Chương 229: Đấu Giá Vạch Trần Thân Phận Vong Ưu Của Chân Mộc Tình (5)
Tiểu Huyền Diệu
26/10/2022
Thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía sau, Dung Tranh cùng Dung Chước cùng Với Dung Nịch cũng nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau, nhất thời liền phát hiện tư thái lười nhác của người trẻ tuổi kia không hiểu sao cảm thấy quen mắt.
Thậm chí ngay cả đôi mắt kia cũng có cảm giác quen thuộc, thế nhưng là đàn ông, cho nên bọn họ liền không nghĩ nhiều, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Chân Vũ Vi bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào người trẻ tuổi râu ria nói: "Anh ta giả mạo chị tôi giả mạo Vong Ưu, đoạn thời gian trước còn bày bán túi hương Vong Ưu, loại người này vừa nhìn đã biết là đục nước béo cò tiến vào, mời ban tổ chức đuổi hắn ra ngoài! ”
"Ai nói cô ấy là đục nước béo cò tiến vào? Cô ấy là khách vip mà tôi đã mời tới. ”
Một giọng nói tà mị lười biếng đột nhiên vang lên, thanh tuyến hoa hoa lệ lệ, dễ nghe tới mức khiến người ta lỗ tai đều có thể mang thai.
Theo đó bước vào hội trường là một bóng dáng thon dài, người đàn ông mặc một bộ âu phục định chế màu trắng, làm nổi bật thân hình của hắn càng thêm hoàn mỹ, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ khẽ nhướng lên, lộ ra mùi vị tà tứ phong lưu.
Có người nhận ra hắn, kinh hô lên, "Nếu như tôi không đoán sai, hắn hẳn là Nguy gia nhị thiếu gia Nguy Duật Phong? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự! ”
"Đẹp trai quá! Thì ra hắn chính là Nhị thiếu gia Nguy gia? " Chân Vũ Vi lại bắt đầu si mê hoa si.
Vẻ mặt Chân Mộc Tình cũng ngây người, trăm triệu lần không nghĩ tới, nhị thiếu gia Nguy gia vẫn chưa từng lộ diện thần bí, vậy mà lớn lên trẻ tuổi anh tuấn như vậy.
Nhìn kỹ, luôn cảm giác lông mày hắn cùng Tần Ẩn có vài phần tương tự, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Hai người đều là đại soái ca.
Chỉ có điều, diện mạo của Nguy Dật Phong hơi hơi âm nhu một chút, diện mạo Tần Ẩn tương đối dương cương khí phách.
Nếu như có thể, hai người đàn ông này, cô ta đều muốn thu vào hậu cung.
Nhưng trước mắt, Nguy Dật Phong lại nói thanh niên râu ria kia là khách quý hắn mời tới?
Chân Mộc Tình trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm không tốt, khiến cô ta vô thức siết chặt ngón tay.
Dung Tranh cùng Dung Chước cũng đều đánh giá Nguy Dật Phong vài lần, đối với hắn ngược lại có chút tò mò.
Nguy gia, một gia tộc thần bí đến không thể thần bí hơn, thậm chí không ai biết Nguy gia làm cái gì, chỉ biết thế lực khổng lồ, không ai dám chọc vào.
Toàn bộ đột nhiên an tĩnh lại, mọi người trơ mắt nhìn Nguy nhị thiếu gia cư nhiên đi về phía hàng cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thanh niên râu ria.
"Không phải tôi đã để lại cho cô một vị trí ở hàng đầu tiên? Sao cô lại ngồi ở hàng cuối cùng? ”
Nguy Dật Phong vui vẻ mở miệng, sau đó đưa tay muốn kéo râu của người thanh niên, lại bị thanh niên một phen đập ra.
"Ngại phiền toái." Lam Cận liếc hắn một cái, thanh âm lười biếng.
"Cô mua bộ râu này ở đâu? Nhìn mà còn rất chân thực. ".Nguy Dật Phong rất hứng thú với bộ râu của cô.
"Lát nữa đưa cho anh một cái." Lam Cận hào phóng nói.
"Được."
Nguy Dật Phong khoái trá gật đầu, lại nhìn thoáng qua cô, liền ngồi thẳng người, hội đấu giá tiếp tục tiến hành.
Mọi người cũng đồng loạt thu hồi ánh mắt, nếu người ta cùng Nguy nhị thiếu biết, nói vậy cũng không thiếu tiền, cũng không ai dám nghi ngờ nữa.
Sắc mặt Chân Mộc Tình không dễ nhìn lắm, lần này trực tiếp tài đại khí thô gọi 3000 vạn, không thêm 100 vạn 100 nữa.
Nhất thời toàn trường xôn xao, quả nhiên Chân gia ra tay chính là hào phóng.
Một gốc linh chi 3000 vạn, cho dù thật sự có hơn ngàn năm, cũng có chút quá đắt.
Ai ngờ, Lam Cận dường như cố ý đối nghịch với cô ta, trực tiếp lười biếng hô lên 5000 vạn.
Dù sao giả mạo Vong Ưulà phải trả giá đắt, mà đây chính là cái giá Lam Cận cho cô ta.
Thậm chí ngay cả đôi mắt kia cũng có cảm giác quen thuộc, thế nhưng là đàn ông, cho nên bọn họ liền không nghĩ nhiều, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Chân Vũ Vi bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào người trẻ tuổi râu ria nói: "Anh ta giả mạo chị tôi giả mạo Vong Ưu, đoạn thời gian trước còn bày bán túi hương Vong Ưu, loại người này vừa nhìn đã biết là đục nước béo cò tiến vào, mời ban tổ chức đuổi hắn ra ngoài! ”
"Ai nói cô ấy là đục nước béo cò tiến vào? Cô ấy là khách vip mà tôi đã mời tới. ”
Một giọng nói tà mị lười biếng đột nhiên vang lên, thanh tuyến hoa hoa lệ lệ, dễ nghe tới mức khiến người ta lỗ tai đều có thể mang thai.
Theo đó bước vào hội trường là một bóng dáng thon dài, người đàn ông mặc một bộ âu phục định chế màu trắng, làm nổi bật thân hình của hắn càng thêm hoàn mỹ, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ khẽ nhướng lên, lộ ra mùi vị tà tứ phong lưu.
Có người nhận ra hắn, kinh hô lên, "Nếu như tôi không đoán sai, hắn hẳn là Nguy gia nhị thiếu gia Nguy Duật Phong? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự! ”
"Đẹp trai quá! Thì ra hắn chính là Nhị thiếu gia Nguy gia? " Chân Vũ Vi lại bắt đầu si mê hoa si.
Vẻ mặt Chân Mộc Tình cũng ngây người, trăm triệu lần không nghĩ tới, nhị thiếu gia Nguy gia vẫn chưa từng lộ diện thần bí, vậy mà lớn lên trẻ tuổi anh tuấn như vậy.
Nhìn kỹ, luôn cảm giác lông mày hắn cùng Tần Ẩn có vài phần tương tự, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Hai người đều là đại soái ca.
Chỉ có điều, diện mạo của Nguy Dật Phong hơi hơi âm nhu một chút, diện mạo Tần Ẩn tương đối dương cương khí phách.
Nếu như có thể, hai người đàn ông này, cô ta đều muốn thu vào hậu cung.
Nhưng trước mắt, Nguy Dật Phong lại nói thanh niên râu ria kia là khách quý hắn mời tới?
Chân Mộc Tình trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại dự cảm không tốt, khiến cô ta vô thức siết chặt ngón tay.
Dung Tranh cùng Dung Chước cũng đều đánh giá Nguy Dật Phong vài lần, đối với hắn ngược lại có chút tò mò.
Nguy gia, một gia tộc thần bí đến không thể thần bí hơn, thậm chí không ai biết Nguy gia làm cái gì, chỉ biết thế lực khổng lồ, không ai dám chọc vào.
Toàn bộ đột nhiên an tĩnh lại, mọi người trơ mắt nhìn Nguy nhị thiếu gia cư nhiên đi về phía hàng cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thanh niên râu ria.
"Không phải tôi đã để lại cho cô một vị trí ở hàng đầu tiên? Sao cô lại ngồi ở hàng cuối cùng? ”
Nguy Dật Phong vui vẻ mở miệng, sau đó đưa tay muốn kéo râu của người thanh niên, lại bị thanh niên một phen đập ra.
"Ngại phiền toái." Lam Cận liếc hắn một cái, thanh âm lười biếng.
"Cô mua bộ râu này ở đâu? Nhìn mà còn rất chân thực. ".Nguy Dật Phong rất hứng thú với bộ râu của cô.
"Lát nữa đưa cho anh một cái." Lam Cận hào phóng nói.
"Được."
Nguy Dật Phong khoái trá gật đầu, lại nhìn thoáng qua cô, liền ngồi thẳng người, hội đấu giá tiếp tục tiến hành.
Mọi người cũng đồng loạt thu hồi ánh mắt, nếu người ta cùng Nguy nhị thiếu biết, nói vậy cũng không thiếu tiền, cũng không ai dám nghi ngờ nữa.
Sắc mặt Chân Mộc Tình không dễ nhìn lắm, lần này trực tiếp tài đại khí thô gọi 3000 vạn, không thêm 100 vạn 100 nữa.
Nhất thời toàn trường xôn xao, quả nhiên Chân gia ra tay chính là hào phóng.
Một gốc linh chi 3000 vạn, cho dù thật sự có hơn ngàn năm, cũng có chút quá đắt.
Ai ngờ, Lam Cận dường như cố ý đối nghịch với cô ta, trực tiếp lười biếng hô lên 5000 vạn.
Dù sao giả mạo Vong Ưulà phải trả giá đắt, mà đây chính là cái giá Lam Cận cho cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.