Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng
Chương 40:
S
16/04/2024
May là dường như câu trả lời của Seong-jin vừa ý Chánh thị thần.
“Thấy Hoàng tử đĩnh đạc như vậy, hẳn bệ hạ sẽ rất hài lòng. Thần sẽ sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo không xảy ra sơ suất nào trong buổi tiếp kiến này! Vậy thôi, thần sẽ sớm gửi người đến Cung điện Ngọc Trai thông báo, mong điện hạ bảo trọng.”
Louis một lần nữa nghiêm trang tỏ lòng cung kính và rời phòng tập với vẻ mặt bình thản.
Nhưng trong đôi mắt sắc bén được tôi luyện qua bao năm trên chiến trường của Seong-jin, cậu không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng Chánh thị thần cứ giật giật muốn nhếch lên dù đã cố kiềm chế.
‘Sao ông ấy vui như vậy? Ta đã làm cái quái gì đâu…’
Càng thấy nhiều, cậu càng nhận ra Morres trước kia ngang tàng đến mức độ nào.
Seong-jin đứng đó một hồi nhìn đoàn của Chánh thị thần đang lẹ làng rời đi, rồi khẽ thở dài và quay trở lại.
Vì đột ngột có khách đến thăm nên giờ giải lao kéo dài hơn dự kiến.
Seong-jin sốc lại tinh thần và bắt đầu đi quanh sân tập lần nữa. Cậu phải đi nhiều hơn ít nhất vài vòng so với ngày hôm qua thì mới tự tin khẳng định rằng đã có tiến triển được.
Đương nhiên, quyết tâm đó đổ sông đổ bể vì còn chưa được nửa vòng thì cậu đã hết hơi.
Tưởng hoàng tử sẽ sớm đi về nhưng lại thấy cậu ta bắt đầu chạy, những hiệp sĩ vừa túm năm tụm ba trong góc sân mà xem Chánh thị thần lúc này tỏ vẻ không vui thấy rõ.
Có người tỏ ra khó chịu rồi rời sân tập, mấy người khác thì ngồi xuống giả vờ bảo dưỡng trang bị, song thỉnh thoảng lại gửi tới Seong-jin vài ánh nhìn bất kính.
Cho đến nay, Seong-jin đã lờ hẳn đi cái thái độ xấc xược của họ, nhưng cứ bị thù địch dai dẳng dần dần cũng làm cậu bắt đầu thấy bực.
Dù thấy rất phiền nhưng lúc nào đó cậu phải dạy dỗ cho họ một trận mới được.
“Hừ, Hừ.”
Cậu đã đi vòng quanh sân tập như thế được bao lâu rồi nhỉ?
Vừa chuếnh choáng đi, Seong-jin vừa ho lên húng hắng vì hụt hơi. Cậu loạng choạng bước thêm vài bước rồi ngã gục xuống sàn.
“Khụ! Khụ! Hừ, hừ, hừ! Hức!”
“Thấy Hoàng tử đĩnh đạc như vậy, hẳn bệ hạ sẽ rất hài lòng. Thần sẽ sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo không xảy ra sơ suất nào trong buổi tiếp kiến này! Vậy thôi, thần sẽ sớm gửi người đến Cung điện Ngọc Trai thông báo, mong điện hạ bảo trọng.”
Louis một lần nữa nghiêm trang tỏ lòng cung kính và rời phòng tập với vẻ mặt bình thản.
Nhưng trong đôi mắt sắc bén được tôi luyện qua bao năm trên chiến trường của Seong-jin, cậu không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng Chánh thị thần cứ giật giật muốn nhếch lên dù đã cố kiềm chế.
‘Sao ông ấy vui như vậy? Ta đã làm cái quái gì đâu…’
Càng thấy nhiều, cậu càng nhận ra Morres trước kia ngang tàng đến mức độ nào.
Seong-jin đứng đó một hồi nhìn đoàn của Chánh thị thần đang lẹ làng rời đi, rồi khẽ thở dài và quay trở lại.
Vì đột ngột có khách đến thăm nên giờ giải lao kéo dài hơn dự kiến.
Seong-jin sốc lại tinh thần và bắt đầu đi quanh sân tập lần nữa. Cậu phải đi nhiều hơn ít nhất vài vòng so với ngày hôm qua thì mới tự tin khẳng định rằng đã có tiến triển được.
Đương nhiên, quyết tâm đó đổ sông đổ bể vì còn chưa được nửa vòng thì cậu đã hết hơi.
Tưởng hoàng tử sẽ sớm đi về nhưng lại thấy cậu ta bắt đầu chạy, những hiệp sĩ vừa túm năm tụm ba trong góc sân mà xem Chánh thị thần lúc này tỏ vẻ không vui thấy rõ.
Có người tỏ ra khó chịu rồi rời sân tập, mấy người khác thì ngồi xuống giả vờ bảo dưỡng trang bị, song thỉnh thoảng lại gửi tới Seong-jin vài ánh nhìn bất kính.
Cho đến nay, Seong-jin đã lờ hẳn đi cái thái độ xấc xược của họ, nhưng cứ bị thù địch dai dẳng dần dần cũng làm cậu bắt đầu thấy bực.
Dù thấy rất phiền nhưng lúc nào đó cậu phải dạy dỗ cho họ một trận mới được.
“Hừ, Hừ.”
Cậu đã đi vòng quanh sân tập như thế được bao lâu rồi nhỉ?
Vừa chuếnh choáng đi, Seong-jin vừa ho lên húng hắng vì hụt hơi. Cậu loạng choạng bước thêm vài bước rồi ngã gục xuống sàn.
“Khụ! Khụ! Hừ, hừ, hừ! Hức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.