Chương 134: Công lược nam chủ ảnh đế (3)
Mai Khai
24/05/2019
Híp mắt ngáp một cái, sau đó vỗ vỗ ba cái vào miệng, từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Lưu Du dẫn cô đi mua một ít quần áo và giày dép dùng hàng ngày, còn có cả túi sách.
Bởi vì, Lưu Du dự định cho cô đi học mẫu giáo.
Lưu Du đưa Điền Mật đến trường mẫu giáo cách cửa hàng hoa của bà không xa, Điền Mật cầm tay Lưu Du, đi quan sát chung quanh trường.
Kết quả, hiện tại cha mẹ các bé sẽ đưa con mình đi học mẫu giáo khi bé lên năm tuổi, tiếp đó sáu tuổi mới vào lớp một.
Mà những học sinh đó sẽ được phân vào cùng một lớp.
Năm nay Điền Mật mới năm tuổi, nếu như học mẫu giáo, đương nhiên phải vào cái lớp đó.
Khi Điền Mật đứng ở cửa lớp, thấy mấy trẻ con đồng loạt diễn màn khóc nháo thì cả người cứng đờ.
Thật, thật đáng sợ ~
Cô ngẩng đầu nhìn Lưu Du, nước mắt lưng tròng, nhìn qua cực kỳ đáng thương: ''Mẹ ~ con không muốn học trường này!''
Lưu Du cũng chiều ý cô, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý. Hai người đi đến một trường mẫu giáo khác, kết quả, tiếng trẻ con khóc vẫn lớn như trước.
Điền Mật đột nhiên hy vọng mình có thể lớn nhanh lên một chút, một đứa trẻ dễ thương khóc, người khác nhìn vào sẽ thấy, oa, đáng yêu quá ~
Nhưng, mười mấy đứa trẻ cùng nhau khóc thì sao?
Điền Mật rùng mình, trực tiếp lôi kéo Lưu Du rời khỏi.
Về đến nhà, Lưu Du hỏi cô: ''Mật Mật, hai trường học đó con đều không thích à?''
Điền Mật lắc đầu như trống lắc.
Suy nghĩ một chút, cô bày ra điệu bộ đáng thương mở miệng nói: ''Mẹ à, thực ra, con rất thông minh, con có thể học nhảy lớp!''
Sau đó, cô lấy quyển tạp chí ở nhà, đọc một số từ đơn giản cho Lưu Du nghe, rồi lấy giấy bút, nắn nót viết tên mình và tên của Lưu Du.
Lưu Du ngẫm nghĩ một lát, sau đó quyết định dẫn Điền Mật đến trường tiểu học xem thử, nếu như, trường tiểu học đồng ý nhận Điền Mật, điều đó cũng có khả năng.
Vì vậy, Lưu Du đưa Điền Mật đến trường tiểu học Triêu Dương ở thành phố A, chủ nhiệm lớp thấy Điền Mật mới có năm tuổi, có chút không muốn tiếp nhận cô.
Thế nhưng, Điền Mật xin làm một bài sát hạch, nếu cô vượt qua kiểm tra, cô sẽ được nhảy lớp lên tiểu học.
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút, rồi cho cô làm một bài thi đầu vào lớp một.
Bài thi văn và toán học, cô chỉ mất bốn mươi phút để hoàn thành.
Hai bài thi đều được chín mươi điểm.
Tuy có chút ngượng ngùng thừa nhận, nhưng, cô không thể không nói, do cô chưa từng học tiểu học, cho nên một số câu hỏi cô không biết làm.
Nên điểm bài thi chỉ được có chín mươi.
Chẳng qua, đối với một đứa trẻ mới năm tuổi còn chưa chính thức nhập học mà nói, số điểm này đã cực kỳ tốt.
Vì vậy, cô trở thành học sinh lớp một của trường tiểu học Triêu Dương, bắt đầu cuộc sống của một học sinh tiểu học.
Năm tháng trôi qua rất nhanh, mười ba năm nháy mắt đã qua~
Một năm trước, Điền Mật thi đậu vào Học viện sân khấu của thành phố A, bây giờ cô đã trở thành sinh viên đại học năm nhất rồi.
Nam chủ thực ra đã ở thành phố A, cho nên, mấy năm nay, Điền Mật có rất nhiều cơ hội để gặp được nam chủ.
Chỉ là cô cố ý né tránh.
Lúc này, nam chủ đã debut được mười năm, giờ là ảnh đế mang tầm quốc tế rồi.
Mấy năm nay, vốn là ngoại hình của Điền Mật cũng không tệ, một phần do giá trị điểm dữ liệu của cô, càng khiến cô trở nên xinh đẹp bắt mắt hơn.
Từ lúc học tiểu học, cô đã rất nổi tiếng, sau đó lên trung học, cô trực tiếp trở thành hoa khôi của trường, hiện tại là hoa khôi giảng đường.
Vì để tiếp cận nam chủ, cô thi vào học viện sân khấu, lên kế hoạch gia nhập giới giải trí.
Ngay từ khi cô mới mười hai tuổi, đã có người đến mời cô đóng quảng cáo, chụp ảnh bìa.
Nhưng, để ngăn chặn tất cả cơ hội tiếp xúc cùng nam chủ, nên cô từ chối.
Thực ra, Lưu Du cũng không hiểu Điền Mật, vì trước đây Điền Mật đã nói 'ước mơ' của cô là trở thành minh tinh.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, không ít người đến tìm Điền Mật, muốn đưa cô vào giới giải trí.
Đều bị Điền Mật từ chối, vẫn cứ một mực chờ cho đến khi lên đại học, mới từ từ bước chân vào trong giới.
Hiện tại nam chủ rất nổi tiếng, trong năm có vài bộ phim hắn tham gia diễn xuất, hơn nữa đều là những bộ phim chất lượng.
Điền Mật nghiên cứu nội dung truyện, biết được, nam chủ và nữ chủ hiện tại đã 'ngủ' cùng nhau rồi.
Với lại, nữ chủ cũng sắp trở thành trợ lý của nam chủ,
Đúng lúc này, cô biết nam chủ sắp đóng một bộ phim cổ trang, mà đạo diễn của bộ phim này chính là đạo diễn Tây, đã đích thân đến tìm cô.
Quay trở lại tháng trước, học viện tổ chức diễn kịch, đạo diễn Tây vừa vặn nhìn thấy kĩ năng diễn xuất của cô.
Cho nên, lúc diễn xong, đạo diễn Tây tự mình đến tìm cô, hy vọng cô có thể đóng một vai nữ phụ trong phim của ông ấy.
Cô lật xem kịch bản, đạo diễn Tây muốn cô đóng vai một cô nàng hiền lành lương thiện nhưng chỉ là bia đỡ đạn, nhân vật này khá nhiều đất diễn, vì cứu nam chính mà chết.
Chỉ là, Điền Mật bĩu môi chê bai. Đạo diễn Tây nhìn ra cô không thích vai diễn này, thoải mái cười toe toét: ''Hì hì, bạn học Điền Mật, cô không thích vai này à?''
Điền Mật ngước mắt nhìn ông ta, đạo diễn Tây là một người đàn ông bốn mươi tuổi trọc đầu, thân hình béo tốt, là người khá nổi tiếng trong giới, rất nhiều người muốn tiếp cận ông, nhưng đạo diễn Tây này rất lạ, nhất định phải vừa mắt ông, mới có thể đóng phim ông ta làm, dù có nổi tiếng đến mấy nhưng không thuận mắt cũng vô dụng.
Thật ra thì, nếu đạo diễn Tây không đến tìm cô, cô sẽ đi thử vai trong bộ phim này, mấy năm nay, mặc dù cô chưa tiến vào giới giải trí, nhưng cũng không phải là không có cách.
Nhưng mà, cô không muốn diễn Bạch Liên Hoa nha, phải hay không, cô đã diễn đủ rồi, quá đủ rồi!
Lại lật kịch bản một lần nữa, ánh mắt cô sáng lên. Đặt cuốn kịch bản lên bàn, vươn ngón trỏ trắng nõn chỉ vào kịch bản: ''Tôi muốn diễn vai này? Đạo diễn Tây, có thế chứ?''
Đạo diễn Tây nghiêng đầu nhìn tên nhân vật, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Điền Mật: ''Cái này được! Có tính khiêu chiến, nhưng, bạn học Điền Mật, vai diễn này rất khó nắm bắt nha? Tôi thấy, vai diễn kia, cô diễn nhất định sẽ tốt!''
''Đạo diễn Tây, ông cho rằng, vai diễn này khó khăn với tôi?'' Điền Mật nhẹ nhàng vén tóc ra phía sau mang tai, vẻ mặt tà mị nhìn dạo diễn Tây, trong ánh mắt mang theo một tia khát máu, hơi nhếch môi, khí thế bức người.
Đạo diễn tây lập tức ngồi thẳng người, sau đó dùng sức vỗ bàn một cái, có chút kích động đứng dậy, liên tục nói tốt tốt, rồi nhìn Điền Mật hào hứng nói: ''Tôi đã tìm rất lâu nha! Nhân vật này mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp, cuối cùng tôi cùng tìm được rồi! Ban học Điền Mật, xin cô nhất đinh phải diễn vai này, tôi thấy trong giới gải trí, không một ai phù hợp hơn cô!''
Điền Mật nhún nhún vai, nhìn về phía đạo diễn Tây mỉm cười: ''Như vậy, sau này, xin nhờ đạo diễn Tây chỉ giáo nhiều hơn rồi.''
''Không dám, không dám, tôi dám khẳng định, Điền Mật, kĩ năng diễn xuất của cô có thể so sánh với diễn viên gạo cội nha!'' Đạo diễn Tây xua xua tay, trên khuôn mặt nở nụ cười như hoa.
Ông cảm thấy, lần này tới Học viện sân khấu thật đúng đắn, nếu như không tới, có thể ông đã bỏ lỡ một diễn viên suất sắc.
Ngày thứ hai, Lưu Du dẫn cô đi mua một ít quần áo và giày dép dùng hàng ngày, còn có cả túi sách.
Bởi vì, Lưu Du dự định cho cô đi học mẫu giáo.
Lưu Du đưa Điền Mật đến trường mẫu giáo cách cửa hàng hoa của bà không xa, Điền Mật cầm tay Lưu Du, đi quan sát chung quanh trường.
Kết quả, hiện tại cha mẹ các bé sẽ đưa con mình đi học mẫu giáo khi bé lên năm tuổi, tiếp đó sáu tuổi mới vào lớp một.
Mà những học sinh đó sẽ được phân vào cùng một lớp.
Năm nay Điền Mật mới năm tuổi, nếu như học mẫu giáo, đương nhiên phải vào cái lớp đó.
Khi Điền Mật đứng ở cửa lớp, thấy mấy trẻ con đồng loạt diễn màn khóc nháo thì cả người cứng đờ.
Thật, thật đáng sợ ~
Cô ngẩng đầu nhìn Lưu Du, nước mắt lưng tròng, nhìn qua cực kỳ đáng thương: ''Mẹ ~ con không muốn học trường này!''
Lưu Du cũng chiều ý cô, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý. Hai người đi đến một trường mẫu giáo khác, kết quả, tiếng trẻ con khóc vẫn lớn như trước.
Điền Mật đột nhiên hy vọng mình có thể lớn nhanh lên một chút, một đứa trẻ dễ thương khóc, người khác nhìn vào sẽ thấy, oa, đáng yêu quá ~
Nhưng, mười mấy đứa trẻ cùng nhau khóc thì sao?
Điền Mật rùng mình, trực tiếp lôi kéo Lưu Du rời khỏi.
Về đến nhà, Lưu Du hỏi cô: ''Mật Mật, hai trường học đó con đều không thích à?''
Điền Mật lắc đầu như trống lắc.
Suy nghĩ một chút, cô bày ra điệu bộ đáng thương mở miệng nói: ''Mẹ à, thực ra, con rất thông minh, con có thể học nhảy lớp!''
Sau đó, cô lấy quyển tạp chí ở nhà, đọc một số từ đơn giản cho Lưu Du nghe, rồi lấy giấy bút, nắn nót viết tên mình và tên của Lưu Du.
Lưu Du ngẫm nghĩ một lát, sau đó quyết định dẫn Điền Mật đến trường tiểu học xem thử, nếu như, trường tiểu học đồng ý nhận Điền Mật, điều đó cũng có khả năng.
Vì vậy, Lưu Du đưa Điền Mật đến trường tiểu học Triêu Dương ở thành phố A, chủ nhiệm lớp thấy Điền Mật mới có năm tuổi, có chút không muốn tiếp nhận cô.
Thế nhưng, Điền Mật xin làm một bài sát hạch, nếu cô vượt qua kiểm tra, cô sẽ được nhảy lớp lên tiểu học.
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút, rồi cho cô làm một bài thi đầu vào lớp một.
Bài thi văn và toán học, cô chỉ mất bốn mươi phút để hoàn thành.
Hai bài thi đều được chín mươi điểm.
Tuy có chút ngượng ngùng thừa nhận, nhưng, cô không thể không nói, do cô chưa từng học tiểu học, cho nên một số câu hỏi cô không biết làm.
Nên điểm bài thi chỉ được có chín mươi.
Chẳng qua, đối với một đứa trẻ mới năm tuổi còn chưa chính thức nhập học mà nói, số điểm này đã cực kỳ tốt.
Vì vậy, cô trở thành học sinh lớp một của trường tiểu học Triêu Dương, bắt đầu cuộc sống của một học sinh tiểu học.
Năm tháng trôi qua rất nhanh, mười ba năm nháy mắt đã qua~
Một năm trước, Điền Mật thi đậu vào Học viện sân khấu của thành phố A, bây giờ cô đã trở thành sinh viên đại học năm nhất rồi.
Nam chủ thực ra đã ở thành phố A, cho nên, mấy năm nay, Điền Mật có rất nhiều cơ hội để gặp được nam chủ.
Chỉ là cô cố ý né tránh.
Lúc này, nam chủ đã debut được mười năm, giờ là ảnh đế mang tầm quốc tế rồi.
Mấy năm nay, vốn là ngoại hình của Điền Mật cũng không tệ, một phần do giá trị điểm dữ liệu của cô, càng khiến cô trở nên xinh đẹp bắt mắt hơn.
Từ lúc học tiểu học, cô đã rất nổi tiếng, sau đó lên trung học, cô trực tiếp trở thành hoa khôi của trường, hiện tại là hoa khôi giảng đường.
Vì để tiếp cận nam chủ, cô thi vào học viện sân khấu, lên kế hoạch gia nhập giới giải trí.
Ngay từ khi cô mới mười hai tuổi, đã có người đến mời cô đóng quảng cáo, chụp ảnh bìa.
Nhưng, để ngăn chặn tất cả cơ hội tiếp xúc cùng nam chủ, nên cô từ chối.
Thực ra, Lưu Du cũng không hiểu Điền Mật, vì trước đây Điền Mật đã nói 'ước mơ' của cô là trở thành minh tinh.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, không ít người đến tìm Điền Mật, muốn đưa cô vào giới giải trí.
Đều bị Điền Mật từ chối, vẫn cứ một mực chờ cho đến khi lên đại học, mới từ từ bước chân vào trong giới.
Hiện tại nam chủ rất nổi tiếng, trong năm có vài bộ phim hắn tham gia diễn xuất, hơn nữa đều là những bộ phim chất lượng.
Điền Mật nghiên cứu nội dung truyện, biết được, nam chủ và nữ chủ hiện tại đã 'ngủ' cùng nhau rồi.
Với lại, nữ chủ cũng sắp trở thành trợ lý của nam chủ,
Đúng lúc này, cô biết nam chủ sắp đóng một bộ phim cổ trang, mà đạo diễn của bộ phim này chính là đạo diễn Tây, đã đích thân đến tìm cô.
Quay trở lại tháng trước, học viện tổ chức diễn kịch, đạo diễn Tây vừa vặn nhìn thấy kĩ năng diễn xuất của cô.
Cho nên, lúc diễn xong, đạo diễn Tây tự mình đến tìm cô, hy vọng cô có thể đóng một vai nữ phụ trong phim của ông ấy.
Cô lật xem kịch bản, đạo diễn Tây muốn cô đóng vai một cô nàng hiền lành lương thiện nhưng chỉ là bia đỡ đạn, nhân vật này khá nhiều đất diễn, vì cứu nam chính mà chết.
Chỉ là, Điền Mật bĩu môi chê bai. Đạo diễn Tây nhìn ra cô không thích vai diễn này, thoải mái cười toe toét: ''Hì hì, bạn học Điền Mật, cô không thích vai này à?''
Điền Mật ngước mắt nhìn ông ta, đạo diễn Tây là một người đàn ông bốn mươi tuổi trọc đầu, thân hình béo tốt, là người khá nổi tiếng trong giới, rất nhiều người muốn tiếp cận ông, nhưng đạo diễn Tây này rất lạ, nhất định phải vừa mắt ông, mới có thể đóng phim ông ta làm, dù có nổi tiếng đến mấy nhưng không thuận mắt cũng vô dụng.
Thật ra thì, nếu đạo diễn Tây không đến tìm cô, cô sẽ đi thử vai trong bộ phim này, mấy năm nay, mặc dù cô chưa tiến vào giới giải trí, nhưng cũng không phải là không có cách.
Nhưng mà, cô không muốn diễn Bạch Liên Hoa nha, phải hay không, cô đã diễn đủ rồi, quá đủ rồi!
Lại lật kịch bản một lần nữa, ánh mắt cô sáng lên. Đặt cuốn kịch bản lên bàn, vươn ngón trỏ trắng nõn chỉ vào kịch bản: ''Tôi muốn diễn vai này? Đạo diễn Tây, có thế chứ?''
Đạo diễn Tây nghiêng đầu nhìn tên nhân vật, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Điền Mật: ''Cái này được! Có tính khiêu chiến, nhưng, bạn học Điền Mật, vai diễn này rất khó nắm bắt nha? Tôi thấy, vai diễn kia, cô diễn nhất định sẽ tốt!''
''Đạo diễn Tây, ông cho rằng, vai diễn này khó khăn với tôi?'' Điền Mật nhẹ nhàng vén tóc ra phía sau mang tai, vẻ mặt tà mị nhìn dạo diễn Tây, trong ánh mắt mang theo một tia khát máu, hơi nhếch môi, khí thế bức người.
Đạo diễn tây lập tức ngồi thẳng người, sau đó dùng sức vỗ bàn một cái, có chút kích động đứng dậy, liên tục nói tốt tốt, rồi nhìn Điền Mật hào hứng nói: ''Tôi đã tìm rất lâu nha! Nhân vật này mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp, cuối cùng tôi cùng tìm được rồi! Ban học Điền Mật, xin cô nhất đinh phải diễn vai này, tôi thấy trong giới gải trí, không một ai phù hợp hơn cô!''
Điền Mật nhún nhún vai, nhìn về phía đạo diễn Tây mỉm cười: ''Như vậy, sau này, xin nhờ đạo diễn Tây chỉ giáo nhiều hơn rồi.''
''Không dám, không dám, tôi dám khẳng định, Điền Mật, kĩ năng diễn xuất của cô có thể so sánh với diễn viên gạo cội nha!'' Đạo diễn Tây xua xua tay, trên khuôn mặt nở nụ cười như hoa.
Ông cảm thấy, lần này tới Học viện sân khấu thật đúng đắn, nếu như không tới, có thể ông đã bỏ lỡ một diễn viên suất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.