Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 41: Đại lão hào môn ngồi xe lăn (9)
Đường Mật
20/03/2022
Mặc dù trong lòng đã sớm ngập tràn lời chửi thầm, nhưng trên mặt Thẩm
Anh Anh vẫn như cũ không buông ra. Dù sao làm nữ phụ cũng không phải là
người da mặt mỏng như vậy.
Nghe xong Giang Úc giáo huấn xong, trong phút chốc, viền mắt cô ta nhanh chóng đỏ lên một vòng.
"Em... Em không có...Giang tổng anh thật, thật sự hiểu lầm em rồi. Em không có ý như vậy, có phải vợ anh đã hiểu làm cái gì rồi không, em không phải cố ý, em có thể giải thích với cô ấy, em bây giờ đi giải thích với cô ấy ngay, Giang tổng anh tin em, em chỉ là cảm kích..." Nói đến đây, nước mắt của Thẩm Anh Anh đang ngưng đọng ở viền mắt, trong phút chốc rơi xuống, cô ta cúi đầu che đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Đợi sau khi nước mắt rơi xuống, lúc này cô ta mới giả vờ kiên cường ngẩng đầu lên, ngón tay dùng sức siết chặt làn váy trắng. Bởi vì kịp thời cúi đầu đúng lúc, ngoại trừ nhìn thấy viền mắt của cô ta hơi ửng đỏ, còn lại cũng không có gì khác thường.
Quy tắc chung của trà xanh, bất kể lúc nào, không thể không giữ lớp trang điểm, huống gì là những tình huống như thế này.
"Được rồi, em hiểu rồi, Giang tổng. Đều là lỗi của em, em không nên... Sau này, nếu gặp lại vợ anh, em sẽ lui về vị trí cách xa 10 mét, xin lỗi lần nữa."
Cô ta cúi đầu một cái, lạt mềm buộc chặt mà nói.
Tự biên tự diễn, lấy lui làm tiến, hơn 80% đàn ông đều sẽ thiên vị, cô ta không tin…
Nhưng lần này ngẩng đầu, cô ta thấy lại là…
Vẻ mặt vô cảm của Giang Úc, biểu cảm trên mặt chính là "Cô biết vậy là tốt, còn không nhanh cút đi".
Thẩm Anh Anh: "..."
Tôi có một câu chửi thề nhất định phải nói!
Người đàn ông này không phải là bộ phận kia có vấn đề gì chứ? Nếu không sao có thể…
Cô ta tuyệt đối không thừa nhận mình kém hơn người phụ nữ kia!
Thấy vậy, Thẩm Anh Anh vừa chuẩn bị mở lời, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Giang Úc không biết từ lúc nào đã bất động nhìn về một phía nào đó. Sau khi nhìn theo hình dáng trong mắt dường như không phải cô ta, liền phụ anh đẩy xe lăn về phía trước.
"Giang..."
Giang Tổng, nếu anh không ngại, em đưa anh qua bên kia nhé.
Những lời này đã đến bên miệng Thẩm Anh Anh, lại không nghĩ tới Gianh Úc cái gì cũng không nói, lập tức nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô ta một cái. Chính là một ánh mắt này, khiến chân Thẩm Anh Anh lập tức như bị người ta đóng đinh xuống đất, động cũng không dám động. Cứ vậy cho đến khi người đàn ông đã đẩy xe lăn đi xa, cô ta rốt cuộc mới thở ra một hơi thật sâu. Sau đó cầm lấy một ly rượu vang từ trong khay bồi bàn, uống một ngụm lớn, nhịp tim cuối cùng cũng hồi phục trở lại.
Quá... quá dọa người rồi…
Thẩm Anh Anh quả thực không cách nào hình dung được ánh mắt vừa rồi của đối phương. Chỉ nhìn cô một cái, từng xương cốt kẽ hở đều giống như bốc lên hơi lạnh.
Cũng là lúc này, Thẩm Anh Anh mới biết những lời người đàn ông lúc trước nói đều là sự thật, hắn thật sự uy hiếp cô.
A a a a, trên đời này sao có thể có người đàn ông ngu ngốc như vậy, thật sự là xứng đáng bị liệt cả đời.
Cô ta vô cùng ác ý mà nguyền rủa trong lòng như vậy.
Trở về còn không biết phải khai báo gì với mẹ cô ta đây? Hai người họ tiêu phí nhiều tâm tư trên người này như vậy, nếu như bà ấy biết được cô phải quỳ xuống từ lúc xuất phát, sợ là cũng không biết mắng chửi cô thế nào nữa!
Thẩm Anh Anh tâm phiền ý loạn mà nghĩ như vậy.
Lại nhấm nháp một hớp rượu vang, ánh mắt Thẩm Anh Anh bất giác mà bắt đầu nhìn trong hội trường bữa tiệc do dự, suy nghĩ xem lại tìm cái mục tiêu gì để ngăn chặn miệng của mẹ mình lại.
Nhưng mà cứ nghĩ rồi lại nhìn, cô ta bỗng nhiên liền phát hiện Giang Úc kia vậy mà lại tự mình đẩy xe lăn đi về phía trong hoa viên.
Mà đứng trước cách người đàn không xa, không phải vợ anh ta và một tiểu lâu la tài xế cùng anh ta đi vào, thì còn có thể là ai đây?
Vừa thấy xe lăn Giang Úc dừng ngoài cửa, ánh mắt Thẩm Anh Anh trong phút chốc sáng lên.
Chuyện gì thế này? Đây là muốn đi bắt gian sao?
Có kịch vui để xem rồi.
Cô ta bây giờ quả thật là không thể không oán hận Giang Úc, nhìn thấy kịch hay của anh, cô ta cầu còn không được.
Cầm rượu vang lên, Thẩm Anh Anh như một con bướm trắng từ trong đám người xuyên qua. Dọc đường còn chào hỏi với rất nhiều người, giả vờ như bản thân không quá để ý đến chuyện bên kia.
Chờ xe lăn của Giang Úc vừa biến mất ở phía sau cửa, cô ta liền không do dự buông ly rượu, lập tức đi theo.
Cùng lúc đó, ở phía này, hồn thức như cảm nhận được sự kỳ vọng trước sau như một của Thẩm Anh Anh đi lên cùng với Giang Úc. Ninh Tiêu khẽ cong nhẹ môi, đi thẳng đến bên cạnh xích đu, xoay người đứng lại vòng tay, nhíu mày.
"Anh rốt cuộc có chuyện gì? Vừa không ngại dùng chuyện này uy hiếp tôi ra đây cùng anh." Ninh Tiêu nghiêm mặt lạnh lùng, cả người đều là kiểu "Có chuyện gì nói nhanh, nói nhanh lên đi".
Thấy cô như vậy, Giang Duệ vốn chỉ là thấy anh trai cùng Thẩm Anh Anh kia nói chuyện, mới chuẩn bị mượn cớ đổi chủ đề với Ninh Tiêu. Nhưng cô dường như là không quan tâm lắm. Sau khi thấy anh trai nhìn lại hướng bọn họ, mới cố ý đến gần một chút uy hiếp cô.
Đánh động làm cho anh trai nhìn thấy hai người bọn họ cùng đi ra, đồng thời cũng đuổi qua đây. Nhân cơ hội làm trò trước mặt anh trai, dụ đối phương nói ra lời thật lòng của bản thân, khiến cho anh trai thấy rõ mục đích thật sự của cô.
Giang Duệ vẫn là có chút bị thái độ này của đối phương chọc giận.
Dùng sức nắm thành nắm đấm, Giang Duệ đi qua bên cạnh hai bước, làm cho tầm mắt của Ninh Tiêu chuyển qua nơi mình, hoàn toàn không thể nhìn thấy Giang Úc đang đứng.
Lại cẩn thận liếc nhìn một góc xe lăn từ trong bụi hoa đi ra, Giang Duệ lúc này mới buông lỏng nắm đấm, nhìn về phía Ninh Tiêu.
Người phụ nữ phía trước mang một bộ sườn xám cách tân, đứng dưới cây hoa anh đào. Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của cô, khiến vài sợi tóc tinh nghịch bay đến bên môi cô, phá lệ khiến cho vẻ đẹp trở nên yêu kiều hơn.
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Giang Duệ liền giật mình.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Ninh Tiêu nhất thời nhíu mày, "Không nói phải không? Không nói thì tôi đi đây..."
"Từ từ!"
Giang Duệ đưa tay ra muốn kéo cánh tay Ninh Tiêu lại, nhưng thoáng cái dường như đã ý thức được ánh mắt của Ninh Tiêu nhanh chóng tránh qua.
Bị tránh né Giang Duệ cũng không giận, trái lại cũng vì như vậy, cả người bỗng chốc liền thanh tỉnh trở lại.
Hít một hơi thật sâu, Giang Duệ thu hồi tay mình, "Cô khoan đi đã..."
"Có chuyện gì?"
Ninh Tiêu ngoảnh đầu lại hỏi.
"Ninh Tiêu, đừng cho là tôi không biết cô cưới anh tôi rốt cuộc là vì cái gì, từ đầu đến cuối cô đều là vì tiền của Giang gia và Giang Thị. Chỉ vì để leo lên có được đãi ngộ cuộc sống hào môn mà thôi, cô căn bản không yêu anh ấy. Từ sau khi kết hôn, tâm tư của cô cho tới bây giờ chưa hề đặt trên người anh ấy. Lần trước vì sao anh ấy phát sốt, cô dám nói không liên quan đến cô? Ninh Tiêu, cô rốt cuộc có biết hay không, cô làm như vậy thật sự ác độc? Nếu anh trai biết tâm tư của cô, cô có biết anh ấy sẽ đau lòng nhiều như thế nào không? Cô không phải muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu, tôi đưa cho cô, chỉ cần cô nguyện ý ly hôn với anh trai, hoàn toàn rời xa anh ấy!"
Biểu tình của Giang Duệ kiên định.
Nghe vậy, Ninh Tiêu quay người lại, nhẹ vuốt tóc, trực tiếp xùy một cái cười ra tiếng, "Giang Duệ, đã có người nào từng nói với anh chưa? Anh đây tự cho mình là đúng, lại tự cho mình thông minh, lại còn thích tự quyết định? Ừm, ai nói với anh tôi không yêu Giang Úc? Hửm? Không yêu anh ấy, tôi tại sao phải cùng anh ấy kết hôn? Muốn tiền? Vậy tôi lúc trước ham tiền, bây giờ thì không ham nữa? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ dựa vào một câu nói của anh, thì tôi liền nguyện ý từ bỏ tiền anh ấy, cùng anh ấy ly hôn. Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền, còn muốn bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu, khẩu khí thật lớn? Anh có tiền sao? Tiền của anh cũng là tiền của Giang Úc kiếm được, thà lấy tiền ở chỗ anh, tôi làm gì không trực tiếp lấy từ chỗ chồng tôi, sao cứ phải vòng vèo như vậy? Anh cho là não tôi bị úng nước rồi hả? Hơn nữa, anh có thể lấy tiền từ anh ấy, tôi dựa vào cái gì mà không thể lấy tiền từ anh ấy? Anh là em trai của anh ấy, vậy tôi cũng là vợ của anh ấy, dựa vào đâu mà tôi lấy tiền của anh ấy chính là vì ham tiền của anh ấy, vì để có cuộc sống được đãi ngộ, còn anh muốn tiền của anh ấy thì hợp tình hợp lý, không phải vì tiền. Phải biết rằng quan hệ trên pháp luật của tôi và Giang Úc so với anh còn thân cận hơn? Anh rốt cuộc lấy thân phận gì mà đến khuyên tôi như vậy?"
Thật là mặt to như cái chậu!
Vẻ mặt Ninh Tiêu châm chọc.
"Nhưng cô... cô rõ ràng không yêu anh ấy..."
"Ừ, ừ, tôi không yêu anh ấy, tôi không yêu anh ấy, lẽ nào yêu anh?" Vừa nói những lời như vậy, Ninh Tiêu hoàn toàn quay người lại, chậm rãi đến gần Giang Duệ.
Chỉ một câu nói như vậy, hai người đàn ông trong hội trường trong nháy mắt liền ngừng thở, Giang Úc càng siết tay nắm chặt xe lăn.
"Cô..."
Giang Duệ cảm thấy mình có chút nghẹn, lại đột nhiên phát hiện Ninh Tiêu đang đi đến vị trí cách xa mình nửa mét bỗng nhiên dừng lại, sau đó nâng hai tay lên, cứ mở rộng vòng tay ra lớn nhất, tư thế như muốn ôm lấy anh ta.
Cô quả thực không biết liêm sỉ!
Bởi vì anh trai đang ở đây, Giang Duệ muốn mở miệng răn dạy cô, nhưng mở miệng vài lần, lại trước sau đều không nói ra được một chữ.
Mà chính lúc này, Ninh Tiêu bỗng nhiên cười với hắn một cái, "Nhìn thấy không, mặt của anh, lớn vậy đấy."
"Xì..."
Thẩm Anh Anh đang trốn một bên xem kịch suýt nữa bị cô chọc cười, may là nhanh chóng che miệng, bằng không hậu quả khó lường.
Mặc dù đã che miệng nhưng Giang Úc vẫn nghe thấy, anh hơi nghiêng đầu, khẽ cau mày.
Mà Giang Duệ bên này sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Lại nói với anh lần cuối cùng, tôi yêu Giang Úc, trên thế giới này không có ai yêu anh ấy bằng tôi. Cho nên ly hôn chính là không thể ly hôn, cả đời này không có khả năng tôi và anh ấy ly hôn. Anh ấy nếu muốn ly hôn với tôi, vậy... tôi sẽ đâm chết anh ấy, sau đó tự sát."
Ninh Tiêu biểu tình bình tĩnh mà nói ra lời khủng bố như vậy.
Nghe được lời này, Giang Úc trong nháy mắt liền mím môi, càng mím càng chặt, nhưng dù vậy, góc miệng của anh vẫn không thể kiềm chế mà cong lên.
Sắc mặt của Giang Duệ giờ đây hoàn toàn tái nhợt xuống.
Sau đó không chớp mắt mà nghe Ninh Tiêu nói xong lời như vậy quay người đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy cô đi rồi, Giang Duệ cũng không còn mặt mũi đi gặp anh trai, đứng tại chỗ một hồi lâu, rồi cũng vào biệt thự.
Hai người đều đi rồi, Giang Úc mới quay người, ánh mắt như điện nhìn về vị trí nào đó, "Ra đây!"
Nghe vậy, Thẩm Anh Anh liền che kín miệng, ngay cả hô hấp cũng nhẹ lại.
Nguy rồi, nếu bị phát hiện…
Huyết sắc trên mặt cô ta nhanh chóng tái đi.
"Không đi ra? Là muốn tôi lôi cô ra sao?"
Giọng nói của Giang Úc liền lạnh xuống.
Cả người Thẩm Anh Anh đều bắt đầu run lạnh.
Mà thấy đối phương trước sau đều không có động tĩnh, Giang Úc nghĩ cũng không nghĩ mà đẩy xe lăn qua, một bụi hoa nở, lại không hề thấy một người nào, liền nhíu mày.
Lúc này, Thẩm Anh Anh cả người gắt gao lui về chỗ thấp nhất, động cũng không dám động. Đột nhiên cô ta thấy chân mình hình như bị lộ ra bên ngoài, hô hấp lập tức ngưng lại, nhưng người đi đến dường như không nhìn thấy, nhíu hạ mày, liền chậm rãi tiến vào biệt thự.
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu thu lại che chắn linh khí của bản thân.
Đừng sớm như vậy liền phát hiện cô nha, nếu Giang Úc gây cản trở cô cùng Giang Duệ, vậy thì không tốt rồi.
Chờ Giang Úc vào biệt thự, trực tiếp vội vã đến tìm Ninh Tiêu đối mặt.
Vừa nhìn thấy Giang Úc, Ninh Tiêu liền thở nhẹ ra, sau đó như vừa nhớ ra điều gì, "hừ" một tiếng quay đầu đi.
Chính là một kiểu điển hình "Em giận rồi, có dỗ thế nào cũng không được đâu".
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Giang Úc lúc này mới hiểu được sự việc lúc nãy còn chưa đi qua!
"Cô gái lúc nãy thực sự không có quan hệ gì với anh, là Thời Phưởng cứu cô ta"
Lời chưa nói vẫn còn tốt, vừa nói ra Ninh Tiêu càng tức giận, dồn nén âm thanh mà nói "Ừm, cái gì cũng đều là Thời Phưởng làm! Quần áo là của anh ta, ngay cả phụ nữ cũng là anh ta cứu, chính là một chút quan hệ với anh cũng không có, anh ném đi cũng thật sạch sẽ!"
Nghe vậy, mặt Giang Úc nhất thời hồng lên một chút.
"Bộ... bộ quần áo kia là..."
"Hử?"
"Là anh mua! Không liên quan đến Thời Phưởng!"
"Ồ, bị việc khác bức một chút, anh liền thừa nhận là anh mua, nếu lại bị việc khác bức thêm một chút, anh có phải hay không thừa nhận Thẩm Anh Anh là do anh cứu. Em không để ý anh nữa, lời trong miệng anh một câu nói thật cũng không có."
Ninh Tiêu cố tình gây sự.
Chậc, không gây sự vô lý thì làm sao mà mượn rượu giải sầu được?
Không mượn rượu giải sầu thì làm sao... khụ khụ!
Đúng lúc này, Ninh Tiêu nhìn thấy bồi bàn cầm khay rượu đi đến bên cạnh bọn họ, nghĩ cũng không nghĩ liền cầm ly rượu trên khay, ngẩng đầu uống sạch.
"Ninh..."
Giang Úc còn chưa nói xong, tiếp một giây đột nhiên có hai người tới bên cạnh.
"Ha ha ha, Giang tổng, tìm anh thật lâu, anh sao lại ở đây..."
Người đàn ông chào hỏi liên tục.
Ở trước mặt người ngoài, Giang Úc cũng không cách nào trông coi Ninh Tiêu, cứ như vậy mà nhìn cô không biết từ đâu lại cầm lên một ly rượu, lại uống hết một ly.
Vì thế trong lúc Giang Úc còn trao đổi với người khác, Ninh Tiêu cứ một ly lại một ly uống hết vào bụng.
Chà, không cần phải nói, hương vị quá tuyệt vời.
Ninh Tiêu nhấp miệng nhấm nháp.
Gần như cùng lúc đó, Giang Duệ với vẻ mặt suy sụp bên kia trực tiếp nghênh đón một gốc cây trà xanh tươi mát thú vị.
"Xin chào, anh hình như có chút không vui..."
Không thể không thừa nhận, ngoại trừ Giang Úc, khi đối mặt với người khác, thủ đoạn của Thẩm Anh Anh thật đúng là bất khả chiến bại.
Hai người rất nhanh liền nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng cười.
Bởi vì vị trí hai người gần góc, tâm tư của Giang Úc đã hoàn toàn bị Ninh Tiêu chiếm giữ, căn bản không chú ý tới tình hình Giang Duệ và Thẩm Anh Anh bên kia.
Đợi đến lúc buổi tiệc gần như kết thúc, Thẩm Anh Anh ra khỏi biệt thự sớm, lúc này mới đứng trước biệt thự cười khanh khách tạm biệt Giang Duệ, sau đó thì mở cửa vào xe mà tài xế dừng bên đường.
Vừa vào xe, đã sớm bị mẹ cô ta ngồi sẵn phía trong mắng một trận.
"Con rốt cuộc sao lại thế này? Hả? Ai bảo con cùng cái tên nghèo cùng kia nói chuyện cả đêm? Hả? Bình thường mẹ dạy con thế nào? Con tại sao lại ngu xuẩn như vậy? Giang Úc đâu? Cô gái kia bên cạnh nó là ai? Con tại sao không tiếp cận nó? Con muốn kế hoạch của chúng ta hoàn toàn thất bại đúng không?
Nghe vậy, Thẩm Anh Anh chẳng hề để ý mà nhìn một cái xem thường, sau đó lấy gương trang điểm ra bắt đầu dặm lại lớp trang điểm của mình.
"Lời mẹ nói với con con không nghe thấy hả?"
"Nghe rồi..."
Cô ta kéo dài giọng nói như vậy, "Giang Úc ấy, không có cửa. Người ta có vợ rồi, chính là cô gái kia!"
"Cái gì? Vậy... vậy thì có gì quan trọng? Con cũng không phải không tìm qua đàn ông có vợ, cơm trong nhà ăn nhiều quá cũng chán, bùn bên ngoài chưa ăn thì đều thấy thơm, đàn ông ấy à, đều thích đồ mới mẻ!"
"Mẹ, mẹ là người thân của con sao? Mẹ nói con là bùn!"
"Mẹ không phải có ý kia... Ai da, con hiểu ý mẹ mà!"
"Con hiểu, con đương nhiên là hiểu. Nhưng mẹ đừng có nói con, mẹ xem trọng tên tiểu tử nghèo giàu có kia!"
"Người ta lại không phải là một tên nghèo."
"Cái gì?"
"Ai da, mẹ đợi mà xem, con gái mẹ có khi nào chịu thiệt? Tiểu tử nghèo, ha, con chính là muốn hắn thành một tên nghèo cùng. Nhưng mà loại người như Giang Úc, con căn bản không phải là đối thủ, chơi không nổi, mẹ đừng có nghĩ. Hơn nữa, ai muốn cưới một tên bị liệt! Mục tiêu từ hôm nay trở đi, chính thức đổi mới."
Vừa nói chuyện, cô ta vừa đóng hộp phấn lại.
Trực tiếp phát ra một tiếng "pa" giòn giã.
Không biết Thẩm Anh Anh bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giang Úc lúc này chỉ cảm thấy rất dày vò, thậm chí là như thử thách.
Đơn giản là rót hết từ ly này đến ly kia, Ninh Tiêu cuối cùng thành công mà say rượu.
Vừa lên xe, mới bắt đầu vẫn còn chút thành thật, chỉ là thỉnh thoảng cười ngây ngô một cái. Nhưng rất nhanh liền hướng cả người qua bên anh, dịch qua rồi lại dịch qua, trong lúc anh không chú ý, đã an vị ngồi trên đùi anh, dùng sức ôm lấy cổ anh, dán mặt vào cọ cọ. Sau đó tháo một nút thắt trên cùng của sườn xám.
"Ôi, nóng quá..."
Nghe xong Giang Úc giáo huấn xong, trong phút chốc, viền mắt cô ta nhanh chóng đỏ lên một vòng.
"Em... Em không có...Giang tổng anh thật, thật sự hiểu lầm em rồi. Em không có ý như vậy, có phải vợ anh đã hiểu làm cái gì rồi không, em không phải cố ý, em có thể giải thích với cô ấy, em bây giờ đi giải thích với cô ấy ngay, Giang tổng anh tin em, em chỉ là cảm kích..." Nói đến đây, nước mắt của Thẩm Anh Anh đang ngưng đọng ở viền mắt, trong phút chốc rơi xuống, cô ta cúi đầu che đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Đợi sau khi nước mắt rơi xuống, lúc này cô ta mới giả vờ kiên cường ngẩng đầu lên, ngón tay dùng sức siết chặt làn váy trắng. Bởi vì kịp thời cúi đầu đúng lúc, ngoại trừ nhìn thấy viền mắt của cô ta hơi ửng đỏ, còn lại cũng không có gì khác thường.
Quy tắc chung của trà xanh, bất kể lúc nào, không thể không giữ lớp trang điểm, huống gì là những tình huống như thế này.
"Được rồi, em hiểu rồi, Giang tổng. Đều là lỗi của em, em không nên... Sau này, nếu gặp lại vợ anh, em sẽ lui về vị trí cách xa 10 mét, xin lỗi lần nữa."
Cô ta cúi đầu một cái, lạt mềm buộc chặt mà nói.
Tự biên tự diễn, lấy lui làm tiến, hơn 80% đàn ông đều sẽ thiên vị, cô ta không tin…
Nhưng lần này ngẩng đầu, cô ta thấy lại là…
Vẻ mặt vô cảm của Giang Úc, biểu cảm trên mặt chính là "Cô biết vậy là tốt, còn không nhanh cút đi".
Thẩm Anh Anh: "..."
Tôi có một câu chửi thề nhất định phải nói!
Người đàn ông này không phải là bộ phận kia có vấn đề gì chứ? Nếu không sao có thể…
Cô ta tuyệt đối không thừa nhận mình kém hơn người phụ nữ kia!
Thấy vậy, Thẩm Anh Anh vừa chuẩn bị mở lời, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Giang Úc không biết từ lúc nào đã bất động nhìn về một phía nào đó. Sau khi nhìn theo hình dáng trong mắt dường như không phải cô ta, liền phụ anh đẩy xe lăn về phía trước.
"Giang..."
Giang Tổng, nếu anh không ngại, em đưa anh qua bên kia nhé.
Những lời này đã đến bên miệng Thẩm Anh Anh, lại không nghĩ tới Gianh Úc cái gì cũng không nói, lập tức nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô ta một cái. Chính là một ánh mắt này, khiến chân Thẩm Anh Anh lập tức như bị người ta đóng đinh xuống đất, động cũng không dám động. Cứ vậy cho đến khi người đàn ông đã đẩy xe lăn đi xa, cô ta rốt cuộc mới thở ra một hơi thật sâu. Sau đó cầm lấy một ly rượu vang từ trong khay bồi bàn, uống một ngụm lớn, nhịp tim cuối cùng cũng hồi phục trở lại.
Quá... quá dọa người rồi…
Thẩm Anh Anh quả thực không cách nào hình dung được ánh mắt vừa rồi của đối phương. Chỉ nhìn cô một cái, từng xương cốt kẽ hở đều giống như bốc lên hơi lạnh.
Cũng là lúc này, Thẩm Anh Anh mới biết những lời người đàn ông lúc trước nói đều là sự thật, hắn thật sự uy hiếp cô.
A a a a, trên đời này sao có thể có người đàn ông ngu ngốc như vậy, thật sự là xứng đáng bị liệt cả đời.
Cô ta vô cùng ác ý mà nguyền rủa trong lòng như vậy.
Trở về còn không biết phải khai báo gì với mẹ cô ta đây? Hai người họ tiêu phí nhiều tâm tư trên người này như vậy, nếu như bà ấy biết được cô phải quỳ xuống từ lúc xuất phát, sợ là cũng không biết mắng chửi cô thế nào nữa!
Thẩm Anh Anh tâm phiền ý loạn mà nghĩ như vậy.
Lại nhấm nháp một hớp rượu vang, ánh mắt Thẩm Anh Anh bất giác mà bắt đầu nhìn trong hội trường bữa tiệc do dự, suy nghĩ xem lại tìm cái mục tiêu gì để ngăn chặn miệng của mẹ mình lại.
Nhưng mà cứ nghĩ rồi lại nhìn, cô ta bỗng nhiên liền phát hiện Giang Úc kia vậy mà lại tự mình đẩy xe lăn đi về phía trong hoa viên.
Mà đứng trước cách người đàn không xa, không phải vợ anh ta và một tiểu lâu la tài xế cùng anh ta đi vào, thì còn có thể là ai đây?
Vừa thấy xe lăn Giang Úc dừng ngoài cửa, ánh mắt Thẩm Anh Anh trong phút chốc sáng lên.
Chuyện gì thế này? Đây là muốn đi bắt gian sao?
Có kịch vui để xem rồi.
Cô ta bây giờ quả thật là không thể không oán hận Giang Úc, nhìn thấy kịch hay của anh, cô ta cầu còn không được.
Cầm rượu vang lên, Thẩm Anh Anh như một con bướm trắng từ trong đám người xuyên qua. Dọc đường còn chào hỏi với rất nhiều người, giả vờ như bản thân không quá để ý đến chuyện bên kia.
Chờ xe lăn của Giang Úc vừa biến mất ở phía sau cửa, cô ta liền không do dự buông ly rượu, lập tức đi theo.
Cùng lúc đó, ở phía này, hồn thức như cảm nhận được sự kỳ vọng trước sau như một của Thẩm Anh Anh đi lên cùng với Giang Úc. Ninh Tiêu khẽ cong nhẹ môi, đi thẳng đến bên cạnh xích đu, xoay người đứng lại vòng tay, nhíu mày.
"Anh rốt cuộc có chuyện gì? Vừa không ngại dùng chuyện này uy hiếp tôi ra đây cùng anh." Ninh Tiêu nghiêm mặt lạnh lùng, cả người đều là kiểu "Có chuyện gì nói nhanh, nói nhanh lên đi".
Thấy cô như vậy, Giang Duệ vốn chỉ là thấy anh trai cùng Thẩm Anh Anh kia nói chuyện, mới chuẩn bị mượn cớ đổi chủ đề với Ninh Tiêu. Nhưng cô dường như là không quan tâm lắm. Sau khi thấy anh trai nhìn lại hướng bọn họ, mới cố ý đến gần một chút uy hiếp cô.
Đánh động làm cho anh trai nhìn thấy hai người bọn họ cùng đi ra, đồng thời cũng đuổi qua đây. Nhân cơ hội làm trò trước mặt anh trai, dụ đối phương nói ra lời thật lòng của bản thân, khiến cho anh trai thấy rõ mục đích thật sự của cô.
Giang Duệ vẫn là có chút bị thái độ này của đối phương chọc giận.
Dùng sức nắm thành nắm đấm, Giang Duệ đi qua bên cạnh hai bước, làm cho tầm mắt của Ninh Tiêu chuyển qua nơi mình, hoàn toàn không thể nhìn thấy Giang Úc đang đứng.
Lại cẩn thận liếc nhìn một góc xe lăn từ trong bụi hoa đi ra, Giang Duệ lúc này mới buông lỏng nắm đấm, nhìn về phía Ninh Tiêu.
Người phụ nữ phía trước mang một bộ sườn xám cách tân, đứng dưới cây hoa anh đào. Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của cô, khiến vài sợi tóc tinh nghịch bay đến bên môi cô, phá lệ khiến cho vẻ đẹp trở nên yêu kiều hơn.
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Giang Duệ liền giật mình.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Ninh Tiêu nhất thời nhíu mày, "Không nói phải không? Không nói thì tôi đi đây..."
"Từ từ!"
Giang Duệ đưa tay ra muốn kéo cánh tay Ninh Tiêu lại, nhưng thoáng cái dường như đã ý thức được ánh mắt của Ninh Tiêu nhanh chóng tránh qua.
Bị tránh né Giang Duệ cũng không giận, trái lại cũng vì như vậy, cả người bỗng chốc liền thanh tỉnh trở lại.
Hít một hơi thật sâu, Giang Duệ thu hồi tay mình, "Cô khoan đi đã..."
"Có chuyện gì?"
Ninh Tiêu ngoảnh đầu lại hỏi.
"Ninh Tiêu, đừng cho là tôi không biết cô cưới anh tôi rốt cuộc là vì cái gì, từ đầu đến cuối cô đều là vì tiền của Giang gia và Giang Thị. Chỉ vì để leo lên có được đãi ngộ cuộc sống hào môn mà thôi, cô căn bản không yêu anh ấy. Từ sau khi kết hôn, tâm tư của cô cho tới bây giờ chưa hề đặt trên người anh ấy. Lần trước vì sao anh ấy phát sốt, cô dám nói không liên quan đến cô? Ninh Tiêu, cô rốt cuộc có biết hay không, cô làm như vậy thật sự ác độc? Nếu anh trai biết tâm tư của cô, cô có biết anh ấy sẽ đau lòng nhiều như thế nào không? Cô không phải muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu, tôi đưa cho cô, chỉ cần cô nguyện ý ly hôn với anh trai, hoàn toàn rời xa anh ấy!"
Biểu tình của Giang Duệ kiên định.
Nghe vậy, Ninh Tiêu quay người lại, nhẹ vuốt tóc, trực tiếp xùy một cái cười ra tiếng, "Giang Duệ, đã có người nào từng nói với anh chưa? Anh đây tự cho mình là đúng, lại tự cho mình thông minh, lại còn thích tự quyết định? Ừm, ai nói với anh tôi không yêu Giang Úc? Hửm? Không yêu anh ấy, tôi tại sao phải cùng anh ấy kết hôn? Muốn tiền? Vậy tôi lúc trước ham tiền, bây giờ thì không ham nữa? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ dựa vào một câu nói của anh, thì tôi liền nguyện ý từ bỏ tiền anh ấy, cùng anh ấy ly hôn. Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền, còn muốn bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu, khẩu khí thật lớn? Anh có tiền sao? Tiền của anh cũng là tiền của Giang Úc kiếm được, thà lấy tiền ở chỗ anh, tôi làm gì không trực tiếp lấy từ chỗ chồng tôi, sao cứ phải vòng vèo như vậy? Anh cho là não tôi bị úng nước rồi hả? Hơn nữa, anh có thể lấy tiền từ anh ấy, tôi dựa vào cái gì mà không thể lấy tiền từ anh ấy? Anh là em trai của anh ấy, vậy tôi cũng là vợ của anh ấy, dựa vào đâu mà tôi lấy tiền của anh ấy chính là vì ham tiền của anh ấy, vì để có cuộc sống được đãi ngộ, còn anh muốn tiền của anh ấy thì hợp tình hợp lý, không phải vì tiền. Phải biết rằng quan hệ trên pháp luật của tôi và Giang Úc so với anh còn thân cận hơn? Anh rốt cuộc lấy thân phận gì mà đến khuyên tôi như vậy?"
Thật là mặt to như cái chậu!
Vẻ mặt Ninh Tiêu châm chọc.
"Nhưng cô... cô rõ ràng không yêu anh ấy..."
"Ừ, ừ, tôi không yêu anh ấy, tôi không yêu anh ấy, lẽ nào yêu anh?" Vừa nói những lời như vậy, Ninh Tiêu hoàn toàn quay người lại, chậm rãi đến gần Giang Duệ.
Chỉ một câu nói như vậy, hai người đàn ông trong hội trường trong nháy mắt liền ngừng thở, Giang Úc càng siết tay nắm chặt xe lăn.
"Cô..."
Giang Duệ cảm thấy mình có chút nghẹn, lại đột nhiên phát hiện Ninh Tiêu đang đi đến vị trí cách xa mình nửa mét bỗng nhiên dừng lại, sau đó nâng hai tay lên, cứ mở rộng vòng tay ra lớn nhất, tư thế như muốn ôm lấy anh ta.
Cô quả thực không biết liêm sỉ!
Bởi vì anh trai đang ở đây, Giang Duệ muốn mở miệng răn dạy cô, nhưng mở miệng vài lần, lại trước sau đều không nói ra được một chữ.
Mà chính lúc này, Ninh Tiêu bỗng nhiên cười với hắn một cái, "Nhìn thấy không, mặt của anh, lớn vậy đấy."
"Xì..."
Thẩm Anh Anh đang trốn một bên xem kịch suýt nữa bị cô chọc cười, may là nhanh chóng che miệng, bằng không hậu quả khó lường.
Mặc dù đã che miệng nhưng Giang Úc vẫn nghe thấy, anh hơi nghiêng đầu, khẽ cau mày.
Mà Giang Duệ bên này sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Lại nói với anh lần cuối cùng, tôi yêu Giang Úc, trên thế giới này không có ai yêu anh ấy bằng tôi. Cho nên ly hôn chính là không thể ly hôn, cả đời này không có khả năng tôi và anh ấy ly hôn. Anh ấy nếu muốn ly hôn với tôi, vậy... tôi sẽ đâm chết anh ấy, sau đó tự sát."
Ninh Tiêu biểu tình bình tĩnh mà nói ra lời khủng bố như vậy.
Nghe được lời này, Giang Úc trong nháy mắt liền mím môi, càng mím càng chặt, nhưng dù vậy, góc miệng của anh vẫn không thể kiềm chế mà cong lên.
Sắc mặt của Giang Duệ giờ đây hoàn toàn tái nhợt xuống.
Sau đó không chớp mắt mà nghe Ninh Tiêu nói xong lời như vậy quay người đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy cô đi rồi, Giang Duệ cũng không còn mặt mũi đi gặp anh trai, đứng tại chỗ một hồi lâu, rồi cũng vào biệt thự.
Hai người đều đi rồi, Giang Úc mới quay người, ánh mắt như điện nhìn về vị trí nào đó, "Ra đây!"
Nghe vậy, Thẩm Anh Anh liền che kín miệng, ngay cả hô hấp cũng nhẹ lại.
Nguy rồi, nếu bị phát hiện…
Huyết sắc trên mặt cô ta nhanh chóng tái đi.
"Không đi ra? Là muốn tôi lôi cô ra sao?"
Giọng nói của Giang Úc liền lạnh xuống.
Cả người Thẩm Anh Anh đều bắt đầu run lạnh.
Mà thấy đối phương trước sau đều không có động tĩnh, Giang Úc nghĩ cũng không nghĩ mà đẩy xe lăn qua, một bụi hoa nở, lại không hề thấy một người nào, liền nhíu mày.
Lúc này, Thẩm Anh Anh cả người gắt gao lui về chỗ thấp nhất, động cũng không dám động. Đột nhiên cô ta thấy chân mình hình như bị lộ ra bên ngoài, hô hấp lập tức ngưng lại, nhưng người đi đến dường như không nhìn thấy, nhíu hạ mày, liền chậm rãi tiến vào biệt thự.
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu thu lại che chắn linh khí của bản thân.
Đừng sớm như vậy liền phát hiện cô nha, nếu Giang Úc gây cản trở cô cùng Giang Duệ, vậy thì không tốt rồi.
Chờ Giang Úc vào biệt thự, trực tiếp vội vã đến tìm Ninh Tiêu đối mặt.
Vừa nhìn thấy Giang Úc, Ninh Tiêu liền thở nhẹ ra, sau đó như vừa nhớ ra điều gì, "hừ" một tiếng quay đầu đi.
Chính là một kiểu điển hình "Em giận rồi, có dỗ thế nào cũng không được đâu".
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Giang Úc lúc này mới hiểu được sự việc lúc nãy còn chưa đi qua!
"Cô gái lúc nãy thực sự không có quan hệ gì với anh, là Thời Phưởng cứu cô ta"
Lời chưa nói vẫn còn tốt, vừa nói ra Ninh Tiêu càng tức giận, dồn nén âm thanh mà nói "Ừm, cái gì cũng đều là Thời Phưởng làm! Quần áo là của anh ta, ngay cả phụ nữ cũng là anh ta cứu, chính là một chút quan hệ với anh cũng không có, anh ném đi cũng thật sạch sẽ!"
Nghe vậy, mặt Giang Úc nhất thời hồng lên một chút.
"Bộ... bộ quần áo kia là..."
"Hử?"
"Là anh mua! Không liên quan đến Thời Phưởng!"
"Ồ, bị việc khác bức một chút, anh liền thừa nhận là anh mua, nếu lại bị việc khác bức thêm một chút, anh có phải hay không thừa nhận Thẩm Anh Anh là do anh cứu. Em không để ý anh nữa, lời trong miệng anh một câu nói thật cũng không có."
Ninh Tiêu cố tình gây sự.
Chậc, không gây sự vô lý thì làm sao mà mượn rượu giải sầu được?
Không mượn rượu giải sầu thì làm sao... khụ khụ!
Đúng lúc này, Ninh Tiêu nhìn thấy bồi bàn cầm khay rượu đi đến bên cạnh bọn họ, nghĩ cũng không nghĩ liền cầm ly rượu trên khay, ngẩng đầu uống sạch.
"Ninh..."
Giang Úc còn chưa nói xong, tiếp một giây đột nhiên có hai người tới bên cạnh.
"Ha ha ha, Giang tổng, tìm anh thật lâu, anh sao lại ở đây..."
Người đàn ông chào hỏi liên tục.
Ở trước mặt người ngoài, Giang Úc cũng không cách nào trông coi Ninh Tiêu, cứ như vậy mà nhìn cô không biết từ đâu lại cầm lên một ly rượu, lại uống hết một ly.
Vì thế trong lúc Giang Úc còn trao đổi với người khác, Ninh Tiêu cứ một ly lại một ly uống hết vào bụng.
Chà, không cần phải nói, hương vị quá tuyệt vời.
Ninh Tiêu nhấp miệng nhấm nháp.
Gần như cùng lúc đó, Giang Duệ với vẻ mặt suy sụp bên kia trực tiếp nghênh đón một gốc cây trà xanh tươi mát thú vị.
"Xin chào, anh hình như có chút không vui..."
Không thể không thừa nhận, ngoại trừ Giang Úc, khi đối mặt với người khác, thủ đoạn của Thẩm Anh Anh thật đúng là bất khả chiến bại.
Hai người rất nhanh liền nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng cười.
Bởi vì vị trí hai người gần góc, tâm tư của Giang Úc đã hoàn toàn bị Ninh Tiêu chiếm giữ, căn bản không chú ý tới tình hình Giang Duệ và Thẩm Anh Anh bên kia.
Đợi đến lúc buổi tiệc gần như kết thúc, Thẩm Anh Anh ra khỏi biệt thự sớm, lúc này mới đứng trước biệt thự cười khanh khách tạm biệt Giang Duệ, sau đó thì mở cửa vào xe mà tài xế dừng bên đường.
Vừa vào xe, đã sớm bị mẹ cô ta ngồi sẵn phía trong mắng một trận.
"Con rốt cuộc sao lại thế này? Hả? Ai bảo con cùng cái tên nghèo cùng kia nói chuyện cả đêm? Hả? Bình thường mẹ dạy con thế nào? Con tại sao lại ngu xuẩn như vậy? Giang Úc đâu? Cô gái kia bên cạnh nó là ai? Con tại sao không tiếp cận nó? Con muốn kế hoạch của chúng ta hoàn toàn thất bại đúng không?
Nghe vậy, Thẩm Anh Anh chẳng hề để ý mà nhìn một cái xem thường, sau đó lấy gương trang điểm ra bắt đầu dặm lại lớp trang điểm của mình.
"Lời mẹ nói với con con không nghe thấy hả?"
"Nghe rồi..."
Cô ta kéo dài giọng nói như vậy, "Giang Úc ấy, không có cửa. Người ta có vợ rồi, chính là cô gái kia!"
"Cái gì? Vậy... vậy thì có gì quan trọng? Con cũng không phải không tìm qua đàn ông có vợ, cơm trong nhà ăn nhiều quá cũng chán, bùn bên ngoài chưa ăn thì đều thấy thơm, đàn ông ấy à, đều thích đồ mới mẻ!"
"Mẹ, mẹ là người thân của con sao? Mẹ nói con là bùn!"
"Mẹ không phải có ý kia... Ai da, con hiểu ý mẹ mà!"
"Con hiểu, con đương nhiên là hiểu. Nhưng mẹ đừng có nói con, mẹ xem trọng tên tiểu tử nghèo giàu có kia!"
"Người ta lại không phải là một tên nghèo."
"Cái gì?"
"Ai da, mẹ đợi mà xem, con gái mẹ có khi nào chịu thiệt? Tiểu tử nghèo, ha, con chính là muốn hắn thành một tên nghèo cùng. Nhưng mà loại người như Giang Úc, con căn bản không phải là đối thủ, chơi không nổi, mẹ đừng có nghĩ. Hơn nữa, ai muốn cưới một tên bị liệt! Mục tiêu từ hôm nay trở đi, chính thức đổi mới."
Vừa nói chuyện, cô ta vừa đóng hộp phấn lại.
Trực tiếp phát ra một tiếng "pa" giòn giã.
Không biết Thẩm Anh Anh bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giang Úc lúc này chỉ cảm thấy rất dày vò, thậm chí là như thử thách.
Đơn giản là rót hết từ ly này đến ly kia, Ninh Tiêu cuối cùng thành công mà say rượu.
Vừa lên xe, mới bắt đầu vẫn còn chút thành thật, chỉ là thỉnh thoảng cười ngây ngô một cái. Nhưng rất nhanh liền hướng cả người qua bên anh, dịch qua rồi lại dịch qua, trong lúc anh không chú ý, đã an vị ngồi trên đùi anh, dùng sức ôm lấy cổ anh, dán mặt vào cọ cọ. Sau đó tháo một nút thắt trên cùng của sườn xám.
"Ôi, nóng quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.