Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 90

Hồ Sinh Hữu Mộng

08/01/2022

Trong bữa ăn trưa, CLM ăn rất thoải mái, vừa trò chuyện vừa ăn, giống như đã giành chức vô địch.

Nhưng quả thật với điểm tích lũy hiện tại của bọn họ, ván cuối nhắm mắt đánh cũng có thể đủ điều kiện.

Mà đương nhiên họ không có khả năng thật sự nhắm mắt đánh.

Khác với phong cách nhàn nhã của bọn họ, hai chiến đội YEY và MQ ăn như gió cuốn mây bay, ghế còn chưa ngồi nóng đã ăn xong rồi đi.

YEY vội vã đi họp để xây dựng chiến thuật, MQ vội vã nghỉ ngơi để bổ sung thể lực.

Trận đấu đến giai đoạn này, MQ là một bên tấn công, mục tiêu rất rõ ràng, chính là lấy đầu người, lấy càng nhiều càng tốt.

Có thể vượt qua YEY lấy được cup thì càng tốt, không lấy được cũng không sao, ít nhất có thể đủ điều kiện.

Và YEY là một bên phòng thủ, rất đau đầu.

Bây giờ họ có hai lựa chọn: Một là tiếp tục tìm kiếm sự ổn định, chiến thuật hai bảo vệ hai đến cùng, để cho cặp thời tiết ổn định điểm trên MQ, ổn định huy chương.

Hai là mạo hiểm chèn ép MQ một chút, không chừng có thể làm cho Lightning và Run đủ điều kiện?

Nhưng nếu bọn họ chèn ép không thành công, ngược lại bị MQ diệt đội hạn chế điểm tích lũy, như vậy, đừng nói Lightning với Run không cách nào đủ điều kiện, ngay cả huy chương của cặp thời tiết cũng có thể bị mất.

Chính xác thì hai lựa chọn này nên chọn như thế nào?

Huấn luyện viên không thể đưa ra quyết định và chỉ có thể hỏi ý kiến của các tuyển thủ.

Ý tưởng của Thunder là: "Bốn người chúng ta, hai người MQ, khả năng chúng ta bị phản sát là rất nhỏ, thử xem có cái gì không thể chứ?"

Tornado cũng nói, "Tôi đồng ý. Dù sao cũng chỉ còn lại hai ván cuối cùng, tình huống xấu nhất cũng chỉ là không lấy được huy chương mà thôi, có thể đủ điều kiện tham gia thi đấu toàn cầu là được."

Lightning muốn nói lại thôi. Thật ra hắn muốn mình đủ điều kiện, nhưng hắn cảm thấy, vì để cho hắn với Run đủ điều kiện mà mạo hiểm lớn như vậy không đáng —— nếu như thật sự hắn có thể thăng cấp thì không nói, nếu như hắn không thể thăng cấp, thậm chí hại YEY mất huy chương thì sao?

Cái này làm sao có thể đối mặt với đồng đội của mình?

Run thấy hắn không nói lời nào, chần chờ một chút, vẫn mở miệng bày tỏ suy nghĩ của mình: "Thôi nào, điểm tích lũy của chúng ta với MQ cách tí tẹo, có câu nói gì nhỉ? Lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Đều là lúc mấu chốt cần ổn định!"

"Lightning, cậu nghĩ như thế nào?" Huấn luyện viên nhìn về phía Lightning.

Đối với chiến đội YEY mà nói, đương nhiên đội đủ điều kiện càng nhiều càng tốt, nhưng sau khi đổi mới cách thức thi đấu, bởi vì không thể lấy danh nghĩa chiến đội tự tiện điều chỉnh đội hình, cho nên Lightning và Run so với chiến đấu vì chiến đội thì càng cần phải chiến đấu cho mình —— Nếu bọn họ thua ở đây, bọn họ cũng sẽ không còn cơ hội ra sân nữa.

Vì vậy đối với huấn luyện viên thì ý tưởng của Lightning và Run là rất quan trọng, trực tiếp quyết định sự sắp xếp chiến thuật sau này của mình.

Bây giờ Run đã nói ra suy nghĩ của mình, để xem Lightning nghĩ gì.

Sau một lát im lặng ngắn ngủi, Lightning mở miệng nói ra suy nghĩ của mình.

••••

[Chào mừng mọi người trở lại cuộc thi tuyển chọn trong nước! Tôi là bình luận viên A Dịch!]

[Tôi là bình luận viên Thỏ Kỷ ~]

[Sắp tới là trận thứ bảy của đấu 2vs2!] A Dịch nói xong, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, [Thật nhanh! Sau khi kết thúc hai trận đấu tiếp theo, thi đấu 2vs2 sẽ kết thúc!]

[Đúng vậy!] Thỏ Kỷ trả lời, [Ngày mai có thể chơi 4vs4!]

Hai vị bình luận viên lại nói chuyện một chút, sau khi làm nóng không khí thì rốt cuộc tiến vào vấn đề chính.

A Dịch: [Ok, bây giờ chúng ta có thể thấy các tuyển thủ đã lên máy bay.]

Thỏ Kỷ: [Bản đồ này còn rất đơn giản khắc nghiệt nhỉ?]

Lần này, mấy khu vực tuyển thủ thường nhảy đều tập trung cùng một chỗ, làm tăng đáng kể tỷ lệ bọn họ bắt gặp rồi bắn gϊếŧ lẫn nhau.



Cũng không biết là cố ý hay trùng hợp, nhưng quả thật địa hình như vậy rất thích hợp dùng để chạy nước rút.

Trong top 10, QAQ nhảy đầu tiên.

Lúc này đây không có đội mạnh nào nhắm vào bọn họ, hẳn là bọn họ sẽ chơi tương đối thoải mái.

Ngay sau đó là hai đội của YEY nhảy, khiến bình luận viên có chút bất ngờ.

Thỏ Kỷ: [Hả? YEY đã nhảy à? Không quan sát chỗ nhảy của MQ sao?]

A Dịch: [Xem ra bọn họ cũng không có ý định làm tổn thương lẫn nhau với MQ ở giai đoạn đầu, muốn đánh ổn định một chút.]

Đúng vậy, đối mặt với câu hỏi của huấn luyện viên YEY, câu trả lời cuối cùng của Lightning là: "Không, hôm nay MQ quá dữ dội, tôi sợ."

Huấn luyện viên dở khóc dở cười, vỗ vào đầu hắn: "Cái giọng điệu gì đây?" Sau đó rốt cuộc quyết định, "Được rồi, nếu các cậu đều không muốn đủ điều kiện, vậy chúng ta vẫn chơi hai bảo vệ hai, ổn định một chút."

Mọi người nhao nhao đáp ứng, không ai đưa ra ý kiến.

Tuy nhiên, những gì họ không biết là ngay cả khi họ quyết định chèn ép MQ, MQ sẽ không cho họ cơ hội này.

MQ đã sớm nghĩ ra, phải đợi YEY nhảy rồi mới nhảy, cố gắng tránh bọn họ.

Nếu như không tránh được thì đầu tiên ra tay mạnh mẽ chút, khi máy bay chuẩn bị vượt khu thì nhảy, đáp xuống đất trước một bước, gϊếŧ YEY một cái trở tay không kịp!

Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là thú dữ bị ép vào đường cùng.

Mặc dù MQ không thích mạo hiểm nhưng chắc chắn họ không ăn chay.

Vì vậy, khi trận đấu thứ bảy bắt đầu, không có bất kỳ sự giao thoa nào giữa ba đội mạnh, cho đến khi vòng bo thứ ba mở, YEY và CLM gặp nhau.

Bốn đội chiến đấu kịch liệt, Lightning và Run dẫn đầu chết trận, sau khi Lăng Sơ Dật bị Thunder hạ gục và Tornado kết liễu thì Văn Khê cho một mũi tên hạ gục Tornado, ngay sau đó Mạc Thần bắn nổ đấu gϊếŧ chết, Thunder lại chạy trốn.

Một đổi ba, CLM không thua lỗ, YEY lại bị thương nặng.

Chứng kiến cảnh tượng này, huấn luyện viên của YEY đang căng thẳng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn vì mình không để cho bọn họ cứng đối cứng với MQ.

Đội hình đầy đủ gặp phải CLM đều là kết quả này, sau khi cứng đối cứng với MQ, những người còn lại gặp phải CLM, đừng nói lấy đầu người, có thể không diệt đội đã là kỳ tích.

Ở đây hắn cảm thấy may mắn, nhưng Văn Khê ở trên sân đấu còn chưa thỏa mãn liếm môi dưới: "Thunder đi đâu thế? Chỉ còn một mình hắn không lấy đầu được, thật khó chịu."

Mạc Thần không khỏi bật cười —— Đây là phong cách của kẻ mạnh!!

"Anh nể mặt YEY một chút, bây giờ mới là vòng bo thứ ba mà bọn họ đã chỉ còn lại một người." Mạc Thần khuyên nhủ như vậy, nhưng vẫn dùng súng bắn tỉa của mình liếc về phía Thunder chạy trốn vài lần.

Cười cái gì, đầu người có thể lấy nào có đạo lý không lấy?

Nhưng rất đáng tiếc, Mạc Thần cũng không thấy người, chỉ có thể nói: "Chúng ta chạy độc trước, vào vòng bo thứ tư rồi tính sau."

"Ừ." Văn Khê lưu luyến thu hồi cung, tuy có chút buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi theo bước chân Mạc Thần.

Mạc Thần thông qua bản đồ nhìn "cái đuôi nhỏ" theo sát phía sau mình, thật sự rất muốn cười.

Mà đúng là khóe môi hắn giương lên, chỉ là mình không nhận ra mà thôi.

Hai người một đường tiến vào khu an toàn, chuẩn bị ngồi bên cạnh vòng độc xử lý một đợt người, tìm vị trí ẩn thân, thỉnh thoảng dùng súng bắn tỉa quan sát xa xa.

Có thể là trên đường gϊếŧ quá nhiều người nên dẫn đến không có người từ chỗ bọn họ tiến vào vòng bo, họ ngồi xổm 2 phút mới thấy con mồi đầu tiên —— Thật trùng hợp, là Thunder!

Một khắc kia, ánh mắt Văn Khê phát sáng, lập tức thu hồi súng bắn tỉa, lên cung.

Lúc này vòng độc thứ tư đã bắt đầu co lại, gần như đuổi theo sau mông Thunder.

Thunder đi một con xe điện nhỏ thẳng về phía khu an toàn, căn bản không biết có hai người đang nhìn chằm chằm vào đầu mình cách đó mấy trăm mét.



Lúc này trên màn hình lớn đưa ra góc nhìn của Thunder, bất kể là bình luận viên hay khán giả đều rất tò mò rốt cuộc hắn có thể an toàn vào vòng bo hay không.

[Thunder có chút nguy hiểm hay sao ấy? Nhưng phải nhanh mới kịp!] Thỏ Kỷ nói ra phán đoán của mình, [Nhưng vị trí này có thể bị người ta chặn không?]

[Không có ai gần đó.] A Dịch đáp lại, [Cậu ấy ngồi xe điện, ngắm nhìn từ xa không dễ bắn trúng, hẳn là không có việc gì.]

Thunder tiếp cận khu vực an toàn, không có đi thẳng mà là rất thông minh lựa chọn đi đường vòng, nếu không bị người ta bắn tỉa thì có chút nguy hiểm.

Mạc Thần dùng ống ngắm 8x đuổi theo hình bóng Lôi Minh nhiều lần, căn bản không tìm thấy cơ hội nổ súng.

Cung của Văn Khê càng không cần phải nói, khoảng cách này, chờ mũi tên của cậu hạ xuống thì Thunder đã sớm không biết lái xe điện nhỏ của hắn lẻn đi đâu rồi.

Nhưng sở dĩ Văn Khê có thể dùng cung tốt như vậy chính là bởi vì cảm giác khoảng cách và dự đoán di chuyển của quân địch chính xác đến một mức độ đáng sợ.

Chỉ cần mục tiêu nhanh chóng tiến lên, Văn Khê quan sát một lát là có thể biết rõ đối phương sẽ đi qua vị trí nào, sau đó mình sẽ bắn tên đến đoạn nào mới có thể vừa vặn bắn trúng người đi qua vị trí đó.

Vừa rồi cậu dùng súng bắn tỉa quan sát không chỉ là vị trí của Thunder mà còn có tuyến đường hắn đi tới.

Cho nên, khi Văn Khê thu hồi súng bắn tỉa đổi cung, trong đầu cậu đã có một bản đồ kế hoạch bắn cung hoàn chỉnh.

Cậu không cách nào lý giải ở trong tầm mắt Mạc Thần xoay người kéo cung, đơn giản điều chỉnh vị trí một chút, sau đó hướng về phía trước không người bắn một mũi tên ra ngoài, phát ra một tiếng "Vèoo ——".

Con mẹ nó, khoảng cách gì đây?

Mạc Thần nhíu mày, tuy không tin nhưng vẫn hướng ống ngắm súng của mình đuổi theo mũi tên Văn Khê bắn ra, sau đó trơ mắt nhìn lúc mũi tên hạ xuống, một người ngồi xe điện đi qua.

! ! !

Một khắc kia, Mạc Thần gần như là phản xạ có điều kiện di chuyển họng súng về phía trước một đoạn, quyết đoán nổ súng! Phát ra một tiếng "Pằng"!

[Hệ thống] Bạn đã hạ gục YEY-Thunder bằng súng bắn tỉa.

[Hệ thống] YEY-Thunder đã chết vì rơi khỏi xe điện!

Hai thông báo liên tiếp xuất hiện trên màn hình máy tính của Mạc Thần, nhưng hiện tại cả người hắn đều lơ mơ, hoàn toàn không kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Khoảnh khắc nhìn thấy Thunder là hắn hoàn toàn là dựa vào trí nhớ cơ bắp hoàn thành động tác chuyển súng, thậm chí sau khi nổ súng còn chưa kịp phản ứng mình đã làm cái gì?

Thunder đã không còn mũ giáp bị hắn bắn một phát nổ đầu ngã xuống đất, rơi xuống từ trên xe điện.

Ngã xuống từ vật đang di chuyển với tốc độ cao sẽ tụt máu, vốn Thunder đã tàn máu rơi xuống đất chết tại chỗ.

Mà bởi vì sau khi hắn bị Mạc Thần nổ đầu không bao lâu mà chết trận, cho nên đầu người này được hệ thống tính cho Mạc Thần.

Giờ này khắc này, Mạc Thần còn ngắm nhìn vị trí vừa rồi mình nổ súng, hơi xoay ống ngắm một chút, có thể nhìn thấy mũi tên Văn Khê bắn ra.

Mũi tên kia yên tĩnh cắm trên mặt đất, hiển nhiên không thể bắn trúng Thunder, nhưng sở dĩ Mạc Thần có thể một súng nổ đầu Thunder đều dựa vào mũi tên kia chỉ dẫn.

Mà mũi tên kia lướt qua Thunder, thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết hắn.

Lúc này bình luận viên và khán giả thấy Thunder chết trận đều choáng váng với vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống "Tôi là ai? Tôi ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy?".

Ở gần không có quân địch, trong quá trình ngồi xe di chuyển với tốc độ cao bị người ta bắn chết.

Mạc Thần không nhịn được cười ra tiếng: "Anh yêu, anh quá mạnh."

Văn Khê: "... Trả đầu người cho anh thì anh vẫn sẽ là anh yêu của em!"

.....????????????????????????????????.....

7/1/2022

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook