Chương 13: Công chúa, hoàng tử và kị sĩ
Túy Anh
19/07/2024
Có ai mà không mê bạn gái của mình chứ?"
Đình Phong cúi người xuống xoa đầu tôi, nói tiếp: "Thưởng cho anh thêm một cái thơm má đi."
"Lát nữa em thưởng cho anh sau."
Tôi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể, cố tình liếc nhìn bộ dạng vừa đau khổ vừa tức giận của An Nguyên lúc này. Cảm giác chứng kiến người mình thích đang hạnh phúc bên người mình ghét, chính là loại cảm giác khó chịu nhất, và đây cũng chính là cách trả thù ngọt ngào nhất của tôi.
Nguyên nghiến răng: "Phong, cậu và Chiêu Anh thật sự đang hẹn hò à?"
"Đúng thế." Phong lập tức đáp lại.
Nhận được lời khẳng định của Đình Phong, Nguyên chẳng thể thốt lên được lời nào nữa, chỉ đành hậm hực rời đi. Tôi thật sự rất tò mò rằng sau khi biết chuyện hẹn hò giữa chúng tôi, Nguyên sẽ bỏ cuộc, hay là sẽ tiếp tục tìm cớ gây sự.
Nhìn thấy bóng lưng của Nguyên khuất dần, Phong mới trở về con người thật của mình. Nó không lạnh lùng và trưởng thành giống như hôm chăm tôi ốm, ngược lại còn rất bỡn cợt, mặt dày trêu chọc tôi:
"Đây này, thơm đi!" Phong cúi người xuống, vừa tự chỉ tay vào má vừa nói.
Tôi chẳng thèm quan tâm, dứt khoát đưa tay đẩy nó sang một bên:
"Tránh ra."
Dứt lời, tôi liền đi vào lớp thu dọn đồ quần áo và đồ trang điểm. Phong không nói gì, lặng lẽ đi theo sau. Nhớ lại hôm nó hợp tác với tôi để dạy dỗ Hoàng Lâm một bài học, lại nhớ đến hình tượng xây dựng bấy lâu nay của nó, tôi có chút thắc mắc:
"Cậu không sợ Hoàng Lâm tung tin không hay về mình à?"
"Nếu là cậu, cậu sẽ tin lời một người như tôi, hay là tin lời một thằng không ra gì?" Phong bật cười, tự tin đáp lại.
Nó nói đúng, chẳng ai lại đi tin một thằng phá phách thay vì tin lời một cậu học sinh ngoan cả. Hơn nữa, hình tượng tốt đẹp của Đình Phong đã in sâu vào máu tất cả học sinh trong trường này từ lâu rồi, sẽ chẳng ai có thể dễ dàng đạp đổ nó, kể cả đó có là tôi, một người biết khá rõ về một con người khác của Đình Phong.
"Chiêu Anh!"
Giọng nói của Thái Hoàng, cậu bạn tập chung văn nghệ với tôi đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của cả tôi và Đình Phong.
"Có chuyện gì thế?" Vừa nghe thấy tiếng gọi, tôi nhanh chóng đáp lại.
Hoàng đến gần tôi, như mọi khi, cậu nói chuyện nhẹ nhàng, tạo cho người đối diện cảm giác rất dễ chịu:"Tớ muốn rủ cậu ra ngoài chụp hình cùng."
"Ok, chờ tớ một chút, tớ dọn đồ sắp xong rồi."
'Thế tớ đợi cậu ở ngoài nhé?"
"Ừ, cậu đi trước đi."
Hoàng mỉm cười ấm áp, vẫy tay tạm biệt tôi và Đình Phong rồi mới rời đi. Tôi cũng mỉm cười, đưa tay lên chào tạm biệt cậu.
Tôi không rõ cảm xúc của Phong bây giờ như thế nào, chỉ thấy nó đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, khoé môi hơi cong lên. Phong cười, nhưng lại hoàn toàn khác với Hoàng, nụ cười của nó hết sức khó đoán.
"Sao lại cười?"
"Hình như Hoàng có ý gì đó với cậu thì phải."
Tôi bật cười, nhẹ nhàng nâng chiếc váy dài lên, xoay một vòng trước mặt Phong:
"Tớ xinh như công chúa thế này không ai thích thì cũng hơi tiếc nhỉ?"
"Đã là công chúa thì chỉ nên thuộc về hoàng tử thôi." Phong bỗng nắm lấy tay tôi, kéo nhẹ tôi về phía nó, giọng nói khe khẽ đầy tình tứ khiến lòng tôi thoáng xao động.
Tôi không nghĩ gì sâu xa, chỉ xem câu nói đó như một lời nói đùa, hùa theo Đình Phong như mọi lần:
"Bé ngoan, cậu có phải là hoàng tử của tớ không?"
"Không phải. Nhưng nếu cậu muốn, thì tôi sẽ làm."
Tôi không rõ lời nói thốt ra từ miệng của Đình Phong có bao nhiêu phần là thật lòng. Nếu như thật lòng thì đã sao chứ? Mọi lời nói ngọt ngào đối với tôi mà nói là hoàn toàn vô nghĩa. Bởi câu chuyện về hoàng tử và công chúa từ trước đến nay luôn chỉ tồn tại trong thế giới cổ tích thơ mộng. Khác với thế giới mù mịt và tối tăm của tôi, chỉ tồn một con nhóc cố chấp gồng gánh mọi nỗi đau, liều mạng đi về phía trước. "Phía trước" đó, là sự khởi đầu tốt đẹp của tương lai rạng rỡ, hay là kết thúc đau thương của quá khứ bị kịch, ngay cả cô bé đó cũng chẳng thể biết được.
"Nhưng, nếu như trái tim công chúa đã thuộc về chàng kị sĩ nghèo thì sao?"
"Hẳn là do công chúa lạc đường rồi, đi một vòng rồi thì sẽ quay về bên anh thôi." Phong vừa chơi đùa với lọn tóc của tôi, vừa đáp lại.
Tôi không dám để lộ những suy nghĩ và cảm xúc mông lung của bản thân ra ngoài, nụ cười vẫn luôn giữ trên môi: "Tớ đã hiểu vì sao mà cậu được nhiều người theo đuổi rồi."
Chạm nhẹ vào đôi môi mỏng có chút khô khan của Đình Phong, tôi nhìn thẳng vào mắt nó, khe khẽ nói tiếp: "Cái miệng này, tốn gái lắm đấy."
"Vậy nên cậu phải tỉnh táo một chút."
Đình Phong bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nó đứng thẳng lưng, vừa đi vừa nói: "Thái Hoàng của cậu đợi cũng hơi lâu rồi đấy. Đi thôi."
Sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc, tôi và đội múa được cô giáo chủ nhiệm thưởng cho một bữa ăn ở quán ăn vặt gần trường. Ngoài sự góp mặt của các thành viên trong đội văn nghệ, đương nhiên là còn có sự tham gia của Đình Phong.
Nó tự nhiên ngồi vào vị trí ngay bên cạnh tôi, tỏ ra quan tâm, chăm sóc tôi giống như một cặp đôi thật sự.
Những hành động bất thường đó nhanh chóng lọt vào tầm mắt của mấy đứa ngồi bên cạnh. Ban đầu chúng nó không dám nhiều chuyện, nhưng sau khi thấy hành động quá đỗi thân mật giữa chúng tôi, một trong số đó mạnh dạn lên tiếng:
"Hai cậu có gì đó với nhau đúng không?"
Tôi có linh cảm chỉ sau đêm nay thôi, toàn bộ nữ sinh trong trường này sẽ rơi vào trạng thái thất tình hàng loạt. Không muốn gây thù chuốc oán với nhiều người, nhưng dòng đời xô đẩy khiến tôi phải rơi vào thế khó xử này, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận.
"Ừ, bọn tớ mới hẹn hò cách đây vài ngày."
"Cậu mới chuyển đến đây chưa đầy một tháng mà đã dụ dỗ được Đình Phong rồi. Ghen tị với cậu thật đấy!" Mai Phương lườm tôi, miệng nở nụ cười, nhưng lời nói đầy sự mỉa mai.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, xen lẫn cả sự thù ghét của ai đó, Phong nhìn tôi, mỉm cười: "Là tớ dụ dỗ em ấy trước."
Một cậu bạn trong bỗng lên tiếng: "Ngày mai tin này sẽ hot nhất cả trường cho mà xem."
"Phải lan càng xa càng tốt nhỉ? Tớ có bạn trai hoàn hảo thế này cơ mà!" Tôi nhanh chóng lên tiếng với mục đích khiến cho ai đã khó chịu càng thêm khó chịu hơn.
Chuyện hẹn hò giữa tôi và Đình Phong bỗng trở thành chủ đề nóng hổi trong suốt bữa ăn. Chúng nó chẳng để chúng tôi ăn chút nào, chỉ muốn hỏi mãi về chuyện riêng tư của người khác.
Quá mệt mỏi vì những câu hỏi đó, tôi kéo nhẹ tay áo Đình Phong, thì thầm: "Tớ muốn về nhà."
Phong gật đầu chiều theo ý tôi, có lẽ nó cũng rất mệt mỏi với những câu hỏi của mấy đứa trong lớp.
"Chiêu Anh hơi mệt, tớ phải đưa em ấy về đây. Các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé."
Dứt lời, Phong nắm lấy tay tôi rời đi trước ánh mắt của mọi người.
Vừa đi được ba bước, tôi nghe thấy giọng nói của Nguyên vang lên, thanh âm mỏng manh tựa như tiếng gió khẽ thổi qua: "Đình Phong!"
Tôi quay đầu lại nhìn, còn Đình Phong đã nghe thấy, nhưng chẳng thèm ngó lấy một cái, vẫn thản nhiên đi về phía trước. Dù không ưa gì tính cách của An Nguyên, nhưng tôi vẫn thấy thương cho tình cảm đơn phương của nó.
Tình yêu rốt cuộc là gì? Tại sao lại có nhiều người cố chấp với nó đến vậy? Trước đây tôi không hiểu, bây giờ lại càng không. Đã tự mình cầm lên thì phải tự biết buông xuống, cuộc đời này đâu chỉ có thứ gọi là tình yêu tồn tại?
"Cậu chưa từng rung động trước Nguyên dù chỉ một lần à?" Vừa ra khỏi quán, tôi đã tò mò hỏi Phong.
"Hỏi làm gì? Cậu ghen à?"
Tôi vỗ nhẹ vào má Phong, thì thầm: "Ghen chứ, anh là bạn trai của em mà."
"Thoát vai được rồi đấy."
Đình Phong cúi người xuống xoa đầu tôi, nói tiếp: "Thưởng cho anh thêm một cái thơm má đi."
"Lát nữa em thưởng cho anh sau."
Tôi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể, cố tình liếc nhìn bộ dạng vừa đau khổ vừa tức giận của An Nguyên lúc này. Cảm giác chứng kiến người mình thích đang hạnh phúc bên người mình ghét, chính là loại cảm giác khó chịu nhất, và đây cũng chính là cách trả thù ngọt ngào nhất của tôi.
Nguyên nghiến răng: "Phong, cậu và Chiêu Anh thật sự đang hẹn hò à?"
"Đúng thế." Phong lập tức đáp lại.
Nhận được lời khẳng định của Đình Phong, Nguyên chẳng thể thốt lên được lời nào nữa, chỉ đành hậm hực rời đi. Tôi thật sự rất tò mò rằng sau khi biết chuyện hẹn hò giữa chúng tôi, Nguyên sẽ bỏ cuộc, hay là sẽ tiếp tục tìm cớ gây sự.
Nhìn thấy bóng lưng của Nguyên khuất dần, Phong mới trở về con người thật của mình. Nó không lạnh lùng và trưởng thành giống như hôm chăm tôi ốm, ngược lại còn rất bỡn cợt, mặt dày trêu chọc tôi:
"Đây này, thơm đi!" Phong cúi người xuống, vừa tự chỉ tay vào má vừa nói.
Tôi chẳng thèm quan tâm, dứt khoát đưa tay đẩy nó sang một bên:
"Tránh ra."
Dứt lời, tôi liền đi vào lớp thu dọn đồ quần áo và đồ trang điểm. Phong không nói gì, lặng lẽ đi theo sau. Nhớ lại hôm nó hợp tác với tôi để dạy dỗ Hoàng Lâm một bài học, lại nhớ đến hình tượng xây dựng bấy lâu nay của nó, tôi có chút thắc mắc:
"Cậu không sợ Hoàng Lâm tung tin không hay về mình à?"
"Nếu là cậu, cậu sẽ tin lời một người như tôi, hay là tin lời một thằng không ra gì?" Phong bật cười, tự tin đáp lại.
Nó nói đúng, chẳng ai lại đi tin một thằng phá phách thay vì tin lời một cậu học sinh ngoan cả. Hơn nữa, hình tượng tốt đẹp của Đình Phong đã in sâu vào máu tất cả học sinh trong trường này từ lâu rồi, sẽ chẳng ai có thể dễ dàng đạp đổ nó, kể cả đó có là tôi, một người biết khá rõ về một con người khác của Đình Phong.
"Chiêu Anh!"
Giọng nói của Thái Hoàng, cậu bạn tập chung văn nghệ với tôi đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của cả tôi và Đình Phong.
"Có chuyện gì thế?" Vừa nghe thấy tiếng gọi, tôi nhanh chóng đáp lại.
Hoàng đến gần tôi, như mọi khi, cậu nói chuyện nhẹ nhàng, tạo cho người đối diện cảm giác rất dễ chịu:"Tớ muốn rủ cậu ra ngoài chụp hình cùng."
"Ok, chờ tớ một chút, tớ dọn đồ sắp xong rồi."
'Thế tớ đợi cậu ở ngoài nhé?"
"Ừ, cậu đi trước đi."
Hoàng mỉm cười ấm áp, vẫy tay tạm biệt tôi và Đình Phong rồi mới rời đi. Tôi cũng mỉm cười, đưa tay lên chào tạm biệt cậu.
Tôi không rõ cảm xúc của Phong bây giờ như thế nào, chỉ thấy nó đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, khoé môi hơi cong lên. Phong cười, nhưng lại hoàn toàn khác với Hoàng, nụ cười của nó hết sức khó đoán.
"Sao lại cười?"
"Hình như Hoàng có ý gì đó với cậu thì phải."
Tôi bật cười, nhẹ nhàng nâng chiếc váy dài lên, xoay một vòng trước mặt Phong:
"Tớ xinh như công chúa thế này không ai thích thì cũng hơi tiếc nhỉ?"
"Đã là công chúa thì chỉ nên thuộc về hoàng tử thôi." Phong bỗng nắm lấy tay tôi, kéo nhẹ tôi về phía nó, giọng nói khe khẽ đầy tình tứ khiến lòng tôi thoáng xao động.
Tôi không nghĩ gì sâu xa, chỉ xem câu nói đó như một lời nói đùa, hùa theo Đình Phong như mọi lần:
"Bé ngoan, cậu có phải là hoàng tử của tớ không?"
"Không phải. Nhưng nếu cậu muốn, thì tôi sẽ làm."
Tôi không rõ lời nói thốt ra từ miệng của Đình Phong có bao nhiêu phần là thật lòng. Nếu như thật lòng thì đã sao chứ? Mọi lời nói ngọt ngào đối với tôi mà nói là hoàn toàn vô nghĩa. Bởi câu chuyện về hoàng tử và công chúa từ trước đến nay luôn chỉ tồn tại trong thế giới cổ tích thơ mộng. Khác với thế giới mù mịt và tối tăm của tôi, chỉ tồn một con nhóc cố chấp gồng gánh mọi nỗi đau, liều mạng đi về phía trước. "Phía trước" đó, là sự khởi đầu tốt đẹp của tương lai rạng rỡ, hay là kết thúc đau thương của quá khứ bị kịch, ngay cả cô bé đó cũng chẳng thể biết được.
"Nhưng, nếu như trái tim công chúa đã thuộc về chàng kị sĩ nghèo thì sao?"
"Hẳn là do công chúa lạc đường rồi, đi một vòng rồi thì sẽ quay về bên anh thôi." Phong vừa chơi đùa với lọn tóc của tôi, vừa đáp lại.
Tôi không dám để lộ những suy nghĩ và cảm xúc mông lung của bản thân ra ngoài, nụ cười vẫn luôn giữ trên môi: "Tớ đã hiểu vì sao mà cậu được nhiều người theo đuổi rồi."
Chạm nhẹ vào đôi môi mỏng có chút khô khan của Đình Phong, tôi nhìn thẳng vào mắt nó, khe khẽ nói tiếp: "Cái miệng này, tốn gái lắm đấy."
"Vậy nên cậu phải tỉnh táo một chút."
Đình Phong bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nó đứng thẳng lưng, vừa đi vừa nói: "Thái Hoàng của cậu đợi cũng hơi lâu rồi đấy. Đi thôi."
Sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc, tôi và đội múa được cô giáo chủ nhiệm thưởng cho một bữa ăn ở quán ăn vặt gần trường. Ngoài sự góp mặt của các thành viên trong đội văn nghệ, đương nhiên là còn có sự tham gia của Đình Phong.
Nó tự nhiên ngồi vào vị trí ngay bên cạnh tôi, tỏ ra quan tâm, chăm sóc tôi giống như một cặp đôi thật sự.
Những hành động bất thường đó nhanh chóng lọt vào tầm mắt của mấy đứa ngồi bên cạnh. Ban đầu chúng nó không dám nhiều chuyện, nhưng sau khi thấy hành động quá đỗi thân mật giữa chúng tôi, một trong số đó mạnh dạn lên tiếng:
"Hai cậu có gì đó với nhau đúng không?"
Tôi có linh cảm chỉ sau đêm nay thôi, toàn bộ nữ sinh trong trường này sẽ rơi vào trạng thái thất tình hàng loạt. Không muốn gây thù chuốc oán với nhiều người, nhưng dòng đời xô đẩy khiến tôi phải rơi vào thế khó xử này, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận.
"Ừ, bọn tớ mới hẹn hò cách đây vài ngày."
"Cậu mới chuyển đến đây chưa đầy một tháng mà đã dụ dỗ được Đình Phong rồi. Ghen tị với cậu thật đấy!" Mai Phương lườm tôi, miệng nở nụ cười, nhưng lời nói đầy sự mỉa mai.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, xen lẫn cả sự thù ghét của ai đó, Phong nhìn tôi, mỉm cười: "Là tớ dụ dỗ em ấy trước."
Một cậu bạn trong bỗng lên tiếng: "Ngày mai tin này sẽ hot nhất cả trường cho mà xem."
"Phải lan càng xa càng tốt nhỉ? Tớ có bạn trai hoàn hảo thế này cơ mà!" Tôi nhanh chóng lên tiếng với mục đích khiến cho ai đã khó chịu càng thêm khó chịu hơn.
Chuyện hẹn hò giữa tôi và Đình Phong bỗng trở thành chủ đề nóng hổi trong suốt bữa ăn. Chúng nó chẳng để chúng tôi ăn chút nào, chỉ muốn hỏi mãi về chuyện riêng tư của người khác.
Quá mệt mỏi vì những câu hỏi đó, tôi kéo nhẹ tay áo Đình Phong, thì thầm: "Tớ muốn về nhà."
Phong gật đầu chiều theo ý tôi, có lẽ nó cũng rất mệt mỏi với những câu hỏi của mấy đứa trong lớp.
"Chiêu Anh hơi mệt, tớ phải đưa em ấy về đây. Các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé."
Dứt lời, Phong nắm lấy tay tôi rời đi trước ánh mắt của mọi người.
Vừa đi được ba bước, tôi nghe thấy giọng nói của Nguyên vang lên, thanh âm mỏng manh tựa như tiếng gió khẽ thổi qua: "Đình Phong!"
Tôi quay đầu lại nhìn, còn Đình Phong đã nghe thấy, nhưng chẳng thèm ngó lấy một cái, vẫn thản nhiên đi về phía trước. Dù không ưa gì tính cách của An Nguyên, nhưng tôi vẫn thấy thương cho tình cảm đơn phương của nó.
Tình yêu rốt cuộc là gì? Tại sao lại có nhiều người cố chấp với nó đến vậy? Trước đây tôi không hiểu, bây giờ lại càng không. Đã tự mình cầm lên thì phải tự biết buông xuống, cuộc đời này đâu chỉ có thứ gọi là tình yêu tồn tại?
"Cậu chưa từng rung động trước Nguyên dù chỉ một lần à?" Vừa ra khỏi quán, tôi đã tò mò hỏi Phong.
"Hỏi làm gì? Cậu ghen à?"
Tôi vỗ nhẹ vào má Phong, thì thầm: "Ghen chứ, anh là bạn trai của em mà."
"Thoát vai được rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.