Chương 2: Chương 2
Băng Mị
30/10/2016
Nhìn bóng dáng cao lớn khuất dần sau cánh cửa, Gia Gia vùng khỏi tay mẹ chạy về phòng mình. Đóng cửa lại, tay kéo chiếc khăn choàng trên cổ vứt vào một góc. Một bộ giả mù sa mưa. Anh tưởng mình là ai, nó là ai chứ? Làm như anh đến là phần thưởng vinh dự lắm cho mẹ con nó.
Dáng vẻ sợ sệt của mẹ khiến Gia Gia không chịu đựng nổi. Tuy từ nhỏ đã quen với cảnh mẹ khóc tủi trước sự khinh khi của làng xóm, nhưng họ hàng ở quê như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với chỗ này. Mẹ nó mạc danh kì diệu lại đi lấy một lão đầu, đã vậy đây cũng chẳng được xem như nhà nó.
Gia Gia nhìn xung quanh đều thấy xa lạ, thói quen hàng ngày cũng thay đổi, còn bị láng giềng chỉ trỏ xì xầm sau lưng khiến nó chẳng dám đi tới đi lui trong xóm. Đoan Chính Nghĩa kia cứ nhìn không vừa mắt là tìm cớ mắng chửi nó. Thật ra vì mẹ, ông ta mới mang nó về nuôi. Gia Gia ủ dột thở hắt ra, khó chịu thì làm được gì, rốt cuộc cũng phải sống tiếp thôi.
Gia Gia cầm lấy cái ba lô cũ nát chuẩn bị đi học bài. Mỗi ngày đeo trên lưng túi vải bố đã bạc phách này đều bị lũ con nhà giàu mỉa mai gọi là “hạt cơm” nhìn liền muốn ăn. Lấy trong túi ra quyển sách giáo khoa chưa từng xem qua và một cây bút máy mới tinh duy nhất mà mẹ đã lén lấy mười đồng đưa cho Gia Gia mua. Gia Gia cắn cắn môi, mở sách bài tập ra.
Sách bài tập đỏ oạch từ trên xuống dưới, nhìn là biết thầy rất tức giận. Giờ toán hôm nay thầy không những kiểm tra bài tập mà còn khảo bài. Cả lớp chỉ có một bài điểm xấu làm cho mấy đứa kia cười ồ lên chế nhạo. “Trò nhìn lại bài mình xem. Trò là từ nông thôn lên, cơ sở vật chất thua kém, nhưng không phải là lí do học hành chểnh mảng như vậy, trò rồi cũng chỉ thành gánh nặng cho người khác thôi!” Thầy giáo khắt khe nói, từng chút từng chút như búa đóng vào tim, Gia Gia ngồi thẳng đơ, mặt mày trắng bệch.
Gánh nặng, chính nó từ nhỏ đã là gánh nặng! Đứa bạn gái ngồi chung bàn mặt mày đỏ bừng, khăng khăng đòi thầy cho chuyển chỗ, cái nhìn khinh bỉ như xuyên thấu tâm can nó. Lại thêm thằng con trai béo núc ngồi đằng sau đang cười nhạo, Gia Gia nắm chặt tay đến trắng bệch, vung một cú. Đứa bạn bị đánh chảy máu mồm, còn Gia Gia bị gọi lên phòng ban giám hiệu mắng cho một trận.
Cửa mở ra, thím Hứa từ từ tiến lại. Tay cầm chai thuốc, ngồi bên cạnh ân cần lau rửa vết thương trên mặt đứa con mình. Mẹ nó chưa bao giờ hỏi nó vì sao lại bị như vậy, vì không hỏi cũng biết. Hồi còn ở quê, cứ mỗi lần về thăm đều thấy thằng bé đã như thế rồi. Bà thở dài: “Gia Gia con cố gắng chịu đựng, tới chừng con lớn lên thì tốt hơn.”
Ngày nào cũng thế, Gia Vĩ phần lớn đều túc trực ở công ty. Doanh nghiệp ngày càng phát triển không ngừng khiến cho ai ai cũng ghen tị. Dù có mệt nhọc cỡ nào anh cũng không thể quên đi những chuyện buồn phiền trong lòng, cũng chưa bao giờ tùy tiện để lộ ra mặt. Ngoài lớp vỏ bọc hoàn hảo ra, không ai thấy được nỗi khổ của anh. Thỉnh thoảng anh cũng gọi điện hoặc ghé thăm nhà, nhưng cũng ra về sớm.
Bầu không khí nơi đó làm Gia Vĩ không muốn nán lại lâu. Gia Gia lúc nào cũng trốn trong góc phòng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn, lầm lầm lì lì không hiểu nổi. Gia Vĩ riết rồi cũng ít tới lui.
Chiếc xe đen bóng chạy nhanh về phía thủ đô dưới ánh chiều tà, Gia Vĩ ngồi ghế sau chăm chú đọc nội dung bản hợp đồng khi nãy. Bỗng nhiên xe thắng gấp một cái, tài xế Tiểu Trương ló đầu ra ngoài cửa xe hét lớn: “Muốn chết hả! Lựa ngay giữa đường lớn mà đánh nhau, giỏi ghê ta!” Gia Vĩ nhìn ra, thấy bên đường vài đứa học sinh trung học đang đánh lộn, vừa đá vừa chửi: “Cho mày chết! Nhà quê mà dám làm càn!” Thằng bé kia bị đánh té xuống đất vẫn còn liều mạng đánh lại.
Gia Vĩ bảo Tiểu Trương đậu xe lại, mấy thằng nhóc này thật quá đáng. Bước xuống xe, Gia Vĩ đi tới đám đánh nhau, quát một tiếng: “Mấy đứa này thôi ngay!” Bọn nhóc hết hồn, quay lại thấy người thanh niên cao lớn uy nghiêm đang nhìn xuống. Gia Vĩ đột nhiên phát hiện, thằng bé nằm dưới đất rất quen, Gia Gia!
Một tay kéo thằng nhóc bự con vẫn đang say máu ném ra khỏi người Gia Gia, Gia Vĩ mặt giận dữ: “Tại sao khi dễ nó?” Gia Vĩ định kéo Gia Gia đứng dậy, nhưng chưa tới phiên anh, Gia Gia trên người không còn áp lực, tựa như con mèo hoang, lập tức nhảy phốc lên lao thẳng tới một tên nhóc.
Hai đứa ngã xuống đất, không kịp rên lên một tiếng, Gia Gia nắm tay đánh tới tấp, khiến thằng nhóc đau quá thét lên như lợn bị cắt tiết. Mấy đứa còn lại khiếp sợ Gia Vĩ, đứng yên không dám nhúc nhích. Gia Vĩ lén cười khổ, tay ngăn Gia Gia lại. Thằng nhóc vừa bị đánh đứng lên tức tối khóc chửi: “Thằng nhà quê! Biến về quê mày đi!”
Gia Vĩ cả người chấn động. Nhất thời hiểu được hoàn cảnh của hài tử trước mặt anh. Cũng hiểu ra vết thương liên tục xuất hiện trên người Gia Gia là ở đâu mà có. Cầm chặt tay Gia Gia đang kịch liệt vùng vẫy, Gia Vĩ nghiêm khắc hướng về mấy đứa nhóc nói: “Mấy đứa nhớ kỹ, đây là Hứa Gia. Ta là ca ca nó, ta không cho phép nó bị khi dễ. Nếu còn để ta biết chuyện ngày hôm nay lặp lại, đừng trách ta không báo trước!”
Mấy đứa nhóc bỏ đi, Gia Gia cố sức giẫy tay khỏi Gia Vĩ. Nhặt cuốn sách nằm dưới đất, xoay người đi. Gia Vĩ vội kéo nó lại: “Gia Gia!” Gia Gia lạnh lùng đứng im, không quay đầu lại cũng không lên tiếng. Gia Vĩ cũng không biết nói gì với thằng bé. Suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em về nhà!” Gia Gia lắc mạnh đầu, hất tay Gia Vĩ ra vùng chạy thật xa. Gia Vĩ không kềm được tiếng thở dài.
Trở vào xe, Tiểu Trương nhanh mồm hỏi: “Hài tử đó là ai vậy?” Gia Vĩ cười khổ, đúng vậy, nó là ai chứ? Đôi mắt lạnh băng đó còn không thèm nhìn lấy anh một cái. “Đi thôi!”
Quay đầu nhìn thấy chiếc xe đã đi khuất, bước chân Gia Gia chậm lại. Đồng phục mới mua, nó vẫn còn nhớ cảnh mẹ nó xin tiền thế nào. Bây giờ lại bị rách, lão kia chắc chắn sẽ chửi cho một chập, mẹ nó lại phải khổ. Cái gia đình này thật đáng ghét! Trường học đáng ghét! Tất tần tật đều đáng ghét! Gia Gia hung hăng đá văng cục đá ngay mũi chân nó. Cách nhà còn không xa, Gia Gia cố ý rẽ vào con hẽm bên cạnh.
Đi chầm chậm dưới những tán cây, từ nơi này bọc quanh một vòng lớn mới về tới nhà. Bên đường, cây ngô đồng đứng lặng yên, những chiếc lá vàng đầu thu rụng dưới đất tạo nên tiếng sàn sạt qua những bước chân. Gia Gia cố tình giẫm lên, âm thanh giòn giòn nho nhỏ nghe thật êm tai.
Bỗng nhiên, một làn giai điệu thanh thoát từ đâu truyền đến. Hòa trong đó còn có tiếng người hô to vỗ tay theo tiết tấu, tiếng bước chân trên nền đất nhịp nhàng vọng ra. Gia Gia hiếu kỳ vội vàng chạy đến. Ngay dãy hàng rào cao đến nửa thân người, qua lớp cửa kiếng trong suốt có thể nhìn thấy một cặp nam nữ thiếu niên đang tập balê.
Nữ hài mặc chiếc váy xòe màu trắng đang nhảy múa trên đầu ngón chân, đôi giày múa hồng hồng xinh xắn như thoắt ẩn thoắt hiện. Nam hài còn lại vóc người cao ráo thanh tú trong bộ trang phục màu đen ôm sát cơ thể, nhẹ nhàng xoay tròn, đôi cánh tay thon dài vẽ ra một vòng cung duyên dáng.
Đây hệt như thế giới trong mơ, đẹp đến mức khiến Gia Gia tròn mắt ngơ ngẩn. Tiếng đàn du dương hòa với những động tác múa thật uyển chuyển Gia Gia chưa từng gặp qua làm nó hoàn toàn bị thu hút. Gia Gia kiễng chân lên để quan sát rõ hơn. Ngây người ngắm nhìn, lẳng lặng lắng nghe. Bất chợt khung cảnh đẹp như mơ ấy đột nhiên tan biến trong nháy mắt.
Từ trong phòng tập, một loạt các học viên túa ra nói cười ríu rít như những chú chim non, rẽ về những hướng khác nhau.
Trời đã tối, Gia Gia luyến tiếc đi về nhà.
Vừa gõ nhẹ vài tiếng cửa đã mở ra. Thím Hứa khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mắt, ôm trụ Gia Gia lại, hỏi: “Con đi đâu, con cái kiểu gì, thật lo muốn chết!” Gia Gia còn chưa kịp nói, trong phòng đã vọng ra tiếng của Đoan Chính Nghĩa: “Nó về phải không? Còn về đây làm gì? Cút đi! Không phải mày không muốn về nhà sao? Đi đi rồi chết ngoài đường luôn đi!” Gia Gia cắn mạnh môi, mặt trắng bệch. Thím Hứa ôm chặt vai Gia Gia, không dám cãi lại, lén gạt nước mắt rồi đẩy Gia Gia về phòng.
Đoan Chính Nghĩa đùng đùng đi tới, tay chỉ vào mặt Gia Gia: “Mày nhìn coi mày ra cái thể thống gì! Cả ngày chỉ biết đánh nhau. Mày mà có tiền đồ gì chắc chuột cũng có thể lên trời!” Gia Gia ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Đoan Chính Nghĩa, ánh mắt lạnh băng. Thím Hứa vội ngăn con mình: “Mau gọi cho Gia Vĩ đi! Đừng làm cậu ấy lo lắng!”
Đoan Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng khách.
Gia Gia nhìn mẹ, hiểu ra lời nói vừa rồi. Thím hỏi nhỏ: “Con rốt cuộc đi đâu mà trễ vậy?…Gia Vĩ, cậu ấy có tới, hỏi con đâu. Mẹ nói còn chưa về liền sốt ruột xoay người chạy ra ngoài kiếm. Con bình thường đi học xong là về nhà, hôm nay làm sao vậy? Lại gây chuyện gì nữa? Gia Gia, đừng trách cha con tức giận, con… phải biết thân biết phận một chút.”
“Ông ta không phải cha con!” Lạnh lùng giãy khỏi tay mẹ, Gia Gia xoay người vào nhà. Hung hăng đạp cửa, đứng ngay giữa phòng, Gia Gia nắm chặt tay khiến móng tay đâm sâu vào thịt. Anh ta tìm mình làm gì? Thấy nó còn chưa đủ xui xẻo sao? Vờ vịt quan tâm, làm như mình không biết! Tức giận bước đến chiếc khăn choàng vứt ngay góc phòng đạp cho mấy cái, Gia Gia thở hồng hộc ngồi trước bàn. Bụng réo ùng ục liên hồi, còn chưa bỏ gì vào bụng hết! Gia Gia ôm cái dạ dày xẹp lép nằm xoài xuống bàn.
Dáng vẻ sợ sệt của mẹ khiến Gia Gia không chịu đựng nổi. Tuy từ nhỏ đã quen với cảnh mẹ khóc tủi trước sự khinh khi của làng xóm, nhưng họ hàng ở quê như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với chỗ này. Mẹ nó mạc danh kì diệu lại đi lấy một lão đầu, đã vậy đây cũng chẳng được xem như nhà nó.
Gia Gia nhìn xung quanh đều thấy xa lạ, thói quen hàng ngày cũng thay đổi, còn bị láng giềng chỉ trỏ xì xầm sau lưng khiến nó chẳng dám đi tới đi lui trong xóm. Đoan Chính Nghĩa kia cứ nhìn không vừa mắt là tìm cớ mắng chửi nó. Thật ra vì mẹ, ông ta mới mang nó về nuôi. Gia Gia ủ dột thở hắt ra, khó chịu thì làm được gì, rốt cuộc cũng phải sống tiếp thôi.
Gia Gia cầm lấy cái ba lô cũ nát chuẩn bị đi học bài. Mỗi ngày đeo trên lưng túi vải bố đã bạc phách này đều bị lũ con nhà giàu mỉa mai gọi là “hạt cơm” nhìn liền muốn ăn. Lấy trong túi ra quyển sách giáo khoa chưa từng xem qua và một cây bút máy mới tinh duy nhất mà mẹ đã lén lấy mười đồng đưa cho Gia Gia mua. Gia Gia cắn cắn môi, mở sách bài tập ra.
Sách bài tập đỏ oạch từ trên xuống dưới, nhìn là biết thầy rất tức giận. Giờ toán hôm nay thầy không những kiểm tra bài tập mà còn khảo bài. Cả lớp chỉ có một bài điểm xấu làm cho mấy đứa kia cười ồ lên chế nhạo. “Trò nhìn lại bài mình xem. Trò là từ nông thôn lên, cơ sở vật chất thua kém, nhưng không phải là lí do học hành chểnh mảng như vậy, trò rồi cũng chỉ thành gánh nặng cho người khác thôi!” Thầy giáo khắt khe nói, từng chút từng chút như búa đóng vào tim, Gia Gia ngồi thẳng đơ, mặt mày trắng bệch.
Gánh nặng, chính nó từ nhỏ đã là gánh nặng! Đứa bạn gái ngồi chung bàn mặt mày đỏ bừng, khăng khăng đòi thầy cho chuyển chỗ, cái nhìn khinh bỉ như xuyên thấu tâm can nó. Lại thêm thằng con trai béo núc ngồi đằng sau đang cười nhạo, Gia Gia nắm chặt tay đến trắng bệch, vung một cú. Đứa bạn bị đánh chảy máu mồm, còn Gia Gia bị gọi lên phòng ban giám hiệu mắng cho một trận.
Cửa mở ra, thím Hứa từ từ tiến lại. Tay cầm chai thuốc, ngồi bên cạnh ân cần lau rửa vết thương trên mặt đứa con mình. Mẹ nó chưa bao giờ hỏi nó vì sao lại bị như vậy, vì không hỏi cũng biết. Hồi còn ở quê, cứ mỗi lần về thăm đều thấy thằng bé đã như thế rồi. Bà thở dài: “Gia Gia con cố gắng chịu đựng, tới chừng con lớn lên thì tốt hơn.”
Ngày nào cũng thế, Gia Vĩ phần lớn đều túc trực ở công ty. Doanh nghiệp ngày càng phát triển không ngừng khiến cho ai ai cũng ghen tị. Dù có mệt nhọc cỡ nào anh cũng không thể quên đi những chuyện buồn phiền trong lòng, cũng chưa bao giờ tùy tiện để lộ ra mặt. Ngoài lớp vỏ bọc hoàn hảo ra, không ai thấy được nỗi khổ của anh. Thỉnh thoảng anh cũng gọi điện hoặc ghé thăm nhà, nhưng cũng ra về sớm.
Bầu không khí nơi đó làm Gia Vĩ không muốn nán lại lâu. Gia Gia lúc nào cũng trốn trong góc phòng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn, lầm lầm lì lì không hiểu nổi. Gia Vĩ riết rồi cũng ít tới lui.
Chiếc xe đen bóng chạy nhanh về phía thủ đô dưới ánh chiều tà, Gia Vĩ ngồi ghế sau chăm chú đọc nội dung bản hợp đồng khi nãy. Bỗng nhiên xe thắng gấp một cái, tài xế Tiểu Trương ló đầu ra ngoài cửa xe hét lớn: “Muốn chết hả! Lựa ngay giữa đường lớn mà đánh nhau, giỏi ghê ta!” Gia Vĩ nhìn ra, thấy bên đường vài đứa học sinh trung học đang đánh lộn, vừa đá vừa chửi: “Cho mày chết! Nhà quê mà dám làm càn!” Thằng bé kia bị đánh té xuống đất vẫn còn liều mạng đánh lại.
Gia Vĩ bảo Tiểu Trương đậu xe lại, mấy thằng nhóc này thật quá đáng. Bước xuống xe, Gia Vĩ đi tới đám đánh nhau, quát một tiếng: “Mấy đứa này thôi ngay!” Bọn nhóc hết hồn, quay lại thấy người thanh niên cao lớn uy nghiêm đang nhìn xuống. Gia Vĩ đột nhiên phát hiện, thằng bé nằm dưới đất rất quen, Gia Gia!
Một tay kéo thằng nhóc bự con vẫn đang say máu ném ra khỏi người Gia Gia, Gia Vĩ mặt giận dữ: “Tại sao khi dễ nó?” Gia Vĩ định kéo Gia Gia đứng dậy, nhưng chưa tới phiên anh, Gia Gia trên người không còn áp lực, tựa như con mèo hoang, lập tức nhảy phốc lên lao thẳng tới một tên nhóc.
Hai đứa ngã xuống đất, không kịp rên lên một tiếng, Gia Gia nắm tay đánh tới tấp, khiến thằng nhóc đau quá thét lên như lợn bị cắt tiết. Mấy đứa còn lại khiếp sợ Gia Vĩ, đứng yên không dám nhúc nhích. Gia Vĩ lén cười khổ, tay ngăn Gia Gia lại. Thằng nhóc vừa bị đánh đứng lên tức tối khóc chửi: “Thằng nhà quê! Biến về quê mày đi!”
Gia Vĩ cả người chấn động. Nhất thời hiểu được hoàn cảnh của hài tử trước mặt anh. Cũng hiểu ra vết thương liên tục xuất hiện trên người Gia Gia là ở đâu mà có. Cầm chặt tay Gia Gia đang kịch liệt vùng vẫy, Gia Vĩ nghiêm khắc hướng về mấy đứa nhóc nói: “Mấy đứa nhớ kỹ, đây là Hứa Gia. Ta là ca ca nó, ta không cho phép nó bị khi dễ. Nếu còn để ta biết chuyện ngày hôm nay lặp lại, đừng trách ta không báo trước!”
Mấy đứa nhóc bỏ đi, Gia Gia cố sức giẫy tay khỏi Gia Vĩ. Nhặt cuốn sách nằm dưới đất, xoay người đi. Gia Vĩ vội kéo nó lại: “Gia Gia!” Gia Gia lạnh lùng đứng im, không quay đầu lại cũng không lên tiếng. Gia Vĩ cũng không biết nói gì với thằng bé. Suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em về nhà!” Gia Gia lắc mạnh đầu, hất tay Gia Vĩ ra vùng chạy thật xa. Gia Vĩ không kềm được tiếng thở dài.
Trở vào xe, Tiểu Trương nhanh mồm hỏi: “Hài tử đó là ai vậy?” Gia Vĩ cười khổ, đúng vậy, nó là ai chứ? Đôi mắt lạnh băng đó còn không thèm nhìn lấy anh một cái. “Đi thôi!”
Quay đầu nhìn thấy chiếc xe đã đi khuất, bước chân Gia Gia chậm lại. Đồng phục mới mua, nó vẫn còn nhớ cảnh mẹ nó xin tiền thế nào. Bây giờ lại bị rách, lão kia chắc chắn sẽ chửi cho một chập, mẹ nó lại phải khổ. Cái gia đình này thật đáng ghét! Trường học đáng ghét! Tất tần tật đều đáng ghét! Gia Gia hung hăng đá văng cục đá ngay mũi chân nó. Cách nhà còn không xa, Gia Gia cố ý rẽ vào con hẽm bên cạnh.
Đi chầm chậm dưới những tán cây, từ nơi này bọc quanh một vòng lớn mới về tới nhà. Bên đường, cây ngô đồng đứng lặng yên, những chiếc lá vàng đầu thu rụng dưới đất tạo nên tiếng sàn sạt qua những bước chân. Gia Gia cố tình giẫm lên, âm thanh giòn giòn nho nhỏ nghe thật êm tai.
Bỗng nhiên, một làn giai điệu thanh thoát từ đâu truyền đến. Hòa trong đó còn có tiếng người hô to vỗ tay theo tiết tấu, tiếng bước chân trên nền đất nhịp nhàng vọng ra. Gia Gia hiếu kỳ vội vàng chạy đến. Ngay dãy hàng rào cao đến nửa thân người, qua lớp cửa kiếng trong suốt có thể nhìn thấy một cặp nam nữ thiếu niên đang tập balê.
Nữ hài mặc chiếc váy xòe màu trắng đang nhảy múa trên đầu ngón chân, đôi giày múa hồng hồng xinh xắn như thoắt ẩn thoắt hiện. Nam hài còn lại vóc người cao ráo thanh tú trong bộ trang phục màu đen ôm sát cơ thể, nhẹ nhàng xoay tròn, đôi cánh tay thon dài vẽ ra một vòng cung duyên dáng.
Đây hệt như thế giới trong mơ, đẹp đến mức khiến Gia Gia tròn mắt ngơ ngẩn. Tiếng đàn du dương hòa với những động tác múa thật uyển chuyển Gia Gia chưa từng gặp qua làm nó hoàn toàn bị thu hút. Gia Gia kiễng chân lên để quan sát rõ hơn. Ngây người ngắm nhìn, lẳng lặng lắng nghe. Bất chợt khung cảnh đẹp như mơ ấy đột nhiên tan biến trong nháy mắt.
Từ trong phòng tập, một loạt các học viên túa ra nói cười ríu rít như những chú chim non, rẽ về những hướng khác nhau.
Trời đã tối, Gia Gia luyến tiếc đi về nhà.
Vừa gõ nhẹ vài tiếng cửa đã mở ra. Thím Hứa khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mắt, ôm trụ Gia Gia lại, hỏi: “Con đi đâu, con cái kiểu gì, thật lo muốn chết!” Gia Gia còn chưa kịp nói, trong phòng đã vọng ra tiếng của Đoan Chính Nghĩa: “Nó về phải không? Còn về đây làm gì? Cút đi! Không phải mày không muốn về nhà sao? Đi đi rồi chết ngoài đường luôn đi!” Gia Gia cắn mạnh môi, mặt trắng bệch. Thím Hứa ôm chặt vai Gia Gia, không dám cãi lại, lén gạt nước mắt rồi đẩy Gia Gia về phòng.
Đoan Chính Nghĩa đùng đùng đi tới, tay chỉ vào mặt Gia Gia: “Mày nhìn coi mày ra cái thể thống gì! Cả ngày chỉ biết đánh nhau. Mày mà có tiền đồ gì chắc chuột cũng có thể lên trời!” Gia Gia ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Đoan Chính Nghĩa, ánh mắt lạnh băng. Thím Hứa vội ngăn con mình: “Mau gọi cho Gia Vĩ đi! Đừng làm cậu ấy lo lắng!”
Đoan Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng khách.
Gia Gia nhìn mẹ, hiểu ra lời nói vừa rồi. Thím hỏi nhỏ: “Con rốt cuộc đi đâu mà trễ vậy?…Gia Vĩ, cậu ấy có tới, hỏi con đâu. Mẹ nói còn chưa về liền sốt ruột xoay người chạy ra ngoài kiếm. Con bình thường đi học xong là về nhà, hôm nay làm sao vậy? Lại gây chuyện gì nữa? Gia Gia, đừng trách cha con tức giận, con… phải biết thân biết phận một chút.”
“Ông ta không phải cha con!” Lạnh lùng giãy khỏi tay mẹ, Gia Gia xoay người vào nhà. Hung hăng đạp cửa, đứng ngay giữa phòng, Gia Gia nắm chặt tay khiến móng tay đâm sâu vào thịt. Anh ta tìm mình làm gì? Thấy nó còn chưa đủ xui xẻo sao? Vờ vịt quan tâm, làm như mình không biết! Tức giận bước đến chiếc khăn choàng vứt ngay góc phòng đạp cho mấy cái, Gia Gia thở hồng hộc ngồi trước bàn. Bụng réo ùng ục liên hồi, còn chưa bỏ gì vào bụng hết! Gia Gia ôm cái dạ dày xẹp lép nằm xoài xuống bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.