Chương 148: Tu tiên văn (2)
Mai Khai
05/12/2019
Ừm, vậy cứ quyết định như vậy đi!
Khi mùi thức ăn bay vào động phủ Điền Mật, Điền Mật đang ngồi tĩnh tọa lập tức mở to mắt.
Nghĩ ngợi, lại nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Nhìn thấy Doãn Nhiễm lần nữa, đã là chuyện hai ngày sau rồi.
Điền Mật vẫn chưa nghĩ ra cách để công lược nam chủ.
Đột nhiên có chút buồn phiền, buồn phiền vì không biết làm sao đây.
Đã nghĩ không ra, vậy không suy nghĩ nữa, nàng bắt đầu ổn định tâm thần tu luyện.
Nàng vốn là Kim Đan hậu kỳ, gần đến chỗ Kim Đan đại viên mãn, rất nhanh có thể đột phá Kim Đan kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
“Chuyện gì?” Doãn Nhiễm đi đến động phủ của nàng nhìn ngó xung quanh, khiến cho Điền Mật không còn tâm tư tu luyện, liền mở mắt hỏi nàng ta.
“Ha ha ~” Doãn Nhiễm đứng thẳng người, có chút do dự tiến vào động phủ của Điền Mật, sau đó cười xấu hổ nói: “Chuyện đó, đại sư tỷ.” Nàng là một người ngồi không sẽ rất buồn chán, nhưng nhìn thấy bộ dáng của vị đại sư tỷ và Nguyệt Trần sư huynh, lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Đại sư tỷ, ta muốn xuống núi chơi, ở trên Lăng Diệp sơn thật nhàm chán, ta sẽ không quấy rầy đại sư tỷ nữa.” Trước đây Linh Chân Tử còn ở Ngũ Phong sơn, mỗi lần nàng muốn xuống núi chơi, sư phụ sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại rơi trên người Điền Mật, nàng thật sự không dám tùy ý đi lại.
Điền Mật không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Doãn Nhiễm.
Trong lòng nghĩ đến, không khổ tâm tu luyện, hằng ngày chỉ biết chơi bời, chẳng trách đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ.
Doãn Nhiễm bị Điền Mật nhìn thì có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ, không dám nhìn thẳng Điền Mật: “Đại.. đại sư tỷ.”
Điền Mật rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi đi.”
Dù sao nàng tới nơi này không phải để đốc thúc nữ chủ tu luyện, nữ chủ không tu luyện, là việc của chính nàng ta, nàng không muốn quản.
Được phép của Điền Mật, Doãn Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời từ biệt với Điền Mật, lập tức dùng phi hành rời khỏi Lăng Diệp sơn.
Điền Mật đứng lên, đi ra ngoài động phủ, ngây người nhìn phong cảnh dưới chân núi.
Kỳ thật, thả cho Doãn Nhiễm đi, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là Sát Viêm, đây là thời điểm.
Chắc hẳn Sát Viêm và Doãn Nhiễm đã sớm quen biết nhau.
Trong truyện, Sát Viêm là ma tu con nuôi của tông chủ Ám Thiên Tông, con nuôi tông chủ Ám Thiên Tông cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng tông chủ Ám Thiên Tông đã
Khi mùi thức ăn bay vào động phủ Điền Mật, Điền Mật đang ngồi tĩnh tọa lập tức mở to mắt.
Nghĩ ngợi, lại nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Nhìn thấy Doãn Nhiễm lần nữa, đã là chuyện hai ngày sau rồi.
Điền Mật vẫn chưa nghĩ ra cách để công lược nam chủ.
Đột nhiên có chút buồn phiền, buồn phiền vì không biết làm sao đây.
Đã nghĩ không ra, vậy không suy nghĩ nữa, nàng bắt đầu ổn định tâm thần tu luyện.
Nàng vốn là Kim Đan hậu kỳ, gần đến chỗ Kim Đan đại viên mãn, rất nhanh có thể đột phá Kim Đan kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
“Chuyện gì?” Doãn Nhiễm đi đến động phủ của nàng nhìn ngó xung quanh, khiến cho Điền Mật không còn tâm tư tu luyện, liền mở mắt hỏi nàng ta.
“Ha ha ~” Doãn Nhiễm đứng thẳng người, có chút do dự tiến vào động phủ của Điền Mật, sau đó cười xấu hổ nói: “Chuyện đó, đại sư tỷ.” Nàng là một người ngồi không sẽ rất buồn chán, nhưng nhìn thấy bộ dáng của vị đại sư tỷ và Nguyệt Trần sư huynh, lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Đại sư tỷ, ta muốn xuống núi chơi, ở trên Lăng Diệp sơn thật nhàm chán, ta sẽ không quấy rầy đại sư tỷ nữa.” Trước đây Linh Chân Tử còn ở Ngũ Phong sơn, mỗi lần nàng muốn xuống núi chơi, sư phụ sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại rơi trên người Điền Mật, nàng thật sự không dám tùy ý đi lại.
Điền Mật không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Doãn Nhiễm.
Trong lòng nghĩ đến, không khổ tâm tu luyện, hằng ngày chỉ biết chơi bời, chẳng trách đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ.
Doãn Nhiễm bị Điền Mật nhìn thì có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ, không dám nhìn thẳng Điền Mật: “Đại.. đại sư tỷ.”
Điền Mật rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi đi.”
Dù sao nàng tới nơi này không phải để đốc thúc nữ chủ tu luyện, nữ chủ không tu luyện, là việc của chính nàng ta, nàng không muốn quản.
Được phép của Điền Mật, Doãn Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời từ biệt với Điền Mật, lập tức dùng phi hành rời khỏi Lăng Diệp sơn.
Điền Mật đứng lên, đi ra ngoài động phủ, ngây người nhìn phong cảnh dưới chân núi.
Kỳ thật, thả cho Doãn Nhiễm đi, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là Sát Viêm, đây là thời điểm.
Chắc hẳn Sát Viêm và Doãn Nhiễm đã sớm quen biết nhau.
Trong truyện, Sát Viêm là ma tu con nuôi của tông chủ Ám Thiên Tông, con nuôi tông chủ Ám Thiên Tông cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng tông chủ Ám Thiên Tông đã
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.