Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 70: Đại lão là thủ phụ trọng sinh (7)
Đường Mật
20/03/2022
“Ha ha ha ha ha ha… ôi.”
Hai tiểu nha hoàn Họa Mi và Hỉ Thước đi bên hai sườn xe ngựa đang ghé đầu vào nhau vẻ mặt hưng phấn, nhỏ giọng thảo luận tình hình vừa nãy ở thưởng hoa yến, lại không nghĩ đến đúng lúc này bỗng nghe được từ trong xe ngựa vang lên một trận tiếng cười lớn rung trời, sau đó đột nhiên im bặt.
Nếu như các nàng không nghe nhầm, âm thanh vừa này hẳn là của tiểu thư các nàng, nhưng tại sao nàng lại cười đến… đến… hào phóng như vậy?
Hai tiểu nha đầu hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì xoay mặt nhìn nhau.
Chuyện các nàng căn bản không biết chính là trong xe ngựa lúc này, Thủ phụ đại nhân tương lai Tạ Kê đang dùng tay gắt gao che lại miệng của Ninh Tiêu, mà Ninh Tiêu mặc dù đang bị che miệng lại, cả người lại vẫn cười đến rung lên không ngừng, thậm chí cười đến ngay cả nước mắt cũng trực tiếp chảy ra theo khóe mắt.
Ninh Tiêu cười nhiều thêm một chút, sắc mặt Tạ Kê liền lập tức đen thêm một phần.
Phải biết rằng lúc nãy hắn chỉ là đã bị Ninh Tiêu làm cho tức giận nên mới muốn dọa nàng một chút, nên mới sáp lại cố ý hôn hai cái, dù sao đây chính là xe ngựa, khoảng cách từ Trung Nghĩa bá phủ đến Tạ gia lại không có bao xa, chẳng lẽ hắn còn có thể làm chuyện gì không bằng…
Nhưng điều hắn thế nào cũng không nghĩ tới chính là, bởi vì Ninh Tiêu đã trúng dược, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không nói, thái độ cũng tương đối nhiệt tình, mà trước nay hắn lại chưa từng có…
Trong lúc nhất thời thế mà không tự chủ mà không cầm lòng được, sau đó…
Nghĩ đến đây, thậm chí Tạ Kê đều không dám nhìn vào mắt Ninh Tiêu, thấy nàng vẫn đang cười, lập tức thoáng chốc liền buông lỏng hay tay đang che miệng nàng lại, đột ngột đứng dậy, liền đưa lưng về phía nàng xốc lên tấm mành trước mặt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ cứ không nói lời nào mà bắt đầu tự đóng tự mở.
Thấy hắn như vậy, cuối cùng Ninh Tiêu mới nghẹn cười, cũng chậm rãi ngồi dậy, sau đó chầm chậm vươn tay hướng Tạ Kê, kéo hắn góc áo liền nhẹ nhàng lắc hai cái: “Được thôi, được thôi, ta không cười nữa, thật sự không cười nữa, thật sự… còn có, bây giờ ta còn đang trúng dược nữa, chàng dứt khoát liền mặc kệ ta như vậy sao?”
Ninh Tiêu điềm điềm đạm đạm làm nũng một cái như vậy.
Lúc nãy nàng dùng linh khí tìm kiếm trên người mình một chút, lúc này mới hiểu ra rõ ràng sau khi nàng tiến vào gian phòng kia đã không hô hấp nữa, lại vẫn bị trúng dược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ra trừ bỏ thôi tình mê hương của gian phòng kia, ngay cả trong rượu không cẩn thận hắt lên người nàng cũng có dược, không chỉ có dược, dược tính còn nặng hơn nhiều so với dược tính của chút thôi tình mê hương trong gian phòng kia, gần như là trong nháy mắt dính lên da thịt nàng liền lập tức thẩm thấu vào trong.
Coi như là hai tầng “bảo đảm” rồi, mặc dù bên Lữ Chiêu Chiêu kia tính kế không thành, nàng đã trúng dược chỉ cần cho người lôi kéo một lúc, vẫn sẽ xấu mặt trước công chúng như cũ.
Nhưng điều người sau lưng tính kế không nghĩ tới chính là, phu thê Trung Nghĩa Bá không dùng được như vậy, vừa không nhìn thấy nữ nhi của mình, liền căn bản không rảnh lo Ninh Tiêu, thậm chí ngay cả thưởng hoa yến đều không thể chú ý tới nữa, lúc này mới khiến dược tính của nàng cho đến khi lên xe ngựa mới phát tác.
Thật không biết rốt cuộc nam chính kia có thâm cừu đại hận gì với nàng, trước tiên không nói cho dù thủ đoạn Ninh Tiêu ban đầu dùng roi đánh hắn có chút quá, nhưng căn bản cũng đều vì muốn tốt cho hắn, dù sao nếu không đánh thì giây tiếp theo hắn đã phải ăn phân chó rồi sao!
Nhưng chỉ vì một chút chuyện cỏn con này mà bị hắn ta ghi hận, đầu tiền là tính kế giả nàng cho tên Trương tú tài tồi tệ kia không nói, còn bởi vì chuyện dị ứng, nhất quyết liên hợp cả Trung Nghĩa bá phủ, một kế lại một kế, chính là vì muốn hủy đi sự trong sạch của Ninh Tiêu, báo thù nàng. Thủ đoạn không thể nói không độc ác âm hiểm, làm người lại có thù tất báo đến lợi hại.
Người như vậy làm hoàng đế thật sự là phúc của bách tính sao? Đời trước sau khi nàng và Tạ Kê trước sau qua đời, sợ là ngôi vị hoàng đế của vị Đoan Vương này cũng không ngồi được lâu dài, chính là không biết lúc đó rốt cuộc kết cục của Ninh Khinh thế nào?
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu híp híp mắt, nhưng rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên nhanh chóng dỗ dành Thủ phụ đại nhân của nàng mới đúng.
Nam nhân xảy ra loại chuyện này, phốc haha, quả thực… quả thực quá tổn thương lòng tự trọng rồi!
Bản tính Tạ Kê lại là người kỳ quặc, vì vậy còn không biết khó chịu đến khi nào đâu!
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu lại kéo kéo góc áo của Tạ Kê, nhưng còn chưa kịp mở miệng dỗ dành một tiếng nữa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Thì ra là đã đến Tạ phủ.
Thế là, vốn dĩ ban đầu Tạ Kê còn ngồi đưa lưng về phía nàng liền lập tức một bước đi xa, nháy mắt cả người liền nhảy xuống xe ngựa, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, trong nhất thời ngay cả suy nghĩ diễn ân ái với Ninh Tiêu cũng không còn nữa, có thể nói thật sự rất để ý rồi.
Ninh Tiêu lập tức cắn cắn môi, cố gắng nhịn ý cười trở về, vội vàng đuổi lên phía trước.
“Tướng công mau đợi ta…”
Nàng vừa chạy chậm đuổi theo, vừa không ngừng hô lên như vậy.
Nàng không hô còn tốt, vừa hô lên dưới chân Tạ Kê càng nhanh hơn.
Vẫn luôn nhanh chóng đi đến thư phòng, Ninh Tiêu còn muốn cùng đi tới, lại không nghĩ giây tiếp theo Tạ Kê phanh một chút liền đóng lại cửa phòng, suýt chút nữa kẹp phải cái mũi của Ninh Tiêu.
Nàng tức giận đến lập tức giơ nắm đấm với cửa phòng đã khép lại kia, lại không biết lúc này Tạ Kê vừa tiến vào thư phòng, vẻ mặt lập tức đau khổ mà ôm đầu ngồi xổm xuống.
A…aa…
Hắn không tiếng động mà phát tiết khẽ gọi vài tiếng, sau đó chốc lát lại vò loạn tóc của mình.
Điên rồi, điên rồi, hắn thật sự muốn điên rồi…
Trước nay hắn đều không biết vậy mà hắn như vậy…
Lại còn ở trước mặt Ninh Tiêu, sau này nàng rốt cuộc sẽ cười nhạo hắn như thế nào? Không nghe thấy ở trên xe ngựa nàng đã cười thành bộ dáng gì sao? A…
Thể diện gì đó hắn đều không còn nữa rồi.
Cố tình trong lúc này, Ninh Tiêu ngoài cửa vẫn đang không ngừng gõ cửa, nhưng tiếng gõ cửa liền không ngừng nhỏ đi, sau đó tiếng thở dốc thấp thấp của nàng vang lên.
“Tướng công… chàng thật sự mặc kệ ta rồi… tướng công, tướng công…”
Nghe được tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như con mèo nhỏ của đối phương Tạ Kê mới biết không hay rồi, lập tức liền kéo cửa phòng ra, không nghĩ tới vừa kéo ra, một thân hình mềm mại liền lập tức thuận theo cửa phòng mở ra liền ngã xuống như vậy.
Tạ Kê vội vàng vươn tay đón lấy.
“Ninh Tiêu… Ninh Tiêu…”
Không rảnh lo vấn đề chút tự trọng kia, hắn liền muốn mở miệng kêu người gọi đại phu tới, nhưng nghĩ lại, Ninh Tiêu trúng phải loại dược này nếu như truyền ra ngoài thật sự không tốt cho thanh danh của nàng, trước đây khi động phòng hoa chúc, hắn đã từng nghe thấy nàng nói, sở dĩ bằng lòng vẫn luôn “ân ân ái ái” với hắn như vậy chỉ là vì một cái thanh danh tốt mà thôi.
Vừa mới nghĩ đến đây, Tạ Kê liền nhận thấy có thể và bởi vì nguyên nhân trúng dược, cơ thể của Ninh Tiêu thật sự nóng đến rất lợi hại, thậm chí ngay cả nàng đều bắt đầu có chút thần chí không rõ, trong miệng cũng vẫn luôn hàm hàm hồ hồ nói gì đó.
Ngay lập tức, Tạ Kê ôm Ninh Tiêu lên liền gấp đến mức bắt đầu xoay vòng tròn.
Hắn nghe nói trúng phải loại dược này ngâm nước lạnh nói không chừng có thể được, càng đừng nói bây giờ Ninh Tiêu toàn thân trên dưới nóng đến lợi hại như vậy, nhưng ngâm ở trong nhà chắc chắn không được, Tạ gia lớn như vậy, động tĩnh hơi lớn một chút, sợ là không đến một lát tất cả người trong nhà đều rõ ràng, như vậy thì… phải rồi…
Nhẹ nhàng đặt Ninh Tiêu xuống, ngay sau đó xoay người, trong chốc lát Tạ Kê liền cõng nàng trên lưng, khóa cửa lại, bố trí xong thư phòng, không biết lấy ra từ nơi nào một chiếc áo choàng đen bọc cả người nàng kín mít, mở cửa sổ ra liền còng nàng nhảy ra ngoài.
Còn về phần để hắn tới giúp Ninh Tiêu giải độc hắn căn bản còn chưa từng nghĩ tới, trước đây trên xe ngựa cũng chỉ là nhất thời giận dỗi cộng thêm xúc động mà thôi.
Bây giờ lý trí của hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh liền không thể làm ra loại chuyện lợi dụng lúc người ta khó khăn được, chỉ bởi vì suốt thời gian hai mươi năm ở đời trước, hắn đã rõ ràng mà nhận thức được một sự thật-- đó chính là nàng căn bản không yêu hắn, vì vậy mới không chút do dự ở thời điểm mấu chốt vì vinh hoa phú quý mà lựa chọn chủ động vứt bỏ hắn.
Tạ Kê thấp thấp cười khổ một tiếng.
Cho nên đều đã đến thời khắc như bây giờ, hắn vẫn bằng lòng lưu lại cho nàng đường lui--
Một đường lui có thể nuốt lời.
Trở lại một đời, nếu như nói khi vừa mới trọng sinh, nhìn thấy nàng suốt hai mươi năm không gặp, hắn vẫn hận nhiều hơn yêu mà muốn bóp chết nàng, nhưng theo nàng mỗi ngày mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn, lộ ra nụ cười sinh động sống động nhất, mà không phải mỗi khi hắn mơ đến nàng ở đời trước kia, bộ dáng hư vô mờ mịt, tàn khốc vô tình, chậm rãi, hận ý của hắn liền dần dần giảm xuống, mà tình yêu và nỗi nhớ vốn dĩ bị ép xuống suốt hai mươi năm trước đó cũng dần dần một ngày thắng một ngày.
Cũng chính vì tính yêu như vậy, khiến hắn bằng lòng lưu lại cho nàng một đường lui.
Tình huống hiện tại không rõ, tạm thời hai người không thể tách ra, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn thời gian đứng lên chỗ cao, hắn sẽ cho nàng tự do, đến lúc đó nàng muốn tìm lang quân chân chính như ý của mình…
Nghĩ đến đây, Tạ Kê đã cõng Ninh Tiêu đến một hồ sâu đặc biệt yên tĩnh trong núi bỗng cắn chặt răng, nơi này là tiên cảnh khi hắn còn nhỏ đến chơi trên núi vô tình phát hiện, hồ nước ở đây vô cùng mát lạnh, dùng tới giúp Ninh Tiêu giải dược là thích hợp nhất…
Nhưng tại sao, tại sao hắn phải làm cho bản thân nghẹn khuất như vậy? Rõ ràng Ninh Tiêu nàng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng tiến vào Tạ gia, tại sao hắn không thể…
Tạ Kê đặt Ninh Tiêu hắn đang cõng trên lưng bắt đầu cả người không an phận xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ giống như cà chua chín của nàng, đúng vậy, tại sao hắn không thể giúp nàng giải độc, đời trước rõ ràng là nàng có lỗi với hắn, tại sao hắn còn phải đối với nàng tốt như vậy? Thích nàng? Nếu như thích nàng, chẳng lẽ hắn không phải càng nên nắm bắt cơ hội này, dứt khoát lưu loát, nếu như không cẩn thận có con thì càng tốt rồi, đến lúc đó nàng muốn rời khỏi hắn chỉ sợ là không thể rời đi nữa…
Đời trước khi hắn đau khổ nhất, không phải cũng không chỉ từng nghĩ một lần sao? Nếu như có cơ hội, nếu như hắn có thể đuổi Quân Diệc Tắc từ ngôi vị hoàng đế xuống, nhất định phải niết cằm của nữ nhân không có lương tâm Ninh Tiêu đó, hỏi nàng một câu rốt cuộc có từng hối hận không, lại rốt cuộc có tim hay không…
Lại sau đó nữa, dùng xiềng xích cứng rắn nhất toàn thiên hạ triệt để khóa nàng lại, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn, trừ bỏ thật thật thà thà ở bên cạnh hắn không thể đi chỗ nào nữa, cho dù hắn sinh bệnh già đi, trở thành một đống bùn lầy cũng muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Tại sao sau khi trọng sinh hắn lại dần dần, dần dần không còn những suy nghĩ này nữa, chẳng lẽ đã sống suốt hai mươi năm, ngay cả trái tim của hắn cũng đều già rồi sao?
Còn lưu lại đường lui cho nàng, lại một lần nữa khiến nàng lưu lại thân thể hoàn bích cho loại người như Quân Diệc Tắc kia sao?
Nghĩ đến đây, nháy mắt Tạ Kê liền nắm chặt nắm đấm, bỗng chốc giơ tay lên, trực tiếp nắm chặt cái ót của Ninh Tiêu, đột nhiên đẩy lên trước mặt mình, khoảng cách môi hai người chỉ cách nhau không tới một ngón tay, hắn liền nháy mắt nhắm lại hai mắt, sau đó thở ra một hơi thật sâu, cũng không có mở mắt ra, liền không biết làm thế nào hơi hơi nâng khóe miệng lên, liền nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi đối phương, mang theo nàng chậm rãi ngã vào trong hồ nước lạnh băng một bên, sau đó chầm chậm truyền ngụm khí tích góp trong miệng kia hướng trong miệng nàng…
Nhưng, hắn… vẫn là không thể làm được…
Trong bóng tối, cũng không biết là ai đã sâu kín than một tiếng.
Ngày thứ hai, ánh ban mai hơi ló ra, cả người Ninh Tiêu nằm trên giường, ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng liền bừng tỉnh, nhanh chóng mở hai mắt, liền ngồi dậy.
Trước tiên nàng vươn tay duỗi loạn trên người chút, thấy bản thân toàn thân trên dưới không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, nhưng quần áo đã bị thay một bộ mới, có hơi chút hỗn loạn.
Sau đó nàng liền quay đầu nhìn sang một bên giường nệm, liền phát hiện sớm đã không thấy bóng dáng Tạ Kê đâu.
Ngay lập tức nàng liền nhíu mày, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Dường như nàng không có ấn tượng gì nữa, nàng cũng không nghĩ tới vị dược tính của loại dược mà sư phụ kia của Quân Diệc tắc làm ra mạnh mẽ như vậy, nàng chỉ mới mặc kệ một lúc, muốn trêu chọc Tạ Kê một chút, không nghĩ đến lại khiến bản thân cũng rơi vào trong, nhưng cũng chính vì đối phương là Tạ Kê, nàng mới không kiêng dè gì như vậy, đổi thành người khác chỉ sợ nàng sớm đã dùng linh khí nháy mắt phân giải dược tính rồi.
Hai tiểu nha hoàn Họa Mi và Hỉ Thước đi bên hai sườn xe ngựa đang ghé đầu vào nhau vẻ mặt hưng phấn, nhỏ giọng thảo luận tình hình vừa nãy ở thưởng hoa yến, lại không nghĩ đến đúng lúc này bỗng nghe được từ trong xe ngựa vang lên một trận tiếng cười lớn rung trời, sau đó đột nhiên im bặt.
Nếu như các nàng không nghe nhầm, âm thanh vừa này hẳn là của tiểu thư các nàng, nhưng tại sao nàng lại cười đến… đến… hào phóng như vậy?
Hai tiểu nha đầu hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì xoay mặt nhìn nhau.
Chuyện các nàng căn bản không biết chính là trong xe ngựa lúc này, Thủ phụ đại nhân tương lai Tạ Kê đang dùng tay gắt gao che lại miệng của Ninh Tiêu, mà Ninh Tiêu mặc dù đang bị che miệng lại, cả người lại vẫn cười đến rung lên không ngừng, thậm chí cười đến ngay cả nước mắt cũng trực tiếp chảy ra theo khóe mắt.
Ninh Tiêu cười nhiều thêm một chút, sắc mặt Tạ Kê liền lập tức đen thêm một phần.
Phải biết rằng lúc nãy hắn chỉ là đã bị Ninh Tiêu làm cho tức giận nên mới muốn dọa nàng một chút, nên mới sáp lại cố ý hôn hai cái, dù sao đây chính là xe ngựa, khoảng cách từ Trung Nghĩa bá phủ đến Tạ gia lại không có bao xa, chẳng lẽ hắn còn có thể làm chuyện gì không bằng…
Nhưng điều hắn thế nào cũng không nghĩ tới chính là, bởi vì Ninh Tiêu đã trúng dược, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không nói, thái độ cũng tương đối nhiệt tình, mà trước nay hắn lại chưa từng có…
Trong lúc nhất thời thế mà không tự chủ mà không cầm lòng được, sau đó…
Nghĩ đến đây, thậm chí Tạ Kê đều không dám nhìn vào mắt Ninh Tiêu, thấy nàng vẫn đang cười, lập tức thoáng chốc liền buông lỏng hay tay đang che miệng nàng lại, đột ngột đứng dậy, liền đưa lưng về phía nàng xốc lên tấm mành trước mặt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ cứ không nói lời nào mà bắt đầu tự đóng tự mở.
Thấy hắn như vậy, cuối cùng Ninh Tiêu mới nghẹn cười, cũng chậm rãi ngồi dậy, sau đó chầm chậm vươn tay hướng Tạ Kê, kéo hắn góc áo liền nhẹ nhàng lắc hai cái: “Được thôi, được thôi, ta không cười nữa, thật sự không cười nữa, thật sự… còn có, bây giờ ta còn đang trúng dược nữa, chàng dứt khoát liền mặc kệ ta như vậy sao?”
Ninh Tiêu điềm điềm đạm đạm làm nũng một cái như vậy.
Lúc nãy nàng dùng linh khí tìm kiếm trên người mình một chút, lúc này mới hiểu ra rõ ràng sau khi nàng tiến vào gian phòng kia đã không hô hấp nữa, lại vẫn bị trúng dược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ra trừ bỏ thôi tình mê hương của gian phòng kia, ngay cả trong rượu không cẩn thận hắt lên người nàng cũng có dược, không chỉ có dược, dược tính còn nặng hơn nhiều so với dược tính của chút thôi tình mê hương trong gian phòng kia, gần như là trong nháy mắt dính lên da thịt nàng liền lập tức thẩm thấu vào trong.
Coi như là hai tầng “bảo đảm” rồi, mặc dù bên Lữ Chiêu Chiêu kia tính kế không thành, nàng đã trúng dược chỉ cần cho người lôi kéo một lúc, vẫn sẽ xấu mặt trước công chúng như cũ.
Nhưng điều người sau lưng tính kế không nghĩ tới chính là, phu thê Trung Nghĩa Bá không dùng được như vậy, vừa không nhìn thấy nữ nhi của mình, liền căn bản không rảnh lo Ninh Tiêu, thậm chí ngay cả thưởng hoa yến đều không thể chú ý tới nữa, lúc này mới khiến dược tính của nàng cho đến khi lên xe ngựa mới phát tác.
Thật không biết rốt cuộc nam chính kia có thâm cừu đại hận gì với nàng, trước tiên không nói cho dù thủ đoạn Ninh Tiêu ban đầu dùng roi đánh hắn có chút quá, nhưng căn bản cũng đều vì muốn tốt cho hắn, dù sao nếu không đánh thì giây tiếp theo hắn đã phải ăn phân chó rồi sao!
Nhưng chỉ vì một chút chuyện cỏn con này mà bị hắn ta ghi hận, đầu tiền là tính kế giả nàng cho tên Trương tú tài tồi tệ kia không nói, còn bởi vì chuyện dị ứng, nhất quyết liên hợp cả Trung Nghĩa bá phủ, một kế lại một kế, chính là vì muốn hủy đi sự trong sạch của Ninh Tiêu, báo thù nàng. Thủ đoạn không thể nói không độc ác âm hiểm, làm người lại có thù tất báo đến lợi hại.
Người như vậy làm hoàng đế thật sự là phúc của bách tính sao? Đời trước sau khi nàng và Tạ Kê trước sau qua đời, sợ là ngôi vị hoàng đế của vị Đoan Vương này cũng không ngồi được lâu dài, chính là không biết lúc đó rốt cuộc kết cục của Ninh Khinh thế nào?
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu híp híp mắt, nhưng rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên nhanh chóng dỗ dành Thủ phụ đại nhân của nàng mới đúng.
Nam nhân xảy ra loại chuyện này, phốc haha, quả thực… quả thực quá tổn thương lòng tự trọng rồi!
Bản tính Tạ Kê lại là người kỳ quặc, vì vậy còn không biết khó chịu đến khi nào đâu!
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu lại kéo kéo góc áo của Tạ Kê, nhưng còn chưa kịp mở miệng dỗ dành một tiếng nữa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Thì ra là đã đến Tạ phủ.
Thế là, vốn dĩ ban đầu Tạ Kê còn ngồi đưa lưng về phía nàng liền lập tức một bước đi xa, nháy mắt cả người liền nhảy xuống xe ngựa, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, trong nhất thời ngay cả suy nghĩ diễn ân ái với Ninh Tiêu cũng không còn nữa, có thể nói thật sự rất để ý rồi.
Ninh Tiêu lập tức cắn cắn môi, cố gắng nhịn ý cười trở về, vội vàng đuổi lên phía trước.
“Tướng công mau đợi ta…”
Nàng vừa chạy chậm đuổi theo, vừa không ngừng hô lên như vậy.
Nàng không hô còn tốt, vừa hô lên dưới chân Tạ Kê càng nhanh hơn.
Vẫn luôn nhanh chóng đi đến thư phòng, Ninh Tiêu còn muốn cùng đi tới, lại không nghĩ giây tiếp theo Tạ Kê phanh một chút liền đóng lại cửa phòng, suýt chút nữa kẹp phải cái mũi của Ninh Tiêu.
Nàng tức giận đến lập tức giơ nắm đấm với cửa phòng đã khép lại kia, lại không biết lúc này Tạ Kê vừa tiến vào thư phòng, vẻ mặt lập tức đau khổ mà ôm đầu ngồi xổm xuống.
A…aa…
Hắn không tiếng động mà phát tiết khẽ gọi vài tiếng, sau đó chốc lát lại vò loạn tóc của mình.
Điên rồi, điên rồi, hắn thật sự muốn điên rồi…
Trước nay hắn đều không biết vậy mà hắn như vậy…
Lại còn ở trước mặt Ninh Tiêu, sau này nàng rốt cuộc sẽ cười nhạo hắn như thế nào? Không nghe thấy ở trên xe ngựa nàng đã cười thành bộ dáng gì sao? A…
Thể diện gì đó hắn đều không còn nữa rồi.
Cố tình trong lúc này, Ninh Tiêu ngoài cửa vẫn đang không ngừng gõ cửa, nhưng tiếng gõ cửa liền không ngừng nhỏ đi, sau đó tiếng thở dốc thấp thấp của nàng vang lên.
“Tướng công… chàng thật sự mặc kệ ta rồi… tướng công, tướng công…”
Nghe được tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như con mèo nhỏ của đối phương Tạ Kê mới biết không hay rồi, lập tức liền kéo cửa phòng ra, không nghĩ tới vừa kéo ra, một thân hình mềm mại liền lập tức thuận theo cửa phòng mở ra liền ngã xuống như vậy.
Tạ Kê vội vàng vươn tay đón lấy.
“Ninh Tiêu… Ninh Tiêu…”
Không rảnh lo vấn đề chút tự trọng kia, hắn liền muốn mở miệng kêu người gọi đại phu tới, nhưng nghĩ lại, Ninh Tiêu trúng phải loại dược này nếu như truyền ra ngoài thật sự không tốt cho thanh danh của nàng, trước đây khi động phòng hoa chúc, hắn đã từng nghe thấy nàng nói, sở dĩ bằng lòng vẫn luôn “ân ân ái ái” với hắn như vậy chỉ là vì một cái thanh danh tốt mà thôi.
Vừa mới nghĩ đến đây, Tạ Kê liền nhận thấy có thể và bởi vì nguyên nhân trúng dược, cơ thể của Ninh Tiêu thật sự nóng đến rất lợi hại, thậm chí ngay cả nàng đều bắt đầu có chút thần chí không rõ, trong miệng cũng vẫn luôn hàm hàm hồ hồ nói gì đó.
Ngay lập tức, Tạ Kê ôm Ninh Tiêu lên liền gấp đến mức bắt đầu xoay vòng tròn.
Hắn nghe nói trúng phải loại dược này ngâm nước lạnh nói không chừng có thể được, càng đừng nói bây giờ Ninh Tiêu toàn thân trên dưới nóng đến lợi hại như vậy, nhưng ngâm ở trong nhà chắc chắn không được, Tạ gia lớn như vậy, động tĩnh hơi lớn một chút, sợ là không đến một lát tất cả người trong nhà đều rõ ràng, như vậy thì… phải rồi…
Nhẹ nhàng đặt Ninh Tiêu xuống, ngay sau đó xoay người, trong chốc lát Tạ Kê liền cõng nàng trên lưng, khóa cửa lại, bố trí xong thư phòng, không biết lấy ra từ nơi nào một chiếc áo choàng đen bọc cả người nàng kín mít, mở cửa sổ ra liền còng nàng nhảy ra ngoài.
Còn về phần để hắn tới giúp Ninh Tiêu giải độc hắn căn bản còn chưa từng nghĩ tới, trước đây trên xe ngựa cũng chỉ là nhất thời giận dỗi cộng thêm xúc động mà thôi.
Bây giờ lý trí của hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh liền không thể làm ra loại chuyện lợi dụng lúc người ta khó khăn được, chỉ bởi vì suốt thời gian hai mươi năm ở đời trước, hắn đã rõ ràng mà nhận thức được một sự thật-- đó chính là nàng căn bản không yêu hắn, vì vậy mới không chút do dự ở thời điểm mấu chốt vì vinh hoa phú quý mà lựa chọn chủ động vứt bỏ hắn.
Tạ Kê thấp thấp cười khổ một tiếng.
Cho nên đều đã đến thời khắc như bây giờ, hắn vẫn bằng lòng lưu lại cho nàng đường lui--
Một đường lui có thể nuốt lời.
Trở lại một đời, nếu như nói khi vừa mới trọng sinh, nhìn thấy nàng suốt hai mươi năm không gặp, hắn vẫn hận nhiều hơn yêu mà muốn bóp chết nàng, nhưng theo nàng mỗi ngày mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn, lộ ra nụ cười sinh động sống động nhất, mà không phải mỗi khi hắn mơ đến nàng ở đời trước kia, bộ dáng hư vô mờ mịt, tàn khốc vô tình, chậm rãi, hận ý của hắn liền dần dần giảm xuống, mà tình yêu và nỗi nhớ vốn dĩ bị ép xuống suốt hai mươi năm trước đó cũng dần dần một ngày thắng một ngày.
Cũng chính vì tính yêu như vậy, khiến hắn bằng lòng lưu lại cho nàng một đường lui.
Tình huống hiện tại không rõ, tạm thời hai người không thể tách ra, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn thời gian đứng lên chỗ cao, hắn sẽ cho nàng tự do, đến lúc đó nàng muốn tìm lang quân chân chính như ý của mình…
Nghĩ đến đây, Tạ Kê đã cõng Ninh Tiêu đến một hồ sâu đặc biệt yên tĩnh trong núi bỗng cắn chặt răng, nơi này là tiên cảnh khi hắn còn nhỏ đến chơi trên núi vô tình phát hiện, hồ nước ở đây vô cùng mát lạnh, dùng tới giúp Ninh Tiêu giải dược là thích hợp nhất…
Nhưng tại sao, tại sao hắn phải làm cho bản thân nghẹn khuất như vậy? Rõ ràng Ninh Tiêu nàng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng tiến vào Tạ gia, tại sao hắn không thể…
Tạ Kê đặt Ninh Tiêu hắn đang cõng trên lưng bắt đầu cả người không an phận xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ giống như cà chua chín của nàng, đúng vậy, tại sao hắn không thể giúp nàng giải độc, đời trước rõ ràng là nàng có lỗi với hắn, tại sao hắn còn phải đối với nàng tốt như vậy? Thích nàng? Nếu như thích nàng, chẳng lẽ hắn không phải càng nên nắm bắt cơ hội này, dứt khoát lưu loát, nếu như không cẩn thận có con thì càng tốt rồi, đến lúc đó nàng muốn rời khỏi hắn chỉ sợ là không thể rời đi nữa…
Đời trước khi hắn đau khổ nhất, không phải cũng không chỉ từng nghĩ một lần sao? Nếu như có cơ hội, nếu như hắn có thể đuổi Quân Diệc Tắc từ ngôi vị hoàng đế xuống, nhất định phải niết cằm của nữ nhân không có lương tâm Ninh Tiêu đó, hỏi nàng một câu rốt cuộc có từng hối hận không, lại rốt cuộc có tim hay không…
Lại sau đó nữa, dùng xiềng xích cứng rắn nhất toàn thiên hạ triệt để khóa nàng lại, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn, trừ bỏ thật thật thà thà ở bên cạnh hắn không thể đi chỗ nào nữa, cho dù hắn sinh bệnh già đi, trở thành một đống bùn lầy cũng muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Tại sao sau khi trọng sinh hắn lại dần dần, dần dần không còn những suy nghĩ này nữa, chẳng lẽ đã sống suốt hai mươi năm, ngay cả trái tim của hắn cũng đều già rồi sao?
Còn lưu lại đường lui cho nàng, lại một lần nữa khiến nàng lưu lại thân thể hoàn bích cho loại người như Quân Diệc Tắc kia sao?
Nghĩ đến đây, nháy mắt Tạ Kê liền nắm chặt nắm đấm, bỗng chốc giơ tay lên, trực tiếp nắm chặt cái ót của Ninh Tiêu, đột nhiên đẩy lên trước mặt mình, khoảng cách môi hai người chỉ cách nhau không tới một ngón tay, hắn liền nháy mắt nhắm lại hai mắt, sau đó thở ra một hơi thật sâu, cũng không có mở mắt ra, liền không biết làm thế nào hơi hơi nâng khóe miệng lên, liền nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi đối phương, mang theo nàng chậm rãi ngã vào trong hồ nước lạnh băng một bên, sau đó chầm chậm truyền ngụm khí tích góp trong miệng kia hướng trong miệng nàng…
Nhưng, hắn… vẫn là không thể làm được…
Trong bóng tối, cũng không biết là ai đã sâu kín than một tiếng.
Ngày thứ hai, ánh ban mai hơi ló ra, cả người Ninh Tiêu nằm trên giường, ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng liền bừng tỉnh, nhanh chóng mở hai mắt, liền ngồi dậy.
Trước tiên nàng vươn tay duỗi loạn trên người chút, thấy bản thân toàn thân trên dưới không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, nhưng quần áo đã bị thay một bộ mới, có hơi chút hỗn loạn.
Sau đó nàng liền quay đầu nhìn sang một bên giường nệm, liền phát hiện sớm đã không thấy bóng dáng Tạ Kê đâu.
Ngay lập tức nàng liền nhíu mày, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Dường như nàng không có ấn tượng gì nữa, nàng cũng không nghĩ tới vị dược tính của loại dược mà sư phụ kia của Quân Diệc tắc làm ra mạnh mẽ như vậy, nàng chỉ mới mặc kệ một lúc, muốn trêu chọc Tạ Kê một chút, không nghĩ đến lại khiến bản thân cũng rơi vào trong, nhưng cũng chính vì đối phương là Tạ Kê, nàng mới không kiêng dè gì như vậy, đổi thành người khác chỉ sợ nàng sớm đã dùng linh khí nháy mắt phân giải dược tính rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.