Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng
Chương 37:
S
16/04/2024
Nhưng ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa. Các hiệp sĩ lại trông thấy Morres đang đi bộ quanh phòng tập vào cùng một thời điểm.
“Ư! Hức! Khụ! Hừ!”
[Ê, thôi, ngươi hụt hơi rồi. Mới đi được bao nhiêu vòng mà đã như sắp chết vậy chứ?]
‘Cái thể lực rác rưởi này…’
Seong-jin cau mày trong lúc thở hổn hển khó coi.
Ban đầu, cậu định tập luyện nhẹ nhàng trong vài ngày để có đủ cơ nâng đỡ cho khung xương, rồi bắt đầu nghiêm túc tập thể hình cường độ mạnh sau khi giảm được vài cân, nhưng mà…
‘Nhưng mà cái này chẳng phải đã là tập bằng hết công lực rồi sao?’
Chỉ mới đi bộ vài vòng quanh phòng tập nhưng phổi cậu như muốn vỡ tung, tim thì đập bình bịch như điên. Mồ hôi vã ra như mưa khắp cơ thể.
Cứ thế này thì bao giờ mới đủ sức chịu đựng và bao giờ mới học được aura? Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy bực bội.
Bỗng dưng, cậu thấy cái đám hiệp sĩ đang thì thầm trong góc phòng với bản mặt bất bình kia rất đỗi khó chịu, mồ hôi từ tóc chảy xuống làm mắt cậu cay xè.
Khi cậu đang dụi mắt trong bức bối thì một chiếc khăn khô bỗng xuất hiện trước mặt.
Cậu ngơ ngác nhận lấy và ngước mắt lên nhìn ông lão dáng vẻ hiền hậu đang mỉm cười với mình.
‘Ai vậy…?’
Ông lão đứng đó cùng với vài tùy tùng. Nhìn vào mái tóc bạc ấy thì ông dường như đã có tuổi, nhưng lưng eo vẫn thẳng tắp và bộ trang phục gọn gàng cài không sót một chiếc cúc nào.
Bắt gặp ánh mắt của Seong-jin, ông lão lùi một bước, nâng tay phải lên trước ngực và cúi đầu cung kính.
“Tham kiến Hoàng tử điện hạ.”
Một tư thế lễ nghi kiểu cũ trông như từ sách vẽ mà ra. Những tùy tùng đi theo ông cũng đồng loạt cúi đầu.
Seong-jin không biết phải phản ứng lại như nào nên chỉ ngơ ngác nhìn, thế rồi ông lão tỏ ra có chút bối rối.
“Ừm… Nghe nói rằng người đã bị mất ký ức sau cơn sốt, thế mà bề tôi này lại không đến thăm. Mong người thứ tội cho thần, thưa điện hạ.”
Ông giữ một thái độ vô cùng lễ phép với hoàng tử. Là kiểu người mang phong thái lịch sự in sâu vào cơ thể mình.
“Ư! Hức! Khụ! Hừ!”
[Ê, thôi, ngươi hụt hơi rồi. Mới đi được bao nhiêu vòng mà đã như sắp chết vậy chứ?]
‘Cái thể lực rác rưởi này…’
Seong-jin cau mày trong lúc thở hổn hển khó coi.
Ban đầu, cậu định tập luyện nhẹ nhàng trong vài ngày để có đủ cơ nâng đỡ cho khung xương, rồi bắt đầu nghiêm túc tập thể hình cường độ mạnh sau khi giảm được vài cân, nhưng mà…
‘Nhưng mà cái này chẳng phải đã là tập bằng hết công lực rồi sao?’
Chỉ mới đi bộ vài vòng quanh phòng tập nhưng phổi cậu như muốn vỡ tung, tim thì đập bình bịch như điên. Mồ hôi vã ra như mưa khắp cơ thể.
Cứ thế này thì bao giờ mới đủ sức chịu đựng và bao giờ mới học được aura? Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy bực bội.
Bỗng dưng, cậu thấy cái đám hiệp sĩ đang thì thầm trong góc phòng với bản mặt bất bình kia rất đỗi khó chịu, mồ hôi từ tóc chảy xuống làm mắt cậu cay xè.
Khi cậu đang dụi mắt trong bức bối thì một chiếc khăn khô bỗng xuất hiện trước mặt.
Cậu ngơ ngác nhận lấy và ngước mắt lên nhìn ông lão dáng vẻ hiền hậu đang mỉm cười với mình.
‘Ai vậy…?’
Ông lão đứng đó cùng với vài tùy tùng. Nhìn vào mái tóc bạc ấy thì ông dường như đã có tuổi, nhưng lưng eo vẫn thẳng tắp và bộ trang phục gọn gàng cài không sót một chiếc cúc nào.
Bắt gặp ánh mắt của Seong-jin, ông lão lùi một bước, nâng tay phải lên trước ngực và cúi đầu cung kính.
“Tham kiến Hoàng tử điện hạ.”
Một tư thế lễ nghi kiểu cũ trông như từ sách vẽ mà ra. Những tùy tùng đi theo ông cũng đồng loạt cúi đầu.
Seong-jin không biết phải phản ứng lại như nào nên chỉ ngơ ngác nhìn, thế rồi ông lão tỏ ra có chút bối rối.
“Ừm… Nghe nói rằng người đã bị mất ký ức sau cơn sốt, thế mà bề tôi này lại không đến thăm. Mong người thứ tội cho thần, thưa điện hạ.”
Ông giữ một thái độ vô cùng lễ phép với hoàng tử. Là kiểu người mang phong thái lịch sự in sâu vào cơ thể mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.