Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 51

Hồ Sinh Hữu Mộng

27/12/2021

Văn Khê tắm rửa xong, nghe Mạc Thần sấy khô tóc, sau đó không xuống tầng, trực tiếp trở về phòng nằm trên giường.

Bây giờ là hơn mười giờ tối, Thương Lang, Ngải Triết, Lộ Bỉ còn đang livestream 3vs3, hơn nữa còn lấy một tổ hợp tên là Lang Trư Lộ.

Văn Khê xem livestream của bọn họ một lát, tiện tay quăng một chút quà tặng lướt qua cảm giác tồn tại, quyết đoán rời khỏi app livestream, đắp chăn tắt đèn.

Hôm nay cậu thật sự mệt muốn chết, lần đầu tiên giao đấu với đội mạnh, thần kinh ở trạng thái căng thẳng một thời gian dài, dẫn đến tinh thần suy kiệt nghiêm trọng, có loại cảm giác có thể ngủ một ngày một đêm.

Bên kia, Mạc Thần còn đang giải thích cho Lăng Sơ Dật và Trần Úy.

Căn bản hắn nói rất nhanh, nhưng sau khi Văn Khê đi, gần như hắn không còn lo lắng, nói càng ngày càng chậm cũng càng ngày càng nhỏ, Lăng Sơ Dật với Trần Úy nghe được ngày càng tuyệt vọng.

Nhưng mà hai người biết Mạc Thần cũng rất mệt, hoàn toàn là cố gắng chống đỡ giúp bọn họ giải thích, cho nên, vì không phụ kỳ vọng của đội trưởng, bọn họ có mệt mỏi đến đâu cũng nghe rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối không đưa ra nửa câu khác thường, cũng không phàn nàn nửa câu.

(Trên thực tế, chủ yếu là sợ.)

Rốt cuộc hơn 11 giờ, Mạc Thần đều nói xong những gì nên nói, mọi người đi tắm rửa, rồi ngủ.

Mạc Thần tắm rửa xong đi ra, nhớ tới điện thoại di động của mình để ở phòng họp nên xuống tầng lấy, kết quả phát hiện một mình huấn luyện viên Trần Tiêu ngồi trong sảnh lớn hút thuốc.

"Cậu không ngủ?" Mạc Thần thuận miệng hỏi một câu, đi vào phòng họp.

Lúc cầm điện thoại di động đi ra, Trần Tiêu nghe được cũng không quay đầu lại nói: "Buổi tối luôn dễ suy nghĩ quá nhiều... Văn Khê đến rồi, năm sau chúng ta có thể giành chức vô địch chứ?"

Mạc Thần "Ừ" một tiếng, trong giọng nói không có chút chần chờ nào.

Trần Tiêu: "Cho nên rất cảm thán... Chúng ta đã từng ở rất gần nhà vô địch, gần như trong tầm tay."

Mạc Thần ngẩn người, lập tức đoán được hắn ở đây kinh ngạc cái gì.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Trần Tiêu: "Có đôi khi cảm thấy rất có lỗi với cậu, nếu như khi đó tôi mạnh hơn một chút..."

"Đừng nói nữa, không có ý nghĩa." Mạc Thần thốt lên, "Sang năm đoạt quán quân cũng vậy."

Sau đó, không đợi Trần Tiêu đáp lại, Mạc Thần đã nói tiếp: "Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, mặc kệ mọi người nhìn chuyện kia như thế nào, cũng mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, chuyện thảo luận đã không còn ý nghĩa, còn không bằng ngẫm lại sang năm đoạt quán quân như thế nào."

Trần Tiêu bất đắc dĩ cười cười: "Nói cũng đúng..."

"Hơn nữa." Mạc Thần dừng một chút, "Nếu năm ngoái đã đoạt quán quân, tôi cũng không gặp được Văn Khê."

Trần Tiêu sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại hắn nói cái gì, gần như là tự động hỏi ra miệng: "Cậu thật sự thích cậu ấy?"

"Ừ." Lúc này đây, Mạc Thần chẳng những không phủ nhận, ngược lại rất sảng khoái thừa nhận.

Rốt cuộc hắn xác định mình thích Văn Khê —— Không phải loại thích đơn thuần này, mà là loại thích bị đối phương hấp dẫn thật sâu, muốn tiếp xúc nhiều hơn với cậu.

Hắn có thể cảm nhận được trái tim của mình.

Lúc Lăng Sơ Dật và Trần Úy gặm CP bọn họ, hắn theo bản năng muốn phản bác, nhưng trong lòng lại mừng rỡ với thỏa mãn, thậm chí hy vọng bọn họ nói thêm vài câu.

Lúc mời Văn Khê đến nhà mình, hình ảnh trước tiên hắn nghĩ đến, lại là chia sẻ kho báu nhiều năm của mình cho Văn Khê —— đây tuyệt đối không phải là giới hạn mà bạn bè bình thường có thể vượt qua.

Cho nên Mạc Thần nghiêm túc xem xét và suy tư một chút cảm giác của mình đối với Văn Khê, xác định đây là cảm giác thích một người không sai được.

Trần Tiêu không nghĩ tới lần này hắn thừa nhận dứt khoát lưu loát như vậy, sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại, sau đó theo bản năng hỏi một câu: "Khi nào thổ lộ?"

"Xem tình huống đã." Mạc Thần không sao cả nói, "Là của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi."

Lời này nghe có chút kiêu ngạo, tựa như Văn Khê là con mồi của hắn.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác, cũng là Mạc Thần phóng túng Văn Khê.

Hắn muốn Văn Khê, nhưng hắn sẽ không cưỡng cầu, tất cả đều xem Văn Khê chọn như thế nào.

Trần Tiêu không nói gì nữa, sau khi hít một hơi thuốc, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đi lên tầng: "Đi ngủ đi, tôi cũng muốn ngủ."

Mạc Thần "Ừ" một tiếng.

Ngày hôm sau, Mạc Thần như thường lệ rời giường trước 8 giờ.

Trần Úy xuống tầng lúc 9 giờ, bị Mạc Thần lạnh lùng trừng mắt một cái.

Trần Úy hoảng sợ: "Tôi đi mua bữa sáng! Đội trưởng, cậu muốn ăn gì!"

"Tùy ý." Mạc Thần nhàn nhạt nói, hơi thu lại khí lạnh mình phóng thích.

Lúc Trần Úy mua xong bữa sáng trở về, Lăng Sơ Dật xuống tầng.

Vừa xuống tầng đã đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Mạc Thần, sợ tới mức giật mình: "Đội trưởng tôi sai rồi! Tôi sẽ rót nước cho anh!"

Mạc Thần cái gì cũng không nói, yên lặng thu hồi tầm mắt lại, dùng bữa sáng.

Sau đó, gần 10:00 ...

Mạc Thần: "Văn Khê còn đang ngủ?"

Trần Úy: "Hình như là vậy."

Mạc Thần: "À."

"Muốn tôi đánh thức anh ấy dậy không?" Lăng Sơ Dật thăm dò hỏi.

"Không cần." Mạc Thần thốt ra, trong giọng nói không có chút ý tứ muốn trách cứ, "Ngày hôm qua anh ấy quá mệt, để anh ấy ngủ thêm một lát."

Lăng Sơ Dật và Trần Úy: ...

Chắc bọn họ không mệt...

Nhưng biết sao giờ? Ai bảo vợ Mạc Thần là Văn Khê chứ không phải bọn họ chứ?

Vốn Văn Khê rất khó rời giường, hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, mặc dù bị đồng hồ báo thức đánh thức cũng trốn trong chăn không muốn đi ra.

Nghĩ chỉ làm ổ một lát nữa, liền một lát, sau đó lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi cậu thức dậy lần nữa, nhìn vào điện thoại di động, đã gần đến giờ ăn trưa!

"ĐM!" Cậu sợ tới mức trong nháy mắt tỉnh táo lại, xốc chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo xuống tầng.

Vốn tưởng lúc này tất cả mọi người đều đang huấn luyện, nhưng mà xuống tầng nhìn, phát hiện đúng thật Lăng Sơ Dật với Trần Úy đang huấn luyện, Mạc Thần lại ngồi ở trong sảnh lớn, giống như đang chờ cậu.

Văn Khê có chút xấu hổ ho khan một tiếng, rón rén đi qua.

Kết quả còn chưa kịp đi đến bên cạnh hắn, đã nghe thấy một tiếng cười.

"Sao thế? Đi nhẹ như vậy là muốn đánh lén tôi hả?" Mạc Thần cũng không quay đầu lại nói, lấy mu bàn tay đẩy bữa sáng trước mặt sang vị trí bên cạnh, "Trước cứ ăn tạm lót dạ đã." Dừng một chút, "Đánh răng chưa?"

"Chưa..." Văn Khê ngủ quên lâu như vậy, nào còn dũng khí đánh răng rồi lại xuống?

Mạc Thần bất đắc dĩ nói: "Đi đánh răng rửa mặt đã."

"À..." Văn Khê sững sờ đáp, gần như là theo bản năng quay về, chờ lên hai tầng cầu thang, bây giờ mới nhớ tới chỗ nào không đúng, quay đầu lại nhìn Mạc Thần, "Cậu không mắng tôi sao?"

"Tại sao lại mắng anh?" Mạc Thần nghiêng đầu cùng cậu nhìn thẳng, trên mặt không thấy u ám "Ngủ quá mà thôi, tôi biết không phải anh cố ý."

Xác định thật sự Mạc Thần không tức giận, cuối cùng Văn Khê cũng hoàn toàn yên lòng, nhẹ nhàng thở ra: "Xin lỗi, ngày mai tôi sẽ dậy sớm một chút"

Mạc Thần: "Ừ."

Văn Khê: "Vậy tôi đi đánh răng rửa mặt trước?"

Mạc Thần: "Ừ."

Được phép, Văn Khê bước nhanh lên tầng, vì thế không biết, không lâu sau khi cậu lên, Mạc Thần tự giác nhếch khóe môi, bộ dáng rất thỏa mãn.

—— Hôm nay Văn Khê cũng đáng yêu quá!



Văn Khê nói được làm được, quả thật mấy ngày kế tiếp không ngủ quên nữa.

Trước tết, bọn họ lại hẹn thêm vài trận huấn luyện với các chiến đội khác, có thắng có thua.

Sau đó thoáng cái đã đến tết.

Câu lạc bộ được nghỉ một tuần, các thành viên chiến đội lần lượt về nhà.

Lần này về nhà, cuối cùng Văn Khê cũng nói chuyện mình đánh chuyên nghiệp, tuy quá trình có chút gian nan, nhưng cuối cùng cũng nhận được sự hiểu biết và ủng hộ của người nhà.

Mẹ cậu chủ yếu quan tâm đến ba điều.

"Con có thể làm gì sau khi giải nghệ?"

Văn Khê: "Livestream."

"Có thể nuôi sống bản thân không?"

Văn Khê: "Có ạ."

"Tích góp được tiền mua nhà cưới vợ hả?"

Văn Khê: "... Nhà thì có thể mua, nhưng con không có ý định kết hôn trong thời gian này."

"Con thích đàn ông?"

Văn Khê: "........."

Vấn đề này có chút vượt biên giới, Văn Khê hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng ngay cả khi cậu không trả lời, mẹ cậu đã biết câu trả lời từ khuôn mặt của cậu: "Được rồi, tùy thuộc vào con. Ngay từ khi con tốt nghiệp, mẹ đã nói, yêu cầu của mẹ dành cho con chỉ có một, chính là sống hạnh phúc. Muốn dựa vào cái gì để kiếm tiền là việc của con, kết hôn hay không cũng là chuyện của con, miễn là con không phạm pháp, không vay tiền, chúng ta không tìm kiếm bất cứ điều gì từ con nữa."

Nghe được đoạn này, Văn Khê thoải mái thở phào nhẹ nhõm, cười "Vâng" một tiếng.

Văn Khê đã trưởng thành, không thích ở chung với ba mẹ, cho nên, chỉ là về nhà cùng ba mẹ tụ tập ăn một bữa cơm, xong lại chạy về câu lạc bộ.

Nhưng mà cậu quên mất, câu lạc bộ khác với căn nhà cậu thuê ở bên ngoài, chìa khóa cửa chính không có trong tay cậu, không phải cậu muốn về là có thể về.

Cho nên, trời lạnh, Văn Khê đứng trước câu lạc bộ CLM, nhìn cánh cửa đóng chặt ngẩn người rất lâu.

Thật ra lúc này cách làm chính xác nhất hẳn là quay về đường cũ, về nhà ở thêm hai ngày nữa, nhưng Văn Khê cảm thấy, vừa mới tạm biệt ba mẹ đã trở về không có mặt mũi, hơn nữa một đường tới đây tốn thời gian tốn sức lại tốn tiền...

Văn Khê thở dài, kéo điện thoại di động ra khỏi túi, cố nhịn lạnh cởi một cái găng tay ra, lật xem danh bạ.

Lúc trượt đến cái tên Mạc Thần, ngón tay dừng lại, chần chờ một chút vẫn là ấn gọi.

Lúc này Mạc Thần đang tham gia tiệc rượu ba mẹ làm, nhận được điện thoại của Văn Khê, gần như là nhận ngay.

Hắn còn đặt riêng chuông điện thoại của Văn Khê, cho nên chỉ cần nghe tiếng chuông là có thể phân biệt được cuộc điện thoại này là Văn Khê gọi tới.

"Văn Khê?"

"Alo, đội trưởng..." Văn Khê không biết nên nói như thế nào, "Khi nào câu lạc bộ mở cửa?"

"Hai ngày sau, làm sao thế?" Mạc Thần nói xong, nghe được trong giọng Văn Khê có gió, còn rất lớn, chứng tỏ hiện tại Văn Khê đang ở bên ngoài.

Văn Khê: "Chìa khóa cửa chính nằm trong tay ai?"

"Tôi." Mạc Thần đáp ứng, lập tức đoán được cái gì, "Anh ở cửa câu lạc bộ?"

Văn Khê: "Ừ..."

Nghe được câu trả lời này, thật sự Mạc Thần vừa tức vừa buồn cười: "Khi trở về anh không gọi điện thoại cho tôi trước hả?"

Văn Khê: "Quên mất..."

"Tìm cửa hàng còn mở ở gần đó vào tránh gió một chút, lập tức tôi tới đón anh."

Mạc Thần không hổ là Mạc Thần, sau khi biết tình cảnh của Văn Khê, lập tức hạ quyết định, cúp điện thoại đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Sau khi lên xe hắn mới nhớ tới việc gửi tin nhắn cho ba mình để giải thích lý do rời bữa tiệc, chỉ có bốn từ: Con đi đón người.

Bởi vì khi còn bé Mạc Thần bị ngoài ý muốn, ba mẹ đều rất chiều hắn, gần như là hắn muốn làm cái gì đều để cho hắn làm cái đó, cho nên sau khi ba hắn đọc được tin nhắn này chỉ trả lời bốn chữ: Trên đường cẩn thận.

Mạc Thần nhìn thấy bốn chữ này, nhưng vừa nghĩ đến Văn Khê đứng một mình ở cửa câu lạc bộ lạnh run rẩy, bộ dáng lảo đảo, vừa buồn cười vừa lo lắng, cho nên vẫn là tận khả năng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới câu lạc bộ.

Sau đó thuận lợi đón được Văn Khê của hắn.

Trên xe Mạc Thần bật điều hòa sưởi, lúc Văn Khê lên xe, cảm nhận được hơi nóng đập vào mặt, nhất thời có loại cảm giác sống lại: "Chào buổi chiều nha, đội trưởng..."

Nhìn thấy bộ dáng cậu dùng áo lông bọc mình thành gấu, rốt cuộc Mạc Thần không nhịn được cười ra tiếng: "Anh có ngốc không?"

Văn Khê lập tức lấy mặt biểu thị không hài lòng.

"Được được được, không ngốc không ngốc." Mạc Thần sợ cậu giận, vừa lùi xe vừa hỏi, "Cho nên chuyện gì xảy ra? Cãi nhau với gia đình à?"

"Không có." Văn Khê đáp lại, "Chỉ là cảm thấy ở cùng ba mẹ không tiện lắm, muốn sớm trở về câu lạc bộ."

Mạc Thần: "Cho nên không có ý định về nhà?"

Văn Khê "Ừ" một tiếng.

"Vậy hai ngày nay anh phải làm sao bây giờ?" Mạc Thần hỏi, không đợi Văn Khê đáp lại đã nói tiếp một câu, "Ngược lại tôi có thể đưa chìa khóa cho anh, nhưng một mình anh ở câu lạc bộ tôi không yên tâm."

Văn Khê: "Tôi sẽ không ăn cắp gì đâu."

Trăm triệu lần không nghĩ tới Văn Khê đáp lại là cái này, Mạc Thần "Phụt haha ——" một tiếng, suýt nữa bị chính mình sặc nước miếng.

"...... Không phải sợ anh ăn cắp, là lo anh ở một mình không an toàn." Mạc Thần giải thích, đột nhiên nói, "Nếu không hai ngày nay, anh cứ ở nhà tôi đi."

Những lời này hắn nói rất nhanh cũng rất tự nhiên, thế cho nên Văn Khê "Ừ" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại hắn nói cái gì.

Ở nhà Mạc Thần?!

Nguyên bản cậu gọi điện thoại cho Mạc Thần, chỉ là hỏi hắn lấy chìa khóa câu lạc bộ, kết quả Mạc Thần nhìn thấy cậu, không nói hai lời đã để cậu lên xe, cậu cũng theo bản năng lên xe, hoàn toàn không nghĩ tới nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại nghe Mạc Thần đưa ra phương án này, sau khi cậu hồi phục tinh thần, vừa động tâm vừa có chút bất an: "Có thể gây thêm phiền toái cho cậu hay không?"

"Không, phòng của tôi rất lớn."

Chờ đã...?!

"Cậu để tôi ở trong phòng của cậu?!" Văn Khê không dám tin mà nói ra.

Ở nhà Mạc Thần và ở phòng Mạc Thần, lại là hai khái niệm khác biệt.

"Thật ra có phòng khác, nhưng bởi vì không có người ở nên chất đống không ít đồ đạc, quét dọn rất phiền phức, trực tiếp ở phòng tôi tiện hơn chút." Mạc Thần nhàn nhạt giải thích, "Không có việc gì, giường của tôi rất lớn, anh nhìn là biết. Nếu anh không quen ngủ chung giường với người khác, tôi cũng có thể ngủ trên mặt đất."

"À..." Thật sự Văn Khê rất để ý ngủ chung giường với người khác, quả thật là mâu thuẫn thân thể.

Nhưng mà, lời Mạc Thần nói, hình như cậu lại không mâu thuẫn như vậy.

Nghĩ đến là phiền toái của người ta, không có khả năng để Mạc Thần ngủ trên mặt đất, mà mình cũng không thích ngủ trên mặt đất...

Cuối cùng, Văn Khê nhượng bộ nói: "Được rồi, nhưng tướng ngủ của tôi có thể không tốt lắm."

Mạc Thần: "Không có việc gì, tướng ngủ của tôi cũng không tốt."

Văn Khê:...

Thật sự họ sẽ không ngủ đến nửa đêm rồi đánh nhau trên giường chứ?

Mạc Thần trực tiếp lái xe đưa Văn Khê về nhà.

Xuyên qua một vườn hoa lớn, sau khi đỗ xe vào gara dưới lòng đất, Mạc Thần xuống xe, nhìn Văn Khê đi tới cửa gara nhìn xung quanh, không nhịn được muốn cười, đột nhiên cảm thấy giống như mình nhặt được một con mèo mới sinh, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò.



"Nhà cậu ở đâu?" Văn Khê nhìn dọc theo con đường đá rộng lớn, chỉ thấy toàn vườn hoa dài vô tận, bởi vì mùa đông còn chưa nhiều hoa nên nhìn có vẻ ảm đạm.

"Chính là chỗ này." Mạc Thần đi tới bên cạnh cậu, đáp lại.

"Ừ?" Văn Khê không kịp phản ứng.

"Ý tôi là, khu vườn này cũng là của gia đình tôi. Có để ý một cánh cổng khi tôi bước vào không? Vào cánh cổng đó, tất cả đều là địa bàn của gia đình tôi." Mạc Thần nói xong, cười lấy tay nhẹ nhàng đẩy lưng Văn Khê xuống.

Văn Khê bị hắn đẩy đi về phía trước vài bước, không dám tin mở to hai mắt.

Trí tưởng tượng nghèo nàn hạn chế của cậu chỉ não bổ ra một căn nhà khổng lồ, vậy mà không có não bổ ra vườn hoa!

Nhưng mà cậu không biết chính là, Mạc Thần cố ý.

Vốn Mạc Thần hoàn toàn có thể lái xe đưa Văn Khê đến cửa nhà, sẽ có giúp việc đứng chờ xe.

Nhưng hắn tự muốn cho Văn Khê thấy nơi hắn ở, cho nên dừng xe lại.

Hắn đưa Văn Khê đi dọc con đường đá đến tận cửa, dùng chìa khóa mở cửa.

Giúp việc đang quét dọn trong sảnh lớn tầng một nhìn thấy Mạc Thần, cúi đầu nghiêm cẩn lễ phép với hắn.

Mạc Thần gật đầu với cô, sau đó cái gì cũng không nói, lôi kéo Văn Khê lên tầng hai.

Biệt thự tổng cộng ba tầng, phòng rất nhiều, giống như mê cung.

Văn Khê yên lặng đi theo phía sau Mạc Thần, tuy nghi ngờ vì sao có nhiều phòng như vậy mà Mạc Thần còn muốn cậu ở cùng hắn, nhưng cuối cùng không thể hỏi ra miệng.

"Đây là phòng của tôi." Đột nhiên, Mạc Thần nói xong, mở ra một cánh cửa.

Phong cách bố cục quen thuộc, đơn giản sáng sủa, bởi vì căn phòng lớn hơn, có vẻ rất khí phách, khiến Văn Khê sửng sốt rất lâu.

Mạc Thần không có lừa gạt cậu, giường của hắn thật sự lớn, đừng nói hai người, ngủ ba người cũng không thành vấn đề, hoàn toàn có thể trở thành hai cái giường để ngủ, không liên quan đến nhau.

Văn Khê nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn yên lòng.

"Anh tìm chỗ ngồi đi, tôi xuống lấy cho anh chút đố uống." Mạc Thần nói, "Muốn uống cái gì? Cà phê? Trà? Sữa?"

"Sữa." Văn Khê dựa vào cảm giác đầu tiên làm ra lựa chọn, "Tôi muốn nóng."

"Được." Mạc Thần cười cười, càng có loại ảo giác mình nhặt được một con mèo con.

Hắn tự đi lấy sữa nóng cho Văn Khê, để lại một mình Văn Khê ở trong phòng hắn.

Giúp việc quét dọn đến tầng hai thấy Mạc Thần mang người đến phòng của mình, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhận ra được cái gì, yên lặng đi lên tầng ba.

—— Trước hôm nay, Mạc Thần chưa bao giờ cho bất luận ai vào phòng hắn, đừng nói bọn họ là người ngoài, ngay cả ba mẹ Mạc Thần cũng không được vào phòng của hắn.

Bởi vậy có thể thấy được, người hắn mang về này không tầm thường.

Văn Khê thật cẩn thận ngồi xuống mép giường của Mạc Thần, tầm mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên giá sách có cửa kính chắn, chỉ thấy phía trên chất đầy các loại sách cậu không hiểu, có liên quan đến máy tính, cũng có liên quan đến quản lý tài chính, hoàn toàn không giống như một người chơi điện tử có thể đọc.

Nhưng mà rất nhanh, cậu chú ý tới trên giá sách tầng dưới cùng đặt rất nhiều truyện tranh, tất cả đều là đủ bộ, cuối cùng cũng làm cho cậu ngửi được chút hơi thở con người, thân thể căng thẳng thoáng thả lỏng.

Vài phút sau, Mạc Thần bưng sữa nóng trở về phòng, đặt sữa lên bàn: "Lại đây uống."

Giống như đang chào hỏi con mèo con mà mình nhặt được.

Mà Văn Khê gần như là theo bản năng làm theo lời hắn nói, ngồi xuống trước bàn làm việc, hai tay cầm sữa uống một ngụm, nhiệt độ vừa đủ.

Bàn tay lạnh như được cái ấm áp phủ lên có loại cảm giác tê dại, rất thoải mái.

Mạc Thần nhìn bộ dáng thỏa mãn của cậu, nở nụ cười, vừa định hỏi cậu có muốn bật điều hòa sưởi hay không thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Mạc Thần sửng sốt một chút, theo bản năng cầm lấy di động nhìn, thấy là mẹ gọi tới, liền nhận: "Mẹ."

"Con đang ở đâu? Đã đón được người chưa?"

Mạc Thần: "Con đón rồi, trực tiếp về nhà, quên nói với hai người."

"Vậy thì tốt rồi. Chúng ta cũng sắp về."

Mạc Thần: "Vâng."

Mạc Thần đáp ứng, lập tức nhận ra mẹ gọi điện thoại cho hắn là muốn nói tiệc đã kết thúc, hắn đón được người không cần quay lại.

Nhưng mà trên thực tế, sau khi hắn đón được Văn Khê, đã sớm quên mất chuyện còn có tiệc này...

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thần hỏi Văn Khê có muốn bật điều hòa không, Văn Khê nói có, Mạc Thần liền bật điều hòa lên.

Tuy Văn Khê không biết mẹ Mạc Thần nói gì với Mạc Thần, nhưng mơ hồ nhận ra họ muốn trở về, đột nhiên trở nên có chút khẩn trương: "Có phải tôi cần chào hỏi ba mẹ cậu không?"

"Không cần." Mạc Thần thốt ra.

"Hả, hay là cứ chào hỏi thì tốt hơn đấy?" Văn Khê kiên trì nói.

Dù sao cũng ở trong nhà Mạc Thần hai ngày —— nói là nhà Mạc Thần, nhưng biệt thự này không phải là tên Mạc Thần, cho nên vẫn chào hỏi chủ nhân mới tương đối tốt.

Mạc Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, liền gật đầu.

Nhưng mà, nói muốn chào hỏi chính là Văn Khê, chờ ba mẹ Mạc Thần thật sự trở về, Văn Khê gần như toàn bộ quá trình đều lùi sau Mạc Thần, sau khi nói một tiếng "Chú dì" thì không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là Mạc Thần kiên nhẫn giải thích nguyên nhân hậu quả cho ba mẹ mình.

"Ở phòng con?" Mẹ Mạc Thần nghe xong nguyên nhân hậu quả, kinh ngạc nhíu mày, nhưng bà phản ứng rất nhanh, một giây sau đã thay đổi nụ cười dịu dàng, "Được, biết rồi." Dừng một chút, "Văn Khê."

Nghe được tên của mình, Văn Khê khẩn trương ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn mẹ Mạc Thần, đột nhiên nhớ tới cảm giác trước kia khi đi làm nói chuyện với ông chủ, áp lực rất lớn.

Mẹ Mạc Thần sâu sắc nhìn cậu một lát, sau đó nói: "Nếu là bạn A Thần mang về, vậy coi nơi này như nhà mình cũng không sao."

"Cảm ơn dì, cháu sẽ tận lực không gây thêm phiền toái cho mọi người." Văn Khê cẩn thận đáp lại, lúc này hoàn toàn không ý thức được những lời này của mẹ Mạc Thần có ý nghĩa gì.

Mạc Thần lại mẫn cảm ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cảm thấy có thể bà hiểu nhầm cái gì đó, nhưng mà... Có lẽ cũng không tính là hiểu nhầm.

Sau đó, thừa dịp Văn Khê đi tắm, Mạc Thần chủ động tìm mẹ mình thẳng thắn: "Con thích anh ấy."

"Nhìn ra rồi." Lúc mẹ hắn nói những lời này, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.

Mạc Thần có chút kinh ngạc: "Mẹ không phản đối?"

Mẹ Mạc Thần: "Không bằng nói, con chưa bao giờ làm loạn, đã làm cho mẹ rất vui mừng."

Mạc Thần: "..."

Nên nói không hổ là mẹ ruột sao?

"Cái vòng tròn luẩn quẩn rất bẩn, rất loạn." Bà nói, "Mẹ không mong đợi nhiều từ con, miễn là con không bị bệnh, con làm gì thì tùy con. Với cả con nghiêm túc nói chuyện yêu đương, mẹ có cái gì để phản đối?"

Mạc Thần dở khóc dở cười, giờ khắc này lại không biết nên vui vẻ hay là đau thương —— Thế là mẹ vẫn luôn nhìn hắn như vậy?

"Mẹ không thể có chút tin tưởng con..."

Làm loạn cái gì, trước kia hắn chưa từng có, về sau cũng sẽ không có!

Mẹ hắn mỉm cười: "Mẹ luôn coi trọng con." Nói xong, nhân cơ hội hỏi một câu, "Khi nào đến công ty làm việc?"

"Con nói rồi, tốt nghiệp đại học."

"Vậy khi nào đi học đại học?"

"Chờ con đạt được quán quân." Mạc Thần nói xong, thay vào giọng điệu kiên định, "Nhanh lắm, sang năm, nhất định con có thể."

.....????????????????????????????????.....

24/12/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook