Chương 79
Hàm Kỳ
10/09/2022
Tiến lại gần, Du
Thiên Linh lại nghiêm túc nhìn sang, thế mới biết tiên nhân trong vở
kịch có bộ dáng gì. Mỹ nhân da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, như là
một trang giấy Tuyên Thành loại tốt nhất. Lông mày như núi xa, đôi mắt
tựa như mực, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa, đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Du Thiên Linh lại nhìn khắp nơi, không thấy lão nhân râu bạc đâu, nàng hỏi Thời Hoài Kim: “Vị này chính là?”
Thời Hoài Kim nghe vậy đưa mắt nhìn mỹ nhân bên cạnh, giữa đôi lông mày có chút do dự.
Lúc này, mỹ nhân kia mới mở miệng: “Như thế nào, mới vừa rồi không phải ngươi còn nói đã nghe đại danh của ta từ lâu sao? Tại sao bây giờ lại hỏi ta là ai.”
Du Thiên Linh có chút ngốc, nhìn vị mỹ nhân kia, lại nhìn sang Thời Hoài Kim: “Người là…… Văn Bách Linh? Tại sao người lại là nữ tử?”
Mỹ nhân nhướng mày nhìn nàng: “Công chúa điện hạ cho rằng bộ dáng ta như vậy, khó làm thần y sao?”
Nữ tử Du Thiên Linh đang giữ vị trí tướng quân trong triều, nào dám chướng mắt nữ tử làm thần y, chỉ là nàng vẫn luôn cho rằng Văn Bách Linh là lão nhân râu bạc mang phong thái của người tu tiên, bất chợt biến thành một nữ tử mỹ mạo nhất thời khiến nàng không kịp phản ứng. Hơn nữa nữ tử này nhìn qua tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ như bọn họ, nhìn thế nào cũng không giống số tuổi mà một thần y nên có.
Du Thiên Linh nói lời xin lỗi: “Cũng không phải, chỉ là Văn thần y xinh đẹp như hoa, tựa như nữ tử tuổi thanh xuân, trong lúc nhất thời ta có chút không thể tin.”
Văn Bách Linh nâng tay áo che miệng, hơi mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại phong tình, nàng quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim: “Đồ nhi ngoan, gọi một tiếng sự phụ cho nàng nghe một chút.”
Thần sắc Thời Hoài Kim ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ, nói: “Sư phụ, ngày thường Thiên Linh nhắc tới ngài đều rất kính trọng, ngài……”
Văn Bách Linh không nghe hắn hết lời hắn nói, nàng vung tay áo lên ngắt lời hắn: “Nhìn ngươi này, vừa cưới tức phụ liền quên sư phụ, thời điểm thành hôn cũng không nhớ tới ta, đến khi cần ta thế nhưng lại học được cách giả bệnh để dụ ta đến.” Dứt lời còn duỗi tay đẩy Thời Hoài Kim một cái, hành động này không giống như hành động mà thầy trò nên làm, càng giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi.
Không hiểu sao trong lòng Du Thiên Linh cảm thấy không thoải mái, nàng duỗi tay kéo Thời Hoài Kim bảo vệ ở sau người: “Văn thần y trách lầm hắn rồi, đây đều là suy nghĩ không chu toàn của ta, thỉnh ngài tới cũng là chủ ý của ta, ta đã đắc tội còn thỉnh thần y thứ lỗi.”
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện, người vẫn luôn không lên tiếng là Dung Tranh đột nhiên vụt ra đẩy Thời Hoài Kim cách xa Du Thiên Linh, hắn nhe răng một cách hung tợn, vẫn là Du Thiên Linh nhiều lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn, mới khiến cho Dung Tranh không còn vừa nhìn thấy Thời Hoài Kim liền động thủ cắn người.
“Bạch Dung! Có phải ngươi lại ngứa da hay không? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi không được chạm vào huynh ấy!”
Dung Tranh đang nhe răng trợn mắt nghe vậy ủy khuất nhìn về phía nàng, miệng mấp máy một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta không muốn hắn chạm vào nàng……”
Nương, hắn là nam nhân của ta, hắn không chạm vào ta, chẳng lẽ để cho ngươi chạm vào chắc!
“U, đây là người muốn xem bệnh đi?” Văn Bách Linh khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt Dung Tranh, một đôi mắt hạnh xinh đẹp đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Dung Tranh bị nàng đánh giá, có chút sợ người lạ tránh phía sau Du Thiên Linh, kéo vạt áo Du Thiên Linh.
Văn Bách Linh nhướng mày nói: “Nhìn rất rắn chắc, sợ rằng trên người không có bệnh, mà là bệnh ở trong lòng đi?” Dứt lời ánh mắt thập phần ái muội nhìn về phía Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh cũng không biết Thời Hoài Kim đã nói gì với nàng, nhưng bị nàng nói như vậy, trong lòng theo bản năng muốn giải thích, Du Thiên Linh không muốn sư phụ của Thời Hoài Kim hiểu lầm nàng làm chuyện bất trung với hắn: “Hiện nay ta với hắn chỉ là bằng hữu, giữa hai chúng ta từng có chút hiểu lầm, một kiếp này của hắn cũng có liên quan tới ta, ta không thể bỏ mặc hắn, cho nên muốn cầu thần y chữa khỏi cho hắn.”
Tuy rằng bị Dung Tranh đẩy một cái, nhưng Thời Hoài Kim tính tình tốt vẫn đứng ra nói chuyện giúp hắn: “Sư phụ, vị Dung đại nhân này chính là rường cột nước nhà, tài nghệ siêu quần, biến thành bộ dáng như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc, thỉnh sư phụ trị liệu giúp hắn.”
Văn Bách Linh nghe vậy chắp tay sau lưng đi vài bước, nói: “Thiên hạ to lớn, ta chỉ là một nhân sĩ trong giang hồ, mọi người cất nhắc ta mới gọi ta một tiếng thần y, nhưng ta lại không phải bệnh gì cũng có thể trị được.” Thời điểm nói hết lời, nàng đi tới trước mặt Thời Hoài Kim, cầm tay hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, “Nhưng nếu ái đồ muốn nhờ, ta đương nhiên sẽ làm hết sức mình.”
Hai người đều là những người đẹp, đứng chung một chỗ giống hệt một đôi tiên lữ, đôi tay giao nhau tràn ngập tình ý triền miên, dường như không có gì có thể huỷ hoại hình ảnh tuyệt đẹp này. Du Thiên Linh lần đầu được nếm trải cảm giác ghen ghét, hương vị chua lòm thật sự hụt hẫng, nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim thờ ơ, ánh mắt không tự giác có chút oán niệm.
Thời Hoài Kim đã nhận ra ánh mắt của nàng, dường như mới ý thức được không đúng, vội vàng thu tay trở về, lại bị Văn Bách Linh nắm gắt gao không thể động đậy, hắn nhỏ giọng gọi: “Sư phụ……”
Văn Bách Linh quay đầu nhìn về phía hắn, tiến sát vào bên tai hắn nói: “Ngoan, nghe lời sư phụ.”
Du Thiên Linh đứng cách bọn họ một khoảng , thấy hai người thì thầm nàng cũng nghe không được bọn họ đang nói cái gì, cảm giác giống như nàng bị hai người bài trừ ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy chua chát, nhưng ngại với thân phận của hai người cộng thêm nàng có việc cầu người nên không dám phát tác tính tình.
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Bên ngoài gió đêm lạnh, chúng ta vào nhà rồi nói sau.” Dứt lời nàng muốn đi về phía Thời Hoài Kim, ý đồ tách hai người ra, nhưng nàng đi chưa được vài bước lại bị Dung Tranh ở phía sau bắt được.
“Tiểu Thất.”
Tiểu Thất cái gì ! Không thấy nàng sắp không giữ được nam nhân của mình rồi sao?!
Du Thiên Linh vừa muốn mắng hắn, liền thấy Dung Tranh đáng thương nhìn nàng, bàn tay đang nắm chặt của nàng lại buông lỏng ra, bực mình thở dài: “Đúng là kiếp trước ta nợ ngươi, đi thôi.” Sau đó nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim bên kia, hai người đã sớm đi trước một bước, nhanh chóng tiến vào đại sảnh, không hề có ý tứ chờ nàng.
Hừ, sư phụ hắn vừa đến, hắn đã ném nàng lên chín tầng mây!
Mọi người ngồi xuống, hạ nhân dâng trà bánh lên, Du Thiên Linh khách khí nói: “Thần y, thỉnh dùng trà.”
Văn Bách Linh nâng chung trà lên nhấp một ngụm mang tính tượng trưng , gật đầu với Du Thiên Linh , lại quay đầu nói chuyện cùng Thời Hoài Kim: “Hoài Kim, dạo này thế nào? Tại sao sư phụ lại cảm thấy ngươi gầy đi rất nhiều , có phải ăn không ngon hay không?”
Lời này chỉ là lời nói bình thường của người sư phụ khi quan tới tâm đồ đệ , nhưng rơi vào trong tai Du Thiên Linh với vai trò là tức phụ cuả Thời Hoài kim thì đó lại là nàng khắt khe với Thời Hoài Kim, nàng để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ việc liên quan tới Dung Tranh, nàng khắt khe với Thời Hoài Kim chỗ nào?!
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Sư phụ quá lo lắng, từ lúc thành thân cùng Thiên Linh, Thiên Linh đối đãi với con cực tốt, con lại học võ cùng thuộc hạ của nàng, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, chỉ là trước đó vài ngày không cẩn thận cảm lạnh, bị bệnh mất mấy ngày, lúc này mới gầy đi một chút, nhưng kỳ thật con vẫn béo hơn rất nhiều so với thời điểm trước khi thành thân.”
Du Thiên Linh vừa nghe lời này của Thời Hoài Kim thì thư thái không ít: Nhìn xem, nàng đâu phải loại người khắt khe với chính nam nhân của mình?
Có thể Văn Bách Linh không tin, thở dài nói: “Ngươi nha, luôn tri kỷ hiểu chuyện như vậy, cho dù mình bị ủy khuất cũng chỉ nuốt vào trong bụng, không nói với người khác, ngươi sợ người bên cạnh vì ngươi mà lo lắng. Hoài Kim , đôi khi làm người không nên khiến mình bị ủy khuất một cách quá mức, chuyện gì không tốt cũng có thể nói ra, không thể nghẹn trong lòng, dễ sinh bệnh.”
Du Thiên Linh nghe lời này liền cảm thấy bực mình, nhịn không được mở miệng nói: “Văn thần y quá lo lắng, trong phủ Phò mã không ai có thể khiến hắn chịu ủy khuất .”
Văn Bách Linh nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn nàng và Dung Tranh: “Vậy cũng không nhất định.”
Thời Hoài Kim nhìn ra Du Thiên Linh đang cố gắng chịu đựng, trong lòng có chút đứng ngồi không yên, nói: “Sư phụ, ngài thật sự nghĩ nhiều, đây là nhà của ta và Thiên Linh , ai dám khinh bỉ con? Con biết ngài quan tâm đến con, nhưng con thật sự sống rất tốt.”
Văn Bách Linh nghe vậy liếc hắn một cái, hơi gật đầu, lại nhìn về phía Dung Tranh nói: “Tới, ngươi lại đây, ta xem mạch tượng của ngươi như thế nào.”
Dung Tranh ngồi bên cạnh Du Thiên Linh, một lòng chơi đùa với vạt áo của nàng, căn bản không nghe thấy Văn Bách Linh nói chuyện.
Du Thiên Linh biết rốt cuộc Văn Bách Linh cũng muốn khám bệnh cho Dung Tranh, mà Dung Tranh vẫn giữ nguyên một bộ dáng ngây ngốc ngồi yên không nhúc nhích, khiến nàng ngay lập tức nóng nảy, nàng kéo cổ áo hắn tới trước mặt Văn Bách Linh , hét vào mặt hắn: “Vươn tay ra, thần y xem bệnh cho ngươi!”
Văn Bách Linh nhìn bọn họ như vậy, tấm tắc hai tiếng: “Vị công tử này là một nam tử tuấn tú như vậy, điện hạ cũng không biết đau lòng , ngộ nhỡ khiến hắn bị thương thì phải làm sao?”
Rốt cuộc cơ hội biểu hiện cũng tới, nàng ngồi xuống bên cạnh Thời Hoài Kim, nói: “Ta chỉ đau lòng cho nam nhân của mình thôi.” Nói xong nàng kéo tay Thời Hoài Kim qua, nắm trong lòng bàn tay vừa xoa vừa nắn.
Văn Bách Linh coi như không nhìn thấy, vẫy tay về phía dược đồng của mình: “Cam nhi, mang gối bắt mạch tới đây.”
Dược đồng lớn lên mi thanh mục tú, đặt trong đám người cũng là nhân vật chói mắt, nghe tiếng ngoan ngoãn mang chiếc gối đã được chuẩn bị tốt ra, gọi một tiếng: “Tiên sinh.”
Văn Bách Linh gật đầu, phất tay cho hắn thối lui sang một bên, sau đó đặt tay lên vị trí mạch đập của Dung Tranh, đôi mắt nhắm lại, lông mi vừa đen vừa dày giống nhu một chiếc quạt hương bồ, thật đúng là không có chỗ nào không tinh xảo, từ bé đến lớn Du Thiên Linh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ghen ghét là như thế nào.
Du Thiên Linh tiến đến bên tai Thời Hoài Kim hỏi hắn: “Rốt cuộc sư phụ huynh bao nhiêu tuổi rồi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu, làm một động tác, ý bảo nàng đừng hỏi.
Du Thiên Linh méo miệng, ngay cả tuổi cũng không cho hỏi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có cái gì không thể nói sao?
Văn Bách Linh bắt mạch cho Dung Tranh xong, lại xem xét miệng vết thương cùng mắt mũi tai miệng của hắn một lần, nói: “Từ mạch tượng của hắn có thể thấy chứng bệnh trong thân thể của hắn đã được áp chế, về vấn đề liên quan đến đầu óc của hắn, ta còn phải thảo luận với Hoài Kim một phen , về sau lại nói.”
Du Thiên Linh cũng biết bệnh tình Dung Tranh phức tạp, không thể nhất thời nóng lòng, nói: “Làm phiền thần y.”
Văn Bách Linh xua tay nói: “Không sao, nếu không có cơ duyên này, không biết bao giờ ta mới có thể gặp lại ái đồ một lần nữa.” Nàng thập phần trìu mến nhìn Thời Hoài Kim, “Mấy năm nay, ta luôn nhớ đến hắn, hiện nay vừa nhìn thấy hắn ta lại nhớ tới bộ dáng hắn khi còn nhỏ , hắn luôn vây quanh ta gọi sư phụ, muốn ta hôn một cái, ôm một cái, thật sự quá thích ý.”
Nàng vừa nói hết lời, Du Thiên Linh liền cảm nhận được bàn tay Thời Hoài Kim co quắp lại bất an rụt tay trở về, nàng lại càng giữ chặt tay hắn, chặt tới mức Thời Hoài Kim bị đau hít vào một hơi.
Dung Tranh cũng chú ý tới bên này, mặt nhíu lại, đứng dậy đi về phía bọn họ .
Du Thiên Linh trừng mắt : Ngươi dám đụng đến nam nhân của ta thử xem?
Hiện nay Dung Tranh đã biết không thể đụng vào Thời Hoài Kim, ủy khuất nói với Du Thiên Linh : “Tiểu Thất, ta đói bụng.”
Du Thiên Linh nghe xong thật sự phục hắn.
Thời Hoài Kim thấy vậy nhân cơ hội rút tay về, đứng lên, nói: “Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối, ta đi thúc giục.”
Thời Hoài Kim mới vừa đi tới cửa, quản gia liền tiến vào bẩm báo: “Bẩm Phò mã gia, bữa tối đã được chuẩn bị xong, có thể thỉnh các vị khách quý đi dùng bữa.”
Mọi người nghe thế đồng thời đứng dậy, Du Thiên Linh làm hết lễ nghĩa của chủ nhà: “Thần y, bên này , xin mời.”
Văn Bách Linh cũng không khách khí, hơi gật đầu đi về phía trước, đứng bên cạnh Thời Hoài Kim, nắm cổ tay hắn nói: “Ái đồ , rất lâu rồi vi sư không được dùng bữa cùng ngươi, ta cực kỳ tưởng niệm đó.”
Thời Hoài Kim gật đầu thưa vâng, hai người bắt đầu hoài niệm.
Du Thiên Linh mang theo con chồng trước của nàng là Dung Tranh, nghiến răng nghiến lợi đi phía sau.
Du Thiên Linh lại nhìn khắp nơi, không thấy lão nhân râu bạc đâu, nàng hỏi Thời Hoài Kim: “Vị này chính là?”
Thời Hoài Kim nghe vậy đưa mắt nhìn mỹ nhân bên cạnh, giữa đôi lông mày có chút do dự.
Lúc này, mỹ nhân kia mới mở miệng: “Như thế nào, mới vừa rồi không phải ngươi còn nói đã nghe đại danh của ta từ lâu sao? Tại sao bây giờ lại hỏi ta là ai.”
Du Thiên Linh có chút ngốc, nhìn vị mỹ nhân kia, lại nhìn sang Thời Hoài Kim: “Người là…… Văn Bách Linh? Tại sao người lại là nữ tử?”
Mỹ nhân nhướng mày nhìn nàng: “Công chúa điện hạ cho rằng bộ dáng ta như vậy, khó làm thần y sao?”
Nữ tử Du Thiên Linh đang giữ vị trí tướng quân trong triều, nào dám chướng mắt nữ tử làm thần y, chỉ là nàng vẫn luôn cho rằng Văn Bách Linh là lão nhân râu bạc mang phong thái của người tu tiên, bất chợt biến thành một nữ tử mỹ mạo nhất thời khiến nàng không kịp phản ứng. Hơn nữa nữ tử này nhìn qua tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ như bọn họ, nhìn thế nào cũng không giống số tuổi mà một thần y nên có.
Du Thiên Linh nói lời xin lỗi: “Cũng không phải, chỉ là Văn thần y xinh đẹp như hoa, tựa như nữ tử tuổi thanh xuân, trong lúc nhất thời ta có chút không thể tin.”
Văn Bách Linh nâng tay áo che miệng, hơi mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại phong tình, nàng quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim: “Đồ nhi ngoan, gọi một tiếng sự phụ cho nàng nghe một chút.”
Thần sắc Thời Hoài Kim ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ, nói: “Sư phụ, ngày thường Thiên Linh nhắc tới ngài đều rất kính trọng, ngài……”
Văn Bách Linh không nghe hắn hết lời hắn nói, nàng vung tay áo lên ngắt lời hắn: “Nhìn ngươi này, vừa cưới tức phụ liền quên sư phụ, thời điểm thành hôn cũng không nhớ tới ta, đến khi cần ta thế nhưng lại học được cách giả bệnh để dụ ta đến.” Dứt lời còn duỗi tay đẩy Thời Hoài Kim một cái, hành động này không giống như hành động mà thầy trò nên làm, càng giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi.
Không hiểu sao trong lòng Du Thiên Linh cảm thấy không thoải mái, nàng duỗi tay kéo Thời Hoài Kim bảo vệ ở sau người: “Văn thần y trách lầm hắn rồi, đây đều là suy nghĩ không chu toàn của ta, thỉnh ngài tới cũng là chủ ý của ta, ta đã đắc tội còn thỉnh thần y thứ lỗi.”
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện, người vẫn luôn không lên tiếng là Dung Tranh đột nhiên vụt ra đẩy Thời Hoài Kim cách xa Du Thiên Linh, hắn nhe răng một cách hung tợn, vẫn là Du Thiên Linh nhiều lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn, mới khiến cho Dung Tranh không còn vừa nhìn thấy Thời Hoài Kim liền động thủ cắn người.
“Bạch Dung! Có phải ngươi lại ngứa da hay không? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi không được chạm vào huynh ấy!”
Dung Tranh đang nhe răng trợn mắt nghe vậy ủy khuất nhìn về phía nàng, miệng mấp máy một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta không muốn hắn chạm vào nàng……”
Nương, hắn là nam nhân của ta, hắn không chạm vào ta, chẳng lẽ để cho ngươi chạm vào chắc!
“U, đây là người muốn xem bệnh đi?” Văn Bách Linh khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt Dung Tranh, một đôi mắt hạnh xinh đẹp đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Dung Tranh bị nàng đánh giá, có chút sợ người lạ tránh phía sau Du Thiên Linh, kéo vạt áo Du Thiên Linh.
Văn Bách Linh nhướng mày nói: “Nhìn rất rắn chắc, sợ rằng trên người không có bệnh, mà là bệnh ở trong lòng đi?” Dứt lời ánh mắt thập phần ái muội nhìn về phía Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh cũng không biết Thời Hoài Kim đã nói gì với nàng, nhưng bị nàng nói như vậy, trong lòng theo bản năng muốn giải thích, Du Thiên Linh không muốn sư phụ của Thời Hoài Kim hiểu lầm nàng làm chuyện bất trung với hắn: “Hiện nay ta với hắn chỉ là bằng hữu, giữa hai chúng ta từng có chút hiểu lầm, một kiếp này của hắn cũng có liên quan tới ta, ta không thể bỏ mặc hắn, cho nên muốn cầu thần y chữa khỏi cho hắn.”
Tuy rằng bị Dung Tranh đẩy một cái, nhưng Thời Hoài Kim tính tình tốt vẫn đứng ra nói chuyện giúp hắn: “Sư phụ, vị Dung đại nhân này chính là rường cột nước nhà, tài nghệ siêu quần, biến thành bộ dáng như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc, thỉnh sư phụ trị liệu giúp hắn.”
Văn Bách Linh nghe vậy chắp tay sau lưng đi vài bước, nói: “Thiên hạ to lớn, ta chỉ là một nhân sĩ trong giang hồ, mọi người cất nhắc ta mới gọi ta một tiếng thần y, nhưng ta lại không phải bệnh gì cũng có thể trị được.” Thời điểm nói hết lời, nàng đi tới trước mặt Thời Hoài Kim, cầm tay hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, “Nhưng nếu ái đồ muốn nhờ, ta đương nhiên sẽ làm hết sức mình.”
Hai người đều là những người đẹp, đứng chung một chỗ giống hệt một đôi tiên lữ, đôi tay giao nhau tràn ngập tình ý triền miên, dường như không có gì có thể huỷ hoại hình ảnh tuyệt đẹp này. Du Thiên Linh lần đầu được nếm trải cảm giác ghen ghét, hương vị chua lòm thật sự hụt hẫng, nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim thờ ơ, ánh mắt không tự giác có chút oán niệm.
Thời Hoài Kim đã nhận ra ánh mắt của nàng, dường như mới ý thức được không đúng, vội vàng thu tay trở về, lại bị Văn Bách Linh nắm gắt gao không thể động đậy, hắn nhỏ giọng gọi: “Sư phụ……”
Văn Bách Linh quay đầu nhìn về phía hắn, tiến sát vào bên tai hắn nói: “Ngoan, nghe lời sư phụ.”
Du Thiên Linh đứng cách bọn họ một khoảng , thấy hai người thì thầm nàng cũng nghe không được bọn họ đang nói cái gì, cảm giác giống như nàng bị hai người bài trừ ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy chua chát, nhưng ngại với thân phận của hai người cộng thêm nàng có việc cầu người nên không dám phát tác tính tình.
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Bên ngoài gió đêm lạnh, chúng ta vào nhà rồi nói sau.” Dứt lời nàng muốn đi về phía Thời Hoài Kim, ý đồ tách hai người ra, nhưng nàng đi chưa được vài bước lại bị Dung Tranh ở phía sau bắt được.
“Tiểu Thất.”
Tiểu Thất cái gì ! Không thấy nàng sắp không giữ được nam nhân của mình rồi sao?!
Du Thiên Linh vừa muốn mắng hắn, liền thấy Dung Tranh đáng thương nhìn nàng, bàn tay đang nắm chặt của nàng lại buông lỏng ra, bực mình thở dài: “Đúng là kiếp trước ta nợ ngươi, đi thôi.” Sau đó nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim bên kia, hai người đã sớm đi trước một bước, nhanh chóng tiến vào đại sảnh, không hề có ý tứ chờ nàng.
Hừ, sư phụ hắn vừa đến, hắn đã ném nàng lên chín tầng mây!
Mọi người ngồi xuống, hạ nhân dâng trà bánh lên, Du Thiên Linh khách khí nói: “Thần y, thỉnh dùng trà.”
Văn Bách Linh nâng chung trà lên nhấp một ngụm mang tính tượng trưng , gật đầu với Du Thiên Linh , lại quay đầu nói chuyện cùng Thời Hoài Kim: “Hoài Kim, dạo này thế nào? Tại sao sư phụ lại cảm thấy ngươi gầy đi rất nhiều , có phải ăn không ngon hay không?”
Lời này chỉ là lời nói bình thường của người sư phụ khi quan tới tâm đồ đệ , nhưng rơi vào trong tai Du Thiên Linh với vai trò là tức phụ cuả Thời Hoài kim thì đó lại là nàng khắt khe với Thời Hoài Kim, nàng để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ việc liên quan tới Dung Tranh, nàng khắt khe với Thời Hoài Kim chỗ nào?!
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Sư phụ quá lo lắng, từ lúc thành thân cùng Thiên Linh, Thiên Linh đối đãi với con cực tốt, con lại học võ cùng thuộc hạ của nàng, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, chỉ là trước đó vài ngày không cẩn thận cảm lạnh, bị bệnh mất mấy ngày, lúc này mới gầy đi một chút, nhưng kỳ thật con vẫn béo hơn rất nhiều so với thời điểm trước khi thành thân.”
Du Thiên Linh vừa nghe lời này của Thời Hoài Kim thì thư thái không ít: Nhìn xem, nàng đâu phải loại người khắt khe với chính nam nhân của mình?
Có thể Văn Bách Linh không tin, thở dài nói: “Ngươi nha, luôn tri kỷ hiểu chuyện như vậy, cho dù mình bị ủy khuất cũng chỉ nuốt vào trong bụng, không nói với người khác, ngươi sợ người bên cạnh vì ngươi mà lo lắng. Hoài Kim , đôi khi làm người không nên khiến mình bị ủy khuất một cách quá mức, chuyện gì không tốt cũng có thể nói ra, không thể nghẹn trong lòng, dễ sinh bệnh.”
Du Thiên Linh nghe lời này liền cảm thấy bực mình, nhịn không được mở miệng nói: “Văn thần y quá lo lắng, trong phủ Phò mã không ai có thể khiến hắn chịu ủy khuất .”
Văn Bách Linh nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn nàng và Dung Tranh: “Vậy cũng không nhất định.”
Thời Hoài Kim nhìn ra Du Thiên Linh đang cố gắng chịu đựng, trong lòng có chút đứng ngồi không yên, nói: “Sư phụ, ngài thật sự nghĩ nhiều, đây là nhà của ta và Thiên Linh , ai dám khinh bỉ con? Con biết ngài quan tâm đến con, nhưng con thật sự sống rất tốt.”
Văn Bách Linh nghe vậy liếc hắn một cái, hơi gật đầu, lại nhìn về phía Dung Tranh nói: “Tới, ngươi lại đây, ta xem mạch tượng của ngươi như thế nào.”
Dung Tranh ngồi bên cạnh Du Thiên Linh, một lòng chơi đùa với vạt áo của nàng, căn bản không nghe thấy Văn Bách Linh nói chuyện.
Du Thiên Linh biết rốt cuộc Văn Bách Linh cũng muốn khám bệnh cho Dung Tranh, mà Dung Tranh vẫn giữ nguyên một bộ dáng ngây ngốc ngồi yên không nhúc nhích, khiến nàng ngay lập tức nóng nảy, nàng kéo cổ áo hắn tới trước mặt Văn Bách Linh , hét vào mặt hắn: “Vươn tay ra, thần y xem bệnh cho ngươi!”
Văn Bách Linh nhìn bọn họ như vậy, tấm tắc hai tiếng: “Vị công tử này là một nam tử tuấn tú như vậy, điện hạ cũng không biết đau lòng , ngộ nhỡ khiến hắn bị thương thì phải làm sao?”
Rốt cuộc cơ hội biểu hiện cũng tới, nàng ngồi xuống bên cạnh Thời Hoài Kim, nói: “Ta chỉ đau lòng cho nam nhân của mình thôi.” Nói xong nàng kéo tay Thời Hoài Kim qua, nắm trong lòng bàn tay vừa xoa vừa nắn.
Văn Bách Linh coi như không nhìn thấy, vẫy tay về phía dược đồng của mình: “Cam nhi, mang gối bắt mạch tới đây.”
Dược đồng lớn lên mi thanh mục tú, đặt trong đám người cũng là nhân vật chói mắt, nghe tiếng ngoan ngoãn mang chiếc gối đã được chuẩn bị tốt ra, gọi một tiếng: “Tiên sinh.”
Văn Bách Linh gật đầu, phất tay cho hắn thối lui sang một bên, sau đó đặt tay lên vị trí mạch đập của Dung Tranh, đôi mắt nhắm lại, lông mi vừa đen vừa dày giống nhu một chiếc quạt hương bồ, thật đúng là không có chỗ nào không tinh xảo, từ bé đến lớn Du Thiên Linh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ghen ghét là như thế nào.
Du Thiên Linh tiến đến bên tai Thời Hoài Kim hỏi hắn: “Rốt cuộc sư phụ huynh bao nhiêu tuổi rồi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu, làm một động tác, ý bảo nàng đừng hỏi.
Du Thiên Linh méo miệng, ngay cả tuổi cũng không cho hỏi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có cái gì không thể nói sao?
Văn Bách Linh bắt mạch cho Dung Tranh xong, lại xem xét miệng vết thương cùng mắt mũi tai miệng của hắn một lần, nói: “Từ mạch tượng của hắn có thể thấy chứng bệnh trong thân thể của hắn đã được áp chế, về vấn đề liên quan đến đầu óc của hắn, ta còn phải thảo luận với Hoài Kim một phen , về sau lại nói.”
Du Thiên Linh cũng biết bệnh tình Dung Tranh phức tạp, không thể nhất thời nóng lòng, nói: “Làm phiền thần y.”
Văn Bách Linh xua tay nói: “Không sao, nếu không có cơ duyên này, không biết bao giờ ta mới có thể gặp lại ái đồ một lần nữa.” Nàng thập phần trìu mến nhìn Thời Hoài Kim, “Mấy năm nay, ta luôn nhớ đến hắn, hiện nay vừa nhìn thấy hắn ta lại nhớ tới bộ dáng hắn khi còn nhỏ , hắn luôn vây quanh ta gọi sư phụ, muốn ta hôn một cái, ôm một cái, thật sự quá thích ý.”
Nàng vừa nói hết lời, Du Thiên Linh liền cảm nhận được bàn tay Thời Hoài Kim co quắp lại bất an rụt tay trở về, nàng lại càng giữ chặt tay hắn, chặt tới mức Thời Hoài Kim bị đau hít vào một hơi.
Dung Tranh cũng chú ý tới bên này, mặt nhíu lại, đứng dậy đi về phía bọn họ .
Du Thiên Linh trừng mắt : Ngươi dám đụng đến nam nhân của ta thử xem?
Hiện nay Dung Tranh đã biết không thể đụng vào Thời Hoài Kim, ủy khuất nói với Du Thiên Linh : “Tiểu Thất, ta đói bụng.”
Du Thiên Linh nghe xong thật sự phục hắn.
Thời Hoài Kim thấy vậy nhân cơ hội rút tay về, đứng lên, nói: “Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối, ta đi thúc giục.”
Thời Hoài Kim mới vừa đi tới cửa, quản gia liền tiến vào bẩm báo: “Bẩm Phò mã gia, bữa tối đã được chuẩn bị xong, có thể thỉnh các vị khách quý đi dùng bữa.”
Mọi người nghe thế đồng thời đứng dậy, Du Thiên Linh làm hết lễ nghĩa của chủ nhà: “Thần y, bên này , xin mời.”
Văn Bách Linh cũng không khách khí, hơi gật đầu đi về phía trước, đứng bên cạnh Thời Hoài Kim, nắm cổ tay hắn nói: “Ái đồ , rất lâu rồi vi sư không được dùng bữa cùng ngươi, ta cực kỳ tưởng niệm đó.”
Thời Hoài Kim gật đầu thưa vâng, hai người bắt đầu hoài niệm.
Du Thiên Linh mang theo con chồng trước của nàng là Dung Tranh, nghiến răng nghiến lợi đi phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.