Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 72: Đại lão là thủ phụ trọng sinh (8)
Đường Mật
20/03/2022
Cùng lúc đó, Đoan Vương phủ, núi giả mật thất.
Đoan Vương Quân Diệc Tắc không chút nào nhìn ra một chút ngốc nghếch đang nhìn Trung Nghĩa Bá nước mắt ngang dọc đứng trước mặt hắn, hai mắt hơi hơi híp lại: “Ý của ngươi là muốn nói, ngươi không chỉ không tính kế được Ninh Tiêu, còn kéo theo nữ nhi của ngươi? Hiện tại nàng ta bị hủy trong sạch, ở trong nhà muốn sống muốn chết, phu nhân của ngươi cũng muốn theo nàng ta cùng chết?”
Trung Nghĩa Bá nghe thấy lời này, vốn dĩ hai mắt trước đó đã đỏ hoe nháy mắt trở nên càng đỏ hơn: “Chủ thượng, ta cũng không nghĩ đến chuyện này nó, nó làm sao liền phát triển như thế này chứ? Ta chỉ có một nữ nhi này, tuy rằng bình thường nàng tùy hứng làm bậy chút, nhưng nàng là vô tội, bây giờ… bây giờ, ta không thể cứ trừng mắt nhìn nàng đi chết như vậy chứ?”
Vừa nói lão đầu này vậy mà còn ngẩng lên lau lau nước mắt.
Vừa nhìn lão ta làm bộ làm tịch, đáy lòng Quân Diệc Tắc chán ngấy một phen: “Vậy ngươi muốn thế nào? Không phải là muốn để ta giúp nàng ta tìm một nhà chồng chứ?”
Sau khi Trung Nghĩa Bá nghe được hắn ta nói xong câu như vậy, lại liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta một cái, nghĩ tới ý kiến một nhà ba người bọn họ đã nghĩ thỏa thuận, nhất thời lão ta liền khóc đến càng lợi hại, sau đó bịch một cái liền quỳ xuống với Quân Diệc Tắc.
“Nếu không phải giúp gia làm việc, tiểu nữ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa ta và phu nhân đến kịp thời, sai lầm lớn còn chưa làm ra, vì vậy, thần muốn cầu ân điển với điện hạ, có thể để tiểu nữ lấy danh nghĩa trắc phi gả vào Vương phủ không, sau này thần nhất định sẽ trung thành phụ tá điện hạ sớm làm nên đại sự, khẩn cầu điện hạ thành toàn.”
Dự định của bọn họ là nhân lúc trong mắt người ngoài Quân Diệc Tắc vẫn là một đồ ngốc, dứt khoát để Chiêu Chiêu thử một lần, còn về chuyện thật ra nàng ta sớm đã ngoài ý muốn mất hoàn toàn trong sạch vào ngày đó, lão ta tự nhiên không thể nói sự thật với hắn ta, dù sao động phòng hoa chúc Chiêu Chiêu nói nàng ta sẽ có cách vượt qua, nàng ta đi chịu nỗi nhục lớn như vậy, nhà bọn họ lại trói lại một chỗ với Đoan Vương không mưu toan gì thì thôi, một khi đã mưu toan liền phải mưu toan cái lớn nhất.
Nàng ta nhất định phải bước lên vị trí cao, để có thể khiến Ninh Tiêu tiện nhân kia từ nay về sau muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Nghĩ đến đây, lão ta trực tiếp liền cúi đầu thấp xuống, căn bản không dám nhìn về phía Quân Diệc Tắc.
Vì vậy cũng căn bản không nhìn thấy ánh mắt nam nhân nhìn về phía lão ta, nháy mắt giống như đang nhìn người chết.
Lão thất phu! Dám uy hiếp hắn ta!
Quân Diệc Tắc tức giận mắng một tiếng trong lòng, bàn tay sau lưng nháy mắt siết đến càng chặt.
Vậy mà còn muốn nhét dâm phụ không biết xấu hổ kia vào hậu viện của hắn ta.
Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày nào đó phải trả lại gấp trăm lần!
Trong mắt Quân Diệc Tắc sắc bén, lại ở giây tiếp theo tiến lên hai bước đỡ Trung Nghĩa Bá kia lên, thành khẩn đầy mặt: “Lệnh ái cũng là vì ta mà chịu khổ, Bá gia xin yên tâm, cũng xin Lữ tiểu thư ở trong nhà chờ thêm mấy ngày, đợi qua mấy ngày bản vương nhất định đem sính lễ đến Bá phủ.”
“Đa tạ vương gia!”
Nháy mắt trong mắt Trung Nghĩa Bá liền nổi lên nước mắt, mà Quân Diệc Tắc lại trước sau vẫn là nụ cười tao nhã ôn tồn.
Mãi cho đến khi lão ta hoàn toàn rời khỏi mật thất, hắn ta mới đột ngột đấm một quyền vào trên vách tường một bên của mật thất: “Lão thất phu!”
“Im lặng.”
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Quân Diệc Tắc lập tức xoay người: “Sư phụ!”
“Là ta.”
“Sư phụ, người nói cho con chuyện ngày hôm đó rốt cuộc là như thế nào? Lữ Chiêu Chiêu kia có giống như những gì lão thất phu kia nói không, trong sạch vẫn chưa hoàn toàn mất đi?”
“Hừ, ngày đó ta đi Trung Nghĩa Bá phủ một chuyến liền không nhìn thấy Lữ tiểu thư kia đưa Ninh Tiêu đến, vừa đi liền nhìn thấy nữ tử da cực đen kia đang cùng gã sai vặt kia… trong sạch chưa hoàn toàn mất đi? Hừ, ta thấy trong sạch một chút cũng không còn rồi.”
“Tiện nhân!”
Quân Diệc Tắc lập tức liền tức đến nổi trận linh đình: “Con nói làm sao bọn họ để Ninh Tiêu chạy thoát rồi, không nghĩ tới… vậy mà còn muốn để con cưới nàng ta vào cửa, quả thực vô liêm sỉ!”
Nói xong hắn ta nhìn về phía nam nhân hắc y bên cạnh: “Sư phụ, giúp con.”
“Con muốn ta giúp con thế nào?”
“Con muốn nhìn thấy, không quá ba ngày, gian tình của tiểu thư Lữ gia kia với gã sai vặt lập tức bị người ngoài trông thấy, tốt nhất ở một nơi rộng lớn, người nhìn thấy nhiều vô số, tốt nhất nhiều đến mức lão thất phu kia đều không dám mở miệng với con mới được.”
Trong mắt nam nhân lóe lên một tia ác độc.
Nếu Ninh Tiêu ở đây, chắc chắn sẽ wow một tiếng, phải biết rằng tuy Lữ Chiêu Chiêu kia trời sinh da đen, nhưng cũng không mất đi dáng vẻ thanh tú giai nhân, đời trước nàng ta chính là trăm phương nghìn kế nghĩ cách rốt cuộc vẫn tiến vào hậu viện của Quân Diệc Tắc, thậm chí còn nghĩ mọi cách mà sinh một nhi tử, cuối cùng trực tiếp được Quân Diệc Tắc phong vị trí Chiêu Nghi đứng đầu cửu tần, có thể nói là nhận hết sủng ái, không nghĩ tới không nghĩ tới, một biến hóa nho nhỏ như vậy, liền khiến một đôi “phu thê ân ái” mỗi người một ngả không nói, còn chọc đến một bên đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, chậc chậc.
Mà bên này Ninh Tiêu không hề biết một đạp nho nhỏ của mình lại tạo thành biến hóa lớn như vậy, nàng vẫn đang cầm cục đá trong tay như cũ, sau đó không hề do dự mà một phát liền dùng sức đập vào trước mặt Tạ Kê và Vương Uyển Hoa.
“A!”
Một tiếng này không phải là Ninh Tiêu kêu lên, mà là Vương Uyển Hoa bị cục đá lớn bay sát qua cánh tay mình dọa đến bịch một tiếng ngã ngồi xuống đất hét to lên.
Mà Tạ Kê bên này cũng phản xạ có điều kiện mà ở khoảnh khắc cục đã bay tới, nhắm lại mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, mới nhìn thấy bóng dáng Ninh Tiêu xách theo chiếc làn không chút do dự rời đi, còn chưa kịp đuổi theo, chóp mũi liền lập tức ngửi thấy một mùi hương khác thường.
Hắn tùy ý cúi đầu một cái, liền nhìn thấy trên mặt đất có một dòng nước màu vàng nhạt uốn lượn, Vương Uyển Hoa kia sớm bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất kia vậy mà…
Lập tức, Tạ Kê liền đi về phía trước hai bước, sau đó bước nhanh đuổi theo Ninh Tiêu.
Lần này hắn dám chắc chắn mười phần, Vương Uyển Hoa đời trước dây dưa bản thân gần như một đời kia, đời này có tám chín phần không dám đến gần hắn một bước nữa.
Không không, là một khi nhìn thấy hắn xuất hiện trong phạm vi mười mét của nàng ta, chỉ sợ đều phải run chân lập tức rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Kê nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của tiểu thê tử nhà mình ở không xa phía trước vừa đi vừa chạy, vậy mà nhất thời bật cười ra tiếng, sau đó bước chân càng nhanh hơn.
Hai ba bước, chỉ ở vị trí giữa sườn núi liền đụng phải cánh tay của Ninh Tiêu.
Nhưng không nghĩ tới ngón tay của hắn vừa mới chạm vào ống tay áo của nàng, giây tiếp theo một trận mạnh mẽ đánh úp lại, tay của hắn lập tức bị nàng tùy ý bẻ ra, nháy mắt liền đến sau đầu.
“A! Nương tử, ta sai rồi…”
Lời xin lỗi của Tạ Kê lưu loát dứt khoát, không chút do dự!
“Chàng sai rồi? Ha…chàng mới không sai, chàng đi mà nói chuyện trên trời dưới đất với tiểu mỹ nhân người ta ở cây tùng đi, chàng dựa ta dựa, lôi lôi kéo kéo, làm sao ngươi sẽ sai? Người sai là ta, đồ ngốc làm xong cơm nước còn cố ý mang đến đây cho ngươi! Ngươi cút xa chút cho ta, sau này ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cứ đến song túc song tê với tiểu mỹ nhân của ngươi, không sinh không dục, con cháu đầy đàn!”
Ninh Tiêu một phát liền ném cánh tay của hắn ra, xách theo hộp cơm của mình, che mặt vừa chuẩn bị xuống núi, bỗng nhiên bước chân dừng lại, sau đó đột ngột xoay người liền nhìn về phía Tạ Kê phía sau.
Tạ Kê ở phía sau nàng suýt chút nữa bị một ném của nàng trực tiếp ném đến dưới chân núi vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy ánh mắt Ninh Tiêu phía trước hung tàn mà nhìn vào… một bộ vị không thể nói nào đó của hắn.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ đó chợt lạnh.
Sau đó quả nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của Ninh Tiêu vang lên: “Không được, chỉ đội mũ xanh thôi không được, chỉ cần có thứ này các ngươi liền có thể thoải mái, thoải mái cũng không được! Dù sao sau này ta cũng không dùng đến nữa, dứt khoát…”
Không biết nàng từ nơi nào đã lấy ra một cây chủy thủ, sau đó liền trực tiếp đâm về phía chỗ nào đó của Tạ Kê.
“Cắt bỏ đi.”
Vừa nghe thấy câu này, máu toàn thân trên dưới của Tạ Kê nháy mắt liền đông lại: “Nương tử, bỏ đao…”
Câu nói sau đó còn chưa nói xong, liền nhìn thấy dưới chân Ninh Tiêu trượt một cái, lập tức hắn không rảnh lo những thứ khác, vội vàng tiến lên ôm lấy cả người Ninh Tiêu.
Sau đó, chủy thủ trong tay nàng liền theo đó mà bay ra trong nháy mắt, cắm thật sâu vào trên thân một cây tùng phía sau, phát ra một tiếng ong nhỏ.
Mà bên này mặc dù được Tạ Kê kịp thời ôm lấy, nhưng chân của nàng vẫn lập tức quỳ xuống trên mặt đất, liền đau đến oa lên khóc.
Thật sự là oa một tiếng, giống như đã chịu tủi thân lớn như bầu trời, nước mắt giống như trân châu đứt dây, không ngừng tràn ra từ trong hốc mắt nàng, một giọt lại một giọt lăn xuống.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Kê đã đau lòng đến không biết phải làm sao mới được, muốn lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện tay mình quá bẩn, cuối cùng vẫn là tìm được một chiếc khăn từ trong ống tay áo của mình, lúc này mới cẩn thận lau nước mắt cho nàng.
“Không khóc, không khóc, không khóc, đều là lỗi của ta, là ta không tốt, đều là lỗi của ta, không khóc nữa… Vừa nãy, vừa nãy thật ra chuyện gì cũng không có xảy ra, cô nương đó chỉ là cháu gái của lão sư, ta và nàng ta trừ bỏ từng chào hỏi hai lần, trước nay đều không có bất kỳ giao thoa nào, mới lúc nãy cũng chỉ là vì đối phương suýt ngã xuống, lúc đó ta mới kéo ống tay áo nàng ta, thật sự chỉ là tay áo, ta còn chỉ nắm một góc, nơi nào cũng không chạm vào, không khóc nữa không khóc nữa…”
“Vậy ngươi… vậy ngươi cũng không nên đỡ nàng ta…”
Ninh Tiêu thút tha thút thít nói.
“Được, lần sau ta sẽ không đỡ nữa, sau này chỉ cần không phải nam tử, liền cho dù ngã chết trước mặt ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không vươn tay ra một chút.”
Tạ Kê bảo đảm nói.
“Thật chứ?”
“Thật hơn cả trân châu.”
“Vậy chàng… đêm qua tại sao đều không cùng ta…”
Hỏi đến đây, Ninh Tiêu ngước đôi mắt to ngập nước nhìn về Tạ Kê, sau đó bỗng nhiên lời nói hùng hồn: “Ta đều đã trúng dược rồi, chàng còn không giúp ta, có phải chàng để ta ngâm nước lạnh hay không, rốt cuộc chàng có biết nữ tử thể hàn, ngâm nhiều nước lạnh rồi sau này sẽ không thể sinh con nối dõi, chàng như vậy không phải đang giúp ta, rõ ràng chính là đang hại ta…”
“Cái gì?”
Tạ Kê hoàn toàn không hiểu một chút kiến thức y học nào lập tức liền phải cõng Ninh Tiêu chạy xuống núi.
“Ta đưa nàng đi xem đại phu, bây giờ liền dẫn nàng đi xem, nghe nói Tần đại phu của Thiên Kim đường là thánh thủ phụ khoa, bây giờ ta liền đưa nàng đến xem bà ấy, đi thôi, nàng ngây ra làm gì, nếu như xảy ra chuyện này thì phải làm sao? Mau đi!” Tạ Kê lập tức gấp gáp lên.
“Bây giờ chàng biết sợ rồi, vậy đêm qua chàng… tại sao…”
“Bây giờ vẫn là lúc thảo luận những chuyện này sao? Còn không mau xuống núi đi Thiên Kim đường!”
Đầu óc Tạ Kê đã không nghĩ được những thứ này, kéo Ninh Tiêu liền muốn xuống núi.
“Được rồi được rồi, không sao, ta không trêu chàng nữa, sáng nay vừa thức dậy ta đã đến Thiên Kim đường rồi, nói là chỉ chịu chút hàn, uống dược nhiều chút là có thể bổ lại rồi. Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu?”
Ninh Tiêu như cũ không tha.
Nghe vậy, cơ thể Tạ Kê đứng đưa lưng về phía Ninh Tiêu nhất thời cứng lại, lúc lâu sau lời nói hơi có chút trầm thấp mới vang lên.
“Nàng bằng lòng? Chẳng lẽ nàng không phải…”
“Ta bằng lòng.”
Câu nói phía sau Tạ Kê còn chưa nói xong, giọng nói của Ninh Tiêu đã vang lên.
Nam nhân đột nhiên xoay người, không kịp phòng bị, Ninh Tiêu vừa vặn đối diện với hắn liền lập tức xấu hổ đỏ mặt nghiêng đầu qua một bên, đồng thời mũi chân trên mặt đất không ngừng vẽ vòng tròn: “Thì… vì chúng ta vốn dĩ chính là phu thê thật sự đã bái đường, đã vào động phòng hoa chúc, thực sự xảy ra chuyện gì cũng rất bình thường chứ? Lại nói, lại nói tổ mẫu và mẫu thân bọn họ còn đều đang chờ ôm tôn tử nữa, không phải chàng cố ý không muốn cùng ta… sau này dễ lấy cái cớ do không con nối dõi để nạp thiếp chứ, ta nói cho chàng, chàng bỏ suy nghĩ này đi! Nếu như chàng dám nạp thiếp ta liền dám nửa đêm mài đao, sau đó tìm một ngày lành tháng tốt, trực tiếp đâm chết cả đôi, chàng tin…”
Nàng còn chưa nói xong những lời phía sau, Tạ Kê đột nhiên nhích thân lên, một tay lập tức ôm lấy trên cái ót của nàng, bờ môi liền dính lên trên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nụ hôn này mới cuối cùng chầm chậm kết thúc.
Tạ Kê mở hai mắt, liền nhìn thấy Ninh Tiêu chớp chớp mắt một cái, lại chớp chớp mắt một cái.
“Chàng…”
Đến tận lúc này, Tạ Kê mới biết trong lúc xúc động bản thân rốt cuộc đã làm gì, vậy mà hắn lại…
Vô cùng cảm thấy xấu hổ trong lòng, những câu nói trong đầu nháy mắt buột miệng thốt ra: “Nếu như nàng thật sự gấp như vậy, ta cũng không phải không thể đáp ứng.”
Vừa nói xong, Tạ Kê liền suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình, hắn đây là đang nói thứ phân chó gì vậy chứ.
Sau đó hắn liền nhìn qua Ninh Tiêu, liền nhìn thấy lập tức sắc mặt nàng lạnh xuống không nói, còn xoay người rút cây chủy thủ đâm vào trên thân cây kia.
“Thứ đồ không chút tác dụng nào, vẫn là dứt khoát chút, cắt bỏ đi!”
“Không, nương tử, ta nói sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi, là ta gấp gáp, người gấp gáp là ta, ta gấp rồi, nếu không vì phải đọc sách, hiện tại ta liền muốn… khụ khụ, nàng đã mang đồ ăn gì đến vậy? Ta có thể ăn sao? Đọc sách đến bây giờ ta đều đói rồi, thật sự thật sự…”
Tạ Kê cơ trí đổi đề tài.
Nghe thấy vậy, trong mắt Ninh Tiêu này mắt lóe qua một tia chờ mong, sau đó trực tiếp ném chủy thủ của mình sang một bên, trực tiếp lấy chiếc làn ra: “Đồ ăn, ta làm đó, chàng mau nếm thử.”
Nhìn biểu cảm của nàng, đột nhiên Tạ Kê liền có chút không quá muốn thử nữa.
Nhưng không thử là không có khả năng, vừa nãy hắn đã mở miệng đắc tội nàng một lần rồi, vậy nên cho dù là thức ăn cho heo, hắn đều phải ăn xuống, sau đó khen một câu thật ngon.
Sau đó Tạ Kê liền nhìn thức ăn trong bát bề ngoài cũng không tệ lắm một cái, gắp một miếng cà tím lên liền cho vào miệng ăn.
Hai mắt Ninh Tiêu sáng lên, sau đó nhìn thấy đối phương chỉ dừng lại một chút, liền lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui mừng.
“Ừm, ngon lắm, mùi vị rất ngon, không nghĩ tới tay nghề của nương tử tốt như vậy?”
Tạ Kê ăn đến đặc biệt thơm ngọt.
Không… không phải chứ? Gia vị đều là nàng cho linh tinh, vậy mà cũng có thể ăn ngon?
Chờ mong trên mặt Ninh Tiêu dần dần rút đi, lộ ra biểu cảm nghi ngờ không hiểu.
“Để ta thử xem.”
Nàng nói như vậy.
Nghe thấy vậy, Tạ Kê lại căn bản không có ý muốn cho nàng thử một miếng, thấy cái đầu nhỏ của Ninh Tiêu thò qua đây, vậy mà còn giấu cái chén ra sau.
Đồ vật cướp được luôn là đặc biệt ngon, vừa thấy Tạ Kê trốn, nháy mắt Ninh Tiêu liền cướp lại được, sau đó liền hưng phấn bừng bừng mà nhón lấy cà tím ném vào trong miệng.
Lại sau đó--
Nàng và Tạ Kê đột nhiên đình chỉ nhai nuốt nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó, động tác của hai người vô cùng nhất trí mà nghiêng đầu.
“Oẹ!”
Đoan Vương Quân Diệc Tắc không chút nào nhìn ra một chút ngốc nghếch đang nhìn Trung Nghĩa Bá nước mắt ngang dọc đứng trước mặt hắn, hai mắt hơi hơi híp lại: “Ý của ngươi là muốn nói, ngươi không chỉ không tính kế được Ninh Tiêu, còn kéo theo nữ nhi của ngươi? Hiện tại nàng ta bị hủy trong sạch, ở trong nhà muốn sống muốn chết, phu nhân của ngươi cũng muốn theo nàng ta cùng chết?”
Trung Nghĩa Bá nghe thấy lời này, vốn dĩ hai mắt trước đó đã đỏ hoe nháy mắt trở nên càng đỏ hơn: “Chủ thượng, ta cũng không nghĩ đến chuyện này nó, nó làm sao liền phát triển như thế này chứ? Ta chỉ có một nữ nhi này, tuy rằng bình thường nàng tùy hứng làm bậy chút, nhưng nàng là vô tội, bây giờ… bây giờ, ta không thể cứ trừng mắt nhìn nàng đi chết như vậy chứ?”
Vừa nói lão đầu này vậy mà còn ngẩng lên lau lau nước mắt.
Vừa nhìn lão ta làm bộ làm tịch, đáy lòng Quân Diệc Tắc chán ngấy một phen: “Vậy ngươi muốn thế nào? Không phải là muốn để ta giúp nàng ta tìm một nhà chồng chứ?”
Sau khi Trung Nghĩa Bá nghe được hắn ta nói xong câu như vậy, lại liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta một cái, nghĩ tới ý kiến một nhà ba người bọn họ đã nghĩ thỏa thuận, nhất thời lão ta liền khóc đến càng lợi hại, sau đó bịch một cái liền quỳ xuống với Quân Diệc Tắc.
“Nếu không phải giúp gia làm việc, tiểu nữ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa ta và phu nhân đến kịp thời, sai lầm lớn còn chưa làm ra, vì vậy, thần muốn cầu ân điển với điện hạ, có thể để tiểu nữ lấy danh nghĩa trắc phi gả vào Vương phủ không, sau này thần nhất định sẽ trung thành phụ tá điện hạ sớm làm nên đại sự, khẩn cầu điện hạ thành toàn.”
Dự định của bọn họ là nhân lúc trong mắt người ngoài Quân Diệc Tắc vẫn là một đồ ngốc, dứt khoát để Chiêu Chiêu thử một lần, còn về chuyện thật ra nàng ta sớm đã ngoài ý muốn mất hoàn toàn trong sạch vào ngày đó, lão ta tự nhiên không thể nói sự thật với hắn ta, dù sao động phòng hoa chúc Chiêu Chiêu nói nàng ta sẽ có cách vượt qua, nàng ta đi chịu nỗi nhục lớn như vậy, nhà bọn họ lại trói lại một chỗ với Đoan Vương không mưu toan gì thì thôi, một khi đã mưu toan liền phải mưu toan cái lớn nhất.
Nàng ta nhất định phải bước lên vị trí cao, để có thể khiến Ninh Tiêu tiện nhân kia từ nay về sau muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Nghĩ đến đây, lão ta trực tiếp liền cúi đầu thấp xuống, căn bản không dám nhìn về phía Quân Diệc Tắc.
Vì vậy cũng căn bản không nhìn thấy ánh mắt nam nhân nhìn về phía lão ta, nháy mắt giống như đang nhìn người chết.
Lão thất phu! Dám uy hiếp hắn ta!
Quân Diệc Tắc tức giận mắng một tiếng trong lòng, bàn tay sau lưng nháy mắt siết đến càng chặt.
Vậy mà còn muốn nhét dâm phụ không biết xấu hổ kia vào hậu viện của hắn ta.
Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày nào đó phải trả lại gấp trăm lần!
Trong mắt Quân Diệc Tắc sắc bén, lại ở giây tiếp theo tiến lên hai bước đỡ Trung Nghĩa Bá kia lên, thành khẩn đầy mặt: “Lệnh ái cũng là vì ta mà chịu khổ, Bá gia xin yên tâm, cũng xin Lữ tiểu thư ở trong nhà chờ thêm mấy ngày, đợi qua mấy ngày bản vương nhất định đem sính lễ đến Bá phủ.”
“Đa tạ vương gia!”
Nháy mắt trong mắt Trung Nghĩa Bá liền nổi lên nước mắt, mà Quân Diệc Tắc lại trước sau vẫn là nụ cười tao nhã ôn tồn.
Mãi cho đến khi lão ta hoàn toàn rời khỏi mật thất, hắn ta mới đột ngột đấm một quyền vào trên vách tường một bên của mật thất: “Lão thất phu!”
“Im lặng.”
Giọng nói khàn khàn vang lên.
Quân Diệc Tắc lập tức xoay người: “Sư phụ!”
“Là ta.”
“Sư phụ, người nói cho con chuyện ngày hôm đó rốt cuộc là như thế nào? Lữ Chiêu Chiêu kia có giống như những gì lão thất phu kia nói không, trong sạch vẫn chưa hoàn toàn mất đi?”
“Hừ, ngày đó ta đi Trung Nghĩa Bá phủ một chuyến liền không nhìn thấy Lữ tiểu thư kia đưa Ninh Tiêu đến, vừa đi liền nhìn thấy nữ tử da cực đen kia đang cùng gã sai vặt kia… trong sạch chưa hoàn toàn mất đi? Hừ, ta thấy trong sạch một chút cũng không còn rồi.”
“Tiện nhân!”
Quân Diệc Tắc lập tức liền tức đến nổi trận linh đình: “Con nói làm sao bọn họ để Ninh Tiêu chạy thoát rồi, không nghĩ tới… vậy mà còn muốn để con cưới nàng ta vào cửa, quả thực vô liêm sỉ!”
Nói xong hắn ta nhìn về phía nam nhân hắc y bên cạnh: “Sư phụ, giúp con.”
“Con muốn ta giúp con thế nào?”
“Con muốn nhìn thấy, không quá ba ngày, gian tình của tiểu thư Lữ gia kia với gã sai vặt lập tức bị người ngoài trông thấy, tốt nhất ở một nơi rộng lớn, người nhìn thấy nhiều vô số, tốt nhất nhiều đến mức lão thất phu kia đều không dám mở miệng với con mới được.”
Trong mắt nam nhân lóe lên một tia ác độc.
Nếu Ninh Tiêu ở đây, chắc chắn sẽ wow một tiếng, phải biết rằng tuy Lữ Chiêu Chiêu kia trời sinh da đen, nhưng cũng không mất đi dáng vẻ thanh tú giai nhân, đời trước nàng ta chính là trăm phương nghìn kế nghĩ cách rốt cuộc vẫn tiến vào hậu viện của Quân Diệc Tắc, thậm chí còn nghĩ mọi cách mà sinh một nhi tử, cuối cùng trực tiếp được Quân Diệc Tắc phong vị trí Chiêu Nghi đứng đầu cửu tần, có thể nói là nhận hết sủng ái, không nghĩ tới không nghĩ tới, một biến hóa nho nhỏ như vậy, liền khiến một đôi “phu thê ân ái” mỗi người một ngả không nói, còn chọc đến một bên đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, chậc chậc.
Mà bên này Ninh Tiêu không hề biết một đạp nho nhỏ của mình lại tạo thành biến hóa lớn như vậy, nàng vẫn đang cầm cục đá trong tay như cũ, sau đó không hề do dự mà một phát liền dùng sức đập vào trước mặt Tạ Kê và Vương Uyển Hoa.
“A!”
Một tiếng này không phải là Ninh Tiêu kêu lên, mà là Vương Uyển Hoa bị cục đá lớn bay sát qua cánh tay mình dọa đến bịch một tiếng ngã ngồi xuống đất hét to lên.
Mà Tạ Kê bên này cũng phản xạ có điều kiện mà ở khoảnh khắc cục đã bay tới, nhắm lại mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, mới nhìn thấy bóng dáng Ninh Tiêu xách theo chiếc làn không chút do dự rời đi, còn chưa kịp đuổi theo, chóp mũi liền lập tức ngửi thấy một mùi hương khác thường.
Hắn tùy ý cúi đầu một cái, liền nhìn thấy trên mặt đất có một dòng nước màu vàng nhạt uốn lượn, Vương Uyển Hoa kia sớm bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất kia vậy mà…
Lập tức, Tạ Kê liền đi về phía trước hai bước, sau đó bước nhanh đuổi theo Ninh Tiêu.
Lần này hắn dám chắc chắn mười phần, Vương Uyển Hoa đời trước dây dưa bản thân gần như một đời kia, đời này có tám chín phần không dám đến gần hắn một bước nữa.
Không không, là một khi nhìn thấy hắn xuất hiện trong phạm vi mười mét của nàng ta, chỉ sợ đều phải run chân lập tức rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Kê nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của tiểu thê tử nhà mình ở không xa phía trước vừa đi vừa chạy, vậy mà nhất thời bật cười ra tiếng, sau đó bước chân càng nhanh hơn.
Hai ba bước, chỉ ở vị trí giữa sườn núi liền đụng phải cánh tay của Ninh Tiêu.
Nhưng không nghĩ tới ngón tay của hắn vừa mới chạm vào ống tay áo của nàng, giây tiếp theo một trận mạnh mẽ đánh úp lại, tay của hắn lập tức bị nàng tùy ý bẻ ra, nháy mắt liền đến sau đầu.
“A! Nương tử, ta sai rồi…”
Lời xin lỗi của Tạ Kê lưu loát dứt khoát, không chút do dự!
“Chàng sai rồi? Ha…chàng mới không sai, chàng đi mà nói chuyện trên trời dưới đất với tiểu mỹ nhân người ta ở cây tùng đi, chàng dựa ta dựa, lôi lôi kéo kéo, làm sao ngươi sẽ sai? Người sai là ta, đồ ngốc làm xong cơm nước còn cố ý mang đến đây cho ngươi! Ngươi cút xa chút cho ta, sau này ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cứ đến song túc song tê với tiểu mỹ nhân của ngươi, không sinh không dục, con cháu đầy đàn!”
Ninh Tiêu một phát liền ném cánh tay của hắn ra, xách theo hộp cơm của mình, che mặt vừa chuẩn bị xuống núi, bỗng nhiên bước chân dừng lại, sau đó đột ngột xoay người liền nhìn về phía Tạ Kê phía sau.
Tạ Kê ở phía sau nàng suýt chút nữa bị một ném của nàng trực tiếp ném đến dưới chân núi vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy ánh mắt Ninh Tiêu phía trước hung tàn mà nhìn vào… một bộ vị không thể nói nào đó của hắn.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ đó chợt lạnh.
Sau đó quả nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của Ninh Tiêu vang lên: “Không được, chỉ đội mũ xanh thôi không được, chỉ cần có thứ này các ngươi liền có thể thoải mái, thoải mái cũng không được! Dù sao sau này ta cũng không dùng đến nữa, dứt khoát…”
Không biết nàng từ nơi nào đã lấy ra một cây chủy thủ, sau đó liền trực tiếp đâm về phía chỗ nào đó của Tạ Kê.
“Cắt bỏ đi.”
Vừa nghe thấy câu này, máu toàn thân trên dưới của Tạ Kê nháy mắt liền đông lại: “Nương tử, bỏ đao…”
Câu nói sau đó còn chưa nói xong, liền nhìn thấy dưới chân Ninh Tiêu trượt một cái, lập tức hắn không rảnh lo những thứ khác, vội vàng tiến lên ôm lấy cả người Ninh Tiêu.
Sau đó, chủy thủ trong tay nàng liền theo đó mà bay ra trong nháy mắt, cắm thật sâu vào trên thân một cây tùng phía sau, phát ra một tiếng ong nhỏ.
Mà bên này mặc dù được Tạ Kê kịp thời ôm lấy, nhưng chân của nàng vẫn lập tức quỳ xuống trên mặt đất, liền đau đến oa lên khóc.
Thật sự là oa một tiếng, giống như đã chịu tủi thân lớn như bầu trời, nước mắt giống như trân châu đứt dây, không ngừng tràn ra từ trong hốc mắt nàng, một giọt lại một giọt lăn xuống.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Kê đã đau lòng đến không biết phải làm sao mới được, muốn lau nước mắt cho nàng, lại phát hiện tay mình quá bẩn, cuối cùng vẫn là tìm được một chiếc khăn từ trong ống tay áo của mình, lúc này mới cẩn thận lau nước mắt cho nàng.
“Không khóc, không khóc, không khóc, đều là lỗi của ta, là ta không tốt, đều là lỗi của ta, không khóc nữa… Vừa nãy, vừa nãy thật ra chuyện gì cũng không có xảy ra, cô nương đó chỉ là cháu gái của lão sư, ta và nàng ta trừ bỏ từng chào hỏi hai lần, trước nay đều không có bất kỳ giao thoa nào, mới lúc nãy cũng chỉ là vì đối phương suýt ngã xuống, lúc đó ta mới kéo ống tay áo nàng ta, thật sự chỉ là tay áo, ta còn chỉ nắm một góc, nơi nào cũng không chạm vào, không khóc nữa không khóc nữa…”
“Vậy ngươi… vậy ngươi cũng không nên đỡ nàng ta…”
Ninh Tiêu thút tha thút thít nói.
“Được, lần sau ta sẽ không đỡ nữa, sau này chỉ cần không phải nam tử, liền cho dù ngã chết trước mặt ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không vươn tay ra một chút.”
Tạ Kê bảo đảm nói.
“Thật chứ?”
“Thật hơn cả trân châu.”
“Vậy chàng… đêm qua tại sao đều không cùng ta…”
Hỏi đến đây, Ninh Tiêu ngước đôi mắt to ngập nước nhìn về Tạ Kê, sau đó bỗng nhiên lời nói hùng hồn: “Ta đều đã trúng dược rồi, chàng còn không giúp ta, có phải chàng để ta ngâm nước lạnh hay không, rốt cuộc chàng có biết nữ tử thể hàn, ngâm nhiều nước lạnh rồi sau này sẽ không thể sinh con nối dõi, chàng như vậy không phải đang giúp ta, rõ ràng chính là đang hại ta…”
“Cái gì?”
Tạ Kê hoàn toàn không hiểu một chút kiến thức y học nào lập tức liền phải cõng Ninh Tiêu chạy xuống núi.
“Ta đưa nàng đi xem đại phu, bây giờ liền dẫn nàng đi xem, nghe nói Tần đại phu của Thiên Kim đường là thánh thủ phụ khoa, bây giờ ta liền đưa nàng đến xem bà ấy, đi thôi, nàng ngây ra làm gì, nếu như xảy ra chuyện này thì phải làm sao? Mau đi!” Tạ Kê lập tức gấp gáp lên.
“Bây giờ chàng biết sợ rồi, vậy đêm qua chàng… tại sao…”
“Bây giờ vẫn là lúc thảo luận những chuyện này sao? Còn không mau xuống núi đi Thiên Kim đường!”
Đầu óc Tạ Kê đã không nghĩ được những thứ này, kéo Ninh Tiêu liền muốn xuống núi.
“Được rồi được rồi, không sao, ta không trêu chàng nữa, sáng nay vừa thức dậy ta đã đến Thiên Kim đường rồi, nói là chỉ chịu chút hàn, uống dược nhiều chút là có thể bổ lại rồi. Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu?”
Ninh Tiêu như cũ không tha.
Nghe vậy, cơ thể Tạ Kê đứng đưa lưng về phía Ninh Tiêu nhất thời cứng lại, lúc lâu sau lời nói hơi có chút trầm thấp mới vang lên.
“Nàng bằng lòng? Chẳng lẽ nàng không phải…”
“Ta bằng lòng.”
Câu nói phía sau Tạ Kê còn chưa nói xong, giọng nói của Ninh Tiêu đã vang lên.
Nam nhân đột nhiên xoay người, không kịp phòng bị, Ninh Tiêu vừa vặn đối diện với hắn liền lập tức xấu hổ đỏ mặt nghiêng đầu qua một bên, đồng thời mũi chân trên mặt đất không ngừng vẽ vòng tròn: “Thì… vì chúng ta vốn dĩ chính là phu thê thật sự đã bái đường, đã vào động phòng hoa chúc, thực sự xảy ra chuyện gì cũng rất bình thường chứ? Lại nói, lại nói tổ mẫu và mẫu thân bọn họ còn đều đang chờ ôm tôn tử nữa, không phải chàng cố ý không muốn cùng ta… sau này dễ lấy cái cớ do không con nối dõi để nạp thiếp chứ, ta nói cho chàng, chàng bỏ suy nghĩ này đi! Nếu như chàng dám nạp thiếp ta liền dám nửa đêm mài đao, sau đó tìm một ngày lành tháng tốt, trực tiếp đâm chết cả đôi, chàng tin…”
Nàng còn chưa nói xong những lời phía sau, Tạ Kê đột nhiên nhích thân lên, một tay lập tức ôm lấy trên cái ót của nàng, bờ môi liền dính lên trên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nụ hôn này mới cuối cùng chầm chậm kết thúc.
Tạ Kê mở hai mắt, liền nhìn thấy Ninh Tiêu chớp chớp mắt một cái, lại chớp chớp mắt một cái.
“Chàng…”
Đến tận lúc này, Tạ Kê mới biết trong lúc xúc động bản thân rốt cuộc đã làm gì, vậy mà hắn lại…
Vô cùng cảm thấy xấu hổ trong lòng, những câu nói trong đầu nháy mắt buột miệng thốt ra: “Nếu như nàng thật sự gấp như vậy, ta cũng không phải không thể đáp ứng.”
Vừa nói xong, Tạ Kê liền suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình, hắn đây là đang nói thứ phân chó gì vậy chứ.
Sau đó hắn liền nhìn qua Ninh Tiêu, liền nhìn thấy lập tức sắc mặt nàng lạnh xuống không nói, còn xoay người rút cây chủy thủ đâm vào trên thân cây kia.
“Thứ đồ không chút tác dụng nào, vẫn là dứt khoát chút, cắt bỏ đi!”
“Không, nương tử, ta nói sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi, là ta gấp gáp, người gấp gáp là ta, ta gấp rồi, nếu không vì phải đọc sách, hiện tại ta liền muốn… khụ khụ, nàng đã mang đồ ăn gì đến vậy? Ta có thể ăn sao? Đọc sách đến bây giờ ta đều đói rồi, thật sự thật sự…”
Tạ Kê cơ trí đổi đề tài.
Nghe thấy vậy, trong mắt Ninh Tiêu này mắt lóe qua một tia chờ mong, sau đó trực tiếp ném chủy thủ của mình sang một bên, trực tiếp lấy chiếc làn ra: “Đồ ăn, ta làm đó, chàng mau nếm thử.”
Nhìn biểu cảm của nàng, đột nhiên Tạ Kê liền có chút không quá muốn thử nữa.
Nhưng không thử là không có khả năng, vừa nãy hắn đã mở miệng đắc tội nàng một lần rồi, vậy nên cho dù là thức ăn cho heo, hắn đều phải ăn xuống, sau đó khen một câu thật ngon.
Sau đó Tạ Kê liền nhìn thức ăn trong bát bề ngoài cũng không tệ lắm một cái, gắp một miếng cà tím lên liền cho vào miệng ăn.
Hai mắt Ninh Tiêu sáng lên, sau đó nhìn thấy đối phương chỉ dừng lại một chút, liền lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui mừng.
“Ừm, ngon lắm, mùi vị rất ngon, không nghĩ tới tay nghề của nương tử tốt như vậy?”
Tạ Kê ăn đến đặc biệt thơm ngọt.
Không… không phải chứ? Gia vị đều là nàng cho linh tinh, vậy mà cũng có thể ăn ngon?
Chờ mong trên mặt Ninh Tiêu dần dần rút đi, lộ ra biểu cảm nghi ngờ không hiểu.
“Để ta thử xem.”
Nàng nói như vậy.
Nghe thấy vậy, Tạ Kê lại căn bản không có ý muốn cho nàng thử một miếng, thấy cái đầu nhỏ của Ninh Tiêu thò qua đây, vậy mà còn giấu cái chén ra sau.
Đồ vật cướp được luôn là đặc biệt ngon, vừa thấy Tạ Kê trốn, nháy mắt Ninh Tiêu liền cướp lại được, sau đó liền hưng phấn bừng bừng mà nhón lấy cà tím ném vào trong miệng.
Lại sau đó--
Nàng và Tạ Kê đột nhiên đình chỉ nhai nuốt nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó, động tác của hai người vô cùng nhất trí mà nghiêng đầu.
“Oẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.