Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 87

Hồ Sinh Hữu Mộng

08/01/2022

Văn Khê: "Bọn mèo con nhảy rừng à?"

Mạc Thần: "Ừ."

Văn Khê: "Đội YEY ở đâu?"

Mạc Thần: "Bên kia dãy núi."

Văn Khê: "Bọn Lam Ngạn đâu?"

Mạc Thần: "Vừa rồi ở cùng một khu với chúng ta, hiện tại chắc sang khu rừng rồi."

Mạc Thần vừa dứt lời, một giây sau góc trên bên phải màn hình xuất hiện ID của Lam Ngạn.

[QAQ-LY đã gϊếŧ DOL-Ming bằng súng bắn tỉa!]

Mà tiếng súng đúng là từ hướng khu rừng truyền tới.

Văn Khê cười một tiếng: "Đúng là như vậy. Tuyệt."

Có đôi khi cậu cảm thấy Mạc Thần chính là một cái radar di động, tùy thời đều có thể nắm giữ vị trí của quân địch.

Giống như có góc nhìn Thượng Đế.

"Có xe, anh mau lên." Mạc Thần tìm được một chiếc xe, sau khi lên thì chờ Văn Khê lên xe, vừa lái xe vào vòng bo thứ ba vừa đáp lại lời vừa rồi của cậu, "Cái này mà lợi hại? Anh không thể làm hả?"

"Anh không làm được." Văn Khê đáp lại thẳng thắn.

Đúng là cậu cũng có thể căn cứ vào tiếng súng với thông báo gϊếŧ chết ở góc trên bên phải phán đoán ra vị trí đại khái của quân địch, nhưng cùng một lúc cậu nhớ hai ba khoảng cách gần như vậy đã rất tốt rồi.

Mà Mạc Thần, hắn có thể căn cứ vào tất cả tiếng súng rất nhỏ mà phán đoán ra cách mình bao xa đã xảy ra chuyện gì, loại năng lực này cho dù trong mắt rất nhiều tuyển thủ như Văn Khê cũng là một hack rất lớn.

Càng không cần phải nói đến thị lực E-Sports khiến Văn Khê không thể theo kịp.

Có đôi khi, thật sự không thể không thừa nhận "thiên phú" tồn tại, tuy Mạc Thần đã nói qua, mọi người luôn thích nói người có thực lực mạnh hơn mình là thiên phú.

Nhưng đúng là khi hai người cùng nỗ lực vào một việc thì người có thiên phú sẽ luôn tiến bộ nhanh hơn.

May mắn thay, ông trời công bằng, và mọi người đều có điểm nổi bật của riêng mình.

"Em tưởng anh cũng làm được, ít nhất thì chưa bao giờ anh nhớ nhầm đầu người trong tay em."

Chuyện này Mạc Thần có trực giác rất thần kỳ.

Nếu không phải một góc màn hình sẽ luôn biểu hiện số người mình lấy, ngay cả mình cầm bao nhiêu đầu người cũng sẽ quên, càng đừng nói đến nhớ đầu người khác.

Nhưng mỗi lần Văn Khê đều có thể nói chính xác đầu người trong tay hắn.

"Em không nhớ được hả?" Văn Khê kinh ngạc chớp chớp mắt.

Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Không nhớ được."

Văn Khê cười cười: "Anh cũng chỉ nhớ của em."

Nghe được những lời này, Mạc Thần run tay, thiếu chút nữa lái xe lật ngửa, sau đó có chút bất đắc dĩ đáp lại: "Thi đấu không được trêu chọc, phạm quy."

Văn Khê thè lưỡi một chút, nghĩ thầm chẳng qua mình nói thật.

Cứ như vậy, hai người một đường "trêu chọc" nhau tiến vào vòng bo thứ ba.

Chẳng bao lâu, vòng bo thứ ba được làm mới, vị trí của vòng bo thứ tư được công bố.

Trong quá trình này, ID của Thunder với Tornado xuất hiện nhiều lần ở góc trên bên phải màn hình của tuyển thủ, vừa nhìn đã biết bọn họ cũng vào vòng bo, đang ngồi xổm bên cạnh vòng độc chặn người.

Đây quả thật là cách làm tiêu chuẩn của chiến đội YEY.

"Bọn mèo con vào vòng bo chưa?" Văn Khê bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng không đợi Mạc Thần đáp lại đã phản ứng "À, vốn bọn họ vẫn ở trong vòng bo."

Mạc Thần nhíu mày: "Nếu như em nói không có thì anh định làm gì?"

Văn Khê: "Đương nhiên là gϊếŧ cặp thời tiết kia, giúp họ tiến vào vòng bo."

Mạc Thần: "Bây giờ thì sao?"

Văn Khê: "Vẫn muốn gϊếŧ."

"Em biết rồi." Mạc Thần nở nụ cười, "Vậy đi gϊếŧ thôi."



Lấy đầu người còn cần lý do à?

Vì thế, sau khi hai người xuống xe, sờ gáy Thunder với Tornado.

Cảm thấy khoảng cách vừa vặn, Mạc Thần dùng súng bắn tỉa ngắm về phía vị trí hai người, phát hiện chỗ bọn họ trốn còn rất bí mật.

Hắn mô tả nơi đó, Văn Khê nhanh chóng tìm thấy: "OK. Vẫn như cũ, anh ép người ra, em gϊếŧ."

Mạc Thần: "Ừ."

Hai người cùng nhau đánh nhiều trận như vậy, nghiên cứu ra không ít chiến thuật chỉ có nhau mới có thể làm được.

Mạc Thần cảm thấy, lúc này mới gọi là 2vs2 —— Cả hai là duy nhất của đối phương.

Trước khi có Văn Khê thì Mạc Thần rất ít khi chơi 2vs2, chỉ có vài lần cũng hoàn toàn không cảm nhận được sức hút của 2vs2, theo hắn thấy 2vs2 chính là một và một, so với tự hắn chơi 1vs1 còn mệt hơn.

Cho đến khi gặp Văn Khê.

Mạc Thần dùng súng bắn tỉa ngắm vị trí của Thunder với Tornado, không bao lâu, một mũi tên từ trên trời giáng xuống, chính giữa đầu Tornado!

Đã không còn đầu cấp ba, đổi sang đầu cấp hai, bị Văn Khê hạ gục tại chỗ, hiện ra tư thế quỳ rạp, đầu từ phía sau vật cản lộ ra.

Mạc Thần quyết đoán bắn một phát súng, vững vàng nổ đầu gϊếŧ chết!

[CLM-Momo đã gϊếŧ YEY-Tornado bằng súng bắn tỉa!]

[Tornado bị gϊếŧ! Bình luận viên A Dịch gần như là người đầu tiên chú ý tới thông báo này, để cho máy quay cắt góc nhìn qua.

Thỏ Kỷ: [Thunder phát hiện đồng đội bị gϊếŧ, không lựa chọn phản kích mà lựa chọn chạy trốn.]

A Dịch: [Tôi nghĩ cậu ấy làm vậy là sáng suốt. Cậu ấy không gϊếŧ được Momo và Wency, thay vì tặng đầu người, còn không bằng cẩu thả, lấy thêm vài cái đầu.]

Bọn họ thấy Thunder đi xa thì bảo máy quay phát lại một lần nữa hình ảnh nhìn thấy trước khi Tornado chết trận, muốn xem đến tột cùng là hắn chết như thế nào.

Kết quả nhìn thấy sau khi hắn bị Văn Khê cho một mũi tên nổ đầu thì lại bị Mạc Thần một súng nổ đầu, đừng nói phản công, thậm chí ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có, thảm không đành lòng nhìn.

Nhìn thấy cảnh này, bình luận viên còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể "chậc chậc" hai tiếng, cảm thán độ ma quỷ của Mạc Thần và Văn Khê.

A Dịch: [Nhưng thật ra... Thunder với Tornado có vị trí rất tốt, không thể bắn bằng súng bắn tỉa.]

Thỏ Kỷ dở khóc dở cười: [Họ đã quên sự tồn tại của Wency hả?]

A Dịch: [Tôi nghĩ họ không nghĩ rằng Momo và Wency sẽ đến nhanh như vậy, sau tất cả, vị trí của vòng bo thứ ba là rất bất lợi cho Momo.]

Đó là sự thật.

Lúc Tornado chết trận, trong nháy mắt Thunder còn tưởng mình đang nằm mơ —— Làm sao hai người này có thể ở chỗ này! Rốt cuộc là bay tới đây kiểu gì?!

Không biết Mạc Thần với Văn Khê lên xe, đi tắt một con đường gần, sau khi vào vòng bo cũng không chút do dự xông tới chỗ bọn họ, bởi vậy gϊếŧ bọn họ trở tay không kịp.

Nhưng hiện tại biết hai người ở ngay phía sau, Thunder chạy trốn mới nhận ra cung tên không bắn được chỗ ẩn thân, trong lúc nhất thời Văn Khê cũng vậy, Mạc Thần cũng vậy, thật đúng là không làm gì được hắn.

Nhưng khu rừng cũng không phải chỉ có Mạc Thần với Văn Khê.

[CLM-Cat đã gϊếŧ YEY-Thunder bằng súng đột kích!]

Nhìn thấy thông báo gϊếŧ chết này, Mạc Thần nhíu mày, Văn Khê "Ấy dà" một tiếng.

Con mồi bị cướp, tuy người cướp là đồng đội của mình, nhưng vẫn có chút khó chịu là chuyện gì??

Lăng Sơ Dật cũng không nghĩ tới hắn xoay người đã chạm phải Thunder, đương nhiên là quyết đoán nổ súng bắn chết! Bằng không đứng ngây ngốc chờ đối phương bắn chết mình à?

Năng lực bắn tỉa của Thunder không tệ, năng lực đột kích thì bình thường, tuy phản ứng rất nhanh đổi súng đột kích lên tay, nhưng chỉ kịp bắn ra một phát đã bị Lăng Sơ Dật hạ gục gϊếŧ chết.

Mà một phát súng duy nhất hắn bắn ra, thế mà còn bắn lệch, cũng không có bắn trúng Lăng Sơ Dật.

Lăng Sơ Dật gϊếŧ chết Thunder sau đó thở phào nhẹ nhõm, vừa liếm hòm xong thì nghe được tiếng của Giang Tân Dực: "Đi, rời khỏi chỗ này."

Lăng Sơ Dật: "Hả? Vì cái gì?"

Giang Tân Dực: "Nghe tôi là được rồi."

Từ lúc Mạc Thần và Văn Khê gϊếŧ chết Tornado là Giang Tân Dực đã đoán được Thunder ở đây, vì thế cố ý để Lăng Sơ Dật chạy về phía này, chặn Thunder rồi gϊếŧ chết.

Phải, phải, hắn cố ý.

Hiện tại thừa dịp Mạc Thần với Văn Khê còn chưa kịp phản ứng, đương nhiên là phải chạy thật xa.



Chờ họ phản ứng kịp, không gϊếŧ chết bọn họ cũng sẽ để cho bọn họ rụng một tầng da.

Quả nhiên, chờ bọn họ chạy xa, Văn Khê lập tức phản ứng lại: "Sao mèo con lại vừa vặn ở vị trí đó?"

Mạc Thần cũng phản ứng lại: "Tiểu Tân chỉ huy, anh cứ nói đi?"

Văn Khê: "Bắn chết cậu ta!"

Nhưng ngoài miệng Văn Khê chỉ nói như vậy, cũng không có thật sự đuổi theo bọn họ, mà là tìm mục tiêu khác.

Thật ra cậu càng muốn gϊếŧ bọn Lam Ngạn, nhưng thật sự đôi kia rất biết tìm chỗ trốn.

Mỗi lần ở góc trên bên phải xuất hiện thông báo Lam Ngạn và Bunny gϊếŧ chết, Mạc Thần với Văn Khê căn cứ theo tiếng súng đuổi theo đều không tìm được nửa bóng người.

Cho nên, sau khi tiến vào vòng chung kết, Mạc Thần và Văn Khê đều không có hành động thiếu suy nghĩ mà là định im lặng quan sát thay đổi.

Họ rất sợ họ vừa nổ súng bắn tên, ngay sau đó sẽ có một quả lựu đạn nổ tung bọn họ.

Căn cứ theo thông báo gϊếŧ chết có thể biết, đầu người trong tay Lam Ngạn và Bunny có hơn một nửa là dùng lựu đạn, có thể tưởng tượng được trữ lượng lựu đạn trong ba lô của bọn họ với độ chính xác của việc ném lựu đạn.

Kết quả bọn họ không động, người khác cũng không dám động đậy.

Một đám tại vòng chung kết cuối cùng lại dựa vào đọ thuốc để quyết định thắng bại.

Mạc Thần giao toàn bộ thuốc của hắn cho Văn Khê, Văn Khê nhìn chằm chằm vào trạng thái của mình, bắt đầu tự tiêm thuốc cho mình.

Đầu tiên là sử dụng bộ dụng cụ sơ cứu, bộ dụng cụ sơ cứu sử dụng hết thì ngay lập tức sử dụng băng đít.

Số lượng người được hiển thị ở góc trên bên phải giảm từng người một. Nhưng Văn Khê đã không thèm nhìn nữa, sự chú ý của cậu đều là tiêm thuốc.

Cuối cùng, khi băng đít của cậu vẫn còn 2, dòng chữ "YOU WIN" xuất hiện trên màn hình máy tính của cậu.

Cậu đọ thuốc thắng!

[Xin chúc mừng Wency đã giành chiến thắng trong cuộc đua 2vs2 đầu tiên!] Thỏ Kỷ hào hứng công bố kết quả này, [Đồng thời cũng chúc mừng Bunny đã giành được vị trí thứ hai! Thứ ba là Newing!]

Nhìn thấy kết quả này, Văn Khê nhẹ nhàng thở ra, sau đó khóe môi lộ ra một nụ cười.

May mắn thay sau mỗi trận tất cả vũ khí và đạo cụ trong ba lô sẽ được phục hồi (cho dù được sử dụng hoặc nhặt. Dùng hết sẽ khôi phục, nhặt được sẽ biến mất), bằng không tiêu hao bao nhiêu tiền cho đủ?

Nhưng mình mua cũng không mua được nhiều bộ dụng cụ sơ cứu với băng đít như vậy, bởi vì số lượng mà người chơi có thể mua đều có hạn chế, chỉ là sau khi vào trò chơi nhặt được trong túi người khác thì không có hạn chế.

Chẳng bao lâu, tất cả điểm số của 2vs2 đã được thống kê, hiển thị trên màn hình lớn:

Vị trí đầu tiên: CLM-Momo & CLM-Wency

Vị trí thứ hai: CLM-Newing & CLM-Cat

Vị trí thứ ba: QAQ-Bunny & QAQ-LY

Vị trí thứ tư: YEY-Thunder & YEY-Tornado

Kết quả này, có thể nói là tương tự như CLM mong đợi.

Nhưng xem ra nhiều chiến đội khác đã rất khiếp sợ.

"Cái ĐM! Đội khóc kawaii lọt vào top 4?!"

"Trận 2vs2 của đội khóc kawaii cũng quá mãnh liệt đi!"

"Thậm chí MQ còn không vào top 10..."

"MQ chính là bị đội khóc kawaii tiêu diệt phải không?"

Đối với kết quả này, thật ra bình luận viên cũng có chút kinh ngạc.

Thỏ Kỷ: [Oa, QAQ có điểm số vượt qua YEY, điều này thật sự tốt ngoài mong đợi của tôi!]

[Trên thực tế QAQ và YEY lấy đầu người không khác nhau lắm, nhưng QAQ có điểm xếp hạng thứ hai.] A Dịch nói xong, cũng cảm thán một câu, [Tôi chưa bao giờ cảm thấy tổ hợp giữa Bunny và Lam Ngạn yếu, nhưng cũng không nghĩ tới bọn họ có thể lọt vào top 4! Nhưng bây giờ mới là trận đầu tiên, còn có bảy trận, bọn họ có thể ổn định hay không còn chưa biết.]

Thỏ Kỷ: [Hy vọng họ có thể ổn định! Với cả tôi muốn nói - CLM quá ngầu!]

A Dịch: [Ha ha ha, cuộc thi tuyển chọn lần này thật sự CLM là bá chủ!]

Thỏ Kỷ: [MQ có cơ hội vực dậy không?]

A Dịch: [Tôi không biết, nhưng MQ, YEY và một chiến đội khác cũng rất có tiềm năng, chỉ là số không đủ tốt, đây cũng là lý do tại sao SGH phải chơi tám trận chứ không phải một ván quyết định thắng bại.] Dừng một chút, hắn kết luận, [Tóm lại đầu tiên xin chúc mừng hai chiến đội của CLM dẫn đầu bảng điểm tích lũy! Mọi người hãy nghỉ ngơi một chút và trận đấu 2vs2 thứ hai sẽ sớm bắt đầu! 15 phút sau không gặp không về!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook