Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 7:
Ẩm Tửu Thính Vũ
09/07/2024
Tuyên Đức Đế bị khen có chút lâng lâng, xem ra thống tử này đã gặp không ít Hoàng Đế, nó hẳn là một loại tinh quái gì đó, nó đều nói mình tốt hơn những Hoàng Đế mà nó đã gặp, vậy thì chứng tỏ ông làm Hoàng Đế cũng không tệ.
Hệ thống vẫn không ngừng kể những ví dụ về các Hoàng Đế ngu ngốc khác, Lâm Mặc nghe đến nhập tâm, các đại thần khác bao gồm cả Hoàng Đế đều nghe đến nhập tâm.
Tiếng nói của họ cũng ngày càng nhỏ, không khí trên triều đình hôm nay tốt hơn rất nhiều.
Mọi người vừa nghe dưa của Hệ thống vừa bàn bạc đại sự quốc gia, việc nhất tâm nhị dụng này khá kích thích.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương dựa vào thân phận của mình mà cường chiếm dân nữ, chiếm đoạt ruộng đất, còn giết hại người vô tội, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Đúng vậy hoàng thượng, hoàng tử phạm pháp thì cũng giống như dân thường, hành vi của thế tử Tề vương thực sự quá đáng!"
Lâm Mặc cũng bị hấp dẫn hứng thú đến đây, Hệ thống cũng chăm chú lắng nghe.
Hai người họ bên này yên tĩnh, hai vị đại thần này liền bắt đầu phát huy.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương kiêu ngạo ương ngạnh, ở kinh thành làm bậy làm bạ, không biết có bao nhiêu người bị hắn ta hãm hại, đây chính là những sự kiện mà thế tử Tề vương đã phạm phải, kính xin hoàng thượng xem xét."
Một bản tấu chương được dâng lên, Tuyên Đức Đế nhìn bản tấu chương này, sắc mặt ngày càng tệ.
"Thật hỗn xược!"
Hoàng Đế giận dữ quát lớn, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâm Mặc cũng vội vàng quỳ theo mọi người.
[Sớm biết trước thì ta nên làm một cái đệm đầu gối rồi, cứ động bất động quỳ như vậy rất dễ làm hỏng đầu gối.]
Hoàng Đế đang định mắng người, lời đã đến bên miệng, kết quả Lâm Mặc nói một câu trực tiếp chặn họng ông.
Mọi người: “…”
Không khí căng thẳng khó khăn lắm mới tạo ra được đột nhiên tan biến.
Đôi mắt Lâm Thượng thư đã bắt đầu tối sầm lại, người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông, ánh mắt còn mang theo sự thương hại, có một nữ nhi như vậy thực sự là tạo nghiệt.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương là nhi tử duy nhất của Tề Vương, năm đó Tề Vương bảo vệ biên cương bị thương trong chiến trận, sau đó vết thương cũ tái phát không may qua đời, đối với nhi tử duy nhất mà ông ta để lại, thần cho rằng vẫn nên xử lý cẩn thận, tránh tổn thương đến lòng tướng sĩ ở biên cương."
Câu nói của Hộ quốc tướng quân vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Hoàng Đế.
Hệ thống vẫn không ngừng kể những ví dụ về các Hoàng Đế ngu ngốc khác, Lâm Mặc nghe đến nhập tâm, các đại thần khác bao gồm cả Hoàng Đế đều nghe đến nhập tâm.
Tiếng nói của họ cũng ngày càng nhỏ, không khí trên triều đình hôm nay tốt hơn rất nhiều.
Mọi người vừa nghe dưa của Hệ thống vừa bàn bạc đại sự quốc gia, việc nhất tâm nhị dụng này khá kích thích.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương dựa vào thân phận của mình mà cường chiếm dân nữ, chiếm đoạt ruộng đất, còn giết hại người vô tội, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Đúng vậy hoàng thượng, hoàng tử phạm pháp thì cũng giống như dân thường, hành vi của thế tử Tề vương thực sự quá đáng!"
Lâm Mặc cũng bị hấp dẫn hứng thú đến đây, Hệ thống cũng chăm chú lắng nghe.
Hai người họ bên này yên tĩnh, hai vị đại thần này liền bắt đầu phát huy.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương kiêu ngạo ương ngạnh, ở kinh thành làm bậy làm bạ, không biết có bao nhiêu người bị hắn ta hãm hại, đây chính là những sự kiện mà thế tử Tề vương đã phạm phải, kính xin hoàng thượng xem xét."
Một bản tấu chương được dâng lên, Tuyên Đức Đế nhìn bản tấu chương này, sắc mặt ngày càng tệ.
"Thật hỗn xược!"
Hoàng Đế giận dữ quát lớn, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâm Mặc cũng vội vàng quỳ theo mọi người.
[Sớm biết trước thì ta nên làm một cái đệm đầu gối rồi, cứ động bất động quỳ như vậy rất dễ làm hỏng đầu gối.]
Hoàng Đế đang định mắng người, lời đã đến bên miệng, kết quả Lâm Mặc nói một câu trực tiếp chặn họng ông.
Mọi người: “…”
Không khí căng thẳng khó khăn lắm mới tạo ra được đột nhiên tan biến.
Đôi mắt Lâm Thượng thư đã bắt đầu tối sầm lại, người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông, ánh mắt còn mang theo sự thương hại, có một nữ nhi như vậy thực sự là tạo nghiệt.
"Hoàng thượng, thế tử Tề vương là nhi tử duy nhất của Tề Vương, năm đó Tề Vương bảo vệ biên cương bị thương trong chiến trận, sau đó vết thương cũ tái phát không may qua đời, đối với nhi tử duy nhất mà ông ta để lại, thần cho rằng vẫn nên xử lý cẩn thận, tránh tổn thương đến lòng tướng sĩ ở biên cương."
Câu nói của Hộ quốc tướng quân vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Hoàng Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.