Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 111: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (8)
Đường Mật
26/04/2022
Ninh Tiêu cũng không biết nàng đã đâm như thế nào, nàng mơ mơ màng màng
đứng lên, hậu tri hậu giác mà xoay người, hướng về phía Kỳ Quan Lệ....
Đúng vậy, lúc này trong mắt Ninh Phù không có người khác tồn tại, không có tỷ tỷ nàng ta, cũng không có tồn tại những tiểu cung nữ, tiểu thái giám chung quanh, một đôi mắt nai con thuần khiết vô cầu, trong ánh mắt hàm chứa sự kinh ngạc khiếp đảm ngượng ngùng bất an, ngoại trừ Kỳ Quan Lệ thì không còn bất luận người khác nữa.
Đây cũng là kế hoạch của nương nàng ta và nàng ta định ra tốt trước khi tiến cung, nếu tiến cung là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi, như vậy còn không bằng bắt lấy cơ hội này một phen!
“Năm đó sự tình của nương với phụ thân con hiện tại cũng không khác nhau nhiều, rõ ràng ta và phụ thân con tình đầu ý hợp, sớm định chung thân, cố tình tiểu tiện nhân kia ỷ vào thân phận so với ta cao hơn, đường đường chính chính mà gả cho phụ thân con trở thành chính thê, mà ta thì sao, lại bởi vì bà ta đố kỵ, không dung người, đến vị trí thiếp thấp cũng đều không được, thậm chí bà ta còn khuyên phụ thân con đem ta gả đi ra ngoài, con đoán bà ta làm ta đi gả cho ai, một tên tú tài nghèo đến nương chính mình cũng không nuôi sống nổi, còn nói hắn ta là người tốt khó gặp. A, nếu tốt như vậy sao bà ta không tự gả đi? Năm đó thiếu chút nữa, ta cùng tú tài kia hôn thư đều đã định rồi....”
“Kết quả thì sao? Con hiện tại cũng thấy được, ta đã trở thành nhất phẩm Quốc công phu nhân, vinh hoa phú quý, hưởng thụ bất tận, phụ thân con càng đối với ta cưng chiều tận trời, mà tiểu tiện nhân kia đâu? A, sợ là sớm đã hóa thành một bộ hài cốt, cái này tất cả đều là tâm tư âm mưa của ta.”
“Cho nên, Phù Nhi, hiện tại Hoàng Thượng xác thật chỉ cho con mười tháng không giả. Nhưng ai biết mười tháng này rốt cuộc sẽ phát sinh sự tình gì đâu? Chỉ cần con bắt được tâm của bệ hạ, sau mười tháng con có cốt nhục tự nhiên là tốt, nếu mà không có, nhưng bệ hạ đã động tâm đối với con thật sự làm sao có thể đem con thành nhân trệ chứ?”
(Nhân trệ: là người lợn, một hình phạt đã từng thi hành với sủng phi của thời Hán)
Lời mẫu thân ân cần dạy dỗ vẫn còn vang ở bên tai, với lòng tự tin mười phần, lúc này hai tròng mắt Ninh Phù trong sáng, càng hiện vẻ vô tội e lệ, bên trong thậm chí còn hỗn loạn một chút tò mò nghi hoặc.
“A...... Ngươi là ai? Hậu viện hoàng cung há để cho ngươi......”
Câu nói kế tiếp, Ninh Phù còn chưa nói xong, khóe mắt dư quang liếc nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Kỳ Quan Lệ, được hắn nắm tay, vẻ mặt cười như không cười nhìn nàng ta...... Ninh Tiêu.
Cảnh này khiến kế hoạch ban đầu của nàng ta, trước cùng Hoàng Thượng làm bằng hữu, sau đó dần dần đả động tâm hắn, lại làm bộ ngoài ý muốn phát hiện thân phận của hắn, sau đó trở thành sủng phi của hắn, cuối cùng chiếm được hậu vị nhưng một loạt kế hoạch chưa gì đã bị chết từ trong trứng nước rồi.
Xuân Xảo là làm việc như thế nào vậy, kêu nàng ta hỏi thăm chuyện nhỏ này cũng hỏi thăm không tốt, rõ ràng đã cùng nàng ta nói tốt, muốn chọn thời điểm chỉ có một mình bệ hạ, như thế nào lại......
Trở về sẽ trừng phạt nàng ta!
Ninh Phù âm thầm cắn răng, sau đó lập tức tùy cơ ứng biến mà trực tiếp sửa lại kế hoạch, “Tỷ tỷ người như thế nào ở chỗ này, còn cùng một ngoại nam nhân ở cùng một chỗ? Tuy rằng lúc trước xác thật ta đã từng nghe nói qua thời điểm tỷ ở Từ Tâm am, thường xuyên tiếp kiến một ít ngoại nam nhân, thậm chí còn từng cùng bọn họ uống rượu ngôn hoan, nhưng hôm nay tỷ đã sớm vào hậu cung, vậy đã là người của bệ hạ, tỷ sao có thể...”
Ninh Phù cũng không có nói hết câu, nhưng nói chưa hết câu như vậy mới đúng, mới có thể khiến cho người khác mơ màng.
Rốt cuộc từ chỗ phụ thân biết được, “Tỷ tỷ” Ninh Tiêu của nàng ta sau một năm tiến cung, không những được Hoàng Thượng coi trọng, thế nhưng lúc thượng triều cũng mang theo nàng.
Cái này từ nhỏ thành thói quen Ninh Tiêu tỷ tỷ, trước nay ăn mặc đồ dùng đều là đồ vật nàng ta dùng còn thừa lại, chỉ cần có nàng ta ở đó, người khác vĩnh viễn nhìn không tới cái người tỷ tỷ Ninh Tiêu mặt mày xám xịt này, phải biết rằng lúc trước nàng ta còn có thể thuyết phục chính mình, hậu cung là nơi thị phi, Kỳ Quan Lệ âm tình bất định, nói dễ nghe là Hoàng Hậu, nhưng cho dù là Hoàng Hậu, cũng tùy thời đều có nguy hiểm rơi đầu, sao có thể so được với nàng ta ở trong nhà suиɠ sướиɠ!
Nhưng hôm nay nàng ta cũng vào cung, như vậy tự nhiên mà, “Tỷ tỷ” Ninh Tiêu tốt của nàng ta phải theo yêu cầu của nàng ta.
Huống chi căn cứ vào ký ức của nàng ta trước kia, dù sao từ nhỏ ở trước mặt phụ thân, hai người các nàng một khi nháo mâu thuẫn, chỉ cần nàng ta đem nước bẩn đổ lên đầu Ninh Tiêu, nàng trước nay đều sẽ không mở miệng giải thích, cũng sẽ không phản bác, ngang ngạnh không giống một nữ nhi, bị chịu quá phạt nhiều.
Cho nên nàng ta hiện tại tất nhiên......
Ninh Phù ở trong lòng còn đang đắc ý mà bật cười, không nghĩ đến giây tiếp theo, tỷ tỷ Ninh Tiêu âm trầm, ngang ngạnh trong trí nhớ cái kia, nháy mắt trở mặt nhanh hơn lật sách nhào vào trong lòng bệ hạ đang đứng bên cạnh nàng, yêu kiều bắt đầu khóc lên, “Bệ hạ, không phải, không phải như thế, nàng ta bôi nhọ ta, thần thiếp là cái dạng người gì, bệ hạ còn không rõ sao, làm người ai lại có thể sẽ làm ra sự tình đâu? Bệ hạ người cần phải làm chủ cho ta a, bằng không. Bằng không thần thiếp hôm nay chỉ có thể ở chỗ này đâm đầu mà chết, không sống…”
Nói xong, nàng đứng thẳng người, nhìn hướng một bên trên vách tường chạy đến.
Thấy thế, Kỳ Quan Lệ tay mắt lanh lẹ mà một phen ôm lấy eo nàng, không khống chế được mà trực tiếp bật cười ra tiếng, sau đó mới lại trở lại khuôn mặt lạnh băng, “Nói chuyện cho tốt, không được càn quấy.”
“Thần thiếp nào có càn quấy? Hoàng Thượng người cũng không đau lòng cho thần thiếp…”
Ninh Tiêu tiếp tục nũng nịu mà nói.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Vừa thấy đến nàng như vậy, Kỳ Quan Lệ đã nhịn hồi lâu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền không cần mặt mũi mà phá lên cười.
Ninh Tiêu:
Này, có thể có tinh thần nghề nghiệp được không? Ta đang diễn kịch đấy!
Ninh Phù:...
Sao lại thế này, như thế nào lại không giống như tưởng tượng của nàng ta vậy?
Như thế nào nghe nàng ta nói vậy, bệ hạ còn có thể cười đến vui vẻ như vậy chứ? Đổi lại là phụ thân, nếu không cẩn thận nghe được mẫu thân lời ra tiếng vào, sợ là liên tiếp mấy ngày đều sẽ ngủ lại ở trong phòng thiếp thất, đến khi hết giận mới thôi......
Không thể không thừa nhận, trước mắt một màn này đã có chút vượt qua nhận thức của Ninh Phù.
Mà chờ Kỳ Quan Lệ cười xong, lúc này mới lại lần nữa cầm tay Ninh Tiêu, “Vừa lúc, cô thấy nàng ăn bữa tối có chút nhiều, trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi, hẳn là sẽ thoải mái rất nhiều....”
Nói xong, hắn quay đầu lại lạnh băng mà nhìn về phía Ninh Phù.
Chỉ liếc mắt một cái đã làm nàng ta sợ đến bùm một tiếng quỳ xuống, “Bệ hạ, sự thật người......”
Ninh Phù ở trong lòng thiết kế tốt lời kịch kinh hỉ hoảng loạn còn chưa nói xong, Kỳ Quan Lệ cũng đã không kiên nhẫn ứng phó nàng ta, ngó xong liếc mắt một cái qua đi, khinh thường mà ném xuống một câu “Thích đâm đầu vào tường như vậy à? Bình An, tìm người lại đây nhìn hai chủ tớ này đâm đầu vào tường, mỗi lần đâm đều phải nghe được tiếng vang, đâm xong một ngàn cái mới thôi.”
Ôi trời!
Xem ra, muội muội tốt của nàng muốn trở thành đệ nhất người bị bệnh não trong hậu cung rồi!
Ninh Tiểu không chút nào che giấu chút vui sướng khi người gặp họa mà nhìn thoáng qua nàng ta.
Sau đó đã bị Kỳ Quan Lệ nắm tay dắt đi mất rồi.
Chỉ còn lại Ninh Phù không thể tin nổi mà quỳ gối tại chỗ, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, “Bệ hạ! Ngài...”
“Mỗi lần nói nhiều một chữ, nhiều hơn một ngàn lần!”
Nghe đến đây, nữ nhân liền im ngay, sau đó cả người đột nhiên tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Cố tình đại thái giám Bình An lúc này còn cười tủm tỉm mà lại đây thêm mắm thêm muối, “Tiểu chủ tử, thỉnh đi......”
Người này cũng không biết lớn lên đầu óc là như thế nào, thế nhưng nghĩ ra như vậy, hậu cung các phi tần đã sớm đã không còn chơi tiết mục ngẫu nhiên gặp được bệ hạ, còn làm bộ không quen biết hắn, nói nàng ta là khờ khạo xem như may đó, còn dám nói bậy về hoàng hậu nương nương, cũng không ước lượng chính mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, nàng ta có một nửa bản lĩnh như nương nương, hiện tại cũng không thành như vậy, hừ!
Mà bên này bị Kỳ Quan Lệ nắm tay đi xa, Ninh Tiêu trước sau vẫn cười khanh khách mà nhìn sườn mặt tinh xảo của nam nhân này.
“Nhìn cái gì?”
Kỳ Quan Lệ quay đầu hỏi câu.
“Lời nàng ta vừa mới lời nói, bệ hạ người thật sự không nghi ngờ một chút nào sao?” Ninh Tiêu đi sát vào chút, làm như muốn thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn.
“Vậy nàng đã làm thế sao?”
Kỳ Quan Lệ trực tiếp hỏi như vậy.
“Không có.”
Ninh Tiêu lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi.”
Kỳ Quan Lệ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nắm tay Ninh Tiêu tiếp tục đi đến phía trước.
Như vậy...... Tùy tiện vậy sao?
Cả người Ninh Tiêu đều kinh ngạc.
Rốt cuộc hai người bọn họ hiểu lầm loại nào, nếu giống như ngôn tình trong tiểu thuyết, không phải mấy chục chương sợ là giải thích không rõ ràng lắm, nhưng Kỳ Quan Lệ mới nói hai câu đã tin?
“Thế là được rồi? Chàng không có gì khác muốn hỏi?”
Ninh Tiêu vội vàng hỏi một câu.
Nghe vậy, Kỳ Quan Lệ quay đầu nhìn nàng nửa ngày, “Cho nên rốt cuộc vì cái gì nàng sẽ như vậy….”
Ba----
Ninh Tiêu nhón chân ở trên môi nam nhân hôn một cái, theo sau vẻ mặt cảm động, nước mắt lưng tròng nói, “Không nghĩ tới bệ hạ tín nhiệm thần thiếp như vậy, thần thiếp thật là không có gì báo đáp, đành phải cảm động mà hôn người một chút, ai nha, con đường này như thế nào lại dài như vậy? Thần thiếp đều có chút mệt nhọc, bệ hạ không mệt, chi bằng chúng ta lại đi mau một ít, không, dứt khoát chạy đi, xem ai tới trước Khôn Ninh Cung như thế nào, người thua đáp ứng thắng người một sự kiện, thế nào? Tới, chuẩn bị...”
Mới buột miệng thốt ra hai chữ chuẩn bị, câu một hai ba nàng còn chưa kịp, một chút bóng dáng của Kỳ Quan Lệ đã không còn thấy đâu nữa.
Ninh Tiêu: “???”
Vô sỉ!
Dù sao cũng là phu thê, chàng nhường một chút thì làm sao? Thì làm sao hả?
Tâm hiếu thắng lớn như vậy sao?
Lúc này, Kỳ Quan Lệ: Xin lỗi, ta không biết cái gì gọi là tình thú của phu thê, ta chỉ biết người thắng làm vua!
Ninh Tiêu: “
Kết quả lúc sau, tự nhiên là Kỳ Quan Lệ “Gian lận” thắng, chẳng qua hắn nói mình trong một chốc một lát không nghĩ ra được có chuyện gì yêu cầu nàng làm, trước thiếu, về sau sẽ thực hiện.
Buổi tối, hai người cùng nhau ở trong tẩm điện Khôn Ninh Cung nghỉ ngơi, cái gì cũng không làm.
Ninh Tiêu cũng không hiểu, vì cái gì hai người bọn họ đến bây giờ cái gì cũng chưa làm.
Nàng hợp lý mà hoài nghi, là người nào đó sẽ không được.
Rốt cuộc hắn từ nhỏ chính là ở lãnh cung loại địa phương kia lớn lên, hơn nữa sau khi người lớn lên hắn trở nên “Điên”, không người nào dám tiếp cận, cho nên......
Mà nàng đâu? Hôn môi đã là biểu hiện rất quen thuộc, nếu là...... Khụ khụ, cũng thật ra giải thích không rõ ràng lắm, cho nên hai người liền thật là thuần khiết mà đắp chăn, thuần khiết mà ngủ thôi.
Chẳng qua, hôm nay vừa mới ngủ đến nửa đêm, Ninh Tiêu đã bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh.
Nàng vội vàng mở mắt ra, bên ngoài cửa điện vừa vặn sáng lên một tia chớp.
Nàng theo bản năng mà chui vào trong lòng ngực Kỳ Quan Lệ, nàng hoài nghi là nàng trước kia tu chân bị lôi kiếp đánh cho không ít, lúc này mới sợ sấm chớp..
Nhưng vừa mới chui vào trong lòng ngực Kỳ Quan Lệ, nàng mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần
Nếu nàng nói không tính sai, chính là từ trận sấm chớp này, kế tiếp trong nửa năm sau, triều Đại Tề rất nhiều địa phương đều sẽ bắt đầu mưa lớn, sau đó tuyết lớn, từ đây nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, giống như trong lịch sử rất nhiều triều đại, chậm rãi tiến vào tiểu thời kỳ băng hà, lương thực trên diện rộng giảm sản lượng, bá tánh chết đói chết rét vô số, thậm chí còn phát sinh thảm án đổi con cho nhau để nấu ăn, tiếng kêu than dậy trời đất, dân chúng lầm than.
Cố tình lúc ấy Kỳ Quan Lệ còn tùy ý làm bậy mà xây cho nàng Quảng Hàn Nguyệt cung, một bộ lão tử tới nhân gian một chuyến, tư thế chơi xong chụp mông liền chạy.
Hôn quân như vậy, lại gặp gỡ đại tai kiếp như vậy, hắn không xuống đài thì ai xuống đài!
Mới nghĩ như vậy, Ninh Tiêu bỗng nhiên bị Kỳ Quan Lệ nửa mộng nửa tỉnh mà ấn vào trong lòng ngực, tay nam nhân không ngừng mà vỗ lưng nàng, trong miệng còn hừ bài đồng dao nào đó không biết tên, ai, còn rất dễ nghe!
Được rồi, hôn quân thì nàng cũng luân hãm, nàng thích cái giọng này của hắn!
Ai, làm sao bây giờ?
Chỉ có thể làm hắn không thành hôn quân vậy...
Đúng vậy, lúc này trong mắt Ninh Phù không có người khác tồn tại, không có tỷ tỷ nàng ta, cũng không có tồn tại những tiểu cung nữ, tiểu thái giám chung quanh, một đôi mắt nai con thuần khiết vô cầu, trong ánh mắt hàm chứa sự kinh ngạc khiếp đảm ngượng ngùng bất an, ngoại trừ Kỳ Quan Lệ thì không còn bất luận người khác nữa.
Đây cũng là kế hoạch của nương nàng ta và nàng ta định ra tốt trước khi tiến cung, nếu tiến cung là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi, như vậy còn không bằng bắt lấy cơ hội này một phen!
“Năm đó sự tình của nương với phụ thân con hiện tại cũng không khác nhau nhiều, rõ ràng ta và phụ thân con tình đầu ý hợp, sớm định chung thân, cố tình tiểu tiện nhân kia ỷ vào thân phận so với ta cao hơn, đường đường chính chính mà gả cho phụ thân con trở thành chính thê, mà ta thì sao, lại bởi vì bà ta đố kỵ, không dung người, đến vị trí thiếp thấp cũng đều không được, thậm chí bà ta còn khuyên phụ thân con đem ta gả đi ra ngoài, con đoán bà ta làm ta đi gả cho ai, một tên tú tài nghèo đến nương chính mình cũng không nuôi sống nổi, còn nói hắn ta là người tốt khó gặp. A, nếu tốt như vậy sao bà ta không tự gả đi? Năm đó thiếu chút nữa, ta cùng tú tài kia hôn thư đều đã định rồi....”
“Kết quả thì sao? Con hiện tại cũng thấy được, ta đã trở thành nhất phẩm Quốc công phu nhân, vinh hoa phú quý, hưởng thụ bất tận, phụ thân con càng đối với ta cưng chiều tận trời, mà tiểu tiện nhân kia đâu? A, sợ là sớm đã hóa thành một bộ hài cốt, cái này tất cả đều là tâm tư âm mưa của ta.”
“Cho nên, Phù Nhi, hiện tại Hoàng Thượng xác thật chỉ cho con mười tháng không giả. Nhưng ai biết mười tháng này rốt cuộc sẽ phát sinh sự tình gì đâu? Chỉ cần con bắt được tâm của bệ hạ, sau mười tháng con có cốt nhục tự nhiên là tốt, nếu mà không có, nhưng bệ hạ đã động tâm đối với con thật sự làm sao có thể đem con thành nhân trệ chứ?”
(Nhân trệ: là người lợn, một hình phạt đã từng thi hành với sủng phi của thời Hán)
Lời mẫu thân ân cần dạy dỗ vẫn còn vang ở bên tai, với lòng tự tin mười phần, lúc này hai tròng mắt Ninh Phù trong sáng, càng hiện vẻ vô tội e lệ, bên trong thậm chí còn hỗn loạn một chút tò mò nghi hoặc.
“A...... Ngươi là ai? Hậu viện hoàng cung há để cho ngươi......”
Câu nói kế tiếp, Ninh Phù còn chưa nói xong, khóe mắt dư quang liếc nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Kỳ Quan Lệ, được hắn nắm tay, vẻ mặt cười như không cười nhìn nàng ta...... Ninh Tiêu.
Cảnh này khiến kế hoạch ban đầu của nàng ta, trước cùng Hoàng Thượng làm bằng hữu, sau đó dần dần đả động tâm hắn, lại làm bộ ngoài ý muốn phát hiện thân phận của hắn, sau đó trở thành sủng phi của hắn, cuối cùng chiếm được hậu vị nhưng một loạt kế hoạch chưa gì đã bị chết từ trong trứng nước rồi.
Xuân Xảo là làm việc như thế nào vậy, kêu nàng ta hỏi thăm chuyện nhỏ này cũng hỏi thăm không tốt, rõ ràng đã cùng nàng ta nói tốt, muốn chọn thời điểm chỉ có một mình bệ hạ, như thế nào lại......
Trở về sẽ trừng phạt nàng ta!
Ninh Phù âm thầm cắn răng, sau đó lập tức tùy cơ ứng biến mà trực tiếp sửa lại kế hoạch, “Tỷ tỷ người như thế nào ở chỗ này, còn cùng một ngoại nam nhân ở cùng một chỗ? Tuy rằng lúc trước xác thật ta đã từng nghe nói qua thời điểm tỷ ở Từ Tâm am, thường xuyên tiếp kiến một ít ngoại nam nhân, thậm chí còn từng cùng bọn họ uống rượu ngôn hoan, nhưng hôm nay tỷ đã sớm vào hậu cung, vậy đã là người của bệ hạ, tỷ sao có thể...”
Ninh Phù cũng không có nói hết câu, nhưng nói chưa hết câu như vậy mới đúng, mới có thể khiến cho người khác mơ màng.
Rốt cuộc từ chỗ phụ thân biết được, “Tỷ tỷ” Ninh Tiêu của nàng ta sau một năm tiến cung, không những được Hoàng Thượng coi trọng, thế nhưng lúc thượng triều cũng mang theo nàng.
Cái này từ nhỏ thành thói quen Ninh Tiêu tỷ tỷ, trước nay ăn mặc đồ dùng đều là đồ vật nàng ta dùng còn thừa lại, chỉ cần có nàng ta ở đó, người khác vĩnh viễn nhìn không tới cái người tỷ tỷ Ninh Tiêu mặt mày xám xịt này, phải biết rằng lúc trước nàng ta còn có thể thuyết phục chính mình, hậu cung là nơi thị phi, Kỳ Quan Lệ âm tình bất định, nói dễ nghe là Hoàng Hậu, nhưng cho dù là Hoàng Hậu, cũng tùy thời đều có nguy hiểm rơi đầu, sao có thể so được với nàng ta ở trong nhà suиɠ sướиɠ!
Nhưng hôm nay nàng ta cũng vào cung, như vậy tự nhiên mà, “Tỷ tỷ” Ninh Tiêu tốt của nàng ta phải theo yêu cầu của nàng ta.
Huống chi căn cứ vào ký ức của nàng ta trước kia, dù sao từ nhỏ ở trước mặt phụ thân, hai người các nàng một khi nháo mâu thuẫn, chỉ cần nàng ta đem nước bẩn đổ lên đầu Ninh Tiêu, nàng trước nay đều sẽ không mở miệng giải thích, cũng sẽ không phản bác, ngang ngạnh không giống một nữ nhi, bị chịu quá phạt nhiều.
Cho nên nàng ta hiện tại tất nhiên......
Ninh Phù ở trong lòng còn đang đắc ý mà bật cười, không nghĩ đến giây tiếp theo, tỷ tỷ Ninh Tiêu âm trầm, ngang ngạnh trong trí nhớ cái kia, nháy mắt trở mặt nhanh hơn lật sách nhào vào trong lòng bệ hạ đang đứng bên cạnh nàng, yêu kiều bắt đầu khóc lên, “Bệ hạ, không phải, không phải như thế, nàng ta bôi nhọ ta, thần thiếp là cái dạng người gì, bệ hạ còn không rõ sao, làm người ai lại có thể sẽ làm ra sự tình đâu? Bệ hạ người cần phải làm chủ cho ta a, bằng không. Bằng không thần thiếp hôm nay chỉ có thể ở chỗ này đâm đầu mà chết, không sống…”
Nói xong, nàng đứng thẳng người, nhìn hướng một bên trên vách tường chạy đến.
Thấy thế, Kỳ Quan Lệ tay mắt lanh lẹ mà một phen ôm lấy eo nàng, không khống chế được mà trực tiếp bật cười ra tiếng, sau đó mới lại trở lại khuôn mặt lạnh băng, “Nói chuyện cho tốt, không được càn quấy.”
“Thần thiếp nào có càn quấy? Hoàng Thượng người cũng không đau lòng cho thần thiếp…”
Ninh Tiêu tiếp tục nũng nịu mà nói.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Vừa thấy đến nàng như vậy, Kỳ Quan Lệ đã nhịn hồi lâu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền không cần mặt mũi mà phá lên cười.
Ninh Tiêu:
Này, có thể có tinh thần nghề nghiệp được không? Ta đang diễn kịch đấy!
Ninh Phù:...
Sao lại thế này, như thế nào lại không giống như tưởng tượng của nàng ta vậy?
Như thế nào nghe nàng ta nói vậy, bệ hạ còn có thể cười đến vui vẻ như vậy chứ? Đổi lại là phụ thân, nếu không cẩn thận nghe được mẫu thân lời ra tiếng vào, sợ là liên tiếp mấy ngày đều sẽ ngủ lại ở trong phòng thiếp thất, đến khi hết giận mới thôi......
Không thể không thừa nhận, trước mắt một màn này đã có chút vượt qua nhận thức của Ninh Phù.
Mà chờ Kỳ Quan Lệ cười xong, lúc này mới lại lần nữa cầm tay Ninh Tiêu, “Vừa lúc, cô thấy nàng ăn bữa tối có chút nhiều, trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi, hẳn là sẽ thoải mái rất nhiều....”
Nói xong, hắn quay đầu lại lạnh băng mà nhìn về phía Ninh Phù.
Chỉ liếc mắt một cái đã làm nàng ta sợ đến bùm một tiếng quỳ xuống, “Bệ hạ, sự thật người......”
Ninh Phù ở trong lòng thiết kế tốt lời kịch kinh hỉ hoảng loạn còn chưa nói xong, Kỳ Quan Lệ cũng đã không kiên nhẫn ứng phó nàng ta, ngó xong liếc mắt một cái qua đi, khinh thường mà ném xuống một câu “Thích đâm đầu vào tường như vậy à? Bình An, tìm người lại đây nhìn hai chủ tớ này đâm đầu vào tường, mỗi lần đâm đều phải nghe được tiếng vang, đâm xong một ngàn cái mới thôi.”
Ôi trời!
Xem ra, muội muội tốt của nàng muốn trở thành đệ nhất người bị bệnh não trong hậu cung rồi!
Ninh Tiểu không chút nào che giấu chút vui sướng khi người gặp họa mà nhìn thoáng qua nàng ta.
Sau đó đã bị Kỳ Quan Lệ nắm tay dắt đi mất rồi.
Chỉ còn lại Ninh Phù không thể tin nổi mà quỳ gối tại chỗ, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, “Bệ hạ! Ngài...”
“Mỗi lần nói nhiều một chữ, nhiều hơn một ngàn lần!”
Nghe đến đây, nữ nhân liền im ngay, sau đó cả người đột nhiên tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Cố tình đại thái giám Bình An lúc này còn cười tủm tỉm mà lại đây thêm mắm thêm muối, “Tiểu chủ tử, thỉnh đi......”
Người này cũng không biết lớn lên đầu óc là như thế nào, thế nhưng nghĩ ra như vậy, hậu cung các phi tần đã sớm đã không còn chơi tiết mục ngẫu nhiên gặp được bệ hạ, còn làm bộ không quen biết hắn, nói nàng ta là khờ khạo xem như may đó, còn dám nói bậy về hoàng hậu nương nương, cũng không ước lượng chính mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, nàng ta có một nửa bản lĩnh như nương nương, hiện tại cũng không thành như vậy, hừ!
Mà bên này bị Kỳ Quan Lệ nắm tay đi xa, Ninh Tiêu trước sau vẫn cười khanh khách mà nhìn sườn mặt tinh xảo của nam nhân này.
“Nhìn cái gì?”
Kỳ Quan Lệ quay đầu hỏi câu.
“Lời nàng ta vừa mới lời nói, bệ hạ người thật sự không nghi ngờ một chút nào sao?” Ninh Tiêu đi sát vào chút, làm như muốn thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn.
“Vậy nàng đã làm thế sao?”
Kỳ Quan Lệ trực tiếp hỏi như vậy.
“Không có.”
Ninh Tiêu lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi.”
Kỳ Quan Lệ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nắm tay Ninh Tiêu tiếp tục đi đến phía trước.
Như vậy...... Tùy tiện vậy sao?
Cả người Ninh Tiêu đều kinh ngạc.
Rốt cuộc hai người bọn họ hiểu lầm loại nào, nếu giống như ngôn tình trong tiểu thuyết, không phải mấy chục chương sợ là giải thích không rõ ràng lắm, nhưng Kỳ Quan Lệ mới nói hai câu đã tin?
“Thế là được rồi? Chàng không có gì khác muốn hỏi?”
Ninh Tiêu vội vàng hỏi một câu.
Nghe vậy, Kỳ Quan Lệ quay đầu nhìn nàng nửa ngày, “Cho nên rốt cuộc vì cái gì nàng sẽ như vậy….”
Ba----
Ninh Tiêu nhón chân ở trên môi nam nhân hôn một cái, theo sau vẻ mặt cảm động, nước mắt lưng tròng nói, “Không nghĩ tới bệ hạ tín nhiệm thần thiếp như vậy, thần thiếp thật là không có gì báo đáp, đành phải cảm động mà hôn người một chút, ai nha, con đường này như thế nào lại dài như vậy? Thần thiếp đều có chút mệt nhọc, bệ hạ không mệt, chi bằng chúng ta lại đi mau một ít, không, dứt khoát chạy đi, xem ai tới trước Khôn Ninh Cung như thế nào, người thua đáp ứng thắng người một sự kiện, thế nào? Tới, chuẩn bị...”
Mới buột miệng thốt ra hai chữ chuẩn bị, câu một hai ba nàng còn chưa kịp, một chút bóng dáng của Kỳ Quan Lệ đã không còn thấy đâu nữa.
Ninh Tiêu: “???”
Vô sỉ!
Dù sao cũng là phu thê, chàng nhường một chút thì làm sao? Thì làm sao hả?
Tâm hiếu thắng lớn như vậy sao?
Lúc này, Kỳ Quan Lệ: Xin lỗi, ta không biết cái gì gọi là tình thú của phu thê, ta chỉ biết người thắng làm vua!
Ninh Tiêu: “
Kết quả lúc sau, tự nhiên là Kỳ Quan Lệ “Gian lận” thắng, chẳng qua hắn nói mình trong một chốc một lát không nghĩ ra được có chuyện gì yêu cầu nàng làm, trước thiếu, về sau sẽ thực hiện.
Buổi tối, hai người cùng nhau ở trong tẩm điện Khôn Ninh Cung nghỉ ngơi, cái gì cũng không làm.
Ninh Tiêu cũng không hiểu, vì cái gì hai người bọn họ đến bây giờ cái gì cũng chưa làm.
Nàng hợp lý mà hoài nghi, là người nào đó sẽ không được.
Rốt cuộc hắn từ nhỏ chính là ở lãnh cung loại địa phương kia lớn lên, hơn nữa sau khi người lớn lên hắn trở nên “Điên”, không người nào dám tiếp cận, cho nên......
Mà nàng đâu? Hôn môi đã là biểu hiện rất quen thuộc, nếu là...... Khụ khụ, cũng thật ra giải thích không rõ ràng lắm, cho nên hai người liền thật là thuần khiết mà đắp chăn, thuần khiết mà ngủ thôi.
Chẳng qua, hôm nay vừa mới ngủ đến nửa đêm, Ninh Tiêu đã bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh.
Nàng vội vàng mở mắt ra, bên ngoài cửa điện vừa vặn sáng lên một tia chớp.
Nàng theo bản năng mà chui vào trong lòng ngực Kỳ Quan Lệ, nàng hoài nghi là nàng trước kia tu chân bị lôi kiếp đánh cho không ít, lúc này mới sợ sấm chớp..
Nhưng vừa mới chui vào trong lòng ngực Kỳ Quan Lệ, nàng mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần
Nếu nàng nói không tính sai, chính là từ trận sấm chớp này, kế tiếp trong nửa năm sau, triều Đại Tề rất nhiều địa phương đều sẽ bắt đầu mưa lớn, sau đó tuyết lớn, từ đây nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, giống như trong lịch sử rất nhiều triều đại, chậm rãi tiến vào tiểu thời kỳ băng hà, lương thực trên diện rộng giảm sản lượng, bá tánh chết đói chết rét vô số, thậm chí còn phát sinh thảm án đổi con cho nhau để nấu ăn, tiếng kêu than dậy trời đất, dân chúng lầm than.
Cố tình lúc ấy Kỳ Quan Lệ còn tùy ý làm bậy mà xây cho nàng Quảng Hàn Nguyệt cung, một bộ lão tử tới nhân gian một chuyến, tư thế chơi xong chụp mông liền chạy.
Hôn quân như vậy, lại gặp gỡ đại tai kiếp như vậy, hắn không xuống đài thì ai xuống đài!
Mới nghĩ như vậy, Ninh Tiêu bỗng nhiên bị Kỳ Quan Lệ nửa mộng nửa tỉnh mà ấn vào trong lòng ngực, tay nam nhân không ngừng mà vỗ lưng nàng, trong miệng còn hừ bài đồng dao nào đó không biết tên, ai, còn rất dễ nghe!
Được rồi, hôn quân thì nàng cũng luân hãm, nàng thích cái giọng này của hắn!
Ai, làm sao bây giờ?
Chỉ có thể làm hắn không thành hôn quân vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.