Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 3

Vạn Mộc Trạch

07/08/2022

Mãi đến giờ nghỉ trưa Lâm Mộc Nhuận mới rời khỏi phòng truyền dịch. Trong lớp 11-2 vẫn đông đủ các bạn học, trừ một số người đang nằm nhoài trên bàn nghỉ trưa thì phần lớn đều đang tự học.

Lâm Mộc Nhuận về chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe rồi bắt đầu sắp xếp lại bàn học.

Hai lớp của ban khoa học xã hội rất ít người, mỗi lớp chỉ tầm ba mươi học sinh, cả lớp chia thành năm tổ nhỏ, mỗi tổ sáu đứa, học sinh chuyển trường Lâm Mộc Nhuận trở thành người thứ bảy của một tổ.

Cậu lặng lẽ sắp xếp lại đống sách ôn tập mới phát xuống vào buổi sáng, rồi lại cất bài kiểm tra đã chấm xong vào ngăn bàn.

"Cậu về rồi à?" Ngồi trước Lâm Mộc Nhuận là đại diện môn ngữ văn, cô nàng buông sách xuống, quay đầu nhỏ giọng nói với Lâm Mộc Nhuận: "Giáo viên nói thứ tư và thứ năm sẽ có bài kiểm tra đầu tiên, bảo chúng ta nên chuẩn bị một chút."

Lâm Mộc Nhuận tháo tai nghe xuống, gật gật đầu: "Ừ, cảm ơn cậu."

Lý Thiến nhìn thấy miếng dán truyền dịch trên tay cậu liền tốt bụng nhắc nhở: "Nhớ chú ý sức khỏe nhé, cố hết sức trong bài sát hạch đầu vào là được rồi, còn đây chỉ là bài kiểm tra bình thường thôi, đừng áp lực quá."

"Cậu tự lo bản thân mình đi." Bạn cùng bạn của Lý Thiến vươn người, lười nhác nói: "Bài kiểm tra toán dưới 110 điểm là bị mời phụ huynh đấy."

"Ai cần cậu lo!" Lý Thiến hừ nhẹ, quay đầu không quan tâm.

Buổi chiều có hai tiết toán, chuông vừa reo, cô Lý chủ nhiệm đã xụ mặt bước vào lớp, cô đặt tập bài kiểm tra lên bàn, ánh mắt nghiêm khắc sau cặp kính liếc nhìn đám học sinh.

"Đầu tiên nói đến tình trạng bài tập hè của các em đã, kết quả của đề bình thường và đề kiểm tra cũng không tệ lắm, nhưng đề nâng cao ấy à, tôi chỉ có thể sử dụng bốn chữ 'vô cùng thê thảm' để hình dùng." Ánh mắt của cô quét đến đứa nào đứa nấy đều gục mặt xuống.

"Tôi sẽ không nói thêm nữa, mỗi người đều sẽ tự biết bài tập của họ như thế nào, đại diện môn toán trả kết quả bài tập hè và bài kiểm tra đi, hai tiết này chúng ta ôn lại đề kiểm tra trước, ngày mai học nội dung mới sau."

Lớp trưởng đại diện môn toán vội chạy lên bục giảng nhận lấy sách luyện tập và bài kiểm tra.

"Tôi đã chấm qua cuốn trắc nghiệm nâng cao trong thời gian học hè kia, các câu hỏi cũng có chút khó, nhưng phần lớn học sinh chỉ được khoảng 110 120 điểm, cả ban khoa học xã hội chỉ có Tư Bân là điểm tuyệt đối." Cô Lý dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nếu đây là kết quả thi tuyển sinh vào đại học, tự các em tính xem mình có thể vào được trường lý tưởng chỉ với 110 điểm toán đó không?"

Lớp 11-2 thê thảm cực kỳ, đám học sinh nhận bài kiểm tra xong liền xúm lại so điểm xem đáp án.

"Nhận bài xong nhớ kiểm tra xem có đúng không đã, tính xem bao nhiêu câu sai vì sơ ý, bao nhiêu câu sai vì không nắm rõ kiến thức."

Lý Thiến cầm bài kiểm tra trong tay mà ủ rũ cực kỳ, cô thở dài nhìn con số đỏ chót trên giấy, hỏi bạn cùng bàn: "Cậu được bao nhiêu?"

Chu Hiên thoải mái nói: "136."

Đại diện môn toán đúng lúc đó đi đến bên Lâm Mộc Nhuận, nói với cậu: "Cậu là học sinh mới nhỉ, mình không thấy bài của cậu, chắc cậu nhận bài từ tay cô Lý rồi đúng không?"

Lâm Mộc Nhuận nhìn lướt qua tập bài trong tay cậu ta, lấy tờ bài vừa được trả sáng nay: "Là cái này sao?"



"Đúng rồi......Vãi chưởng! 140 điểm?" Đại diện môn toán nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ thu hút các học sinh xung quanh.

Lý Thiến vội xoay người thấp giọng nói: "Cậu kiểm tra lúc nào thế?"

"Hôm trước." Lâm Mộc Nhuận trả lời: "Là bài kiểm tra đầu vào."

Lý Thiến tung một cục giấy nhỏ về phía Chu Hiên, cười hì hì: "Thấy chưa, đây mới là người ghê gớm thật sự nhá!"

Chu Hiên không quan tâm đến cô nàng, xoay người hỏi Lâm Mộc Nhuận: "Câu cuối cùng cậu có làm được không?"

"Làm được." Lâm Mộc Nhuận trả lời.

"Có thể cho tôi mượn xíu không? Tôi không làm được câu đó." Chu Hiên hỏi.

"Được." Lâm Mộc Nhuận đưa bài kiểm tra cho cậu ta.

Chu Hiên nhận lấy rồi nói cảm ơn.

"Ê Chu Hiên, bạn học mới đến rồi, vậy có khi vị trí top 1 môn toán của cậu sẽ bay mất đó!" Lý Thiến trông vô cùng vui vẻ.

Chu Hiên nhìn thoáng qua con điểm chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn của cô nàng, cong môi trào phúng nói: "Vẫn đủ để đánh bẹp cậu."

Thân thể không sao nhưng sát thương tâm lý rất mạnh.

Lý Thiến: Ha ha

Trong cả tiết này, toàn bộ học sinh trong lớp đều đã biết người bạn mới là một học bá xuất sắc có thành tích môn toán tuyệt vời.

Sau khi tan học, Lý Thiến vội vàng hỏi: "Cậu đăng ký học trường luyện thi nào thế?"

Lâm Mộc Nhuận dừng bút, ngẩng đầu hỏi: "Đăng ký trường luyện thi làm gì?"

Biểu tình trên mặt Lý Thiến hơi khựng lại, cô lại túm Chu Hiên rồi hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu có đăng ký chỗ nào không?"

"Không." Chu Hiên tránh móng vuốt của cô nàng, không thèm ngẩng đầu mà trả lời luôn: "Dù cậu có học trường luyện thi thì vẫn vô dụng thôi."

"Cậu không thể nói một hai câu dễ nghe để an ủi tôi sao?" Lý Thiến hừ một tiếng, cầm bài kiểm tra và giấy nháp của mình đến chỗ Lâm Mộc Nhuận.

"Học bá hãy thương tình, có thể chỉ cho mình cách giải đề này không? Ban nãy mình nghe không hiểu."



"Tôi cũng có thể chỉ cho cậu." Chu Hiên ngẩng đầu.

"Phắn đê!" Lý Thiến trừng mắt, đưa bài kiểm tra và giấy nháp cho Lâm Mộc Nhuận.

Lâm Mộc Nhuận nhìn thoáng qua câu hỏi, lưu loát viết các bước giải xuống giấy nháp.

"Đợi tí đợi tí! Não mình hơi chậm, không theo kịp." Lý Thiến vừa xem đề vừa đối chiếu với các bước giải, ánh mắt lia qua lia lại không ngừng.

"Vậy dùng cách khác nhé." Lâm Mộc Nhuận gạch một dòng trên giấy nháp, mở ra thêm một cách giải nữa.

Cậu viết công thức xong, thấy Lý Thiến còn đang cau mày suy nghĩ liền nói: "Không hiểu chỗ nào thì cứ nói ra, tôi có thể giảng lại cho cậu." Vì vừa hạ sốt nên giọng cậu hơi nhẹ, mang theo chút khàn khàn rất dễ nghe.

"Ok ok!" Lý Thiến vội gật đầu.

Loay hoay bảy tám phút, cuối cùng Lý Thiến cũng hiểu rõ cách giải, cô nàng vui vẻ thu dọn giấy bút, lấy một hộp sữa từ trong cặp ra đặt lên bàn Lâm Mộc Nhuận: "Cảm ơn rất rất nhiều! Tặng học bá hộp sữa nha!"

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, trả sữa lại cho cô: "Tôi không dung nạp được lactose."

"Ồ?" Lý Thiến sửng sốt: "Vậy cậu thích uống trà hoa quả không? Mai mình mang cho."

"Không cần đâu." Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ rồi nói: "Cậu biết Tư Bân là ai không?"

Nghe được cái tên này hai lần trong một ngày nên khá khó để quên, hơn nữa Lâm Mộc Nhuận rất rõ độ khó của bài kiểm tra toán kia, được điểm tối đa chắc chắn không dễ dàng gì.

"Hả? Cậu nói Tư Bân sao?" Lý Thiến không cần nghĩ mà nói luôn: "Cậu ấy là học sinh lớp 11-1, thành tích học tập tốt lắm, nhà còn giàu nữa."

Nói xong, Lý Thiến tò mò nói: "Sao cậu lại biết cậu ấy thế?"

"Hôm nay lúc truyền dịch nghe được bài phát biểu của cậu ta, lúc lên lớp cô Lý cũng nhắc tới một lần." Lâm Mộc Nhuận trả lời.

"Thế à." Lý Thiến gật đầu: "Điểm toán của cậu ấy lúc nào cũng rất cao, nghe nói trước kia còn từng tham gia kỳ thi Olympic toán cấp tỉnh đấy."

"Ban đầu Tư Bân là học sinh ban khoa học tự nhiên cơ, hồi học hè để chia ban cậu ấy vẫn còn là học sinh lớp 2 ban khoa học tự nhiên, không biết tại sao vừa khai giảng xong đã là học sinh của ban khoa học xã hội rồi." Lý Thiến lẩm bẩm: "Ban khoa học tự nhiên tốt thế còn gì, lớp 11 là thời điểm tốt để tham gia các cuộc tranh đua, chen chân vào danh sách đi du học các thứ, trình độ của trường chúng ta tuy không bằng trường thực nghiệm nhưng hàng năm vẫn có mấy học sinh tiêu biểu được cử đi du học đấy."

Nói xong, có vẻ Lý Thiến cảm thấy bàn tán sau lưng người ta không tốt lắm nên đành đổi chủ đề: "Mình có hơi lắm chuyện một chút, ngại quá đi, dù sao cậu ấy có lý do gì cũng đâu cần mình quan tâm! Cậu mau nói đi học bá, trừ toán ra những môn khác có phải cậu học cũng rất tốt không."

"Cũng được..... " Lâm Mộc Nhuận trả lời.

"Học bá nói được thì chắc chắn là được rồi!" Lý Thiến cười hì hì: "Cố lên! Bài kiểm tra lần này vượt qua Tư Bân đi, cậu sẽ là người đứng đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook