Cá Voi Cô Đơn

Chương 1: Chuyện nhà

Hàm Yên

21/06/2021

Năm giờ chiều, kết thúc cuộc thi viết, Chiêm Hỉ hòa lẫn với dòng người rời khỏi trường thi.

Cô vốn không ôm hy vọng với kỳ thi công chức Quốc gia này, thi xong càng cảm thấy không vui, điều lo lắng duy nhất chính là phải nghe bà mẹ không ngừng lải nhải.

Trì Quý Lan nằm mơ cũng hy vọng con gái có thể thi lên được cấp, cho rằng con gái nên có một nơi công tác ổn định, nói ra cũng vô cùng có thể diện, càng có lợi cho việc tìm một đối tượng có chất lượng tốt. Chẳng màng đến Chiêm Hỉ báo là công ty gì hay vị trí gì.

"Chỉ cần công chức là tốt rồi!" Trì Quý Lan luôn nói như vậy.

Cổng trường thi nhiều người nhiều xe, Chiêm Hỉ tính lên tàu điện ngầm về nhà, khi đứng ở ngã tư đường chờ đèn xanh, bên tai vang lên một thanh âm hơi kiêng dè: "Chiêm... Hỉ?"

Chiêm Hỉ quay đầu lại, nhìn một chàng trai trẻ tuổi, bên cạnh còn có một cô gái, hai người nắm tay nhau, hiển nhiên là một cặp tình nhân.

"Chiêm Hỉ? Thật là cậu sao?" Chàng trai thực sự rất kinh hỉ, "Tớ là Hoàng Vĩ đó, cậu không nhớ sao? Hai chúng ta học chung cao trung."

"À..." Chiêm Hỉ hơi há miệng, nói thật, thật sự cô không nhớ rõ, ba năm cao trung cũng chẳng vui vẻ gì, đừng nói là bạn học nam, ngay cả một bạn nữ cũng không, sau khi tốt nghiệp cũng không có liên lạc với bất kỳ ai trong lớp.

"Thật nhiều năm không gặp! Cậu vẫn như cũ, vừa rồi xa xa tớ nhìn thấy liền cảm giác là cậu. Đây là bạn gái của tớ." Hoàng Vĩ chỉ cô gái bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc.

Chiêm Hỉ gật đầu chào hỏi với đối phương: "Chào cậu."

Hoàng Vĩ rất tự nhiên theo thói quen, móc tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Chiêm Hỉ, "Hiện tại tớ đang công tác ở xưởng xe, tớ bán xe, nếu cậu có nhu cầu có thể tìm đến."

Chiêm Hỉ nhận danh thiếp, lúc này đèn xanh đã sáng, ba người theo dòng người cùng đi qua đường lớn, Hoàng Vĩ hỏi: "Hôm nay cậu cũng thi sao?"

"Ừm." Chiêm Hỉ cười cười, "Tớ chỉ muốn xem náo nhiệt."

Hoàng Vĩ: "Tớ cũng gần như thế, thử may mắn thôi. Đúng rồi, họp lớp năm trước sao cậu không tới? Rất nhiều bạn học đều nhớ đến cậu đấy." Anh ta quay sang giải thích với bạn gái, "Năm đó Chiêm Hỉ là hoa khôi đứng đầu ban bọn anh! Không biết bao nhiêu bạn nam thích cậu ấy đâu!"

"Ngày đó đúng lúc tớ có việc." Chiêm Hỉ hơi ngượng ngùng, hôm nay phải thi, thời tiết lạnh lẽo, cô chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng bên ngoài, không trang điểm, lại bị một bạn học xa lạ giới thiệu như thế, quả thực rất xấu hổ.

Bạn gái Hoàng Vĩ tò mò đánh giá cô, còn hỏi Hoàng Vĩ: "Vậy anh là một trong số đó sao?"

"Ha ha ha... Em nói gì thế." Hoàng Vĩ cười giả lả. Chiêm Hỉ cũng không muốn hàn thuyên, nhìn sang trạm tàu điện ngầm, nói dối: "Tớ phải đi rồi, buổi tối còn có hẹn với người ta."

"Bạn trai sao?" Hoàng Vĩ vui vẻ, thẳng thừng nói, "Nào nào, thêm WeChat đi. Lần sau có buổi họp lớp, cậu nhất định phải tới đó!"

Chiêm Hỉ không từ chối được, chỉ có thể add WeChat với anh ta, Hoàng Vĩ không nói gì thêm, tay trong tay với bạn gái rời đi. Chiêm Hỉ cũng đi về phía trạm tàu điện ngầm, sau khi bước hơn mười mét, ma xui quỷ khiến mà cô quay lại, phát hiện Hoàng Vĩ đang nói gì đó với bạn gái, cô gái kia cũng đúng lúc quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt giao nhau, hai người khá sửng sốt, nhanh chóng quay đầu đi, xem như chưa phát sinh chuyện gì.

Chiêm Hỉ biết Hoàng Vĩ sẽ nói gì với bạn gái.

Cô vừa đi, vừa giới hạn bạn bè thiết lập chế độ "không thể xem", nghĩ thầm, chỉ cần qua mấy ngày liền có thể thần không biết quỷ không hay xóa bớt Hoàng Vĩ, tình cờ gặp như vậy, đối với cô không hề có ý nghĩa nào.

Lúc này đã đến tháng 11, Tiền Đường vừa mới bắt đầu vào đông, hoàng hôn đến, nhiệt độ còn lạnh hơn so với ban ngày rõ rệt. Chiêm Hỉ bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng tiến vào tàu điện ngầm ấm áp.

Sinh nhật cô cũng vào tháng 11, trước đó không lâu đã trải qua lần sinh nhật thứ 23 của bản thân.

Ngày 11 tháng 11, ngày đặc biệt dễ nhớ, vui vẻ khắp nơi, bởi vì là ngày Độc Thân hoặc bởi vì đại hội mua sắm cuối năm.

Nhưng Chiêm Hỉ không thích con số "11" này.

Lúc còn học cao trung, các nam sinh gọi cô bằng một tên khác, là Eleven Girl.

Eleven là con số 11, mà 5+6=11, 56 còn có âm tiết tẻ nhạt.

Ý nghĩa của Eleven Girl là – cô gái tẻ nhạt.

Hoàng Vĩ nói không sai, Chiêm Hỉ lớn lên rất xinh đẹp, mắt to khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, trắng nõn thanh tú, dáng người thon thả, nhưng cô không phải người vạn người mê, các nam sinh chỉ cần tiếp xúc với cô một chút liền phát hiện kỳ thật cô thực sự là kẻ không chút thú vị.

Chiêm Hỉ không có sở trường đặc biệt, văn nghệ, mỹ thuật hay thể dục cũng đều không. Cô cũng không có gì yêu thích, tính cách hiền hòa hướng nội, cả ngày chỉ biết đọc sách.

Nhưng cô vẫn thường nhận được thư tình, hơn nữa còn có người tỏ tình, vì chuyện này mà Trì Quý Lan từng chạy đến cáo trạng với chủ nhiệm lớp, lấy những bức thư đầy màu sắc trong cặp của Chiêm Hỉ, kêu gào muốn tính sổ với phụ huynh đối phương.

Phản ứng như thế ở cao trung xem qua ở cao trung rất khoa trương, dẫn đến Chiêm Hỉ đi học không thoải mái, mọi người đều biết cô có một bà mẹ rất ghê gớm.

Chiêm Hỉ đi thang cuốn vào trạm, vì vừa mới kết thúc cuộc thi nên người đi đường cũng không ít.

Cô vội vàng bước đi, không ngừng lướt qua người lạ, đột nhiên phía trước có một tiếng xôn xao, hai nhân viên an ninh mặc đồng phục cầm cây côn của trạm chạy đến, vừa chạy vừa la lớn:

"Người kia! Mặc đồ đen, anh đứng lại!"

"Nói anh đó! Đứng lại! Có nghe hay không?"

Phản ứng của Chiêm Hỉ và người bên cạnh đều giống nhau, chạy ra sát lề nhường đường, quay đầu lại nhìn, đám người đều giật mình, chỉ có một người đưa lưng về phía cô, người đàn ông cao lớn mặc đồ đen càng đi nhanh hơn.

Mọi người đều chưa từng gặp trường hợp như vậy, có người hỏi:

"Sao vậy? Trộm cắp hả?"

Có người nói: "Không biết, tên đó cũng không phải tội phạm bị truy nã, không mang theo vũ khí."

"Đi mau đi mau, ghê thật."

Khi nói chuyện, nhân viên an ninh đã vọt tới phía sau người kia, túm chặt cánh tay anh ta.

Chiêm Hỉ không phải là kẻ hiếu kỳ, lúc này người cũng đã bắt được, cô liền quay đầu lại, tiếp tục bước nhanh vào trạm.

Bên kia, nhân viên an ninh gắt gao túm lấy cánh tay người đàn ông, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh ta.



Người này mặc đồ đen toàn thân, khoác áo choàng lông cùng nón trên đầu, vành nón kéo rất thấp, còn mang khẩu trang màu đen, hai tay đặt trong túi quần, vừa ra khỏi trạm đã cúi đầu sải bước đi.

Bộ dạng anh ta khả nghi, nhân viên an ninh muốn kiểm tra thân phận một chút, kết quả gọi vài tiếng mà người đó không thèm để ý tới, khiến hồi chuông cảnh báo tức khắc vang lên trong lòng hai người bọn họ.

Trong phút chốc bắt được anh ta, người này tựa như hơi hoảng sợ, lúc này quay đầu lại, đôi mắt lộ trên khẩu trang tràn ngập nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Hai bảo an nói liên tục:

"Gọi anh đó! Sao không trả lời? Chạy cái gì mà chạy?"

"Đưa chứng minh nhân dân đây."

"Tên là gì? Người ở đâu? Đến Tiền Đường làm gì?"

Bên cạnh cũng có người qua đường nghỉ chân đang đánh giá, người đàn ông vươn tay vào túi, hai bảo an kia càng khẩn trương, nhưng anh ta chẳng qua chỉ lấy một chiếc ví da, rút thẻ CHIÊM HỈND cho bọn họ.

Nhân viên an ninh kiểm tra thật giả của CHIÊM HỈND, người kia liền tháo mũ cùng khẩu trang, hai người kia mới phát hiện thật ra là một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi, tóc đen xõa ra, màu da hơi trắng, mũi cao cùng đôi mắt trong trẻo, nhìn qua hoàn toàn không có tính công kích nào.

Hai bảo an thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó hỏi: "Vừa rồi sao gọi anh không trả lời?"

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào khẩu hình môi của anh ta, chỉ vào lỗ tai của mình, lắc lắc tay, làm một động tác đơn giản, nhân viên an ninh liền hiểu.

Không trách được, hóa ra là một người câm điếc.

***

Nhiệt độ trong tàu điện ngầm rất cao, nhiều người đứng cạnh nhau như vậy, Chiêm Hỉ mặc áo lông, phía sau lưng đã có một tầng mồ hôi.

Đến trạm sau cô xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi ra khỏi trạm đến mặt đất, gió Tây Bắc lại gào thét nhào đến trước mặt cô, lạnh lẽo đến mức run rẩy.

Một lạnh một nóng này, không biết có bị cảm mạo hay không, Chiêm Hỉ đeo khăng choàng cổ lên, nhìn trạm chờ lúc nãy còn chút nắng hiện tại đã tối đen, ngẩng đẩu đi về phía nhà.

Khi về đến nhà, Tần Phỉ đang nấu cơm, Chiêm Kiệt nằm hình chữ X trên sofa chơi điện thoại, cháu trai Chiêm Khải Uy sáu tuổi rưỡi đang chơi trong phòng nhỏ.

Chiêm Hỉ đổi giày gọi: "Em đã về rồi!"

Đáp lại cô là tiếng chảo đồ ăn trong bếp đảo qua đảo lại.

Chiêm Hỉ mang một túi dâu vào bếp, nói với Tần Phỉ: "Chị dâu, em có mua một ít dâu tây."

Tần Phỉ xào đồ ăn trong nồi, không rảnh nhìn cô, nhấc cằm hướng về phía mặt bàn: "Để đó đi."

Chiêm Hỉ trở lại phòng khách, Chiêm Kiệt nhân lúc rảnh rỗi hỏi: "Thi sao rồi?"

"Cũng tạm." Chiêm Hỉ ngồi xuống bên cạnh, hỏi, "Hôm nay anh không tăng ca à?"

Chiêm Kiệt chuyên tâm chơi game: "Việc đã làm xong từ hôm qua rồi, hôm nay nghỉ một ngày." Chiêm Kiệt là anh trai của Chiêm Hỉ, lớn hơn cô mười một tuổi, tăng ca là chuyện bình thường, số lần một tháng về nhà ăn cơm chiều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi Chiêm Hỉ tốt nghiệp đại học, Chiêm Kiệt cũng mặc cô có muốn hay không, nhất định để em gái vào ở nhà anh. Vợ chồng Trì Quý Lan tất nhiên tán thành hai chân hai tay, cảm thấy tình cảm anh em thương nhau mà thôi, không ai hỏi qua ý kiến của Tần Phỉ.

Tiếng điện thoại vang lên, là của Trì Quý Lan, Chiêm Hỉ hoảng hồn, uể oải tiếp: "Mẹ à."

"Hoan Hoan, con thi xong rồi chứ?" Trì Quý Lan hỏi, "Có tốt không?"

Chiêm Hỉ nói thật: "Không tốt, không có hy vọng gì."

Trì Quý Lan hơi trầm mặc, lập tức lớn giọng: "Ngày thường rốt cuộc con có ôn tập hay không? Người ta nói sinh viên mới tốt nghiệp là có hy vọng lớn nhất! Bảo con đi kiếm việc thì không đi! Chính xác là con không thèm để ý!"

Tần Phỉ đem mâm đồ ăn đến bàn cơm trên phòng khách, nhìn thoáng qua sofa.

Chiêm Hỉ nhỏ giọng: "Mẹ, con không muốn làm công chức."

"Nói ngu gì vậy? Không làm công chức con còn có thể làm được gì?" ngữ khí Trì Quý Lan tựa như hận rèn sắt không thành thép, "Con à con, một chút ý thức nguy cơ cũng không có! Tính thử, sang năm công chức lại đến kỳ, lúc đó có kỳ thi, con cũng đi thử xem."

Chiêm Hỉ thật sự rất bực, nói cho có lệ: "Rồi nói sau đi, không có việc gì khác thì con cúp đây."

"Gì mà không có việc? Còn chưa nói đã không còn kiên nhẫn rồi." Trì Quý Lan thở gấp, hỏi, "Chị dâu con đang làm gì?"

"Nấu cơm, làm rất ngon." Chiêm Hỉ hạ giọng, lặng lẽ nhìn thoáng qua hướng bếp, sự chú ý của Chiêm Kiệt đều đặt trên điện thoại, hoàn toàn không quan tâm mẹ và em gái đang nói chuyện gì.

"Hôm nay các con ăn gì? Lần trước về nhà mẹ thấy con gầy đi, cái cằm còn có thể đâm thủng lon nước ngọt. Chị dâu kia của con cả ngày đòi giảm béo, ăn chút xíu, không nghĩ đến tình trạng thân thể của Uy Uy, A Kiệt đi làm vất vả, hiện tại còn thêm cả con, sao có thể không ăn thịt chứ!"

Giọng của Trì Quý Lan rất lớn, Chiêm Hỉ sợ Tần Phỉ nghe thấy liền đi lên thư phòng: "Mẹ nói nhỏ một chút, chị dâu làm đồ ăn rất ngon, đều có thịt mà."

Khi vào phòng, đúng lúc Tần Phỉ đem chén canh cuối cùng ra, nhìn Chiêm Hỉ nói: "Rửa tay ra ăn cơm."

Chiêm Hỉ chỉ vào điện thoại: "Điện thoại của mẹ, một chút nữa."

"Ăn cơm còn gọi điện thoại, buổi tối không gọi được à." Tần Phỉ nhìn Chiêm Hỉ định đóng cửa phòng, còn buông một câu, "Gọi điện thoại còn phải trốn tránh, đề phòng ai chứ?"

Chiêm Kiệt đứng dậy từ sofa, nghe thế liền nói: "Mẹ anh lâu rồi không gặp Hoan Hoan, lâu một chút cũng bình thường."

Tần Phỉ tức giận: "Chứ không phải muốn hỏi một chút em có ngược đãi con gái bảo bối của mẹ hay không sao?"

"Nói gì thế?" Chiêm Kiệt ôm vai vợ, bàn tay cầm một miếng thịt nướng ném vào miệng, "Này, thịt ngon quá."

Tần Phỉ không đáp, đi vào phòng nhỏ: "Uy Uy, rửa tay ăn cơm, xong rồi làm bài tập."

Chiêm Hỉ ngồi trên sofa trong thư phòng, đây là giường của cô, mỗi ngày đều phải ngủ nên ban ngày không gấp lại. Từ ngày cô vào thư phòng, anh cùng chị dâu hầu như không dùng bàn làm việc, laptop đều mang đến phòng ngủ chính, Chiêm Hỉ có chút ngại.



Trì Quý Lan lớn giọng văng vẳng bên tai: "Tiểu tử kia thật không tệ, mẹ nghe dì Chu con nói điều kiện rất được, ở trong biên chế đấy! Trong nhà đã có phòng tân hôn, Hoan Hoan à, dì Chu hỏi mẹ xin WeChat của con, nói người ta sẽ tự add con tâm sự trước."

Đây là nam thanh niên thứ ba có chất lượng tốt mà Trì Quý Lan tìm được, Chiêm Hỉ nghe đến sọ não cũng đau: "Mẹ, con vừa mới tốt nghiệp, sao mẹ lại gấp gáp gả con ra ngoài như vậy?"

Giọng điệu Trì Quý Lan nhanh hơn: "Không phải mẹ gấp, mà là vì tốt cho con, hiện tại tuổi của con là tốt nhất đó biết không? Cũng là thời điểm con đẹp nhất, nếu không dựa vào đó mà tìm đối tượng thì con muốn kéo dài đến khi nào?"

Chiêm Hỉ: "Con không kéo dài, con sẽ tự lưu ý, con cũng chưa nói sẽ không tìm đối tượng."

"Không thể tự mình tìm!" Trì Quý Lan nói như đinh đóng cột, "Tự tìm giống anh trai con, một chút mẹ cũng không hài lòng, đối tượng của con mẹ nhất định phải giúp con trấn cửa ải. Con đơn thuần như vậy, rất dễ bị người khác lừa! Giống tên kia ở đại học, con cái của gia đình như vậy thì con đừng hòng mơ tưởng!"

Chiêm Hỉ ôm trán: "Gì chứ, vốn dĩ con với anh ta đâu có gì."

"Con biết mẹ đang nói ai à? Không có gì cũng là do mẹ phát hiện sớm, nếu có gì thì hối hận chết con đi!"

Cửa thư phòng có tiếng gõ cửa rất mạnh, Chiêm Hỉ bị dọa nhảy dựng lên.

"Mẹ!" Cô nghe đến phiền lòng, "Con phải đi ăn cơm rồi, chị dâu đang giục."

Trì Quý Lan khinh thường khịt mũi: "Cô ta giục cái rắm! Mẹ nói chuyện với con gái liên quan gì đến cô ta?"

"..." Chiêm Hỉ nhu hòa ngữ khí, "Mẹ đừng nói chị dâu không tốt, chị ấy khá tốt. Được thôi được thôi, người ta còn muốn tán gẫu với con, còn con thật sự muốn ăn cơm, đói sắp chết rồi."

Vừa nghe con gái nói đói bụng, Trì Quý Lan lập tức buông tha: "Đói bụng à? Vậy thì ăn cơm nhanh đi, ăn nhiều một chút, đừng giảm béo như chị dâu con đó."

Cúp điện thoại, Chiêm Hỉ ra khỏi thư phòng, ba người anh chị dâu đã ngồi trên bàn ăn, Tần Phỉ giúp cô xới cơm, ngẩng đầu nhìn một cái: "Rửa tay, ăn cơm."

"Dạ, cảm ơn chị dâu." Chiêm Hỉ đi vào bếp.

Trì Quý Lan cùng Tần Phỉ không hòa thuận đã lâu, tai vạ đến con cá khác là Chiêm Hỉ, Tần Phỉ cũng không vừa mắt với cô.

Là con gái, Chiêm Hỉ biết Trì Quý Lan là một bà mẹ tốt, chỉ là có chút hung hăng, nhưng là người ngoài, cô cảm thấy Trì Quý Lan không phải là người mẹ tốt, hơn nữa người như Chiêm Kiệt một lời cũng khó nói hết, không biết cân bằng, chỉ biết trốn tránh, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà tốt lên mới lạ.

Chiêm Hỉ cũng bất bình thay cho Tần Phỉ, chị dâu hẳn là quá nghẹn khuất, một người phụ nữ có khả năng, kiếm được không ít so với Chiêm Kiệt, mà bởi vì nhà là của Chiêm Kiệt trước hôn nhân, nên chị ta không thể ném sắc mặt không tốt với Chiêm Hỉ.

Ăn xong cơm chiều, Chiêm Hỉ rửa chén, sau đó dạy Uy Uy làm bài tập, không đến một lát liền nghe thấy tiếng tranh chấp của anh và chị dâu ngoài phòng khách.

Chiêm Kiệt: "Anh không đi! Bên ngoài lạnh như vậy, anh cũng đã mặc áo ngủ rồi, sáng mai đi làm rồi đi cũng không giống nhau à?"

Tần Phỉ: "Rác nhiều đến thế, khiến cả đêm đều thối chết, vốn dĩ rác nên ngày nào cũng đổ mà."

Chiêm Kiệt: "Vậy em đi đổ đi, muốn anh đi thì sáng sớm mai."

Tần Phỉ: "Chiêm Kiệt anh có xấu hổ hay không? Tôi mua đồ ăn, nấu cơm, tổng vệ sinh, cái gì cũng làm, còn anh thì đi đổ rác cũng không được."

Chiêm Kiệt: "Khó lắm tôi mới nghỉ ngơi một ngày! Ngày thường đi làm đã rất mệt rồi! Bên ngoài lạnh tôi không muốn ra! Ai muốn đổ thì tự đi! Dù sao tôi cũng không đi!"

Tần Phỉ: "Tôi không đi làm à? Tôi không mệt sao? Nhà này một mình anh nuôi chắc?"

Chiêm Hỉ và Uy Uy nhìn nhau, Uy Uy lắc đầu thở dài: "Haiz... Lại tới nữa."

Chiêm Hỉ bước nhanh ra ngoài: "Em đi đổ, em đi, không phải chỉ đổ rác thôi sao."

Cô lấy áo khoác định mặc vào, Chiêm Kiệt đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, lớn giọng: "Không được đi! Ai muốn đổ thì tự đi!"

Tần Phỉ tức đến run cả người, chỉ tay vào Chiêm Kiệt: "Anh có ý gì chứ Chiêm Kiệt? Hiện tại hai người mới là người một nhà, tôi là người ngoài đúng không?"

Chiêm Hỉ trở tay giữ chặt anh trai: "Anh, rác nên ngày nào cũng đổ, em đi là được, đừng nói nhiều."

Tần Phỉ lại chỉ về phía cô: "Cô câm miệng cho tôi! Hiện tại không đến lượt cô nói!"

Chiêm Hỉ: "..."

Chiêm Kiệt giận dữ: "Tần Phỉ cô phát bệnh thần kinh à? Có giận thì hướng tới tôi, ch chọc cô à? Con bé là em của tôi! Tôi chỉ có một em gái là nó đó!"

Tần Phỉ gào to: "Mới mẻ nhỉ! Nói đúng như anh không có một con vợ vậy!"

Tiếng Chiếm Khải Uy hét chói tai truyền đến từ phòng nhỏ: "Mọi người đừng cãi nhau nữa! Phiền chết người!"

"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, Chiêm Kiệt cùng Tần Phỉ đối mặt thở hồng hộc, Chiêm Hỉ lặng lẽ xách túi đựng rác trong bếp, phòng khác cùng nhà vệ sinh, áo khoác cũng quên mặc, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Đêm khuya, Chiêm Hỉ nằm phát ngốc trên sofa.

Năm tháng qua, Tần Phỉ nhẫn nhịn, cô cũng nhẫn nhịn, hiện giờ xem ra Tần Phỉ sắp không nhịn nổi nữa rồi. Chiêm Hỉ nghĩ, cô nên nhanh tìm một phòng dọn ra thôi.

Không biết trạng thái ở chung của Chiêm Kiệt và Tần Phỉ là như thế nào, bọn họ đã kết hôn tám năm, là yêu đương tự do, cũng tính là vợ chồng già rồi. Nhưng theo Chiêm Hỉ quan sát, ngày thường bọn họ ít có mấy hành động hoặc lời nói thân mật.

Nếu hình thức vợ chồng ở chung nhiều năm chính là như thế, thì Chiêm Hỉ liền cảm thấy hôn nhân không đáng chờ mong chút nào, không hiểu vì sao mẹ già lại gấp gáp muốn cô gả ra chứ.

Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, tuổi dậy thì thì gương mặt xinh đẹp đến nhạt nhẽo không có ánh sáng, sau khi tốt nghiệp đại học thì lại bị bà mẹ điên cuồng an bài, dựa vào xu thế trước mắt, cô rất có khả năng sẽ gả cho một người đàn ông khiến mẹ già hài lòng, cẩn thận ngẫm lại, thật sự rất bi ai.

Kỳ thật, yêu cầu tìm đối tượng của Chiêm Hỉ xưa nay rất đơn giản, đối phương không cần cao, không cần đẹp trai, có công tác ổn định, mấu chốt là cần phải có đủ thú vị, biết ăn nói khiến cô vui, ai bảo cô là người không thú vị chứ?

Eleven Girl muốn tìm được Mr Funny của mình.

Đêm tối cô đơn, cuộc sống nhàm chán, ngày ngày mơ màng trôi qua.

Haiz, tiên sinh thú vị, anh đang ở nơi nào đây?

Tắt đèn bàn, Chiêm Hỉ ôm chăn tiến vào mộng đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Voi Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook