư hắn còn đang nghĩ về Cố *khổ tâm* Thanh *tổn thương sâu sắc* Giác, chỉ cho là sau khi sư tôn biến thành đứa trẻ nhưng tiềm thức vẫn cho rằng bên ngoài toàn người xấu.
Nếu như không phải là tổn thương sâu sắc, ai sẽ để sự sợ hãi với thế giới ngấm vào xương tủy?
Vân Thính Lan ngước mắt nhìn Ân Minh Chúc, dường như đoán được Ma Tôn đang suy tưởng cái gì nhưng hắn chỉ cười nhạt mà không có ý định giải thích. Đúng là tên kia có lỗi với Thanh Giác, nếu có thể vì áy náy mà bỏ đi tâm tư khi sư diệt tổ thì đúng là không thể tốt hơn nữa.
Đau đớn trên người làm sao so được với dằn vặt trong lòng, nếu Ân Minh Chúc rơi vào tâm ma, Vân Thính Lan nhất định tìm cách khiến tâm ma càng bành trướng hơn. Thanh Giác nhìn qua lạnh lùng nhưng lại rất mềm lòng, vạn nhất y không đành lòng nhìn đồ đệ xin tha thứ, đến lúc đó các sư huynh bọn họ cản còn có ích gì?
Bốn vị tiên tôn của Huyền Thiên Tông, tu vi cao nhất là huyền cách Kiếm Tôn, người ôn hoà dễ nói chuyện nhất là Khải Nguyệt Tiên Tôn, nhưng người không dễ chọc nhất cũng chính là Khải Nguyệt Tiên Tôn với vẻ ngoài ôn nhuận tựa ngọc đây.
Tạ Dịch hiểu rất rõ tính tình sư đệ, chỉ nhìn Vân Thính Lan nhếch môi cười là đã biết sư đệ định làm gì. Dù chính hắn cũng muốn Ân Minh Chúc chết tạ tội nhưng thân là tông chủ, phải lấy đại cuộc làm trọng, vì sự yên ổn của tam giới, ít nhất không thể để Ân Minh Chúc chết lúc này được.
Các đệ tử nghĩ hắn là một tông chủ máu lạnh vô tình cũng không sai, đúng là vì lợi ích tông môn, không thể chu toàn tất cả mọi mặt được.
Khải Nguyệt Tiên Tôn nhận được ánh mắt cảnh cáo của đại sư huynh, tiếc nuối bỏ đi suy nghĩ ích kỷ kia. Hắn theo y thuật nhập đạo, các loại cổ độc đều đã xem qua, hắn có thể tạo ra máu thịt cơ thể người, tất nhiên cũng có thể khiến kẻ khác bị tâm ma vây khốn.
Vân Thính Lan còn chưa thử làm cho Ma tộc có tu vi cao như Ân Minh Chúc sinh ra tâm ma bao giờ, nếu sau này có cơ hội nhất định thì thử một chút có làm sao?
Bạch Vân Mạc ở bên cạnh hoàn toàn không chú ý tới bọn họ lại thất thần, Yêu Vương bệ hạ khóc không dừng được, tình cảm bị chà đạp đối với hắn mà nói là đả kích quá lớn, tạm thời không thể bình tĩnh được nên hắn muốn khóc thì khóc, mấy người kia cũng không trông chờ hắn có ý kiến gì hay, dứt khoát tạo một kết giới cách âm trên người hắn.
Nếu như có thể tìm được lối vào Quỷ Vực, trực tiếp vào trong bắt Bạch Tố Tố có hơi mạo hiểm nhưng với thực lực của họ thì đây chính là biện pháp tối ưu. Nhưng vấn đề hiện tại lại là: Không ai biết Quỷ Vực ở đâu.
Vị trí của Quỷ Vực không hề cố định, mỗi lần xuất hiện đều ở một nơi khác nhau. Lần vừa rồi ở Trung Châu, lần trước là ở Ma giới, còn lần trước nữa đã cách đây rất nhiều năm, phải đến tàng thư các tra lại mới tìm được manh mối.
Nếu Bạch Tố Tố là nhân tộc bình thường, các hành động kỳ lạ trước đây đúng là không giải thích được, nhưng nếu là người từ Quỷ Vực vậy có thể hiểu tại sao ả dễ dàng xâm nhập vào Thiên Cơ Các và Kiếm Trủng.
Kiếm Tôn và Ma Tôn chỉ muốn nhanh chóng đến Quỷ Vực, Tạ tông chủ suy tính một lúc, quyết định sai người đến Thiên Cơ Các mời Kỳ Linh tới rồi mới quyết định.
Tìm tung tích Quỷ Vực không thể dựa vào bọn họ được, loại chuyện này nhất định phải có Thiên Cơ Các trợ giúp.
*
Cố Thanh Giác cùng Hệ Thống trở lại thiền điện, sau khi xếp áo khoác đặt bên giường mới nằm xuống chìm vào thức hải, Hệ Thống nhanh chóng đưa văn án cốt truyện mới lên.
Vừa rồi y chỉ nhìn qua văn án đã vội ra ngoài, không ngờ lại gặp phải tình huống lúng túng như vậy, y còn không biết áo bông nhỏ và các sư huynh suy diễn cái gì, chờ y xem nốt đã. A a~ về mặt động não, y tuyệt đối không nhận thua.
Hệ Thống im lặng nhìn trời, thấy Cố chibi tràn đầy tự tin cho rằng mình có thể theo kịp mạch truyện cũng không nỡ đả kích y, sau khi bật màn hình lên chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh làm một culi tiêu chuẩn.
Nó có dự cảm bây giờ ký chủ tự tin bao nhiêu thì sau khi xem xong sẽ có bấy nhiêu hoài nghi nhân sinh.
Lúc mới bị lôi về đây, cả hai cùng nhau chửi mắng tổng bộ rác rưởi, bây giờ nó nguôi nguôi rồi nhưng ký chủ lại nhắc lại nỗi đau, xót xa thảm khốc biết bao.
Cố chibi chuyên tâm tiếp thu thông tin, nét mặt càng lúc càng nghệch ra, sau rất nhiều biểu cảm bối rối mới ngỡ ngàng mở miệng 【Ba này, tại vì nhà hảo tâm từ đâu ra đội nồi nên chúng ta mới ngẫu nhiên bị tẩy trắng?】
【Không, chỉ có ngươi mới bị tẩy trắng.】 Hệ Thống cũng biến thành chibi, nghiêm túc khoanh chân ngồi cạnh bổ sung vào, 【Lúc xóa trí nhớ nhị sư huynh xảy ra bất trắc, hắn cho rằng ta là ma đầu uy hiếp ngươi. Chẳng may bị hắn nhìn thấy một lần nữa, ba ba cũng chỉ còn một đường chết.】
【Ba đừng coi thường mình, trên thế giới này không ai có thể đánh thắng được Hệ Thống ba ba của chúng ta.】 Cố Thanh Giác vừa xoa đầu nó vừa an ủi, nhớ tới vừa rồi các sư huynh nhắc tới Quỷ Vực, y không khỏi thờ dài, 【Thống, Quỷ Vực sắp mở ra rồi, chẳng may xui rủi lật xe ngươi không thể vứt bỏ ta.】
Tẩy trắng ở Tiên giới có ích lợi gì, năm đó y gây vạ không chỉ có ở đây. Căng chết được, sao mà cốt truyện đi được nửa đường lại nhảy ra phó bản mới? Không thể cho nhân viên nghỉ ngơi sao?
Năm đó vì để đội nồi trên đầu thật chắc, Cố Thanh Giác còn hợp tác không ít với cái tên ở Quỷ Vực kia. Bây giờ các sư huynh còn cảm thấy y có nỗi khổ tâm, chờ Quỷ Vực hiện thế, tên kia ra mặt, đừng nói tẩy trắng, chờ y chỉ có nỗi oan uổng còn lớn hơn trước kia, cốt truyện này có còn đi được hay không?
Thiên Đạo trên cao, nể tình con lớn lên đẹp mắt như vậy, xin hãy chừa cho con một con đường sống.
【Nhắc lại một lần nữa, Quỷ Vực không phải phó bản đột ngột thò ra. Quỷ Vực là một phần nằm trong cốt truyện mới, nếu nó không xuất hiện thì chúng ta mới nhức đầu.】 Hệ Thống tìm ra phần văn án đầy "hắn hắn hắn" kia, vỗ vỗ Cố Thanh Giác đang bị đả kích, 【Được rồi, tỉnh táo lên, lo lắng tới tương lai mờ mịt làm gì? Chi bằng cùng ba nghiên cứu cốt truyện mới, khoảng thời gian ngươi mất trí nhớ ba ba lo cho ngươi đến mất ăn mất ngủ, số liệu cũng gầy rộc đi.】
Cố Thanh Giác liếc nó một cái, 【Đừng có lí do lí trấu cho sự lười biếng của mi, không muốn làm việc một mình thì nói toẹt ra.】
Rốt cuộc thì việc cần làm vẫn phải làm, tuy Hệ Thống có cơ sở dữ liệu khổng lồ nhưng dù sao nó cũng là một Hệ Thống gà mờ mới tinh. Tuy Cố Thanh Giác cũng là tân binh nhưng trước khi bị trói buộc với Hệ Thống y đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống. Loại việc cần phải dùng não này chỉ có thể dựa vào y, nếu để Hệ Thống làm chỉ sợ vướng tay vướng chân.
Dựa theo hướng suy nghĩ bình thường mà nói, tóm tắt chính là diễn đạt câu chuyện một cách rõ ràng bằng những từ ngữ ngắn gọn, tuy văn án không giống bản tóm tắt nhưng cũng rất quan trọng.
*Tóm tắt ở đây là kiểu spoil hết tình tiết như mấy clip review phim í mí bạn.
Tần suất xuất hiện trong văn án quyết định tầm quan trọng của các nhân vật, hơn nữa thế giới này đã hơi khác với nội dung cốt truyện rồi, phải nghiên cứu kỹ mới được.
Hai đứa nhóc chibi mặt mũi nghiêm túc nằm chống cằm trên đất, biến màn hình thành giấy trắng đặt ở trước mặt, phân tích thâm ý chữ từng trong văn án.
Quỷ Vương xuất hiện đầu tiên, khả năng cao đây chính là nam chính, để xem tính cách nào... úi dồ ôi, âm trầm thích máu ông đây là nhất. OMG! Khả năng cao đây chính là "người quen" nha.
Xuống chút nữa, Yêu Vương Bắc Cương... thôi bỏ đi... Tên này hoàn toàn không có tính uy hiếp, vị tiếp theo vị tiếp theo.
Tam sư huynh đứng thứ ba, cơ bản đã có thể nói bye bye với nữ chính rồi. Những kẻ theo kiếm tu đều tâm như đá tảng, có thể khiến đá nở hoa thì trừ kiếm ra y cũng không biết còn cái gì nữa, dù sao đã có kiếm làm vợ, thêm một vợ nữa chẳng lẽ không thấy kỳ cục sao?
Tiếp theo... khoan khoan, chí tôn Ma giới?
【Thống, cho ta tự luyến một chút, phản ứng lúc nãy của áo bông nhỏ... hẳn là hắn có tình cảm với ta đúng không?】
Hệ Thống gật đầu cực kỳ trịnh trọng, bày tỏ y có thể mặc sức tự luyến trong chuyện này, nó còn hung hăng giơ nắm tay lên, 【Hắn đã làm hỏng thanh danh của ngươi, còn dám tơ tưởng người khác, thống gia ta nhất định sẽ thiến hắn.】
【Ngươi cũng không cần phản ứng quá mức như vậy.】 Cố Thanh Giác xoa đầu Hệ Thống, gạt qua cảm giác mất tự nhiên trong lòng, chuyên tâm làm chính sự, 【Còn y tu dịu dàng này là ai? Không phải là nhị sư huynh chứ?】
Hai đứa nhóc trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng kinh hoàng la lên, 【Tuyệt đối không phải là nhị sư huynh!】
Mặc dù Vân Thính Lan rất giống với miêu tả y tu dịu dàng, nhưng Cố Thanh Giác không thể nào tin được nhị sư huynh và tam sư huynh sẽ có ngày vung tay đánh nhau vì một nữ nhân.
Cho dù bị hào quang ảnh hưởng cũng khó mà tin nổi, tình cảm các sư huynh đệ tốt như vậy, nếu nhị sư huynh biết Bạch Tố Tố là người yêu tam sư huynh, chắc chắn sẽ không chủ động tiếp cận. Cách nghĩ của tam sư huynh cũng không khác, vậy nên y tu dịu dàng trong văn án nhất định không phải Vân Thính Lan.
【Thế nên, nếu quả thật có một kẻ như vậy... Chắc chắn là phản đồ từ Ngọc Quỳnh Phong!】 Cố Thanh Giác đưa ra kết luận rất nhanh, cũng không quan tâm những người qua đường "hắn hắn hắn" kia. Y vừa nghĩ vừa sợ rời khỏi thức hải, vừa tưởng tượng cảnh hai sư huynh tranh nhau một cô nương thôi đã thấy hãi hùng đến nổi da gà.
Hệ Thống ở trong thức hải cũng thấy kinh dị không thôi, lúc trước ký chủ mất trí nhớ chính nó cũng không nghĩ nhiều được vậy, không ngờ đoạn văn án này lại đáng sợ quá mức thế, 【À đúng rồi! Con ơi! Nhị sư huynh có cốt truyện riêng, hắn không phải nhân viên như chúng ta, chắc chắn không phải nhân vật chủ yếu trong đây đâu. Đừng lo, không ai nỡ chia rẽ cảm tình sư huynh đệ các ngươi cả.】
Cố Thanh Giác ngẩn ngơ nhìn mành giường, sau khi chậm rãi tiếp thu mới bước đến ngồi bên cửa sổ, y vừa định nói gì đã thấy ba vị sư huynh đứng ở ngoài cửa.
【Thống, đừng nghiên cứu cốt truyện nữa. mau nghiên cứu xem sau khi lật xe phải làm sao để bảo toàn tính mạng!】 Cố nhu nhược lập tức online, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, y đứng dậy áy náy nhìn sư huynh, không dám nghĩ tới sau khi lật xe sẽ rơi vào kết quả gì.
Cái tên ở Quỷ Vực còn chưa xuất hiện nên các sư huynh còn áy náy với y, đợi nhận ra những trò phóng hỏa đốt nhà kia đúng là do y làm... Lúc này áy náy bao nhiêu thì tương lai muốn băm y ra bấy nhiêu.
Không đúng, không biết bọn họ làm sao hồi sinh y được. Biết đâu chừng họ cứ giết tới giết lui, khi nào nhớ đến sư đệ đại gian đại ác này liền lôi về làm thịt lần nữa... Đáng sợ quá đi thôi hu hu hu~
Ngoài cửa, ba sư huynh tim như đao cắt khi thấy sư đệ sợ sệt lo lắng nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh.
Cố Thanh Giác mặt cắt không còn giọt máu căng thẳng đứng bên cửa sổ, ngay cả dũng khí nhìn họ không có, như thể còn chưa tỉnh hồn khi bị dọa sợ, cho dù là người thân quen cũng không dám tới gần.
Có phải y cảm thấy mình gây ra mớ hỗn loạn kia nên có chết cũng không đủ, sau khi trở về tông môn vì lo các sư huynh chất vấn khiển trách nên mới sợ hãi như vậy?
Diệp Trọng Uyên chuẩn bị tinh thần xong mới đẩy cửa bước vào, tay cầm kiếm khẽ run, "Thanh Giác..."
Cố nhu nhược vô thức lùi về sau, chỉ nghe giọng Kiếm Tôn thôi đã nhớ về khoảnh khắc một kiếm tiễn y đi tây thiên năm đó.
Tam sư huynh là kiếm tu thuộc tính lôi, bị kiếm của hắn đánh trúng còn đau hơn cả sét đánh. May mà năm đó thọc một kiếm đã hồn phi phách tán không cảm thấy gì, bây giờ trông hắn còn khó chọc hơn xưa, chờ sau này cháy nhà lòi mặt Cố yếu đuối, có thể thọc một phát nhanh gọn hay không?
Cầu xin các sư huynh, cho em một cách chết ít đáng sợ hơn đi hu hu hu...
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1
Các sư huynh: Tiểu sư đệ thật đáng thương.
Cố yếu đuối: Em biết lỗi rồi em biết lỗi rồi đổi cách chết cho em đi mà hu hu hu~
2
Thống Thống (chắc như đinh đóng cột): Tuân theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, người ở tiểu thế giới chắc chắn không phải đóng vai quan trọng trong cả hai cốt truyện.
Tiểu Cố (mở cốt truyện thứ hai): Hắn- chí tôn Ma giới...
Tiểu Cố (mở cốt truyện thứ ba): Hắn- chí tôn Ma giới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.