Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 114: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (11)
Đường Mật
26/04/2022
Lớn như vậy rồi, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Ninh Tiêu cảm nhận được cái
gì gọi là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Trong tay lại bị nhét một củ khỏa nóng bỏng, Ninh Tiêu đưa mắt nhìn về phía Kỳ Quan Mèo, gần như bị thao tác này của nam chính chọc cho mù mắt.
Nam chủ có độc sao? Có độc sao? Có độc sao...
Một đoạn như vậy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ninh Tiêu.
Nàng đang làm hoàng hậu, sống an nhàn suиɠ sướиɠ, không buồn không lo trong hậu cung, tại sao hắn ta lại muốn làm ra một màn Tu La tràng lớn như thế cho nàng.
Không thấy ánh mắt của Kỳ Quan Miêu ở trên tường đều không ổn rồi à! Cái này so với việc đích thân đem nón xanh đội lên đầu của hắn thì có gì khác biệt?
Sau khi bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt Ninh Tiêu cực kỳ bình tĩnh mà mở miệng: "Người đâu!"
"Có."
"Mang lửa ra đây cho ta..."
"Nương nương? Vâng."
"Ngọc Dung!"
Thấy tiểu nha đầu này đang vội vã đi tìm lửa, Ninh Tiêu liền mở miệng gọi đại cung nữ bên cạnh mình một tiếng.
"Nương nương"
Ngọc Dung vẫn luôn đứng ở hành lang chờ Ninh Tiêu tùy thời phân phó lập tức chạy bước nhỏ đến, quỳ xuống bên cạnh Ninh Tiêu.
"Tiểu cung nữ có nốt ruồi ở đuôi mắt, vừa bưng trà đến cho bổn cung là người của cung nào? Bổn cung cho ngươi một ngày, đem nàng bắt lại cho ta, bổn cung nghi ngờ nàng là thích khách!"
Những thứ khác vẫn còn ổn, vừa nghe nói đến thích khách, đại cung nữ Ngọc Dung liền rùng mình, sau đó nhanh chóng hoàn hồn mà nhận lệnh đi điều tra.
Rõ ràng là trong hậu cung không có ai không sợ hắn, mấy tên ám vệ ngao khuyển kia của hắn không chỗ nào là không có, làm sao người của nam chủ lại có thể lẻn vào được nhỉ, lẽ nào vòng hào quang của nam chủ lại lợi hại như vậy?
Ninh Tiêu thầm kinh ngạc một tiếng, sau đó ánh mắt lại không chút dấu vết mà liếc nhìn vào vị trí cũ trên bức tường đỏ, thấy Kỳ Quan Miêu tạm thời không có ý tử rời đi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cung nữ trước đó bị nàng sai đi tìm lửa, đang cẩn thận dè dặt cầm một ngọn đèn lưu ly đi về phía nàng.
Ninh Tiêu nhận lấy cây đèn từ trong tay nàng ta, sau đó phất tay để cung nữ lui xuống, liền trực tiếp đem tờ giấy kia tùy ý ném vào trong ly đèn lưu ly, mắt thấy tờ giấy đã bị đốt thành một đống tro tàn, lúc này mới làm bộ lơ đãng phát hiện ra Kỳ Quan Miêu vẫn như cũ mà đứng trên tường vây, đem ly đèn lưu ly trong tay đưa cho cung nữ đứng một bên, vẻ mặt ngạc nhiên mà đi đến góc tường.
"Miêu Miêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đều thích xuất hiện vào buổi tối sao? Sao lại xuất hiện vào ban ngày thế này? Đến đây, nhảy xuống, ta đón ngươi."
Ninh Tiêu nhìn về phía hắn cười, sau đó liền đưa tay đón lấy.
Người ở dưới chân tường cười tươi như hoa, trong ánh mặt trời chói chang giờ ngọ, khuôn mặt có vẻ cực kỳ xinh đẹp, cả người đều giống như đang phát sáng vậy.
Nhưng lúc này, Kỳ Quan Lệ vẫn còn đang tức giận, cho nên cũng không nghe lời nhảy từ trên tường xuống, mà tiếp tục ngồi chồm hổm ở trên tường, ngắm nhìn nàng từ trên cao.
"Miêu Miêu, ngươi xuống đây đi, có ta đỡ rồi, ngươi không phải sợ đâu..."
Kỳ Quan Lệ: Hừ.
"Không phải ngươi rất thích ta sao?" Nhìn dáng vẻ không muốn động đậy của hắn, vẻ mặt Ninh Tiêu liền sa sút, buông thõng cánh tay xuống: "Rõ ràng trước kia ngươi rất thích
ta..."
Nàng có chút thương tâm mà hạ mắt xuống.
Kỳ Quan Lệ vẫn là không nhìn nỗi dáng vẻ này của nàng, không cần biết là giả bộ hay là thật cũng đều không nhìn nỗi.
Vừa thấy Ninh Tiêu như vậy, cho dù là đang tức giận, cũng đều sẽ bỏ qua một bên, mà dỗ nàng vui vẻ trước.
Vì vậy, "Meo meo"
Hắn cơ hồ là theo bản năng mà kêu lên như vậy.
Nghe vậy, khuôn mặt Ninh Tiêu lại lần nữa vui vẻ, tươi người mà ngẩng đầu lên, không nghĩ đến lúc nàng vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện trong miệng Kỳ Quan Mèo ngậm một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt không biết hái từ nơi nào, trước đó nàng không chú ý, chắc là đối phương để ở bên chân của mình, bây giờ mới ngậm lên.
Nhìn thấy cành hoa này, trong lúc nhất thời, trái tim của Ninh Tiêu đã mềm đến rối tinh rối mù, vội vàng giang rộng hai cánh tay của mình ra, sau đó liền thấy con mèo nhỏ ngậm cây tường vi từ trên tường nhảy xuống, chui thẳng vào trong lòng nàng, trực tiếp lắp đầy vòng tay của Ninh Tiêu, sau đó kìm lòng không đặng mà dùng sức hôn lên cái đầu nhỏ của nó.
"Miêu Miêu, ngươi thật tốt!"
Bị hôn một cái như vậy, tức giận gì đều tiêu hết, Kỳ Quan Lệ trực tiếp buông lỏng miệng, sau đó đóa hoa tường vi lại bị hắn cắn lại, cây tường vi vẫn được giữ gìn rất kỹ liền trực tiếp rơi vào trong ngực nàng.
Thấy thế, Ninh Tiêu vội vã đưa một tay ra tiếp nhận hoa, lại hôn lên ót con mèo nhỏ một cái, liền ôm nó lên xích đu.
Nhưng chờ đến khi nàng ngồi lên xích đu, mới phát hiện ra cặp mắt màu tím xinh đẹp của mèo nhỏ đang gắt gao nhìn chằm chằm đám tro tàn trên mặt đất.
Đây là có bao nhiêu hẹp hòi? Hửm?
Một người hẹp hòi như vậy, trong cốt truyện chính lại có thể như cũ mà nguyện ý bị Ninh Tiêu tự tay hạ độc, cho dù đã biết rõ rằng sau khi hắn chết nàng sẽ cùng Kỳ Quan Cẩn ở bên nhau, vậy mà vẫn nguyện ý trả tự do cho nàng, không thể không nói, trong lòng người này thật là không hề có bài bản tí nào, lúc không nên hẹp hòi lại hẹp hòi như vậy, lúc không nên hào phóng thì lại cực kỳ hào phóng.
Ha
Ninh Tiêu thầm thở dài trong lòng, để khiến hắn không thể tiếp tục ăn giấm, trước tiên đành bảy xẻ tám kéo, nói nhảm một phen, sau đó Ninh Tiêu mới phất tay để tất cả bọn họ lui xuống, rồi lại giơ cao Kỳ Quan Miêu lên, bắt đầu thổ lộ "lời trong lòng" với hắn.
"Miêu Miêu, ngươi nói có kỳ quái hay không, thái tử Kỳ Quan Cẩn, không phải rõ ràng đã rơi xuống núi chết rồi sao? Vậy mà vừa nãy còn có cung nữ đến đưa cho ta một tờ giấy bảo là của thái tử đấy. Rất kỳ quá đúng không, haizz, ngươi nói xem đây có phải là âm mưu không?"
"Hơn nữa, mặc dù thái tử rơi xuống núi không chết, hiện tại lại trở về, vậy hắn tìm bổn cung làm cái gì chứ? Bây giờ bổn cung chính là tẩu tẩu của hắn, là hoàng hậu đó, đã không còn là vị hôn thê của hắn từ lâu rồi, hắn tìm bổn cung có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ bổn cung còn có thể vứt bỏ bệ hạ của ta, chỉ vì một tờ giấy mà hắn vụиɠ ŧяộʍ gửi đến à, bổn cung là một người không có đầu óc như vậy sao?"
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Ninh Tiêu vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm đôi đồng tử màu tím của Kỳ Quan Mèo, sau khi quan sát xong, liền xoa xoa cái đầu nhỏ mềm như nhung của nó.
"Huống chi... tình cảm của bổn cung đối với hắn hình như cũng không có sâu đến như vậy đi? Ô, nói như vậy cũng không đúng, phải nói là cho đến bây giờ, ta không hề có tình cảm gì đối với hắn, trước đây cũng chỉ là ở Từ Tâm am trải qua quá khổ sở rồi, Miêu Miêu ngươi không biết đâu, cái tên Từ Tâm am nghe êm tai, phổ độ chúng sinh,… trên thực tế, chính là có rất nhiều nam trộm nữ cướp, nếu không phải ta đủ tàn nhẫn, đủ linh hoạt, thì có lẽ đã sớm bị ăn đến cả xương cũng không còn rồi, còn không bằng cả mấy kỹ nữ sống trong viện Câu Lan, a..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu không hề để ý đến ánh mắt của con mèo nhỏ trong nhanh chóng xoẹt qua một tia sắc lạnh.
"Khi đó, có một vị công tử coi tiền như rác, a, chính là thái tử điện hạ Kỳ Quan Cẩn, xuất hiện ở trước mặt ta, ta đương nhiên phải bắt lấy rồi, dùng một chút thủ đoạn, liền khiến cho hắn đầu óc choáng váng, trên thực tế thì sao, ngay cả tay của ta hắn cũng chưa từng chạm đến dù chỉ một chút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn có thể mang ta ra khỏi Từ Tâm am đã là không tệ rồi, lại không nghĩ tới hà hắn vậy mà lại cho ta một cái kinh hỉ lớn như vậy, bỗng chốc liền biến thành thái tử phi, a, ngươi biết không, lúc ta trở về phủ Ninh Quốc Công, thì sắc mặt của mẹ kế cùng với tỷ tỷ của ta có bao nhiêu thú vị đâu!"
"Chỉ là, việc này ta cũng chỉ dám nói với ngươi thôi..." Nói rồi, Ninh Tiêu chạm nhẹ lên chóp mũi của con mèo nhỏ: "Không dám nói với bệ hạ đâu, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng bổn cung là một người có tâm cơ kín đáo, một nữ nhân vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn, đồng dạng với những thứ đẹp đẽ, đê tiện trong hậu cung của hắn, sau này cũng sẽ không cưng chiều, không yêu thương ta nữa!"
Sẽ không!
Kỳ Quan Miêu ở trong lòng theo bản năng mà trả lời như thế.
Mặc kệ Ninh Tiêu là dáng vẻ gì, chỉ cần là nàng, hắn vẫn sẽ luôn yêu thương nàng, cưng chiều nàng, duy nhất một mình nàng, vĩnh viễn sẽ không có người khác.
Nghĩ như vậy, Kỳ Quan Miêu vô thức an ủi Ninh Tiêu.
"Ha ha ha, thật là nhột a, ha ha..."
Ninh Tiêu nhanh hơn gió mà né ra,
cười nói như vậy.
Cười xong, nàng lúc này mới đem ôm cả người con mèo nhỏ vào trong lòng: "Thực ra thì, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy đầu óc của thái tử Kỳ Quan Cẩn có lúc dùng không được tốt cho lắm, giống như cha ta và bệ hạ trước đây vậy, một lời khó nói hết. Bây giờ ta mới phát hiện ra, đó còn là một lời khen, hắn ta à, không thể nói là không dùng tốt, chỉ có thể nói là có hơi úng nước. Đưa cho ta một tờ giấy? Hừ, trước kia ta không thể đáp ứng được, càng đừng nói đến bây giờ, bên cạnh ta đã có bệ hạ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, tài mạo song toàn, càng không cần phải gặp lại hắn ta!"
Ninh Tiêu thả một tràng rắm cầu vồng.
Không hề nghĩ đến, vừa thả rắm cầu vồng xong, bỗng nhiên lại cảm thấy con mèo nhỏ trước đó còn ngoan ngoãn vùi ở trong ngực nàng liền giãy dụa kịch liệt, Ninh Tiêu sợ dùng lực sẽ làm hắn bị thương nên nhẹ nhàng buông tay, con mèo nhỏ liền từ trong ngực nàng nhảy xuống, sau đó lập tức tung người nhảy lên tường viện, hướng về phía nàng kêu một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất.
Ninh Tiêu: "???"
Có chuyện gì xảy ra?
Có phải là thả rắm cầu vồng sai rồi không? Đang yên đang lành lại chạy đi là như thế nào?
Biểu hiện vừa rồi của nàng quả thật là đạt điểm tuyệt đối, không phải nên để cho nàng mỗi ngày đều được yêu thương sao? Chẳng lẽ là không dỗ tốt?
Ninh Tiểu không hiểu.
Nàng cũng không biết rằng, Kỳ Quan Miêu vừa mới rời khỏi cung điện của Ninh Tiêu liền chạy một mạch vào một ngọn núi giả trong Ngự Hoa Viên, đùng một cái liền từ mèo biến thành hình người, sau khi biến trở về, mặt hắn đỏ như người say rượu, cũng không biết là do kích động hay là xấu hổ nữa.
Sau khi biến trở về, hắn liền vội vã muốn chạy về phía Khôn Ninh Cung của Ninh Tiêu.
Nhưng vừa mới chạy được một hai bước, hắn cúi đầu liếc nhìn y phục lỏng lẻo trên người mình, cùng với búi tóc không hề có hình dạng, thậm chí hai tay còn lấm lem bùn đất liền trực tiếp dừng lại.
Từ trong hư không, giọng nói của Ninh Tiêu lại vang vọng bên tại hắn.
Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, tài mạo song toàn...
Nghĩ như vậy, Kỳ Quan Lệ đứng tại chỗ tự đánh giá lại mình hồi lâu, lại quên mất Khôn Ninh cung nằm ở hướng nào, lập tức xoay người chạy về tẩm cung của mình.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Ninh Tiêu một mình ở trong Khôn Ninh cung đợi Kỳ Quan Lệ gần một buổi chiều, mắt thấy sắc trời đều đã tối đen, bình thường vào lúc này Kỳ Quan Lệ đã sớm đến rồi, đồng thời hai người còn cùng nhau ngồi ở trên giường, vừa ăn trái cây, vừa như có như không mà trò chuyện rồi.
Lẽ nào thật sự tức giận rồi?
Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu cũng có chút đứng ngồi không yên, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Không nghĩ đến chính là vào lúc nàng đứng lên, bên tai lại vang lên một âm thanh sắc bén:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Là Bình An.
Ninh Tiêu chưa bao giờ cảm thấy một khắc khi tiếng nói của Bình An vang lên lại êm tai đến như vậy, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, chạy ra bên ngoài, sau đó liền thấy ----
Tóc được chải chỉnh tề, trên người hình như chính là bộ lễ phục đại hôn đỏ thẫm của bọn họ, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn trang điểm, đến gần hơn một chút, còn có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Kỳ Quan Lệ, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Ninh Tiêu: "..."
Đây là làm loạn ở đâu ra thế?
Không được, thật muốn cười, phụt...
Không được, nhịn lại, phải nhịn lại!
"Phụt ha ha ha ha ha..."
Ninh Tiêu mạnh mẽ cười lớn một trận.
Trong tay lại bị nhét một củ khỏa nóng bỏng, Ninh Tiêu đưa mắt nhìn về phía Kỳ Quan Mèo, gần như bị thao tác này của nam chính chọc cho mù mắt.
Nam chủ có độc sao? Có độc sao? Có độc sao...
Một đoạn như vậy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ninh Tiêu.
Nàng đang làm hoàng hậu, sống an nhàn suиɠ sướиɠ, không buồn không lo trong hậu cung, tại sao hắn ta lại muốn làm ra một màn Tu La tràng lớn như thế cho nàng.
Không thấy ánh mắt của Kỳ Quan Miêu ở trên tường đều không ổn rồi à! Cái này so với việc đích thân đem nón xanh đội lên đầu của hắn thì có gì khác biệt?
Sau khi bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt Ninh Tiêu cực kỳ bình tĩnh mà mở miệng: "Người đâu!"
"Có."
"Mang lửa ra đây cho ta..."
"Nương nương? Vâng."
"Ngọc Dung!"
Thấy tiểu nha đầu này đang vội vã đi tìm lửa, Ninh Tiêu liền mở miệng gọi đại cung nữ bên cạnh mình một tiếng.
"Nương nương"
Ngọc Dung vẫn luôn đứng ở hành lang chờ Ninh Tiêu tùy thời phân phó lập tức chạy bước nhỏ đến, quỳ xuống bên cạnh Ninh Tiêu.
"Tiểu cung nữ có nốt ruồi ở đuôi mắt, vừa bưng trà đến cho bổn cung là người của cung nào? Bổn cung cho ngươi một ngày, đem nàng bắt lại cho ta, bổn cung nghi ngờ nàng là thích khách!"
Những thứ khác vẫn còn ổn, vừa nghe nói đến thích khách, đại cung nữ Ngọc Dung liền rùng mình, sau đó nhanh chóng hoàn hồn mà nhận lệnh đi điều tra.
Rõ ràng là trong hậu cung không có ai không sợ hắn, mấy tên ám vệ ngao khuyển kia của hắn không chỗ nào là không có, làm sao người của nam chủ lại có thể lẻn vào được nhỉ, lẽ nào vòng hào quang của nam chủ lại lợi hại như vậy?
Ninh Tiêu thầm kinh ngạc một tiếng, sau đó ánh mắt lại không chút dấu vết mà liếc nhìn vào vị trí cũ trên bức tường đỏ, thấy Kỳ Quan Miêu tạm thời không có ý tử rời đi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cung nữ trước đó bị nàng sai đi tìm lửa, đang cẩn thận dè dặt cầm một ngọn đèn lưu ly đi về phía nàng.
Ninh Tiêu nhận lấy cây đèn từ trong tay nàng ta, sau đó phất tay để cung nữ lui xuống, liền trực tiếp đem tờ giấy kia tùy ý ném vào trong ly đèn lưu ly, mắt thấy tờ giấy đã bị đốt thành một đống tro tàn, lúc này mới làm bộ lơ đãng phát hiện ra Kỳ Quan Miêu vẫn như cũ mà đứng trên tường vây, đem ly đèn lưu ly trong tay đưa cho cung nữ đứng một bên, vẻ mặt ngạc nhiên mà đi đến góc tường.
"Miêu Miêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đều thích xuất hiện vào buổi tối sao? Sao lại xuất hiện vào ban ngày thế này? Đến đây, nhảy xuống, ta đón ngươi."
Ninh Tiêu nhìn về phía hắn cười, sau đó liền đưa tay đón lấy.
Người ở dưới chân tường cười tươi như hoa, trong ánh mặt trời chói chang giờ ngọ, khuôn mặt có vẻ cực kỳ xinh đẹp, cả người đều giống như đang phát sáng vậy.
Nhưng lúc này, Kỳ Quan Lệ vẫn còn đang tức giận, cho nên cũng không nghe lời nhảy từ trên tường xuống, mà tiếp tục ngồi chồm hổm ở trên tường, ngắm nhìn nàng từ trên cao.
"Miêu Miêu, ngươi xuống đây đi, có ta đỡ rồi, ngươi không phải sợ đâu..."
Kỳ Quan Lệ: Hừ.
"Không phải ngươi rất thích ta sao?" Nhìn dáng vẻ không muốn động đậy của hắn, vẻ mặt Ninh Tiêu liền sa sút, buông thõng cánh tay xuống: "Rõ ràng trước kia ngươi rất thích
ta..."
Nàng có chút thương tâm mà hạ mắt xuống.
Kỳ Quan Lệ vẫn là không nhìn nỗi dáng vẻ này của nàng, không cần biết là giả bộ hay là thật cũng đều không nhìn nỗi.
Vừa thấy Ninh Tiêu như vậy, cho dù là đang tức giận, cũng đều sẽ bỏ qua một bên, mà dỗ nàng vui vẻ trước.
Vì vậy, "Meo meo"
Hắn cơ hồ là theo bản năng mà kêu lên như vậy.
Nghe vậy, khuôn mặt Ninh Tiêu lại lần nữa vui vẻ, tươi người mà ngẩng đầu lên, không nghĩ đến lúc nàng vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện trong miệng Kỳ Quan Mèo ngậm một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt không biết hái từ nơi nào, trước đó nàng không chú ý, chắc là đối phương để ở bên chân của mình, bây giờ mới ngậm lên.
Nhìn thấy cành hoa này, trong lúc nhất thời, trái tim của Ninh Tiêu đã mềm đến rối tinh rối mù, vội vàng giang rộng hai cánh tay của mình ra, sau đó liền thấy con mèo nhỏ ngậm cây tường vi từ trên tường nhảy xuống, chui thẳng vào trong lòng nàng, trực tiếp lắp đầy vòng tay của Ninh Tiêu, sau đó kìm lòng không đặng mà dùng sức hôn lên cái đầu nhỏ của nó.
"Miêu Miêu, ngươi thật tốt!"
Bị hôn một cái như vậy, tức giận gì đều tiêu hết, Kỳ Quan Lệ trực tiếp buông lỏng miệng, sau đó đóa hoa tường vi lại bị hắn cắn lại, cây tường vi vẫn được giữ gìn rất kỹ liền trực tiếp rơi vào trong ngực nàng.
Thấy thế, Ninh Tiêu vội vã đưa một tay ra tiếp nhận hoa, lại hôn lên ót con mèo nhỏ một cái, liền ôm nó lên xích đu.
Nhưng chờ đến khi nàng ngồi lên xích đu, mới phát hiện ra cặp mắt màu tím xinh đẹp của mèo nhỏ đang gắt gao nhìn chằm chằm đám tro tàn trên mặt đất.
Đây là có bao nhiêu hẹp hòi? Hửm?
Một người hẹp hòi như vậy, trong cốt truyện chính lại có thể như cũ mà nguyện ý bị Ninh Tiêu tự tay hạ độc, cho dù đã biết rõ rằng sau khi hắn chết nàng sẽ cùng Kỳ Quan Cẩn ở bên nhau, vậy mà vẫn nguyện ý trả tự do cho nàng, không thể không nói, trong lòng người này thật là không hề có bài bản tí nào, lúc không nên hẹp hòi lại hẹp hòi như vậy, lúc không nên hào phóng thì lại cực kỳ hào phóng.
Ha
Ninh Tiêu thầm thở dài trong lòng, để khiến hắn không thể tiếp tục ăn giấm, trước tiên đành bảy xẻ tám kéo, nói nhảm một phen, sau đó Ninh Tiêu mới phất tay để tất cả bọn họ lui xuống, rồi lại giơ cao Kỳ Quan Miêu lên, bắt đầu thổ lộ "lời trong lòng" với hắn.
"Miêu Miêu, ngươi nói có kỳ quái hay không, thái tử Kỳ Quan Cẩn, không phải rõ ràng đã rơi xuống núi chết rồi sao? Vậy mà vừa nãy còn có cung nữ đến đưa cho ta một tờ giấy bảo là của thái tử đấy. Rất kỳ quá đúng không, haizz, ngươi nói xem đây có phải là âm mưu không?"
"Hơn nữa, mặc dù thái tử rơi xuống núi không chết, hiện tại lại trở về, vậy hắn tìm bổn cung làm cái gì chứ? Bây giờ bổn cung chính là tẩu tẩu của hắn, là hoàng hậu đó, đã không còn là vị hôn thê của hắn từ lâu rồi, hắn tìm bổn cung có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ bổn cung còn có thể vứt bỏ bệ hạ của ta, chỉ vì một tờ giấy mà hắn vụиɠ ŧяộʍ gửi đến à, bổn cung là một người không có đầu óc như vậy sao?"
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Ninh Tiêu vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm đôi đồng tử màu tím của Kỳ Quan Mèo, sau khi quan sát xong, liền xoa xoa cái đầu nhỏ mềm như nhung của nó.
"Huống chi... tình cảm của bổn cung đối với hắn hình như cũng không có sâu đến như vậy đi? Ô, nói như vậy cũng không đúng, phải nói là cho đến bây giờ, ta không hề có tình cảm gì đối với hắn, trước đây cũng chỉ là ở Từ Tâm am trải qua quá khổ sở rồi, Miêu Miêu ngươi không biết đâu, cái tên Từ Tâm am nghe êm tai, phổ độ chúng sinh,… trên thực tế, chính là có rất nhiều nam trộm nữ cướp, nếu không phải ta đủ tàn nhẫn, đủ linh hoạt, thì có lẽ đã sớm bị ăn đến cả xương cũng không còn rồi, còn không bằng cả mấy kỹ nữ sống trong viện Câu Lan, a..."
Nói đến đây, Ninh Tiêu không hề để ý đến ánh mắt của con mèo nhỏ trong nhanh chóng xoẹt qua một tia sắc lạnh.
"Khi đó, có một vị công tử coi tiền như rác, a, chính là thái tử điện hạ Kỳ Quan Cẩn, xuất hiện ở trước mặt ta, ta đương nhiên phải bắt lấy rồi, dùng một chút thủ đoạn, liền khiến cho hắn đầu óc choáng váng, trên thực tế thì sao, ngay cả tay của ta hắn cũng chưa từng chạm đến dù chỉ một chút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn có thể mang ta ra khỏi Từ Tâm am đã là không tệ rồi, lại không nghĩ tới hà hắn vậy mà lại cho ta một cái kinh hỉ lớn như vậy, bỗng chốc liền biến thành thái tử phi, a, ngươi biết không, lúc ta trở về phủ Ninh Quốc Công, thì sắc mặt của mẹ kế cùng với tỷ tỷ của ta có bao nhiêu thú vị đâu!"
"Chỉ là, việc này ta cũng chỉ dám nói với ngươi thôi..." Nói rồi, Ninh Tiêu chạm nhẹ lên chóp mũi của con mèo nhỏ: "Không dám nói với bệ hạ đâu, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng bổn cung là một người có tâm cơ kín đáo, một nữ nhân vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn, đồng dạng với những thứ đẹp đẽ, đê tiện trong hậu cung của hắn, sau này cũng sẽ không cưng chiều, không yêu thương ta nữa!"
Sẽ không!
Kỳ Quan Miêu ở trong lòng theo bản năng mà trả lời như thế.
Mặc kệ Ninh Tiêu là dáng vẻ gì, chỉ cần là nàng, hắn vẫn sẽ luôn yêu thương nàng, cưng chiều nàng, duy nhất một mình nàng, vĩnh viễn sẽ không có người khác.
Nghĩ như vậy, Kỳ Quan Miêu vô thức an ủi Ninh Tiêu.
"Ha ha ha, thật là nhột a, ha ha..."
Ninh Tiêu nhanh hơn gió mà né ra,
cười nói như vậy.
Cười xong, nàng lúc này mới đem ôm cả người con mèo nhỏ vào trong lòng: "Thực ra thì, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy đầu óc của thái tử Kỳ Quan Cẩn có lúc dùng không được tốt cho lắm, giống như cha ta và bệ hạ trước đây vậy, một lời khó nói hết. Bây giờ ta mới phát hiện ra, đó còn là một lời khen, hắn ta à, không thể nói là không dùng tốt, chỉ có thể nói là có hơi úng nước. Đưa cho ta một tờ giấy? Hừ, trước kia ta không thể đáp ứng được, càng đừng nói đến bây giờ, bên cạnh ta đã có bệ hạ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, tài mạo song toàn, càng không cần phải gặp lại hắn ta!"
Ninh Tiêu thả một tràng rắm cầu vồng.
Không hề nghĩ đến, vừa thả rắm cầu vồng xong, bỗng nhiên lại cảm thấy con mèo nhỏ trước đó còn ngoan ngoãn vùi ở trong ngực nàng liền giãy dụa kịch liệt, Ninh Tiêu sợ dùng lực sẽ làm hắn bị thương nên nhẹ nhàng buông tay, con mèo nhỏ liền từ trong ngực nàng nhảy xuống, sau đó lập tức tung người nhảy lên tường viện, hướng về phía nàng kêu một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất.
Ninh Tiêu: "???"
Có chuyện gì xảy ra?
Có phải là thả rắm cầu vồng sai rồi không? Đang yên đang lành lại chạy đi là như thế nào?
Biểu hiện vừa rồi của nàng quả thật là đạt điểm tuyệt đối, không phải nên để cho nàng mỗi ngày đều được yêu thương sao? Chẳng lẽ là không dỗ tốt?
Ninh Tiểu không hiểu.
Nàng cũng không biết rằng, Kỳ Quan Miêu vừa mới rời khỏi cung điện của Ninh Tiêu liền chạy một mạch vào một ngọn núi giả trong Ngự Hoa Viên, đùng một cái liền từ mèo biến thành hình người, sau khi biến trở về, mặt hắn đỏ như người say rượu, cũng không biết là do kích động hay là xấu hổ nữa.
Sau khi biến trở về, hắn liền vội vã muốn chạy về phía Khôn Ninh Cung của Ninh Tiêu.
Nhưng vừa mới chạy được một hai bước, hắn cúi đầu liếc nhìn y phục lỏng lẻo trên người mình, cùng với búi tóc không hề có hình dạng, thậm chí hai tay còn lấm lem bùn đất liền trực tiếp dừng lại.
Từ trong hư không, giọng nói của Ninh Tiêu lại vang vọng bên tại hắn.
Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, tài mạo song toàn...
Nghĩ như vậy, Kỳ Quan Lệ đứng tại chỗ tự đánh giá lại mình hồi lâu, lại quên mất Khôn Ninh cung nằm ở hướng nào, lập tức xoay người chạy về tẩm cung của mình.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Ninh Tiêu một mình ở trong Khôn Ninh cung đợi Kỳ Quan Lệ gần một buổi chiều, mắt thấy sắc trời đều đã tối đen, bình thường vào lúc này Kỳ Quan Lệ đã sớm đến rồi, đồng thời hai người còn cùng nhau ngồi ở trên giường, vừa ăn trái cây, vừa như có như không mà trò chuyện rồi.
Lẽ nào thật sự tức giận rồi?
Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu cũng có chút đứng ngồi không yên, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Không nghĩ đến chính là vào lúc nàng đứng lên, bên tai lại vang lên một âm thanh sắc bén:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Là Bình An.
Ninh Tiêu chưa bao giờ cảm thấy một khắc khi tiếng nói của Bình An vang lên lại êm tai đến như vậy, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, chạy ra bên ngoài, sau đó liền thấy ----
Tóc được chải chỉnh tề, trên người hình như chính là bộ lễ phục đại hôn đỏ thẫm của bọn họ, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn trang điểm, đến gần hơn một chút, còn có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Kỳ Quan Lệ, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Ninh Tiêu: "..."
Đây là làm loạn ở đâu ra thế?
Không được, thật muốn cười, phụt...
Không được, nhịn lại, phải nhịn lại!
"Phụt ha ha ha ha ha..."
Ninh Tiêu mạnh mẽ cười lớn một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.