Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 26:
Ẩm Tửu Thính Vũ
10/07/2024
Sinh ra đứa con là con thứ thì sao nào, đó cũng là chủ tử chính thức! Nếu sinh ra nhi tử thì có thể tự lập, thi cử, tòng quân, lựa chọn nhiều lắm, nếu sinh ra nữ nhi thì theo tính cách rộng lượng nhân từ của đại nhân và phu nhân thì đương nhiên cũng sẽ chọn một người chồng tốt.
Tiểu thư khuê các cho dù là con thứ thì gả vào nhà bình thường cũng không để nữ nhi mình làm thiếp.
Thực sự không biết vị Liên di nương này nghĩ như thế nào, một nô tỳ được mua về mà còn mơ tưởng làm chính thất, nếu nàng ta không muốn được nâng lên làm di nương thì lúc đầu khi lão thái thái đưa ra yêu cầu này, nàng ta chỉ cần trực tiếp nói với đại nhân là mình không muốn thì đại nhân cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nhìn lão thái thái liên tiếp tát vào mặt Tiểu Liên, phu nhân thị lang không nhịn được lên tiếng: "Mẫu thân, đủ rồi, nàng ta còn đang mang thai."
"Luật pháp triều đại này, nam nữ thông dâm thì lưu đày ngàn dặm, trực tiếp đưa họ cho quan phủ đi."
Một câu của phu nhân thị lang khiến hai người đang quỳ dưới đất mềm nhũn ra.
Lưu đày ngàn dặm!
"Phu nhân phu nhân! Ta thực sự biết sai rồi! Ta thực sự biết sai rồi ạ! Người có thể bán ta đi, xin người đừng để ta bị lưu đày!"
Tiểu Liên lúc này miệng không còn cứng nữa, dù sao thì người chịu thiệt vẫn là nàng ta.
Lão thái thái thấy dáng vẻ này của nàng ta thì trong lòng nhất thời thoải mái: "Cứ để nàng ta bị lưu đày, để nàng ta chết cũng quá hời cho nàng ta!"
Bất kể hai người dưới đất cầu xin thế nào thì họ vẫn bị áp giải đi gặp quan.
Còn về đứa con trong bụng Tiểu Liên thì không thể quản nhiều như vậy nữa, đứa trẻ tuy vô tội nhưng cha mẹ của nó thì không vô tội.
Tự mình gây nghiệp thì phải tự mình gánh chịu.
Lâm Mặc trở về nhà thì nghe Hệ thống kể lại chuyện này một cách tường tận, bốn người khác đang ăn cơm cũng nghe rất vui vẻ.
Thực ra có một Hệ thống như vậy cũng khá tốt, có thể dùng để giết thời gian.
Lâm Mặc: [Vậy thì lão thái thái phải làm sao, chuyện này xét cho cùng thì hình như là lỗi của bà ấy, nếu bà ấy không se duyên bậy bạ thì chuyện như vậy sẽ không xảy ra.]
Hệ thống: [Binh bộ thị lang định đưa lão thái thái này về quê, có tộc lão ở quê quản lý thì lão thái thái này cũng không làm gì được nữa.]
[Ngươi nói tại sao có người lại tự tìm đường chết nhỉ, ngươi xem một lão thái thái ở bên cạnh nhi tử mà còn không thấy thoải mái sao, có nha hoàn hầu hạ, mỗi ngày được người ta cung phụng như tổ tông, như vậy mà còn không thỏa mãn, còn muốn gây chuyện, giờ thì hay rồi, khi không lại bị đưa về quê rồi.]
Tiểu thư khuê các cho dù là con thứ thì gả vào nhà bình thường cũng không để nữ nhi mình làm thiếp.
Thực sự không biết vị Liên di nương này nghĩ như thế nào, một nô tỳ được mua về mà còn mơ tưởng làm chính thất, nếu nàng ta không muốn được nâng lên làm di nương thì lúc đầu khi lão thái thái đưa ra yêu cầu này, nàng ta chỉ cần trực tiếp nói với đại nhân là mình không muốn thì đại nhân cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nhìn lão thái thái liên tiếp tát vào mặt Tiểu Liên, phu nhân thị lang không nhịn được lên tiếng: "Mẫu thân, đủ rồi, nàng ta còn đang mang thai."
"Luật pháp triều đại này, nam nữ thông dâm thì lưu đày ngàn dặm, trực tiếp đưa họ cho quan phủ đi."
Một câu của phu nhân thị lang khiến hai người đang quỳ dưới đất mềm nhũn ra.
Lưu đày ngàn dặm!
"Phu nhân phu nhân! Ta thực sự biết sai rồi! Ta thực sự biết sai rồi ạ! Người có thể bán ta đi, xin người đừng để ta bị lưu đày!"
Tiểu Liên lúc này miệng không còn cứng nữa, dù sao thì người chịu thiệt vẫn là nàng ta.
Lão thái thái thấy dáng vẻ này của nàng ta thì trong lòng nhất thời thoải mái: "Cứ để nàng ta bị lưu đày, để nàng ta chết cũng quá hời cho nàng ta!"
Bất kể hai người dưới đất cầu xin thế nào thì họ vẫn bị áp giải đi gặp quan.
Còn về đứa con trong bụng Tiểu Liên thì không thể quản nhiều như vậy nữa, đứa trẻ tuy vô tội nhưng cha mẹ của nó thì không vô tội.
Tự mình gây nghiệp thì phải tự mình gánh chịu.
Lâm Mặc trở về nhà thì nghe Hệ thống kể lại chuyện này một cách tường tận, bốn người khác đang ăn cơm cũng nghe rất vui vẻ.
Thực ra có một Hệ thống như vậy cũng khá tốt, có thể dùng để giết thời gian.
Lâm Mặc: [Vậy thì lão thái thái phải làm sao, chuyện này xét cho cùng thì hình như là lỗi của bà ấy, nếu bà ấy không se duyên bậy bạ thì chuyện như vậy sẽ không xảy ra.]
Hệ thống: [Binh bộ thị lang định đưa lão thái thái này về quê, có tộc lão ở quê quản lý thì lão thái thái này cũng không làm gì được nữa.]
[Ngươi nói tại sao có người lại tự tìm đường chết nhỉ, ngươi xem một lão thái thái ở bên cạnh nhi tử mà còn không thấy thoải mái sao, có nha hoàn hầu hạ, mỗi ngày được người ta cung phụng như tổ tông, như vậy mà còn không thỏa mãn, còn muốn gây chuyện, giờ thì hay rồi, khi không lại bị đưa về quê rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.