Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 88: Đại lão vừa ra tù (6)
Đường Mật
20/03/2022
"Xuy —— "
Vừa mới đi ra khỏi tầm mắt của Ninh Tiêu, thân ảnh của anh đã hoàn toàn biến mất ở dưới gốc cây ngọc lan tại cổng vào khu biệt thự Ngự Cảnh Loan, Diệp Đình lập tức từ trong túi áo lấy ra một cái hộp mà anh mang từ trong tù ra, phía trên còn in chữ Diêm của Trại giam Tang Tháp Sơn, anh rút một cây ra, quẹt một cái, ánh lửa không chỉ thắp sáng điếu thuốc trên môi anh, mà còn làm nổi bật lên nụ cười nhạt tà ác trên mặt anh.
Ngọn lửa dần tàn, người đàn ông hít một hơi thật dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một làn khói, trong chớp mắt khuôn mặt của anh liền trở nên mơ hồ.
Cũng không biết là do đêm quá yên tĩnh, hay điếu thuốc chính là một vật có thể khiến người ta dễ dàng nhớ lại những chuyện đã qua.
Anh vô thức mà hồi tưởng lại, đoạn nói chuyện giữa mình với lão Khâu khi còn ở trong tù.
Lão Khâu là bạn cùng phòng trong tù của anh, nghe nói ở bên ngoài, anh ta chính là giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài, cực kỳ nhạy bén trong lĩnh vực đầu tư và tài chính, công ty khoa học kỹ thuật điện tử kia của anh ta được phát triển từ một cái app, tất cả các kế hoạch phát triển mà anh ta nói với cấp dưới, trên cơ bản đều do anh ta chỉ điểm.
Nguyên nhân chủ yếu là do khi anh ta mới vào tù, có thể là bởi vì dinh dưỡng của cả cơ thể đều bị đầu óc hấp thụ hết rồi, nên cả người vô cùng teo tóp, gầy yếu, ở trong tù nhìn thấy thì chính là loại người ở tầng thấp nhất, cho nên thường bị cho là bao cát để đánh, lại hay bị ức hiếp cũng là chuyện bình thường.
Mà khi đó, Diệp Đình đã sớm đứng vững gót chân ở nơi này, kiểu mà một ngày không cần làm gì cả, cũng sẽ có rất nhiều người bưng đồ đến dâng tặng, chỉ là có một lần nhìn thấy anh ta bị bắt nạt quá ác, nhìn không nỗi nữa nên mới lên tiếng ngăn lại.
Lại không nghĩ rằng chỉ ngăn cản một tiếng liền khiến cho cái vị hơn bốn mươi tuổi, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy kia lại bắt đầu dính lấy, hai người liền dần dần quen thuộc hơn, có thể nói cái app kia của anh ta phát triển thành dáng vẻ hiện tại, ảnh hưởng của lão Khâu cũng không thể xóa nhòa.
Đó là một buổi sáng, bọn họ vừa làm xong công việc nặng, đang trốn ở một góc thao trường để thông khí, hút thuốc thư giãn tâm tình, lão Khâu ranh mãnh cười nhìn anh cả nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng.
"Biết gì không? Tối hôm qua, lúc đi ngủ, cậu gọi cái tên Ninh Tiêu này 372 lần, nghe thấy thì hình như là một cô gái, sao nào, cô ấy là kẻ thù hay là người yêu của cậu? Một hồi thì lại nghiến răng nghiến lợi mà gọi, lát sau lại tình ý mềm mại, sau nữa lại tràn đầy cợt nhả, chậc chậc."
Nghe vậy, Diệp Đình liền quay đầu nhìn về phía lão Khâu gầy nhom bên cạnh, hơi hạ mi: " Là người yêu..."
"Tôi biết..."
"... Cũng là kẻ thù."
Không đợi lão Khâu lên tiếng trêu đùa, Diệp Đình liền bổ sung thêm.
Có thể là trong lúc nhất thời có ham muốn nói ra hết, đây là lần đầu tiên canh nói với người trong tù về các loại quá khứ của anh và Ninh Tiêu.
"Tôi phi, cô gái này cũng quá vong ơn phụ nghĩ rồi đi? Đã như vậy rồi, mà cậu vẫn còn nhớ tới cô ta à? Tôi nói cho cậu biết, sau khi ra ngoài cậu nên kinh doanh thật tốt cái công ty nhỏ phá sản của cậu đi, không được, lần sau chờ cái người anh em ngốc của cậu đến đây, tôi nhất định phải đưa cho cậu ta một bản phương hướng phát triển tỉ mỉ nhất, sau khi cậu ra ngoài liền trực tiếp tìm mười cô, tám cô người đẹp eo thon chân dài ngực to đến vả mặt cô ta bốp bốp mới được, hơn nữa, cho dù không có cái công ty nhỏ phá sản kia, chỉ bằng Diệp lão đại như cậu đây, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có hả, chúng ta không cần cô ta!"
Lão Khâu tức giận nói.
Nghe vậy, Diệp Đình hít một hơi thuốc, khẽ cười, lát sau mới mở miệng: "Cho dù người phụ nữ khác có xinh đẹp hơn, tốt hơn, lại ôn nhu như nước thì cũng đều không phải là cô ấy. Chỗ này của tôi..."
Anh chỉ vào vị trí trái tim của mình, lại cười nói: "Nơi này từ lâu đã bị cô ấy dùng lưỡi đao sắc bén nhất khắc đầy tên của mình lên rồi, nếu như mạnh mẽ khoét nó ra, chỉ tôi chỉ còn lại nửa cái mạng thoi thóp."
"Cậu... Thật là con mẹ nó không có tiền đồ..."
Lão Khâu hận rèn sắt không thành thép mà nói như vậy, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu tình hung tợn: " Vậy sau khi ra ngoài, trực tiếp kêu một đám anh em bắt cô ta đến rồi khóa lại, sau đó đến làm như không có chuyện gì mà đến cứu cô ta, sau này cô ta muốn cái gì thì cứ cho cái đó, tôi không tin là cô ta sẽ không sa vào..."
Nghe đến đó, Diệp Đình cười cười, lại híp mắt một cái: "Không, tôi chỉ muốn cô ấy cam tâm tình nguyện, tôi muốn cô ấy phải cam tâm tình nguyện, bất chấp hết tất cả mà yêu tôi, vĩnh viễn không rời xa tôi, trong mắt trong tim đều chỉ có một mình tôi, không cần bắt nhốt cô ấy, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện bị tôi giam cầm."
Lời nói khí phách này, cho đến bây giờ khi hồi tưởng lại, Diệp Đình vẫn có thể rõ ràng từng chữ.
Nghĩ vậy, Diệp Đình liền ném điếu thuốc đã tắt từ lâu vào ống thoát nước bên cạnh, nhấc chân đi về phía trước.
Thẳng đến khi cả người anh rời khỏi bóng cây ngọc lan, liền lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu thâm tình với Ninh Tiêu như một màn trước đó.
Mà lúc này, khi đi trên đường lớn rộng rãi, vẫn có thể nhìn ra được chân phải của người đàn ông có hơi khập khiễng.
Ừm, từ nửa năm trước khi ra tù, cái chân bị người ta đánh gãy của anh cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi, nhưng đối mặt Ninh Tiêu, anh làm sao có thể tốt được chứ!
Nếu Ninh Tiêu thấy anh như vậy, sợ rằng sẽ trực tiếp lớn tiếng mắng anh là đồ tâm cơ.
Vốn cho rằng cô đã đủ tâm cơ rồi, không ngờ Diệp Đình lại còn tâm cơ hơn, chỉ số thông minh cao như vậy toàn dùng để tính toán trên người cô.
Thật là có triển vọng nha!
Phải biết rằng trong cốt truyện, có thể là do Ninh Tiêu và Diệp Đình có mở đầu không hề tốt, nên mãi cho đến sau này khi Diệp Đình vì cản cho cô một phát súng mà chết, thì cô cũng không biết chân của anh vẫn luôn rất tốt!
Cũng thật tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, tại khách sạn Ngọc Lan cao cấp nhất ở trung tâm thành phố.
Một đám người mặc âu phục đen đã sớm có mặt ở tầng cao nhất của khách sạn sốt ruột buồn bực mà chờ đợi.
Chưa đến hai phút, người đàn ông vuốt tóc ngược ngồi bên phía tay phải, giơ cái đồng hồ Vacheron Constantin trên tay mình lên, không nhịn được mà chất vấn: "A Long, không phải đã hẹn là tám giờ rưỡi sao? Hiện tại đã sắp chín giờ năm mươi rồi, vì sao cậu ta còn chưa tới? Cậu có biết một tiếng đồng hồ này sẽ làm chậm trễ bao nhiêu việc của tôi, sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?"
Người này càng nói càng tức, trực tiếp đập mạnh lên bàn một cái.
"Chính là, A Long, Diệp lão đại cuối cùng là hẹn chúng ta mấy giờ vậy, tối nay cậu ta rốt cuộc có đến hay không? Không đến thì tôi cũng phải đi, đã là lúc nào rồi, mười giờ tôi còn có hẹn với người khác nữa."
"Tôi cũng có hẹn."
"Đúng vậy, A Long..."
Đám người này bảy miệng tám lời mà nói như vậy.
Nghe vậy, người đàn ông cao lớn được xưng là A Long liền nâng mí mắt lên, do dự mà nhìn đám người trên bàn.
Không thể không thừa nhận, người có tiền ngay cả khí chất cũng khác, mấy tên khốn kiếp này trước kia đến cả sách cũng không đọc nỗi, bây giờ từng người một đã bắt đầu lên mặt rồi, cũng không nhớ là ai đã đưa những con tốt xém chút nữa đã bị đẩy ra là bia đỡ đạn như bọn họ ra khỏi cái vũng lầy Thanh An Hội kia, thậm chí còn giúp bọn họ có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay.
Bọn họ biết cái gì gọi là kinh doanh sao?
Nếu không phải cứ cách một đoạn thời gian, Diệp lão đại ở trong tù sẽ đưa cho bọn họ phương hướng phát triển tối ưu nhất, thì chỉ bằng mấy người bọn họ, chỉ sợ rằng hiện tại chỉ có thể ăn không khí mà sống.
Đã từng có một đoạn thời gian, những người này to gan đến anh ta cũng không thể áp chế được, nhất định phải tự mình ổn định phương hướng phát triển của công ty, kết quả thì sao, kết quả chính là bọn họ đã lỗ mất năm tỷ, liền trong nháy mắt mà đàng hoàng lại.
Ha, bây giờ nghe tin Diệp lão đại đã ra ngoài, sợ anh tính sổ, cho nên một hai người liền đứng lên ra oai phủ đầu, nếu không, anh đã định là tám giờ rưỡi, ngoại trừ mấy người thành thật, thì mấy người còn lại cơ bản đều là hơn chín giờ mới đến.
Bọn họ đến rồi, mà Diệp lão đại còn chưa tới, nên mới ra oai phủ đầu trước, dẫn đến một đám người nháo lên đòi đi.
Nghe vậy, Lục Thành Long liền rũ mắt xuống: "Muốn đi thì cứ tự nhiên, tôi không cản."
Thấy anh ta không có ý muốn ngăn cản, làm cho một đám người nháo muốn đi liền lúng túng, đi cũng không được mà ở lại thì cũng không xong, cuối cùng người đàn ông vuốt tóc ngược mở miệng gây khó dễ đầu tiên đành phẫn nộ mà ngồi xuống.
"Không phải anh ta chỉ là một tên què vừa mới ra tù thôi sao? Còn sĩ diện như vậy..."
Ngay cả giọng nói cũng không thèm đè thấp, cứ như vậy mà mở miệng giễu cợt, giống như là tự tìm bậc thang cho mình.
Bên này, Lục Thành Long còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn hắn ta, thì một giây tiếp theo, cánh cửa lớn đóng chặt liền bị đẩy ra trước mặt một đám người, lộ ra nụ cười nhạt của Diệp Đình ở phía sau.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lập tức đứng lên, người đàn ông trước đó vẫn còn nói anh là tên què, sắc mặt liền trắng bệch.
Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Đình đang đứng ở cửa, trong đầu không ngừng mà nghĩ rốt cuộc anh có nghe thấy lời hắn ta nói hay không, khi nhìn đến Diệp Đình không dấu vết mà quét qua người mình một cái, liền toát mồ hôi lạnh.
Nghe thấy, anh nhất định đã nghe thấy rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi...
Phải biết rằng, lý do mà đám người bọn họ bắt đầu theo Diệp Đình sáng tạo app, là do lúc bọn họ sắp bị Thanh An Hội tống vào tù, anh đã mở miệng cứu giúp bọn họ.
Bọn họ khi đó cũng không biết Diệp Đình từ đâu xuất hiện, chỉ biết anh là một tay chơi mật mã máy tính rất xuất sắc, dường đã kiếm được không ít tiền cho lão đại của Thanh An, sau này có thể là do lão đại của Thanh An Hội không muốn để cho tay anh quá sạch sẽ, nên trực tiếp lôi kéo anh vào hội, mỗi lần họp đều đưa anh theo thì thôi đi, còn tặng anh không ít thứ đáng giá.
Anh căn bản không giống những tên tay chân như bọn họ, tự mình ra tay, chỉ cần mỗi ngày ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, giống như hội họp, bấm thẻ sau đó liền đi về.
Sau khi cứu bọn họ về, liền bắt đầu mang theo mấy tên tay mơ máy tính như bọn họ mà bắt đầu làm cái app gì đó, cũng từ khi đó, mối quan hệ của anh với đám người cao tầng của Thanh An Hội liền biến xấu đi, thậm chí đối phương còn đem cô bạn gái nhỏ đang học ở Đại học Bắc Kinh ra uy hiếp anh.
Hắn ta biết, sau khi Diệp Đình thỏa hiệp vài lần, đã đồng thời đưa mình cùng đám người cao tầng này vào tù.
Kết quả cuối cùng chính là, mấy người cao tầng này không hẹn mà cùng bị xử bắn, chỉ có một mình anh bị xử bảy năm tù, nhưng vì có biểu hiện tốt nên được ra sớm.
Người như vậy...
Hắn ta cũng chỉ dám nói cho đã cái miệng, làm sao dám cùng anh cứng đối cứng, quan trọng nhất là, mấy chuyện xấu của bọn họ còn bị anh nắm được kia kìa.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà mấy năm qua, ngoại trừ lén lút làm chuyện mờ ám, bọn họ đều không dám phản bội lại anh.
Thấy mình vừa vào cửa, đám người trước đó còn nhốn nháo không ngừng liền sợ rồi, thậm chí một người hai người còn bắt đầu tiến lên kính rượu anh.
Diệp Đình thoáng chốc liền cảm thấy không thú vị.
Anh cũng chịu đựng mấy tên phế vật này đủ lâu rồi, ngược lại, chờ mấy tháng sau lão Khâu được ra ngoài rồi, thì ngoại trừ mấy người A Long bọn họ, những người còn lại đến từ đâu thì nên cút về đó lại thôi.
Nghĩ như vậy, Diệp Đình rất nhanh đã ứng phó xong với đám người này, sau đó liền trực tiếp trở về biệt thự mà A Long đã sắp xếp cho anh.
Vừa vào biệt thự, anh đã đem điện thoại trong túi cắm vào trong máy tính của mình, ngón tay khẽ di chuyển.
Một tấm bản đồ vệ tinh màu xanh của Kinh Thị liền xuất hiện trên màn hình máy tính trước mặt, mà bên phải của bản đồ có một cái chấm tròn màu đỏ nhấp nháy.
Ừm, đó chính là vị trí biệt thự của Ninh Tiêu ở Ngự Cảnh Loan.
Đúng vậy, cái dây chuyền Tiểu Hải Đồn mà anh tặng cho cô trước kia cũng đã bị động tay chân một chút, chỉ cần cô vẫn luôn đeo theo bên người, thì mặc kệ cô đi đến chỗ nào, anh đều có thể biết vị trí của cô đầu tiên.
Diệp Đình đưa tay chạm vào điểm đỏ trên màn hình, ngón tay lại động lần nữa, rất nhanh, liền nhìn thấy hình ảnh các gian phòng trong biệt thự của Ninh Tiêu ở Ngự Cảnh Loan, kể cả phòng ngủ của cô, đây cũng là do sau khi Ninh Tiêu rời đi, anh ở lại nhà cô động tay động chân một chút.
Diệp Đình di con chuột xuống, liền phóng to hình ảnh phòng ngủ lên, nhìn thấy Ninh Tiêu đã ở trên giường ngủ say từ sớm.
Nhìn gương mặt quen đến không thể quen hơn nữa của cô, Diệp Đình dựa ra sau một chút, cong khóe môi lên.
"Ngủ ngon, cô gái anh yêu nhất."
Trong mờ tối, anh trầm thấp mà nói như vậy.
Vừa mới đi ra khỏi tầm mắt của Ninh Tiêu, thân ảnh của anh đã hoàn toàn biến mất ở dưới gốc cây ngọc lan tại cổng vào khu biệt thự Ngự Cảnh Loan, Diệp Đình lập tức từ trong túi áo lấy ra một cái hộp mà anh mang từ trong tù ra, phía trên còn in chữ Diêm của Trại giam Tang Tháp Sơn, anh rút một cây ra, quẹt một cái, ánh lửa không chỉ thắp sáng điếu thuốc trên môi anh, mà còn làm nổi bật lên nụ cười nhạt tà ác trên mặt anh.
Ngọn lửa dần tàn, người đàn ông hít một hơi thật dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một làn khói, trong chớp mắt khuôn mặt của anh liền trở nên mơ hồ.
Cũng không biết là do đêm quá yên tĩnh, hay điếu thuốc chính là một vật có thể khiến người ta dễ dàng nhớ lại những chuyện đã qua.
Anh vô thức mà hồi tưởng lại, đoạn nói chuyện giữa mình với lão Khâu khi còn ở trong tù.
Lão Khâu là bạn cùng phòng trong tù của anh, nghe nói ở bên ngoài, anh ta chính là giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài, cực kỳ nhạy bén trong lĩnh vực đầu tư và tài chính, công ty khoa học kỹ thuật điện tử kia của anh ta được phát triển từ một cái app, tất cả các kế hoạch phát triển mà anh ta nói với cấp dưới, trên cơ bản đều do anh ta chỉ điểm.
Nguyên nhân chủ yếu là do khi anh ta mới vào tù, có thể là bởi vì dinh dưỡng của cả cơ thể đều bị đầu óc hấp thụ hết rồi, nên cả người vô cùng teo tóp, gầy yếu, ở trong tù nhìn thấy thì chính là loại người ở tầng thấp nhất, cho nên thường bị cho là bao cát để đánh, lại hay bị ức hiếp cũng là chuyện bình thường.
Mà khi đó, Diệp Đình đã sớm đứng vững gót chân ở nơi này, kiểu mà một ngày không cần làm gì cả, cũng sẽ có rất nhiều người bưng đồ đến dâng tặng, chỉ là có một lần nhìn thấy anh ta bị bắt nạt quá ác, nhìn không nỗi nữa nên mới lên tiếng ngăn lại.
Lại không nghĩ rằng chỉ ngăn cản một tiếng liền khiến cho cái vị hơn bốn mươi tuổi, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy kia lại bắt đầu dính lấy, hai người liền dần dần quen thuộc hơn, có thể nói cái app kia của anh ta phát triển thành dáng vẻ hiện tại, ảnh hưởng của lão Khâu cũng không thể xóa nhòa.
Đó là một buổi sáng, bọn họ vừa làm xong công việc nặng, đang trốn ở một góc thao trường để thông khí, hút thuốc thư giãn tâm tình, lão Khâu ranh mãnh cười nhìn anh cả nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng.
"Biết gì không? Tối hôm qua, lúc đi ngủ, cậu gọi cái tên Ninh Tiêu này 372 lần, nghe thấy thì hình như là một cô gái, sao nào, cô ấy là kẻ thù hay là người yêu của cậu? Một hồi thì lại nghiến răng nghiến lợi mà gọi, lát sau lại tình ý mềm mại, sau nữa lại tràn đầy cợt nhả, chậc chậc."
Nghe vậy, Diệp Đình liền quay đầu nhìn về phía lão Khâu gầy nhom bên cạnh, hơi hạ mi: " Là người yêu..."
"Tôi biết..."
"... Cũng là kẻ thù."
Không đợi lão Khâu lên tiếng trêu đùa, Diệp Đình liền bổ sung thêm.
Có thể là trong lúc nhất thời có ham muốn nói ra hết, đây là lần đầu tiên canh nói với người trong tù về các loại quá khứ của anh và Ninh Tiêu.
"Tôi phi, cô gái này cũng quá vong ơn phụ nghĩ rồi đi? Đã như vậy rồi, mà cậu vẫn còn nhớ tới cô ta à? Tôi nói cho cậu biết, sau khi ra ngoài cậu nên kinh doanh thật tốt cái công ty nhỏ phá sản của cậu đi, không được, lần sau chờ cái người anh em ngốc của cậu đến đây, tôi nhất định phải đưa cho cậu ta một bản phương hướng phát triển tỉ mỉ nhất, sau khi cậu ra ngoài liền trực tiếp tìm mười cô, tám cô người đẹp eo thon chân dài ngực to đến vả mặt cô ta bốp bốp mới được, hơn nữa, cho dù không có cái công ty nhỏ phá sản kia, chỉ bằng Diệp lão đại như cậu đây, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có hả, chúng ta không cần cô ta!"
Lão Khâu tức giận nói.
Nghe vậy, Diệp Đình hít một hơi thuốc, khẽ cười, lát sau mới mở miệng: "Cho dù người phụ nữ khác có xinh đẹp hơn, tốt hơn, lại ôn nhu như nước thì cũng đều không phải là cô ấy. Chỗ này của tôi..."
Anh chỉ vào vị trí trái tim của mình, lại cười nói: "Nơi này từ lâu đã bị cô ấy dùng lưỡi đao sắc bén nhất khắc đầy tên của mình lên rồi, nếu như mạnh mẽ khoét nó ra, chỉ tôi chỉ còn lại nửa cái mạng thoi thóp."
"Cậu... Thật là con mẹ nó không có tiền đồ..."
Lão Khâu hận rèn sắt không thành thép mà nói như vậy, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu tình hung tợn: " Vậy sau khi ra ngoài, trực tiếp kêu một đám anh em bắt cô ta đến rồi khóa lại, sau đó đến làm như không có chuyện gì mà đến cứu cô ta, sau này cô ta muốn cái gì thì cứ cho cái đó, tôi không tin là cô ta sẽ không sa vào..."
Nghe đến đó, Diệp Đình cười cười, lại híp mắt một cái: "Không, tôi chỉ muốn cô ấy cam tâm tình nguyện, tôi muốn cô ấy phải cam tâm tình nguyện, bất chấp hết tất cả mà yêu tôi, vĩnh viễn không rời xa tôi, trong mắt trong tim đều chỉ có một mình tôi, không cần bắt nhốt cô ấy, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện bị tôi giam cầm."
Lời nói khí phách này, cho đến bây giờ khi hồi tưởng lại, Diệp Đình vẫn có thể rõ ràng từng chữ.
Nghĩ vậy, Diệp Đình liền ném điếu thuốc đã tắt từ lâu vào ống thoát nước bên cạnh, nhấc chân đi về phía trước.
Thẳng đến khi cả người anh rời khỏi bóng cây ngọc lan, liền lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu thâm tình với Ninh Tiêu như một màn trước đó.
Mà lúc này, khi đi trên đường lớn rộng rãi, vẫn có thể nhìn ra được chân phải của người đàn ông có hơi khập khiễng.
Ừm, từ nửa năm trước khi ra tù, cái chân bị người ta đánh gãy của anh cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi, nhưng đối mặt Ninh Tiêu, anh làm sao có thể tốt được chứ!
Nếu Ninh Tiêu thấy anh như vậy, sợ rằng sẽ trực tiếp lớn tiếng mắng anh là đồ tâm cơ.
Vốn cho rằng cô đã đủ tâm cơ rồi, không ngờ Diệp Đình lại còn tâm cơ hơn, chỉ số thông minh cao như vậy toàn dùng để tính toán trên người cô.
Thật là có triển vọng nha!
Phải biết rằng trong cốt truyện, có thể là do Ninh Tiêu và Diệp Đình có mở đầu không hề tốt, nên mãi cho đến sau này khi Diệp Đình vì cản cho cô một phát súng mà chết, thì cô cũng không biết chân của anh vẫn luôn rất tốt!
Cũng thật tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, tại khách sạn Ngọc Lan cao cấp nhất ở trung tâm thành phố.
Một đám người mặc âu phục đen đã sớm có mặt ở tầng cao nhất của khách sạn sốt ruột buồn bực mà chờ đợi.
Chưa đến hai phút, người đàn ông vuốt tóc ngược ngồi bên phía tay phải, giơ cái đồng hồ Vacheron Constantin trên tay mình lên, không nhịn được mà chất vấn: "A Long, không phải đã hẹn là tám giờ rưỡi sao? Hiện tại đã sắp chín giờ năm mươi rồi, vì sao cậu ta còn chưa tới? Cậu có biết một tiếng đồng hồ này sẽ làm chậm trễ bao nhiêu việc của tôi, sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?"
Người này càng nói càng tức, trực tiếp đập mạnh lên bàn một cái.
"Chính là, A Long, Diệp lão đại cuối cùng là hẹn chúng ta mấy giờ vậy, tối nay cậu ta rốt cuộc có đến hay không? Không đến thì tôi cũng phải đi, đã là lúc nào rồi, mười giờ tôi còn có hẹn với người khác nữa."
"Tôi cũng có hẹn."
"Đúng vậy, A Long..."
Đám người này bảy miệng tám lời mà nói như vậy.
Nghe vậy, người đàn ông cao lớn được xưng là A Long liền nâng mí mắt lên, do dự mà nhìn đám người trên bàn.
Không thể không thừa nhận, người có tiền ngay cả khí chất cũng khác, mấy tên khốn kiếp này trước kia đến cả sách cũng không đọc nỗi, bây giờ từng người một đã bắt đầu lên mặt rồi, cũng không nhớ là ai đã đưa những con tốt xém chút nữa đã bị đẩy ra là bia đỡ đạn như bọn họ ra khỏi cái vũng lầy Thanh An Hội kia, thậm chí còn giúp bọn họ có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay.
Bọn họ biết cái gì gọi là kinh doanh sao?
Nếu không phải cứ cách một đoạn thời gian, Diệp lão đại ở trong tù sẽ đưa cho bọn họ phương hướng phát triển tối ưu nhất, thì chỉ bằng mấy người bọn họ, chỉ sợ rằng hiện tại chỉ có thể ăn không khí mà sống.
Đã từng có một đoạn thời gian, những người này to gan đến anh ta cũng không thể áp chế được, nhất định phải tự mình ổn định phương hướng phát triển của công ty, kết quả thì sao, kết quả chính là bọn họ đã lỗ mất năm tỷ, liền trong nháy mắt mà đàng hoàng lại.
Ha, bây giờ nghe tin Diệp lão đại đã ra ngoài, sợ anh tính sổ, cho nên một hai người liền đứng lên ra oai phủ đầu, nếu không, anh đã định là tám giờ rưỡi, ngoại trừ mấy người thành thật, thì mấy người còn lại cơ bản đều là hơn chín giờ mới đến.
Bọn họ đến rồi, mà Diệp lão đại còn chưa tới, nên mới ra oai phủ đầu trước, dẫn đến một đám người nháo lên đòi đi.
Nghe vậy, Lục Thành Long liền rũ mắt xuống: "Muốn đi thì cứ tự nhiên, tôi không cản."
Thấy anh ta không có ý muốn ngăn cản, làm cho một đám người nháo muốn đi liền lúng túng, đi cũng không được mà ở lại thì cũng không xong, cuối cùng người đàn ông vuốt tóc ngược mở miệng gây khó dễ đầu tiên đành phẫn nộ mà ngồi xuống.
"Không phải anh ta chỉ là một tên què vừa mới ra tù thôi sao? Còn sĩ diện như vậy..."
Ngay cả giọng nói cũng không thèm đè thấp, cứ như vậy mà mở miệng giễu cợt, giống như là tự tìm bậc thang cho mình.
Bên này, Lục Thành Long còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn hắn ta, thì một giây tiếp theo, cánh cửa lớn đóng chặt liền bị đẩy ra trước mặt một đám người, lộ ra nụ cười nhạt của Diệp Đình ở phía sau.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lập tức đứng lên, người đàn ông trước đó vẫn còn nói anh là tên què, sắc mặt liền trắng bệch.
Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Đình đang đứng ở cửa, trong đầu không ngừng mà nghĩ rốt cuộc anh có nghe thấy lời hắn ta nói hay không, khi nhìn đến Diệp Đình không dấu vết mà quét qua người mình một cái, liền toát mồ hôi lạnh.
Nghe thấy, anh nhất định đã nghe thấy rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi...
Phải biết rằng, lý do mà đám người bọn họ bắt đầu theo Diệp Đình sáng tạo app, là do lúc bọn họ sắp bị Thanh An Hội tống vào tù, anh đã mở miệng cứu giúp bọn họ.
Bọn họ khi đó cũng không biết Diệp Đình từ đâu xuất hiện, chỉ biết anh là một tay chơi mật mã máy tính rất xuất sắc, dường đã kiếm được không ít tiền cho lão đại của Thanh An, sau này có thể là do lão đại của Thanh An Hội không muốn để cho tay anh quá sạch sẽ, nên trực tiếp lôi kéo anh vào hội, mỗi lần họp đều đưa anh theo thì thôi đi, còn tặng anh không ít thứ đáng giá.
Anh căn bản không giống những tên tay chân như bọn họ, tự mình ra tay, chỉ cần mỗi ngày ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, giống như hội họp, bấm thẻ sau đó liền đi về.
Sau khi cứu bọn họ về, liền bắt đầu mang theo mấy tên tay mơ máy tính như bọn họ mà bắt đầu làm cái app gì đó, cũng từ khi đó, mối quan hệ của anh với đám người cao tầng của Thanh An Hội liền biến xấu đi, thậm chí đối phương còn đem cô bạn gái nhỏ đang học ở Đại học Bắc Kinh ra uy hiếp anh.
Hắn ta biết, sau khi Diệp Đình thỏa hiệp vài lần, đã đồng thời đưa mình cùng đám người cao tầng này vào tù.
Kết quả cuối cùng chính là, mấy người cao tầng này không hẹn mà cùng bị xử bắn, chỉ có một mình anh bị xử bảy năm tù, nhưng vì có biểu hiện tốt nên được ra sớm.
Người như vậy...
Hắn ta cũng chỉ dám nói cho đã cái miệng, làm sao dám cùng anh cứng đối cứng, quan trọng nhất là, mấy chuyện xấu của bọn họ còn bị anh nắm được kia kìa.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà mấy năm qua, ngoại trừ lén lút làm chuyện mờ ám, bọn họ đều không dám phản bội lại anh.
Thấy mình vừa vào cửa, đám người trước đó còn nhốn nháo không ngừng liền sợ rồi, thậm chí một người hai người còn bắt đầu tiến lên kính rượu anh.
Diệp Đình thoáng chốc liền cảm thấy không thú vị.
Anh cũng chịu đựng mấy tên phế vật này đủ lâu rồi, ngược lại, chờ mấy tháng sau lão Khâu được ra ngoài rồi, thì ngoại trừ mấy người A Long bọn họ, những người còn lại đến từ đâu thì nên cút về đó lại thôi.
Nghĩ như vậy, Diệp Đình rất nhanh đã ứng phó xong với đám người này, sau đó liền trực tiếp trở về biệt thự mà A Long đã sắp xếp cho anh.
Vừa vào biệt thự, anh đã đem điện thoại trong túi cắm vào trong máy tính của mình, ngón tay khẽ di chuyển.
Một tấm bản đồ vệ tinh màu xanh của Kinh Thị liền xuất hiện trên màn hình máy tính trước mặt, mà bên phải của bản đồ có một cái chấm tròn màu đỏ nhấp nháy.
Ừm, đó chính là vị trí biệt thự của Ninh Tiêu ở Ngự Cảnh Loan.
Đúng vậy, cái dây chuyền Tiểu Hải Đồn mà anh tặng cho cô trước kia cũng đã bị động tay chân một chút, chỉ cần cô vẫn luôn đeo theo bên người, thì mặc kệ cô đi đến chỗ nào, anh đều có thể biết vị trí của cô đầu tiên.
Diệp Đình đưa tay chạm vào điểm đỏ trên màn hình, ngón tay lại động lần nữa, rất nhanh, liền nhìn thấy hình ảnh các gian phòng trong biệt thự của Ninh Tiêu ở Ngự Cảnh Loan, kể cả phòng ngủ của cô, đây cũng là do sau khi Ninh Tiêu rời đi, anh ở lại nhà cô động tay động chân một chút.
Diệp Đình di con chuột xuống, liền phóng to hình ảnh phòng ngủ lên, nhìn thấy Ninh Tiêu đã ở trên giường ngủ say từ sớm.
Nhìn gương mặt quen đến không thể quen hơn nữa của cô, Diệp Đình dựa ra sau một chút, cong khóe môi lên.
"Ngủ ngon, cô gái anh yêu nhất."
Trong mờ tối, anh trầm thấp mà nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.