Chương 105: Mạt thế nữ phụ nghịch tập (12)
Mai Khai
29/03/2019
''Ừ.'' Hoa Nghiệp Thần gật đầu, tìm một trạm xăng để dừng lại.
Thường Nhạc bị sốc hoàn toàn, sau lại cảm thấy nhẹ nhõm, bạn gái của thượng tá, sao có thể là người bình thường được nha!
Trang Diệc Lam cũng có chút kinh ngạc, cô không ngờ, thực sự có dị năng không gian.
Cô có nhẫn không gian, nhưng, cô chưa hề nói ra với bất cứ ai.
Có dị năng chữa trị, cùng dị năng hệ thổ, đối với người khác mà nói, đã là rất hiếm thấy.
Cô không dám đem nhẫn không gian của mình nói cho người khác biết.
Đến trạm xăng, Điền Mật xuống xe đầu tiên, giải phóng hơi thở của tang thi vương, đuổi hết toàn bộ tang thi bên trong trạm xăng.
Thấy được dị năng thần kì của Điền Mật, mọi người càng có ấn tượng tốt về cô.
Trang Diệc Lam có chút hoài nghi, ngay từ lúc Hoa Nghiệp Thần nói dị năng của Điền Mật là điều khiển tang thi, cô đã bắt đầu nghi ngờ. Kiếp trước, cô không hề nghe nói đến có dị năng điều khiển tang thi, nhưng đã từng nghe qua, trong đám tang thi, có một tang thi vương, có thể điều khiển tang thi.
Với lại, tang thi vương này, bề ngoài giống hệt người bình thường, nhìn qua hoàn toàn không giống tang thi.
Mà tang thi vương kia, là nữ!
Vào lúc mạt thế nửa năm sau, tang thi vương điều khiển bọn tang thi tấn công vào căn cứ, chỉ còn vài người may mắn sống sót sau đó.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trang Diệc Lam nhìn về phía Điền Mật, càng đề phòng hơn.
Cô muốn điều tra rõ ràng, Điền Mật, rốt cuộc có phải là tang thi vương hay không.
Một nhóm người đi vào siêu thị nhỏ trong trạm xăng, bên trong đã từng bị người càn quét qua, trên các kệ hàng hoàn toàn trống rỗng, còn có mấy cỗ thi thể tang thi tỏa ra mùi hôi thối.
Dọn dẹp lại bên trong một chút, để riêng lại một khoảng trống nhỏ.
Điền Mật lấy ra một cái bàn hình chữ nhật từ trong không gian, sau đó lấy ra một cái bếp ga, một cái máy phát điện loại nhỏ, nồi cơm điện, nồi xào thức ăn, chảo, đèn chiếu sáng.
Tiếp theo là một ít rau cải và thịt vẫn còn tươi mới.
Mọi người nhao nhao vây quanh cô: ''Mật Mật rau cải này sao vẫn còn xanh tươi đến vậy?''
''Trước khi vào không gian, thời gian của không gian sẽ ngưng đọng lại, cho nên lúc đưa vào không gian là dạng gì, thì lúc lấy ra vẫn y nguyên như thế.'' Điền Mật cười cười, vẻ mặt ngại ngùng.
Hoa Nghiệp Thần thấy Điền Mật bị mấy người đàn ông vây quanh, trong lòng có chút khó chịu, mặc dù hắn cũng không biết lí do tại sao.
''Các cậu đi ra xung quanh quan sát một chút đi.'' Hắn đi tới bên cạnh Điền Mật, nhìn mấy người khác nói.
Bọn họ tỏ ra hiểu ý, ngoan ngoãn rời đi.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần cười, sau đó cúi đầu chăm chú nấu ăn.
Hoa Nghiệp Thần thấy Điền Mật nấu ăn thành thạo như vậy, trong lòng nảy sinh cảm giác khác thường, dường như, giống với lúc mẹ Hoa nấu cơm.
''Đinh -- hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm 65, kí chủ cố lên nha!''
Tay Điền Mật đang xắt thức ăn hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục xắt.
Nửa tiếng sau, Điền Mật đã làm xong một bàn đồ ăn.
Mọi người nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon, mỗi người còn có một chai nước, giống như, trong nháy mắt, được trở về thời điểm trước mạt thế vậy.
Hơn ba tháng nay, mặc dù bọn họ không đói, thế nhưng ăn uống lại không được thoải mái như trước mạt thế.
Tám người ngồi vào bàn tròn, Điền Mật đỏ mặt nói: ''Các món ăn tôi làm vẫn chưa được ngon lắm, mọi người ăn tạm nha!''
''Không sao, tiểu Mật Mật đã vất vả nấu cơm cho chúng tôi, chúng tôi không để ý đâu!'' Thường Nhạc nuốt nước bọt, nhìn bàn đồ ăn trước mặt, cười nói.
Mọi người gật đầu hùa theo, ngay cả Hoa Nghiệp Thần cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngoại trừ Trang Diệc Lam vẫn lạnh lùng nhìn cô như trước.
Cô nhìn Điền Mật càng ngày càng thấy bất thường, chỉ là không biết vì sao, Điền Mật lại có thể kiềm chế bản thân, ở cùng với con người lâu như vậy, vẫn có thể kiềm chế không cắn người.
Bữa tối mọi người ăn rất nhiều, những món Điền Mật làm đều được càn quét sạch sẽ.
Trang Diệc Lam không ăn gì, cô không tin Điền Mật.
Sau khi ăn xong, Điền Mật lại từ không gian lấy ra trái cây tráng miệng. Mọi người hò hét đùa rằng, đi theo Điền Mật là có cái ăn.
Điền Mật đỏ mặt đi rửa chén.
Trang Diệc Lam theo sau Điền Mật, nhìn Điền Mật chăm chú vùi đầu vào rửa bát.
Suy nghĩ một chút, Trang Diệc Lam lấy một con dao, đi tới trước mặt Điền Mật. Cô rạch một đường trên cánh tay mình, máu lập tức chảy ra.
Trong nháy mắt, mùi máu tươi tỏa ra, Điền Mật ngây người, nhìn vết thương trên tay Trang Diệc Lam, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm chế bản thân muốn cắn người.
Thấy Điền Mật tha thiết nhìn vết thương trên cánh tay, ngay lập tức Trang Diệc Lam khẳng định suy nghĩ của mình. Dùng dị năng chữa bệnh chữa lành vết thương, sau đó dựng lên bốn bức tường đất vây xung quanh Điền Mật, giam cô lại.
Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Trang Diệc Lam.
Hoa Nghiệp Thần sử dụng dị năng hệ lôi đánh tan bức tường đất, rồi đi tới bên cạnh Điền Mật, kéo Điền Mật ra phía sau để bảo vệ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trang Diệc Lam: ''Cô đang làm cái gì vậy!?''
Điền Mật cũng sững sờ, cô không ngờ Trang Diệc Lam sẽ tấn công mình, theo lý thuyết, Trang Diệc Lam không phải dạng người ăn no rảnh rỗi, không có khả năng vô duyên vô cớ tấn công cô.
''Cô ta là tang thi vương!'' Trang Diệc Lam cao giọng, có chút lo lắng cho Hoa Nghiệp Thần.
Mọi người sợ ngây người, tang thi vương cái gì? Điền Mật là tang thi vương? Vua!?
Điền Mật há to miệng, cô bị lộ rồi sao?
Hoa Nghiệp Thần cũng ngẩn người, sau đó hồi phục lại tinh thần, quát: ''Đừng nói nhảm! Điền Mật đâu có điểm nào giống tang thi?''
Mọi người gật đầu đồng ý, cơ thể Điền Mật có nhiệt độ, tim vẫn đập, rõ ràng là một người sống sờ sờ nha.
''Căn bản không có dị năng điều khiển tang thi, chỉ có tang thi vương, mới có thể điều khiển bọn chúng, mà tang thi vương là nữ, trông hình dáng cũng không khác con người là mấy.'' Trang Diệc Lam nhìn Hoa Nghiệp Thần, trong ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc.
Hoa Nghiệp Thần quay đầu nhìn Điền Mật, trong mắt hắn có chút hoài nghi. Nhìn Điền Mật ngơ ngác không nói gì, giống như là đang ngầm thừa nhận.
Hoa Nghiệp Thần lùi về phía sau một bước, đứng cách cách xa Điền Mật, ánh mắt nhìn Điền Mật có chút phòng bị.
Lúc này Điền Mật mới lấy lại tinh thần, mắt đỏ hoe: ''Tôi, tôi, tôi không phải..''
Được rồi, lại bị lộ tẩy, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, cô đúng là tang thi vương.
Nam chủ có một đặc điểm, chính là cực kỳ ghét người khác lừa hắn.
Cô có chút lo lắng, sợ rằng độ hảo cảm sẽ giảm xuống. Ngược lại lúc công lược có khả năng độ khó bị tăng lên.
Tốt hơn hết là cứ nói sự thật, mặc dù, có thể sau này độ hảo cảm sẽ khó tăng thêm.
Cô cúi đầu, gương mặt bất lực, tất cả mọi người xung quanh không ai dám phát ra tiếng.
''Xin lỗi.'' Cô nhẹ giọng nói: ''Tôi, thực sự là tang thi vương, nhưng, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương bất kỳ ai, tôi cũng chưa từng ăn thịt người, tôi... chỉ là một người quá cô đơn, nên mới đến căn cứ.'' Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt theo gò má chảy xuống khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần: ''Tôi sẽ rời đi, cảm ơn A Thần đã làm bạn với em trong một tháng qua.'' Nói xong, cô xoay người rời đi với tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt, Điền Mật đã biến mất.
Hoa Nghiệp Thần ngẩn người, nhìn ánh mắt Điền Mật trước khi rời đi, trong lòng hắn nổi lên một gợn sóng.
Thường Nhạc bị sốc hoàn toàn, sau lại cảm thấy nhẹ nhõm, bạn gái của thượng tá, sao có thể là người bình thường được nha!
Trang Diệc Lam cũng có chút kinh ngạc, cô không ngờ, thực sự có dị năng không gian.
Cô có nhẫn không gian, nhưng, cô chưa hề nói ra với bất cứ ai.
Có dị năng chữa trị, cùng dị năng hệ thổ, đối với người khác mà nói, đã là rất hiếm thấy.
Cô không dám đem nhẫn không gian của mình nói cho người khác biết.
Đến trạm xăng, Điền Mật xuống xe đầu tiên, giải phóng hơi thở của tang thi vương, đuổi hết toàn bộ tang thi bên trong trạm xăng.
Thấy được dị năng thần kì của Điền Mật, mọi người càng có ấn tượng tốt về cô.
Trang Diệc Lam có chút hoài nghi, ngay từ lúc Hoa Nghiệp Thần nói dị năng của Điền Mật là điều khiển tang thi, cô đã bắt đầu nghi ngờ. Kiếp trước, cô không hề nghe nói đến có dị năng điều khiển tang thi, nhưng đã từng nghe qua, trong đám tang thi, có một tang thi vương, có thể điều khiển tang thi.
Với lại, tang thi vương này, bề ngoài giống hệt người bình thường, nhìn qua hoàn toàn không giống tang thi.
Mà tang thi vương kia, là nữ!
Vào lúc mạt thế nửa năm sau, tang thi vương điều khiển bọn tang thi tấn công vào căn cứ, chỉ còn vài người may mắn sống sót sau đó.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trang Diệc Lam nhìn về phía Điền Mật, càng đề phòng hơn.
Cô muốn điều tra rõ ràng, Điền Mật, rốt cuộc có phải là tang thi vương hay không.
Một nhóm người đi vào siêu thị nhỏ trong trạm xăng, bên trong đã từng bị người càn quét qua, trên các kệ hàng hoàn toàn trống rỗng, còn có mấy cỗ thi thể tang thi tỏa ra mùi hôi thối.
Dọn dẹp lại bên trong một chút, để riêng lại một khoảng trống nhỏ.
Điền Mật lấy ra một cái bàn hình chữ nhật từ trong không gian, sau đó lấy ra một cái bếp ga, một cái máy phát điện loại nhỏ, nồi cơm điện, nồi xào thức ăn, chảo, đèn chiếu sáng.
Tiếp theo là một ít rau cải và thịt vẫn còn tươi mới.
Mọi người nhao nhao vây quanh cô: ''Mật Mật rau cải này sao vẫn còn xanh tươi đến vậy?''
''Trước khi vào không gian, thời gian của không gian sẽ ngưng đọng lại, cho nên lúc đưa vào không gian là dạng gì, thì lúc lấy ra vẫn y nguyên như thế.'' Điền Mật cười cười, vẻ mặt ngại ngùng.
Hoa Nghiệp Thần thấy Điền Mật bị mấy người đàn ông vây quanh, trong lòng có chút khó chịu, mặc dù hắn cũng không biết lí do tại sao.
''Các cậu đi ra xung quanh quan sát một chút đi.'' Hắn đi tới bên cạnh Điền Mật, nhìn mấy người khác nói.
Bọn họ tỏ ra hiểu ý, ngoan ngoãn rời đi.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần cười, sau đó cúi đầu chăm chú nấu ăn.
Hoa Nghiệp Thần thấy Điền Mật nấu ăn thành thạo như vậy, trong lòng nảy sinh cảm giác khác thường, dường như, giống với lúc mẹ Hoa nấu cơm.
''Đinh -- hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm 65, kí chủ cố lên nha!''
Tay Điền Mật đang xắt thức ăn hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục xắt.
Nửa tiếng sau, Điền Mật đã làm xong một bàn đồ ăn.
Mọi người nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon, mỗi người còn có một chai nước, giống như, trong nháy mắt, được trở về thời điểm trước mạt thế vậy.
Hơn ba tháng nay, mặc dù bọn họ không đói, thế nhưng ăn uống lại không được thoải mái như trước mạt thế.
Tám người ngồi vào bàn tròn, Điền Mật đỏ mặt nói: ''Các món ăn tôi làm vẫn chưa được ngon lắm, mọi người ăn tạm nha!''
''Không sao, tiểu Mật Mật đã vất vả nấu cơm cho chúng tôi, chúng tôi không để ý đâu!'' Thường Nhạc nuốt nước bọt, nhìn bàn đồ ăn trước mặt, cười nói.
Mọi người gật đầu hùa theo, ngay cả Hoa Nghiệp Thần cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngoại trừ Trang Diệc Lam vẫn lạnh lùng nhìn cô như trước.
Cô nhìn Điền Mật càng ngày càng thấy bất thường, chỉ là không biết vì sao, Điền Mật lại có thể kiềm chế bản thân, ở cùng với con người lâu như vậy, vẫn có thể kiềm chế không cắn người.
Bữa tối mọi người ăn rất nhiều, những món Điền Mật làm đều được càn quét sạch sẽ.
Trang Diệc Lam không ăn gì, cô không tin Điền Mật.
Sau khi ăn xong, Điền Mật lại từ không gian lấy ra trái cây tráng miệng. Mọi người hò hét đùa rằng, đi theo Điền Mật là có cái ăn.
Điền Mật đỏ mặt đi rửa chén.
Trang Diệc Lam theo sau Điền Mật, nhìn Điền Mật chăm chú vùi đầu vào rửa bát.
Suy nghĩ một chút, Trang Diệc Lam lấy một con dao, đi tới trước mặt Điền Mật. Cô rạch một đường trên cánh tay mình, máu lập tức chảy ra.
Trong nháy mắt, mùi máu tươi tỏa ra, Điền Mật ngây người, nhìn vết thương trên tay Trang Diệc Lam, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm chế bản thân muốn cắn người.
Thấy Điền Mật tha thiết nhìn vết thương trên cánh tay, ngay lập tức Trang Diệc Lam khẳng định suy nghĩ của mình. Dùng dị năng chữa bệnh chữa lành vết thương, sau đó dựng lên bốn bức tường đất vây xung quanh Điền Mật, giam cô lại.
Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Trang Diệc Lam.
Hoa Nghiệp Thần sử dụng dị năng hệ lôi đánh tan bức tường đất, rồi đi tới bên cạnh Điền Mật, kéo Điền Mật ra phía sau để bảo vệ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trang Diệc Lam: ''Cô đang làm cái gì vậy!?''
Điền Mật cũng sững sờ, cô không ngờ Trang Diệc Lam sẽ tấn công mình, theo lý thuyết, Trang Diệc Lam không phải dạng người ăn no rảnh rỗi, không có khả năng vô duyên vô cớ tấn công cô.
''Cô ta là tang thi vương!'' Trang Diệc Lam cao giọng, có chút lo lắng cho Hoa Nghiệp Thần.
Mọi người sợ ngây người, tang thi vương cái gì? Điền Mật là tang thi vương? Vua!?
Điền Mật há to miệng, cô bị lộ rồi sao?
Hoa Nghiệp Thần cũng ngẩn người, sau đó hồi phục lại tinh thần, quát: ''Đừng nói nhảm! Điền Mật đâu có điểm nào giống tang thi?''
Mọi người gật đầu đồng ý, cơ thể Điền Mật có nhiệt độ, tim vẫn đập, rõ ràng là một người sống sờ sờ nha.
''Căn bản không có dị năng điều khiển tang thi, chỉ có tang thi vương, mới có thể điều khiển bọn chúng, mà tang thi vương là nữ, trông hình dáng cũng không khác con người là mấy.'' Trang Diệc Lam nhìn Hoa Nghiệp Thần, trong ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc.
Hoa Nghiệp Thần quay đầu nhìn Điền Mật, trong mắt hắn có chút hoài nghi. Nhìn Điền Mật ngơ ngác không nói gì, giống như là đang ngầm thừa nhận.
Hoa Nghiệp Thần lùi về phía sau một bước, đứng cách cách xa Điền Mật, ánh mắt nhìn Điền Mật có chút phòng bị.
Lúc này Điền Mật mới lấy lại tinh thần, mắt đỏ hoe: ''Tôi, tôi, tôi không phải..''
Được rồi, lại bị lộ tẩy, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, cô đúng là tang thi vương.
Nam chủ có một đặc điểm, chính là cực kỳ ghét người khác lừa hắn.
Cô có chút lo lắng, sợ rằng độ hảo cảm sẽ giảm xuống. Ngược lại lúc công lược có khả năng độ khó bị tăng lên.
Tốt hơn hết là cứ nói sự thật, mặc dù, có thể sau này độ hảo cảm sẽ khó tăng thêm.
Cô cúi đầu, gương mặt bất lực, tất cả mọi người xung quanh không ai dám phát ra tiếng.
''Xin lỗi.'' Cô nhẹ giọng nói: ''Tôi, thực sự là tang thi vương, nhưng, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương bất kỳ ai, tôi cũng chưa từng ăn thịt người, tôi... chỉ là một người quá cô đơn, nên mới đến căn cứ.'' Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt theo gò má chảy xuống khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoa Nghiệp Thần: ''Tôi sẽ rời đi, cảm ơn A Thần đã làm bạn với em trong một tháng qua.'' Nói xong, cô xoay người rời đi với tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt, Điền Mật đã biến mất.
Hoa Nghiệp Thần ngẩn người, nhìn ánh mắt Điền Mật trước khi rời đi, trong lòng hắn nổi lên một gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.