Chương 49: Thế giới 6: Nữ chủ trọng sinh 8
Mai Khai
25/07/2018
Editor: Nguyễn Thủy
Điền Mật dùng « lê hoa đái vũ» gật đầu: " Là muội đẩy tỷ tỷ! Nhưng muội không có sai!" Cô bật khóc, trong mắt trần đầy quật cường.
Trần Tương Nghi không ngờ Điền Mật sẽ thừa nhận cô ta đẩy mình, cốt truyện không nên như vậy đâu!
Bộ Liên Triệt tức giận nhìn cô: " Muội đẩy nàng ấy, là lỗi của muội!"
Điền Mật lắc đầu: " Muội không có sai, biểu tỷ tới tìm muội nói chuyện phiếm, lúc đầu còn tốt, kết quả đang nói tỷ lại đến tước mặt muội nói cái gì mà biết muội sống lại, còn nói kiếp trước muội hại chết tỷ tỷ, kiếp này lại muốn cướp trượng phu của tỷ. Nói rằng nhất định không bỏ qua muội, muốn Hầu gia hưu muội, muốn cho muội bị người ta phỉ nhổ. Muội mới tức giận đẩy tỷ tỷ!" Trong mắt cô mang tho ủy khuất cùng không cam lòng: " Muội còn muốn hỏi biểu tỷ, vì sao lại nói muội như vậy đâu, cái gì mà sống lại, cái gì mà kiếp này kiếp trước, biểu tỷ trúng tà đi!"
Trần Tương Nghi không ngờ Điền Mật sẽ kể lại những gì nàng nói, đáng lẽ Điền Mật trọng sinh, cô ta tuyệt đối không dám nói ra mới đúng, đằng này lại còn thêm mắm thêm muối, tuy rằng trong lòng nàng quả thật muốn làm như vậy. Không lẽ, thật ra Điền Mật không phải trọng sinh? không lẽ nguyên nhân do nàng trọng sinh nên mới thay đổi tất cả? Hoặc là nàng không có trong sinh, tất cả chỉ là một giấc mộng?
Giây phút này đầu óc Trần Tương Nghi rối loạn, trống rỗng, không suy nghĩ được gì, chỉ ngơ ngác ngồi trên giường.
Hai tháng này Điền Mật thường xuyên nói chuyện với Bàng thị, bà đều đã xem cô thành con gái ruột, lúc này nghe lời Điền Mật nói, bà tất nhiên tin tưởng lời cô, cái gì sống lại, kiếp trước kiếp này, quá hoang đường.
Bàng thị nhìn Điền Mật khóc thật đáng thương, lại nhìn Trần Tương Nghi ánh mắt dại ra mặt không phản ứng, càng xem càng thấy quỷ dị, không lẽ đúng như lời Điền Mật, Trần Tương Nghi trúng tà?
Bộ Liên Triệt cũng hơi tin lời Điền Mật nói, ở trong lòng hắn, Điền Mật là cô bé, nói chuyện thẳng thắn, không có tâm kế. Chính là hắn không quá tin tưởng Tương Nghi trúng tà.
Nhớ đến đại phu còn chưa đi xa, mặt Điền Mật trắng bệch, té xỉu ngã xuống mặt đất.
0051 nếu có ngón tay nhất định sẽ dơ ngón tay cái lên, đối với cách diễn của Điền Mật, tỏ vẻ sùng bái giống như nước sông cuồn cuộn không hết nước.
Điền Mật té xỉu khiến Bàng thị hoảng sợ, vội vàng gọi đại phu lại, Bộ Liên Triệt bước đến bên người Điền Mật bế cô lên.
Đại phu chẩn đoán Điền Mật có tin vui, đã một tháng.
Trần Tương Nghi kinh ngạc trừng mắt, nàng không tin được, chính là nàng nghe thấy gì? Điền Mật mang thai?
Bộ Liên Triệt quá vui vẻ, trong vòng một ngày biết được mình có hai đứa nhỏ, hắn đã hai mươi ba, nam tử tuổi này đã sớm có con cháu thành đàn. Chính là hắn lại không có con nỗi dõi, lần này một lúc có hai đứa, tất nhiên vui mừng rồi.
Điền Mật giả vờ tỉnh, lúc này cô dựa vào trong ngực Bộ Liên Triệt. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ: " Hầu gia, huynh không thích muội!"
Cô lên án khiến Bộ Liên Triệt trong lòng tê rần, liên tục lắc đầu. Muốn ra dấu nhưng lúc này hắn đang ôm Điền Mật, đôi tay ở sau lưng cô không rút ra được, gấp tới mức mặt đỏ.
"Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +30, độ hảo cảm 90, ký chủ thật lợi hại!"
Thật tốt, còn thiếu 10 độ hảo cảm, để có thể sống yên ổn, nữ chủ thật xin lỗi cô.
Điền Mật chầm chậm chuyển người, cảm giác thân thể không còn " không khỏe " nữa, cô rời khỏi lồng ngực Bộ Liên Triệt.
Trong mắt mang theo tuyệt vọng: " Hầu gia, ngài hưu ta đi! Dù sao đây cũng là mục đích của biểu tỷ, chờ ngài hưu ta, ta liền xuống tóc làm ni, như vậy cũng không đến mức hỏng thanh danh, làm xấu mặt cha mẹ."
Bàng thị vội vàng kéo tay cô: " Nha đầu con nói gì vậy! Đều thành mẹ rồi, cũng không thể tùy hứng như vậy. Con yên tâm dưỡng thai! Trần thị cũng là người có thai, bây giờ chỉ cần ở trong Tương Trúc viện đừng có đi lung tung, cũng không cần tới thỉnh an ta. Từ hôm nay trở đi Triệt nhi chuyển đến Mật Hương viện, gần nhất không được quấy rầy Trần thị, mà nên đến nói chuyện với Mật Nhi."
Bàng thị ra lệnh ai dám nói không?
Điền Mật có chút buồn cười, Bàng thị quả là thiên vị cô.
Bộ Liên Triệt gật đầu, nhớ lại lời nói cùng ánh mắt tuyệt vọng của Điền Mật, trong lòng đau đớn, cũng không nhớ đến Trần Tương Nghi cũng đang mang thai.
Trần Tương Nghi muốn phản đối nhưng Bộ Liên Triệt đã gật đầu, nàng còn nói được gì? Chỉ phải cắn răng, hôm nay quả là thất sách, nàng không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành như vậy, cũng không ngờ Điền Mật mới gả vào đây hai tháng đã hoài thai.
Điền Mật được Bộ Liên Triệt đỡ về phòng, cô nhất quyết không nói một lời với hắn, Bộ Liên Triệt lo lắng, ra dấu cho cô biết: " Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nên nghi ngờ nàng! Ta tin nàng! Thật sự! Về sau có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ta đều tin tưởng nàng!"
Điền Mật nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: " Thật không?"
Thấy Điền Mật chịu để ý đến mình, Bộ Liên Triệt gật đầu liên tục, chỉ lo trả lời chậm khiến Điền Mật thương tâm.
" Được, muội tha thứ huynh nhưng chỉ lần này thôi đó." Điền Mật tỏ vẻ miễn cường trả lời.
Nghe Điền Mật nói như vậy, Bộ Liên Triệt thở nhẹ nhõm.
Trần Tương Nghi bên ngoài nói là tĩnh dưỡng nhưng thật ra bị nhốt trong phòng, Bàng thị có phần tin tưởng lời Điền Mật nói, âm thầm tìm đạo sĩ, đạo sĩ bị Điền Mật mua chuộc, liền nói Trần Tương Nghi tà khí nhập vào thân thể, từ hôm nay trở đi, phải tu thân dưỡng tính, làm bạn với phật, may mắn chế trụ được tà khí.
Bàng thị nghe xong sợ hãi, vội vàng hỏi tôn tử có sao không, có giữ được không?
Đạo sĩ do Điền Mật tìm đến, suy nghĩ lúc đầu của cô đợi xoát độ hảo cảm đến một trăm, sau đó liền thả Trần Tương Nghi ra, đừng khiến nàng ta ra ngoài phá là được, cô cũng không nhẫn tâm đến mức muốn hại chết đứa bé.
Đạo sĩ kia nói, hài tử không ngại chỉ cần Trần Tương Nghi tĩnh tâm hướng phận là được. Từ đó Trần Tương Nghi bị ép niệm phật.
Trong lòng nàng càng thêm hận Điền Mật, lại không biện có pháp.
Vào một đêm khuya, một nam tử xông vào khuê phòng Trần Tương Nghi, khiến nàng hoảng sợ. Đợi nhìn rõ người tới, trái tim lo lắng, cố gắng bình tĩnh hỏi: " Không biết Thái tử đêm khuya tới chơi là có ý gì?"
Hóa ra nam tử kia là Thái tử điện hạ, là người nam nhân luôn miệng nói Trần Tương Nghi là trắc phi của hắn.
Thái tử tuấn tú, khuôn mặt tinh xảo, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân tỏa ra khí chất hoàng tộc. So với Bộ Liên Triệt hơn hẳn một bậc.
Bảo sao kiếp trước Trần Tương Nghi rơi vào bể tình, Điền Mật cũng vì thái tử mà tra tấn nàng ta một đời.
" Tương Nghi, ta đến mang nàng về."
Điền Mật dùng « lê hoa đái vũ» gật đầu: " Là muội đẩy tỷ tỷ! Nhưng muội không có sai!" Cô bật khóc, trong mắt trần đầy quật cường.
Trần Tương Nghi không ngờ Điền Mật sẽ thừa nhận cô ta đẩy mình, cốt truyện không nên như vậy đâu!
Bộ Liên Triệt tức giận nhìn cô: " Muội đẩy nàng ấy, là lỗi của muội!"
Điền Mật lắc đầu: " Muội không có sai, biểu tỷ tới tìm muội nói chuyện phiếm, lúc đầu còn tốt, kết quả đang nói tỷ lại đến tước mặt muội nói cái gì mà biết muội sống lại, còn nói kiếp trước muội hại chết tỷ tỷ, kiếp này lại muốn cướp trượng phu của tỷ. Nói rằng nhất định không bỏ qua muội, muốn Hầu gia hưu muội, muốn cho muội bị người ta phỉ nhổ. Muội mới tức giận đẩy tỷ tỷ!" Trong mắt cô mang tho ủy khuất cùng không cam lòng: " Muội còn muốn hỏi biểu tỷ, vì sao lại nói muội như vậy đâu, cái gì mà sống lại, cái gì mà kiếp này kiếp trước, biểu tỷ trúng tà đi!"
Trần Tương Nghi không ngờ Điền Mật sẽ kể lại những gì nàng nói, đáng lẽ Điền Mật trọng sinh, cô ta tuyệt đối không dám nói ra mới đúng, đằng này lại còn thêm mắm thêm muối, tuy rằng trong lòng nàng quả thật muốn làm như vậy. Không lẽ, thật ra Điền Mật không phải trọng sinh? không lẽ nguyên nhân do nàng trọng sinh nên mới thay đổi tất cả? Hoặc là nàng không có trong sinh, tất cả chỉ là một giấc mộng?
Giây phút này đầu óc Trần Tương Nghi rối loạn, trống rỗng, không suy nghĩ được gì, chỉ ngơ ngác ngồi trên giường.
Hai tháng này Điền Mật thường xuyên nói chuyện với Bàng thị, bà đều đã xem cô thành con gái ruột, lúc này nghe lời Điền Mật nói, bà tất nhiên tin tưởng lời cô, cái gì sống lại, kiếp trước kiếp này, quá hoang đường.
Bàng thị nhìn Điền Mật khóc thật đáng thương, lại nhìn Trần Tương Nghi ánh mắt dại ra mặt không phản ứng, càng xem càng thấy quỷ dị, không lẽ đúng như lời Điền Mật, Trần Tương Nghi trúng tà?
Bộ Liên Triệt cũng hơi tin lời Điền Mật nói, ở trong lòng hắn, Điền Mật là cô bé, nói chuyện thẳng thắn, không có tâm kế. Chính là hắn không quá tin tưởng Tương Nghi trúng tà.
Nhớ đến đại phu còn chưa đi xa, mặt Điền Mật trắng bệch, té xỉu ngã xuống mặt đất.
0051 nếu có ngón tay nhất định sẽ dơ ngón tay cái lên, đối với cách diễn của Điền Mật, tỏ vẻ sùng bái giống như nước sông cuồn cuộn không hết nước.
Điền Mật té xỉu khiến Bàng thị hoảng sợ, vội vàng gọi đại phu lại, Bộ Liên Triệt bước đến bên người Điền Mật bế cô lên.
Đại phu chẩn đoán Điền Mật có tin vui, đã một tháng.
Trần Tương Nghi kinh ngạc trừng mắt, nàng không tin được, chính là nàng nghe thấy gì? Điền Mật mang thai?
Bộ Liên Triệt quá vui vẻ, trong vòng một ngày biết được mình có hai đứa nhỏ, hắn đã hai mươi ba, nam tử tuổi này đã sớm có con cháu thành đàn. Chính là hắn lại không có con nỗi dõi, lần này một lúc có hai đứa, tất nhiên vui mừng rồi.
Điền Mật giả vờ tỉnh, lúc này cô dựa vào trong ngực Bộ Liên Triệt. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ: " Hầu gia, huynh không thích muội!"
Cô lên án khiến Bộ Liên Triệt trong lòng tê rần, liên tục lắc đầu. Muốn ra dấu nhưng lúc này hắn đang ôm Điền Mật, đôi tay ở sau lưng cô không rút ra được, gấp tới mức mặt đỏ.
"Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +30, độ hảo cảm 90, ký chủ thật lợi hại!"
Thật tốt, còn thiếu 10 độ hảo cảm, để có thể sống yên ổn, nữ chủ thật xin lỗi cô.
Điền Mật chầm chậm chuyển người, cảm giác thân thể không còn " không khỏe " nữa, cô rời khỏi lồng ngực Bộ Liên Triệt.
Trong mắt mang theo tuyệt vọng: " Hầu gia, ngài hưu ta đi! Dù sao đây cũng là mục đích của biểu tỷ, chờ ngài hưu ta, ta liền xuống tóc làm ni, như vậy cũng không đến mức hỏng thanh danh, làm xấu mặt cha mẹ."
Bàng thị vội vàng kéo tay cô: " Nha đầu con nói gì vậy! Đều thành mẹ rồi, cũng không thể tùy hứng như vậy. Con yên tâm dưỡng thai! Trần thị cũng là người có thai, bây giờ chỉ cần ở trong Tương Trúc viện đừng có đi lung tung, cũng không cần tới thỉnh an ta. Từ hôm nay trở đi Triệt nhi chuyển đến Mật Hương viện, gần nhất không được quấy rầy Trần thị, mà nên đến nói chuyện với Mật Nhi."
Bàng thị ra lệnh ai dám nói không?
Điền Mật có chút buồn cười, Bàng thị quả là thiên vị cô.
Bộ Liên Triệt gật đầu, nhớ lại lời nói cùng ánh mắt tuyệt vọng của Điền Mật, trong lòng đau đớn, cũng không nhớ đến Trần Tương Nghi cũng đang mang thai.
Trần Tương Nghi muốn phản đối nhưng Bộ Liên Triệt đã gật đầu, nàng còn nói được gì? Chỉ phải cắn răng, hôm nay quả là thất sách, nàng không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành như vậy, cũng không ngờ Điền Mật mới gả vào đây hai tháng đã hoài thai.
Điền Mật được Bộ Liên Triệt đỡ về phòng, cô nhất quyết không nói một lời với hắn, Bộ Liên Triệt lo lắng, ra dấu cho cô biết: " Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nên nghi ngờ nàng! Ta tin nàng! Thật sự! Về sau có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ta đều tin tưởng nàng!"
Điền Mật nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: " Thật không?"
Thấy Điền Mật chịu để ý đến mình, Bộ Liên Triệt gật đầu liên tục, chỉ lo trả lời chậm khiến Điền Mật thương tâm.
" Được, muội tha thứ huynh nhưng chỉ lần này thôi đó." Điền Mật tỏ vẻ miễn cường trả lời.
Nghe Điền Mật nói như vậy, Bộ Liên Triệt thở nhẹ nhõm.
Trần Tương Nghi bên ngoài nói là tĩnh dưỡng nhưng thật ra bị nhốt trong phòng, Bàng thị có phần tin tưởng lời Điền Mật nói, âm thầm tìm đạo sĩ, đạo sĩ bị Điền Mật mua chuộc, liền nói Trần Tương Nghi tà khí nhập vào thân thể, từ hôm nay trở đi, phải tu thân dưỡng tính, làm bạn với phật, may mắn chế trụ được tà khí.
Bàng thị nghe xong sợ hãi, vội vàng hỏi tôn tử có sao không, có giữ được không?
Đạo sĩ do Điền Mật tìm đến, suy nghĩ lúc đầu của cô đợi xoát độ hảo cảm đến một trăm, sau đó liền thả Trần Tương Nghi ra, đừng khiến nàng ta ra ngoài phá là được, cô cũng không nhẫn tâm đến mức muốn hại chết đứa bé.
Đạo sĩ kia nói, hài tử không ngại chỉ cần Trần Tương Nghi tĩnh tâm hướng phận là được. Từ đó Trần Tương Nghi bị ép niệm phật.
Trong lòng nàng càng thêm hận Điền Mật, lại không biện có pháp.
Vào một đêm khuya, một nam tử xông vào khuê phòng Trần Tương Nghi, khiến nàng hoảng sợ. Đợi nhìn rõ người tới, trái tim lo lắng, cố gắng bình tĩnh hỏi: " Không biết Thái tử đêm khuya tới chơi là có ý gì?"
Hóa ra nam tử kia là Thái tử điện hạ, là người nam nhân luôn miệng nói Trần Tương Nghi là trắc phi của hắn.
Thái tử tuấn tú, khuôn mặt tinh xảo, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân tỏa ra khí chất hoàng tộc. So với Bộ Liên Triệt hơn hẳn một bậc.
Bảo sao kiếp trước Trần Tương Nghi rơi vào bể tình, Điền Mật cũng vì thái tử mà tra tấn nàng ta một đời.
" Tương Nghi, ta đến mang nàng về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.