Chương 77
Hàm Kỳ
10/09/2022
Từ trước đến nay Dung Tranh không phải kiểu người sẽ hiện rõ vui buồn trên nét mặt , mặc kệ
là trước kia hay hiện tại hắn đều rất ít cười. Mà cái danh xưng tiểu
thất này, số lần hắn sử dụng lại càng ít, trước kia hắn đều trực tiếp
gọi nàng là Du Thất, sau này khi giữa hai người nảy sinh tình cảm, dường như hắn cảm thấy cách xưng hô này quá mức xa lạ, ngẫu nhiên sẽ gọi nàng vài tiếng tiểu thất.
Du Thiên Linh cảm thấy không đúng, duỗi tay sờ trán hắn, vẫn khác với thân nhiệt của người bình thường, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn không ít: “Dung Tranh, ngươi không sao chứ?”
Dung Tranh nghe vậy lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Tiểu thất, ta là Bạch Dung , Dung Tranh là ai?”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim đang ôm ngực đứng nhìn: “Huynh nhìn hắn này……”
Thời Hoài Kim nhíu mày: Tiểu thất? Thì ra trước kia hắn gọi nàng như vậy? Cũng thật thân mật.
Hắn nói: “Nàng tránh ra, để ta nhìn xem.”
Du Thiên Linh lập tức đứng dậy, nhường vị trí cho hắn. Thời Hoài Kim đi lên phía trước, chỉ là người còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy Dung Tranh hét về phía hắn: “Ngươi tránh ra!” Ánh mắt nhìn Thời Hoài Kim giống như đang nhìn kẻ thù.
Nhìn bộ dạng này của hắn giống như sốt cao cháy hỏng đầu óc, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Du Thiên Linh, cũng biết Thời Hoài Kim là tình địch của mình, lại có chút không giống người bị sốt tới mức hỏng đầu óc bình thường khác , thực sự khiến Thời Hoài Kim hoài nghi.
Thời Hoài Kim ôn tồn nói: “Ta là đại phu, hiện tại ngươi sinh bệnh, ta xem bệnh giúp ngươi.”
Dung Tranh trừng mắt nhìn hắn, nhe răng, giống một con dã thú đang xù lông: “Ngươi gạt ta, ngươi không phải người tốt!”
Không chạm tới người , Thời Hoài Kim không có cách nào kết luận, vì thế hắn cũng không muốn giải thích nhiều, duỗi tay định bắt mạch cho hắn, ai ngờ Dung Tranh thấy hắn tới gần, liền há mồm ra cắn.
Du Thiên Linh vẫn luôn đứng nhìn ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, nàng tay mắt lanh lẹ kéo Thời Hoài Kim trở về bảo vệ ở sau người, quát Dung Tranh : “Ngươi phát điên cái gì! Ngươi có biết nếu không có huynh ấy, ngươi sẽ không thể tỉnh lại được không!”
Thấy Du Thiên Linh, Dung Tranh mới từ bộ dáng dã thú biến thành cừu con dịu ngoan, ủy khuất nói: “Nàng mắng ta……”
Nhìn quen bộ dáng lạnh nhạt hoặc thẹn thùng của Dung Tranh rồi , hiện giơ hắn bày ra bộ dáng đáng thương thế này Du Thiên Linh không có cách nào tiêu thụ, trong lòng phảng phất như có một vạn con ngựa hoang gào thét chạy qua.
Phía sau Thời Hoài Kim vỗ vai nàng: “Hiện giờ hắn thần chí không rõ, nàng nói chuyện thật tốt với hắn, để ta bắt mạch xem bệnh.”
Du Thiên Linh nghe lời tướng công, hít một hơi thật sâu thay đổi thái độ, ôn tồn nói với Dung Tranh: “Ngươi phải nghe lời , hiện tại ngươi đang sinh bệnh, đại phu muốn xem bệnh cho ngươi.” Nói xong nàng kéo Thời Hoài Kim đến bên người nàng, dùng giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử nói, “Tới, vươn tay ra, cho đại phu nhìn xem.”
Dung Tranh vừa nhìn thấy Thời Hoài Kim lại bắt đầu nhe răng, dường như chỉ cần Thời Hoài Kim tới gần, hắn sẽ nhào lên cắn người.
Du Thiên Linh thấy bộ dáng chó hoang này của hắn, không dám để Thời Hoài Kim bước qua, vạn nhất bị hắn cắn một cái cũng không phải việc nhỏ, nàng nói: “Nếu không ta giữ chặt hắn, huynh tiến lên bắt mạch.”
Thời Hoài Kim nhìn cảnh này cũng không có biện pháp khác, liền gật đầu.
Du Thiên Linh được cho phép, lập tức đi lên giữ chặt hai tay Dung Tranh, ấn hắn lên giường, Dung Tranh cũng không ngốc, dường như hắn đã nhận ra ý đồ của nàng, hắn dùng sức vặn vẹo thân thể, hai chân đá loạn, trừng mắt nhìn Thời Hoài Kim. Hàng năm hắn chế tạo vũ khí nên sức lực rất lớn, mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng trên người vẫn có rất nhiều sức lực, Du Thiên Linh phải dùng hai tay mới có thể giữ chặt cổ tay của hắn, nhưng đôi chân lộn xộn kia nàng chỉ có thể dùng chân mình đi đè ép, hai chân nàng gắt gao cuốn lấy người hắn, giống như dây leo vậy.
Nhưng tư thế này lại khiến Thời Hoài Kim không thoải mái, cộng thêm hai tay Dung Tranh lộn xộn, hắn cũng không có cách nào bắt mạch, có chút bực bội xua tay nói: “Đứng lên đi, ta không khám.”
Du Thiên Linh thật vất vả mới giữ chặt được hắn, tại sao bỗng nhiên nói không khám liền không khám?
“Làm sao vậy?”
Thời Hoài Kim thấy nàng càng ôm chặt Dung Tranh hơn , hắn nhíu mày quát: “Mau đứng lên!” Nói xong quay người đi về phía trước vài bước, nhìn qua có vài phần giận dỗi.
Lúc này Du Thiên Linh mới thả Dung Tranh ra xuống giường đi tìm hắn, nhưng mới vừa bước được một bước thì Dung Tranh ở phía sau đã nắm lấy vạt áo nàng, gọi nàng: “Tiểu thất.”
Du Thiên Linh phát hỏa, quay đầu lại quát: “Thất cái gì! Buông tay! Đồ không biết tốt xấu!”
Dung Tranh còn rất quật cường, vừa nghe thấy lời nàng nói đôi tay lại càng giữ chạt vạt áo nàng, dùng sức tới mức tạo ra nếp gấp.
Du Thiên Linh đang muốn động thủ, phía sau Thời Hoài Kim liền nói: “Đừng động thủ với hắn, hắn vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu.”
Du Thiên Linh không tin: “Suy yếu? khỏe như trâu thế này mà vẫn còn suy yếu?”
Dường như vì xác minh lời Thời Hoài Kim nói, đôi mắt Dung Tranh chớp chớp, sau đó hơi nhoáng lên, lại hôn mê bất tỉnh, bùm một tiếng ngã nằm ở trên giường.
Trong lòng Du Thiên Linh như có hàng vạn con ngựa đang lao nhanh.
Lúc này Thời Hoài Kim mới đi trở về bắt mạch cho hắn, hắn nhăn mày nói: “Mạch tượng suy yếu, có chút nguy hiểm. Vừa rồi khi hắn tỉnh lại cảm xúc dao động mạnh, lại dùng quá nhiều sức lực, hao tổn không ít nguyên khí, ta đi sắc thuốc cho hắn.”
Du Thiên Linh vội đuổi kịp hắn, phân phó Trần Khiêm, Trần Nhượng chăm sóc Dung Tranh.
“Có phải hắn bị sốt tới choáng váng rồi hay không? Tại sao đầu óc hắn lại có chút không bình thường.”
Thời Hoài Kim nghe vậy dừng bước chân: “Ta không biết, hắn đối với ta có địch ý, không thể để hắn tiếp tục nhìn thấy ta, nếu muốn chữa khỏi cho hắn, sợ là phải tìm sư phụ ta.”
Văn Bách Linh?
Du Thiên Linh chần chờ nói: “Kỳ thật chúng ta đã tìm được sư phụ huynh, hình như ông ấy ở gần Hoàng Châu, nhưng ông ấy lại quá mức cẩn thận, một khi phát hiện có người tìm thấy tung tích của mình, sẽ nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh, cho nên chúng ta cũng không dám mạo muội đi tìm.”
Lúc này Thời Hoài Kim mới hiểu được, thì ra bọn họ không tìm được sư phụ hắn , mới lui một bước mà cầu hắn.
Thời Hoài Kim tiếp tục đi về phía trước , nói: “Nàng cho người thả ra tin tức , nói ta bệnh tình nguy kịch, chắc chắn sư phụ sẽ đến.”
Chủ ý này là môt ý kiến hay, nhưng thoạt nhìn hắn không quá cao hứng, Du Thiên Linh theo sau nói: “Làm thế thích hợp sao? Chờ sư phụ huynh biết chúng ta lừa ông ấy, sợ rằng không tốt đi, ông ấy có thể giận chó đánh mèo với huynh hay không?”
Thời Hoài Kim lắc đầu nói: “Sẽ không, chúng ta cũng vì sốt ruột cứu người, sư phụ sẽ không tức giận. Còn nữa hai thầy trò chúng ta lâu không gặp, ta cũng rất nhớ ông ấy, còn chưa kịp mời ông ấy uống một ly rượu mừng.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền gật đầu nói: “Được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đi làm.” Sau đó nàng vẫn đi theo phía sau hắn.
Thời Hoài Kim thấy nàng còn đi theo, nói: “Nàng đi nghỉ trước đi, Dung Tranh đã tỉnh, tuy rằng thần chí không rõ, nhưng cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng, nàng có thể an tâm.”
Du Thiên Linh xua tay nói: “Ta không lo lắng cho hắn, ta muốn ở cạnh huynh.” Đêm hôm khuya khoắt, hắn lại không quen thuộc quân doanh, vạn nhất lạc đường thì làm sao bây giờ?
Hiện nay trong lòng Thời Hoài Kim bực bội, hắn quay đầu lại nói: “Nàng ở cạnh ta làm cái gì? Chẳng lẽ ta sắc thuốc nàng còn không yên tâm sao?”
Du Thiên Linh bị nói thế trở tay không kịp, hắn có chuyện gì vậy ? giống như uống nhầm thuốc, luôn hùng hổ doạ người, sợ là bị nàng chiều hư.
Tính tình Du Thiên Linh cũng trỗi dậy: “Được được được, ta đi .” Dứt lời nàng xoay người đi về phía doanh trướng của mình.
Thời Hoài Kim nhìn bóng dáng nàng rời đi, lúc này mới phát hiện phản ứng của mình có chút quá kích, có lẽ nàng không có ý tứ kia, không duyên không cớ bị hắn mắng cho một trận, sợ là tức giận. Thời Hoài Kim đuổi theo nàng vài bước, được nửa đường lại dừng lại, thần sắc trên mặt biến hóa muôn vàn, cuối cùng hắn vẫn đi sắc thuốc.
Nhưng đi được nửa đường , hắn lại không biết dược phòng ở nơi nào……
Đang đau đầu, cách đó không xa có một tiểu binh chạy tới, đến trước mặt hắn nói: “Phò mã gia! Ti chức dẫn ngài tới chỗ quân y .”
Thời Hoài Kim liếc hắn một cái: “Đại tướng quân bảo ngươi tới?”
Tiểu binh cộc lốc gật đầu: “Đúng vậy, Đại tướng quân nói ngài không biết đường, bảo ti chức dẫn đường cho ngài.”
Thời Hoài Kim thấy Du Thiên Linh còn nhớ tới hắn, thoáng yên tâm một ít, chờ ngày mai rồi nói sau.
*
Hôm sau, Dung Tranh tỉnh lại, chỉ là thần trí vẫn không rõ ràng lắm, vừa tỉnh liền luôn mồm gọi tiểu Thất Tiểu Tiểu Thất.
Hiện nay Thời Hoài Kim không thể xuất hiện ở trước mặt Dung Tranh, nàng nào dám tự mình đi gặp Dung Tranh , trở về lại đổ bình dấm chua. Thời điểm quân y tới báo nàng để cho bọn họ tùy ý ứng phó, phân phó bọn họ chờ Dung Tranh ngủ thiếp đi thì đưa người về phủ Phò mã.
Du Thiên Linh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên để Dung Tranh ở tạm trong phủ Phò mã, thứ nhất phủ Phò mã rất thanh tịnh, thứ hai sẽ không chậm trễ công việc của Thời Hoài Kim, thứ ba là miễn cho Du Thiên Linh nhìn thấy hắn, hơn nữa trong phủ Phò mã còn có thái y, một hòn đá trúng mấy con chim.
Chỉ là lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, đưa Dung Tranh về phủ Phò mã được nửa đường hắn liền tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền nhảy vừa la hét trên xe, luôn mồm tìm Du Thiên Linh, mọi người không có biện pháp chỉ có thể mang hắn trở về quân doanh.
Dung Tranh nắm tay áo Du Thiên Linh sống chết không chịu buông tay, Du Thiên Linh lại không thể động thủ với hắn.
Thời Hoài Kim cách một tấm bình phong nói: “Để Dung đại nhân lưu lại trong quân đi, ta đã đem tất cả mọi công việc báo cho ba vị quân y, trong triều còn có chuyện , ta phải đi về trước, có việc nàng cứ cho người gọi ta.”
Ý kiến này tốt chỗ nào? Dung Tranh lưu lại quân doanh, mà hắn lại không ở đây, bình dấm chua này còn không đổ mới là lạ.
Du Thiên Linh nói: “Chúng ta cùng trở về đi.”
Thời Hoài Kim cự tuyệt nói: “Trong quân còn có chuyện quan trọng, nàng cũng không thể ở trong phủ cả ngày, Dung đại nhân cũng không thể bôn ba theo nàng, hiện nay bệnh tình hắn là quan trọng nhất, chịu đựng mấy ngày là sư phụ ta tới rồi, ta sẽ không nghĩ nhiều.”
Du Thiên Linh nghi ngờ nói: “Thật sự? Kỳ thật mấy ngày nay ta có thể cho người mang quân vụ đưa đến trong phủ……”
Thời Hoài Kim cũng nhìn ra Du Thiên Linh đang lảng tránh Dung Tranh, muốn quan tâm tới bệnh tình của Dung Tranh cũng chỉ nghe người dưới báo cáo, một mình nàng sẽ không đi gặp Dung Tranh, nàng thực sự để ý tới suy nghĩ của hắn. Một khi đã như vậy, hắn cảm thấy mình cũng nên lấy ra chút thái độ , tin nàng một lần.
“Thật sự, ta cũng không có bụng dạ hẹp hòi như vậy, nàng có thể yên tâm.”
Một khi đã như vậy, việc này liền quyết định như vậy, dù sao từ Hoàng Châu đến kinh thành cũng không xa, chỉ mất hai ba ngày, nhịn một chút là tốt rồi.
Du Thiên Linh nhìn sang Dung Tranh đang chơi vạt áo nàng, hắn thấy nàng nhìn hắn, còn ngẩng đầu mỉm cười với nàng, rất là ngây thơ chất phác. Du Thiên Linh bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Du Thiên Linh cảm thấy không đúng, duỗi tay sờ trán hắn, vẫn khác với thân nhiệt của người bình thường, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn không ít: “Dung Tranh, ngươi không sao chứ?”
Dung Tranh nghe vậy lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Tiểu thất, ta là Bạch Dung , Dung Tranh là ai?”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim đang ôm ngực đứng nhìn: “Huynh nhìn hắn này……”
Thời Hoài Kim nhíu mày: Tiểu thất? Thì ra trước kia hắn gọi nàng như vậy? Cũng thật thân mật.
Hắn nói: “Nàng tránh ra, để ta nhìn xem.”
Du Thiên Linh lập tức đứng dậy, nhường vị trí cho hắn. Thời Hoài Kim đi lên phía trước, chỉ là người còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy Dung Tranh hét về phía hắn: “Ngươi tránh ra!” Ánh mắt nhìn Thời Hoài Kim giống như đang nhìn kẻ thù.
Nhìn bộ dạng này của hắn giống như sốt cao cháy hỏng đầu óc, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Du Thiên Linh, cũng biết Thời Hoài Kim là tình địch của mình, lại có chút không giống người bị sốt tới mức hỏng đầu óc bình thường khác , thực sự khiến Thời Hoài Kim hoài nghi.
Thời Hoài Kim ôn tồn nói: “Ta là đại phu, hiện tại ngươi sinh bệnh, ta xem bệnh giúp ngươi.”
Dung Tranh trừng mắt nhìn hắn, nhe răng, giống một con dã thú đang xù lông: “Ngươi gạt ta, ngươi không phải người tốt!”
Không chạm tới người , Thời Hoài Kim không có cách nào kết luận, vì thế hắn cũng không muốn giải thích nhiều, duỗi tay định bắt mạch cho hắn, ai ngờ Dung Tranh thấy hắn tới gần, liền há mồm ra cắn.
Du Thiên Linh vẫn luôn đứng nhìn ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, nàng tay mắt lanh lẹ kéo Thời Hoài Kim trở về bảo vệ ở sau người, quát Dung Tranh : “Ngươi phát điên cái gì! Ngươi có biết nếu không có huynh ấy, ngươi sẽ không thể tỉnh lại được không!”
Thấy Du Thiên Linh, Dung Tranh mới từ bộ dáng dã thú biến thành cừu con dịu ngoan, ủy khuất nói: “Nàng mắng ta……”
Nhìn quen bộ dáng lạnh nhạt hoặc thẹn thùng của Dung Tranh rồi , hiện giơ hắn bày ra bộ dáng đáng thương thế này Du Thiên Linh không có cách nào tiêu thụ, trong lòng phảng phất như có một vạn con ngựa hoang gào thét chạy qua.
Phía sau Thời Hoài Kim vỗ vai nàng: “Hiện giờ hắn thần chí không rõ, nàng nói chuyện thật tốt với hắn, để ta bắt mạch xem bệnh.”
Du Thiên Linh nghe lời tướng công, hít một hơi thật sâu thay đổi thái độ, ôn tồn nói với Dung Tranh: “Ngươi phải nghe lời , hiện tại ngươi đang sinh bệnh, đại phu muốn xem bệnh cho ngươi.” Nói xong nàng kéo Thời Hoài Kim đến bên người nàng, dùng giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử nói, “Tới, vươn tay ra, cho đại phu nhìn xem.”
Dung Tranh vừa nhìn thấy Thời Hoài Kim lại bắt đầu nhe răng, dường như chỉ cần Thời Hoài Kim tới gần, hắn sẽ nhào lên cắn người.
Du Thiên Linh thấy bộ dáng chó hoang này của hắn, không dám để Thời Hoài Kim bước qua, vạn nhất bị hắn cắn một cái cũng không phải việc nhỏ, nàng nói: “Nếu không ta giữ chặt hắn, huynh tiến lên bắt mạch.”
Thời Hoài Kim nhìn cảnh này cũng không có biện pháp khác, liền gật đầu.
Du Thiên Linh được cho phép, lập tức đi lên giữ chặt hai tay Dung Tranh, ấn hắn lên giường, Dung Tranh cũng không ngốc, dường như hắn đã nhận ra ý đồ của nàng, hắn dùng sức vặn vẹo thân thể, hai chân đá loạn, trừng mắt nhìn Thời Hoài Kim. Hàng năm hắn chế tạo vũ khí nên sức lực rất lớn, mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng trên người vẫn có rất nhiều sức lực, Du Thiên Linh phải dùng hai tay mới có thể giữ chặt cổ tay của hắn, nhưng đôi chân lộn xộn kia nàng chỉ có thể dùng chân mình đi đè ép, hai chân nàng gắt gao cuốn lấy người hắn, giống như dây leo vậy.
Nhưng tư thế này lại khiến Thời Hoài Kim không thoải mái, cộng thêm hai tay Dung Tranh lộn xộn, hắn cũng không có cách nào bắt mạch, có chút bực bội xua tay nói: “Đứng lên đi, ta không khám.”
Du Thiên Linh thật vất vả mới giữ chặt được hắn, tại sao bỗng nhiên nói không khám liền không khám?
“Làm sao vậy?”
Thời Hoài Kim thấy nàng càng ôm chặt Dung Tranh hơn , hắn nhíu mày quát: “Mau đứng lên!” Nói xong quay người đi về phía trước vài bước, nhìn qua có vài phần giận dỗi.
Lúc này Du Thiên Linh mới thả Dung Tranh ra xuống giường đi tìm hắn, nhưng mới vừa bước được một bước thì Dung Tranh ở phía sau đã nắm lấy vạt áo nàng, gọi nàng: “Tiểu thất.”
Du Thiên Linh phát hỏa, quay đầu lại quát: “Thất cái gì! Buông tay! Đồ không biết tốt xấu!”
Dung Tranh còn rất quật cường, vừa nghe thấy lời nàng nói đôi tay lại càng giữ chạt vạt áo nàng, dùng sức tới mức tạo ra nếp gấp.
Du Thiên Linh đang muốn động thủ, phía sau Thời Hoài Kim liền nói: “Đừng động thủ với hắn, hắn vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu.”
Du Thiên Linh không tin: “Suy yếu? khỏe như trâu thế này mà vẫn còn suy yếu?”
Dường như vì xác minh lời Thời Hoài Kim nói, đôi mắt Dung Tranh chớp chớp, sau đó hơi nhoáng lên, lại hôn mê bất tỉnh, bùm một tiếng ngã nằm ở trên giường.
Trong lòng Du Thiên Linh như có hàng vạn con ngựa đang lao nhanh.
Lúc này Thời Hoài Kim mới đi trở về bắt mạch cho hắn, hắn nhăn mày nói: “Mạch tượng suy yếu, có chút nguy hiểm. Vừa rồi khi hắn tỉnh lại cảm xúc dao động mạnh, lại dùng quá nhiều sức lực, hao tổn không ít nguyên khí, ta đi sắc thuốc cho hắn.”
Du Thiên Linh vội đuổi kịp hắn, phân phó Trần Khiêm, Trần Nhượng chăm sóc Dung Tranh.
“Có phải hắn bị sốt tới choáng váng rồi hay không? Tại sao đầu óc hắn lại có chút không bình thường.”
Thời Hoài Kim nghe vậy dừng bước chân: “Ta không biết, hắn đối với ta có địch ý, không thể để hắn tiếp tục nhìn thấy ta, nếu muốn chữa khỏi cho hắn, sợ là phải tìm sư phụ ta.”
Văn Bách Linh?
Du Thiên Linh chần chờ nói: “Kỳ thật chúng ta đã tìm được sư phụ huynh, hình như ông ấy ở gần Hoàng Châu, nhưng ông ấy lại quá mức cẩn thận, một khi phát hiện có người tìm thấy tung tích của mình, sẽ nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh, cho nên chúng ta cũng không dám mạo muội đi tìm.”
Lúc này Thời Hoài Kim mới hiểu được, thì ra bọn họ không tìm được sư phụ hắn , mới lui một bước mà cầu hắn.
Thời Hoài Kim tiếp tục đi về phía trước , nói: “Nàng cho người thả ra tin tức , nói ta bệnh tình nguy kịch, chắc chắn sư phụ sẽ đến.”
Chủ ý này là môt ý kiến hay, nhưng thoạt nhìn hắn không quá cao hứng, Du Thiên Linh theo sau nói: “Làm thế thích hợp sao? Chờ sư phụ huynh biết chúng ta lừa ông ấy, sợ rằng không tốt đi, ông ấy có thể giận chó đánh mèo với huynh hay không?”
Thời Hoài Kim lắc đầu nói: “Sẽ không, chúng ta cũng vì sốt ruột cứu người, sư phụ sẽ không tức giận. Còn nữa hai thầy trò chúng ta lâu không gặp, ta cũng rất nhớ ông ấy, còn chưa kịp mời ông ấy uống một ly rượu mừng.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền gật đầu nói: “Được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đi làm.” Sau đó nàng vẫn đi theo phía sau hắn.
Thời Hoài Kim thấy nàng còn đi theo, nói: “Nàng đi nghỉ trước đi, Dung Tranh đã tỉnh, tuy rằng thần chí không rõ, nhưng cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng, nàng có thể an tâm.”
Du Thiên Linh xua tay nói: “Ta không lo lắng cho hắn, ta muốn ở cạnh huynh.” Đêm hôm khuya khoắt, hắn lại không quen thuộc quân doanh, vạn nhất lạc đường thì làm sao bây giờ?
Hiện nay trong lòng Thời Hoài Kim bực bội, hắn quay đầu lại nói: “Nàng ở cạnh ta làm cái gì? Chẳng lẽ ta sắc thuốc nàng còn không yên tâm sao?”
Du Thiên Linh bị nói thế trở tay không kịp, hắn có chuyện gì vậy ? giống như uống nhầm thuốc, luôn hùng hổ doạ người, sợ là bị nàng chiều hư.
Tính tình Du Thiên Linh cũng trỗi dậy: “Được được được, ta đi .” Dứt lời nàng xoay người đi về phía doanh trướng của mình.
Thời Hoài Kim nhìn bóng dáng nàng rời đi, lúc này mới phát hiện phản ứng của mình có chút quá kích, có lẽ nàng không có ý tứ kia, không duyên không cớ bị hắn mắng cho một trận, sợ là tức giận. Thời Hoài Kim đuổi theo nàng vài bước, được nửa đường lại dừng lại, thần sắc trên mặt biến hóa muôn vàn, cuối cùng hắn vẫn đi sắc thuốc.
Nhưng đi được nửa đường , hắn lại không biết dược phòng ở nơi nào……
Đang đau đầu, cách đó không xa có một tiểu binh chạy tới, đến trước mặt hắn nói: “Phò mã gia! Ti chức dẫn ngài tới chỗ quân y .”
Thời Hoài Kim liếc hắn một cái: “Đại tướng quân bảo ngươi tới?”
Tiểu binh cộc lốc gật đầu: “Đúng vậy, Đại tướng quân nói ngài không biết đường, bảo ti chức dẫn đường cho ngài.”
Thời Hoài Kim thấy Du Thiên Linh còn nhớ tới hắn, thoáng yên tâm một ít, chờ ngày mai rồi nói sau.
*
Hôm sau, Dung Tranh tỉnh lại, chỉ là thần trí vẫn không rõ ràng lắm, vừa tỉnh liền luôn mồm gọi tiểu Thất Tiểu Tiểu Thất.
Hiện nay Thời Hoài Kim không thể xuất hiện ở trước mặt Dung Tranh, nàng nào dám tự mình đi gặp Dung Tranh , trở về lại đổ bình dấm chua. Thời điểm quân y tới báo nàng để cho bọn họ tùy ý ứng phó, phân phó bọn họ chờ Dung Tranh ngủ thiếp đi thì đưa người về phủ Phò mã.
Du Thiên Linh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên để Dung Tranh ở tạm trong phủ Phò mã, thứ nhất phủ Phò mã rất thanh tịnh, thứ hai sẽ không chậm trễ công việc của Thời Hoài Kim, thứ ba là miễn cho Du Thiên Linh nhìn thấy hắn, hơn nữa trong phủ Phò mã còn có thái y, một hòn đá trúng mấy con chim.
Chỉ là lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, đưa Dung Tranh về phủ Phò mã được nửa đường hắn liền tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền nhảy vừa la hét trên xe, luôn mồm tìm Du Thiên Linh, mọi người không có biện pháp chỉ có thể mang hắn trở về quân doanh.
Dung Tranh nắm tay áo Du Thiên Linh sống chết không chịu buông tay, Du Thiên Linh lại không thể động thủ với hắn.
Thời Hoài Kim cách một tấm bình phong nói: “Để Dung đại nhân lưu lại trong quân đi, ta đã đem tất cả mọi công việc báo cho ba vị quân y, trong triều còn có chuyện , ta phải đi về trước, có việc nàng cứ cho người gọi ta.”
Ý kiến này tốt chỗ nào? Dung Tranh lưu lại quân doanh, mà hắn lại không ở đây, bình dấm chua này còn không đổ mới là lạ.
Du Thiên Linh nói: “Chúng ta cùng trở về đi.”
Thời Hoài Kim cự tuyệt nói: “Trong quân còn có chuyện quan trọng, nàng cũng không thể ở trong phủ cả ngày, Dung đại nhân cũng không thể bôn ba theo nàng, hiện nay bệnh tình hắn là quan trọng nhất, chịu đựng mấy ngày là sư phụ ta tới rồi, ta sẽ không nghĩ nhiều.”
Du Thiên Linh nghi ngờ nói: “Thật sự? Kỳ thật mấy ngày nay ta có thể cho người mang quân vụ đưa đến trong phủ……”
Thời Hoài Kim cũng nhìn ra Du Thiên Linh đang lảng tránh Dung Tranh, muốn quan tâm tới bệnh tình của Dung Tranh cũng chỉ nghe người dưới báo cáo, một mình nàng sẽ không đi gặp Dung Tranh, nàng thực sự để ý tới suy nghĩ của hắn. Một khi đã như vậy, hắn cảm thấy mình cũng nên lấy ra chút thái độ , tin nàng một lần.
“Thật sự, ta cũng không có bụng dạ hẹp hòi như vậy, nàng có thể yên tâm.”
Một khi đã như vậy, việc này liền quyết định như vậy, dù sao từ Hoàng Châu đến kinh thành cũng không xa, chỉ mất hai ba ngày, nhịn một chút là tốt rồi.
Du Thiên Linh nhìn sang Dung Tranh đang chơi vạt áo nàng, hắn thấy nàng nhìn hắn, còn ngẩng đầu mỉm cười với nàng, rất là ngây thơ chất phác. Du Thiên Linh bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.