Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 75: Đại lão là thủ phụ trọng sinh (10)
Đường Mật
20/03/2022
Vừa thấy vị bạn cùng phòng này kêu to mà chạy đi rồi, ở trong lòng Tạ Kê thầm cảm thán, lập tức liền từ trên giường bò dậy, đi đến trước cửa,
‘phịch’ một tiếng đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng mà cởϊ qυầи,
đổi xiêm y, sửa sang lại giường, lại nhìn qυầи ɭóŧ nhăn bèo nhèo này
trong tay, ngay khi còn chưa biết phải làm thế nào, bên tai bỗng nhiên
liền vang lên giọng nói của vị bạn cùng phòng kia.
“Lão sư, thật sự, mặt của Hành Chi rất đỏ, đỏ bừng bừng, đó không phải phát sốt thì còn có thể là cái gì? Buổi sáng tỉnh dậy muộn như vậy, trước nay hắn cũng chưa bao giờ ngủ dậy muộn đến như thế, hơn nữa con kêu hắn dậy, hắn cũng không cử động, khẳng định là bệnh đến không cử động được...”
Vừa nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt Tạ Kê còn đang thống khổ liền lập tức cảm thấy qυầи ɭóŧ trong tay mình giống như một củ khoai lang phỏng tay, sau đó không chút nghĩ ngợi gì mà đem chiếc quần trong tay vò tới vò lui, trực tiếp ném nó xuống...
Dưới giường của vị bạn cùng phòng kia.
Lúc này mới bình phục lại hô hấp, chậm rãi sắp xếp lại sách vở của chính mình, sau đó một giây trước khi đám người kia đẩy cửa tiến vào, mở cửa, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Lão sư, các ngươi như thế nào... Ai da, Đồng Quan ngươi chạy cũng quá nhanh rồi đi, ta gọi ngươi lại cũng không kịp, ta đâu có phát sốt, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt có chút hơi hồng mà thôi, ngươi liền... Nhưng mà dù sao, Hành Chi vẫn cảm tạ sự quan tâm của ngươi, chỉ là lần sau nghe ta nói xong rồi hẳn đi.”
Tạ Kê nho nhã lễ độ nói.
Hoàn toàn nhìn không ra hắn mới vừa rồi vì trả thù mà ném chiếc quần kia xuống dưới giường bạn cùng phòng!
“Ta... Ta...” Bạn cùng phòng tên là Đồng Quan ra sức gãi gãi đầu phía sau, ngay sau đó liền đỏ mặt mà xin lỗi: “Là... Là học sinh lỗ mãng.”
Cậu ta xoay người ngượng ngùng mà nói như vậy vài vị lão sư vội vàng chạy tới.
Vương viện trưởng bị cậu ta làm cho hoảng sợ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lắc lắc đầu, giáo huấn hai câu, mang theo người học sinh trở về khóa xá.
Nửa đêm, Tạ Kê thừa dịp bạn cùng phòng không chú ý, lén lút mà lấy qυầи ɭóŧ của chính mình ra, sau đó tìm cái khe suối trên núi, sắc mặt tối sầm mà giặt sạch cái quần này, trong quá trình xoa tẩy theo bản năng liền muốn mắng Ninh Tiêu một cái, nghĩ đến dấu môi kia của nàng, mặt không tự chủ được mà đỏ bừng.
Chờ hắn phơi quần lên, nửa đường quay về tẩm xá thế nhưng còn ngoài ý muốn mà gặp Vương Uyển Hoa, lập tức, mày của Tạ Kê còn chưa kịp nhăn lại.
Đối phương liền lập tức sợ hãi kêu lên, liền mặc kệ mà chạy đi vô tung vô ảnh*.
*vô tung vô ảnh: không có tung tích, không có bóng dáng.
Tạ Kê: “...”
Bóng dáng đúng là lớn!
Bởi vì phong thư từ nhà này của Ninh Tiêu, Tạ Kê liền bắt đầu vô cùng chờ mong thư nhà của Ninh Tiêu vào lần tới.
Cùng lúc đó, phủ Thái tử.
“Ra rồi, thật sự làm ra rồi, tất cả đều làm ra rồi.”
Một người môn khách* nhìn xà phòng đã được hình thành kia, pha lê thậm chí là rượu với độ tinh khiết cao, kích động mà trực tiếp quơ chân múa tay với Thái tử đang đứng bên cạnh ông.
Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
“Nguyên lai là thật sự có thể, bức thư kia đều là sự thật, mau mau mau, nhanh thí nghiệm tất cả các phương thuốc khác mà tiên sinh nói, còn có mấy thứ này, mọi người cũng nhanh thử dùng xem nó có diệu dụng* như tiên sinh đã viết trong thư hay không!” Trong mắt Thái tử trên người mặc minh sắc xiêm y đồng dạng cũng chứa đầy kích động.
Diệu dụng: công dụng rất tốt.
Nếu tất cả đều là thật sự, thì đây chính là là một việc trọng đại có lợi cho đất nước nhân dân, cũng không biết vị tiên sinh sai tiểu đồng truyền tin tới đây rốt cuộc là ai, tuy rằng tiên sinh nói hắn chỉ sửa sang lại, những thứ này không phải là hắn tự nghĩ ra, nhưng hắn ta không tin.
Đó nhất định là một tài năng lớn chưa xuất thế!
Nếu có thể làm việc cho hắn...
Trong mắt nam nhân tràn ngập khát vọng đối với nhân tài, bất quá nếu tiên sinh không muốn lộ diện, nhất định là hắn có nỗi khổ riêng, hắn ta cũng không muốn cố ý tìm kiếm quấy rầy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là những thứ này, không biết sau khi phụ hoàng biết được những thứ này sẽ thoải mái như thế nào.
Thái tử chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, liền cảm thấy thư thái khoái ý không thôi.
Mà một ngày này, tránh đi Ninh Khinh đang ngủ trưa, Quân Diệc Tắc dùng khinh công đi tới một xưởng bí mật ở ngoại ô, nhìn những khối xà phòng đã thành hình bên trong, tia sáng dã tính trong mắt càng thêm hiện rõ.
Nhưng chờ đến khi hắn ta rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà về lại nhà, liền nghe được mấy tiểu nha hoàn ghé đầu lại khí thế ngất trời mà nói chuyện với nhau.
“Thiệt hay giả? Trân bảo phường kia lợi hại đến như vậy?”
“Đương nhiên là sự thật, chính ta đều tự mình nhìn qua, nơi đó đặt pha... Kính pha lê, không phải gương đồng, mà là thứ kính pha lê chỉ cần soi là có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của chính ngươi, miễn bàn dọa người bao nhiêu, a đúng rồi, còn có chén trà trong suốt, xà phòng... Chính là loại xà phòng Vương phi nương nương đã làm, đương nhiên, có đủ loại hình dạng hoa, là loại hình dạng gì thì là loại hương thơm đó, sinh ý rất tốt, ta chen đi vào nhìn thoáng qua, liền lập tức bị các phu nhân tiểu thư đông đến mức xô ra ngoài, sau đó ta liền nhanh chóng trở về nói lại cho các ngươi...”
Tiểu nha hoàn vẻ mặt kích động.
Mà Quân Diệc Tắc đứng cách đó không xa lập tức liền siết chặt nắm tay, trừng lớn mắt, sau đó nhanh chóng xoay người lại hướng ra bên ngoài chạy.
Giây tiếp theo sau khi hắn ta rời đi, Ninh Khinh ngủ trưa mỹ mãn vừa nghe được các tiểu nha hoàn đàm luận, lập tức trừng lớn mắt: “Các ngươi đang nói cái gì? Gương pha lê gi, còn có xà phòng...”
Vừa nghe được những lời này, Ninh Khinh kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, mấy thứ này... Mấy thứ này...
Nếu không phải là ngoài ý muốn mà bị phát minh ra, vậy chứng tỏ rất có khả năng có người cũng xuyên đến cổ đại giống như nàng ta.
Đối với sự xuất hiện của đồng loại, Ninh Khinh không chỉ không cảm thấy sự độc nhất vô nhị của chính mình bị đánh vỡ, ngược lại kích động đến thiếu chút nữa mà rơi lệ.
Nàng ta xác thực cảm thấy tháng ngày ở cổ đại rất thư thái, nhưng dù thư thái như thế nào cũng không phải là hoàn cảnh mà nàng ta quen thuộc, ở cổ đại, một nữ tử như nàng không thể không kết hôn không nói, mỗi ngày cũng không được ra khỏi cửa, thậm chí cả làm việc cũng không được cho phép, không nói đến mặt khác, ngay cả di động cùng wifi cũng không có, một người sinh hoạt ở xã hội hiện đại tin tức bùng nổ như nàng ta sao có thể chịu đựng nổi, nàng ta còn nhớ rõ thời điểm mà nàng ta mới đến đây, bởi vì thói quen thức khuya, suốt vài buổi tối đều mất ngủ, sau lại mới dần chậm rãi thích ứng lại.
Khát vọng của nàng ta là trở về hiện đại.
Mặc dù ở chỗ này, nàng ta là Vương phi cao cao tại thượng, nhưng nàng ta vẫn nhớ mong cái cảm giác tất cả đồ vật đều dựa vào bản thân mà kiếm ra.
Nghĩ đến đây, nàng ta không chút do dự liền mang theo bọn nha hoàn ra cửa.
Mà một đầu khác, nhìn thứ trân bảo phường được bán đến khí thế ngất trời cùng với loại sắc hình thô ráp hắn ta làm ra được hoàn toàn không giống nhau, xà phòng thơm hình dạng cánh hoa trắng nõn, đôi mắt Quân Diệc Tắc đều đỏ, thậm chí trong cửa hàng của bọn họ còn bày ra gương cùng nước hoa mà hắn còn chưa thấy qua, v.v.
Trong nháy mắt, Quân Diệc Tắc siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy tức giận.
Rốt cuộc, là ai!
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu cũng đồng dạng nghe được mấy thứ này, nàng lập tức nhướng mày.
Chậc, Tạ Kê cũng đủ hư, thế nhưng lại trực tiếp chặt đứt túi tiền của Quân Diệc Tắc, quá xấu rồi!
Chỉ suy nghĩ một lát như vậy nàng liền lập tức vứt việc này ra sau đầu, đơn giản là thời điểm ba tháng đã đến, kỳ thi mùa thu tới, Tạ Kê hắn phải về rồi.
Chẳng qua cho dù hắn trở lại, cũng không có thời gian thân cận cùng Ninh Tiêu.
Trước khi thi khoa mọi chuyện cần chuẩn bị quá nhiều, mỗi ngày thậm chí thời gian để nói thêm một lời với Ninh Tiêu cũng không có, liền vội đến loanh quanh.
Cuối cùng thẳng đến vào trường thi hương, hắn chỉ kịp nói với Ninh Tiêu một câu chờ hắn, liền lập tức đi vào.
Một khi đi vào ít nhất ba ngày cũng không thấy được mặt, nghe nói ba ngày này tất cả thí sinh đều cần phải ở một ký túc xá nhỏ, căn bản không thể rời đi, ăn uống đi tiểu đều phải làm ở bên trong, nếu vận khí tốt, được phân đến một căn ký túc xá tốt một chút còn được, vận khí không tốt, bị phân đến một căn ký túc mưa dột hoặc ô thối, đó quả thực là tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Còn tốt, ở phương diện này vận khí của Tạ Kê luôn rất được, phân đến căn ký túc còn tính không tồi, mái ngói trên đỉnh đầu hoàn hảo, mùi thì còn một khoảng mới được xem là thối.
Nhưng mặc dù như vậy, tại cái nơi như vậy liền thi ba ngày ba đêm, liền khi ngủ đều chỉ có thể rúc ở một tấm ván gỗ nhỏ, tất cả đồ ăn đều là cơm thừa canh cặn, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đi thi.
Rời đi trường thi, Tạ Kê cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Vừa về đến Tạ gia, hắn thậm chí còn không có sức lực để nói chuyện, cố tắm rửa xong, ngã xuống giường liền ngủ say.
Mà Ninh Tiêu nhìn quầng thâm trên mắt hắn dày đặc, đầy mặt tiều tụy, đau lòng không thôi, ngồi trước giường, nắm tay hắn không ngừng đưa vào linh khí cho hắn, tranh thủ làm hắn có thể nhanh khôi phục trở lại.
Nhưng mặc dù vậy, một giấc ngủ này của Tạ Kê cũng kéo dài đến chạng vạng ngày thứ hai.
Mới vừa tỉnh, hắn liền cảm thấy cả người đói đến mức có thể đủ sức ăn hết một con trâu.
Mà lúc này Tạ gia đã sớm chuẩn bị xong xuôi, Tạ Kê vừa tỉnh, liền lập tức đem tất cả thức ăn nóng dọn lên bàn, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Tạ Kê cơ hồ ăn hơn phân nửa, mới rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà ngừng lại.
Lúc này, trời gần như tối hẳn.
Tạ Kê ngủ ngon rồi ăn no, vừa nghĩ no ấm rồi phải làm sao, nhìn Ninh Tiêu dưới đèn chống cằm mỉm cười nhìn hắn, trái tim liền bùm bùm mà nhảy.
Sau đó thừa dịp thời điểm Ninh Tiêu đến chỗ Tạ mẫu không biết làm cái gì, hắn không chút do dự sai các tiểu nha hoàn thay ga và đệm chăn, sau đó mang nước tắm vào, liền bắt đầu rửa sạch từ đầu đến chân, thậm chí một cái móng tay cũng không buông tha.
Chờ đến khi tắm xong, hắn liền dựa vào giường chờ Ninh Tiêu quay về.
Đợi một đoạn thời gian, Tạ Kê trước sau đều không chờ được nàng, lập tức từ trên giường bò dậy, sau đó liền bắt đầu lục tung lên, thẳng đến tìm được một quyển ‘sách tiểu nhân’ ở dưới tầng sâu nhất của một cái rương trong phòng, lúc này nam nhân mặt đỏ tới mang tai mà đem quyển sách kia ôm vào lòng ngực, liền về lại trên giường.
Sách này là của hồi môn của Ninh Tiêu, cũng là đời trước nàng vô tình biết được, đời này lại đây tìm, thế nhưng thật sự tìm được rồi.
Lần trước ở trên xe ngựa... Quả thật chính là vết nhơ trong nhân sinh của hắn, cho nên dù có thế nào hắn cần thiết phải xem và học nhiều, chuẩn bị đêm nay rửa mối nhục xưa.
Nghĩ như vậy, Tạ Kê một bên chú ý cửa phòng, một bên móc ra cuốn sách từ trong lòng ngực, ho nhẹ một tiếng, liền bắt đầu nghiêm mặt lật sách.
Không nghĩ tới mới lật được không đến hai trang, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, dưới cơn cuống quýt, Tạ Kê chỉ kịp đem ‘sách tiểu nhân’ kia giấu ở dưới gối đầu, liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nhìn Ninh Tiêu từ ngoài cửa đi đến.
Bên này Ninh Tiêu vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tạ Kê đang nằm trên giường, mặt đỏ giống như một trái cà chua, lập tức liên nhướng mày.
“Chàng làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ đến như vậy...”
Vừa nói, Ninh Tiêu vừa đi tới bên người Tạ Kê, mới vươn tay đưa về phía hắn, muốn thử độ ấm trên trán, chưa từng nghĩ giây tiếp theo cả người quay cuồng.
Cơ thể bị Tạ Kê đè dưới thân.
“Không biết lời nói của nàng còn tính hay không?”
Tạ Kê thân mật cọ cọ mũi Ninh Tiêu.
“Chàng làm sao vậy? Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ à”
Ninh Tiêu không chút lưu tình nào mà đẩy mặt hắn ra.
Tạ Kê: ”...”
“Lời nói lúc trước mà nàng nói qua,nàng đừng nói với ta là đã quên, nàng nói nàng nguyện ý!”
Tạ Kê thẹn quá thành giận hôn xuống.
Ninh Tiêu bị hắn hôn đến ngứa ngáy lập tức liền cười ha ha.
“Không được... Ha ha ha.. Hôm nay ta không được... Ha ha, điều đó gì, ngày ấy của ta... Đến”
Ninh Tiêu cắn môi nén cười mà nói như vậy.
Bên này, mũi tên đã trên dây, Tạ Kê vận sức chờ phát động lập tức ngũ lôi oanh đỉnh*.
Ngũ lôi oanh đỉnh: năm loại sét đánh vào đầu.
“Cái gì?”
“Chàng liền... muốn như vậy... hả?”
Ninh Tiêu chống cằm, nhìn về phía Tạ Kê, trực tiếp liền lộ ra biểu tình ‘nhìn không ra chàng thế nhưng lại là loại người như vậy”.
“Nói hươu nói vượn, ta không có hứng thú với chuyện đó!”
Tạ Kê một bộ ‘kiên trinh bất khuất, nàng không cần bôi nhọ ta’.
“Chàng không muốn?”
“Không muốn!”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, nàng cho rằng ta là nàng...”
Tạ Kê còn chưa nói xong, Ninh Tiêu lập tức liền tức giận đến nhảy dựng lên, bởi vì động tác quá nhanh, lập tức liền cọ tới gối đầu của hai người, sau đó—
Một quyển ‘sách tiểu nhân’ đã mở ra trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Ninh Tiêu: “...”
Tạ Kê: “...”
Vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc?
“Lão sư, thật sự, mặt của Hành Chi rất đỏ, đỏ bừng bừng, đó không phải phát sốt thì còn có thể là cái gì? Buổi sáng tỉnh dậy muộn như vậy, trước nay hắn cũng chưa bao giờ ngủ dậy muộn đến như thế, hơn nữa con kêu hắn dậy, hắn cũng không cử động, khẳng định là bệnh đến không cử động được...”
Vừa nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt Tạ Kê còn đang thống khổ liền lập tức cảm thấy qυầи ɭóŧ trong tay mình giống như một củ khoai lang phỏng tay, sau đó không chút nghĩ ngợi gì mà đem chiếc quần trong tay vò tới vò lui, trực tiếp ném nó xuống...
Dưới giường của vị bạn cùng phòng kia.
Lúc này mới bình phục lại hô hấp, chậm rãi sắp xếp lại sách vở của chính mình, sau đó một giây trước khi đám người kia đẩy cửa tiến vào, mở cửa, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Lão sư, các ngươi như thế nào... Ai da, Đồng Quan ngươi chạy cũng quá nhanh rồi đi, ta gọi ngươi lại cũng không kịp, ta đâu có phát sốt, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt có chút hơi hồng mà thôi, ngươi liền... Nhưng mà dù sao, Hành Chi vẫn cảm tạ sự quan tâm của ngươi, chỉ là lần sau nghe ta nói xong rồi hẳn đi.”
Tạ Kê nho nhã lễ độ nói.
Hoàn toàn nhìn không ra hắn mới vừa rồi vì trả thù mà ném chiếc quần kia xuống dưới giường bạn cùng phòng!
“Ta... Ta...” Bạn cùng phòng tên là Đồng Quan ra sức gãi gãi đầu phía sau, ngay sau đó liền đỏ mặt mà xin lỗi: “Là... Là học sinh lỗ mãng.”
Cậu ta xoay người ngượng ngùng mà nói như vậy vài vị lão sư vội vàng chạy tới.
Vương viện trưởng bị cậu ta làm cho hoảng sợ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lắc lắc đầu, giáo huấn hai câu, mang theo người học sinh trở về khóa xá.
Nửa đêm, Tạ Kê thừa dịp bạn cùng phòng không chú ý, lén lút mà lấy qυầи ɭóŧ của chính mình ra, sau đó tìm cái khe suối trên núi, sắc mặt tối sầm mà giặt sạch cái quần này, trong quá trình xoa tẩy theo bản năng liền muốn mắng Ninh Tiêu một cái, nghĩ đến dấu môi kia của nàng, mặt không tự chủ được mà đỏ bừng.
Chờ hắn phơi quần lên, nửa đường quay về tẩm xá thế nhưng còn ngoài ý muốn mà gặp Vương Uyển Hoa, lập tức, mày của Tạ Kê còn chưa kịp nhăn lại.
Đối phương liền lập tức sợ hãi kêu lên, liền mặc kệ mà chạy đi vô tung vô ảnh*.
*vô tung vô ảnh: không có tung tích, không có bóng dáng.
Tạ Kê: “...”
Bóng dáng đúng là lớn!
Bởi vì phong thư từ nhà này của Ninh Tiêu, Tạ Kê liền bắt đầu vô cùng chờ mong thư nhà của Ninh Tiêu vào lần tới.
Cùng lúc đó, phủ Thái tử.
“Ra rồi, thật sự làm ra rồi, tất cả đều làm ra rồi.”
Một người môn khách* nhìn xà phòng đã được hình thành kia, pha lê thậm chí là rượu với độ tinh khiết cao, kích động mà trực tiếp quơ chân múa tay với Thái tử đang đứng bên cạnh ông.
Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
“Nguyên lai là thật sự có thể, bức thư kia đều là sự thật, mau mau mau, nhanh thí nghiệm tất cả các phương thuốc khác mà tiên sinh nói, còn có mấy thứ này, mọi người cũng nhanh thử dùng xem nó có diệu dụng* như tiên sinh đã viết trong thư hay không!” Trong mắt Thái tử trên người mặc minh sắc xiêm y đồng dạng cũng chứa đầy kích động.
Diệu dụng: công dụng rất tốt.
Nếu tất cả đều là thật sự, thì đây chính là là một việc trọng đại có lợi cho đất nước nhân dân, cũng không biết vị tiên sinh sai tiểu đồng truyền tin tới đây rốt cuộc là ai, tuy rằng tiên sinh nói hắn chỉ sửa sang lại, những thứ này không phải là hắn tự nghĩ ra, nhưng hắn ta không tin.
Đó nhất định là một tài năng lớn chưa xuất thế!
Nếu có thể làm việc cho hắn...
Trong mắt nam nhân tràn ngập khát vọng đối với nhân tài, bất quá nếu tiên sinh không muốn lộ diện, nhất định là hắn có nỗi khổ riêng, hắn ta cũng không muốn cố ý tìm kiếm quấy rầy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là những thứ này, không biết sau khi phụ hoàng biết được những thứ này sẽ thoải mái như thế nào.
Thái tử chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, liền cảm thấy thư thái khoái ý không thôi.
Mà một ngày này, tránh đi Ninh Khinh đang ngủ trưa, Quân Diệc Tắc dùng khinh công đi tới một xưởng bí mật ở ngoại ô, nhìn những khối xà phòng đã thành hình bên trong, tia sáng dã tính trong mắt càng thêm hiện rõ.
Nhưng chờ đến khi hắn ta rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà về lại nhà, liền nghe được mấy tiểu nha hoàn ghé đầu lại khí thế ngất trời mà nói chuyện với nhau.
“Thiệt hay giả? Trân bảo phường kia lợi hại đến như vậy?”
“Đương nhiên là sự thật, chính ta đều tự mình nhìn qua, nơi đó đặt pha... Kính pha lê, không phải gương đồng, mà là thứ kính pha lê chỉ cần soi là có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của chính ngươi, miễn bàn dọa người bao nhiêu, a đúng rồi, còn có chén trà trong suốt, xà phòng... Chính là loại xà phòng Vương phi nương nương đã làm, đương nhiên, có đủ loại hình dạng hoa, là loại hình dạng gì thì là loại hương thơm đó, sinh ý rất tốt, ta chen đi vào nhìn thoáng qua, liền lập tức bị các phu nhân tiểu thư đông đến mức xô ra ngoài, sau đó ta liền nhanh chóng trở về nói lại cho các ngươi...”
Tiểu nha hoàn vẻ mặt kích động.
Mà Quân Diệc Tắc đứng cách đó không xa lập tức liền siết chặt nắm tay, trừng lớn mắt, sau đó nhanh chóng xoay người lại hướng ra bên ngoài chạy.
Giây tiếp theo sau khi hắn ta rời đi, Ninh Khinh ngủ trưa mỹ mãn vừa nghe được các tiểu nha hoàn đàm luận, lập tức trừng lớn mắt: “Các ngươi đang nói cái gì? Gương pha lê gi, còn có xà phòng...”
Vừa nghe được những lời này, Ninh Khinh kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, mấy thứ này... Mấy thứ này...
Nếu không phải là ngoài ý muốn mà bị phát minh ra, vậy chứng tỏ rất có khả năng có người cũng xuyên đến cổ đại giống như nàng ta.
Đối với sự xuất hiện của đồng loại, Ninh Khinh không chỉ không cảm thấy sự độc nhất vô nhị của chính mình bị đánh vỡ, ngược lại kích động đến thiếu chút nữa mà rơi lệ.
Nàng ta xác thực cảm thấy tháng ngày ở cổ đại rất thư thái, nhưng dù thư thái như thế nào cũng không phải là hoàn cảnh mà nàng ta quen thuộc, ở cổ đại, một nữ tử như nàng không thể không kết hôn không nói, mỗi ngày cũng không được ra khỏi cửa, thậm chí cả làm việc cũng không được cho phép, không nói đến mặt khác, ngay cả di động cùng wifi cũng không có, một người sinh hoạt ở xã hội hiện đại tin tức bùng nổ như nàng ta sao có thể chịu đựng nổi, nàng ta còn nhớ rõ thời điểm mà nàng ta mới đến đây, bởi vì thói quen thức khuya, suốt vài buổi tối đều mất ngủ, sau lại mới dần chậm rãi thích ứng lại.
Khát vọng của nàng ta là trở về hiện đại.
Mặc dù ở chỗ này, nàng ta là Vương phi cao cao tại thượng, nhưng nàng ta vẫn nhớ mong cái cảm giác tất cả đồ vật đều dựa vào bản thân mà kiếm ra.
Nghĩ đến đây, nàng ta không chút do dự liền mang theo bọn nha hoàn ra cửa.
Mà một đầu khác, nhìn thứ trân bảo phường được bán đến khí thế ngất trời cùng với loại sắc hình thô ráp hắn ta làm ra được hoàn toàn không giống nhau, xà phòng thơm hình dạng cánh hoa trắng nõn, đôi mắt Quân Diệc Tắc đều đỏ, thậm chí trong cửa hàng của bọn họ còn bày ra gương cùng nước hoa mà hắn còn chưa thấy qua, v.v.
Trong nháy mắt, Quân Diệc Tắc siết chặt nắm tay, trong lòng tràn đầy tức giận.
Rốt cuộc, là ai!
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu cũng đồng dạng nghe được mấy thứ này, nàng lập tức nhướng mày.
Chậc, Tạ Kê cũng đủ hư, thế nhưng lại trực tiếp chặt đứt túi tiền của Quân Diệc Tắc, quá xấu rồi!
Chỉ suy nghĩ một lát như vậy nàng liền lập tức vứt việc này ra sau đầu, đơn giản là thời điểm ba tháng đã đến, kỳ thi mùa thu tới, Tạ Kê hắn phải về rồi.
Chẳng qua cho dù hắn trở lại, cũng không có thời gian thân cận cùng Ninh Tiêu.
Trước khi thi khoa mọi chuyện cần chuẩn bị quá nhiều, mỗi ngày thậm chí thời gian để nói thêm một lời với Ninh Tiêu cũng không có, liền vội đến loanh quanh.
Cuối cùng thẳng đến vào trường thi hương, hắn chỉ kịp nói với Ninh Tiêu một câu chờ hắn, liền lập tức đi vào.
Một khi đi vào ít nhất ba ngày cũng không thấy được mặt, nghe nói ba ngày này tất cả thí sinh đều cần phải ở một ký túc xá nhỏ, căn bản không thể rời đi, ăn uống đi tiểu đều phải làm ở bên trong, nếu vận khí tốt, được phân đến một căn ký túc xá tốt một chút còn được, vận khí không tốt, bị phân đến một căn ký túc mưa dột hoặc ô thối, đó quả thực là tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Còn tốt, ở phương diện này vận khí của Tạ Kê luôn rất được, phân đến căn ký túc còn tính không tồi, mái ngói trên đỉnh đầu hoàn hảo, mùi thì còn một khoảng mới được xem là thối.
Nhưng mặc dù như vậy, tại cái nơi như vậy liền thi ba ngày ba đêm, liền khi ngủ đều chỉ có thể rúc ở một tấm ván gỗ nhỏ, tất cả đồ ăn đều là cơm thừa canh cặn, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đi thi.
Rời đi trường thi, Tạ Kê cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Vừa về đến Tạ gia, hắn thậm chí còn không có sức lực để nói chuyện, cố tắm rửa xong, ngã xuống giường liền ngủ say.
Mà Ninh Tiêu nhìn quầng thâm trên mắt hắn dày đặc, đầy mặt tiều tụy, đau lòng không thôi, ngồi trước giường, nắm tay hắn không ngừng đưa vào linh khí cho hắn, tranh thủ làm hắn có thể nhanh khôi phục trở lại.
Nhưng mặc dù vậy, một giấc ngủ này của Tạ Kê cũng kéo dài đến chạng vạng ngày thứ hai.
Mới vừa tỉnh, hắn liền cảm thấy cả người đói đến mức có thể đủ sức ăn hết một con trâu.
Mà lúc này Tạ gia đã sớm chuẩn bị xong xuôi, Tạ Kê vừa tỉnh, liền lập tức đem tất cả thức ăn nóng dọn lên bàn, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Tạ Kê cơ hồ ăn hơn phân nửa, mới rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà ngừng lại.
Lúc này, trời gần như tối hẳn.
Tạ Kê ngủ ngon rồi ăn no, vừa nghĩ no ấm rồi phải làm sao, nhìn Ninh Tiêu dưới đèn chống cằm mỉm cười nhìn hắn, trái tim liền bùm bùm mà nhảy.
Sau đó thừa dịp thời điểm Ninh Tiêu đến chỗ Tạ mẫu không biết làm cái gì, hắn không chút do dự sai các tiểu nha hoàn thay ga và đệm chăn, sau đó mang nước tắm vào, liền bắt đầu rửa sạch từ đầu đến chân, thậm chí một cái móng tay cũng không buông tha.
Chờ đến khi tắm xong, hắn liền dựa vào giường chờ Ninh Tiêu quay về.
Đợi một đoạn thời gian, Tạ Kê trước sau đều không chờ được nàng, lập tức từ trên giường bò dậy, sau đó liền bắt đầu lục tung lên, thẳng đến tìm được một quyển ‘sách tiểu nhân’ ở dưới tầng sâu nhất của một cái rương trong phòng, lúc này nam nhân mặt đỏ tới mang tai mà đem quyển sách kia ôm vào lòng ngực, liền về lại trên giường.
Sách này là của hồi môn của Ninh Tiêu, cũng là đời trước nàng vô tình biết được, đời này lại đây tìm, thế nhưng thật sự tìm được rồi.
Lần trước ở trên xe ngựa... Quả thật chính là vết nhơ trong nhân sinh của hắn, cho nên dù có thế nào hắn cần thiết phải xem và học nhiều, chuẩn bị đêm nay rửa mối nhục xưa.
Nghĩ như vậy, Tạ Kê một bên chú ý cửa phòng, một bên móc ra cuốn sách từ trong lòng ngực, ho nhẹ một tiếng, liền bắt đầu nghiêm mặt lật sách.
Không nghĩ tới mới lật được không đến hai trang, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, dưới cơn cuống quýt, Tạ Kê chỉ kịp đem ‘sách tiểu nhân’ kia giấu ở dưới gối đầu, liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nhìn Ninh Tiêu từ ngoài cửa đi đến.
Bên này Ninh Tiêu vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tạ Kê đang nằm trên giường, mặt đỏ giống như một trái cà chua, lập tức liên nhướng mày.
“Chàng làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ đến như vậy...”
Vừa nói, Ninh Tiêu vừa đi tới bên người Tạ Kê, mới vươn tay đưa về phía hắn, muốn thử độ ấm trên trán, chưa từng nghĩ giây tiếp theo cả người quay cuồng.
Cơ thể bị Tạ Kê đè dưới thân.
“Không biết lời nói của nàng còn tính hay không?”
Tạ Kê thân mật cọ cọ mũi Ninh Tiêu.
“Chàng làm sao vậy? Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ à”
Ninh Tiêu không chút lưu tình nào mà đẩy mặt hắn ra.
Tạ Kê: ”...”
“Lời nói lúc trước mà nàng nói qua,nàng đừng nói với ta là đã quên, nàng nói nàng nguyện ý!”
Tạ Kê thẹn quá thành giận hôn xuống.
Ninh Tiêu bị hắn hôn đến ngứa ngáy lập tức liền cười ha ha.
“Không được... Ha ha ha.. Hôm nay ta không được... Ha ha, điều đó gì, ngày ấy của ta... Đến”
Ninh Tiêu cắn môi nén cười mà nói như vậy.
Bên này, mũi tên đã trên dây, Tạ Kê vận sức chờ phát động lập tức ngũ lôi oanh đỉnh*.
Ngũ lôi oanh đỉnh: năm loại sét đánh vào đầu.
“Cái gì?”
“Chàng liền... muốn như vậy... hả?”
Ninh Tiêu chống cằm, nhìn về phía Tạ Kê, trực tiếp liền lộ ra biểu tình ‘nhìn không ra chàng thế nhưng lại là loại người như vậy”.
“Nói hươu nói vượn, ta không có hứng thú với chuyện đó!”
Tạ Kê một bộ ‘kiên trinh bất khuất, nàng không cần bôi nhọ ta’.
“Chàng không muốn?”
“Không muốn!”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, nàng cho rằng ta là nàng...”
Tạ Kê còn chưa nói xong, Ninh Tiêu lập tức liền tức giận đến nhảy dựng lên, bởi vì động tác quá nhanh, lập tức liền cọ tới gối đầu của hai người, sau đó—
Một quyển ‘sách tiểu nhân’ đã mở ra trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Ninh Tiêu: “...”
Tạ Kê: “...”
Vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.