Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi
Chương 13
Vạn Mộc Trạch
24/10/2022
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Thanh nhân lúc cậu Lâm đi siêu thị liền lén lút nhảy vào phòng Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận đang làm bài tập, thấy cô vào liền tháo tai nghe xuống.
"Có bài khó sao?" Cậu hỏi.
"Không phải chuyện bài vở......" Lâm Thanh Thanh ấp úng một lát, sau khi chắc chắn rằng mợ Lâm phải tăng ca đêm qua đang ngủ thì nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.
"Anh, chiều tối ngày mai anh có rảnh không?" Cô hơi căng thẳng hỏi.
"Là sinh nhật của bạn trai em à?" Lâm Mộc Nhuận buông bút.
Lâm Thanh Thanh sửng sốt: "Sao anh biết thế? Em cũng đang định nói với anh về chuyện này đây, Ngô Dật Thần bảo cậu ấy muốn gặp anh."
"Hôm qua bạn học nói cho anh biết."
Nhất trung và trường thực nghiệm là hai trường trung học tốt nhất ở H thị, học sinh hai trường quen nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Vậy nên cô bé gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thế anh......"
"Anh đi cùng em." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Lâm Thanh Thanh phấn khích khẽ hoan hô: "Anh tốt quá trời!"
"Nhanh đi làm bài đi." Lâm Mộc Nhuận nói.
Lâm Thanh Thanh gật đầu, vui vẻ chạy về phòng.
Có lẽ là do não bộ hôm qua được nghỉ ngơi thư giãn, năng suất học tập của Lâm Mộc Nhuận hôm nay cực kỳ cao, trừ thời gian ăn sáng và ăn trưa ra thì cậu ngồi làm bài liền tù tì bảy tám giờ, giải quyết sạch sẽ đống bài tập của kỳ nghỉ.
Ngược lại, Lâm Thanh Thanh vì nhớ bạn trai nên ở trong phòng chọn thiệp chúc mừng sinh nhật mãi, chỉ mới làm xong bài tập sinh học.
Đáng ra hôm nay là ngày nghỉ của mợ Lâm, nhưng vừa ăn tối xong bà đã nhận được cuộc gọi tới từ bệnh viện.
"Đêm nay mẹ phải đến bệnh viện một chuyến." Bà vừa đi giày vừa dặn dò hai đứa trẻ: "Hai con nhớ ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."
"Mẹ ơi, con muốn ra ngoài mua gì đó ăn." Lâm Thanh Thanh kéo tay áo mẹ mình làm nũng: "Cả một ngày ngồi trong nhà làm bài, đầu cũng sắp to ra rồi này."
Mợ Lâm cười đồng ý, rút tiền trong ví ra đưa hai đứa.
"Mợ nghe giáo viên của con nói con có tham gia một tiết mục văn nghệ nhỉ? Đừng quá sức, mua ít đồ ăn nhẹ mà nạp năng lượng." Bà dặn dò Lâm Mộc Nhuận xong lại quay sang Lâm Thanh Thanh: "Thịt nướng hôm qua ăn ngon lắm, mua giúp mẹ nhé."
Sau khi cả hai người đều đáp lại, mợ Lâm xách túi vội vàng ra khỏi nhà.
Cậu Lâm ló ra từ trong phòng: "Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, Nhuận Nhuận sau khi từ tiệm đàn về thì mua hộ cậu một hộp mực đỏ nhé, cậu đang chấm bài thi nhưng bút lại hết mực rồi."
"Vâng ạ, cùng một nhãn với hộp cũ sao?" Lâm Mộc Nhuận vừa xỏ giày vừa hỏi.
"Đúng rồi, mua đúng cái nhãn đấy đi, nhãn hiệu lâu đời dùng cũng thoải mái hơn." Cậu Lâm cầm bình trà trả lời.
Vừa bước xuống tầng, Lâm Thanh Thanh đã phấn khích kéo Lâm Mộc Nhuận đến một cửa hàng quà tặng nhỏ.
"Anh, anh nghĩ tặng gì tốt nhất?" Cô quay đầu hỏi ý kiến Lâm Mộc Nhuận.
"Cậu ta thích cái gì?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Em nghĩ là......" Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi lầm bầm: "Hình như không đặc biệt yêu thích cái gì cả? Cậu ấy không xem anime, cũng không thích hoạt động thể dục thể thao......" Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa các kệ hàng hồi lâu, mãi vẫn không chọn được thứ gì.
"Thanh Thanh?"
Tiếng gọi xa lạ của con trai truyền tới từ sau lưng, Lâm Mộc Nhuận quay đầu, đối diện với cặp mắt phượng cong cong.
Lâm Thanh Thanh vừa nhìn thấy thanh niên này đã đỏ bừng hai má.
Cô kéo kéo vạt áo Lâm Mộc Nhuận, nhẹ giọng nói: "Anh, cậu ấy chính là Ngô Dật Thần."
"Chào cậu." Lâm Mộc Nhuận gật đầu nói.
"Chào Lâm ca ca." Nam sinh diện mạo thanh tú chào hỏi Lâm Mộc Nhuận.
"Nghe Thanh Thanh nhắc về anh nhiều rồi nhưng hôm nay mới gặp được người thật." Tầm mắt cậu ta chuyển đến hộp đàn trong tay Lâm Mộc Nhuận, lịch sự hỏi: "Lâm ca ca định đi học đàn sao?"
"Ừ." Nói nhiều thêm thì không cần thiết, Lâm Mộc Nhuận dứt khoát xuôi theo hướng cậu ta hiểu: "Hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đến tiệm đàn đây."
"Vậy ngày mai gặp nhé." Ngô Dật Thần cười cười vẫy tay với cậu.
"Ngày mai gặp."
Chắc là Lâm Thanh Thanh đã nói cho bạn trai nhỏ về việc Lâm Mộc Nhuận sẽ đến dự sinh nhật cậu ta.
"Nhớ về nhà sớm đấy." Trước khi đi Lâm Mộc Nhuận còn dặn.
"Đã rõ! Đã rõ!" Lâm Thanh Thanh cười hì hì tiễn Lâm Mộc Nhuận ra cửa tiệm quà: "Anh cứ đi đi, nhất định em sẽ về nhà trước 9 giờ."
Khi Lâm Mộc Nhuận bước vào tiệm đàn Tinh Nguyệt, chị gái ở quầy lễ tân còn đang ngủ gục trên bàn, cậu lấy điều khiển điều hòa rồi tăng lên 2 độ.
Đây là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phần lớn học sinh ở tiệm đàn sẽ xin nghỉ rồi đi chơi cùng ba mẹ. Tiệm đàn náo nhiệt hàng ngày hôm nay bỗng lạnh lẽo vắng vẻ bất thường, cửa phòng tập ở tầng một đều mở toang cửa, không bật đèn nên tối om, bóng dáng một học sinh đang luyện đàn cũng không có.
Lâm Mộc Nhuận xách đàn lên tàng hai, quen thuộc đẩy ra cánh cửa phòng biểu diễn.
Ngoài cánh cửa sổ thủy tinh từ sàn nhà lên trần là bóng đèn dầu mờ ảo, quán cà phê đối diện có vẻ làm ăn rất khá, giờ này vẫn có nhiều khách hàng chưa tìm được chỗ ngồi.
Bên cạnh quán cà phê là một hàng đồ nướng mới mở, tối nay trời rất đẹp, tấm bạt che mưa trên ban công cửa hàng đã được ông chủ cuộn lên, nhóm thanh niên nam nữ đang vui vẻ đùa giỡn trên tầng hai, ngọn lửa trên bếp nướng thỉnh thoảng lại bốc lên, trông rất náo nhiệt.
Vài vị khách trông khá quen, hóa ra đúng là đám bạn cùng lớp rủ nhau đi ăn hôm trước.
Thân Hạo giơ xiên thịt lên không biết đang ầm ĩ cái gì, Chu Hiên ngồi bên vỉ nướng kiên nhẫn chờ thức ăn của mình, Dư Thiến Di và Lý Thiến cũng đến, hai cô nàng chắc đã uống rượu, má đỏ bừng hết lên.
Lâm Mộc Nhuận đứng sau cửa sổ sát đất nhìn một lúc rồi thu ánh mắt về.
Đúng lúc này, điện thoại trên tay cậu rung lên.
Người gọi đến đúng là Dư Thiến Di ở trên quán nướng đối diện.
Lâm Mộc Nhuận nhìn tên người gọi, sau một lúc do dự rốt cuộc vẫn nghe máy.
"Ê!Ê!" Giọng Dư Thiến Di cùng với tiếng cười vui vẻ truyền vào tai Lâm Mộc Nhuận, khiến căn phòng yên ắng bỗng có vẻ rất ồn ào.
"Bọn này thấy cậu rồi nhé Lâm Mộc Nhuận!" Cô cười nói: "Mau sang đây cùng nhau chén đồ nướng nào! Ai cũng có phần, hôm nay Thân Hạo bao hết!"
"Cảm ơn, các cậu cứ ăn đi." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Hả? A lô? Sao cậu nói bé thế Lâm Mộc Nhuận!"
Âm thanh bên kia rất ầm ĩ huyên náo, cũng chẳng biết cô nàng có nghe được lời cậu nói hay không, hét lên: "Cứ quyết vậy nhá!"
"Ay? Cậu ở tiệm đàn đối diện đúng chứ Lâm Mộc Nhuận?" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Chu Hiên: "Sang đây cùng bọn tôi ăn đồ nướng không?" Cậu ta hỏi.
"Mấy cậu ăn đi......" Lâm Mộc Nhuận còn chưa nói xong đã thấy Chu Hiên tiếp tục: "Mộng Lai cũng ở đây, cậu có thể thảo luận với cậu ấy về chuyện hợp tấu."
"Có sang không?" Chu Hiên hỏi.
Lâm Mộc Nhuận quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện mấy đứa bạn cùng lớp quen thuộc đều đang vẫy vẫy tay với cậu.
"Sang đây đi, đều là bạn bè cùng lớp mà." Chu Hiên nói: "Tôi xuống tầng đón cậu nhé."
Lâm Mộc Nhuận thấy Chu Hiên bên kia cầm điện thoại chạy như bay xuống dưới.
"Ăn cơm, hát hò với chơi game sẽ khiến cậu dễ dung nhập vào một tập thể mới hơn." Tiếng Chu Hiên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Mấy đứa kia ai cũng đều là kiểu người dễ ở chung hết."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Giờ tôi xuống ngay."
Cậu cất đàn violin, đóng cửa phòng biểu diễn lại.
Chị gái ở quầy lễ tân hình như vừa mới tỉnh ngủ, cô mơ mơ màng màng xoay cổ, nhìn thấy Chu Hiên đang đứng ở cửa tiệm đàn.
"Chị Vương." Lâm Mộc Nhuận bước từ trên xuống chào cô.
"Thầy Tiểu Lâm?" Cô ngủ hơi sâu, ấn ấn thái dương rồi hỏi: "Cậu tới lúc nào vậy? Tôi không để ý."
"Vừa tới thôi." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Bạn cậu đứng ngoài sao?" Chị gái hỏi.
"Là bạn học của em." Lâm Mộc Nhuận nói: "Em đi trước, mai gặp chị sau."
"Mai gặp lại." Cô cười vẫy tay chào Lâm Mộc Nhuận: "Kỳ nghỉ vui vẻ nhé."
"Kỳ nghỉ vui vẻ." Lâm Mộc Nhuận nói.
Hình như Chu Hiên cũng uống rượu, cả người cậu ta trông vô cùng lười nhác, như kiểu giây tiếp theo sẽ lăn ra đường ngủ luôn.
"Thân Hạo nhận ra cậu đầu tiên đấy." Thấy Lâm Mộc Nhuận đi ra, Chu Hiên nói: "Tên đó trông có vẻ phóng khoáng cẩu thả thế thôi chứ thật ra rất tinh tế, nó sợ cậu nghĩ bọn tôi cô lập cậu nên mới xúi Dư Thiến Di gọi đến."
"Thành thật mà nói, học sinh chuyển trường không dễ để hòa nhập với tập thể." Dừng một chút, Chu Hiên nói tiếp: "Nếu quá xuất sắc thì sẽ khiến những bạn học khác cảm thấy nguy hiểm, quá bình thường thì sẽ bị lãng quên trong nháy mắt, đặc biệt lại còn là học sinh lớp thực nghiệm của nhất trung......"
"Nhưng muốn hòa nhập thật ra cũng rất dễ." Chu Hiên từ tốn nói: "Cái câu kia như thế nào nhỉ? 'Không có gì là một bữa thịt nướng không giải quyết được, có à, vậy hai bữa.' "
Lâm Mộc Nhuận im lặng nghe.
"Đêm nay tôi uống chút bia nên lải nhải hơi nhiều." Chu Hiên gãi gãi đầu, ậm ờ hỏi: "Trường học trước đây của cậu thế nào?"
"Hoàn hảo......" Lâm Mộc Nhuận nhớ lại một lúc rồi trả lời: "Nhưng tôi không thân với mọi người lắm."
"Sao vậy?" Chu Hiên hỏi: "Không dễ gần à?"
"Cũng không hẳn."
Chu Hiên nghe thấy Lâm Mộc Nhuận nói khẽ: "Nguyên nhân là do tôi."
Hai người đã đi đến cửa quán nướng trong lúc trò chuyện, đúng lúc gặp được Thân Hạo đang xuống mua đồ uống.
"Sao giờ mới đến thế?" Thân Hạo đi tới mỗi tay khoác trọn bả vai hai người họ.
"Ông chủ, phiền cho thêm một phần hàu với sườn thăn nướng!" Thân Hạo quay đầu hỏi: "Hai ông muốn ăn thêm cá không?"
Không đợi hai người trả lời, Thân Hạo đã nói luôn với ông chủ: "Vậy lại thêm một phần cá nướng nữa, phòng bếp chuẩn bị xong thì mang lên tầng nhé."
"Không thành vấn đề." Ông chủ vừa đánh dấu vào menu vừa hỏi: "Soái ca còn muốn gì nữa không?"
"Như vậy là đủ rồi ạ." Lâm Mộc Nhuận mở miệng: "Thiếu thì lát nữa sẽ gọi thêm."
"Đừng có khách sáo với tôi nhá." Thân Hạo nói xong lại cầm menu gọi thêm vài xiên thịt, rồi cầm theo hai chai bia dẫn hai người lên tầng.
"Các cậu tới thật đúng lúc!" Lý Mộng Lai thấy bọn họ trở lại liền bưng đến một đĩa chân gà nướng phết dầu.
"Mình vừa nướng xong, mấy cậu ăn thử xem sao."
Chân gà vừa chín tới, lớp da bên ngoài vàng giòn, nhìn đã rất muốn ăn.
Chu Hiên vừa trả điện thoại cho Dư Thiến Di vừa đeo bao tay dùng một lần vào.
"Tôi không khách sáo nhé." Cậu ta nói rồi cầm chân gà lên cắn một miếng.
"Vị thế nào?" Lý Mộng Lai cẩn thận hỏi.
"Ăn ngon lắm." Chu Hiên đưa bao tay cho Lâm Mộc Nhuận: "Cậu ăn thử đi."
Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Mộng Lai, Lâm Mộc Nhuận cầm lấy một cái chân gà cắn thử.
Đĩa chân gà này chắc đã được cửa hàng ướp qua, vẫn còn thơm mùi tỏi, thịt gà đầy đặn mọng nước, cắn xong hương vị vẫn lưu trên môi răng.
"Rất ngon." Lâm Mộc Nhuận nói xong, Lý Mộng Lai cười tươi ngay lập tức.
"Vậy là được rồi, mình còn sợ Chu Hiên khen cho có lệ cơ."
Chu Hiên đang nốc bia ở một bên bối rối quay đầu: "Hả?"
"Nghe Thân Hạo nói cậu ở tiệm đàn đối diện luyện violin à?" Lý Mộng Lai đặt đĩa lên bàn, hỏi: "Là tiệm Tinh Nguyệt kia sao?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tôi chuẩn bị cho tiết mục hòa tấu."
"Mình từng nghe chị họ nhắc qua cậu rồi." Thấy Lâm Mộc Nhuận không hiểu, Lý Mộng Lai giải thích ngay: "Chị họ mình là giáo viên violin trọn thời gian ở tiệm Tinh Nguyệt, chị ấy nói ở đó có thầy Tiểu Lâm chơi violin cực kỳ hay."
"Mấy hôm trước Lý Thiến còn nói rằng cậu ấy gặp cậu ở tiệm đàn này nên mình đã hỏi chị họ một chút, không ngờ thầy Tiểu Lâm kia lại là cậu." Lý Mộng Lai cười, hỏi: "Không biết thầy Tiểu Lâm chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Cũng tàm tạm." Lâm Mộc Nhuận nói: "Nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể biểu diễn cùng nhau."
"Mình cũng nghĩ vậy." Lý Mộng Lai cười cười, dựa vào ban công nói: "Thật ra trước đây mình từng gặp cậu rồi đấy."
"Ngay trong phòng biểu diễn của tiệm Tinh Nguyệt." Cô bổ sung.
"Trong kỳ nghỉ hè sau lớp 10, ngày nào Tư Bân cũng ngồi làm bài trong quán cà phê bên cạnh, ngồi ở tầng hai vừa vặn có thể thấy phòng biểu diễn của tiệm đàn." Lý Mộng Lai chỉ vào tầng hai của tiệm đàn đối diện, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Lúc đó ngày nào mình cũng đến quán cà phê ngồi."
Lâm Mộc Nhuận nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, đèn trong phòng biểu diễn đã tắt hết, sau cánh cửa sổ sát đất chỉ còn lại bóng tối.
"Nhưng cậu ấy hình như không để ý tới mình." Thanh âm của cô mang theo nỗi buồn man mác.
"Chắc là cậu nghe qua rồi?" Lý Mộng Lai hỏi.
"Nghe gì?"
"Hồi còn học bổ túc trong kỳ nghỉ hè, chuyện mình tỏ tình với Tư Bân bị truyền ra cả khối đều biết." Lý Mộng Lai che mặt nhỏ giọng nói: "Thật ra lần đó không khoa trương lắm đâu, nhưng có bạn học đúng lúc nhìn thấy nên chuyện bung bét hết cả......Cực kỳ mất mặt."
"Thật ra không cần phải ngại." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tuổi dậy thì phải lòng nam sinh xuất sắc cũng là điều bình thường."
Lý Mộng Lai cười cười: "Cậu nói đúng."
"Thích ai đó, hơn nữa chủ động bày tỏ cho người đó biết phải cần dũng khí rất lớn." Lâm Mộc Nhuận nhìn vào mắt cô, nói: "Cho dù kết quả như thế nào, cậu cũng đã rất dũng cảm."
Lý Mộng Lai ngả đầu nhìn cậu một lát, hỏi: "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Ánh mắt cô quanh quẩn một lúc giữa Lâm Mộc Nhuận và phòng biểu diễn của tiệm đàn: "Mình nhớ hồi tiểu học đã đọc qua một bài thơ này."
"Bài nào?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người trên tầng lầu ngắm cảnh lại nhìn em." Lý Mộng Lai nhẹ giọng thì thầm.
Lâm Mộc Nhuận: "Là《 Đoạn chương》của Biện Chi Lâm(1)?"
(*) "Đoạn" ở đây là bị cắt đứt, vỡ, phân mảnh.
"Đúng rồi." Lý Mộng Lai đáp: "Mình rất thích bài thơ này." Dừng một lúc, cô lại nói một câu không đầu không đuôi: "Lâm Mộc Nhuận, cậu đúng là một người kỳ quái, không cười nhạo mình sao?"
"Sao phải cười nhạo cậu?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Bởi vì mình không biết tự lượng sức mình nên tỏ tình thất bại." Lý Mộng Lai dựa vào ban công lẩm bẩm.
Lâm Mộc Nhuận im lặng nhìn cô, thản nhiên nói: "Đó không phải là chuyện gì đáng mất mặt."
"Cậu không giống đám con trai khác nhỉ." Lý Mộng Lai quay đầu nói: "Cậu cứ như một tiểu dạ khúc vậy, làm cho người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm tình."
"Không phải loại cảm tình kia đâu!" Lý Mộng Lai ý thức được những lời này mang nghĩa khác: "Ý mình là, ở chung với cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái."
"Hai cậu đứng đó nói gì mà lâu thế?" Dư Thiến Di nghiêng người hô: "Mau đến ăn cá nướng!"
"Tới đây tới đây!" Lý Mộng Lai cười đáp: "Phần mình với!"
- ---------------------------
(1) "Đoạn chương" được sáng tác vào tháng 10 năm 1935 bởi Biện Chi Lâm và là một bài thơ triết lý tinh tế. Theo tác giả, nó vốn nằm trong một bài thơ dài nhưng ông chỉ hài lòng với bốn dòng này trong cả bài thơ nên đã tách ra thành từng chương riêng biệt và tựa đề là từ đó. (Nguồn: duguoxue.com)
Nguyên bốn dòng đây, có thể mình dịch không đúng:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người trên tầng lầu ngắm cảnh lại nhìn em
Trăng soi sáng trang trí khung cửa sổ
Em tô điểm thêm cho giấc mơ người khác
Lâm Mộc Nhuận đang làm bài tập, thấy cô vào liền tháo tai nghe xuống.
"Có bài khó sao?" Cậu hỏi.
"Không phải chuyện bài vở......" Lâm Thanh Thanh ấp úng một lát, sau khi chắc chắn rằng mợ Lâm phải tăng ca đêm qua đang ngủ thì nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.
"Anh, chiều tối ngày mai anh có rảnh không?" Cô hơi căng thẳng hỏi.
"Là sinh nhật của bạn trai em à?" Lâm Mộc Nhuận buông bút.
Lâm Thanh Thanh sửng sốt: "Sao anh biết thế? Em cũng đang định nói với anh về chuyện này đây, Ngô Dật Thần bảo cậu ấy muốn gặp anh."
"Hôm qua bạn học nói cho anh biết."
Nhất trung và trường thực nghiệm là hai trường trung học tốt nhất ở H thị, học sinh hai trường quen nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Vậy nên cô bé gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thế anh......"
"Anh đi cùng em." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Lâm Thanh Thanh phấn khích khẽ hoan hô: "Anh tốt quá trời!"
"Nhanh đi làm bài đi." Lâm Mộc Nhuận nói.
Lâm Thanh Thanh gật đầu, vui vẻ chạy về phòng.
Có lẽ là do não bộ hôm qua được nghỉ ngơi thư giãn, năng suất học tập của Lâm Mộc Nhuận hôm nay cực kỳ cao, trừ thời gian ăn sáng và ăn trưa ra thì cậu ngồi làm bài liền tù tì bảy tám giờ, giải quyết sạch sẽ đống bài tập của kỳ nghỉ.
Ngược lại, Lâm Thanh Thanh vì nhớ bạn trai nên ở trong phòng chọn thiệp chúc mừng sinh nhật mãi, chỉ mới làm xong bài tập sinh học.
Đáng ra hôm nay là ngày nghỉ của mợ Lâm, nhưng vừa ăn tối xong bà đã nhận được cuộc gọi tới từ bệnh viện.
"Đêm nay mẹ phải đến bệnh viện một chuyến." Bà vừa đi giày vừa dặn dò hai đứa trẻ: "Hai con nhớ ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."
"Mẹ ơi, con muốn ra ngoài mua gì đó ăn." Lâm Thanh Thanh kéo tay áo mẹ mình làm nũng: "Cả một ngày ngồi trong nhà làm bài, đầu cũng sắp to ra rồi này."
Mợ Lâm cười đồng ý, rút tiền trong ví ra đưa hai đứa.
"Mợ nghe giáo viên của con nói con có tham gia một tiết mục văn nghệ nhỉ? Đừng quá sức, mua ít đồ ăn nhẹ mà nạp năng lượng." Bà dặn dò Lâm Mộc Nhuận xong lại quay sang Lâm Thanh Thanh: "Thịt nướng hôm qua ăn ngon lắm, mua giúp mẹ nhé."
Sau khi cả hai người đều đáp lại, mợ Lâm xách túi vội vàng ra khỏi nhà.
Cậu Lâm ló ra từ trong phòng: "Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, Nhuận Nhuận sau khi từ tiệm đàn về thì mua hộ cậu một hộp mực đỏ nhé, cậu đang chấm bài thi nhưng bút lại hết mực rồi."
"Vâng ạ, cùng một nhãn với hộp cũ sao?" Lâm Mộc Nhuận vừa xỏ giày vừa hỏi.
"Đúng rồi, mua đúng cái nhãn đấy đi, nhãn hiệu lâu đời dùng cũng thoải mái hơn." Cậu Lâm cầm bình trà trả lời.
Vừa bước xuống tầng, Lâm Thanh Thanh đã phấn khích kéo Lâm Mộc Nhuận đến một cửa hàng quà tặng nhỏ.
"Anh, anh nghĩ tặng gì tốt nhất?" Cô quay đầu hỏi ý kiến Lâm Mộc Nhuận.
"Cậu ta thích cái gì?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Em nghĩ là......" Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi lầm bầm: "Hình như không đặc biệt yêu thích cái gì cả? Cậu ấy không xem anime, cũng không thích hoạt động thể dục thể thao......" Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa các kệ hàng hồi lâu, mãi vẫn không chọn được thứ gì.
"Thanh Thanh?"
Tiếng gọi xa lạ của con trai truyền tới từ sau lưng, Lâm Mộc Nhuận quay đầu, đối diện với cặp mắt phượng cong cong.
Lâm Thanh Thanh vừa nhìn thấy thanh niên này đã đỏ bừng hai má.
Cô kéo kéo vạt áo Lâm Mộc Nhuận, nhẹ giọng nói: "Anh, cậu ấy chính là Ngô Dật Thần."
"Chào cậu." Lâm Mộc Nhuận gật đầu nói.
"Chào Lâm ca ca." Nam sinh diện mạo thanh tú chào hỏi Lâm Mộc Nhuận.
"Nghe Thanh Thanh nhắc về anh nhiều rồi nhưng hôm nay mới gặp được người thật." Tầm mắt cậu ta chuyển đến hộp đàn trong tay Lâm Mộc Nhuận, lịch sự hỏi: "Lâm ca ca định đi học đàn sao?"
"Ừ." Nói nhiều thêm thì không cần thiết, Lâm Mộc Nhuận dứt khoát xuôi theo hướng cậu ta hiểu: "Hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đến tiệm đàn đây."
"Vậy ngày mai gặp nhé." Ngô Dật Thần cười cười vẫy tay với cậu.
"Ngày mai gặp."
Chắc là Lâm Thanh Thanh đã nói cho bạn trai nhỏ về việc Lâm Mộc Nhuận sẽ đến dự sinh nhật cậu ta.
"Nhớ về nhà sớm đấy." Trước khi đi Lâm Mộc Nhuận còn dặn.
"Đã rõ! Đã rõ!" Lâm Thanh Thanh cười hì hì tiễn Lâm Mộc Nhuận ra cửa tiệm quà: "Anh cứ đi đi, nhất định em sẽ về nhà trước 9 giờ."
Khi Lâm Mộc Nhuận bước vào tiệm đàn Tinh Nguyệt, chị gái ở quầy lễ tân còn đang ngủ gục trên bàn, cậu lấy điều khiển điều hòa rồi tăng lên 2 độ.
Đây là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phần lớn học sinh ở tiệm đàn sẽ xin nghỉ rồi đi chơi cùng ba mẹ. Tiệm đàn náo nhiệt hàng ngày hôm nay bỗng lạnh lẽo vắng vẻ bất thường, cửa phòng tập ở tầng một đều mở toang cửa, không bật đèn nên tối om, bóng dáng một học sinh đang luyện đàn cũng không có.
Lâm Mộc Nhuận xách đàn lên tàng hai, quen thuộc đẩy ra cánh cửa phòng biểu diễn.
Ngoài cánh cửa sổ thủy tinh từ sàn nhà lên trần là bóng đèn dầu mờ ảo, quán cà phê đối diện có vẻ làm ăn rất khá, giờ này vẫn có nhiều khách hàng chưa tìm được chỗ ngồi.
Bên cạnh quán cà phê là một hàng đồ nướng mới mở, tối nay trời rất đẹp, tấm bạt che mưa trên ban công cửa hàng đã được ông chủ cuộn lên, nhóm thanh niên nam nữ đang vui vẻ đùa giỡn trên tầng hai, ngọn lửa trên bếp nướng thỉnh thoảng lại bốc lên, trông rất náo nhiệt.
Vài vị khách trông khá quen, hóa ra đúng là đám bạn cùng lớp rủ nhau đi ăn hôm trước.
Thân Hạo giơ xiên thịt lên không biết đang ầm ĩ cái gì, Chu Hiên ngồi bên vỉ nướng kiên nhẫn chờ thức ăn của mình, Dư Thiến Di và Lý Thiến cũng đến, hai cô nàng chắc đã uống rượu, má đỏ bừng hết lên.
Lâm Mộc Nhuận đứng sau cửa sổ sát đất nhìn một lúc rồi thu ánh mắt về.
Đúng lúc này, điện thoại trên tay cậu rung lên.
Người gọi đến đúng là Dư Thiến Di ở trên quán nướng đối diện.
Lâm Mộc Nhuận nhìn tên người gọi, sau một lúc do dự rốt cuộc vẫn nghe máy.
"Ê!Ê!" Giọng Dư Thiến Di cùng với tiếng cười vui vẻ truyền vào tai Lâm Mộc Nhuận, khiến căn phòng yên ắng bỗng có vẻ rất ồn ào.
"Bọn này thấy cậu rồi nhé Lâm Mộc Nhuận!" Cô cười nói: "Mau sang đây cùng nhau chén đồ nướng nào! Ai cũng có phần, hôm nay Thân Hạo bao hết!"
"Cảm ơn, các cậu cứ ăn đi." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Hả? A lô? Sao cậu nói bé thế Lâm Mộc Nhuận!"
Âm thanh bên kia rất ầm ĩ huyên náo, cũng chẳng biết cô nàng có nghe được lời cậu nói hay không, hét lên: "Cứ quyết vậy nhá!"
"Ay? Cậu ở tiệm đàn đối diện đúng chứ Lâm Mộc Nhuận?" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Chu Hiên: "Sang đây cùng bọn tôi ăn đồ nướng không?" Cậu ta hỏi.
"Mấy cậu ăn đi......" Lâm Mộc Nhuận còn chưa nói xong đã thấy Chu Hiên tiếp tục: "Mộng Lai cũng ở đây, cậu có thể thảo luận với cậu ấy về chuyện hợp tấu."
"Có sang không?" Chu Hiên hỏi.
Lâm Mộc Nhuận quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện mấy đứa bạn cùng lớp quen thuộc đều đang vẫy vẫy tay với cậu.
"Sang đây đi, đều là bạn bè cùng lớp mà." Chu Hiên nói: "Tôi xuống tầng đón cậu nhé."
Lâm Mộc Nhuận thấy Chu Hiên bên kia cầm điện thoại chạy như bay xuống dưới.
"Ăn cơm, hát hò với chơi game sẽ khiến cậu dễ dung nhập vào một tập thể mới hơn." Tiếng Chu Hiên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Mấy đứa kia ai cũng đều là kiểu người dễ ở chung hết."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Giờ tôi xuống ngay."
Cậu cất đàn violin, đóng cửa phòng biểu diễn lại.
Chị gái ở quầy lễ tân hình như vừa mới tỉnh ngủ, cô mơ mơ màng màng xoay cổ, nhìn thấy Chu Hiên đang đứng ở cửa tiệm đàn.
"Chị Vương." Lâm Mộc Nhuận bước từ trên xuống chào cô.
"Thầy Tiểu Lâm?" Cô ngủ hơi sâu, ấn ấn thái dương rồi hỏi: "Cậu tới lúc nào vậy? Tôi không để ý."
"Vừa tới thôi." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Bạn cậu đứng ngoài sao?" Chị gái hỏi.
"Là bạn học của em." Lâm Mộc Nhuận nói: "Em đi trước, mai gặp chị sau."
"Mai gặp lại." Cô cười vẫy tay chào Lâm Mộc Nhuận: "Kỳ nghỉ vui vẻ nhé."
"Kỳ nghỉ vui vẻ." Lâm Mộc Nhuận nói.
Hình như Chu Hiên cũng uống rượu, cả người cậu ta trông vô cùng lười nhác, như kiểu giây tiếp theo sẽ lăn ra đường ngủ luôn.
"Thân Hạo nhận ra cậu đầu tiên đấy." Thấy Lâm Mộc Nhuận đi ra, Chu Hiên nói: "Tên đó trông có vẻ phóng khoáng cẩu thả thế thôi chứ thật ra rất tinh tế, nó sợ cậu nghĩ bọn tôi cô lập cậu nên mới xúi Dư Thiến Di gọi đến."
"Thành thật mà nói, học sinh chuyển trường không dễ để hòa nhập với tập thể." Dừng một chút, Chu Hiên nói tiếp: "Nếu quá xuất sắc thì sẽ khiến những bạn học khác cảm thấy nguy hiểm, quá bình thường thì sẽ bị lãng quên trong nháy mắt, đặc biệt lại còn là học sinh lớp thực nghiệm của nhất trung......"
"Nhưng muốn hòa nhập thật ra cũng rất dễ." Chu Hiên từ tốn nói: "Cái câu kia như thế nào nhỉ? 'Không có gì là một bữa thịt nướng không giải quyết được, có à, vậy hai bữa.' "
Lâm Mộc Nhuận im lặng nghe.
"Đêm nay tôi uống chút bia nên lải nhải hơi nhiều." Chu Hiên gãi gãi đầu, ậm ờ hỏi: "Trường học trước đây của cậu thế nào?"
"Hoàn hảo......" Lâm Mộc Nhuận nhớ lại một lúc rồi trả lời: "Nhưng tôi không thân với mọi người lắm."
"Sao vậy?" Chu Hiên hỏi: "Không dễ gần à?"
"Cũng không hẳn."
Chu Hiên nghe thấy Lâm Mộc Nhuận nói khẽ: "Nguyên nhân là do tôi."
Hai người đã đi đến cửa quán nướng trong lúc trò chuyện, đúng lúc gặp được Thân Hạo đang xuống mua đồ uống.
"Sao giờ mới đến thế?" Thân Hạo đi tới mỗi tay khoác trọn bả vai hai người họ.
"Ông chủ, phiền cho thêm một phần hàu với sườn thăn nướng!" Thân Hạo quay đầu hỏi: "Hai ông muốn ăn thêm cá không?"
Không đợi hai người trả lời, Thân Hạo đã nói luôn với ông chủ: "Vậy lại thêm một phần cá nướng nữa, phòng bếp chuẩn bị xong thì mang lên tầng nhé."
"Không thành vấn đề." Ông chủ vừa đánh dấu vào menu vừa hỏi: "Soái ca còn muốn gì nữa không?"
"Như vậy là đủ rồi ạ." Lâm Mộc Nhuận mở miệng: "Thiếu thì lát nữa sẽ gọi thêm."
"Đừng có khách sáo với tôi nhá." Thân Hạo nói xong lại cầm menu gọi thêm vài xiên thịt, rồi cầm theo hai chai bia dẫn hai người lên tầng.
"Các cậu tới thật đúng lúc!" Lý Mộng Lai thấy bọn họ trở lại liền bưng đến một đĩa chân gà nướng phết dầu.
"Mình vừa nướng xong, mấy cậu ăn thử xem sao."
Chân gà vừa chín tới, lớp da bên ngoài vàng giòn, nhìn đã rất muốn ăn.
Chu Hiên vừa trả điện thoại cho Dư Thiến Di vừa đeo bao tay dùng một lần vào.
"Tôi không khách sáo nhé." Cậu ta nói rồi cầm chân gà lên cắn một miếng.
"Vị thế nào?" Lý Mộng Lai cẩn thận hỏi.
"Ăn ngon lắm." Chu Hiên đưa bao tay cho Lâm Mộc Nhuận: "Cậu ăn thử đi."
Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Mộng Lai, Lâm Mộc Nhuận cầm lấy một cái chân gà cắn thử.
Đĩa chân gà này chắc đã được cửa hàng ướp qua, vẫn còn thơm mùi tỏi, thịt gà đầy đặn mọng nước, cắn xong hương vị vẫn lưu trên môi răng.
"Rất ngon." Lâm Mộc Nhuận nói xong, Lý Mộng Lai cười tươi ngay lập tức.
"Vậy là được rồi, mình còn sợ Chu Hiên khen cho có lệ cơ."
Chu Hiên đang nốc bia ở một bên bối rối quay đầu: "Hả?"
"Nghe Thân Hạo nói cậu ở tiệm đàn đối diện luyện violin à?" Lý Mộng Lai đặt đĩa lên bàn, hỏi: "Là tiệm Tinh Nguyệt kia sao?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tôi chuẩn bị cho tiết mục hòa tấu."
"Mình từng nghe chị họ nhắc qua cậu rồi." Thấy Lâm Mộc Nhuận không hiểu, Lý Mộng Lai giải thích ngay: "Chị họ mình là giáo viên violin trọn thời gian ở tiệm Tinh Nguyệt, chị ấy nói ở đó có thầy Tiểu Lâm chơi violin cực kỳ hay."
"Mấy hôm trước Lý Thiến còn nói rằng cậu ấy gặp cậu ở tiệm đàn này nên mình đã hỏi chị họ một chút, không ngờ thầy Tiểu Lâm kia lại là cậu." Lý Mộng Lai cười, hỏi: "Không biết thầy Tiểu Lâm chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Cũng tàm tạm." Lâm Mộc Nhuận nói: "Nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể biểu diễn cùng nhau."
"Mình cũng nghĩ vậy." Lý Mộng Lai cười cười, dựa vào ban công nói: "Thật ra trước đây mình từng gặp cậu rồi đấy."
"Ngay trong phòng biểu diễn của tiệm Tinh Nguyệt." Cô bổ sung.
"Trong kỳ nghỉ hè sau lớp 10, ngày nào Tư Bân cũng ngồi làm bài trong quán cà phê bên cạnh, ngồi ở tầng hai vừa vặn có thể thấy phòng biểu diễn của tiệm đàn." Lý Mộng Lai chỉ vào tầng hai của tiệm đàn đối diện, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Lúc đó ngày nào mình cũng đến quán cà phê ngồi."
Lâm Mộc Nhuận nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, đèn trong phòng biểu diễn đã tắt hết, sau cánh cửa sổ sát đất chỉ còn lại bóng tối.
"Nhưng cậu ấy hình như không để ý tới mình." Thanh âm của cô mang theo nỗi buồn man mác.
"Chắc là cậu nghe qua rồi?" Lý Mộng Lai hỏi.
"Nghe gì?"
"Hồi còn học bổ túc trong kỳ nghỉ hè, chuyện mình tỏ tình với Tư Bân bị truyền ra cả khối đều biết." Lý Mộng Lai che mặt nhỏ giọng nói: "Thật ra lần đó không khoa trương lắm đâu, nhưng có bạn học đúng lúc nhìn thấy nên chuyện bung bét hết cả......Cực kỳ mất mặt."
"Thật ra không cần phải ngại." Lâm Mộc Nhuận nói: "Tuổi dậy thì phải lòng nam sinh xuất sắc cũng là điều bình thường."
Lý Mộng Lai cười cười: "Cậu nói đúng."
"Thích ai đó, hơn nữa chủ động bày tỏ cho người đó biết phải cần dũng khí rất lớn." Lâm Mộc Nhuận nhìn vào mắt cô, nói: "Cho dù kết quả như thế nào, cậu cũng đã rất dũng cảm."
Lý Mộng Lai ngả đầu nhìn cậu một lát, hỏi: "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Ánh mắt cô quanh quẩn một lúc giữa Lâm Mộc Nhuận và phòng biểu diễn của tiệm đàn: "Mình nhớ hồi tiểu học đã đọc qua một bài thơ này."
"Bài nào?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người trên tầng lầu ngắm cảnh lại nhìn em." Lý Mộng Lai nhẹ giọng thì thầm.
Lâm Mộc Nhuận: "Là《 Đoạn chương》của Biện Chi Lâm(1)?"
(*) "Đoạn" ở đây là bị cắt đứt, vỡ, phân mảnh.
"Đúng rồi." Lý Mộng Lai đáp: "Mình rất thích bài thơ này." Dừng một lúc, cô lại nói một câu không đầu không đuôi: "Lâm Mộc Nhuận, cậu đúng là một người kỳ quái, không cười nhạo mình sao?"
"Sao phải cười nhạo cậu?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Bởi vì mình không biết tự lượng sức mình nên tỏ tình thất bại." Lý Mộng Lai dựa vào ban công lẩm bẩm.
Lâm Mộc Nhuận im lặng nhìn cô, thản nhiên nói: "Đó không phải là chuyện gì đáng mất mặt."
"Cậu không giống đám con trai khác nhỉ." Lý Mộng Lai quay đầu nói: "Cậu cứ như một tiểu dạ khúc vậy, làm cho người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm tình."
"Không phải loại cảm tình kia đâu!" Lý Mộng Lai ý thức được những lời này mang nghĩa khác: "Ý mình là, ở chung với cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái."
"Hai cậu đứng đó nói gì mà lâu thế?" Dư Thiến Di nghiêng người hô: "Mau đến ăn cá nướng!"
"Tới đây tới đây!" Lý Mộng Lai cười đáp: "Phần mình với!"
- ---------------------------
(1) "Đoạn chương" được sáng tác vào tháng 10 năm 1935 bởi Biện Chi Lâm và là một bài thơ triết lý tinh tế. Theo tác giả, nó vốn nằm trong một bài thơ dài nhưng ông chỉ hài lòng với bốn dòng này trong cả bài thơ nên đã tách ra thành từng chương riêng biệt và tựa đề là từ đó. (Nguồn: duguoxue.com)
Nguyên bốn dòng đây, có thể mình dịch không đúng:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người trên tầng lầu ngắm cảnh lại nhìn em
Trăng soi sáng trang trí khung cửa sổ
Em tô điểm thêm cho giấc mơ người khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.