Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 42: Hazel
Rick Riordan
12/07/2020
"CÂY CUNG CỦA ANH!" HAZEL HÉT LỚN.
Frank không hỏi một lời. Anh thả ba-lô xuống và tháo cây cung trên vai ra.
Tim Hazel đập thình thịch. Cô đã không nghĩ đến loại đất lầy này – bãi lầy – kể cả từ trước lúc cô chết. Giờ thì đã quá muộn, cô nhớ lại những cảnh báo đáng sợ mà những người dân địa phương từng nhắc nhở. Lớp bùn lầy và thực vật bị phân hủy khiến cho lớp mặt trông rắn chắc, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cát lún. Nó sâu chừng sáu mét hoặc hơn, và hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi đó.
Cô cố không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu bãi lầy này còn sâu hơn chiều dài của cây cung.
"Giữ chắc một đầu," cô bảo Frank. "Đừng thả ra nhé."
Cô nắm lấy đầu còn lại, hít thật sâu và nhảy vào bãi lầy. Đất che kín phía trên đầu cô.
Ngay lập tức, cô cứng cả người vì nhớ lại một ký ức.
Không phải bây giờ! cô muốn hét lên. Ella nói mình không ngất xỉu nữa mà!
Ồ, nhưng mà cô gái yêu quý của ta ơi, giọng nói của Gaea vang lên, đây có phải là một trong số các cơn ngất xỉu của ngươi đâu. Đây là một ta.
Hazel quay trở lại New Orleans. Cô và mẹ mình đang ngồi trong công viên gần nhà thưởng thức bữa sáng ngoài trời. Cô còn nhớ như in ngày hôm đó. Lúc ấy cô được mười một tuổi. Mẹ Hazel vừa mới bán viên đá quý đầu tiên của cô: một viên kim cương nhỏ. Cả hai người vẫn chưa biết gì về lời nguyền của Hazel.
Nữ hoàng Marie đang trong tâm trạng rất tốt. Bà đã mua nước cam cho Hazle và champagne cho mình, thêm vào đó là món bánh bột chiên rắc sô-cô-la và đường bột. Bà thậm chí còn mua cho Hazel hộp chì màu và tập giấy vẽ mới. Họ ngồi bên nhau, Nữ hoàng Marie ngâm nga vui vẻ trong khi Hazel vẽ tranh.
Xung quanh họ, khu phố Pháp náo động ầm ĩ, sẵn sàng cho Ngày Thứ Ba Béo. Các ban nhạc jazz luyện lập. Xe diễu hành được trang trí hoa tươi mới cắt. Lũ trẻ con cười đùa và rượt đuổi nhau, chúng mang nhiều vòng cổ sặc sỡ đến nỗi hầu như không thể chạy nhảy. Bình minh làm bầu trời biến thành sắc đỏ rực rỡ, không khí ẩm thấp ấm áp tràn ngập hương hoa mộc lan và hoa hồng.
Đấy đã từng là buổi sáng tuyệt vời nhất trong đời Hazel.
"Con có thể ở lại đây." Mẹ cô mỉm cười, nhưng đôi mắt bà trắng dã. Giọng nói kia là của Gaea.
"Cảnh tượng này là giả dối," Hazel nói.
Cô cố tỉnh dậy, nhưng chiếc giường cỏ mềm mại khiến cô thấy lười biếng và buồn ngủ. Mùi bánh mì nướng và sô-cô-la tan chảy thật quyến rũ. Hôm nay là sáng Ngày Thứ Ba Béo, và khắp nơi dường như tràn ngập các cơ may. Hazel gần như tin rằng mình có được một tương lai tươi sáng.
"Cái gì là thật?" Gaea hỏi, qua khuôn mặt của mẹ cô. "Cuộc đời thứ hai của ngươi là thật sao, Hazel? Ngươi được cho là đã chết. Thế việc ngươi đang chìm vào bãi lầy, bị chết ngạt là thật ư?"
"Hãy để tôi giúp bạn tôi!" Hazel cố buộc mình quay trở lại thực tại. Cô có thể hình dung ra tay mình bám chặt lấy đầu mũi cây cung, nhưng ngay cả điều đó cũng đang dần mờ nhạt. Nắm tay của cô đang lơi dần. Mùi hương hoa mộc lan và hoa hồng trở nên áp đảo.
Mẹ cô đưa cho cô một chiếc bánh bột chi
Không, Hazel nghĩ. Đây không phải là mẹ mình. Đây là trò lừa gạt của Gaea.
"Ngươi muốn tìm lại cuộc đời trước đây của mình," Gaea nói. "Ta có thể giúp ngươi. Khoảnh khắc này sẽ tồn tại trong nhiều năm. Ngươi có thể lớn lên ở New Orleans, và mẹ ngươi sẽ yêu quý ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ phải đối phó với gánh nặng lời nguyền. Ngươi có thể ở cùng Sammy..."
"Đây là ảo ảnh!" Hazel nói, nghẹt thở vì hương hoa ngào ngạt.
"Ngươi mới là ảo ảnh, Hazel Levesque ạ. Ngươi được sống lại chỉ vì các vị thần có nhiệm vụ dành cho ngươi. Ta đã có thể lợi dụng ngươi, nhưng Nico mới là người làm thế và lừa dối ngươi. Ngươi nên mừng là ta đã tóm được nó."
"Bị tóm?" Một cảm giác kinh hoảng xuất hiện trong ngực Hazel. "Ý bà là gì?"
Gaea mỉm cười nhấm nháp ly champagne của mình. "Lẽ ra thằng nhóc đó không nên tìm kiếm Các Cánh Cửa thì hơn. Nhưng không sao – đó thật ra không phải là chuyện ngươi cần quan tâm. Một khi thả Thanatos, ngươi sẽ bị ném trở lại Địa ngục và mục nát ở đó mãi mãi. Frank và Percy sẽ chẳng làm gì được đâu. Bạn bè thật sự là những người yêu cầu ngươi phải từ giã cõi đời này sao? Hãy cho ta biết ai là kẻ đang nói dối và ai mới là người nói cho ngươi nghe sự thật."
Hazel tấm tức khóc. Nỗi chua xót dâng trào bên trong cô. Cô đã đánh mất cuộc đời mình một lần. Cô không muốn phải chết lần nữa.
"Đúng thế," Gaea ngâm nga. "Số phận đã định của ngươi là cưới Sammy. Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta sau khi ngươi chết ở Alaska không? Cậu ta lớn lên và chuyển đến Texas. Cậu ta kết hôn và lập gia đình. Nhưng cậu ta không bao giờ quên được ngươi. Cậu ta luôn tự hỏi sao ngươi lại biến mất. Giờ thì cậu ta cũng đã chết – do một cơn đau tim vào năm một chín sáu mươi. Cuộc sống mà các ngươi có thể cùng nhau trải qua luôn ám ảnh cậu ta."
"Thôi đi!" Hazel gào lên. "Chính bà là người đã cướp mất điều đó!"
"Và ngươi có thể lại có nó," Gaea nói. "Định mệnh của ngươi nằm trong tay ta, Hazel ạ. Dù sao ngươi cũng sẽ chết. Nếu ngươi chấp nhận từ bỏ, ía có năng lực khiến cái chết đến với ngươi một cách dễ chịu đấy. Quên việc cứu Percy Jackson đi. Cậu ta thuộc về ta. Ta sẽ giữ cậu ta an toàn trong lòng đất cho đến khi ta sẵn sàng lợi dụng cậu ta. Ngươi có thể tận hưởng phần đời còn lại trong những khoảnh khắc cuối cùng – trưởng thành, cưới Sammy. Tất cả những gì ngươi cần làm là buông tay ra."
Hazel siết chặt lấy cây cung. Bên dưới có thứ gì đó chụp vào hai mắt cá chân cô, nhưng cô không hoảng hốt. Cô biết đó là Percy đang bị nghẹt thở, đang cố nắm lấy cơ hội để sống một cách vô vọng.
Hazel trừng mắt nhìn nữ thần. "Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với bà! THẢ-CHÚNG-TÔI-ĐI!"
Khuôn mặt mẹ cô mờ đi. Buổi sáng ở New Orleans tan biến thành một cảnh tối tăm. Hazel đang ngập sâu trong bùn, một tay giữ chắc cây cung, hai tay Percy bám lấy mắt cá chân cô, ngập sâu trong bóng tối. Hazel lắc lắc đầu mũi cung đến điên cuồng. Frank dốc hết sức kéo cô lên thật mạnh, gần như khiến cánh tay cô văng ra khỏi khớp nối.
Khi cô mở mắt ra, cô đang nằm trên bãi cỏ, cả người đầy rác rưởi. Percy nằm sóng soài dưới chân cô, đang ho hắng và phun bùn trong miệng ra.
Frank lượn qua lượn lại phía trên họ, miệng hô hét, "Ôi thánh thần ơi! Ôi thánh thần ơi! Ôi thánh thần ơi!"
Anh lôi từ túi của mình ra vài bộ quần áo dự trữ và bắt đầu lau mặt cho Hazel, nhưng việc đó chẳng hiệu quả cho lắm. Anh lôi Percy tránh xa khỏi bãi lầy.
"Hai người ở dưới đấy lâu quá!" Frank kêu lên. "Anh không nghĩ – ôi thánh thần ơi, đừng bao giờ làm điều tương tự như thế nữa nhé!"
Anh ôm chặt lấy Hazel.
"Em không... thở được," cô nghẹt thở.
"Xin lỗi!" Frank tiếp tục giúp họ lau sạch và làm ầm lên. Cuối cùng, anh cũng đưa họ đến bên vệ đường, nơi họ ngồi run rẩy và phun các cục bùn ra khỏi miệng.
Hai tay Hazel mất hết cảm giác. Cô không chắc liệu mình bị lạnh hay là bị sốc, nhưng cô cố giải thích về bãi lầy, về cảnh mộng mà cô nhìn thấy khi ở bên dưới. Không đả động gì đến Samm phần đó vẫn quá đỗi đau đớn để có thể nhắc lại – nhưng cô đã kể cho họ nghe lời đề nghị về một cuộc sống ảo của Gaea và lời tuyên bố rằng bà ta đã bắt được em trai Nico của cô. Hazel không muốn giữ lại chuyện đó trong lòng. Cô sợ rằng sự tuyệt vọng sẽ hạ gục mình mất.
Percy xoa xoa hai vai. Đôi môi anh ấy xanh lét. "Em... em đã cứu anh, Hazel. Chúng ta sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy đến với Nico, anh hứa đấy."
Hazel nheo mắt nhìn mặt trời giờ đã lên cao. Ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nó vẫn không làm cô ngừng run rẩy. "Dường như Gaea để chúng ta đi quá dễ dàng nhỉ?"
Percy giật một cục bùn trên tóc xuống. "Có lẽ bà ta vẫn muốn sử dụng chúng ta làm những con tốt. Có lẽ bà ta chỉ đang nói vớ vẩn nhằm làm xáo trộn tâm trí em."
"Bà ta biết cần nói những gì," Hazel đồng ý. "Bà ta biết cách tác động đến em."
Frank choàng áo khoác của mình quanh hai vai cô. "Đây mới là cuộc sống thật. Em biết điều đó mà, đúng không? Bọn anh sẽ không để em phải chết lần nữa."
Giọng anh thật kiên quyết. Hazel chẳng muốn tranh cãi, nhưng cô không sao mường tượng ra cách Frank có thể ngăn cản Tử Thần. Cô áp tay vào túi áo khoác, nơi mẩu gỗ cháy dở của Frank vẫn được bọc lại kỹ càng. Cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với anh nếu cô chìm trong bùn mãi mãi. Nói không chừng như thế sẽ cứu được anh. Ở dưới đó, lửa sẽ không bén vào mẩu gỗ.
Cô sẽ hy sinh bất cứ điều gì để Frank được an toàn. Có thể không phải lúc nào cô cũng có lòng tin mạnh mẽ như thế, nhưng Frank đã tin tưởng cô bằng mạng sống của mình. Anh tin cô. Cô không chịu nổi ý nghĩ sẽ có chuyện tệ hại xảy đến cho anh.
Cô liếc nhìn mặt trời đang lên... Thời gian sắp hết. Cô nghĩ về Hylla, Nữ hoàng của các nữ chiến binh Amazon ở Seattle. Tính đến thời điểm này, hẳn Hylla đã phải đấu liên tiếp hai đêm với Otrera, đấy là nếu như cô ấy còn sống sót. Cô ấy đang trông mong Hazel sẽ giải thoát cho Tử Thần thành công.
Cô cố đứng lên. Gió từ Vịnh Phục Sinh thổi đến vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ của cô. "Chúng ta nên lên đường thôi.
Percy nhìn xuống mặt đường. Đôi môi anh ấy đã trở lại bình thường. "Có khách sạn hay nơi nào đó chúng ta có thể vệ sinh sạch sẽ chút không? Ý anh là... các khách sạn chấp nhận cho những người đầy bùn được phép đi vào ấy?"
"Em không chắc lắm," Hazel thú nhận.
Cô nhìn thị trấn phía bên dưới và không thể tin là nó đã phát triển nhanh như thế từ năm 1942. Bến tàu chính đã được dời sang phía đông khi thị trấn mở rộng. Phần lớn các tòa nhà ở đây đều mới mẻ với cô, nhưng hệ thống các con đường trung tâm thị trấn trông khá quen thuộc. Cô nghĩ là mình vừa nhận ra vài kho hàng nằm dọc theo bờ biển. "Có lẽ em biết một nơi chúng ta có thể tắm rửa thay quần áo."
Frank không hỏi một lời. Anh thả ba-lô xuống và tháo cây cung trên vai ra.
Tim Hazel đập thình thịch. Cô đã không nghĩ đến loại đất lầy này – bãi lầy – kể cả từ trước lúc cô chết. Giờ thì đã quá muộn, cô nhớ lại những cảnh báo đáng sợ mà những người dân địa phương từng nhắc nhở. Lớp bùn lầy và thực vật bị phân hủy khiến cho lớp mặt trông rắn chắc, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cát lún. Nó sâu chừng sáu mét hoặc hơn, và hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi đó.
Cô cố không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu bãi lầy này còn sâu hơn chiều dài của cây cung.
"Giữ chắc một đầu," cô bảo Frank. "Đừng thả ra nhé."
Cô nắm lấy đầu còn lại, hít thật sâu và nhảy vào bãi lầy. Đất che kín phía trên đầu cô.
Ngay lập tức, cô cứng cả người vì nhớ lại một ký ức.
Không phải bây giờ! cô muốn hét lên. Ella nói mình không ngất xỉu nữa mà!
Ồ, nhưng mà cô gái yêu quý của ta ơi, giọng nói của Gaea vang lên, đây có phải là một trong số các cơn ngất xỉu của ngươi đâu. Đây là một ta.
Hazel quay trở lại New Orleans. Cô và mẹ mình đang ngồi trong công viên gần nhà thưởng thức bữa sáng ngoài trời. Cô còn nhớ như in ngày hôm đó. Lúc ấy cô được mười một tuổi. Mẹ Hazel vừa mới bán viên đá quý đầu tiên của cô: một viên kim cương nhỏ. Cả hai người vẫn chưa biết gì về lời nguyền của Hazel.
Nữ hoàng Marie đang trong tâm trạng rất tốt. Bà đã mua nước cam cho Hazle và champagne cho mình, thêm vào đó là món bánh bột chiên rắc sô-cô-la và đường bột. Bà thậm chí còn mua cho Hazel hộp chì màu và tập giấy vẽ mới. Họ ngồi bên nhau, Nữ hoàng Marie ngâm nga vui vẻ trong khi Hazel vẽ tranh.
Xung quanh họ, khu phố Pháp náo động ầm ĩ, sẵn sàng cho Ngày Thứ Ba Béo. Các ban nhạc jazz luyện lập. Xe diễu hành được trang trí hoa tươi mới cắt. Lũ trẻ con cười đùa và rượt đuổi nhau, chúng mang nhiều vòng cổ sặc sỡ đến nỗi hầu như không thể chạy nhảy. Bình minh làm bầu trời biến thành sắc đỏ rực rỡ, không khí ẩm thấp ấm áp tràn ngập hương hoa mộc lan và hoa hồng.
Đấy đã từng là buổi sáng tuyệt vời nhất trong đời Hazel.
"Con có thể ở lại đây." Mẹ cô mỉm cười, nhưng đôi mắt bà trắng dã. Giọng nói kia là của Gaea.
"Cảnh tượng này là giả dối," Hazel nói.
Cô cố tỉnh dậy, nhưng chiếc giường cỏ mềm mại khiến cô thấy lười biếng và buồn ngủ. Mùi bánh mì nướng và sô-cô-la tan chảy thật quyến rũ. Hôm nay là sáng Ngày Thứ Ba Béo, và khắp nơi dường như tràn ngập các cơ may. Hazel gần như tin rằng mình có được một tương lai tươi sáng.
"Cái gì là thật?" Gaea hỏi, qua khuôn mặt của mẹ cô. "Cuộc đời thứ hai của ngươi là thật sao, Hazel? Ngươi được cho là đã chết. Thế việc ngươi đang chìm vào bãi lầy, bị chết ngạt là thật ư?"
"Hãy để tôi giúp bạn tôi!" Hazel cố buộc mình quay trở lại thực tại. Cô có thể hình dung ra tay mình bám chặt lấy đầu mũi cây cung, nhưng ngay cả điều đó cũng đang dần mờ nhạt. Nắm tay của cô đang lơi dần. Mùi hương hoa mộc lan và hoa hồng trở nên áp đảo.
Mẹ cô đưa cho cô một chiếc bánh bột chi
Không, Hazel nghĩ. Đây không phải là mẹ mình. Đây là trò lừa gạt của Gaea.
"Ngươi muốn tìm lại cuộc đời trước đây của mình," Gaea nói. "Ta có thể giúp ngươi. Khoảnh khắc này sẽ tồn tại trong nhiều năm. Ngươi có thể lớn lên ở New Orleans, và mẹ ngươi sẽ yêu quý ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ phải đối phó với gánh nặng lời nguyền. Ngươi có thể ở cùng Sammy..."
"Đây là ảo ảnh!" Hazel nói, nghẹt thở vì hương hoa ngào ngạt.
"Ngươi mới là ảo ảnh, Hazel Levesque ạ. Ngươi được sống lại chỉ vì các vị thần có nhiệm vụ dành cho ngươi. Ta đã có thể lợi dụng ngươi, nhưng Nico mới là người làm thế và lừa dối ngươi. Ngươi nên mừng là ta đã tóm được nó."
"Bị tóm?" Một cảm giác kinh hoảng xuất hiện trong ngực Hazel. "Ý bà là gì?"
Gaea mỉm cười nhấm nháp ly champagne của mình. "Lẽ ra thằng nhóc đó không nên tìm kiếm Các Cánh Cửa thì hơn. Nhưng không sao – đó thật ra không phải là chuyện ngươi cần quan tâm. Một khi thả Thanatos, ngươi sẽ bị ném trở lại Địa ngục và mục nát ở đó mãi mãi. Frank và Percy sẽ chẳng làm gì được đâu. Bạn bè thật sự là những người yêu cầu ngươi phải từ giã cõi đời này sao? Hãy cho ta biết ai là kẻ đang nói dối và ai mới là người nói cho ngươi nghe sự thật."
Hazel tấm tức khóc. Nỗi chua xót dâng trào bên trong cô. Cô đã đánh mất cuộc đời mình một lần. Cô không muốn phải chết lần nữa.
"Đúng thế," Gaea ngâm nga. "Số phận đã định của ngươi là cưới Sammy. Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta sau khi ngươi chết ở Alaska không? Cậu ta lớn lên và chuyển đến Texas. Cậu ta kết hôn và lập gia đình. Nhưng cậu ta không bao giờ quên được ngươi. Cậu ta luôn tự hỏi sao ngươi lại biến mất. Giờ thì cậu ta cũng đã chết – do một cơn đau tim vào năm một chín sáu mươi. Cuộc sống mà các ngươi có thể cùng nhau trải qua luôn ám ảnh cậu ta."
"Thôi đi!" Hazel gào lên. "Chính bà là người đã cướp mất điều đó!"
"Và ngươi có thể lại có nó," Gaea nói. "Định mệnh của ngươi nằm trong tay ta, Hazel ạ. Dù sao ngươi cũng sẽ chết. Nếu ngươi chấp nhận từ bỏ, ía có năng lực khiến cái chết đến với ngươi một cách dễ chịu đấy. Quên việc cứu Percy Jackson đi. Cậu ta thuộc về ta. Ta sẽ giữ cậu ta an toàn trong lòng đất cho đến khi ta sẵn sàng lợi dụng cậu ta. Ngươi có thể tận hưởng phần đời còn lại trong những khoảnh khắc cuối cùng – trưởng thành, cưới Sammy. Tất cả những gì ngươi cần làm là buông tay ra."
Hazel siết chặt lấy cây cung. Bên dưới có thứ gì đó chụp vào hai mắt cá chân cô, nhưng cô không hoảng hốt. Cô biết đó là Percy đang bị nghẹt thở, đang cố nắm lấy cơ hội để sống một cách vô vọng.
Hazel trừng mắt nhìn nữ thần. "Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với bà! THẢ-CHÚNG-TÔI-ĐI!"
Khuôn mặt mẹ cô mờ đi. Buổi sáng ở New Orleans tan biến thành một cảnh tối tăm. Hazel đang ngập sâu trong bùn, một tay giữ chắc cây cung, hai tay Percy bám lấy mắt cá chân cô, ngập sâu trong bóng tối. Hazel lắc lắc đầu mũi cung đến điên cuồng. Frank dốc hết sức kéo cô lên thật mạnh, gần như khiến cánh tay cô văng ra khỏi khớp nối.
Khi cô mở mắt ra, cô đang nằm trên bãi cỏ, cả người đầy rác rưởi. Percy nằm sóng soài dưới chân cô, đang ho hắng và phun bùn trong miệng ra.
Frank lượn qua lượn lại phía trên họ, miệng hô hét, "Ôi thánh thần ơi! Ôi thánh thần ơi! Ôi thánh thần ơi!"
Anh lôi từ túi của mình ra vài bộ quần áo dự trữ và bắt đầu lau mặt cho Hazel, nhưng việc đó chẳng hiệu quả cho lắm. Anh lôi Percy tránh xa khỏi bãi lầy.
"Hai người ở dưới đấy lâu quá!" Frank kêu lên. "Anh không nghĩ – ôi thánh thần ơi, đừng bao giờ làm điều tương tự như thế nữa nhé!"
Anh ôm chặt lấy Hazel.
"Em không... thở được," cô nghẹt thở.
"Xin lỗi!" Frank tiếp tục giúp họ lau sạch và làm ầm lên. Cuối cùng, anh cũng đưa họ đến bên vệ đường, nơi họ ngồi run rẩy và phun các cục bùn ra khỏi miệng.
Hai tay Hazel mất hết cảm giác. Cô không chắc liệu mình bị lạnh hay là bị sốc, nhưng cô cố giải thích về bãi lầy, về cảnh mộng mà cô nhìn thấy khi ở bên dưới. Không đả động gì đến Samm phần đó vẫn quá đỗi đau đớn để có thể nhắc lại – nhưng cô đã kể cho họ nghe lời đề nghị về một cuộc sống ảo của Gaea và lời tuyên bố rằng bà ta đã bắt được em trai Nico của cô. Hazel không muốn giữ lại chuyện đó trong lòng. Cô sợ rằng sự tuyệt vọng sẽ hạ gục mình mất.
Percy xoa xoa hai vai. Đôi môi anh ấy xanh lét. "Em... em đã cứu anh, Hazel. Chúng ta sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy đến với Nico, anh hứa đấy."
Hazel nheo mắt nhìn mặt trời giờ đã lên cao. Ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nó vẫn không làm cô ngừng run rẩy. "Dường như Gaea để chúng ta đi quá dễ dàng nhỉ?"
Percy giật một cục bùn trên tóc xuống. "Có lẽ bà ta vẫn muốn sử dụng chúng ta làm những con tốt. Có lẽ bà ta chỉ đang nói vớ vẩn nhằm làm xáo trộn tâm trí em."
"Bà ta biết cần nói những gì," Hazel đồng ý. "Bà ta biết cách tác động đến em."
Frank choàng áo khoác của mình quanh hai vai cô. "Đây mới là cuộc sống thật. Em biết điều đó mà, đúng không? Bọn anh sẽ không để em phải chết lần nữa."
Giọng anh thật kiên quyết. Hazel chẳng muốn tranh cãi, nhưng cô không sao mường tượng ra cách Frank có thể ngăn cản Tử Thần. Cô áp tay vào túi áo khoác, nơi mẩu gỗ cháy dở của Frank vẫn được bọc lại kỹ càng. Cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với anh nếu cô chìm trong bùn mãi mãi. Nói không chừng như thế sẽ cứu được anh. Ở dưới đó, lửa sẽ không bén vào mẩu gỗ.
Cô sẽ hy sinh bất cứ điều gì để Frank được an toàn. Có thể không phải lúc nào cô cũng có lòng tin mạnh mẽ như thế, nhưng Frank đã tin tưởng cô bằng mạng sống của mình. Anh tin cô. Cô không chịu nổi ý nghĩ sẽ có chuyện tệ hại xảy đến cho anh.
Cô liếc nhìn mặt trời đang lên... Thời gian sắp hết. Cô nghĩ về Hylla, Nữ hoàng của các nữ chiến binh Amazon ở Seattle. Tính đến thời điểm này, hẳn Hylla đã phải đấu liên tiếp hai đêm với Otrera, đấy là nếu như cô ấy còn sống sót. Cô ấy đang trông mong Hazel sẽ giải thoát cho Tử Thần thành công.
Cô cố đứng lên. Gió từ Vịnh Phục Sinh thổi đến vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ của cô. "Chúng ta nên lên đường thôi.
Percy nhìn xuống mặt đường. Đôi môi anh ấy đã trở lại bình thường. "Có khách sạn hay nơi nào đó chúng ta có thể vệ sinh sạch sẽ chút không? Ý anh là... các khách sạn chấp nhận cho những người đầy bùn được phép đi vào ấy?"
"Em không chắc lắm," Hazel thú nhận.
Cô nhìn thị trấn phía bên dưới và không thể tin là nó đã phát triển nhanh như thế từ năm 1942. Bến tàu chính đã được dời sang phía đông khi thị trấn mở rộng. Phần lớn các tòa nhà ở đây đều mới mẻ với cô, nhưng hệ thống các con đường trung tâm thị trấn trông khá quen thuộc. Cô nghĩ là mình vừa nhận ra vài kho hàng nằm dọc theo bờ biển. "Có lẽ em biết một nơi chúng ta có thể tắm rửa thay quần áo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.