Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung
Chương 98: Phiên Ngoại 2
Hồ Sinh Hữu Mộng
11/01/2022
Mạc Thần cũng không ở trường mà thuê một phòng ở gần đại học.
Văn Khê chuyển vào căn nhà Mạc Thần thuê gần đại học.
Buổi sáng Mạc Thần tự lái xe đi học, trước khi đi sẽ giúp Văn Khê nấu bữa sáng.
Sau khi Văn Khê rời giường thì dùng bữa sáng rồi bắt đầu livestream với Thương Lang, Ngải Triết.
Bữa trưa thì tùy vào tâm trạng, có đôi khi tự mình làm, có đôi khi gọi đồ ăn đến, có đôi khi không muốn ăn thì không ăn.
Nhưng cơm chiều nhất định cậu sẽ làm trước, chờ Mạc Thần về cùng ăn.
Cuộc sống của hai người không oanh oanh liệt liệt, nhưng nhìn chung vẫn hạnh phúc ngọt ngào ~
Vào hôm thứ sáu Mạc Thần đoán Văn Khê sắp rời giường thì gửi tin nhắn cho cậu: Chiều nay em không có tiết, ra ngoài cùng em không?
Quả nhiên Văn Khê đã rời giường rồi: Đi đâu thế?
Mạc Thần: Đi đâu với anh đều được.
Văn Khê: Được, đi.
Mạc Thần: Vậy buổi trưa anh đến trường em ăn cơm trước.
Văn Khê: Ừ ~
Mạc Thần: OK, đến thì gửi tin nhắn cho em, em sẽ đón anh.
Văn Khê lại trả lời "Được" rồi vui vẻ đi chọn quần áo.
Chọn quần áo xong mới nhớ cậu còn chưa lên weibo xin nghỉ phép, vội vàng đăng nhập gửi một tin nhắn: Buổi chiều có việc, ngừng live một ngày.
Cậu đăng rất chính thức, rất khép nép, nhưng vẫn bị fan Mạc Khê nhạy bén vạch trần sau một giây: [Hẹn hò với Mạc Thần à?]
[Đi đi ~ Chúng tôi đều hiểu.]
[Ha ha ha, chúc vui vẻ ~]
Văn Khê dở khóc dở cười, cuối cùng chấp nhận số phận chuyển tiếp câu trả lời đầu tiên và để lại bình luận: Lại nói mò cái gì?
[Rõ ràng thừa nhận.]
[A, cái sự ngọt ngào chết tiệt này!]
[Những cô gái ship Mạc Khê luôn có đường ăn thật hạnh phúc!]
Văn Khê nhìn những câu trả lời này, cong khóe môi dưới, sau đó rời khỏi weibo, mở nhóm livestream của cậu.
Văn Khê: Buổi chiều tôi đi chơi với A Thần, sẽ không live nữa.
Không bao lâu sau đã nhận được câu trả lời
Lộ Bỉ: Làm sao có thể không livestream! Live bên ngoài cũng được mà!
Thương Lang: Cô biết họ chỉ đi dạo bên ngoài à? Đi ra ngoài cũng có thể là vào khách sạn mà.
Lộ Bỉ:??? Đoạn cua này khiến tôi bất ngờ... Không phải họ thuê nhà hả? Còn đến khách sạn làm gì?
Ngải Triết: Tại sao không? Đến khách sạn thú vị và thuận tiện hơn.
Lộ Bỉ: Không, tại sao cậu nói như cậu thường đến khách sạn vậy?
Văn Khê:...
Văn Khê cũng không nói gì, chẳng qua cậu chỉ gửi một câu "Đi ra ngoài chơi", làm sao bọn họ kéo ra một đoạn lớn như vậy?
Hơn nữa sau khi Lộ Bỉ nói xong câu kia, Thương Lang với Ngải Triết đã lâm vào im lặng, thành công gợi lên sự tò mò của cậu.
Vì vậy, sau khi cậu gõ ra một hàng dấu chấm lửng, nhanh chóng gửi một câu: Mọi người có khách sạn để giới thiệu à?
Lúc này Lộ Bỉ tuyệt đối câm nín, muốn dụ dỗ Văn Khê làm livestream bên ngoài cứ như vậy bị kẹt trong cổ họng.
Thương Lang vừa định trả lời Văn Khê, mới gõ ra một chữ đã bị Ngải Triết gắt gao đè lại, cuối cùng gửi một tin nhắn riêng tư cho Văn Khê: Tôi đề nghị khách sạn tình nhân xx! Nhớ đặt suất VIP cao cấp! Nhớ đấy!
Văn Khê như nghe được tiếng xe lửa tu tu, nhất thời lại không biết nên trả lời đối phương như thế nào.
Cuối cùng, cậu gửi một biểu cảm "rối rắm": Chỉ thuận miệng hỏi, không có ý định đến khách sạn với Mạc Thần, thế mà cậu trả lời thành tâm thành ý như vậy, tôi nên làm gì cho phải?
Thương Lang: "Đệch!"
Ngải Triết: "Oaaa!"
Văn Khê gửi câu thứ hai: Hóa ra hai người chơi rất kích thích, có thể miêu tả chi tiết quá trình và cảm giác không? Nếu như thật sự sảng khoái, cũng không phải tôi với A Thần không thể đi ~
Thương Lang: Cậu nghĩ hay quá nhỉ!
Thương Lang và Ngải Triết nói, bọn họ sẽ không bao giờ bị Văn Khê lừa nữa!
Văn Khê cười cười, tắt cửa sổ trò chuyện riêng tư, nói ở trong nhóm: Livestream bên ngoài thì có thể, nhưng tôi đã xin nghỉ, với cả cũng không xác định A Thần có đồng ý lộ mặt hay không, cho nên tôi sẽ không đăng weibo khác, lúc mọi người livestream thấy tôi online thì thuận tiện giúp tôi thông báo một chút là được~
Lộ Bỉ: Ok~
Thương Lang: Cậu nghĩ hay quá nhỉ!
Ngải Triết: Nếu tôi giúp cậu thông báo thì ID của tôi viết ngược!
Thương Lang: Nếu tôi giúp cậu thông báo thì tôi sẽ mặc đồ nữ trồng cây chuối!
Lộ Bỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt mê man -- đây là làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết hả?
*
Gần trưa, Văn Khê mặc quần áo cậu đã chọn từ lâu, đeo túi chéo, cầm chìa khóa và điện thoại ra cửa.
Đại học của Mạc Thần cách chỗ họ ở rất gần, đi hơn mười phút, cho nên Văn Khê không ngồi xe mà trực tiếp đi tới.
Nhưng cậu vẫn đến quá sớm, lúc cậu đến Mạc Thần còn chưa tan học.
Trường của Mạc Thần không cho người lạ vào, đi vào phải quẹt thẻ.
Văn Khê không có "thẻ trường" nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Bảo vệ trường nhìn thấy cậu thì sửng sốt, bước ra khỏi phòng an ninh, hỏi cậu với sự quan tâm: "Bạn học, quên mang theo thẻ à?"
Văn Khê đã 25 tuổi nghe được câu này cũng ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Không phải, tôi đợi người."
Bảo vệ trường không hiểu: "Cậu không phải học sinh trường chúng tôi hả? Nhưng như kiểu chúng ta gặp nhau ở đâu đó rồi nhỉ?"
Văn Khê đoán có thể bảo vệ này là fan E-Sports của SGH, đã gặp cậu trong livestream?
Không đợi cậu đáp lại thì một người đã chạy về phía cậu.
Văn Khê nhìn thấy hắn từ xa đã không nhịn được cười.
Người tới không phải Mạc Thần thì là ai?
Mạc Thần chạy tới trước mặt cậu, vừa quẹt thẻ vừa vươn một tay với cậu: "Anh vào đi."
"Được~" Văn Khê cười đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, đi qua hành lang, sau đó đi theo hắn về phía căng tin trường học.
Để lại bảo vệ đứng một mình tại chỗ, giật mình nhìn bóng lưng hai người.
Sau đó đột nhiên nhớ tới Văn Khê là ai -- Là Khê Thần đó hả?! ĐM, trông quá trẻ!
Một bộ phận bạn học của Mạc Thần biết hắn đi đón bạn trai nên đều đi theo, sau khi nhìn thấy Văn Khê thì kích động thét chói tai.
"A a a a, tôi nhìn thấy Khê Thần hàng thật giá thật!"
"Ship CP thôi! Kích thích quá!"
"Mấy ngươi khắc chế một chút! Đừng làm Khê Khê sợ hãi! A a a, Khê Khê đẹp quá!"
Văn Khê không bị bọn họ dọa sợ, nhưng cũng không nghĩ tới mình lại được chú ý như vậy.
Thẳng đến khi Mạc Thần nói đó đều là bạn học cùng chuyên ngành với hắn, bấy giờ Văn Khê mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu đã nói rồi, giới thể thao điện tử nhỏ như vậy, cơ hội lộ mặt cũng không nhiều, đi trên đường ai nhận ra cậu?
Là bạn học Mạc Thần thì cũng không kỳ quái, khẳng định người quen biết Mạc Thần biết cậu -- Cho dù trước kia không quen biết, về sau sớm muộn gì cũng quen biết~
Văn Khê cười thân thiện với bạn học của Mạc Thần: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm A Thần nhà tôi ~"
Vừa dứt lời đã có một người "ngã xuống" ngay tại chỗ: "A, tôi đã chết!"
Mạc Thần "chậc" một tiếng, không ngờ Văn Khê bị quấy rầy, cho nên nắm lấy tay cậu rời đi: "Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm."
Văn Khê: "Em nói ít hai chữ."
Mạc Thần: "Vâng, đi ăn cơm thôi, anh yêu."
Văn Khê: "Vậy còn tàm tạm ~"
Văn Khê lớn hơn Mạc Thần ba tuổi, lại thấp hơn Mạc Thần một chút, hơn nữa mặt cậu làm cho người ta có một loại cảm giác ngây thơ vô tội, cho nên thoạt nhìn nhỏ hơn rất nhiều so với Mạc Thần.
Các bạn học của Mạc Thần nhìn Mạc Thần ôm Văn Khê vào lòng bảo vệ, đều không khống chế được xúc động cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Rốt cuộc vẫn có người "tạch tạch" chụp hai tấm bóng lưng Mạc Thần với Văn Khê, đăng weibo: Hiện trường ship CP! Tôi chết cũng không uổng!
Ngay lập tức đã có ai đó trả lời:
[Không có đánh giá kém tích cực!]
[A a a, nhận thầu cái ôm của Mạc Thần!]
[Khê Khê có mười lần cho leo cây livestream thì mười một lần là vì Mạc Thần.]
[Cho nên Khê Khê lại nghỉ livestream hả? Dây leo này cũng béo bở nhỉ, không bù cho chúng ta...]
Mạc Thần với Văn Khê cũng không biết bọn họ bị chụp lén, nhưng cũng không quá để ý.
Họ đã công khai quan hệ với nhau trên weibo từ lâu, giấy chứng nhận kết hôn và ảnh cưới cũng phơi nắng rồi, đã sớm không sợ hãi.
Văn Khê đến ăn cơm, khẳng định Mạc Thần không có khả năng dẫn cậu đến căng tin lớn dưới tầng, mà là lên tầng chọn một nhà hàng mà mình cảm thấy vừa lòng.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, trong quá trình ăn, xung quanh không ngừng có người ném tới ánh mắt kinh diễm hoặc tò mò cho hai người họ.
Hai nam sinh có nhan sắc cao ngồi cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói cười, ánh mắt nhìn về phía nhau dịu dàng như nước -- Đây là một bức tranh thần tiên gì vậy!!
Bất kể là người biết bọn họ hay là người không biết bọn họ thì đều yên lặng ship CP.
Văn Khê có thể cảm nhận được những ánh mắt lén lút này, nhưng cậu không để ý, tự hỏi Mạc Thần: "Nghĩ kỹ đi đâu chưa?"
Mạc Thần: "Gần đây mới mở một con phố đi bộ, anh muốn đi xem không?"
Văn Khê: "Được~"
Mạc Thần không khỏi bật cười: "Mặc kệ đi đâu anh cũng sẽ nói 'Được'."
Văn Khê trả lời hắn bằng một nụ cười vô tội: "Là em nói bất kể đi đâu, chỉ cần đi cùng anh là được. Anh cũng vậy."
"Phụt." Mạc Thần suýt nữa bị sặc, may mắn lúc mình nghe được những lời này không ăn cái gì, "Anh nói đúng."
Lời này vừa nói ra, bên cạnh truyền đến một tiếng hít vào rõ ràng, Văn Khê theo bản năng nhìn qua, một cô gái buông bát cơm ăn một nửa xuống nằm sấp trên bàn, làm bộ mình đang chơi điện thoại.
Văn Khê thu hồi tầm mắt: "Đúng rồi, vốn chiều nay anh định livestream, em có phiền không?"
Mạc Thần nhíu mày: "Không phải anh đã xin nghỉ trên weibo rồi hả?"
"Tất cả đều bị em phát hiện nhỉ."
Văn Khê ăn một miếng cơm, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, không đợi cậu nghĩ kỹ thì Mạc Thần khẽ cười nói: "Tùy ý, em không sao cả, anh muốn live bên ngoài thì live bên ngoài." Dừng một chút, "Em không ngại lộ mặt với anh."
"Được~" Văn Khê nói xong, vui vẻ ăn cơm.
Cho dù kết hôn, cho dù không chơi điện tử thì Mạc Thần vẫn cưng chiều cậu như vậy, để cho cậu tùy thời đều có thể cảm nhận được tình yêu Mạc Thần dành cho cậu.
Cậu cảm thấy, cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này không gì khác chính là chuyện này -- Không lo ăn mặc, còn có người yêu như vậy, hết sức dung túng tất cả những gì mình muốn làm.
Vì thế, dùng xong bữa trưa, Mạc Thần lái xe đi tới phố đi bộ mới mở kia.
Lúc sắp tới, Văn Khê đặt điện thoại lên kệ mở livestream, sau đó nhìn vào số lượng người trong phòng livestream, thế mà còn rất nhiều.
"Buổi trưa mọi người đều không ăn cơm hả?" Văn Khê có chút kinh ngạc.
[A a a a, xem tôi phát hiện ra cái gì này!]
[Vừa ăn đã nhận được thông báo livestream!]
[Vừa xem vừa ăn á~]
Bây giờ Văn Khê mới nhớ tới còn có loại "thông báo livestream", xem ra không cần phải để cho bọn Ngải Triết giúp cậu nhắc nhở người xem.
Nhưng hơn 1 giờ chiều, Ngải Triết và Thương Lang nhìn thấy cậu live vẫn nhắc nhở một câu trong phòng livestream của mình.
Ngải Triết: "Hôm nay Khê Khê không livestream với chúng tôi, cậu ấy live bên ngoài, mọi người đừng xem!"
Thương Lang: "Đúng, livestream hẹn hò với Mạc Thần, không có gì hay ho, ngàn vạn lần đừng đi xem!"
Lộ Bỉ dở khóc dở cười: "Hai người muốn giúp cậu ấy thông báo thì thông báo, có cần không được tự nhiên như vậy không?"
Lòng Ngải Triết: Tôi không muốn bị viết ngược ID.
Lòng Thương Lang: Tôi không muốn mặc đồ nữ livestream.
Nhưng lúc này còn chưa tới 1 giờ, đám người Ngải Triết chưa live, không cần bọn họ thông báo thì số người trong phòng livestream của Văn Khê cũng đang tăng lên với tốc độ đáng sợ.
Cũng không biết là ai thông báo chuyện cậu livestream ra ngoài.
[Khê Khê, anh ở trên xe Mạc Thần hả?]
[A a a, một người viết thư máu cầu xem mặt Mạc Thần!]
[Hai người viết thư máu!]
[Ba người viết thư máu!]
......
"Tại sao lại phải nhìn mặt Mạc Thần?" Văn Khê vô tội chớp mắt, "Tôi không đẹp hả?"
[Đẹp!]
[Khê Thần đẹp như tranh vẽ!]
[Mắt Khê Khê không phải mắt mà là ngôi sao lấp lánh; lông mày Khê Khê không phải lông mày mà là sao băng xẹt qua; nụ cười của Khê Khê không phải là nụ cười mà là cầu vồng rực rỡ!]
Cầu vồng của người xem thổi phồng quá mức, Văn Khê nghe thấy cũng ngượng ngùng: "... Mọi người đều là nhân tài."
Cậu còn tưởng thổi phồng quá đáng như vậy chỉ có trong giới giải trí mới thấy được.
Cuối cùng, dưới sự "oanh tạc" của mọi người, Văn Khê cố gắng đáp ứng yêu cầu của họ, lấy điện thoại từ kệ xuống, chuyển camera, quay Mạc Thần qua gương chiếu hậu.
Vì thuận tiện cho việc livestream với không ảnh hưởng đến Mạc Thần lái xe nên Văn Khê ngồi ở ghế sau, cho nên rõ ràng góc nhìn của cậu là từ phía sau.
Nhưng Mạc Thần vẫn cảm giác được động tác nhỏ của cậu, liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu một cái, sau đó rất nể mặt cười một chút, trong livestream đổ ầm ầm.
[Ôi tía má ơi!]
[Mạc Thần vẫn đẹp trai quá!]
[Hai người này, rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm tiền, cứ nhất định phải dựa vào kỹ thuật!]
Sau một lúc, cuối cùng hai người đã đến đích của họ.
Văn Khê xuống xe đi dạo xung quanh trước, chờ Mạc Thần dừng xe xong thì hai người bắt đầu sánh vai cùng nhau đi dạo.
Bởi vì trên phố đi bộ có rất nhiều đồ ăn vặt, nhất là loại đang nướng bán, hương vị rất thơm rất quyến rũ, cho nên tuy hai người đã ăn cơm trưa xong nhưng vẫn không nhịn được mua chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa live, livestream bên ngoài cứ như vậy biến thành live ăn uống.
[ĐM, Khê Thần quá đáng, tôi còn chưa ăn cơm trưa!]
[Cơm trong tay đột nhiên trở nên không thơm, QAQ]
[Tôi vừa ăn cơm trưa xong nhưng tự nhiên lại thấy đói bụng?!]
Văn Khê: "Ha ha, đừng học tôi, ăn cái này sẽ béo!"
[Dáng người đó của anh nói lời này có thích hợp không?]
[Khê Khê phải mập một chút mới đáng yêu! Tại sao luôn ăn mà không béo chứ?]
[Buổi tối tập thể dục nhiều hơn một chút sẽ không béo nữa.]
Văn Khê: "Quản lý gọi."
Khê Mị: [Đã xóa, cấm ngôn rồi.]
Văn Khê sửng sốt một chút, không ngờ Khê Mị lại online, sau đó không đợi cậu nói xóa cái gì thì cô đã giúp cậu xóa cái mưa đạn kia.
"Cảm ơn." Văn Khê cười cười.
Cậu chưa phản ứng kịp thì một tờ giấy ăn từ bên cạnh đưa tới, lau sạch môi cậu.
Ngón tay khớp xương rõ ràng hiển thị trong camera, vừa nhìn đã biết thuộc về Mạc Thần.
Tay hắn rất đẹp, nhìn rắn chắc mà không thô ráp, trắng nõn mà không mềm mại, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Không giống tay Văn Khê, tuy cũng rõ ràng như vậy, làm cho đảng cuồng tay không giữ được hình tượng, nhưng thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác rất dễ bẻ gãy, làm cho người ta rất muốn đi bảo vệ.
"Anh yêu, chú ý hình tượng."
Nếu như nói, trước khi Mạc Thần nói những lời này, nhóm người xem vẫn chỉ khen hắn ấm áp, muốn thuê tay hắn, như vậy vừa nghe được những lời này của hắn, trong livestream nháy mắt trở thành lẩu thập cẩm, mấy chữ [Ôi mẹ tôi ơi] gần như trải đầy màn hình.
Văn Khê cười ngọt ngào, sau đó lo mình cười quá hủy hoại hình tượng nên quay camera về phía Mạc Thần, đưa một xiên mực nướng qua.
Mạc Thần rất tự nhiên cắn lên.
[A a a a a!]
[Livestream ăn thì livestream ăn đi, biểu diễn ngọt ngào cái gì... Làm quá hơn chút nữa đi ạ!]
[Xem livestream mà chết liên tục... Làm ơn để tôi chết thêm vài lần nữa!]
[Dùng thức ăn chó chôn tôi đi! Thật tuyệt con mẹ nó vời!]
Văn Khê cười đến không dừng lại được, thật vất vả mới tìm lại được giọng mình, cảm ơn mấy đợt quà.
Hai người đi dạo từ 12 giờ trưa đến 4 giờ chiều, Văn Khê phát vài đoạn đứt quãng, bổ sung thời gian livestream ngày hôm đó, tắt livestream trở về xe Mạc Thần, cùng hắn đổi chỗ khác dùng bữa tối.
Cậu bảo Mạc Thần chọn địa điểm, không nghĩ tới Mạc Thần trực tiếp dẫn cậu đến một khách sạn cao cấp dùng bữa tối.
Khách sạn cao cấp hay không cao cấp, nhìn vào thái độ của nhân viên phục vụ sẽ biết.
Nhân viên phục vụ đều cung kính cúi đầu trước hai người, giống như hai người là ông chủ của họ.
"Tối nay chúng ta có ngủ ở đây không?" Lúc Văn Khê dùng bữa tối có chút kinh ngạc.
Mạc Thần đáp lại: "Thương Lang giới thiệu khách sạn này cho em, em thấy cách không xa nên quyết định tới đây trải nghiệm một chút."
Được rồi, Văn Khê hiểu ngay.
Quả nhiên ra ngoài lăn lộn là có chủ ý, cậu bày cho Thương Lang một vố, không nghĩ tới Thương Lang quay đầu cũng cho cậu một vố.
Cứ như vậy, Văn Khê vất vả lắm mới bổ sung được thời gian livestream thì ngày hôm sau lại thiếu -- Bởi vì mãi cho đến giữa trưa cậu cũng không thể đứng lên khỏi giường được, chỉ có thể xin nghỉ.
Liên tục xin nghỉ hai ngày, ngày đầu tiên là đi hẹn hò với Mạc Thần, ngày hôm sau là vì cái gì, còn cần nói hả??
[Hôm nay Khê Thần xuống xe chưa? Chưa đâu.]
[Hôm qua Khê Thần lên xe à? Đúng vậy.]
[Xóa bình luận!]
Buổi trưa Văn Khê nằm trong lòng Mạc Thần, nhấn vào weibo thấy những bình luận này, yên lặng tắt điện thoại đi.
Giải thích vô dụng, quên đi, nằm thẳng cho đỡ.
*
Một vài ngày sau, sáu quốc gia, bao gồm cả Trung Quốc đã tổ chức một cuộc tập trận quân sự trực tuyến (À không, là thi đấu SGH trực tuyến).
Streamer từ sáu quốc gia sẽ lấy quốc gia làm đơn vị để tạo thành sáu phe cánh cạnh tranh với nhau, mỗi quốc gia 20 người tổ đội, và năm quốc gia 100 người tiến hành bắn giết, cuối cùng những người còn lại thuộc về quốc gia nào thì quốc gia đó giành chiến thắng.
Đây là trận đấu đầu tiên của Văn Khê.
Sau khi biết cậu cũng thi đấu thì đồng đội đều phấn khích.
[Ha ha ha, đã quyết định thắng thua rồi!]
[Bên này chúng ta có một mình Khê Thần là đủ rồi, chúng ta chỉ cần phụ trách liếm hòm là được!]
Văn Khê dở khóc dở cười: "Mọi người đừng như vậy, lỡ như hôm nay cảm giác tay của tôi không tốt thì sao?"
"Không sao, thi đấu giải trí mà, vui là được." Người trả lời cậu là Thương Lang.
Đúng vậy, Thương Lang cũng tham gia cuộc thi: "Một đầu người 100 nhân dân tệ, ít nhất tôi phải trả được tiền internet và điện của tháng này!"
Ngải Triết: "Cái ĐM! Một đầu người 100 nhân dân tệ?! Tôi có thể!"
Lam Ngạn: "Bên này chúng ta có mấy người?"
Thương Lang: "13 người."
Lam Ngạn: "Ai sẽ chỉ huy?"
Ngải Triết: "Bên này chúng ta đông người, tổng chỉ huy là chúng ta ra."
Thương Lang: "Vậy thì Khê Khê."
Ngải Triết: "Tôi đồng ý! Nhà vô địch giải đấu không chỉ huy quá không nể mặt!"
"Hả? Tôi chưa bao giờ chỉ huy đâu?" Vẻ mặt Văn Khê mơ màng.
Cậu chỉ cảm thấy thú vị mới báo danh tham gia trận đấu trực tuyến xuyên quốc gia này, sao đột nhiên lại muốn cậu làm chỉ huy? Cũng không sợ cậu chỉ huy người xuống mương à?
"Muốn nói chỉ huy thì Lam Ngạn giỏi hơn tôi chứ?" Văn Khê nhớ Lam Ngạn từng làm chỉ huy ở QAQ.
Kết quả Lam Ngạn từ chối tại chỗ: "Không không không, tôi chỉ huy thì không nhất định mọi người sẽ nghe lời tôi. Cậu đến chỉ huy càng thuyết phục hơn."
Cái này cũng đúng...
Cuối cùng, Văn Khê chấp nhận vị trí chỉ huy: "Được rồi, tôi chỉ huy thì tôi chỉ huy."
Lúc cậu nói những lời này thì vừa vặn Mạc Thần đi ngang qua phía sau cậu, nhìn màn hình của cậu nhíu mày: "Anh muốn chỉ huy hả? Em có thể giúp gì cho anh không?"
"Không cần." Lúc Văn Khê nói ra hai chữ này thì cười một chút, "Chỉ huy mọi người xuống mương hình như cũng rất thú vị ~"
Mạc Thần buồn cười -- Vợ nhà mình càng ngày càng đen tối quá lộ liễu.
9/1/2022
#NTT
Văn Khê chuyển vào căn nhà Mạc Thần thuê gần đại học.
Buổi sáng Mạc Thần tự lái xe đi học, trước khi đi sẽ giúp Văn Khê nấu bữa sáng.
Sau khi Văn Khê rời giường thì dùng bữa sáng rồi bắt đầu livestream với Thương Lang, Ngải Triết.
Bữa trưa thì tùy vào tâm trạng, có đôi khi tự mình làm, có đôi khi gọi đồ ăn đến, có đôi khi không muốn ăn thì không ăn.
Nhưng cơm chiều nhất định cậu sẽ làm trước, chờ Mạc Thần về cùng ăn.
Cuộc sống của hai người không oanh oanh liệt liệt, nhưng nhìn chung vẫn hạnh phúc ngọt ngào ~
Vào hôm thứ sáu Mạc Thần đoán Văn Khê sắp rời giường thì gửi tin nhắn cho cậu: Chiều nay em không có tiết, ra ngoài cùng em không?
Quả nhiên Văn Khê đã rời giường rồi: Đi đâu thế?
Mạc Thần: Đi đâu với anh đều được.
Văn Khê: Được, đi.
Mạc Thần: Vậy buổi trưa anh đến trường em ăn cơm trước.
Văn Khê: Ừ ~
Mạc Thần: OK, đến thì gửi tin nhắn cho em, em sẽ đón anh.
Văn Khê lại trả lời "Được" rồi vui vẻ đi chọn quần áo.
Chọn quần áo xong mới nhớ cậu còn chưa lên weibo xin nghỉ phép, vội vàng đăng nhập gửi một tin nhắn: Buổi chiều có việc, ngừng live một ngày.
Cậu đăng rất chính thức, rất khép nép, nhưng vẫn bị fan Mạc Khê nhạy bén vạch trần sau một giây: [Hẹn hò với Mạc Thần à?]
[Đi đi ~ Chúng tôi đều hiểu.]
[Ha ha ha, chúc vui vẻ ~]
Văn Khê dở khóc dở cười, cuối cùng chấp nhận số phận chuyển tiếp câu trả lời đầu tiên và để lại bình luận: Lại nói mò cái gì?
[Rõ ràng thừa nhận.]
[A, cái sự ngọt ngào chết tiệt này!]
[Những cô gái ship Mạc Khê luôn có đường ăn thật hạnh phúc!]
Văn Khê nhìn những câu trả lời này, cong khóe môi dưới, sau đó rời khỏi weibo, mở nhóm livestream của cậu.
Văn Khê: Buổi chiều tôi đi chơi với A Thần, sẽ không live nữa.
Không bao lâu sau đã nhận được câu trả lời
Lộ Bỉ: Làm sao có thể không livestream! Live bên ngoài cũng được mà!
Thương Lang: Cô biết họ chỉ đi dạo bên ngoài à? Đi ra ngoài cũng có thể là vào khách sạn mà.
Lộ Bỉ:??? Đoạn cua này khiến tôi bất ngờ... Không phải họ thuê nhà hả? Còn đến khách sạn làm gì?
Ngải Triết: Tại sao không? Đến khách sạn thú vị và thuận tiện hơn.
Lộ Bỉ: Không, tại sao cậu nói như cậu thường đến khách sạn vậy?
Văn Khê:...
Văn Khê cũng không nói gì, chẳng qua cậu chỉ gửi một câu "Đi ra ngoài chơi", làm sao bọn họ kéo ra một đoạn lớn như vậy?
Hơn nữa sau khi Lộ Bỉ nói xong câu kia, Thương Lang với Ngải Triết đã lâm vào im lặng, thành công gợi lên sự tò mò của cậu.
Vì vậy, sau khi cậu gõ ra một hàng dấu chấm lửng, nhanh chóng gửi một câu: Mọi người có khách sạn để giới thiệu à?
Lúc này Lộ Bỉ tuyệt đối câm nín, muốn dụ dỗ Văn Khê làm livestream bên ngoài cứ như vậy bị kẹt trong cổ họng.
Thương Lang vừa định trả lời Văn Khê, mới gõ ra một chữ đã bị Ngải Triết gắt gao đè lại, cuối cùng gửi một tin nhắn riêng tư cho Văn Khê: Tôi đề nghị khách sạn tình nhân xx! Nhớ đặt suất VIP cao cấp! Nhớ đấy!
Văn Khê như nghe được tiếng xe lửa tu tu, nhất thời lại không biết nên trả lời đối phương như thế nào.
Cuối cùng, cậu gửi một biểu cảm "rối rắm": Chỉ thuận miệng hỏi, không có ý định đến khách sạn với Mạc Thần, thế mà cậu trả lời thành tâm thành ý như vậy, tôi nên làm gì cho phải?
Thương Lang: "Đệch!"
Ngải Triết: "Oaaa!"
Văn Khê gửi câu thứ hai: Hóa ra hai người chơi rất kích thích, có thể miêu tả chi tiết quá trình và cảm giác không? Nếu như thật sự sảng khoái, cũng không phải tôi với A Thần không thể đi ~
Thương Lang: Cậu nghĩ hay quá nhỉ!
Thương Lang và Ngải Triết nói, bọn họ sẽ không bao giờ bị Văn Khê lừa nữa!
Văn Khê cười cười, tắt cửa sổ trò chuyện riêng tư, nói ở trong nhóm: Livestream bên ngoài thì có thể, nhưng tôi đã xin nghỉ, với cả cũng không xác định A Thần có đồng ý lộ mặt hay không, cho nên tôi sẽ không đăng weibo khác, lúc mọi người livestream thấy tôi online thì thuận tiện giúp tôi thông báo một chút là được~
Lộ Bỉ: Ok~
Thương Lang: Cậu nghĩ hay quá nhỉ!
Ngải Triết: Nếu tôi giúp cậu thông báo thì ID của tôi viết ngược!
Thương Lang: Nếu tôi giúp cậu thông báo thì tôi sẽ mặc đồ nữ trồng cây chuối!
Lộ Bỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt mê man -- đây là làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết hả?
*
Gần trưa, Văn Khê mặc quần áo cậu đã chọn từ lâu, đeo túi chéo, cầm chìa khóa và điện thoại ra cửa.
Đại học của Mạc Thần cách chỗ họ ở rất gần, đi hơn mười phút, cho nên Văn Khê không ngồi xe mà trực tiếp đi tới.
Nhưng cậu vẫn đến quá sớm, lúc cậu đến Mạc Thần còn chưa tan học.
Trường của Mạc Thần không cho người lạ vào, đi vào phải quẹt thẻ.
Văn Khê không có "thẻ trường" nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Bảo vệ trường nhìn thấy cậu thì sửng sốt, bước ra khỏi phòng an ninh, hỏi cậu với sự quan tâm: "Bạn học, quên mang theo thẻ à?"
Văn Khê đã 25 tuổi nghe được câu này cũng ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Không phải, tôi đợi người."
Bảo vệ trường không hiểu: "Cậu không phải học sinh trường chúng tôi hả? Nhưng như kiểu chúng ta gặp nhau ở đâu đó rồi nhỉ?"
Văn Khê đoán có thể bảo vệ này là fan E-Sports của SGH, đã gặp cậu trong livestream?
Không đợi cậu đáp lại thì một người đã chạy về phía cậu.
Văn Khê nhìn thấy hắn từ xa đã không nhịn được cười.
Người tới không phải Mạc Thần thì là ai?
Mạc Thần chạy tới trước mặt cậu, vừa quẹt thẻ vừa vươn một tay với cậu: "Anh vào đi."
"Được~" Văn Khê cười đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, đi qua hành lang, sau đó đi theo hắn về phía căng tin trường học.
Để lại bảo vệ đứng một mình tại chỗ, giật mình nhìn bóng lưng hai người.
Sau đó đột nhiên nhớ tới Văn Khê là ai -- Là Khê Thần đó hả?! ĐM, trông quá trẻ!
Một bộ phận bạn học của Mạc Thần biết hắn đi đón bạn trai nên đều đi theo, sau khi nhìn thấy Văn Khê thì kích động thét chói tai.
"A a a a, tôi nhìn thấy Khê Thần hàng thật giá thật!"
"Ship CP thôi! Kích thích quá!"
"Mấy ngươi khắc chế một chút! Đừng làm Khê Khê sợ hãi! A a a, Khê Khê đẹp quá!"
Văn Khê không bị bọn họ dọa sợ, nhưng cũng không nghĩ tới mình lại được chú ý như vậy.
Thẳng đến khi Mạc Thần nói đó đều là bạn học cùng chuyên ngành với hắn, bấy giờ Văn Khê mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cậu đã nói rồi, giới thể thao điện tử nhỏ như vậy, cơ hội lộ mặt cũng không nhiều, đi trên đường ai nhận ra cậu?
Là bạn học Mạc Thần thì cũng không kỳ quái, khẳng định người quen biết Mạc Thần biết cậu -- Cho dù trước kia không quen biết, về sau sớm muộn gì cũng quen biết~
Văn Khê cười thân thiện với bạn học của Mạc Thần: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm A Thần nhà tôi ~"
Vừa dứt lời đã có một người "ngã xuống" ngay tại chỗ: "A, tôi đã chết!"
Mạc Thần "chậc" một tiếng, không ngờ Văn Khê bị quấy rầy, cho nên nắm lấy tay cậu rời đi: "Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm."
Văn Khê: "Em nói ít hai chữ."
Mạc Thần: "Vâng, đi ăn cơm thôi, anh yêu."
Văn Khê: "Vậy còn tàm tạm ~"
Văn Khê lớn hơn Mạc Thần ba tuổi, lại thấp hơn Mạc Thần một chút, hơn nữa mặt cậu làm cho người ta có một loại cảm giác ngây thơ vô tội, cho nên thoạt nhìn nhỏ hơn rất nhiều so với Mạc Thần.
Các bạn học của Mạc Thần nhìn Mạc Thần ôm Văn Khê vào lòng bảo vệ, đều không khống chế được xúc động cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Rốt cuộc vẫn có người "tạch tạch" chụp hai tấm bóng lưng Mạc Thần với Văn Khê, đăng weibo: Hiện trường ship CP! Tôi chết cũng không uổng!
Ngay lập tức đã có ai đó trả lời:
[Không có đánh giá kém tích cực!]
[A a a, nhận thầu cái ôm của Mạc Thần!]
[Khê Khê có mười lần cho leo cây livestream thì mười một lần là vì Mạc Thần.]
[Cho nên Khê Khê lại nghỉ livestream hả? Dây leo này cũng béo bở nhỉ, không bù cho chúng ta...]
Mạc Thần với Văn Khê cũng không biết bọn họ bị chụp lén, nhưng cũng không quá để ý.
Họ đã công khai quan hệ với nhau trên weibo từ lâu, giấy chứng nhận kết hôn và ảnh cưới cũng phơi nắng rồi, đã sớm không sợ hãi.
Văn Khê đến ăn cơm, khẳng định Mạc Thần không có khả năng dẫn cậu đến căng tin lớn dưới tầng, mà là lên tầng chọn một nhà hàng mà mình cảm thấy vừa lòng.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, trong quá trình ăn, xung quanh không ngừng có người ném tới ánh mắt kinh diễm hoặc tò mò cho hai người họ.
Hai nam sinh có nhan sắc cao ngồi cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói cười, ánh mắt nhìn về phía nhau dịu dàng như nước -- Đây là một bức tranh thần tiên gì vậy!!
Bất kể là người biết bọn họ hay là người không biết bọn họ thì đều yên lặng ship CP.
Văn Khê có thể cảm nhận được những ánh mắt lén lút này, nhưng cậu không để ý, tự hỏi Mạc Thần: "Nghĩ kỹ đi đâu chưa?"
Mạc Thần: "Gần đây mới mở một con phố đi bộ, anh muốn đi xem không?"
Văn Khê: "Được~"
Mạc Thần không khỏi bật cười: "Mặc kệ đi đâu anh cũng sẽ nói 'Được'."
Văn Khê trả lời hắn bằng một nụ cười vô tội: "Là em nói bất kể đi đâu, chỉ cần đi cùng anh là được. Anh cũng vậy."
"Phụt." Mạc Thần suýt nữa bị sặc, may mắn lúc mình nghe được những lời này không ăn cái gì, "Anh nói đúng."
Lời này vừa nói ra, bên cạnh truyền đến một tiếng hít vào rõ ràng, Văn Khê theo bản năng nhìn qua, một cô gái buông bát cơm ăn một nửa xuống nằm sấp trên bàn, làm bộ mình đang chơi điện thoại.
Văn Khê thu hồi tầm mắt: "Đúng rồi, vốn chiều nay anh định livestream, em có phiền không?"
Mạc Thần nhíu mày: "Không phải anh đã xin nghỉ trên weibo rồi hả?"
"Tất cả đều bị em phát hiện nhỉ."
Văn Khê ăn một miếng cơm, đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, không đợi cậu nghĩ kỹ thì Mạc Thần khẽ cười nói: "Tùy ý, em không sao cả, anh muốn live bên ngoài thì live bên ngoài." Dừng một chút, "Em không ngại lộ mặt với anh."
"Được~" Văn Khê nói xong, vui vẻ ăn cơm.
Cho dù kết hôn, cho dù không chơi điện tử thì Mạc Thần vẫn cưng chiều cậu như vậy, để cho cậu tùy thời đều có thể cảm nhận được tình yêu Mạc Thần dành cho cậu.
Cậu cảm thấy, cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này không gì khác chính là chuyện này -- Không lo ăn mặc, còn có người yêu như vậy, hết sức dung túng tất cả những gì mình muốn làm.
Vì thế, dùng xong bữa trưa, Mạc Thần lái xe đi tới phố đi bộ mới mở kia.
Lúc sắp tới, Văn Khê đặt điện thoại lên kệ mở livestream, sau đó nhìn vào số lượng người trong phòng livestream, thế mà còn rất nhiều.
"Buổi trưa mọi người đều không ăn cơm hả?" Văn Khê có chút kinh ngạc.
[A a a a, xem tôi phát hiện ra cái gì này!]
[Vừa ăn đã nhận được thông báo livestream!]
[Vừa xem vừa ăn á~]
Bây giờ Văn Khê mới nhớ tới còn có loại "thông báo livestream", xem ra không cần phải để cho bọn Ngải Triết giúp cậu nhắc nhở người xem.
Nhưng hơn 1 giờ chiều, Ngải Triết và Thương Lang nhìn thấy cậu live vẫn nhắc nhở một câu trong phòng livestream của mình.
Ngải Triết: "Hôm nay Khê Khê không livestream với chúng tôi, cậu ấy live bên ngoài, mọi người đừng xem!"
Thương Lang: "Đúng, livestream hẹn hò với Mạc Thần, không có gì hay ho, ngàn vạn lần đừng đi xem!"
Lộ Bỉ dở khóc dở cười: "Hai người muốn giúp cậu ấy thông báo thì thông báo, có cần không được tự nhiên như vậy không?"
Lòng Ngải Triết: Tôi không muốn bị viết ngược ID.
Lòng Thương Lang: Tôi không muốn mặc đồ nữ livestream.
Nhưng lúc này còn chưa tới 1 giờ, đám người Ngải Triết chưa live, không cần bọn họ thông báo thì số người trong phòng livestream của Văn Khê cũng đang tăng lên với tốc độ đáng sợ.
Cũng không biết là ai thông báo chuyện cậu livestream ra ngoài.
[Khê Khê, anh ở trên xe Mạc Thần hả?]
[A a a, một người viết thư máu cầu xem mặt Mạc Thần!]
[Hai người viết thư máu!]
[Ba người viết thư máu!]
......
"Tại sao lại phải nhìn mặt Mạc Thần?" Văn Khê vô tội chớp mắt, "Tôi không đẹp hả?"
[Đẹp!]
[Khê Thần đẹp như tranh vẽ!]
[Mắt Khê Khê không phải mắt mà là ngôi sao lấp lánh; lông mày Khê Khê không phải lông mày mà là sao băng xẹt qua; nụ cười của Khê Khê không phải là nụ cười mà là cầu vồng rực rỡ!]
Cầu vồng của người xem thổi phồng quá mức, Văn Khê nghe thấy cũng ngượng ngùng: "... Mọi người đều là nhân tài."
Cậu còn tưởng thổi phồng quá đáng như vậy chỉ có trong giới giải trí mới thấy được.
Cuối cùng, dưới sự "oanh tạc" của mọi người, Văn Khê cố gắng đáp ứng yêu cầu của họ, lấy điện thoại từ kệ xuống, chuyển camera, quay Mạc Thần qua gương chiếu hậu.
Vì thuận tiện cho việc livestream với không ảnh hưởng đến Mạc Thần lái xe nên Văn Khê ngồi ở ghế sau, cho nên rõ ràng góc nhìn của cậu là từ phía sau.
Nhưng Mạc Thần vẫn cảm giác được động tác nhỏ của cậu, liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu một cái, sau đó rất nể mặt cười một chút, trong livestream đổ ầm ầm.
[Ôi tía má ơi!]
[Mạc Thần vẫn đẹp trai quá!]
[Hai người này, rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm tiền, cứ nhất định phải dựa vào kỹ thuật!]
Sau một lúc, cuối cùng hai người đã đến đích của họ.
Văn Khê xuống xe đi dạo xung quanh trước, chờ Mạc Thần dừng xe xong thì hai người bắt đầu sánh vai cùng nhau đi dạo.
Bởi vì trên phố đi bộ có rất nhiều đồ ăn vặt, nhất là loại đang nướng bán, hương vị rất thơm rất quyến rũ, cho nên tuy hai người đã ăn cơm trưa xong nhưng vẫn không nhịn được mua chút đồ ăn vặt, vừa ăn vừa live, livestream bên ngoài cứ như vậy biến thành live ăn uống.
[ĐM, Khê Thần quá đáng, tôi còn chưa ăn cơm trưa!]
[Cơm trong tay đột nhiên trở nên không thơm, QAQ]
[Tôi vừa ăn cơm trưa xong nhưng tự nhiên lại thấy đói bụng?!]
Văn Khê: "Ha ha, đừng học tôi, ăn cái này sẽ béo!"
[Dáng người đó của anh nói lời này có thích hợp không?]
[Khê Khê phải mập một chút mới đáng yêu! Tại sao luôn ăn mà không béo chứ?]
[Buổi tối tập thể dục nhiều hơn một chút sẽ không béo nữa.]
Văn Khê: "Quản lý gọi."
Khê Mị: [Đã xóa, cấm ngôn rồi.]
Văn Khê sửng sốt một chút, không ngờ Khê Mị lại online, sau đó không đợi cậu nói xóa cái gì thì cô đã giúp cậu xóa cái mưa đạn kia.
"Cảm ơn." Văn Khê cười cười.
Cậu chưa phản ứng kịp thì một tờ giấy ăn từ bên cạnh đưa tới, lau sạch môi cậu.
Ngón tay khớp xương rõ ràng hiển thị trong camera, vừa nhìn đã biết thuộc về Mạc Thần.
Tay hắn rất đẹp, nhìn rắn chắc mà không thô ráp, trắng nõn mà không mềm mại, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Không giống tay Văn Khê, tuy cũng rõ ràng như vậy, làm cho đảng cuồng tay không giữ được hình tượng, nhưng thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác rất dễ bẻ gãy, làm cho người ta rất muốn đi bảo vệ.
"Anh yêu, chú ý hình tượng."
Nếu như nói, trước khi Mạc Thần nói những lời này, nhóm người xem vẫn chỉ khen hắn ấm áp, muốn thuê tay hắn, như vậy vừa nghe được những lời này của hắn, trong livestream nháy mắt trở thành lẩu thập cẩm, mấy chữ [Ôi mẹ tôi ơi] gần như trải đầy màn hình.
Văn Khê cười ngọt ngào, sau đó lo mình cười quá hủy hoại hình tượng nên quay camera về phía Mạc Thần, đưa một xiên mực nướng qua.
Mạc Thần rất tự nhiên cắn lên.
[A a a a a!]
[Livestream ăn thì livestream ăn đi, biểu diễn ngọt ngào cái gì... Làm quá hơn chút nữa đi ạ!]
[Xem livestream mà chết liên tục... Làm ơn để tôi chết thêm vài lần nữa!]
[Dùng thức ăn chó chôn tôi đi! Thật tuyệt con mẹ nó vời!]
Văn Khê cười đến không dừng lại được, thật vất vả mới tìm lại được giọng mình, cảm ơn mấy đợt quà.
Hai người đi dạo từ 12 giờ trưa đến 4 giờ chiều, Văn Khê phát vài đoạn đứt quãng, bổ sung thời gian livestream ngày hôm đó, tắt livestream trở về xe Mạc Thần, cùng hắn đổi chỗ khác dùng bữa tối.
Cậu bảo Mạc Thần chọn địa điểm, không nghĩ tới Mạc Thần trực tiếp dẫn cậu đến một khách sạn cao cấp dùng bữa tối.
Khách sạn cao cấp hay không cao cấp, nhìn vào thái độ của nhân viên phục vụ sẽ biết.
Nhân viên phục vụ đều cung kính cúi đầu trước hai người, giống như hai người là ông chủ của họ.
"Tối nay chúng ta có ngủ ở đây không?" Lúc Văn Khê dùng bữa tối có chút kinh ngạc.
Mạc Thần đáp lại: "Thương Lang giới thiệu khách sạn này cho em, em thấy cách không xa nên quyết định tới đây trải nghiệm một chút."
Được rồi, Văn Khê hiểu ngay.
Quả nhiên ra ngoài lăn lộn là có chủ ý, cậu bày cho Thương Lang một vố, không nghĩ tới Thương Lang quay đầu cũng cho cậu một vố.
Cứ như vậy, Văn Khê vất vả lắm mới bổ sung được thời gian livestream thì ngày hôm sau lại thiếu -- Bởi vì mãi cho đến giữa trưa cậu cũng không thể đứng lên khỏi giường được, chỉ có thể xin nghỉ.
Liên tục xin nghỉ hai ngày, ngày đầu tiên là đi hẹn hò với Mạc Thần, ngày hôm sau là vì cái gì, còn cần nói hả??
[Hôm nay Khê Thần xuống xe chưa? Chưa đâu.]
[Hôm qua Khê Thần lên xe à? Đúng vậy.]
[Xóa bình luận!]
Buổi trưa Văn Khê nằm trong lòng Mạc Thần, nhấn vào weibo thấy những bình luận này, yên lặng tắt điện thoại đi.
Giải thích vô dụng, quên đi, nằm thẳng cho đỡ.
*
Một vài ngày sau, sáu quốc gia, bao gồm cả Trung Quốc đã tổ chức một cuộc tập trận quân sự trực tuyến (À không, là thi đấu SGH trực tuyến).
Streamer từ sáu quốc gia sẽ lấy quốc gia làm đơn vị để tạo thành sáu phe cánh cạnh tranh với nhau, mỗi quốc gia 20 người tổ đội, và năm quốc gia 100 người tiến hành bắn giết, cuối cùng những người còn lại thuộc về quốc gia nào thì quốc gia đó giành chiến thắng.
Đây là trận đấu đầu tiên của Văn Khê.
Sau khi biết cậu cũng thi đấu thì đồng đội đều phấn khích.
[Ha ha ha, đã quyết định thắng thua rồi!]
[Bên này chúng ta có một mình Khê Thần là đủ rồi, chúng ta chỉ cần phụ trách liếm hòm là được!]
Văn Khê dở khóc dở cười: "Mọi người đừng như vậy, lỡ như hôm nay cảm giác tay của tôi không tốt thì sao?"
"Không sao, thi đấu giải trí mà, vui là được." Người trả lời cậu là Thương Lang.
Đúng vậy, Thương Lang cũng tham gia cuộc thi: "Một đầu người 100 nhân dân tệ, ít nhất tôi phải trả được tiền internet và điện của tháng này!"
Ngải Triết: "Cái ĐM! Một đầu người 100 nhân dân tệ?! Tôi có thể!"
Lam Ngạn: "Bên này chúng ta có mấy người?"
Thương Lang: "13 người."
Lam Ngạn: "Ai sẽ chỉ huy?"
Ngải Triết: "Bên này chúng ta đông người, tổng chỉ huy là chúng ta ra."
Thương Lang: "Vậy thì Khê Khê."
Ngải Triết: "Tôi đồng ý! Nhà vô địch giải đấu không chỉ huy quá không nể mặt!"
"Hả? Tôi chưa bao giờ chỉ huy đâu?" Vẻ mặt Văn Khê mơ màng.
Cậu chỉ cảm thấy thú vị mới báo danh tham gia trận đấu trực tuyến xuyên quốc gia này, sao đột nhiên lại muốn cậu làm chỉ huy? Cũng không sợ cậu chỉ huy người xuống mương à?
"Muốn nói chỉ huy thì Lam Ngạn giỏi hơn tôi chứ?" Văn Khê nhớ Lam Ngạn từng làm chỉ huy ở QAQ.
Kết quả Lam Ngạn từ chối tại chỗ: "Không không không, tôi chỉ huy thì không nhất định mọi người sẽ nghe lời tôi. Cậu đến chỉ huy càng thuyết phục hơn."
Cái này cũng đúng...
Cuối cùng, Văn Khê chấp nhận vị trí chỉ huy: "Được rồi, tôi chỉ huy thì tôi chỉ huy."
Lúc cậu nói những lời này thì vừa vặn Mạc Thần đi ngang qua phía sau cậu, nhìn màn hình của cậu nhíu mày: "Anh muốn chỉ huy hả? Em có thể giúp gì cho anh không?"
"Không cần." Lúc Văn Khê nói ra hai chữ này thì cười một chút, "Chỉ huy mọi người xuống mương hình như cũng rất thú vị ~"
Mạc Thần buồn cười -- Vợ nhà mình càng ngày càng đen tối quá lộ liễu.
9/1/2022
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.