Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng
Chương 8:
S
16/04/2024
Đó là, người mở mắt trong cơ thể đang hấp hối vì sốt cao của Morres, là một người đàn ông đến từ Trái Đất tên Lee Seong-jin.
***
Từ thuở ấu thơ, Lee Seong-jin đã là một đứa trẻ cứng đầu đến lạ lùng.
Vì sự bướng bỉnh muốn mọi việc đều phải làm tới cùng, đến nơi đến chốn, nên từ khi còn bé, cha mẹ cậu đã phải trải qua những ngày tháng nuôi con vô cùng gian nan vất vả dù rằng cậu chỉ là con một.
“Nó giống ai mà lại cứng đầu đến thế cơ chứ?”
Thấy con trai lên bốn tuổi vẫn còn ngoan cố ngậm ti giả, mẹ Seong-jin đã phải bật khóc vì lo lắng cho hàm răng của cậu.
May mắn là răng sữa của cậu bé vẫn mọc đều và đẹp.
Đến tuổi đi nhà trẻ, vào cái tuổi mà họ nghĩ niềm hứng thú với cái ti giả cuối cùng cũng nhạt đi, thì cậu bé lại bắt đầu ngoan cố không muốn về nhà sau giờ học.
Không một lời nào có thể dỗ dành được cậu dù là có hứa cho đồ ăn vặt ở nhà hay được xem Pororo.
Người mẹ chỉ biết cười ngượng nghịu trước ánh mắt của giáo viên nhà trẻ nghi ngờ rằng họ bạo hành trẻ em vì cậu bé cứ nhất quyết không chịu về.
Kết cục là hai vị phụ huynh phải thay nhau hàng ngày cõng đứa bé đi vòng quanh sân chơi cho đến khi nó buồn ngủ rồi về nhà vào tối muộn.
Khi con trai vào tiểu học và trưởng thành hơn một chút, cha mẹ cậu mới được thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì họ nghĩ rằng cậu bé đã ở cái tuổi có thể đối thoại.
Cho đến một ngày cậu trở về nhà với hộp màu sáp vừa cuỗm được của bạn cùng lớp, khiến cho giáo viên chủ nhiệm phải gọi điện đến nhà vào ngày hôm sau.
Bình yên chỉ ngắn ngủi vậy thôi.
“Cậu ta lấy màu của con rồi làm vỡ hết. Nên đổi lại con lấy của cậu ta.”
“Seong-jin à. Hyung-cheol cũng đã xin lỗi rồi mà. Cưỡng đoạt đồ của bạn như thế là sai.”
Đứa trẻ nheo mắt lại.
“Cứ xin lỗi là xong ư? Còn màu của con thì phải tính sao?”
“Thì mẹ mua cái khác cho con.”
“Nhưng là lỗi của Hyung-cheol cơ mà, sao mẹ lại phải mua cho con? Ai làm người nấy chịu chứ.”
***
Từ thuở ấu thơ, Lee Seong-jin đã là một đứa trẻ cứng đầu đến lạ lùng.
Vì sự bướng bỉnh muốn mọi việc đều phải làm tới cùng, đến nơi đến chốn, nên từ khi còn bé, cha mẹ cậu đã phải trải qua những ngày tháng nuôi con vô cùng gian nan vất vả dù rằng cậu chỉ là con một.
“Nó giống ai mà lại cứng đầu đến thế cơ chứ?”
Thấy con trai lên bốn tuổi vẫn còn ngoan cố ngậm ti giả, mẹ Seong-jin đã phải bật khóc vì lo lắng cho hàm răng của cậu.
May mắn là răng sữa của cậu bé vẫn mọc đều và đẹp.
Đến tuổi đi nhà trẻ, vào cái tuổi mà họ nghĩ niềm hứng thú với cái ti giả cuối cùng cũng nhạt đi, thì cậu bé lại bắt đầu ngoan cố không muốn về nhà sau giờ học.
Không một lời nào có thể dỗ dành được cậu dù là có hứa cho đồ ăn vặt ở nhà hay được xem Pororo.
Người mẹ chỉ biết cười ngượng nghịu trước ánh mắt của giáo viên nhà trẻ nghi ngờ rằng họ bạo hành trẻ em vì cậu bé cứ nhất quyết không chịu về.
Kết cục là hai vị phụ huynh phải thay nhau hàng ngày cõng đứa bé đi vòng quanh sân chơi cho đến khi nó buồn ngủ rồi về nhà vào tối muộn.
Khi con trai vào tiểu học và trưởng thành hơn một chút, cha mẹ cậu mới được thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì họ nghĩ rằng cậu bé đã ở cái tuổi có thể đối thoại.
Cho đến một ngày cậu trở về nhà với hộp màu sáp vừa cuỗm được của bạn cùng lớp, khiến cho giáo viên chủ nhiệm phải gọi điện đến nhà vào ngày hôm sau.
Bình yên chỉ ngắn ngủi vậy thôi.
“Cậu ta lấy màu của con rồi làm vỡ hết. Nên đổi lại con lấy của cậu ta.”
“Seong-jin à. Hyung-cheol cũng đã xin lỗi rồi mà. Cưỡng đoạt đồ của bạn như thế là sai.”
Đứa trẻ nheo mắt lại.
“Cứ xin lỗi là xong ư? Còn màu của con thì phải tính sao?”
“Thì mẹ mua cái khác cho con.”
“Nhưng là lỗi của Hyung-cheol cơ mà, sao mẹ lại phải mua cho con? Ai làm người nấy chịu chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.