Chương 137: Công lược nam chủ ảnh đế (6)
Mai Khai
24/05/2019
Mọi người nhìn thấy đạo diễn Tây nói chuyện với người mà bọn họ chưa từng gặp, thái độ rất hòa nhã, thì cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù bộ dạng Điền Mật rất xuất chúng, nhưng trong giới giải trí, có nữ minh tinh nào là bộ dạng khó coi chứ?
Không biết cô gái này có chỗ nào đặc biệt.
“Ngủ rất ngon, đạo diễn Tây gọi tôi là Mật Mật hoặc Điền Mật là được rồi, không cần khách khí như vậy.” Điền Mật gật đầu, cười ngượng ngùng nhìn đạo diễn Tây.
“Được, cô đi hóa trang trước đi, cảnh quay của cô lúc mười giờ.” Đạo diễn Tây vỗ bả vai Điền Mật, sau đó nhìn Tiết Tuyết phía sau Điền Mật, hất cằm nói: “A Tuyết cô dẫn Điền Mật đi tới phòng hóa trang đi.”
Tiết Tuyết gật đầu, dẫn Điền Mật tới phòng hóa trang.
Đến phòng hóa trang, dĩ nhiên Điền Mật gặp các tổ diễn viên khác, cô trí nhớ tốt, xem qua tư liệu diễn viên, căn bản đều nhớ rõ ràng.
Sau khi chào hỏi từng diễn viên, ngồi trước gương để cho thợ trang điểm tùy ý tô son điểm phấn cho mình.
Đang nhắm mắt để thợ trang điểm hóa trang cho mình, căn phòng hóa trang vốn đã ầm ỹ nay càng thêm ồn ào.
“Tử Sâm đại nhân, anh tới rồi!”
“Anh Tử Sâm, anh tới rồi!”
“.”
Ngay cả thợ trang điểm của cô cũng dừng tay để quay sang chào hỏi Dịch Tử Sâm.
Trong lòng Điền Mật gật đầu, không hổ danh là ảnh đế nha.
Cô có nên chào hắn không?
Nhưng mà, cô mở mắt nhìn, thấy khuôn mặt mình trong gương, một con mắt vẫn chưa vẽ xong, một con mắt thì vẽ được phân nửa.
Nghĩ một hồi, hay là thôi đi, cô tiếp tục nhắm mắt, dù sao nhiều người chào hỏi nam chủ như vậy, thêm hay bớt một tiếng chào của cô cũng không sao.
Tính tình Dịch Tử Sâm rất tốt, gật đầu đáp lại mọi người, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh Điền Mật.
Chị trang điểm tiếp tục vẽ mặt cho cô, thợ trang điểm của Dịch Tử Sâm cũng bắt đầu làm việc. Nhìn thấy Dịch Tử Sâm nhắm mắt lại, mọi người vốn đang nói chuyện lập tức im lặng.
Các cô đều biết, mặc dù tính tình Dịch Tử Sâm khá tốt, nhưng mà thời điểm hắn ngủ, tuyệt đối không nên quấy rầy, mà khi đang trang điểm hắn lúc nào cũng ngủ.
Đây là thói quen mà mọi người trong giới đều biết.
Điền Mật tất nhiên mừng rỡ vì sự yên ắng, nhắm mắt lại, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối hôm qua cô đọc tiểu thuyết, cho nên ngủ hơi trễ, buổi sáng lại dậy sớm như vậy, cô thực sự có chút mệt mỏi.
Sau khi trang điểm xong, lại tiếp tục búi tóc cho cô.
Tóc của cô rất dài, cũng không biết có phải do xuyên không về cổ đại nhiều hay không, cô có thói quen để tóc dài tới eo, mềm mại đen bóng.
Do nhân vật của Điền Mật là yêu nữ, vì thế trang điểm cho cô có phần yêu mị, tóc rối tung, chẻ giữa, phối hợp với đồ trăng sức hình giọt nước màu đỏ tươi, váy đỏ rực rỡ, cực kì đẹp.
Lúc này, Dịch Tử Sâm cũng đang hóa trang, bị thợ trang điểm gọi dậy, Dịch Tử Sâm miễn cưỡng mở mắt nhìn, nhìn bản thân trong gương.
Vừa hay hắn nhìn thấy Điền Mật mới thay trang phục xong, hắn nháy mắt mấy cái, cảm thấy thân hình cô gái này có chút quen mắt.
May mà trí nhớ tốt, suy nghĩ một lút, liền nghĩ ra.
Tuy rằng vẻ mặt hiện tại của Điền Mật có chút khác ngày đó, nhưng hắn vẫn nhận ra được Điền Mật.
Hắn đứng lên, chuyển qua đối mặt với Điền Mật, nhìn Điền Mật chằm chằm.
Điền Mật bị Dịch Tử Sâm nhìn như vậy, liền ngây người, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Chúng ta từng gặp rồi, đúng không?” Dịch Tử Sâm đến gần Điền Mật, nhếch môi cười nhìn Điền Mật, vẻ mặt hiền lành.
Điền Mật mỉm cười đáp trả, gật đầu nói: “Ừ, từng gặp, tuần trước, ở công ty.”
“Đúng đúng đúng, cô cũng tham gia phim này?”
“Ừ.” Điền Mật gật đầu.
Dịch Tử Sâm đang định nói gì đó, thì bị một giọng nói yếu ớt ngắt lời: “Dịch tiên sinh, anh mau đi thay quần áo đi, cảnh tiếp theo tới lượt anh rồi.” Giọng nói rất dễ nghe, nhẹ nhàng trong sáng, nếu lớn tiếng hơn một chút thì tốt rồi.
Điền Mật quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, một cô gái xinh xắn, giống như nữ sinh hai mươi tuổi.
Nhíu mày, cô gái này, là nữ chủ Khanh Nhã?
Dịch Tử Sâm có chút bực mình nhìn Khanh Nhã một cái, sau đó giơ tay lấy trang phục trong lòng Khanh Khã, gật đầu với Điền Mật, rồi nhanh chóng đi thay quần áo.
Trước khi đi, hắn còn bảo Khanh Nhã đi lấy coffee cho mình, giọng nói kéo dài, nghe ra có hơi hung dữ.
Khanh Nhã không tức giận, làm mặt quỷ với bóng lưng Dịch Tử Sâm, sau đó quay đầu phát hiện Điền Mật đang nhìn mình, liền đỏ mặt xấu hổ.
Điền Mật nâng váy, ra khỏi phòng trang hóa trang.
Tiết Tuyết cầm kịch bản đi về phía cô, may mắn là mùa thu, thời tiết không tính là nóng, mặc đồ cổ trang không thấy khó chịu lắm.
“Cảnh tiếp theo tới lượt em rồi, đọc lại kịch bản đi.” Tiết Tuyết đưa kịch bản cho Điền Mật, sau đó để Điền Mật ngồi xuống ghế dựa, lại đưa một chai nước khoáng cho cô. Điền Mật nhìn Tiết Tuyết cười cười, sau đó cúi đầu đọc kịch bản.
Tuy rằng, cô đã thuộc làu làu, thế nhưng, cô vẫn nghe lời đọc lại kịch bản.
Cho nên nói cô và Dịch Tử Sâm diễn chung, cảnh đầu tiên là gặp mặt Dịch Tử Sâm trong vai Minh Giác. Minh Giác bị người ta đuổi giết, rồi bị ám toán hạ độc, vì thế không địch lại được.
Sau đó Điền Mật trong vai Ám Yếp xuất hiện cứu hắn, nàng che giấu thân phận giáo chủ ma giáo, kết bạn với hắn.
Đợi Dịch Tử Sâm thay trang phục xong, đang đi thật nhanh tới trường quay.
Khi Dịch Tử Sâm ngồi trên ghế nghe thầy chỉ bảo, hắn vừa nghiêng đầu thì thấy Điền Mật ngồi bên cạnh, đánh giá Điền Mật một phen, suy đoán nhân vật của cô.
Sau đó có chút kinh ngạc chỉ tay vào Điền Mật nói: “Cô nhóc, đừng nói cô diễn vai Ám Yếp nha?”
Điền Mật nghe thấy hắn gọi mình là cô nhóc, lúc này Điền Mật mới nhớ, bản thân chưa nói tên cho hắn biết.
“Tôi tên là Điền Mật, ừ, tôi diễn vai Ám Yếp.”
Điềm Mật (*Ngọt ngào)? Dịch Tử Sâm cười cười, nhìn bộ dạng Điền Mật, trong lòng nghĩ, người y hệt tên, có điều: “Ám Yếp là nhân vật rất có tính khiêu chiến, hoàn toàn khác khí chất của cô, cô có diễn được không vậy?” Dịch Tử Sâm cực kì hà khắc với bạn diễn của hắn, đặc biệt là người đối diễn với hắn, nếu diễn không tốt, không biết phải NG bao nhiêu lần, hắn cực kì không kiên nhẫn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Dịch Tử Sâm, Điền Mật cười cười không chút để ý, nhún vai: “Diễn xuất tốt hay không, tiền bối sẽ lập tức được thấy.” Vừa nói xong, bên kia liền có người gọi Dịch Tử Sâm đi quay.
Dịch Tử Sâm trước tiên diễn cảnh đánh nhau với mấy người khác, sau đó mới tới lượt Điền Mật lên sân khấu.
Cảnh đầu tiên của cô là dùng khinh công bay xuống, sau đó sử dụng ám khí giết chết đám người đuổi theo Minh Giác.
Cho nên, cô được treo giữa không trung.
Võ sư liên tục nói với cô khi tiếp đất phải làm thế nào để khống chế bản thân, sau đó thì làm động tác gì.
Mặc dù bộ dạng Điền Mật rất xuất chúng, nhưng trong giới giải trí, có nữ minh tinh nào là bộ dạng khó coi chứ?
Không biết cô gái này có chỗ nào đặc biệt.
“Ngủ rất ngon, đạo diễn Tây gọi tôi là Mật Mật hoặc Điền Mật là được rồi, không cần khách khí như vậy.” Điền Mật gật đầu, cười ngượng ngùng nhìn đạo diễn Tây.
“Được, cô đi hóa trang trước đi, cảnh quay của cô lúc mười giờ.” Đạo diễn Tây vỗ bả vai Điền Mật, sau đó nhìn Tiết Tuyết phía sau Điền Mật, hất cằm nói: “A Tuyết cô dẫn Điền Mật đi tới phòng hóa trang đi.”
Tiết Tuyết gật đầu, dẫn Điền Mật tới phòng hóa trang.
Đến phòng hóa trang, dĩ nhiên Điền Mật gặp các tổ diễn viên khác, cô trí nhớ tốt, xem qua tư liệu diễn viên, căn bản đều nhớ rõ ràng.
Sau khi chào hỏi từng diễn viên, ngồi trước gương để cho thợ trang điểm tùy ý tô son điểm phấn cho mình.
Đang nhắm mắt để thợ trang điểm hóa trang cho mình, căn phòng hóa trang vốn đã ầm ỹ nay càng thêm ồn ào.
“Tử Sâm đại nhân, anh tới rồi!”
“Anh Tử Sâm, anh tới rồi!”
“.”
Ngay cả thợ trang điểm của cô cũng dừng tay để quay sang chào hỏi Dịch Tử Sâm.
Trong lòng Điền Mật gật đầu, không hổ danh là ảnh đế nha.
Cô có nên chào hắn không?
Nhưng mà, cô mở mắt nhìn, thấy khuôn mặt mình trong gương, một con mắt vẫn chưa vẽ xong, một con mắt thì vẽ được phân nửa.
Nghĩ một hồi, hay là thôi đi, cô tiếp tục nhắm mắt, dù sao nhiều người chào hỏi nam chủ như vậy, thêm hay bớt một tiếng chào của cô cũng không sao.
Tính tình Dịch Tử Sâm rất tốt, gật đầu đáp lại mọi người, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh Điền Mật.
Chị trang điểm tiếp tục vẽ mặt cho cô, thợ trang điểm của Dịch Tử Sâm cũng bắt đầu làm việc. Nhìn thấy Dịch Tử Sâm nhắm mắt lại, mọi người vốn đang nói chuyện lập tức im lặng.
Các cô đều biết, mặc dù tính tình Dịch Tử Sâm khá tốt, nhưng mà thời điểm hắn ngủ, tuyệt đối không nên quấy rầy, mà khi đang trang điểm hắn lúc nào cũng ngủ.
Đây là thói quen mà mọi người trong giới đều biết.
Điền Mật tất nhiên mừng rỡ vì sự yên ắng, nhắm mắt lại, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối hôm qua cô đọc tiểu thuyết, cho nên ngủ hơi trễ, buổi sáng lại dậy sớm như vậy, cô thực sự có chút mệt mỏi.
Sau khi trang điểm xong, lại tiếp tục búi tóc cho cô.
Tóc của cô rất dài, cũng không biết có phải do xuyên không về cổ đại nhiều hay không, cô có thói quen để tóc dài tới eo, mềm mại đen bóng.
Do nhân vật của Điền Mật là yêu nữ, vì thế trang điểm cho cô có phần yêu mị, tóc rối tung, chẻ giữa, phối hợp với đồ trăng sức hình giọt nước màu đỏ tươi, váy đỏ rực rỡ, cực kì đẹp.
Lúc này, Dịch Tử Sâm cũng đang hóa trang, bị thợ trang điểm gọi dậy, Dịch Tử Sâm miễn cưỡng mở mắt nhìn, nhìn bản thân trong gương.
Vừa hay hắn nhìn thấy Điền Mật mới thay trang phục xong, hắn nháy mắt mấy cái, cảm thấy thân hình cô gái này có chút quen mắt.
May mà trí nhớ tốt, suy nghĩ một lút, liền nghĩ ra.
Tuy rằng vẻ mặt hiện tại của Điền Mật có chút khác ngày đó, nhưng hắn vẫn nhận ra được Điền Mật.
Hắn đứng lên, chuyển qua đối mặt với Điền Mật, nhìn Điền Mật chằm chằm.
Điền Mật bị Dịch Tử Sâm nhìn như vậy, liền ngây người, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Chúng ta từng gặp rồi, đúng không?” Dịch Tử Sâm đến gần Điền Mật, nhếch môi cười nhìn Điền Mật, vẻ mặt hiền lành.
Điền Mật mỉm cười đáp trả, gật đầu nói: “Ừ, từng gặp, tuần trước, ở công ty.”
“Đúng đúng đúng, cô cũng tham gia phim này?”
“Ừ.” Điền Mật gật đầu.
Dịch Tử Sâm đang định nói gì đó, thì bị một giọng nói yếu ớt ngắt lời: “Dịch tiên sinh, anh mau đi thay quần áo đi, cảnh tiếp theo tới lượt anh rồi.” Giọng nói rất dễ nghe, nhẹ nhàng trong sáng, nếu lớn tiếng hơn một chút thì tốt rồi.
Điền Mật quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, một cô gái xinh xắn, giống như nữ sinh hai mươi tuổi.
Nhíu mày, cô gái này, là nữ chủ Khanh Nhã?
Dịch Tử Sâm có chút bực mình nhìn Khanh Nhã một cái, sau đó giơ tay lấy trang phục trong lòng Khanh Khã, gật đầu với Điền Mật, rồi nhanh chóng đi thay quần áo.
Trước khi đi, hắn còn bảo Khanh Nhã đi lấy coffee cho mình, giọng nói kéo dài, nghe ra có hơi hung dữ.
Khanh Nhã không tức giận, làm mặt quỷ với bóng lưng Dịch Tử Sâm, sau đó quay đầu phát hiện Điền Mật đang nhìn mình, liền đỏ mặt xấu hổ.
Điền Mật nâng váy, ra khỏi phòng trang hóa trang.
Tiết Tuyết cầm kịch bản đi về phía cô, may mắn là mùa thu, thời tiết không tính là nóng, mặc đồ cổ trang không thấy khó chịu lắm.
“Cảnh tiếp theo tới lượt em rồi, đọc lại kịch bản đi.” Tiết Tuyết đưa kịch bản cho Điền Mật, sau đó để Điền Mật ngồi xuống ghế dựa, lại đưa một chai nước khoáng cho cô. Điền Mật nhìn Tiết Tuyết cười cười, sau đó cúi đầu đọc kịch bản.
Tuy rằng, cô đã thuộc làu làu, thế nhưng, cô vẫn nghe lời đọc lại kịch bản.
Cho nên nói cô và Dịch Tử Sâm diễn chung, cảnh đầu tiên là gặp mặt Dịch Tử Sâm trong vai Minh Giác. Minh Giác bị người ta đuổi giết, rồi bị ám toán hạ độc, vì thế không địch lại được.
Sau đó Điền Mật trong vai Ám Yếp xuất hiện cứu hắn, nàng che giấu thân phận giáo chủ ma giáo, kết bạn với hắn.
Đợi Dịch Tử Sâm thay trang phục xong, đang đi thật nhanh tới trường quay.
Khi Dịch Tử Sâm ngồi trên ghế nghe thầy chỉ bảo, hắn vừa nghiêng đầu thì thấy Điền Mật ngồi bên cạnh, đánh giá Điền Mật một phen, suy đoán nhân vật của cô.
Sau đó có chút kinh ngạc chỉ tay vào Điền Mật nói: “Cô nhóc, đừng nói cô diễn vai Ám Yếp nha?”
Điền Mật nghe thấy hắn gọi mình là cô nhóc, lúc này Điền Mật mới nhớ, bản thân chưa nói tên cho hắn biết.
“Tôi tên là Điền Mật, ừ, tôi diễn vai Ám Yếp.”
Điềm Mật (*Ngọt ngào)? Dịch Tử Sâm cười cười, nhìn bộ dạng Điền Mật, trong lòng nghĩ, người y hệt tên, có điều: “Ám Yếp là nhân vật rất có tính khiêu chiến, hoàn toàn khác khí chất của cô, cô có diễn được không vậy?” Dịch Tử Sâm cực kì hà khắc với bạn diễn của hắn, đặc biệt là người đối diễn với hắn, nếu diễn không tốt, không biết phải NG bao nhiêu lần, hắn cực kì không kiên nhẫn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Dịch Tử Sâm, Điền Mật cười cười không chút để ý, nhún vai: “Diễn xuất tốt hay không, tiền bối sẽ lập tức được thấy.” Vừa nói xong, bên kia liền có người gọi Dịch Tử Sâm đi quay.
Dịch Tử Sâm trước tiên diễn cảnh đánh nhau với mấy người khác, sau đó mới tới lượt Điền Mật lên sân khấu.
Cảnh đầu tiên của cô là dùng khinh công bay xuống, sau đó sử dụng ám khí giết chết đám người đuổi theo Minh Giác.
Cho nên, cô được treo giữa không trung.
Võ sư liên tục nói với cô khi tiếp đất phải làm thế nào để khống chế bản thân, sau đó thì làm động tác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.