Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 20: Jason
Rick Riordan
12/07/2020
Nếu sảnh vào đã lạnh lẽo, phòng ngai giống y hệt một phòng chứa thịt đông lạnh.
Sương giá lan tỏa khắp không gian. Jason run rẩy, và hơi thở cậu bị bốc hơi. Dọc theo các bức tường, trên các tấm thảm thêu màu tía hiện lên hình ảnh của những cánh rừng phủ đầy tuyết, những ngọn núi trơ trụi, và các dòng sông băng. Ở phía trên cao, những dải ruy băng ánh sáng đầy màu sắc – bắc cực quang – từ trần nhà rũ xuống. Một lớp tuyết bao phủ trên mặt sàn, vì thế Jason phải bước đi một cách cẩn thận. Xung quanh phòng là các bức tượng chiến binh băng với kích thước thực đứng sừng sững – một số người mặc áo giáp Hy Lạp, một số lại mặc áo giáp thời trung cổ, một số mặc đồ quân phục hiện đại – tất cả đều đông cứng với các thế tấn công khác nhau, các thanh kiếm vung lên, súng đã được mở nòng và nạp đạn.
Chí ít Jason đã nghĩ rằng họ là các bức tượng. Nhưng khi cậu cố bước qua giữa hai binh sĩ Hy Lạp cầm giáo, họ đã di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, các khớp của họ rạn nứt và phun ra các tinh thể băng khi họ dùng hai ngọn giáo của mình chặn Jason lại.
Từ phía cuối xa của sảnh, giọng một người đàn ông vang lên với thứ ngôn ngữ nghe như tiếng Pháp. Căn phòng quá dài và đầy sương mù, nên Jason không thể nhìn thấy ở phía cuối phòng; nhưng dù cho người đàn ông đó có nói gì đi chăng nữa, những anh chàng lính băng này vẫn không rút lại các ngọn giáo của mình.
"Không sao," Khione nói. "Cha ta vừa mới ra lệnh cho họ không được giết ngươi."
"Tuyệt," Jason nói.
Zethes chọc kiếm vào lưng cậu. "Tiếp tục đi nào, Jason Em."
"Làm ơn đừng gọi tôi như thế."
"Cha ta không phải là một người kiên nhẫn," Zethes cảnh báo, "và Piper xinh đẹp này, buồn thay, kiểu tóc ma thuật đang biến mất rất nhanh. Sau này, có lẽ, ta sẽ cho cô mượn thứ gì đó từ vô vàn các sản phẩm chăm sóc tóc của ta."
"Cám ơn," Piper cằn nhằn.
Họ tiếp tục bước đi, và lớp sương tách ra để lộ một người đàn ông đang ngồi trên ngai băng. Ông có hình thể cường tráng, mặc một bộ vest màu trắng thời trang dường như được dệt từ tuyết, với đôi cánh màu tía đậm trải ra ở hai bên. Mái tóc dài và bộ râu mọc tua tủa được khảm một lớp băng, vì thế Jason không thể nói liệu tóc ông ta có màu xám hay chỉ màu trắng được phủ sương giá. Cặp lông mày cong vòng khiến ông trông như đang giận dữ, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh ấm áp hơn nhiều so với mắt của con gái ông – như thể tính hài hước của ông được chôn vùi đâu đó tận sâu bên dưới tầng đất bị đóng băng vĩnh cửu. Jason hy vọng thế.
"Chào mừng đến nơi này," vị vua nói. "Tên ta là Boreas le Roi. Còn các ngươi?"
Nữ thần tuyết Khione định lên tiếng, nhưng Piper đã bước lên phía trước và khẽ nhún gối cúi chào.
"Cám ơn Ngài," cô nói, "tôi là Piper McLean. Và đây là Jason, con trai thần Zeus."
Vị vua mỉm cười đầy ngạc nhiên. "Cô nói được tiếng Pháp sao? Tốt lắm!"
"Piper, cậu nói được tiếng Pháp ư?" Jason hỏi.
Piper cau mày. "Không. Tại sao?"
"Cậu vừa mới nói bằng tiếng Pháp."
Piper nhấp nháy mắt. "Tớ đã làm sao?"
Vị vua nói thêm điều gì đó, và Piper gật đầu. "Vâng, thưa Ngài."
Vị vua cười lớn và vỗ tay, hoàn toàn hài lòng. Ông nói thêm một vài câu rồi khoát tay về phía con gái mình như thể đuổi cô ta đi.
Khione trông rất phật ý. "Vua nói..."
"Ông ấy nói tôi là con gái của nữ thần Aphrodite," Piper phiên dịch, "vì thế tự nhiênôi có thể nói được tiếng Pháp, vì đó ngôn ngữ của tình yêu. Tôi không hiểu sao nữa. Nhà vua nói rằng Khione sẽ không phải phiên dịch nữa."
Phía sau họ, Zethes cười hô hố, và Khione trao cho anh ta một cái nhìn chết người. Cô ta cứng nhắc cúi đầu với cha mình và bước lùi lại.
Vị vua đánh giá Jason, và Jason quyết định tốt hơn hết là nên cúi chào. "Thưa Đức vua, tôi tên là Jason Grace. Cám ơn ngài vì, ừm, không giết chúng tôi. Liệu tôi có thể hỏi... tại sao một vị thần Hy Lạp lại nói tiếng Pháp ạ?"
Piper có một trao đổi khác với nhà vua.
"Ông ấy nói ngôn ngữ nước chủ nhà của ông," Piper phiên dịch. "Ông ấy bảo tất cả các vị thần đều làm thế. Phần lớn các vị thần nói tiếng Anh vì giờ họ cư trú ở Mỹ, nhưng thần Boreas chưa bao giờ được chào đón ở vương quốc của họ. Lãnh địa của ông ấy luôn ở xa về phía bắc. Những ngày này, ông ấy thích Quebec, vì thế ông ấy nói tiếng Pháp."
Vị vua nói thêm điều gì đó, và mặt Piper trở nên xanh mét.
"Vị vua nói..." Cô ngập ngừng. "Ông ấy nói..."
"Ồ, cho phép ta nói thay nhé," Khione nói. "Cha ta nói ông được lệnh giết cậu. Ta đã nhắc đến điều đó lúc sớm chưa nhỉ?"
Jason cứng người lại. Vị vua vẫn mỉm cười hòa nhã, như thể ông ấy vừa thông báo một tin tốt lành vậy.
"Giết chúng tôi?" Jason nói. "Tại sao?"
"Vì," vị vua nói bằng giọng tiếng Anh nằng nặng, "vua của ta, thần Aeolus đã ra lệnh cho ta."
Thần Boreas đứng dậy. Ông bước xuống từ ngai của mình, và cuộn cánh lại phía sau lưng. Khi ông tiến đến, Khione và Zethes cúi đầu. Jason và Piper làm theo gương họ.
"Ta sẽ hạ cố nói ngôn ngữ của các ngươi," thần Boreas nói, "vì Piper McLean đã thể hiện sự kính trọng ta thông qua ngôn ngữ của ta. Dù sao, ta luôn quý mến con của nữ thần Aphrodite. Còn phần ngươi, Jason Grace, ông chủ Aeolus của ta sẽ không muốn ta giết con trai của thần Zeus... nếu trước đó chưa lắng nghe cẩn thận những gì ngươi nói."
Đồng tiền vàng của Jason dường như nặng dần trong túi quần cậu. Nếu cậu b phải chiến đấu, cậu không thích các cơ hội của mình. Ít nhất phải mất hai giây để triệu hồi thanh kiếm của cậu. Rồi cậu sẽ phải đối đầu với một vị thần, hai người con của ông, và một đội quân đang bị đông khô.
"Thần Aeolus là người đứng đầu các vị thần gió, đúng không ạ?" Jason hỏi. "Sao ông ấy lại muốn chúng tôi chết?"
"Vì các ngươi là á thần," thần Boreas nói, như thể điều này giải thích tất cả. "Công việc của thần Aeolus là quản lý các ngọn gió, và các á thần luôn khiến ông ấy đau đầu. Họ cầu xin ông ấy đặc ân. Họ thả gió ra và tạo ra sự hỗn loạn. Nhưng lời lăng mạ cuối cùng là trận chiến với Typhon vào mùa hè năm ngoái..."
Thần Boreas vẫy tay, và một tấm băng như một chiếc tivi màn hình phẳng xuất hiện trong không trung. Các hình ảnh của cuộc chiến xuất hiện khắp màn hình – một người khổng lồ quấn mình trong các đám mây bão, đang lội ngang qua một con sông hướng về phía đường chân trời của thành phố Manhattan. Các hình người nhỏ bé, phát sáng – các vị thần, Jason đoán – di chuyển quanh hắn ta như những con ong vò vẽ giận dữ, nện lửa và tia chớp vào người con quái vật. Cuối cùng dòng sông biến thành một xoáy nước đồ sộ, và hình người khói đó chìm xuống bên dưới những con sóng và biến mất.
"Gã khổng lồ bão, Typhon," thần Boreas giải thích. "Lần đầu tiên các vị thần đánh bại hắn ta, nhiều niên kỷ trước đây, hắn ta đã không chết một cách êm ả. Cái chết của hắn ta đã giải thoát một loạt các tên tinh linh bão – những cơn gió hoang dại không chịu sự điều khiển của bất cứ ai. Công việc của thần Aeolus là tìm kiếm tất cả và cầm tù chúng trong pháo đài của ông ấy. Những vị thần khác đã không giúp ông ấy. Họ thậm chí còn không xin lỗi vì sự phiền phức đó. Thần Aeolus phải mất nhiều thế kỷ mới tìm hết được tất cả các tên tinh linh bão đó, và tất nhiên điều đó đã khiến ông ấy bực tức. Thế rồi, mùa hè năm ngoái, Typhon lại bị đánh bại lần nữa..."
"Và cái chết của hắn ta đã giải thoát một đợt venti khác," Jason đoán. "Điều đó khiến cho thần Aeolus thậm chí càng giận dữ hơn."
"Đúng thế," thần Boreas đồng ý.
"Nhưng, thưa ngài," Piper nói, "các vị thần không có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại Typhon. Hắn sẽ hủy diệt đỉnh Olympus! Ngoài ra, tại sao lại trừng phạt các á thần vì điều đó?"
Vị vua nhún vai. "Thần Aeolus không thể trút sự giận dữ của mình lên các vị thần. Họ là sếp của ông ấy, và rất mạnh thế ông quay sang trả thù các á thần, những người đã giúp họ trong cuộc chiến. Ông ấy đã ra lệnh cho bọn ta: bất cứ các á thần nào đến tìm bọn ta nhờ giúp đỡ sẽ không được khoan nhượng. Bọn ta phải đập nát khuôn mặt người thường bé nhỏ của các ngươi."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
"Điều đó nghe như... khá quá khích," Jason đánh bạo nói. "Nhưng ông sẽ không đập nát khuôn mặt của chúng tôi, đúng không ạ? Ông sẽ lắng nghe chúng tôi nói trước, vì một khi ông nghe về cuộc tìm kiếm của chúng tôi..."
"Đúng thế, đúng thế," vị vua đồng ý. "Ngươi biết đấy, thần Aeolus cũng đã nói rằng một người con trai của thần Zeus có thể đến tìm kiếm sự giúp đỡ của ta, và nếu điều đó xảy ra, ta nên lắng nghe trước khi tiêu diệt ngươi, vì ngươi có thể – ông ấy đã diễn tả nó như thế nào nhỉ? – làm cho cuộc sống của bọn ta trở nên rất thú vị. Tuy nhiên ta chỉ bị ép phải lắng nghe. Sau đó, ta tự do phán xét nếu ta thấy thích hợp. Nhưng ta sẽ lắng nghe trước. Khione cũng mong muốn điều đó. Biết đâu có thể bọn ta sẽ không giết các ngươi."
Jason cảm thấy như mình có thể thở trở lại. "Tuyệt. Cám ơn."
"Đừng có cám ơn ta." Thần Boreas mỉm cười. "Có rất nhiều cách mà các ngươi có thể làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên thú vị. Đôi khi chúng ta vẫn giữ các á thần để làm trò tiêu khiển cho chúng ta, như các ngươi có thể thấy."
Ông ra dấu về phía các bức tượng băng khác nhau trong phòng.
Piper phát ra âm thanh nghèn nghẹn. "Ý người là... tất cả họ đều là á thần sao? Các á thần bị đóng băng? Họ vẫn đang sống sao?"
"Một câu hỏi hay," thần Boreas thừa nhận, như thể chuyện này chưa bao giờ xảy đến với ông ta trước đây. "Họ không di chuyển trừ phi họ nghe theo lệnh của ta. Phần lớn thời gian, họ đơn thuần là bị đóng băng. Trừ khi họ được rã đông, ta cho là, điều đó sẽ bẩn."
Khione bước ra phía sau Jason và đặt những ngón tay lạnh băng của mình lên cổ cậu. "Cha ta sẽ tặng cho ta một món quà thật dễ thương," cô ta thì thầm bên tai cậu. "Hãy gia nhập vào vương triều chúng ta. Có thể ta sẽ để cho những người bạn của ngươi đi."
"Gì chứ?" Zethes chen vào. "Nếu Khione có được người này, thế thì con cũng xứng đáng có được cô gái. Khione lúc nào cũng có được nhiều quà hơn!"
"Thôi nào, các con," thần Boreas nghiêm nghị nói. "Các vị khách của chúng ta sẽ nghĩ các con thật hư hỏng! Ngoài ra, các con nhanh nhảu quá đấy. Chúng ta vẫn chưa nghe câu chuyện của họ. Rồi chúng ta sẽ quyết định phải làm gì với họ. Giờ thì, Jason Grace, vui lòng giúp chúng ta giải trí nào."
Jason cảm giác như bộ não của cậu đang tắt ngúm đi. Cậu không nhìn Piper vì sợ hãi mà cậu đã quên mất nó. Cậu đã đưa họ tới hoàn cảnh này, và giờ họ sẽ chết – hay tệ hơn, họ sẽ là trò tiêu khiển dành cho các đứa con của thần Boreas và kết thúc bằng việc bị đóng băng mãi mãi trong phòng ngai, hao mòn dần vì vết ẩm mốc trên thực phẩm đông lạnh.
Khione kêu rừ rừ và chọc vào cổ cậu. Jason không tính làm điều đó, nhưng một tia lửa điện phát ra từ da cậu. Một tiếng bốp lớn vang lên, và Khione bay ra phía sau, trượt dài trên mặt sàn.
Zethes cười lớn. "Điều đó thật tuyệt! Ta rất vui vì cậu đã làm điều đó, cho dù ngay bây giờ ta phải giết cậu."
Trong giây lát, vì quá kinh ngạc nên Khione chẳng phản ứng gì. Nhưng rồi không khí quanh cô ta bắt đầu xoáy tròn với một trận bão tuyết thu nhỏ. "Ngươi dám..."
"Ngừng lại," Jason ra lệnh, với tất cả sức mạnh mà cậu có thể gom góp lại. "Các người sẽ không giết chúng tôi. Và các người cũng sẽ không giữ chúng tôi lại. Chúng tôi đang trên đường thực hiện cuộc tìm kiếm vì chính nữ hoàng của các vị thần, nên trừ phi các người muốn nữ thần Hera phá vỡ tất cả các cánh cửa của các người, nếu không các người phải thả chúng tôi đi."
Giọng cậu tự tin rất nhiều so với cậu cảm nhận, nó cũng thu hút được sự chú ý của họ. Bão tuyết của Khione ngừng lại. Zethes hạ thấp thanh kiếm của mình xuống. Cả hai ngập ngừng nhìn cha họ.
"Hừm," thần Boreas nói. Đôi mắt ông lấp lánh, nhưng Jason không thể nói liệu nó biểu thị cho sự giận dữ hay sự thú vị. "Con trai của thần Zeus, lại giúp cho nữ thần Hera sao? Điều này chắc chắn là lần đầu tiên xảy ra. Hãy kể cho chúng ta nghe câu chuyện của các ngươi."
Jason sẽ làm hỏng mọi chuyện ngay lúc này. Cậu không hy vọng có được cơ hội để nói chuyện, và giờ khi cậu có thể, giọng nói lại bỏ rơi cậu.
Piper đã cứu cậu. "Thưa Ngài." Cô lại cúi chào lần nữa với tư thế khác lạ, suy xét đến tính mạng đang như chỉ mành treo chuông của mình. Cô kể cho thần Boreas nghe toàn bộ câu chuyện, từ Grand Canyon cho đến ời tiên tri, tốt hơn và nhanh hơn nhiều so với Jason.
"Tất cả những gì chúng tôi cần là một lời khuyên," Piper kết luận. "Những tên tinh linh bão đó đã tấn công chúng tôi, và chúng đang làm việc cho một bà chủ độc ác nào đó. Nếu chúng tôi tìm thấy họ, có thể chúng tôi sẽ tìm thấy nữ thần Hera."
Vị vua vuốt các cột băng trên bộ râu của ông. Phía bên ngoài các cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, và chỉ có ánh sáng duy nhất được phát ra từ cực quang phía trên đầu, bao phủ toàn bộ mọi thứ trong màu đỏ và xanh biển.
"Ta biết về những tên tinh linh bão đó," thần Boreas nói. "Ta biết nơi chúng ở và nơi chúng giam cầm tù nhân của mình."
"Ý ông là Huấn luyện viên Hedge?" Jason hỏi. "Ông ấy vẫn còn sống sao?"
Thần Boreas bỏ qua câu hỏi đó. "Chỉ lúc này thôi. Nhưng người điều khiển những ngọn gió bão đó... Sẽ thật là liều lĩnh khi đối đầu với bà ta. Sẽ tốt hơn cho các ngươi nếu ở lại đây như các bức tượng băng giá này."
"Nữ thần Hera đang gặp rắc rối," Jason nói. "Trong ba ngày, bà ấy sẽ bị – tôi không biết nữa – phá hủy, tiêu diệt, hay điều gì đó tương tự thế. Và một gã khổng lồ sẽ trỗi dậy."
"Đúng thế," thần Boreas đồng ý. Liệu có phải là trí tưởng tượng của Jason không, hay đúng là ông ấy đã nhìn Khione đầy giận dữ? "Có rất nhiều thứ khủng khiếp đang tỉnh thức. Ngay cả những đứa con của ta cũng không nói cho ta nghe về tất cả các tin tức mà chúng nên nói. Vòng Xoáy Chuyển Động Vĩ Đại của lũ quái vật được bắt đầu với Kronos – người cha thần Zeus của cậu đã tin một cách ngốc nghếch rằng nó sẽ chấm dứt khi các thần Titan bị đánh bại. Nhưng tình hình giờ cũng giống hệt như trước đây. Trận chiến cuối cùng vẫn chưa đến, và kẻ sẽ thức tỉnh còn khủng khiếp hơn nhiều so với bất cứ Titan nào. Các tên tinh linh bão – chúng chỉ là sự khởi đầu. Mặt đất còn có nhiều con quái vật ghê sợ hơn nữa. Khi các con quái vật không còn ở lại Tartarus, và các linh hồn không còn bị kìm chế bởi thần Hades nữa... đỉnh Olympus rõ ràng có cớ để mà lo sợ."
Jason không chắc những điều này có nghĩa là gì, nhưng cậu không thích cách Khione mỉm cười – như thể điều này là niềm vui theo định nghĩa của cô ta.
"Vậy ông sẽ giúp chúng tôi?" Jason hỏi vị vua.
Thần Boreas cau mày. "Ta không nói
"Làm ơn đi, thưa Ngài," Piper nói.
Sương giá lan tỏa khắp không gian. Jason run rẩy, và hơi thở cậu bị bốc hơi. Dọc theo các bức tường, trên các tấm thảm thêu màu tía hiện lên hình ảnh của những cánh rừng phủ đầy tuyết, những ngọn núi trơ trụi, và các dòng sông băng. Ở phía trên cao, những dải ruy băng ánh sáng đầy màu sắc – bắc cực quang – từ trần nhà rũ xuống. Một lớp tuyết bao phủ trên mặt sàn, vì thế Jason phải bước đi một cách cẩn thận. Xung quanh phòng là các bức tượng chiến binh băng với kích thước thực đứng sừng sững – một số người mặc áo giáp Hy Lạp, một số lại mặc áo giáp thời trung cổ, một số mặc đồ quân phục hiện đại – tất cả đều đông cứng với các thế tấn công khác nhau, các thanh kiếm vung lên, súng đã được mở nòng và nạp đạn.
Chí ít Jason đã nghĩ rằng họ là các bức tượng. Nhưng khi cậu cố bước qua giữa hai binh sĩ Hy Lạp cầm giáo, họ đã di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, các khớp của họ rạn nứt và phun ra các tinh thể băng khi họ dùng hai ngọn giáo của mình chặn Jason lại.
Từ phía cuối xa của sảnh, giọng một người đàn ông vang lên với thứ ngôn ngữ nghe như tiếng Pháp. Căn phòng quá dài và đầy sương mù, nên Jason không thể nhìn thấy ở phía cuối phòng; nhưng dù cho người đàn ông đó có nói gì đi chăng nữa, những anh chàng lính băng này vẫn không rút lại các ngọn giáo của mình.
"Không sao," Khione nói. "Cha ta vừa mới ra lệnh cho họ không được giết ngươi."
"Tuyệt," Jason nói.
Zethes chọc kiếm vào lưng cậu. "Tiếp tục đi nào, Jason Em."
"Làm ơn đừng gọi tôi như thế."
"Cha ta không phải là một người kiên nhẫn," Zethes cảnh báo, "và Piper xinh đẹp này, buồn thay, kiểu tóc ma thuật đang biến mất rất nhanh. Sau này, có lẽ, ta sẽ cho cô mượn thứ gì đó từ vô vàn các sản phẩm chăm sóc tóc của ta."
"Cám ơn," Piper cằn nhằn.
Họ tiếp tục bước đi, và lớp sương tách ra để lộ một người đàn ông đang ngồi trên ngai băng. Ông có hình thể cường tráng, mặc một bộ vest màu trắng thời trang dường như được dệt từ tuyết, với đôi cánh màu tía đậm trải ra ở hai bên. Mái tóc dài và bộ râu mọc tua tủa được khảm một lớp băng, vì thế Jason không thể nói liệu tóc ông ta có màu xám hay chỉ màu trắng được phủ sương giá. Cặp lông mày cong vòng khiến ông trông như đang giận dữ, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh ấm áp hơn nhiều so với mắt của con gái ông – như thể tính hài hước của ông được chôn vùi đâu đó tận sâu bên dưới tầng đất bị đóng băng vĩnh cửu. Jason hy vọng thế.
"Chào mừng đến nơi này," vị vua nói. "Tên ta là Boreas le Roi. Còn các ngươi?"
Nữ thần tuyết Khione định lên tiếng, nhưng Piper đã bước lên phía trước và khẽ nhún gối cúi chào.
"Cám ơn Ngài," cô nói, "tôi là Piper McLean. Và đây là Jason, con trai thần Zeus."
Vị vua mỉm cười đầy ngạc nhiên. "Cô nói được tiếng Pháp sao? Tốt lắm!"
"Piper, cậu nói được tiếng Pháp ư?" Jason hỏi.
Piper cau mày. "Không. Tại sao?"
"Cậu vừa mới nói bằng tiếng Pháp."
Piper nhấp nháy mắt. "Tớ đã làm sao?"
Vị vua nói thêm điều gì đó, và Piper gật đầu. "Vâng, thưa Ngài."
Vị vua cười lớn và vỗ tay, hoàn toàn hài lòng. Ông nói thêm một vài câu rồi khoát tay về phía con gái mình như thể đuổi cô ta đi.
Khione trông rất phật ý. "Vua nói..."
"Ông ấy nói tôi là con gái của nữ thần Aphrodite," Piper phiên dịch, "vì thế tự nhiênôi có thể nói được tiếng Pháp, vì đó ngôn ngữ của tình yêu. Tôi không hiểu sao nữa. Nhà vua nói rằng Khione sẽ không phải phiên dịch nữa."
Phía sau họ, Zethes cười hô hố, và Khione trao cho anh ta một cái nhìn chết người. Cô ta cứng nhắc cúi đầu với cha mình và bước lùi lại.
Vị vua đánh giá Jason, và Jason quyết định tốt hơn hết là nên cúi chào. "Thưa Đức vua, tôi tên là Jason Grace. Cám ơn ngài vì, ừm, không giết chúng tôi. Liệu tôi có thể hỏi... tại sao một vị thần Hy Lạp lại nói tiếng Pháp ạ?"
Piper có một trao đổi khác với nhà vua.
"Ông ấy nói ngôn ngữ nước chủ nhà của ông," Piper phiên dịch. "Ông ấy bảo tất cả các vị thần đều làm thế. Phần lớn các vị thần nói tiếng Anh vì giờ họ cư trú ở Mỹ, nhưng thần Boreas chưa bao giờ được chào đón ở vương quốc của họ. Lãnh địa của ông ấy luôn ở xa về phía bắc. Những ngày này, ông ấy thích Quebec, vì thế ông ấy nói tiếng Pháp."
Vị vua nói thêm điều gì đó, và mặt Piper trở nên xanh mét.
"Vị vua nói..." Cô ngập ngừng. "Ông ấy nói..."
"Ồ, cho phép ta nói thay nhé," Khione nói. "Cha ta nói ông được lệnh giết cậu. Ta đã nhắc đến điều đó lúc sớm chưa nhỉ?"
Jason cứng người lại. Vị vua vẫn mỉm cười hòa nhã, như thể ông ấy vừa thông báo một tin tốt lành vậy.
"Giết chúng tôi?" Jason nói. "Tại sao?"
"Vì," vị vua nói bằng giọng tiếng Anh nằng nặng, "vua của ta, thần Aeolus đã ra lệnh cho ta."
Thần Boreas đứng dậy. Ông bước xuống từ ngai của mình, và cuộn cánh lại phía sau lưng. Khi ông tiến đến, Khione và Zethes cúi đầu. Jason và Piper làm theo gương họ.
"Ta sẽ hạ cố nói ngôn ngữ của các ngươi," thần Boreas nói, "vì Piper McLean đã thể hiện sự kính trọng ta thông qua ngôn ngữ của ta. Dù sao, ta luôn quý mến con của nữ thần Aphrodite. Còn phần ngươi, Jason Grace, ông chủ Aeolus của ta sẽ không muốn ta giết con trai của thần Zeus... nếu trước đó chưa lắng nghe cẩn thận những gì ngươi nói."
Đồng tiền vàng của Jason dường như nặng dần trong túi quần cậu. Nếu cậu b phải chiến đấu, cậu không thích các cơ hội của mình. Ít nhất phải mất hai giây để triệu hồi thanh kiếm của cậu. Rồi cậu sẽ phải đối đầu với một vị thần, hai người con của ông, và một đội quân đang bị đông khô.
"Thần Aeolus là người đứng đầu các vị thần gió, đúng không ạ?" Jason hỏi. "Sao ông ấy lại muốn chúng tôi chết?"
"Vì các ngươi là á thần," thần Boreas nói, như thể điều này giải thích tất cả. "Công việc của thần Aeolus là quản lý các ngọn gió, và các á thần luôn khiến ông ấy đau đầu. Họ cầu xin ông ấy đặc ân. Họ thả gió ra và tạo ra sự hỗn loạn. Nhưng lời lăng mạ cuối cùng là trận chiến với Typhon vào mùa hè năm ngoái..."
Thần Boreas vẫy tay, và một tấm băng như một chiếc tivi màn hình phẳng xuất hiện trong không trung. Các hình ảnh của cuộc chiến xuất hiện khắp màn hình – một người khổng lồ quấn mình trong các đám mây bão, đang lội ngang qua một con sông hướng về phía đường chân trời của thành phố Manhattan. Các hình người nhỏ bé, phát sáng – các vị thần, Jason đoán – di chuyển quanh hắn ta như những con ong vò vẽ giận dữ, nện lửa và tia chớp vào người con quái vật. Cuối cùng dòng sông biến thành một xoáy nước đồ sộ, và hình người khói đó chìm xuống bên dưới những con sóng và biến mất.
"Gã khổng lồ bão, Typhon," thần Boreas giải thích. "Lần đầu tiên các vị thần đánh bại hắn ta, nhiều niên kỷ trước đây, hắn ta đã không chết một cách êm ả. Cái chết của hắn ta đã giải thoát một loạt các tên tinh linh bão – những cơn gió hoang dại không chịu sự điều khiển của bất cứ ai. Công việc của thần Aeolus là tìm kiếm tất cả và cầm tù chúng trong pháo đài của ông ấy. Những vị thần khác đã không giúp ông ấy. Họ thậm chí còn không xin lỗi vì sự phiền phức đó. Thần Aeolus phải mất nhiều thế kỷ mới tìm hết được tất cả các tên tinh linh bão đó, và tất nhiên điều đó đã khiến ông ấy bực tức. Thế rồi, mùa hè năm ngoái, Typhon lại bị đánh bại lần nữa..."
"Và cái chết của hắn ta đã giải thoát một đợt venti khác," Jason đoán. "Điều đó khiến cho thần Aeolus thậm chí càng giận dữ hơn."
"Đúng thế," thần Boreas đồng ý.
"Nhưng, thưa ngài," Piper nói, "các vị thần không có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại Typhon. Hắn sẽ hủy diệt đỉnh Olympus! Ngoài ra, tại sao lại trừng phạt các á thần vì điều đó?"
Vị vua nhún vai. "Thần Aeolus không thể trút sự giận dữ của mình lên các vị thần. Họ là sếp của ông ấy, và rất mạnh thế ông quay sang trả thù các á thần, những người đã giúp họ trong cuộc chiến. Ông ấy đã ra lệnh cho bọn ta: bất cứ các á thần nào đến tìm bọn ta nhờ giúp đỡ sẽ không được khoan nhượng. Bọn ta phải đập nát khuôn mặt người thường bé nhỏ của các ngươi."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
"Điều đó nghe như... khá quá khích," Jason đánh bạo nói. "Nhưng ông sẽ không đập nát khuôn mặt của chúng tôi, đúng không ạ? Ông sẽ lắng nghe chúng tôi nói trước, vì một khi ông nghe về cuộc tìm kiếm của chúng tôi..."
"Đúng thế, đúng thế," vị vua đồng ý. "Ngươi biết đấy, thần Aeolus cũng đã nói rằng một người con trai của thần Zeus có thể đến tìm kiếm sự giúp đỡ của ta, và nếu điều đó xảy ra, ta nên lắng nghe trước khi tiêu diệt ngươi, vì ngươi có thể – ông ấy đã diễn tả nó như thế nào nhỉ? – làm cho cuộc sống của bọn ta trở nên rất thú vị. Tuy nhiên ta chỉ bị ép phải lắng nghe. Sau đó, ta tự do phán xét nếu ta thấy thích hợp. Nhưng ta sẽ lắng nghe trước. Khione cũng mong muốn điều đó. Biết đâu có thể bọn ta sẽ không giết các ngươi."
Jason cảm thấy như mình có thể thở trở lại. "Tuyệt. Cám ơn."
"Đừng có cám ơn ta." Thần Boreas mỉm cười. "Có rất nhiều cách mà các ngươi có thể làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên thú vị. Đôi khi chúng ta vẫn giữ các á thần để làm trò tiêu khiển cho chúng ta, như các ngươi có thể thấy."
Ông ra dấu về phía các bức tượng băng khác nhau trong phòng.
Piper phát ra âm thanh nghèn nghẹn. "Ý người là... tất cả họ đều là á thần sao? Các á thần bị đóng băng? Họ vẫn đang sống sao?"
"Một câu hỏi hay," thần Boreas thừa nhận, như thể chuyện này chưa bao giờ xảy đến với ông ta trước đây. "Họ không di chuyển trừ phi họ nghe theo lệnh của ta. Phần lớn thời gian, họ đơn thuần là bị đóng băng. Trừ khi họ được rã đông, ta cho là, điều đó sẽ bẩn."
Khione bước ra phía sau Jason và đặt những ngón tay lạnh băng của mình lên cổ cậu. "Cha ta sẽ tặng cho ta một món quà thật dễ thương," cô ta thì thầm bên tai cậu. "Hãy gia nhập vào vương triều chúng ta. Có thể ta sẽ để cho những người bạn của ngươi đi."
"Gì chứ?" Zethes chen vào. "Nếu Khione có được người này, thế thì con cũng xứng đáng có được cô gái. Khione lúc nào cũng có được nhiều quà hơn!"
"Thôi nào, các con," thần Boreas nghiêm nghị nói. "Các vị khách của chúng ta sẽ nghĩ các con thật hư hỏng! Ngoài ra, các con nhanh nhảu quá đấy. Chúng ta vẫn chưa nghe câu chuyện của họ. Rồi chúng ta sẽ quyết định phải làm gì với họ. Giờ thì, Jason Grace, vui lòng giúp chúng ta giải trí nào."
Jason cảm giác như bộ não của cậu đang tắt ngúm đi. Cậu không nhìn Piper vì sợ hãi mà cậu đã quên mất nó. Cậu đã đưa họ tới hoàn cảnh này, và giờ họ sẽ chết – hay tệ hơn, họ sẽ là trò tiêu khiển dành cho các đứa con của thần Boreas và kết thúc bằng việc bị đóng băng mãi mãi trong phòng ngai, hao mòn dần vì vết ẩm mốc trên thực phẩm đông lạnh.
Khione kêu rừ rừ và chọc vào cổ cậu. Jason không tính làm điều đó, nhưng một tia lửa điện phát ra từ da cậu. Một tiếng bốp lớn vang lên, và Khione bay ra phía sau, trượt dài trên mặt sàn.
Zethes cười lớn. "Điều đó thật tuyệt! Ta rất vui vì cậu đã làm điều đó, cho dù ngay bây giờ ta phải giết cậu."
Trong giây lát, vì quá kinh ngạc nên Khione chẳng phản ứng gì. Nhưng rồi không khí quanh cô ta bắt đầu xoáy tròn với một trận bão tuyết thu nhỏ. "Ngươi dám..."
"Ngừng lại," Jason ra lệnh, với tất cả sức mạnh mà cậu có thể gom góp lại. "Các người sẽ không giết chúng tôi. Và các người cũng sẽ không giữ chúng tôi lại. Chúng tôi đang trên đường thực hiện cuộc tìm kiếm vì chính nữ hoàng của các vị thần, nên trừ phi các người muốn nữ thần Hera phá vỡ tất cả các cánh cửa của các người, nếu không các người phải thả chúng tôi đi."
Giọng cậu tự tin rất nhiều so với cậu cảm nhận, nó cũng thu hút được sự chú ý của họ. Bão tuyết của Khione ngừng lại. Zethes hạ thấp thanh kiếm của mình xuống. Cả hai ngập ngừng nhìn cha họ.
"Hừm," thần Boreas nói. Đôi mắt ông lấp lánh, nhưng Jason không thể nói liệu nó biểu thị cho sự giận dữ hay sự thú vị. "Con trai của thần Zeus, lại giúp cho nữ thần Hera sao? Điều này chắc chắn là lần đầu tiên xảy ra. Hãy kể cho chúng ta nghe câu chuyện của các ngươi."
Jason sẽ làm hỏng mọi chuyện ngay lúc này. Cậu không hy vọng có được cơ hội để nói chuyện, và giờ khi cậu có thể, giọng nói lại bỏ rơi cậu.
Piper đã cứu cậu. "Thưa Ngài." Cô lại cúi chào lần nữa với tư thế khác lạ, suy xét đến tính mạng đang như chỉ mành treo chuông của mình. Cô kể cho thần Boreas nghe toàn bộ câu chuyện, từ Grand Canyon cho đến ời tiên tri, tốt hơn và nhanh hơn nhiều so với Jason.
"Tất cả những gì chúng tôi cần là một lời khuyên," Piper kết luận. "Những tên tinh linh bão đó đã tấn công chúng tôi, và chúng đang làm việc cho một bà chủ độc ác nào đó. Nếu chúng tôi tìm thấy họ, có thể chúng tôi sẽ tìm thấy nữ thần Hera."
Vị vua vuốt các cột băng trên bộ râu của ông. Phía bên ngoài các cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, và chỉ có ánh sáng duy nhất được phát ra từ cực quang phía trên đầu, bao phủ toàn bộ mọi thứ trong màu đỏ và xanh biển.
"Ta biết về những tên tinh linh bão đó," thần Boreas nói. "Ta biết nơi chúng ở và nơi chúng giam cầm tù nhân của mình."
"Ý ông là Huấn luyện viên Hedge?" Jason hỏi. "Ông ấy vẫn còn sống sao?"
Thần Boreas bỏ qua câu hỏi đó. "Chỉ lúc này thôi. Nhưng người điều khiển những ngọn gió bão đó... Sẽ thật là liều lĩnh khi đối đầu với bà ta. Sẽ tốt hơn cho các ngươi nếu ở lại đây như các bức tượng băng giá này."
"Nữ thần Hera đang gặp rắc rối," Jason nói. "Trong ba ngày, bà ấy sẽ bị – tôi không biết nữa – phá hủy, tiêu diệt, hay điều gì đó tương tự thế. Và một gã khổng lồ sẽ trỗi dậy."
"Đúng thế," thần Boreas đồng ý. Liệu có phải là trí tưởng tượng của Jason không, hay đúng là ông ấy đã nhìn Khione đầy giận dữ? "Có rất nhiều thứ khủng khiếp đang tỉnh thức. Ngay cả những đứa con của ta cũng không nói cho ta nghe về tất cả các tin tức mà chúng nên nói. Vòng Xoáy Chuyển Động Vĩ Đại của lũ quái vật được bắt đầu với Kronos – người cha thần Zeus của cậu đã tin một cách ngốc nghếch rằng nó sẽ chấm dứt khi các thần Titan bị đánh bại. Nhưng tình hình giờ cũng giống hệt như trước đây. Trận chiến cuối cùng vẫn chưa đến, và kẻ sẽ thức tỉnh còn khủng khiếp hơn nhiều so với bất cứ Titan nào. Các tên tinh linh bão – chúng chỉ là sự khởi đầu. Mặt đất còn có nhiều con quái vật ghê sợ hơn nữa. Khi các con quái vật không còn ở lại Tartarus, và các linh hồn không còn bị kìm chế bởi thần Hades nữa... đỉnh Olympus rõ ràng có cớ để mà lo sợ."
Jason không chắc những điều này có nghĩa là gì, nhưng cậu không thích cách Khione mỉm cười – như thể điều này là niềm vui theo định nghĩa của cô ta.
"Vậy ông sẽ giúp chúng tôi?" Jason hỏi vị vua.
Thần Boreas cau mày. "Ta không nói
"Làm ơn đi, thưa Ngài," Piper nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.