Chương 52: Muốn làm một ít chuyện hư hỏng
Hùng Tiểu Tiểu
14/12/2020
Câu trả lời này thật khó mà tưởng tượng nổi, xác suất để Thời Tự thích cậu còn thấp hơn cả tỉ lệ voi Châu Phi yêu ruồi luôn đấy, vì vậy cậu hoàn toàn không tính đến khả năng này mà là trực tiếp ném thẳng con thú bông đà điểu trở về chỗ cũ, “Xàm xí đú!”
Hạ Tê Kình nghĩ mãi chẳng ra nguyên nhân do đó mỗi ngày đều kìm lòng không đậu mà chạy đến bệnh viện thế nhưng mỗi lần muốn vào thăm thì Bành Khải vẫn luôn áy náy đóng cửa lại, bảo là Thời Tự đã ngủ rồi. Dần dà, Hạ Tê Kình cũng ý thức được, chỉ sợ ngủ là giả thôi, không muốn gặp cậu mới là thật.
Hạ Tê Kình ôm một bụng tức nhưng không chỗ trút giận, quả thật rất muốn xông vô xốc chăn của Thời Tự lên.
Một tuần sau, Thời Tự xuất viện, ngày hắn đến lớp, vừa khéo lại là môn Kinh tế học phương Tây, khóa học này thậm chí còn đáng sợ hơn môn Đại số tuyến tính gấp N lần, bởi vì toàn bộ giáo trình được viết bằng Tiếng Anh, giáo sư là người Anh bản xứ và hầu như không nói tiếng Trung trong suốt giờ học.
Bên cạnh việc bám sát lý thuyết “Trau dồi tri thức thật” thì giáo sư còn là một người rất tận tâm trong chuyện chia sinh viên thành các nhóm cùng nhau hợp tác giải quyết vấn đề. Những người giỏi Tiếng Anh về cơ bản đều bị các sinh viên khác giành giật hết, mà Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên thành tích đứng cuối cho nên lúc nào cũng rơi vào tình thế xấu hổ vì bị bỏ rơi. Ngày hôm nay càng không phải là ngoại lệ.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên đứng ở phía cuối phòng học chờ mọi người phân tổ xong rồi đợi nhóm tốt bụng nào đó hốt mình về, đúng ngay lúc ấy, Thời Tự bước đến.
Thời Tự ngược sáng đi tới, dáng người cao ngất, cánh tay gần như đã khôi phục chỉ là lúc vung tay thì có hơi cứng ngắc, bàn tay giấu dưới ống tay áo. Có Omega nào đấy khẽ hét một tiếng trong khi những Alpha thân thiết khác thì ngay lập tức nhào lên ôm chầm lấy.
Hạ Tê Kình đã hơn một tuần không gặp Thời Tự, nói không thèm để ý là giả, chỉ cần nhìn thấy, cậu sẽ trong vô thức dõi theo. Song, Thời Tự bị quá nhiều người vây quanh, cậu không cách nào chen chân vào được.
Lâm Dữ Thiên nắm chặt cánh tay của Hạ Tê Kình, nước mắt lưng tròng, “Cụ! Hạ! Tụi mình được cứu rồi!”
Thời Tự đi học lại khiến cho tình huống phân nhóm xảy ra biến hóa… Mỗi một nhóm, nhóm nào cũng hi vọng cướp được một cậu đồng đội có tố chất hạt nhân bùng nổ như vậy, thế nên cả lớp đồng thanh ầm ĩ một trận, cuối cùng giáo sư phải lên tiếng yêu cầu mọi người giữ trật tự rồi gọi Thời Tự tiến lên phía trước để chính hắn tự mình lựa chọn thành viên, ai muốn được chọn thì hãy giơ tay.
Thời Tự vừa đứng trên bục giảng là ngay lập tức có hàng loạt cánh tay giơ lên, Lâm Dữ Thiên cũng vô cùng tích cực chộp lấy tay của Hạ Tê Kình sau đó giương cao.
Đôi môi của Thời Tự thoạt nhìn có chút tái nhợt, hắn dường như chẳng mấy quan tâm đến tình huống hiện tại mà chỉ bình thản cất lời, “Bành Khải, Trương Lập Kiệt, Viên Lĩnh…”
Thời Tự nói liên tiếp bốn năm cái tên, tất cả đều là người thân quen của nhau, có bạn cùng câu lạc bộ bóng rổ hoặc câu lạc bộ bước nhảy đường phố.
Lâm Dữ Thiên ngờ vực khẽ thì thầm, “Hai đứa bọn mày hổng phải tình anh em xã hội chủ nghĩa hả? Tại sao cậu ấy lại vờ như không nhìn thấy tụi mình?”
Hạ Tê Kình, “Chắc là sợ rước phiền vào thân.”
Lâm Dữ Thiên lộ vẻ thất vọng, “Anh em kiểu quần gì vậy… Cụ Hạ mày khai thật đi, mày khoác lác chứ giề? Nếu không, lý do gì khiến Thời Thần trông cứ như kiểu không quen biết mày ấy nhỉ?”
Vốn dĩ, Hạ Tê Kình không có ý định muốn tham gia vào nhóm của Thời Tự nhưng khi bị Lâm Dữ Thiên nói như thế, chẳng hiểu nguyên cớ do đâu mà bản tính quật cường không chịu khuất phục trong lòng cậu bất ngờ trỗi dậy. Thời Tự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu thì cậu sẽ càng chống đối không để cậu ta được toại nguyện.
Hạ Tê Kình giơ tay lên cao hơn một chút sau đó đột nhiên mở miệng, “Lớp trưởng, hai chúng tôi đều không giỏi tiếng Anh, cậu có thể nào thu nạp chúng tôi không?”
Hạ Tê Kình nói rất to, phòng học ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Cả lớp đồng loạt quay đầu lại nhìn bọn họ, tuy rằng Thời Tự nổi tiếng và được nhiều người ái mộ nhưng nhìn chung các Omega vẫn khá rụt rè, không dám thể hiện một cách lộ liễu như vậy. Hành động này của Hạ Tê Kình trông chẳng khác nào… Tấn công trực tiếp, có một vài Omega trừng mắt liếc cậu như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Lâm Dữ Thiên che mặt trốn ở phía sau.
Hạ Tê Kình không hề trốn tránh, cậu nhìn thẳng vào Thời Tự và nói bằng chất giọng thảo mai, “Dù sao thì trong kỳ thi CET-4 (*), thành tích của tôi còn chưa đạt tới một nửa điểm đậu yêu cầu… Giúp chúng tôi với, sau giờ học mời cậu đi ăn cơm nhé?”
Bầu không khí trở nên sôi động hơn một ít, có rất nhiều người khe khẽ cười rộ lên.
Nửa bên sườn mặt của Thời Tự được vầng thái dương vàng nhạt chiếu rọi, ánh mắt hắn lướt qua tầng tầng lớp lớp đám đông, nhìn về phía cậu, cứ như thể bị ngăn cách bởi đôi bờ đại dương sâu thẳm.
Hạ Tê Kình bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, tựa hồ đang chờ đợi thẩm phán xét xử số phận đời mình.
Đợi đến khi cả lớp ngưng hẳn tiếng cười, Thời Tự mới nhẹ nhàng nói không có lấy một tia do dự nào, “… Trình độ Anh ngữ của Bành Khải khá tốt, tôi nghĩ, hai cậu có thể vào nhóm của cậu ấy.”
Tiết thứ ba và bốn của buổi sáng là môn Kinh tế học phương Tây, sau khi hết tiết là tới giờ dùng cơm trưa.
Bành Khải phân chia nhiệm vụ cho các thành viên xong thì cười tủm tỉm nói lời từ biệt với cả hai, tiếp đó xách ba lô chạy đi tìm Thời Tự.
Lâm Dữ Thiên vuốt cằm cảm thán, “Sao trước kia tao không phát hiện ra nhỉ, Bành Khải trông cũng đẹp trai lắm à nha… Cụ Hạ, mày thấy thế nào? Cụ Hạ, cụ Hạ?”
Hạ Tê Kình vô cảm ngẩng đầu, như là mới hoàn hồn lại, “Hả?”
“Mày hãy còn giận cái vụ Thời Thần không chịu thu nhận bọn mình đấy hở?”. Lâm Dữ Thiên tùy tiện nói, “Thật ra chẳng có gì to tát cả, bọn mình đâu có thân thiết gì với cậu ấy. Có điều mày đó, về sau đừng có ba hoa nữa nghe chưa, báo hại tao mất thể diện chung với mày.”
Hạ Tê Kình không trả lời cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ lặng lặng ngồi và nhìn chằm chằm vào vết xước trên góc bàn.
Một lát sau, sinh viên trong phòng hầu như đã rời đi hết, Hạ Tê Kình lại bất thình lình đứng bật dậy khiến cho Lâm Dữ Thiên đang ăn sữa chua ở bên cạnh giật mình thon thót. “Sao sao sao bị sao thế?”
“Không gì.”. Hạ Tê Kình mặt không chút biểu cảm nói, “Hôm nay tao muốn đến ăn ở căn tin số 9.”
Căn tin của trường về cơ bản đều phân bố xung quanh khu ký túc xá, trong số đó có một vài nơi được sử dụng với mục đích đặc biệt, ví dụ như căn tin số 9 chuyên về nấu cháo dinh dưỡng phục vụ cho các bệnh nhân hoặc các nhân viên y tế tại trường. Bởi vì món ăn tương đối nhẹ nhàng nên ngoại trừ người vừa khỏi bệnh thì hầu như không có sinh viên nào lui tới.
Lâm Dữ Thiên đến căn tin số 4 ăn thịt nướng, Hạ Tê Kình đành phải đi một mình. Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy ngay Bành Khải và Thời Tự đang ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ bên phải.
Thời Tự quay lưng về phía Hạ Tê Kình còn Bành Khải thì thoáng ngạc nhiên khi trông thấy cậu.
Thời Tự dường như cũng phát hiện ra dị thường, mặc dù không quay lại nhưng hắn vẫn chậm rãi đặt chiếc thìa trên tay xuống.
Hạ Tê Kình cũng lười lá mặt lá trái, cậu trực tiếp xông qua, đặt mông ngồi đối diện với Thời Tự sau đó nhìn thẳng vào hắn, “Ăn cháo gì thế? Có ngon không?”
Bảnh Khải liếc cậu rồi lại ngó sang Thời Tự, lặng lẽ xê dịch cái mông.
Thời Tự nuốt cháo, nói nhỏ, “Cháo trắng thôi, không ngon.”
Hạ Tê Kình, “Thật à? Tôi nếm thử coi sao.”
Thời Tự, “Cửa sổ gọi cơm ở đằng sau cậu, bên phải.”
Hạ Tê Kình một lòng muốn so đo với hắn, “Tôi chỉ muốn ăn chén này của cậu, còn phải dùng cả cái thìa này nữa, rồi sao? Không đồng ý?”
Thời Tự dùng khăn giấy lau sạch miệng, khe khẽ thở dài, một lát sau, hắn bất đắc dĩ nói, “Đừng bướng nữa.”
Hạ Tê Kình gần như là đỏ mắt ngay tức khắc, “Ủa, lớp trưởng Thời khôi phục trí nhớ rồi đó hả? Mới nãy không quen biết tôi còn gì?”
Âm cuối khi nói mang theo chút run rẩy, phải kìm nén lắm mới không bật khóc.
Bành Khải thức thời đứng dậy, “Tôi ăn no rồi, hai người chậm rãi tán gẫu nha.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Thời Tự thoáng ngẩn ngơ, ngây người được vài giây thì luống cuống tay chân đưa khăn giấy sang, “Cậu, cậu đừng khóc…”
Hạ Tê Kình trừng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, “Ai khóc, cậu mù hay gì?”
Thời Tự có hơi quýnh quáng, “Là do Bành Khải làm không tốt việc hướng dẫn hay sao? Tớ rõ ràng đã dặn cậu ấy nói chậm lại rồi mà… Cậu ấy không phiên dịch tài liệu Tiếng Anh cho các cậu à?”
Hạ Tê Kình sụt sịt mũi, “Không phải.”
Thời Tự trông có vẻ thật sự bối rối nhưng bởi vì cảm xúc của cậu dao động kịch liệt nên hắn không dám hỏi gì thêm, “Vậy… Cậu còn muốn uống cháo nữa không?”
Thời Tự dè dặt đẩy bát cháo qua hệt như một cậu học sinh tiểu học mắc phải lỗi lầm.
Uống, uống cái đầu heo nhà cậu!
Kỳ thật, Hạ Tê Kình không thích ăn mấy loại cháo trắng nhạt như nước lã thế này, tuy nhiên cậu lại không muốn để Thời Tự trông thấy bộ dạng rơi nước mắt xấu hổ này của mình thế nên mới giật lấy chén cháo, cúi thấp đầu làm bộ tham ăn tục uống hớp cháo để Thời Tự khỏi ngó cái mặt cậu.
Vừa rồi Thời Tự đã ăn hơn nửa chén, phần cháo còn lại cậu chỉ việc múc vài muỗng là đã cạn đáy.
Bởi vậy, Hạ Tê Kình đành phải kêu thêm một chén khác, lần này là một chén cháo bí đỏ ngọt ngấy, cậu hít một hơi nuốt hết vào bụng, dạ dày dâng lên một luồng ấm áp, cậu cuối cùng mới miễn cưỡng bình tĩnh được đôi chút mà thả cái chén xuống.
Hạ Tê Kình ngó đăm đăm mặt bàn với cặp mắt phiếm hồng, nín thinh không nói.
Thời Tự thẫn thờ nhìn cậu, sau một lúc lâu, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó từ bên trong sự im lặng và những giọt nước mắt ấm ức kia.
Thời Tự rút khăn giấy cẩn thận giúp Hạ Tê Kình lau mặt rồi thở dài nói, “Cậu đó…”
Hạ Tê Kình nhạy cảm hệt như một con nhím xù lông, “Làm sao? Cậu lại tính vờ vịt không quen biết tôi hả?”
“Không phải.”. Thời Tự chộp lấy tờ khăn giấy rồi rũ mắt xuống nhìn cậu, “Tớ chỉ là đột nhiên không biết mình nên làm gì mới phải.”
Hạ Tê Kình, “Là sao?”
Thời Tự, “Tớ cứ tưởng mình đã thuận theo tâm ý của cậu, tận lực để cho cậu cảm thấy thoải mái một chút… Hiện tại xem ra, tớ bỗng dưng không chắc liệu phán đoán của mình có sai lầm hay không.”
Hạ Tê Kình vẫn chưa hiểu, trợn tròn con ngươi dòm hắn.
Thời Tự cười khổ, “Chẳng phải cậu rất ghét loại người không thể kiểm soát được tin tức tố của mình ư?… Mặt người dạ thú, cái xác biết đi.”
Hạ Tê Kình mới đầu còn mờ mịt, nhưng khi nghe đến tám chữ kia cậu rốt cuộc cũng phản ứng lại, đấy là tám chữ mà cậu và Lâm Dữ Thiên dùng để chửi rủa tên Alpha biến thái ở ngoài dãy hành lang bệnh viện vào ngày hôm đó. Giờ phút này cậu cuối cùng đã hiểu tại sao ngày ấy sau khi trở về phòng bệnh, Thời Tự lại khác thường đến vậy.
Suốt cả một khoảng thời gian ở một mình trong bệnh viện… Cậu ta đều nghĩ tới những thứ này ư?
Hạ Tê Kình ngỡ ngàng thốt lên, “Tôi không hề có ý nói cậu! Tôi mắng là mắng cái tên biến thái cuồng theo dõi kia kìa, nguyên cớ do đâu mà cậu lại cho rằng người tôi chửi chính là cậu?”
“Không phải à.”. Thời Tự nhìn cậu, “Không thể khống chế tin tức tố, chẳng có gì khác so với súc vật, cái đó và bệnh trạng của tớ khác nhau chỗ nào?… Hơn nữa, nếu không phải vì chán ghét thì sao lại trùng hợp đến mức trước đó một ngày cậu thông báo với tớ là cậu muốn chuyển đi?”
Hạ Tê Kình á khẩu không trả lời được, cậu có một cái tật xấu, chỉ cần bối rối là sẽ bắt đầu nói năng vấp váp, thậm chí lúc kích động quá còn có thể bật khóc nức nở.
Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, “Cậu cố tình… Cậu cố tình xuyên tạc lời của tôi, lại còn muốn tuyệt giao nữa chứ, ở trước mặt mọi người trong lớp làm tôi bẽ mặt…”
Giọng điệu của cậu khá lớn khiến cho nhóm sinh viên ngồi dùng bữa bên cạnh đều nghiêng mặt liếc xéo qua bên này.
Thời Tự không thể ngồi yên được nữa, hắn khe khẽ thở dài sau đó đứng dậy, sử dụng cánh tay lành lặn của mình ôm lấy Hạ Tê Kình rồi kéo cậu vào toilet.
Buồng rửa tay hiện tại chẳng có ai, Thời Tự đẩy Hạ Tê Kình đến trước bồn rửa, hắn hơi khoanh tay, lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu.
Hạ Tê Kình vẫn đang cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, toàn thân phát run vì kích động.
Thời Tự khẽ khàng lên tiếng, “Thật ra còn có một nguyên nhân nữa khiến tớ cảm thấy phải giữ một khoảng cách nhất định với cậu… Cậu có bằng lòng nghe không?”
Hạ Tê Kình bĩu môi, “Có rắm mau thả.”
Thời Tự thoáng khom lưng, kề sát bên tai cậu rồi nói, “Tớ thật sự không thể kìm chế được mình… Những khi có cậu kề bên, tớ đều muốn làm một ít chuyện hư hỏng, rất có thể sẽ làm cho cậu oán hận tớ.”
Hạ Tê Kình ngây dại ngó hắn, “Chuyện gì?”
Thời Tự khuỵu chân để cho tầm mắt của mình đối diện với Hạ Tê Kình sau đó bỗng nhiên hắn tiến lên, từng bước áp sát, nửa người dưới thậm chí còn như là vô ý nhẹ nhàng cọ vào người cậu.
Hạ Tê Kình hóa đá ngay tại chỗ.
Thời Tự thì thầm, “Giả dụ như, chuyện giống vậy.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 四级考试 – CET-4 là tên viết tắt của College English Test Band 4, là kỳ thi tiếng Anh cấp quốc gia do Vụ Giáo dục Đại học của Bộ Giáo dục tổ chức. Đối tượng chính của kỳ thi là sinh viên chuyên ngành, sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc nghiên cứu sinh. (Theo baidu)
Hạ Tê Kình nghĩ mãi chẳng ra nguyên nhân do đó mỗi ngày đều kìm lòng không đậu mà chạy đến bệnh viện thế nhưng mỗi lần muốn vào thăm thì Bành Khải vẫn luôn áy náy đóng cửa lại, bảo là Thời Tự đã ngủ rồi. Dần dà, Hạ Tê Kình cũng ý thức được, chỉ sợ ngủ là giả thôi, không muốn gặp cậu mới là thật.
Hạ Tê Kình ôm một bụng tức nhưng không chỗ trút giận, quả thật rất muốn xông vô xốc chăn của Thời Tự lên.
Một tuần sau, Thời Tự xuất viện, ngày hắn đến lớp, vừa khéo lại là môn Kinh tế học phương Tây, khóa học này thậm chí còn đáng sợ hơn môn Đại số tuyến tính gấp N lần, bởi vì toàn bộ giáo trình được viết bằng Tiếng Anh, giáo sư là người Anh bản xứ và hầu như không nói tiếng Trung trong suốt giờ học.
Bên cạnh việc bám sát lý thuyết “Trau dồi tri thức thật” thì giáo sư còn là một người rất tận tâm trong chuyện chia sinh viên thành các nhóm cùng nhau hợp tác giải quyết vấn đề. Những người giỏi Tiếng Anh về cơ bản đều bị các sinh viên khác giành giật hết, mà Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên thành tích đứng cuối cho nên lúc nào cũng rơi vào tình thế xấu hổ vì bị bỏ rơi. Ngày hôm nay càng không phải là ngoại lệ.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên đứng ở phía cuối phòng học chờ mọi người phân tổ xong rồi đợi nhóm tốt bụng nào đó hốt mình về, đúng ngay lúc ấy, Thời Tự bước đến.
Thời Tự ngược sáng đi tới, dáng người cao ngất, cánh tay gần như đã khôi phục chỉ là lúc vung tay thì có hơi cứng ngắc, bàn tay giấu dưới ống tay áo. Có Omega nào đấy khẽ hét một tiếng trong khi những Alpha thân thiết khác thì ngay lập tức nhào lên ôm chầm lấy.
Hạ Tê Kình đã hơn một tuần không gặp Thời Tự, nói không thèm để ý là giả, chỉ cần nhìn thấy, cậu sẽ trong vô thức dõi theo. Song, Thời Tự bị quá nhiều người vây quanh, cậu không cách nào chen chân vào được.
Lâm Dữ Thiên nắm chặt cánh tay của Hạ Tê Kình, nước mắt lưng tròng, “Cụ! Hạ! Tụi mình được cứu rồi!”
Thời Tự đi học lại khiến cho tình huống phân nhóm xảy ra biến hóa… Mỗi một nhóm, nhóm nào cũng hi vọng cướp được một cậu đồng đội có tố chất hạt nhân bùng nổ như vậy, thế nên cả lớp đồng thanh ầm ĩ một trận, cuối cùng giáo sư phải lên tiếng yêu cầu mọi người giữ trật tự rồi gọi Thời Tự tiến lên phía trước để chính hắn tự mình lựa chọn thành viên, ai muốn được chọn thì hãy giơ tay.
Thời Tự vừa đứng trên bục giảng là ngay lập tức có hàng loạt cánh tay giơ lên, Lâm Dữ Thiên cũng vô cùng tích cực chộp lấy tay của Hạ Tê Kình sau đó giương cao.
Đôi môi của Thời Tự thoạt nhìn có chút tái nhợt, hắn dường như chẳng mấy quan tâm đến tình huống hiện tại mà chỉ bình thản cất lời, “Bành Khải, Trương Lập Kiệt, Viên Lĩnh…”
Thời Tự nói liên tiếp bốn năm cái tên, tất cả đều là người thân quen của nhau, có bạn cùng câu lạc bộ bóng rổ hoặc câu lạc bộ bước nhảy đường phố.
Lâm Dữ Thiên ngờ vực khẽ thì thầm, “Hai đứa bọn mày hổng phải tình anh em xã hội chủ nghĩa hả? Tại sao cậu ấy lại vờ như không nhìn thấy tụi mình?”
Hạ Tê Kình, “Chắc là sợ rước phiền vào thân.”
Lâm Dữ Thiên lộ vẻ thất vọng, “Anh em kiểu quần gì vậy… Cụ Hạ mày khai thật đi, mày khoác lác chứ giề? Nếu không, lý do gì khiến Thời Thần trông cứ như kiểu không quen biết mày ấy nhỉ?”
Vốn dĩ, Hạ Tê Kình không có ý định muốn tham gia vào nhóm của Thời Tự nhưng khi bị Lâm Dữ Thiên nói như thế, chẳng hiểu nguyên cớ do đâu mà bản tính quật cường không chịu khuất phục trong lòng cậu bất ngờ trỗi dậy. Thời Tự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu thì cậu sẽ càng chống đối không để cậu ta được toại nguyện.
Hạ Tê Kình giơ tay lên cao hơn một chút sau đó đột nhiên mở miệng, “Lớp trưởng, hai chúng tôi đều không giỏi tiếng Anh, cậu có thể nào thu nạp chúng tôi không?”
Hạ Tê Kình nói rất to, phòng học ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Cả lớp đồng loạt quay đầu lại nhìn bọn họ, tuy rằng Thời Tự nổi tiếng và được nhiều người ái mộ nhưng nhìn chung các Omega vẫn khá rụt rè, không dám thể hiện một cách lộ liễu như vậy. Hành động này của Hạ Tê Kình trông chẳng khác nào… Tấn công trực tiếp, có một vài Omega trừng mắt liếc cậu như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Lâm Dữ Thiên che mặt trốn ở phía sau.
Hạ Tê Kình không hề trốn tránh, cậu nhìn thẳng vào Thời Tự và nói bằng chất giọng thảo mai, “Dù sao thì trong kỳ thi CET-4 (*), thành tích của tôi còn chưa đạt tới một nửa điểm đậu yêu cầu… Giúp chúng tôi với, sau giờ học mời cậu đi ăn cơm nhé?”
Bầu không khí trở nên sôi động hơn một ít, có rất nhiều người khe khẽ cười rộ lên.
Nửa bên sườn mặt của Thời Tự được vầng thái dương vàng nhạt chiếu rọi, ánh mắt hắn lướt qua tầng tầng lớp lớp đám đông, nhìn về phía cậu, cứ như thể bị ngăn cách bởi đôi bờ đại dương sâu thẳm.
Hạ Tê Kình bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, tựa hồ đang chờ đợi thẩm phán xét xử số phận đời mình.
Đợi đến khi cả lớp ngưng hẳn tiếng cười, Thời Tự mới nhẹ nhàng nói không có lấy một tia do dự nào, “… Trình độ Anh ngữ của Bành Khải khá tốt, tôi nghĩ, hai cậu có thể vào nhóm của cậu ấy.”
Tiết thứ ba và bốn của buổi sáng là môn Kinh tế học phương Tây, sau khi hết tiết là tới giờ dùng cơm trưa.
Bành Khải phân chia nhiệm vụ cho các thành viên xong thì cười tủm tỉm nói lời từ biệt với cả hai, tiếp đó xách ba lô chạy đi tìm Thời Tự.
Lâm Dữ Thiên vuốt cằm cảm thán, “Sao trước kia tao không phát hiện ra nhỉ, Bành Khải trông cũng đẹp trai lắm à nha… Cụ Hạ, mày thấy thế nào? Cụ Hạ, cụ Hạ?”
Hạ Tê Kình vô cảm ngẩng đầu, như là mới hoàn hồn lại, “Hả?”
“Mày hãy còn giận cái vụ Thời Thần không chịu thu nhận bọn mình đấy hở?”. Lâm Dữ Thiên tùy tiện nói, “Thật ra chẳng có gì to tát cả, bọn mình đâu có thân thiết gì với cậu ấy. Có điều mày đó, về sau đừng có ba hoa nữa nghe chưa, báo hại tao mất thể diện chung với mày.”
Hạ Tê Kình không trả lời cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ lặng lặng ngồi và nhìn chằm chằm vào vết xước trên góc bàn.
Một lát sau, sinh viên trong phòng hầu như đã rời đi hết, Hạ Tê Kình lại bất thình lình đứng bật dậy khiến cho Lâm Dữ Thiên đang ăn sữa chua ở bên cạnh giật mình thon thót. “Sao sao sao bị sao thế?”
“Không gì.”. Hạ Tê Kình mặt không chút biểu cảm nói, “Hôm nay tao muốn đến ăn ở căn tin số 9.”
Căn tin của trường về cơ bản đều phân bố xung quanh khu ký túc xá, trong số đó có một vài nơi được sử dụng với mục đích đặc biệt, ví dụ như căn tin số 9 chuyên về nấu cháo dinh dưỡng phục vụ cho các bệnh nhân hoặc các nhân viên y tế tại trường. Bởi vì món ăn tương đối nhẹ nhàng nên ngoại trừ người vừa khỏi bệnh thì hầu như không có sinh viên nào lui tới.
Lâm Dữ Thiên đến căn tin số 4 ăn thịt nướng, Hạ Tê Kình đành phải đi một mình. Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy ngay Bành Khải và Thời Tự đang ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ bên phải.
Thời Tự quay lưng về phía Hạ Tê Kình còn Bành Khải thì thoáng ngạc nhiên khi trông thấy cậu.
Thời Tự dường như cũng phát hiện ra dị thường, mặc dù không quay lại nhưng hắn vẫn chậm rãi đặt chiếc thìa trên tay xuống.
Hạ Tê Kình cũng lười lá mặt lá trái, cậu trực tiếp xông qua, đặt mông ngồi đối diện với Thời Tự sau đó nhìn thẳng vào hắn, “Ăn cháo gì thế? Có ngon không?”
Bảnh Khải liếc cậu rồi lại ngó sang Thời Tự, lặng lẽ xê dịch cái mông.
Thời Tự nuốt cháo, nói nhỏ, “Cháo trắng thôi, không ngon.”
Hạ Tê Kình, “Thật à? Tôi nếm thử coi sao.”
Thời Tự, “Cửa sổ gọi cơm ở đằng sau cậu, bên phải.”
Hạ Tê Kình một lòng muốn so đo với hắn, “Tôi chỉ muốn ăn chén này của cậu, còn phải dùng cả cái thìa này nữa, rồi sao? Không đồng ý?”
Thời Tự dùng khăn giấy lau sạch miệng, khe khẽ thở dài, một lát sau, hắn bất đắc dĩ nói, “Đừng bướng nữa.”
Hạ Tê Kình gần như là đỏ mắt ngay tức khắc, “Ủa, lớp trưởng Thời khôi phục trí nhớ rồi đó hả? Mới nãy không quen biết tôi còn gì?”
Âm cuối khi nói mang theo chút run rẩy, phải kìm nén lắm mới không bật khóc.
Bành Khải thức thời đứng dậy, “Tôi ăn no rồi, hai người chậm rãi tán gẫu nha.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Thời Tự thoáng ngẩn ngơ, ngây người được vài giây thì luống cuống tay chân đưa khăn giấy sang, “Cậu, cậu đừng khóc…”
Hạ Tê Kình trừng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, “Ai khóc, cậu mù hay gì?”
Thời Tự có hơi quýnh quáng, “Là do Bành Khải làm không tốt việc hướng dẫn hay sao? Tớ rõ ràng đã dặn cậu ấy nói chậm lại rồi mà… Cậu ấy không phiên dịch tài liệu Tiếng Anh cho các cậu à?”
Hạ Tê Kình sụt sịt mũi, “Không phải.”
Thời Tự trông có vẻ thật sự bối rối nhưng bởi vì cảm xúc của cậu dao động kịch liệt nên hắn không dám hỏi gì thêm, “Vậy… Cậu còn muốn uống cháo nữa không?”
Thời Tự dè dặt đẩy bát cháo qua hệt như một cậu học sinh tiểu học mắc phải lỗi lầm.
Uống, uống cái đầu heo nhà cậu!
Kỳ thật, Hạ Tê Kình không thích ăn mấy loại cháo trắng nhạt như nước lã thế này, tuy nhiên cậu lại không muốn để Thời Tự trông thấy bộ dạng rơi nước mắt xấu hổ này của mình thế nên mới giật lấy chén cháo, cúi thấp đầu làm bộ tham ăn tục uống hớp cháo để Thời Tự khỏi ngó cái mặt cậu.
Vừa rồi Thời Tự đã ăn hơn nửa chén, phần cháo còn lại cậu chỉ việc múc vài muỗng là đã cạn đáy.
Bởi vậy, Hạ Tê Kình đành phải kêu thêm một chén khác, lần này là một chén cháo bí đỏ ngọt ngấy, cậu hít một hơi nuốt hết vào bụng, dạ dày dâng lên một luồng ấm áp, cậu cuối cùng mới miễn cưỡng bình tĩnh được đôi chút mà thả cái chén xuống.
Hạ Tê Kình ngó đăm đăm mặt bàn với cặp mắt phiếm hồng, nín thinh không nói.
Thời Tự thẫn thờ nhìn cậu, sau một lúc lâu, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó từ bên trong sự im lặng và những giọt nước mắt ấm ức kia.
Thời Tự rút khăn giấy cẩn thận giúp Hạ Tê Kình lau mặt rồi thở dài nói, “Cậu đó…”
Hạ Tê Kình nhạy cảm hệt như một con nhím xù lông, “Làm sao? Cậu lại tính vờ vịt không quen biết tôi hả?”
“Không phải.”. Thời Tự chộp lấy tờ khăn giấy rồi rũ mắt xuống nhìn cậu, “Tớ chỉ là đột nhiên không biết mình nên làm gì mới phải.”
Hạ Tê Kình, “Là sao?”
Thời Tự, “Tớ cứ tưởng mình đã thuận theo tâm ý của cậu, tận lực để cho cậu cảm thấy thoải mái một chút… Hiện tại xem ra, tớ bỗng dưng không chắc liệu phán đoán của mình có sai lầm hay không.”
Hạ Tê Kình vẫn chưa hiểu, trợn tròn con ngươi dòm hắn.
Thời Tự cười khổ, “Chẳng phải cậu rất ghét loại người không thể kiểm soát được tin tức tố của mình ư?… Mặt người dạ thú, cái xác biết đi.”
Hạ Tê Kình mới đầu còn mờ mịt, nhưng khi nghe đến tám chữ kia cậu rốt cuộc cũng phản ứng lại, đấy là tám chữ mà cậu và Lâm Dữ Thiên dùng để chửi rủa tên Alpha biến thái ở ngoài dãy hành lang bệnh viện vào ngày hôm đó. Giờ phút này cậu cuối cùng đã hiểu tại sao ngày ấy sau khi trở về phòng bệnh, Thời Tự lại khác thường đến vậy.
Suốt cả một khoảng thời gian ở một mình trong bệnh viện… Cậu ta đều nghĩ tới những thứ này ư?
Hạ Tê Kình ngỡ ngàng thốt lên, “Tôi không hề có ý nói cậu! Tôi mắng là mắng cái tên biến thái cuồng theo dõi kia kìa, nguyên cớ do đâu mà cậu lại cho rằng người tôi chửi chính là cậu?”
“Không phải à.”. Thời Tự nhìn cậu, “Không thể khống chế tin tức tố, chẳng có gì khác so với súc vật, cái đó và bệnh trạng của tớ khác nhau chỗ nào?… Hơn nữa, nếu không phải vì chán ghét thì sao lại trùng hợp đến mức trước đó một ngày cậu thông báo với tớ là cậu muốn chuyển đi?”
Hạ Tê Kình á khẩu không trả lời được, cậu có một cái tật xấu, chỉ cần bối rối là sẽ bắt đầu nói năng vấp váp, thậm chí lúc kích động quá còn có thể bật khóc nức nở.
Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, “Cậu cố tình… Cậu cố tình xuyên tạc lời của tôi, lại còn muốn tuyệt giao nữa chứ, ở trước mặt mọi người trong lớp làm tôi bẽ mặt…”
Giọng điệu của cậu khá lớn khiến cho nhóm sinh viên ngồi dùng bữa bên cạnh đều nghiêng mặt liếc xéo qua bên này.
Thời Tự không thể ngồi yên được nữa, hắn khe khẽ thở dài sau đó đứng dậy, sử dụng cánh tay lành lặn của mình ôm lấy Hạ Tê Kình rồi kéo cậu vào toilet.
Buồng rửa tay hiện tại chẳng có ai, Thời Tự đẩy Hạ Tê Kình đến trước bồn rửa, hắn hơi khoanh tay, lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu.
Hạ Tê Kình vẫn đang cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, toàn thân phát run vì kích động.
Thời Tự khẽ khàng lên tiếng, “Thật ra còn có một nguyên nhân nữa khiến tớ cảm thấy phải giữ một khoảng cách nhất định với cậu… Cậu có bằng lòng nghe không?”
Hạ Tê Kình bĩu môi, “Có rắm mau thả.”
Thời Tự thoáng khom lưng, kề sát bên tai cậu rồi nói, “Tớ thật sự không thể kìm chế được mình… Những khi có cậu kề bên, tớ đều muốn làm một ít chuyện hư hỏng, rất có thể sẽ làm cho cậu oán hận tớ.”
Hạ Tê Kình ngây dại ngó hắn, “Chuyện gì?”
Thời Tự khuỵu chân để cho tầm mắt của mình đối diện với Hạ Tê Kình sau đó bỗng nhiên hắn tiến lên, từng bước áp sát, nửa người dưới thậm chí còn như là vô ý nhẹ nhàng cọ vào người cậu.
Hạ Tê Kình hóa đá ngay tại chỗ.
Thời Tự thì thầm, “Giả dụ như, chuyện giống vậy.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 四级考试 – CET-4 là tên viết tắt của College English Test Band 4, là kỳ thi tiếng Anh cấp quốc gia do Vụ Giáo dục Đại học của Bộ Giáo dục tổ chức. Đối tượng chính của kỳ thi là sinh viên chuyên ngành, sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc nghiên cứu sinh. (Theo baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.