Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 28

Vạn Mộc Trạch

18/07/2023

Tư Bân vừa về nhà đã nhận được điện thoại Cao Viễn gọi lại.

"Ê? Đại thiếu gia cũng chủ động tìm anh hả?" Bên kia đầu dây rất ồn ào, Cao Viễn hét to hỏi: "Thấy bảo mai mấy chú không có tiết, ra ngoài chơi không?"

Tư Bân cau mày để điện thoại ra xa: "Nói bé thôi, đây đâu có điếc."

"Hả? Gì cơ?" Phía Cao Viễn truyền đến một trận đinh tai nhức óc: "Mày chờ xíu nha, anh ra nhà vệ sinh rồi nói tiếp, bọn trẻ con này ầm ĩ quá đi mất!"

"Anh Viễn, nói chuyện với ai đấy?" Có tiếng người khác từ trong điện thoại vọng tới.

"Tư Bân, bọn mày biết đâu mà hỏi." Cao Viễn đáp.

"Uây! Là anh Bân đó hả?" Lập tức có người tiếp lời: "Anh Bân cũng đến đây hả anh?"

"Chịu, gọi ngẫu nhiên thôi má!" Sau một tiếng đóng cửa, tiếng ồn bên kia đã giảm bớt.

"A lô?" Cao Viễn dí sát tai vào điện thoại.

"Anh đang ở đâu đấy?" Tư Bân thở dài, day day trán: "Làm gì mà ồn ghê thế?"

"Ờ, một đống con cháu anh em họ hàng đến chơi, công ty của đại ca anh thì bận đầy ra nên anh phải đi tiếp đãi bọn này, giờ đang ở quán bar nào trên phố ấy." Cao Viễn nói xong thì hỏi: "Có việc gì hot?"

"Loại bút máy anh nhắc tới lần trước còn không?" Tư Bân hỏi.

"Bút máy nào cơ?" Cao Viễn mơ hồ.

"Dòng kim loại quý Meisterstuck của Montblanc(*)." Tư Bân hỏi: "Tôi vẫn nhớ trước anh có mua vài cái, còn cái nào mới tinh không?"

"À! Còn chứ, hai cái thôi, mấy cái khác tặng người ta hết rồi, sao thế?" Cao Viễn hỏi hắn: "Mày muốn một cái à?"

"Mua một cái." Tư Bân sửa lại.

"Này! Bọn mình là gì của nhau hả, làm gì có chuyện anh em tốt đòi tiền nhau." Cao Viễn vung tay, hào phóng nói: "Nếu thích thì anh đây tặng cả hai cho chú mày luôn."

"Một cái đủ rồi." Tư Bân kiên quyết: "Nhưng phải trả tiền."

"Hở?" Cao Viễn khó hiểu: "Vì sao chứ?"

"Làm quà tặng." Tư Bân đáp.

"Quà tặng à?" Cao Viễn cẩn thận suy nghĩ về lời hắn nói, tò mò hỏi: "Tặng ai đấy? Còn phải nhất định trả tiền cho anh cơ?"

"Đang gấp." Tư Bân lái sang chủ đề khác: "Nếu anh tiện thì giờ tôi đến lấy bút luôn nhé."

"Ừ ừ, thoải mái thoải mái." Cao Viễn nói: "Nhưng mà chắc phải một lúc nữa bên anh mới giải tán được, chú muốn đến uống mấy cốc không?"

"Quán nào đấy?" Tư Bân hỏi.

"Anh gửi định vị cho nhé!" Nghe Tư Bân bảo sẽ tới là Cao Viễn hưng phấn ngay: "Đợi tí nữa bọn mình cùng nhau chén mấy cốc! Đám kia anh chẳng quen thân ai, chán vãi chưởng."

"Ờ, chốt."

Nói xong Tư Bân cúp máy luôn.

Cao Viễn cảm thấy sự vội vã của hắn, hơi khó hiểu gãi đầu.

"Hô... cúp mày rồi à?"

"Hay nhỉ, thằng này muốn tặng ai chứ?" Cao Viễn vừa gửi định vị vừa lẩm bẩm: "Cứ nhất định phải nhét tiền cho anh đây?"



Cũng không cần biết Cao Viễn rối rắm cái gì, Tư Bân bên kia vừa tắt điện thoại là đứng lên mặc áo khoác ra cửa ngay.

Bốn mươi phút sau, hắn đến quán bar Cao Viễn nói.

"Cuối cùng cũng tới!" Cao Viễn ra đón thuận tay ôm vai hắn, giới thiệu với đám anh em họ hàng của mình: "Trật tự chút đê! Huynh đệ của anh đến rồi, lại đây lại đây! Anh mày giới thiệu cho mấy đứa!"

Đợi ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, Cao Viễn mới cao giọng nói: "Thằng này là bạn thuở nhỏ của anh, tên Tư Bân."

"Anh Bân!" Có cậu trai hô lên: "Chúng ta từng gặp nhau rồi đó anh!"

"Ô!" Cao Viễn đùa Tư Bân: "Sao ai cũng là bạn mày hết vậy?"

"Chưa dám nhận bạn, chưa dám nhận đâu ạ!" Cậu chàng kia cười vội giải thích: "Em mới gặp ann Bân đúng một lần thôi."

"Thế à, hôm nay gặp nhau lần hai cũng do duyên số, uống một chén đê!" Cao Viễn đưa cho Tư Bân một chén rượu.

Tư Bân nhận lấy, một hơi cạn sạch.

Cao Viễn chưa già, tính tình cũng tốt, sau khi giới thiệu Tư Bân với tất cả đám họ hàng gần họ hàng xa chỉ chung tí huyết thống của mình xong, anh ta lại giới thiệu từng người một với Tư Bân.

Đến khi nói đến cậu trai vừa nãy, không chờ Cao Viễn mở mồm cậu ta đã chủ động giới thiệu: "Anh Bân, em tên Đỗ Vũ Hàng, trước đây từng theo anh Cao Viễn ra thành phố H rồi gặp qua anh rồi đấy."

Tư Bân không có ấn tượng mấy với cậu ta, nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Cậu không phải người thành phố H à?"

"Không ạ." Đỗ Vũ Hàng cười: "Em ở thành phố N."

Nhận ra thằng em họ này cố tình bắt chuyện trước, Cao Viễn liền cười cười vỗ vai Tư Bân rồi nói: "Mấy đứa tán gẫu đi nhé, anh đi uống mấy chén đã."

Thấy Cao Viễn đi rồi, Đỗ Vũ Hàng lập tức đón Tư Bân ngồi vào bàn.

"Anh Bân, em nghe nói anh là học sinh trường trung học Số 1 ở đây, thế thì anh học giỏi lắm nhỉ?" Cậu ta hỏi.

"Cũng tạm thôi." Tư Bân tiếp lời: "Cậu thì sao?"

"Em ạ? Em học trường Số 5 ở thành phố N." Nói đến trường mình, mặt mày Đỗ Vũ Hàng rạng rỡ hẳn lên: "Trường Số 5 với trường Số 1 không khác nhau lắm đâu, đều là trường chuyên đó."

Nghe thấy cái tên trường trung học Số 5, Tư Bân liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu học khối mấy."

"Khối 11." Đỗ Vũ Hàng đáp.

Tư Bân gật đầu, uống một ngụm rượu.

Thấy hắn có vẻ hứng thú, Đỗ Vũ Hàng bắt đầu xổ một tràng tìm chủ đề nói chuyện: "Em học ban tự nhiên, anh Bân thì sao? Em nghe nói anh từng tham gia kỳ thi toán Olympic, chắc anh cũng ở ban tự nhiên nhỉ?"

"Tôi học ban xã hội." Tư Bân buông chén rượu.

"À à!" Đỗ Vũ Hàng cố tiếp lời: "Học xã hội cũng tốt! Ban xã hội của cả trường Số 1 và Số 5 ai cũng rất cừ."

"Tôi biết." Tư Bân nói: "Tôi có một người bạn trước đây từng học trường cậu."

Nghe Tư Bân nói từng quen người ở trường Số 5, Đỗ Vũ Hàng lập tức thẳng lưng: "Bạn anh tên gì thế?" Cậu ta sẽ dùng người này làm điểm nối, tránh xảy ra mấy cuộc trò chuyện khó xử.

Tư Bân nói: "Cậu ấy tên Lâm Mộc Nhuận."

Nghe thấy cái tên Lâm Mộc Nhuận, vẻ mặt của Đỗ Vũ Hàng trở nên hơi kỳ lạ.

"Cậu quen cậu ấy à?" Tư Bân hỏi.

"Quen thì cũng có..." Đỗ Vũ Hàng đáp: "Khối 11 giờ nhiều người quen cậu ta lắm, nhưng bọn em không ai thân."

Lâm Mộc Nhuận đúng là một người rất ít nói, cũng không tình nguyện bỏ thời gian ra đi xã giao, câu trả lời của Đỗ Vũ Hàng thật ra không ngoài dự kiến của Tư Bân.



"Anh Bân thân với cậu ta lắm ạ?" Đỗ Vũ Hàng thử hỏi.

Tư Bân nhận ra ý khác trong lời nói của cậu ta, hỏi thẳng: "Sao thế?"

"Nói thật thì cái cậu đó... mang lại cảm giác cứ quái quái kiểu gì ấy."Đỗ Vũ Hàng nhỏ giọng.

Tư Bân nhướng mày, không nói gì.

Thấy hắn không truy hỏi thêm như mình tưởng, Đỗ Vũ Hàng nghĩ một lúc rồi vẫn quyết không lắm mồm nhận xét thêm về Lâm Mộc Nhuận nữa.

Cậu ta hơi căng thẳng sờ chén rượu, nói: "Chắc là vì cậu ta học giỏi, mặt cũng đẹp trai nên mới ít nói chuyện với bọn em, có thể hiểu mà, có thể hiểu mà!"

"Rốt cuộc ý cậu là gì?" Tư Bân nhìn cậu ta, thản nhiên nói.

"Không có gì ạ!" Đỗ Vũ Hàng cười: "Bạn của anh Bân chắc chắn là một người rất ưu tú."

Tư Bân khéo léo đánh giá cậu ta một chút, nửa cười nửa không: "Cậu ấy đúng là rất ưu tú."

Nhận ra ánh mắt soi xét này khiến Đỗ Vũ Hàng sợ chết khiếp, hắn đành đổi chủ đề.

Quán bar bên này ồn ào náo nhiệt, sân trường bên kia lại yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Tối nay rất nhiều đôi tình nhân đến vườn hoa của trường, chắc các giáo viên đều đang bận bịu chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngày mai nên không ai đến chia cắt bọn họ, đám người này chẳng hề giấu diếm gì, thấy Lâm Mộc Nhuận cầm đàn đi qua cũng chỉ liếc một cái rồi lại quấn lấy nhau như keo, thủ thỉ tâm sự.

"Tốt nghiệp xong bọn mình cùng đi du lịch châu Âu nhé."

Lâm Mộc Nhuận nghe thấy có nam sinh nói thế.

"Được, mình muốn xem kịch của Shakespeare!" Bạn gái cậu ta đồng ý.

"Nhưng mà mình chỉ đủ tiền mua vé máy bay rẻ thôi." Nam sinh hơi tủi thân nói: "Hay là đợi đi làm một thời gian rồi lên kế hoạch sau? Mình không thể để cậu chịu oan ức cùng mình được."

Nghe còn có chút thương hương tiếc ngọc.

Nói đến máy bay giá rẻ, Lâm Mộc Nhuận lại nhớ tới Tư Bân, hắn cũng từng theo bố sang châu Âu và ngủ trên bến tàu, dù nhà họ trông không hề thiếu tiền, nhưng đến những nơi xa lạ trải nghiệm cuộc sống dân dã với người mình yêu quý mới là việc vui nhất.

Lâm Mộc Nhuận quay đầu nhìn thoáng qua đôi trai gái ngồi dưới gốc cây đang cùng nhau vẽ ra một kế hoạch tuyệt vời của riêng bọn họ, bỗng nhiên cậu nghĩ nếu Tư Bân có bạn gái, có phải cũng sẽ dịu dàng nắm tay cô ấy tưởng tượng ra một tương lai màu hồng của hai người không?

Chắc sẽ vậy rồi.

Lâm Mộc Nhuận rũ mắt ngắm nhìn con đường gạch đá dưới chân.

Tư Bân sẽ kể câu chuyện xưa của mình cho cô ấy, sau đó dắt cô ấy đến Veria ở Hy Lạp ngắm trăng, đi tới làng Taormina và đảo Sicilia ở Ý xem mặt trời mọc, tới Hoa Sơn nghịch tuyết...

Có lẽ bọn họ sẽ lập thêm nhiều kế hoạch khác, Lâm Mộc Nhuận nghĩ.

Gió đêm mang lại cảm giác mát mẻ, cậu nheo mắt, nắm chặt bộ đồng phục mỏng tang rồi bước nhanh về phía ký túc xá.

Tác giả có lời muốn nói: Trong kế hoạch du lịch của tên đó chỉ có cậu thôi cục cưng!

Tư Bân: Không biết Lâm Mộc Nhuận thích quà gì nhỉ.

Lâm Mộc Nhuận: Không biết sau này Tư Bân sẽ đi du lịch với cô gái nào nhỉ.

Tư Bân:???

- ------------------------------

(*) Mình tra google thì giá cái bút này cũng dao động từ 18 đến hơn 20 triệu tùy loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook