Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 15:
Ẩm Tửu Thính Vũ
09/07/2024
Hay cho tiểu muội muội khốn khổ này, thế mà lại mặc triều phục đi ngủ, đây là định thức dậy rồi không cần thay y phục mà đi luôn hay gì.
Lâm Mặc bị huynh trưởng mình túm dậy thì cả người vẫn còn mơ hồ.
"Ca ca? Huynh làm gì vậy, ta còn phải đi chầu sớm, giờ này huynh đánh thức ta dậy thì lát nữa huynh phải thay ta đi chầu sớm à, huynh có biết đi làm mệt lắm không."
Lâm Thích trực tiếp cho nàng một cái bạt tai: "Còn đi làm mệt lắm, muội xem xem muội làm trò gì này! Muội xem muội làm cha sợ đến thế kia kìa!"
"Đêm hôm muội không ngủ ở phòng mình mà chạy đến ngủ trước cửa phòng cha mẹ làm gì!"
Lâm Mặc lập tức tỉnh táo, nhìn người mẹ đang cố nhịn cười, người cha mặt đen, huynh trưởng đại tỷ bất lực trong phòng, nàng vội vàng hỏi Hệ thống trong lòng: [Xảy ra chuyện gì vậy! Sao mọi người đều ở đây!]
Hệ thống bất lực trả lời: [Đều là do ngươi ngáy gây ra đấy, người là nữ nhi nhà lành sao lại ngáy như lừa kêu thế! Cha mẹ ngươi bị tiếng ngáy của người đánh thức, rồi cha ngươi mở cửa ra thấy ngươi nên bị ngươi dọa sợ.]
[Sau đó thì thành ra như thế này, mặc dù ta không có ký chủ nào khác nhưng ta cảm thấy ngươi hẳn là ký chủ khốn khổ nhất mà ta từng gặp và sẽ gặp trong tương lai.]
Giọng điệu của Hệ thống khiến những người khác suýt nhịn không được cười, những người hầu vội cúi đầu, Lâm Thích, Lâm Nhiên cắn môi, vai run rẩy, Lâm phu nhân lau nước mắt nhịn cười, Lâm thượng thư suýt chút nữa là không giữ được vẻ mặt đen của mình.
Lời này của Hệ thống cũng thực sự rất thú vị, hình dung cũng khá đúng, tiếng ngáy này chẳng phải giống hệt tiếng lừa kêu sao. Lúc này thực sự là ngượng ngùng, Lâm Mặc sờ mũi mình, có chút không tiện nói: "Cái kia, cha, người không sao chứ, thực sự con không cố ý hù người, buổi tối mất ngủ không ngủ được, lại sợ ngày mai đi làm lỡ việc, cho nên mới nghĩ đến việc trải chiếu ngủ ở cửa phòng hai người."
Mọi người: “...” Nàng có đầu óc không thế? Lỡ đi chầu sớm thì liên quan gì đến việc trải chiếu ngủ ở cửa?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Lâm Mặc ngượng ngùng giải thích nói: "Con chỉ nghĩ đến việc sáng sớm cha dậy có thể tiện thể gọi con dậy mang đi, như vậy chẳng phải là vừa đẹp vừa hay sao, người xem, con ngay cả triều phục cũng đã thay sẵn rồi."
Lâm thượng thư nghe lời này, sờ ngực mình, hai mắt tối sầm lại: "Hỗn xược! Con là nữ nhi nhà lành sao lại có thể làm ra chuyện như vậy! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của con còn muốn nữa hay không?! Được rồi! Hôm nay coi như lần đầu phạm lỗi nên ta không truy cứu nữa, về sau nếu còn làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy, xem ta xử lý con thế nào!"
Lâm Mặc bị huynh trưởng mình túm dậy thì cả người vẫn còn mơ hồ.
"Ca ca? Huynh làm gì vậy, ta còn phải đi chầu sớm, giờ này huynh đánh thức ta dậy thì lát nữa huynh phải thay ta đi chầu sớm à, huynh có biết đi làm mệt lắm không."
Lâm Thích trực tiếp cho nàng một cái bạt tai: "Còn đi làm mệt lắm, muội xem xem muội làm trò gì này! Muội xem muội làm cha sợ đến thế kia kìa!"
"Đêm hôm muội không ngủ ở phòng mình mà chạy đến ngủ trước cửa phòng cha mẹ làm gì!"
Lâm Mặc lập tức tỉnh táo, nhìn người mẹ đang cố nhịn cười, người cha mặt đen, huynh trưởng đại tỷ bất lực trong phòng, nàng vội vàng hỏi Hệ thống trong lòng: [Xảy ra chuyện gì vậy! Sao mọi người đều ở đây!]
Hệ thống bất lực trả lời: [Đều là do ngươi ngáy gây ra đấy, người là nữ nhi nhà lành sao lại ngáy như lừa kêu thế! Cha mẹ ngươi bị tiếng ngáy của người đánh thức, rồi cha ngươi mở cửa ra thấy ngươi nên bị ngươi dọa sợ.]
[Sau đó thì thành ra như thế này, mặc dù ta không có ký chủ nào khác nhưng ta cảm thấy ngươi hẳn là ký chủ khốn khổ nhất mà ta từng gặp và sẽ gặp trong tương lai.]
Giọng điệu của Hệ thống khiến những người khác suýt nhịn không được cười, những người hầu vội cúi đầu, Lâm Thích, Lâm Nhiên cắn môi, vai run rẩy, Lâm phu nhân lau nước mắt nhịn cười, Lâm thượng thư suýt chút nữa là không giữ được vẻ mặt đen của mình.
Lời này của Hệ thống cũng thực sự rất thú vị, hình dung cũng khá đúng, tiếng ngáy này chẳng phải giống hệt tiếng lừa kêu sao. Lúc này thực sự là ngượng ngùng, Lâm Mặc sờ mũi mình, có chút không tiện nói: "Cái kia, cha, người không sao chứ, thực sự con không cố ý hù người, buổi tối mất ngủ không ngủ được, lại sợ ngày mai đi làm lỡ việc, cho nên mới nghĩ đến việc trải chiếu ngủ ở cửa phòng hai người."
Mọi người: “...” Nàng có đầu óc không thế? Lỡ đi chầu sớm thì liên quan gì đến việc trải chiếu ngủ ở cửa?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Lâm Mặc ngượng ngùng giải thích nói: "Con chỉ nghĩ đến việc sáng sớm cha dậy có thể tiện thể gọi con dậy mang đi, như vậy chẳng phải là vừa đẹp vừa hay sao, người xem, con ngay cả triều phục cũng đã thay sẵn rồi."
Lâm thượng thư nghe lời này, sờ ngực mình, hai mắt tối sầm lại: "Hỗn xược! Con là nữ nhi nhà lành sao lại có thể làm ra chuyện như vậy! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của con còn muốn nữa hay không?! Được rồi! Hôm nay coi như lần đầu phạm lỗi nên ta không truy cứu nữa, về sau nếu còn làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy, xem ta xử lý con thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.