Các Nam Chính Có Thuật Đọc Tâm, Ta Tên Liếm Cẩu Ngươi Nhớ Kỹ
Chương 4:
Toan Nãi Sao Tây Qua
20/11/2024
[Đối với người mình yêu thì không có nguyên tắc chứ sao nữa.] Hệ thống khoát cánh tay máy móc, nói ra một câu nó mới học được.
Khương Nam Nguyệt không nói nên lời, kiểm tra lại trang phục của mình, sau đó vỗ mạnh lên má mình vài cái.
"Ký chủ vỗ mặt làm gì?"
"Đánh cho má hồng lên."
Quốc sư vốn lạnh lùng vô tình, thích sự thanh tịnh, vậy nên nàng phải mặc bộ váy đỏ sặc sỡ đi chọc tức hắn.
Hệ thống giơ một ngón tay cái ảo lóe sáng: "Ký chủ ngày càng tận tâm với nhiệm vụ rồi."
Khương Nam Nguyệt đứng trước cổng phủ quốc sư, vừa định hỏi xem có thể thông báo một tiếng hay không, đã bị người gác cổng chặn lại: "Phủ quốc sư, không có lệnh không được tùy tiện vào."
"Liệu có thể châm chước một chút không? Ta có chuyện muốn nhờ."
"Người có việc nhờ quốc sư nhiều lắm."
"Ta là người Khương gia."
"Dù là người nhà Thiên gia, không có lệnh cũng không được phép vào phủ quốc sư."
Tên lính canh này cũng làm căng thật.
Khương Nam Nguyệt không làm ăn gì được, nàng đi vòng ra bức tường phía sau phủ quốc sư, tính toán chiều cao, thầm nghĩ hay là dùng khinh công nhảy thẳng vào luôn cũng được, thì miếng ngọc thông linh lại đột ngột vang lên.
Giọng nói lười biếng của sư phụ vọng đến: "Đồ nhi ngoan, sao con lại đến phủ quốc sư thế?"
Âm thanh từ ngọc thông linh chỉ một mình nàng nghe được.
"Con chưa vào, bị cản lại rồi."
"Ôi chao, còn có người dám cản đường Tiểu Nam Nguyệt của chúng ta à? Con nói lời dễ nghe một chút, ta giúp con vào."
"Người có cách sao?"
"Đương nhiên, làm giả một lệnh bài thì có gì khó."
"Làm sao người biết con đang ở phủ quốc sư? Người giám sát con à?"
"Đồ nhi à, đừng nói lời khó nghe như vậy. Ta chỉ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của con. Phủ quốc sư là nơi đặc biệt, cho nên ta cảm nhận được. Sao nào, con cầu xin ta một tiếng, ta sẽ cho con vào."
Giang Nam Nguyệt suy nghĩ một chút: "Con ủ ba vò rượu Đào Nguyên Túy, chôn dưới gốc cây đào thứ sáu ngoài cửa."
Sư phụ lập tức truyền đến một miếng lệnh bài giả, rồi cắt đứt thông linh.
Khương Nam Nguyệt nhận lấy miếng lệnh bài giả mạo kia, đưa cho vệ lính gác cổng.
Thái độ của lính gác cổng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn cúi đầu khom lưng: "Là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, mời đại nhân vào!"
Khương Nam Nguyệt không nói nên lời, kiểm tra lại trang phục của mình, sau đó vỗ mạnh lên má mình vài cái.
"Ký chủ vỗ mặt làm gì?"
"Đánh cho má hồng lên."
Quốc sư vốn lạnh lùng vô tình, thích sự thanh tịnh, vậy nên nàng phải mặc bộ váy đỏ sặc sỡ đi chọc tức hắn.
Hệ thống giơ một ngón tay cái ảo lóe sáng: "Ký chủ ngày càng tận tâm với nhiệm vụ rồi."
Khương Nam Nguyệt đứng trước cổng phủ quốc sư, vừa định hỏi xem có thể thông báo một tiếng hay không, đã bị người gác cổng chặn lại: "Phủ quốc sư, không có lệnh không được tùy tiện vào."
"Liệu có thể châm chước một chút không? Ta có chuyện muốn nhờ."
"Người có việc nhờ quốc sư nhiều lắm."
"Ta là người Khương gia."
"Dù là người nhà Thiên gia, không có lệnh cũng không được phép vào phủ quốc sư."
Tên lính canh này cũng làm căng thật.
Khương Nam Nguyệt không làm ăn gì được, nàng đi vòng ra bức tường phía sau phủ quốc sư, tính toán chiều cao, thầm nghĩ hay là dùng khinh công nhảy thẳng vào luôn cũng được, thì miếng ngọc thông linh lại đột ngột vang lên.
Giọng nói lười biếng của sư phụ vọng đến: "Đồ nhi ngoan, sao con lại đến phủ quốc sư thế?"
Âm thanh từ ngọc thông linh chỉ một mình nàng nghe được.
"Con chưa vào, bị cản lại rồi."
"Ôi chao, còn có người dám cản đường Tiểu Nam Nguyệt của chúng ta à? Con nói lời dễ nghe một chút, ta giúp con vào."
"Người có cách sao?"
"Đương nhiên, làm giả một lệnh bài thì có gì khó."
"Làm sao người biết con đang ở phủ quốc sư? Người giám sát con à?"
"Đồ nhi à, đừng nói lời khó nghe như vậy. Ta chỉ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của con. Phủ quốc sư là nơi đặc biệt, cho nên ta cảm nhận được. Sao nào, con cầu xin ta một tiếng, ta sẽ cho con vào."
Giang Nam Nguyệt suy nghĩ một chút: "Con ủ ba vò rượu Đào Nguyên Túy, chôn dưới gốc cây đào thứ sáu ngoài cửa."
Sư phụ lập tức truyền đến một miếng lệnh bài giả, rồi cắt đứt thông linh.
Khương Nam Nguyệt nhận lấy miếng lệnh bài giả mạo kia, đưa cho vệ lính gác cổng.
Thái độ của lính gác cổng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn cúi đầu khom lưng: "Là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, mời đại nhân vào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.