Chương 11: Nước mắt
Túy Anh
19/07/2024
Cả người Hoàng Lâm trở nên nhếch nhác, trông vô cùng thảm hại. Nó cay cú chửi chúng tôi một câu, sau đó cùng cậu bạn kia rời đi: "Hai đứa chúng mày đẹp đôi lắm. Tốt nhất là đừng có tách nhau ra, không là bố mày xử đẹp từng đứa một đấy!"
Hoàng Lâm vừa bước tới cửa, lại gặp phải Khánh Như, Thế Thành và Tấn Tài đang đi vào. Dù cả gương mặt của Lâm vẫn còn bị dính bánh ngọt, nhưng Như vẫn có thể dễ dàng nhận ra bạn trai cũ. Con bé giật mình nép sau Thành và Tài, nụ cười trên môi chợt tắt.
Tôi không ngờ trong tình huống nhục nhã thế này mà cậu ta Hoàng Lâm vẫn muốn tỏ vẻ đáng thương:
"Như, có người bạn nạt anh kìa! Em không thương anh nữa à?"
"Biến!"
Thấy Như tỏ ra sợ hãi trước Lâm, Thế Thành không suy nghĩ nhiều, dứt khoát đến mức khiến cho Hoàng Lâm không dám nói câu thứ hai.
Người ta thường nói: Trai Hà Nội ngàn năm văn vở. Nhưng không hiểu vì sao mà "cái nết" mấy anh trai Hà Nội xung quanh tôi nó lạ lắm, không phải sói đội lốt cừu như Đình Phong, thì cũng thuộc loại đi thẳng vào vấn đề và không thích lòng vòng như Thế Thành. Chẳng thấy mấy đứa nó văn vở gì mấy, hơi ngông cuồng một chút, thế mà thốt ra câu nào là đi thẳng vào tim con gái nhà người ta câu nấy.
Tôi ấn tượng với Thành từ cái lần làm quen Như, bây giờ lại càng ấn tượng hơn trước.
Tấn Tài đã biết mối quan hệ phức tạp giữa Như và Lâm, nhưng nó có vẻ bình tĩnh hơn: "Tao cho mày ba giây để biến ra khỏi tầm mắt của em tao."
Đến bước đường này mà Hoàng Lâm còn không chịu đi, thì tôi thật sự nể phục trước độ mặt dày của cậu ta. Cuối cùng, Lâm cũng đã biết điều, chỉ chửi thề một tiếng rồi đi ra khỏi quán.
Cả ba đứa cùng nhau đi về phía tôi và Đình Phong. Như ngồi ngay cạnh tôi, tâm trạng của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều bởi chuyện vừa rồi. Chúng tôi cũng biết ý, vậy nên không ai nhắc về Hoàng Lâm nữa.
Tôi order cho Như một chiếc bánh mì que và một ly nước, Tấn Tài và Thế Thành không ăn gì, qua loa gọi hai ly cà phê cho xong chuyện.
"Em học bên lớp kia có ổn không? Hay là làm đơn xin chuyển lớp đi." Tấn Tài uống một ngụm cà phê, dáng vẻ trưởng thành như một người anh cả thực thụ.
Như lắc đầu: "Không cần đâu, bây giờ làm đơn thì phiền phức lắm."
"Khi nào chán, cậu phải sang rủ tớ đi chơi đấy, đừng có rủ Chiêu Anh nữa." Thế Thành xích ghế lại gần Như, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, chẳng giống dáng vẻ ngang ngược khi đối diện với Hoàng Lâm ban nãy chút nào, cứ như biến thành một người khác vậy.
Tôi phì cười, cố tình lườm Thành: "Cậu đang ghen ăn tức ở với tớ à?"
"Ừ, ghen lắm đấy."
"Thế thì lần sau tớ sẽ rủ cả hội mình đi chung."
Như vừa nói xong, vẻ mặt của Thành liền trầm xuống: "Cậu đùa tớ à?"
Tấn Tài cau mày:
"Tao bảo mày bao nhiêu lần rồi? Đừng có nghĩ đến việc tán tỉnh Như."
"Tao bảo rồi mà? Không phải tán tỉnh, là đối xử đặc biệt."
"Đặc biệt con khỉ! Coi chừng tao đấy."
"Bạn bè với nhau sao mà nhỏ nhen thế?"
Như bất lực không thèm nói gì nữa, con bé ngồi gặm bánh mì, mắt mở to nghe mọi người nói chuyện, trông đáng yêu vô cùng, đến tôi còn cảm thấy rung động, chứ đừng nói là Thế Thành.
Thời tiết ở Hà Nội bắt đầu lạnh dần, chỉ còn hai ngày nữa thôi, buổi diễn văn nghệ sẽ bắt đầu, thế mà tôi lại bị ốm nằm liệt giường.
Vì quá mệt để ra ngoài mua thuốc, hay dậy nấu ăn, tôi chỉ nằm bất động một chỗ cả ngày, đầu óc quay cuồng trống rỗng, chân tay bủn rủn chẳng có chút sức lực, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, nhưng trong dạ dày thì chẳng có gì ngoài nước lọc để nôn ra cả, còn thảm hại hơn cả từ "thảm hại".
Tôi cố gắng mở mắt ra, với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Ánh sáng đột ngột từ màn hình chiếu tới khiến tôi vô thức nheo mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống má, rồi bỗng chốc tan biến đi. Lúc sau, tôi cố gắng mở to mắt, thông báo tin nhắn và cuộc gọi lần lượt xuất hiện.
Tôi không vội đọc một tin nào, những lúc cô đơn và buồn tủi thế này, tôi lại nhớ đến chàng trai trước đây, không hẳn vì còn yêu, còn thương, bởi tôi chưa thật sự rung động trước một ai, mà đó là cảm giác bứt rứt và có lỗi.
Tôi nhấn vào thư viện ảnh, những dòng cuối cùng anh gửi cho tôi, tôi vẫn còn lưu giữ. Rất lâu rồi, tôi mới có dũng khí để đọc lại.
"Chiêu Anh, nếu được lựa chọn, anh thà trở thành người không có trái tim, thà không biết rung động là gì, còn hơn biến thành kẻ ngốc chỉ biết có mình em."
Tôi quyết định không xoá nó đi, bởi câu nói đó sẽ luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi không xứng đáng nhận được tình cảm của bất cứ một ai. Tôi biết, tôi chỉ nên ở một mình, nên tự gánh vác mọi thứ, nên sống cô độc đến hết đời, rồi nên chết đi một cách đau đớn trên chiếc giường lạnh lẽo mà không ai bên cạnh.
Nhìn thấy tin nhắn của Đình Phong gửi đến, tôi vội lau nước, cố hít thở thật sâu để có thể trở nên bình tĩnh. Có lẽ là vì lo lắng cho buổi diễn văn nghệ sắp tới, nên Đình Phong mới nhắn tin cho tôi.
[Láo xinh của anh đâu rồi?]
[Láo xinh của anh bệnh liệt giường rồi.]
[Đỡ chưa? Còn diễn văn nghệ được không?]
[Tớ không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu, để tớ cố lết ra hiệu thuộc vậy.]
[Bố mẹ cậu đâu?]
Cổ họng tôi bỗng nghèn nghẹn, cố bình tĩnh trả lời:
[Tớ sống xa nhà.]
[Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.]
Tôi biết bộ dạng bây giờ của bản thân vô cùng thảm hại, nên lập tức từ chối:
[Bé ngoan không cần lo cho tớ đâu, tớ lớn rồi mà.]
[Tôi đâu có lo cho cậu?]
[Biết rồi, cậu lo cho buổi diễn văn nghệ chứ gì?]
[Ừ.]
Đình Phong lạnh lùng đáp lại, một lúc sau, lại nhắn thêm một câu:
[Gửi địa chỉ.]
Quá mệt mỏi để đôi co với Đình Phong, tôi ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho nó, sau đó vứt điện thoại một bên, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mới mở mắt tỉnh dậy, cầm điện thoại lên, trả lời: "Tớ ra mở cửa ngay đây."
Tôi dùng hết sức lực còn lại của mình để lết ra khỏi cửa. May là căn phòng mà tôi thuê không quá lớn, nếu không thì chưa kịp ra khỏi cửa thì tôi đã ngã lăn ra sàn nhà rồi.
Cánh cửa vừa mở ra, bóng hình cao lớn thẳng tắp của Đình Phong cũng xuất hiện.
Chứng kiến bộ dạng thân tàn ma dại, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch của tôi, Đình Phong hơi giật mình, có vẻ như nó súyt nữa không nhận ra "Láo xinh" của nó nữa rồi. Đứng sững người một lúc, nó mới bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, sau đó đỡ lấy người tôi:
"Chiêu Anh, bây giờ cậu không còn là láo xinh của tôi nữa rồi."
"Thế tớ là láo xinh của ai?" Tôi cố gắng bước từng bước nặng nề về phía chiếc giường vừa đáp lại.
"Cậu là láo xấu của tôi." Đình Phong dìu tôi nằm xuống giường, không nể nang gì tôi mà nói thẳng.
Tôi bĩu môi, giọng nói yếu ớt: "Tớ mệt lắm, không nói lại cậu nữa đâu, thành ngoan xấu mất rồi."
Đình Phong bật cười, dứt khoát ném túi thuốc lên giường, đảo mắt quan sát xung quanh căn phòng nhỏ của tôi một lượt, sau đó nói: "Ăn gì chưa? Dậy uống thuốc đi."
"Chưa ăn."
"Bảy giờ tối rồi mà cậu vẫn chưa ăn gì à?"
"Ừ."
"Ý cậu là cậu nhịn ăn từ sáng đến tận bảy giờ tối?"
"Ừ."
"Đcm đéo muốn sống nữa à?"
"Chết cũng tốt."
Tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ vô thức nói ra những lời không hay đó.
Nếu là người khác, khi chứng kiến bộ dạng thảm thương ngay lúc này của tôi sẽ động lòng trắc ẩn rồi quan tâm hỏi han. Nhưng người đang đứng ở ngay bên cạnh tôi lúc này lại là Đình Phong, nó chẳng tỏ ra lo lắng gì mấy, cúi người xuống gần tôi, nói:
"Láo xinh của anh mà chết thì ai đóng vai cô bạn gái ngoan xinh yêu cho anh đây?"
"Cậu thì thiếu gì mấy em gái ngoan xinh yêu theo đuổi, cần tớ đóng giả làm gì?"
"Nhưng anh đây chỉ ưng mỗi em thôi."
Đình Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi: "Nóng quá rồi. Nhà cậu không có gì để ăn à?"
"Cậu cứ gọi đồ ăn ở ngoài đi."
Đình Phong đi đến mở tủ lạnh ra, sau đó quay đầu sang nhìn tôi: "Tủ lạnh trống trơn chẳng có gì. Cậu ăn không khí để sống hả?"
Tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, qua loa trả lời cho xong chuyện: "Chắc vậy."
"Cậu khoan hãy chết, nằm đây đợi tôi một chút. Ở gần đây có quán cháo, tôi ra ngoài mua cho cậu."
Dứt lời, Đình Phong đi đến xem tôi như thế nào, sau đó mới rời đi.
Tôi nằm mê man trên giường, khi nghe tiếng mở cửa mới từ từ mở mắt. Đình Phong để hộp cháo trên bàn học của tôi, giọng nói trầm ấm pha chút lạnh lùng vang lên: "Dậy ăn."
Cố gắng chống tay ngồi dậy, tôi yếu ớt đáp lại: "Đưa cháo cho tớ."
Tôi nhận lấy hộp cháo, nặng nề múc từng thìa nhỏ lên, khó khăn lắm mới nuốt xuống được. Chẳng biết từ lúc nào mà cả người tôi run bần bật, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim quặn lại đến mức khó thở, chẳng còn một chút hình tượng nào trước mặt Đình Phong.
Nó bỗng cướp lấy hộp cháo từ tay tôi: "Đcm mười bảy tuổi đầu rồi mà còn như con nít ba tuổi."
"Nhà cậu không có khăn giấy à?"
Tôi lắc đầu, đưa tay lên lau nước mắt, vẫn khóc nức nở.
"Mẹ nó."
Đình Phong hơi luống cuống, không biết thế nào mà lại cởi chiếc áo phông đen duy nhất trên người ra, miễn cưỡng đưa chiếc áo lên lau sạch những vết bẩn trên gương mặt thảm hại cho tôi. Tôi để ý thấy, Phong đối xử với tôi khác hoàn toàn với những cô gái khác, có lúc tỏ ra vô cùng dịu dàng với tôi, có lúc lại không nghiêm túc đến mức bỡn cợt, có lúc lại lạnh lùng xa cách.
Phong cau mày, nghiêm giọng:
"Nước mắt nước mũi tùm lum thế này thì ăn kiểu đéo gì?"
Hoàng Lâm vừa bước tới cửa, lại gặp phải Khánh Như, Thế Thành và Tấn Tài đang đi vào. Dù cả gương mặt của Lâm vẫn còn bị dính bánh ngọt, nhưng Như vẫn có thể dễ dàng nhận ra bạn trai cũ. Con bé giật mình nép sau Thành và Tài, nụ cười trên môi chợt tắt.
Tôi không ngờ trong tình huống nhục nhã thế này mà cậu ta Hoàng Lâm vẫn muốn tỏ vẻ đáng thương:
"Như, có người bạn nạt anh kìa! Em không thương anh nữa à?"
"Biến!"
Thấy Như tỏ ra sợ hãi trước Lâm, Thế Thành không suy nghĩ nhiều, dứt khoát đến mức khiến cho Hoàng Lâm không dám nói câu thứ hai.
Người ta thường nói: Trai Hà Nội ngàn năm văn vở. Nhưng không hiểu vì sao mà "cái nết" mấy anh trai Hà Nội xung quanh tôi nó lạ lắm, không phải sói đội lốt cừu như Đình Phong, thì cũng thuộc loại đi thẳng vào vấn đề và không thích lòng vòng như Thế Thành. Chẳng thấy mấy đứa nó văn vở gì mấy, hơi ngông cuồng một chút, thế mà thốt ra câu nào là đi thẳng vào tim con gái nhà người ta câu nấy.
Tôi ấn tượng với Thành từ cái lần làm quen Như, bây giờ lại càng ấn tượng hơn trước.
Tấn Tài đã biết mối quan hệ phức tạp giữa Như và Lâm, nhưng nó có vẻ bình tĩnh hơn: "Tao cho mày ba giây để biến ra khỏi tầm mắt của em tao."
Đến bước đường này mà Hoàng Lâm còn không chịu đi, thì tôi thật sự nể phục trước độ mặt dày của cậu ta. Cuối cùng, Lâm cũng đã biết điều, chỉ chửi thề một tiếng rồi đi ra khỏi quán.
Cả ba đứa cùng nhau đi về phía tôi và Đình Phong. Như ngồi ngay cạnh tôi, tâm trạng của con bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều bởi chuyện vừa rồi. Chúng tôi cũng biết ý, vậy nên không ai nhắc về Hoàng Lâm nữa.
Tôi order cho Như một chiếc bánh mì que và một ly nước, Tấn Tài và Thế Thành không ăn gì, qua loa gọi hai ly cà phê cho xong chuyện.
"Em học bên lớp kia có ổn không? Hay là làm đơn xin chuyển lớp đi." Tấn Tài uống một ngụm cà phê, dáng vẻ trưởng thành như một người anh cả thực thụ.
Như lắc đầu: "Không cần đâu, bây giờ làm đơn thì phiền phức lắm."
"Khi nào chán, cậu phải sang rủ tớ đi chơi đấy, đừng có rủ Chiêu Anh nữa." Thế Thành xích ghế lại gần Như, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, chẳng giống dáng vẻ ngang ngược khi đối diện với Hoàng Lâm ban nãy chút nào, cứ như biến thành một người khác vậy.
Tôi phì cười, cố tình lườm Thành: "Cậu đang ghen ăn tức ở với tớ à?"
"Ừ, ghen lắm đấy."
"Thế thì lần sau tớ sẽ rủ cả hội mình đi chung."
Như vừa nói xong, vẻ mặt của Thành liền trầm xuống: "Cậu đùa tớ à?"
Tấn Tài cau mày:
"Tao bảo mày bao nhiêu lần rồi? Đừng có nghĩ đến việc tán tỉnh Như."
"Tao bảo rồi mà? Không phải tán tỉnh, là đối xử đặc biệt."
"Đặc biệt con khỉ! Coi chừng tao đấy."
"Bạn bè với nhau sao mà nhỏ nhen thế?"
Như bất lực không thèm nói gì nữa, con bé ngồi gặm bánh mì, mắt mở to nghe mọi người nói chuyện, trông đáng yêu vô cùng, đến tôi còn cảm thấy rung động, chứ đừng nói là Thế Thành.
Thời tiết ở Hà Nội bắt đầu lạnh dần, chỉ còn hai ngày nữa thôi, buổi diễn văn nghệ sẽ bắt đầu, thế mà tôi lại bị ốm nằm liệt giường.
Vì quá mệt để ra ngoài mua thuốc, hay dậy nấu ăn, tôi chỉ nằm bất động một chỗ cả ngày, đầu óc quay cuồng trống rỗng, chân tay bủn rủn chẳng có chút sức lực, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, nhưng trong dạ dày thì chẳng có gì ngoài nước lọc để nôn ra cả, còn thảm hại hơn cả từ "thảm hại".
Tôi cố gắng mở mắt ra, với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Ánh sáng đột ngột từ màn hình chiếu tới khiến tôi vô thức nheo mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống má, rồi bỗng chốc tan biến đi. Lúc sau, tôi cố gắng mở to mắt, thông báo tin nhắn và cuộc gọi lần lượt xuất hiện.
Tôi không vội đọc một tin nào, những lúc cô đơn và buồn tủi thế này, tôi lại nhớ đến chàng trai trước đây, không hẳn vì còn yêu, còn thương, bởi tôi chưa thật sự rung động trước một ai, mà đó là cảm giác bứt rứt và có lỗi.
Tôi nhấn vào thư viện ảnh, những dòng cuối cùng anh gửi cho tôi, tôi vẫn còn lưu giữ. Rất lâu rồi, tôi mới có dũng khí để đọc lại.
"Chiêu Anh, nếu được lựa chọn, anh thà trở thành người không có trái tim, thà không biết rung động là gì, còn hơn biến thành kẻ ngốc chỉ biết có mình em."
Tôi quyết định không xoá nó đi, bởi câu nói đó sẽ luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi không xứng đáng nhận được tình cảm của bất cứ một ai. Tôi biết, tôi chỉ nên ở một mình, nên tự gánh vác mọi thứ, nên sống cô độc đến hết đời, rồi nên chết đi một cách đau đớn trên chiếc giường lạnh lẽo mà không ai bên cạnh.
Nhìn thấy tin nhắn của Đình Phong gửi đến, tôi vội lau nước, cố hít thở thật sâu để có thể trở nên bình tĩnh. Có lẽ là vì lo lắng cho buổi diễn văn nghệ sắp tới, nên Đình Phong mới nhắn tin cho tôi.
[Láo xinh của anh đâu rồi?]
[Láo xinh của anh bệnh liệt giường rồi.]
[Đỡ chưa? Còn diễn văn nghệ được không?]
[Tớ không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu, để tớ cố lết ra hiệu thuộc vậy.]
[Bố mẹ cậu đâu?]
Cổ họng tôi bỗng nghèn nghẹn, cố bình tĩnh trả lời:
[Tớ sống xa nhà.]
[Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.]
Tôi biết bộ dạng bây giờ của bản thân vô cùng thảm hại, nên lập tức từ chối:
[Bé ngoan không cần lo cho tớ đâu, tớ lớn rồi mà.]
[Tôi đâu có lo cho cậu?]
[Biết rồi, cậu lo cho buổi diễn văn nghệ chứ gì?]
[Ừ.]
Đình Phong lạnh lùng đáp lại, một lúc sau, lại nhắn thêm một câu:
[Gửi địa chỉ.]
Quá mệt mỏi để đôi co với Đình Phong, tôi ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho nó, sau đó vứt điện thoại một bên, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mới mở mắt tỉnh dậy, cầm điện thoại lên, trả lời: "Tớ ra mở cửa ngay đây."
Tôi dùng hết sức lực còn lại của mình để lết ra khỏi cửa. May là căn phòng mà tôi thuê không quá lớn, nếu không thì chưa kịp ra khỏi cửa thì tôi đã ngã lăn ra sàn nhà rồi.
Cánh cửa vừa mở ra, bóng hình cao lớn thẳng tắp của Đình Phong cũng xuất hiện.
Chứng kiến bộ dạng thân tàn ma dại, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch của tôi, Đình Phong hơi giật mình, có vẻ như nó súyt nữa không nhận ra "Láo xinh" của nó nữa rồi. Đứng sững người một lúc, nó mới bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, sau đó đỡ lấy người tôi:
"Chiêu Anh, bây giờ cậu không còn là láo xinh của tôi nữa rồi."
"Thế tớ là láo xinh của ai?" Tôi cố gắng bước từng bước nặng nề về phía chiếc giường vừa đáp lại.
"Cậu là láo xấu của tôi." Đình Phong dìu tôi nằm xuống giường, không nể nang gì tôi mà nói thẳng.
Tôi bĩu môi, giọng nói yếu ớt: "Tớ mệt lắm, không nói lại cậu nữa đâu, thành ngoan xấu mất rồi."
Đình Phong bật cười, dứt khoát ném túi thuốc lên giường, đảo mắt quan sát xung quanh căn phòng nhỏ của tôi một lượt, sau đó nói: "Ăn gì chưa? Dậy uống thuốc đi."
"Chưa ăn."
"Bảy giờ tối rồi mà cậu vẫn chưa ăn gì à?"
"Ừ."
"Ý cậu là cậu nhịn ăn từ sáng đến tận bảy giờ tối?"
"Ừ."
"Đcm đéo muốn sống nữa à?"
"Chết cũng tốt."
Tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ vô thức nói ra những lời không hay đó.
Nếu là người khác, khi chứng kiến bộ dạng thảm thương ngay lúc này của tôi sẽ động lòng trắc ẩn rồi quan tâm hỏi han. Nhưng người đang đứng ở ngay bên cạnh tôi lúc này lại là Đình Phong, nó chẳng tỏ ra lo lắng gì mấy, cúi người xuống gần tôi, nói:
"Láo xinh của anh mà chết thì ai đóng vai cô bạn gái ngoan xinh yêu cho anh đây?"
"Cậu thì thiếu gì mấy em gái ngoan xinh yêu theo đuổi, cần tớ đóng giả làm gì?"
"Nhưng anh đây chỉ ưng mỗi em thôi."
Đình Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi: "Nóng quá rồi. Nhà cậu không có gì để ăn à?"
"Cậu cứ gọi đồ ăn ở ngoài đi."
Đình Phong đi đến mở tủ lạnh ra, sau đó quay đầu sang nhìn tôi: "Tủ lạnh trống trơn chẳng có gì. Cậu ăn không khí để sống hả?"
Tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, qua loa trả lời cho xong chuyện: "Chắc vậy."
"Cậu khoan hãy chết, nằm đây đợi tôi một chút. Ở gần đây có quán cháo, tôi ra ngoài mua cho cậu."
Dứt lời, Đình Phong đi đến xem tôi như thế nào, sau đó mới rời đi.
Tôi nằm mê man trên giường, khi nghe tiếng mở cửa mới từ từ mở mắt. Đình Phong để hộp cháo trên bàn học của tôi, giọng nói trầm ấm pha chút lạnh lùng vang lên: "Dậy ăn."
Cố gắng chống tay ngồi dậy, tôi yếu ớt đáp lại: "Đưa cháo cho tớ."
Tôi nhận lấy hộp cháo, nặng nề múc từng thìa nhỏ lên, khó khăn lắm mới nuốt xuống được. Chẳng biết từ lúc nào mà cả người tôi run bần bật, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim quặn lại đến mức khó thở, chẳng còn một chút hình tượng nào trước mặt Đình Phong.
Nó bỗng cướp lấy hộp cháo từ tay tôi: "Đcm mười bảy tuổi đầu rồi mà còn như con nít ba tuổi."
"Nhà cậu không có khăn giấy à?"
Tôi lắc đầu, đưa tay lên lau nước mắt, vẫn khóc nức nở.
"Mẹ nó."
Đình Phong hơi luống cuống, không biết thế nào mà lại cởi chiếc áo phông đen duy nhất trên người ra, miễn cưỡng đưa chiếc áo lên lau sạch những vết bẩn trên gương mặt thảm hại cho tôi. Tôi để ý thấy, Phong đối xử với tôi khác hoàn toàn với những cô gái khác, có lúc tỏ ra vô cùng dịu dàng với tôi, có lúc lại không nghiêm túc đến mức bỡn cợt, có lúc lại lạnh lùng xa cách.
Phong cau mày, nghiêm giọng:
"Nước mắt nước mũi tùm lum thế này thì ăn kiểu đéo gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.