Chương 33: Mạt thế văn (1)
Mai Khai
28/06/2018
Lúc Điền Mật tỉnh dậy là do bị đau quá, cùng lúc đó nội dung truyện được truyền vào não, càng khiến cô đau hơn, cô nhíu chặt mày, có chút không
thích cảm giác đau đớn, nhưng vẫn cố chịu đựng để tiếp thu cốt truyện.
Tiếp thu xong, Điền Mật hơi kinh ngạc, cô cảm thấy, cái thế giới này quá khó hiểu rồi!
Khi cô làm nhiệm vụ ở hiện đại, cũng từng xem qua phim điện ảnh zombie, tiểu thuyết mạt thế này nọ, nhưng thời điểm bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Được rồi, dù gì cũng là tiểu thuyết, khiến người ta đủ kinh ngạc, nói không chừng một ngày nào đó, cô còn có thể đi bắt yêu quái này nọ.
Ừ, sau khi tiếp nhận xong nội dung truyện, cô cảm thấy ký thể này thật đáng thương, chỉ gửi lại một nguyện vọng rất đơn giản, rời xa cha mẹ vô tình.
Sau khi dung nhập vào trí nhớ, cuối cùng cô cũng biết, tại sao vừa tỉnh lại, liền thấy đau đầu, ký thể này tối qua đi bar suốt cả đêm đến tận ba giờ sáng mới về nhà, uống say như chết.
Ký thể năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, nhà cô rất giàu, rất có danh tiếng trong thành phố Q. Sau khi tốt nghiệp, cô không muốn đi làm trong công ty của gia tộc, cô còn muốn đi chơi vài năm nữa, người nhà cũng mặc kệ cô. Cô có một người bạn trai, tên là Thư Tử Quân, anh ta là học trưởng trong trường đại học của cô, lớn hơn cô ba tuổi, cô vừa vào đại học năm nhất, anh ta là học trưởng năm 4 tự mình đi chào đón sinh viên mới. Tính tình của cô hoạt bát hướng ngoại, mới gặp đã thích học trưởng, vì vậy lập tức tiến hành theo đuổi, cô xinh đẹp từ nhỏ, lúc học trung học được phong làm hoa hậu giảng đường, điều kiện gia đình tốt, nên rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô chỉ yêu thích một người gia đình bình thường, bộ dạng cũng chỉ được coi là sáng sủa, Thư Tử Quân. Lần đầu tiên nhìn thấy Thư Tử Quân, cô cảm thấy anh giống như thư sinh bước ra từ tranh thủy mặc, áo sơ mi trắng, quần xanh đen, tóc đen hơi dài, thoáng che khuất cái trán, ngũ quan của anh chẳng hề sắc xảo, nhưng gộp lại một chỗ, thấy cũng rất dễ nhìn. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt anh khi nhìn Điền Mật, cũng không khác gì nhìn những người khác, không có bất cứ tia kinh ngạc. Điền Mật chủ động bắt chuyện với anh, anh ta cũng chỉ bình thản trả lời.
Về sau, cô biết rõ, Thư Tử Quân là học trưởng năm 4 khoa hóa học, thành tích của anh rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì sau khi anh tốt nghiệp, sẽ ra nước ngoài du học. Năm đầu là thời gian nghiêm túc nhất, chỉ cần Điền Mật rảnh rỗi, sẽ chạy đi tìm Thư Tử Quân, lúc đầu, Thư Tử Quân không thèm để ý đến cô, về sau, Thư Tử Quân dần dần quen thuộc với sự hiện diện của cô. Trước khi Thư Tử Quân tốt nghiệp rồi ra nước ngoài, anh đã chấp nhận Điền Mật, hai người bắt đầu hẹn hò.
Ba năm sau, Thư Tử Quân học xong trở về, trong thời gian đó, chỉ cần Điền Mật có thời gian sẽ xuất ngoại đi tới chỗ Thư Tử Quân, tình cảm hai người dần dần sâu đậm, con người Thư Tử Quân vốn lạnh lùng, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Anh ta rất quan tâm Điền Mật, nhưng chưa từng nói với Điền Mật ‘I love you’.
Điền Mật thật sự rất thích Thư Tử Quân, có thể là do sự nhiệt tình lâu dài của bản thân không được đền đáp, cho nên cô cảm thấy mệt mỏi. Mỗi ngày cô đều gửi thư cho anh, nhưng anh cũng chỉ nhắn lại một hai chữ, đôi khi không trả lời.
Có số điện thoại của anh, nhưng lại không dám gọi vì sợ làm phiền lúc anh đang nghỉ ngơi, hơn nửa đêm cô không ngủ được, ngồi tính giờ nước ngoài, rồi gọi cho anh, thường là cô nói một mình, ở bên kia Thư Tử Quân thỉnh thoảng mới trả lời.
Trước khi quen Thư Tử Quân, cô cũng từng yêu, nhưng chưa từng phải hèn mọn như vậy. Bởi vì Thư Tử Quân, cô chấp nhận để bản thân thiệt thòi.
Đợi ba năm, rốt cuộc Điền Mật cũng tốt nghiệp, Thư Tử Quân về nước, được mời giảng dạy trong đại học.
Về phần lý do Điền Mật phải chạy tới quán rượu mua say, là do Thư Tử Quân, ngày hôm qua chính là kỷ niệm ba năm yêu nhau, cô đã chuẩn bị sự bất ngờ cho anh, rõ ràng đã hẹn Thư Tử Quân lúc 7:30 ở khách sạn, nhưng mà cô đợi tới mười giờ, cũng không gặp Thư Tử Quân, cô có gọi điện thoại cho anh, tuy nhiên Thư Tử Quân không nghe máy.
Cô đi đến trường đại học tìm anh, thì phát hiện anh đang cho mấy sinh viên học bù. Cô đột nhiên rất muốn cười, lại có chút muốn khóc. Cười vì ba năm qua, cô đã kiên cường như thế nào, thì ra cũng chỉ là tự mình đa tình. Khóc vì tình cảm cô đã bỏ ra suốt ba năm, rồi cuối cùng không nhận được đáp trả.
Cô xoay người, chậm rãi rời đi, lái xe đến quán bar, uống say như chết.
Thật ra, Thư Tử Quân nhớ rõ hôm nay là kỷ niệm ba năm quen nhau, nhưng Thư Tử Quân không thấy tin nhắn của Điền Mật.
Nguyên nhân vì Thư Tử Quân làm giáo sư dạy ở trường đại học, so với những ông thầy bụng bia, Thư Tử Quân rất được chào đón, rất nhiều học sinh nữ trong lớp yêu thích anh, trong đó có một người tên là Phương Phương.
Thư Tử Quân làm dẫn học sinh đi làm thí nghiệm, lúc anh làm thí nghiệm sẽ để điện thoại sang một bên. Lúc Phương Phương đi ngang qua, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô mở ra coi, thấy tin nhắn Điền Mật hẹn anh ăn cơm ở khách sạn. Cô cười xấu xa, sau đó xóa tin nhắn, lại đổi chế độ điện thoại thành im lặng.
Sau đó cô rủ mấy học sinh khác quấn lấy Thư Tử Quân đòi học bù.
Thư Tử Quân có chút do dự, anh theo thói quen nhìn sang điện thoại coi có tin nhắn của Điền Mật hay không, kết quả không có, anh cho rằng Điền Mật quên hôm nay là ngày gì, mọi khi Điền Mật đều chuẩn bị quà cho anh, cho nên lần này anh có chuẩn bị quà cho cô.
Anh chuẩn bị cầu hôn Điền Mật.
Học sinh đòi học bù, anh nghĩ, dạy bổ túc một chút, tối về rồi cầu hôn Điền Mật sau.
Kết quả học bù tới tận mười một giờ, anh trở về phòng của mình với Điền Mật, phát hiện Điền Mật không có ở nhà.
Nhíu mày, anh lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Điền Mật, nhưng Điền Mật không nghe máy. Anh muốn đi tìm Điền Mật, nhưng lại không biết tìm ở đâu.
Người nhà Điền Mật không thích anh, bởi vì anh là cô nhi, trước năm mười lăm tuổi, gia đình anh cũng rất giàu có, sau đó vì cha mê đánh bạc, cuối cùng phá sán.
Nhà bên mẹ là dòng dõi gia giáo, ngày trước do muốn cưới cha, nên đoạn tuyệt quan hệ với người thân, sau khi cha phá sản, tính cách trở nên hung hăng, thích uống rượu, uống rượu say rồi lại đánh mẹ, mẹ không chịu nổi, tự sát, trong một lần uống say, cha bị xe đụng chết.
Anh liền biến thành cô nhi.
Anh biết rõ khoảng cách của mình và Điền Mật, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cũng thích cô, nhưng anh không dám biểu hiện. Sau đó, anh tốt nghiệp, trường cho anh một suất học bổng đi du học nước ngoài, điều kiện chính là sau khi học xong phải về trường công tác năm năm, anh đã đồng ý, anh muốn có thân phận xứng đôi với Điền Mật.
Hiện tại, anh cũng có chút danh tiếng trong nghề, thậm chí ngành khoa học thí nghiệm của học viện quốc viên có mở lời mời anh tới làm việc.
Suy nghĩ một chút, có lẽ, Điền Mật quay về nhà cha mẹ của cô.
Sáng hôm sau, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng ồn ào, khu vực này vẫn luôn rất yên tĩnh, tự dưng lại có tiếng hét không ngừng, tối hôm qua anh ngủ không ngon, nhíu mày, đi đến trước cửa sổ, bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Một người đàn ông, khuôn mặt thối rữa, chậm rãi đi theo sau một cô gái, cô gái kia mang giày cao gót, thét chói tai rồi chạy trốn, chân bị đau, ngã nhào xuống đất, người đàn ông kia lập tức ngã vào người cô.
Tiếp thu xong, Điền Mật hơi kinh ngạc, cô cảm thấy, cái thế giới này quá khó hiểu rồi!
Khi cô làm nhiệm vụ ở hiện đại, cũng từng xem qua phim điện ảnh zombie, tiểu thuyết mạt thế này nọ, nhưng thời điểm bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Được rồi, dù gì cũng là tiểu thuyết, khiến người ta đủ kinh ngạc, nói không chừng một ngày nào đó, cô còn có thể đi bắt yêu quái này nọ.
Ừ, sau khi tiếp nhận xong nội dung truyện, cô cảm thấy ký thể này thật đáng thương, chỉ gửi lại một nguyện vọng rất đơn giản, rời xa cha mẹ vô tình.
Sau khi dung nhập vào trí nhớ, cuối cùng cô cũng biết, tại sao vừa tỉnh lại, liền thấy đau đầu, ký thể này tối qua đi bar suốt cả đêm đến tận ba giờ sáng mới về nhà, uống say như chết.
Ký thể năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, nhà cô rất giàu, rất có danh tiếng trong thành phố Q. Sau khi tốt nghiệp, cô không muốn đi làm trong công ty của gia tộc, cô còn muốn đi chơi vài năm nữa, người nhà cũng mặc kệ cô. Cô có một người bạn trai, tên là Thư Tử Quân, anh ta là học trưởng trong trường đại học của cô, lớn hơn cô ba tuổi, cô vừa vào đại học năm nhất, anh ta là học trưởng năm 4 tự mình đi chào đón sinh viên mới. Tính tình của cô hoạt bát hướng ngoại, mới gặp đã thích học trưởng, vì vậy lập tức tiến hành theo đuổi, cô xinh đẹp từ nhỏ, lúc học trung học được phong làm hoa hậu giảng đường, điều kiện gia đình tốt, nên rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô chỉ yêu thích một người gia đình bình thường, bộ dạng cũng chỉ được coi là sáng sủa, Thư Tử Quân. Lần đầu tiên nhìn thấy Thư Tử Quân, cô cảm thấy anh giống như thư sinh bước ra từ tranh thủy mặc, áo sơ mi trắng, quần xanh đen, tóc đen hơi dài, thoáng che khuất cái trán, ngũ quan của anh chẳng hề sắc xảo, nhưng gộp lại một chỗ, thấy cũng rất dễ nhìn. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt anh khi nhìn Điền Mật, cũng không khác gì nhìn những người khác, không có bất cứ tia kinh ngạc. Điền Mật chủ động bắt chuyện với anh, anh ta cũng chỉ bình thản trả lời.
Về sau, cô biết rõ, Thư Tử Quân là học trưởng năm 4 khoa hóa học, thành tích của anh rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì sau khi anh tốt nghiệp, sẽ ra nước ngoài du học. Năm đầu là thời gian nghiêm túc nhất, chỉ cần Điền Mật rảnh rỗi, sẽ chạy đi tìm Thư Tử Quân, lúc đầu, Thư Tử Quân không thèm để ý đến cô, về sau, Thư Tử Quân dần dần quen thuộc với sự hiện diện của cô. Trước khi Thư Tử Quân tốt nghiệp rồi ra nước ngoài, anh đã chấp nhận Điền Mật, hai người bắt đầu hẹn hò.
Ba năm sau, Thư Tử Quân học xong trở về, trong thời gian đó, chỉ cần Điền Mật có thời gian sẽ xuất ngoại đi tới chỗ Thư Tử Quân, tình cảm hai người dần dần sâu đậm, con người Thư Tử Quân vốn lạnh lùng, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Anh ta rất quan tâm Điền Mật, nhưng chưa từng nói với Điền Mật ‘I love you’.
Điền Mật thật sự rất thích Thư Tử Quân, có thể là do sự nhiệt tình lâu dài của bản thân không được đền đáp, cho nên cô cảm thấy mệt mỏi. Mỗi ngày cô đều gửi thư cho anh, nhưng anh cũng chỉ nhắn lại một hai chữ, đôi khi không trả lời.
Có số điện thoại của anh, nhưng lại không dám gọi vì sợ làm phiền lúc anh đang nghỉ ngơi, hơn nửa đêm cô không ngủ được, ngồi tính giờ nước ngoài, rồi gọi cho anh, thường là cô nói một mình, ở bên kia Thư Tử Quân thỉnh thoảng mới trả lời.
Trước khi quen Thư Tử Quân, cô cũng từng yêu, nhưng chưa từng phải hèn mọn như vậy. Bởi vì Thư Tử Quân, cô chấp nhận để bản thân thiệt thòi.
Đợi ba năm, rốt cuộc Điền Mật cũng tốt nghiệp, Thư Tử Quân về nước, được mời giảng dạy trong đại học.
Về phần lý do Điền Mật phải chạy tới quán rượu mua say, là do Thư Tử Quân, ngày hôm qua chính là kỷ niệm ba năm yêu nhau, cô đã chuẩn bị sự bất ngờ cho anh, rõ ràng đã hẹn Thư Tử Quân lúc 7:30 ở khách sạn, nhưng mà cô đợi tới mười giờ, cũng không gặp Thư Tử Quân, cô có gọi điện thoại cho anh, tuy nhiên Thư Tử Quân không nghe máy.
Cô đi đến trường đại học tìm anh, thì phát hiện anh đang cho mấy sinh viên học bù. Cô đột nhiên rất muốn cười, lại có chút muốn khóc. Cười vì ba năm qua, cô đã kiên cường như thế nào, thì ra cũng chỉ là tự mình đa tình. Khóc vì tình cảm cô đã bỏ ra suốt ba năm, rồi cuối cùng không nhận được đáp trả.
Cô xoay người, chậm rãi rời đi, lái xe đến quán bar, uống say như chết.
Thật ra, Thư Tử Quân nhớ rõ hôm nay là kỷ niệm ba năm quen nhau, nhưng Thư Tử Quân không thấy tin nhắn của Điền Mật.
Nguyên nhân vì Thư Tử Quân làm giáo sư dạy ở trường đại học, so với những ông thầy bụng bia, Thư Tử Quân rất được chào đón, rất nhiều học sinh nữ trong lớp yêu thích anh, trong đó có một người tên là Phương Phương.
Thư Tử Quân làm dẫn học sinh đi làm thí nghiệm, lúc anh làm thí nghiệm sẽ để điện thoại sang một bên. Lúc Phương Phương đi ngang qua, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô mở ra coi, thấy tin nhắn Điền Mật hẹn anh ăn cơm ở khách sạn. Cô cười xấu xa, sau đó xóa tin nhắn, lại đổi chế độ điện thoại thành im lặng.
Sau đó cô rủ mấy học sinh khác quấn lấy Thư Tử Quân đòi học bù.
Thư Tử Quân có chút do dự, anh theo thói quen nhìn sang điện thoại coi có tin nhắn của Điền Mật hay không, kết quả không có, anh cho rằng Điền Mật quên hôm nay là ngày gì, mọi khi Điền Mật đều chuẩn bị quà cho anh, cho nên lần này anh có chuẩn bị quà cho cô.
Anh chuẩn bị cầu hôn Điền Mật.
Học sinh đòi học bù, anh nghĩ, dạy bổ túc một chút, tối về rồi cầu hôn Điền Mật sau.
Kết quả học bù tới tận mười một giờ, anh trở về phòng của mình với Điền Mật, phát hiện Điền Mật không có ở nhà.
Nhíu mày, anh lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Điền Mật, nhưng Điền Mật không nghe máy. Anh muốn đi tìm Điền Mật, nhưng lại không biết tìm ở đâu.
Người nhà Điền Mật không thích anh, bởi vì anh là cô nhi, trước năm mười lăm tuổi, gia đình anh cũng rất giàu có, sau đó vì cha mê đánh bạc, cuối cùng phá sán.
Nhà bên mẹ là dòng dõi gia giáo, ngày trước do muốn cưới cha, nên đoạn tuyệt quan hệ với người thân, sau khi cha phá sản, tính cách trở nên hung hăng, thích uống rượu, uống rượu say rồi lại đánh mẹ, mẹ không chịu nổi, tự sát, trong một lần uống say, cha bị xe đụng chết.
Anh liền biến thành cô nhi.
Anh biết rõ khoảng cách của mình và Điền Mật, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cũng thích cô, nhưng anh không dám biểu hiện. Sau đó, anh tốt nghiệp, trường cho anh một suất học bổng đi du học nước ngoài, điều kiện chính là sau khi học xong phải về trường công tác năm năm, anh đã đồng ý, anh muốn có thân phận xứng đôi với Điền Mật.
Hiện tại, anh cũng có chút danh tiếng trong nghề, thậm chí ngành khoa học thí nghiệm của học viện quốc viên có mở lời mời anh tới làm việc.
Suy nghĩ một chút, có lẽ, Điền Mật quay về nhà cha mẹ của cô.
Sáng hôm sau, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng ồn ào, khu vực này vẫn luôn rất yên tĩnh, tự dưng lại có tiếng hét không ngừng, tối hôm qua anh ngủ không ngon, nhíu mày, đi đến trước cửa sổ, bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Một người đàn ông, khuôn mặt thối rữa, chậm rãi đi theo sau một cô gái, cô gái kia mang giày cao gót, thét chói tai rồi chạy trốn, chân bị đau, ngã nhào xuống đất, người đàn ông kia lập tức ngã vào người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.