Các Nam Chính Đều Muốn Ngủ Với Tôi (Np)
Chương 13: Dấu Hôn
Thủy Bắc
11/07/2024
Sơ Sinh Sinh khi đang chạy về trường học, vừa vặn trên đường gặp phải Lâm Trầm mới vừa tan học.
“Sinh Sinh.”
Lâm Trầm gọi Sơ Sinh Sinh lại, bước đi đến trước mặtcô , trầm giọng nói: “Buổi sáng hôm nay tiết học của giáo sư Lý cậu không có tới, xảy ra chuyện gì?”
Sơ Sinh Sinh bước chân dừng lại, cô xấu hổ không muốn nói chính mình uống say không trở lại trường học, vì thế ấp úng nói: “Tôi thân thể có chút không khỏe, liền xin nghỉ.”
Lâm Trầm mày nhíu lại, nói: “Đi khám bác sĩ chưa?”
“Không có, bất quá tôi hiện tại đã không có việc gì, cậu không cần lo lắng.”
Sơ Sinh Sinh ngẩng đầu, cong con mắt nói.
Lâm Trầm ánh mắt dừng ở gương mặt tinh xảo của cô, màu da thoạt nhìn kiều diễm hồng nhuận, gật đầu nói: “Được, không có việc gì liền ——”
Đột nhiên, lời còn chưa nói hết đột nhiên dừng lại.
Con ngươi đen nhánh của Lâm Trầm nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Sơ Sinh Sinh , sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn giơ tay đến gần, ngón tay chạm đến dấu hôn rõ ràng kia, thanh âm lạnh băng chậm rãi vang lên: “Đây là cái gì?”
Sơ Sinh Sinh không rõ nguyên do, lấy điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện ở cổ chính mình có một vết đỏ nho nhỏ , cô mê mang mà nói: “Hẳn là bị muỗi cắn đi.”
Lâm Trầm căng thẳng, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.
Nữ sinh ánh mắt trong sáng thuần túy, giống như nai con thanh triệt hồn nhiên.
Sớm biết cô đối với chuyện nam nữ có chút ngây thơ, cho nên Lâm Trầm mới có thể lợi dụng ở trường học cơ hội tiếp cận cô, hắn tìm hiểu đến quá khứ của cô, mẹ cô mất sớm, cô từ nhỏ sống cùng cha và mẹ kế, mẹ kế đối xử với cô rất tốt, giống như đối xử với con gái ruột của mình.
Cô được sủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, tính cách không giống những người khác khi được nuông chiều, lại là ngoài ý muốn rất ngoan ngoãn lễ phép.
Vì để không dọa đến cô, Lâm Trầm thu liễm nội tâm nổi lên cố chấp cùng dục vọng, thay thế thành một gương mặt ôn hòa, có ý định muốn tới gần cô, cưỡng chế từng chút một dung nhập vào cuộc sống của cô.
Cô không rõ vết đỏ trên cổ đại biểu cho cái gì, hắn lại cực kỳ rõ ràng, người đàn ông khác cũng mơ ước cô, dùng phương thức này tuyên bố chủ quyền cùng cảnh cáo.
Lâm Trầm ngón tay vuốt ve dấu hôn chói mắt kia, cực lực khắc chế nội tâm ghen tị cùng chán ghét: “Về sau chú ý nhiều chút.”
Sơ Sinh Sinh gật gật đầu, nhận thấy được ánh mắt khác thường của các đồng học xung quanh, lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lâm Trầm thấy động tác của cô, bất động thanh sắc mà thu hồi tay, nhìn nhìn đồng hồ nói: “Giữa trưa, cùng đi ăn cơm đi, coi như là cảm ơn chuyện lần trước.”
“Ân, không…… Dùng……”
Không để cô cự tuyệt, Lâm Trầm cầm chặt cổ tay cô, ngữ khí trầm thấp nói: “Sinh Sinh, đừng lại từ chối tôi.”
Lâm Trầm mang theo Sơ Sinh Sinh tới một cửa hang bên cạnh trường học, hai người vào tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Nghe nói cậu rất thích ăn cá, liền mang cậu tới chỗ này.” Lâm Trầm nói.
Sơ Sinh Sinh sửng sốt: “Cậu làm sao biết?”
“Lần trước nhìn thấy cậu cùng bạn bè cùng nhau ăn cơm, cậu tựa hồ rất thích cửa hàng này.”
Lâm Trầm vẫy tay, hướng phục vụ viên lễ phép mà nói: “Cho chúng tôi một phần cá lớn.”
Sơ Sinh Sinh vội vàng nói: “Nhiều như vậy chúng ta hai người ăn không hết.”
Lâm Trầm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu quá gầy, ăn nhiều một chút.”
Tuy rằng Sơ Sinh Sinh địa phương nên có đều có, nhưng ở trong mắt Lâm Trầm, cô cao đến ngực hắn, cả người nho nhỏ, giống như một đứa con nít.
Sơ Sinh Sinh nói không lại hắn, đành phải ngoan ngoãn mà ngồi chờ.
Đồ ăn rất nhanh liền được đưa lên.
Sơ Sinh Sinh nhìn trên bàn đồ ăn mỹ vị, nháy mắt đôi mắt đều sáng lên.
Lâm Trầm ở đối diện nhìn cô ăn, sau đó thong thả ung dung mà nhặt xương cá, đem thịt cá đưa tới trong chén của cô .
“Chậm một chút, cẩn thận xương.” Hắn cười cười, ngữ khí sủng nịch.
Sơ Sinh Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”
“Đúng rồi, qua mấy ngày chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu có muốn đến lúc đó biểu diễn gì không?” Lâm Trầm nhắc tới.
Nghe hắn vừa nói như vậy, Sơ Sinh Sinh mới nhớ tới chuyện này, cô tự hỏi một lát, nói: “Tôi muốn khiêu vũ.”
“Ừ, nghe không tồi.”
“Vậy còn cậu?” Sơ Sinh Sinh nháy đôi mắt đen nhánh hỏi.
“Còn chưa nghĩ ra.”
Lâm Trầm một bên trả lời, một bên tiếp tục nhặt xương cá cho cô.
Sơ Sinh Sinh cúi đầu, nhìn trong chén không ngừng chồng chất lên đồ ăn, hỏi: “Cậu không ăn sao?”
Nói xong cô cũng gắp thức ăn đến trong chén của hắn, ngẩng đầu, ngữ khí mềm mại nói: “Cậu cũng ăn đi, cái này ăn rất ngon.”
Lâm Trầm rũ mắt nhìn thịt cá trong chén, khóe miệng gợi lên một độ cung: “Được”
“Sinh Sinh.”
Lâm Trầm gọi Sơ Sinh Sinh lại, bước đi đến trước mặtcô , trầm giọng nói: “Buổi sáng hôm nay tiết học của giáo sư Lý cậu không có tới, xảy ra chuyện gì?”
Sơ Sinh Sinh bước chân dừng lại, cô xấu hổ không muốn nói chính mình uống say không trở lại trường học, vì thế ấp úng nói: “Tôi thân thể có chút không khỏe, liền xin nghỉ.”
Lâm Trầm mày nhíu lại, nói: “Đi khám bác sĩ chưa?”
“Không có, bất quá tôi hiện tại đã không có việc gì, cậu không cần lo lắng.”
Sơ Sinh Sinh ngẩng đầu, cong con mắt nói.
Lâm Trầm ánh mắt dừng ở gương mặt tinh xảo của cô, màu da thoạt nhìn kiều diễm hồng nhuận, gật đầu nói: “Được, không có việc gì liền ——”
Đột nhiên, lời còn chưa nói hết đột nhiên dừng lại.
Con ngươi đen nhánh của Lâm Trầm nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Sơ Sinh Sinh , sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn giơ tay đến gần, ngón tay chạm đến dấu hôn rõ ràng kia, thanh âm lạnh băng chậm rãi vang lên: “Đây là cái gì?”
Sơ Sinh Sinh không rõ nguyên do, lấy điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện ở cổ chính mình có một vết đỏ nho nhỏ , cô mê mang mà nói: “Hẳn là bị muỗi cắn đi.”
Lâm Trầm căng thẳng, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.
Nữ sinh ánh mắt trong sáng thuần túy, giống như nai con thanh triệt hồn nhiên.
Sớm biết cô đối với chuyện nam nữ có chút ngây thơ, cho nên Lâm Trầm mới có thể lợi dụng ở trường học cơ hội tiếp cận cô, hắn tìm hiểu đến quá khứ của cô, mẹ cô mất sớm, cô từ nhỏ sống cùng cha và mẹ kế, mẹ kế đối xử với cô rất tốt, giống như đối xử với con gái ruột của mình.
Cô được sủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, tính cách không giống những người khác khi được nuông chiều, lại là ngoài ý muốn rất ngoan ngoãn lễ phép.
Vì để không dọa đến cô, Lâm Trầm thu liễm nội tâm nổi lên cố chấp cùng dục vọng, thay thế thành một gương mặt ôn hòa, có ý định muốn tới gần cô, cưỡng chế từng chút một dung nhập vào cuộc sống của cô.
Cô không rõ vết đỏ trên cổ đại biểu cho cái gì, hắn lại cực kỳ rõ ràng, người đàn ông khác cũng mơ ước cô, dùng phương thức này tuyên bố chủ quyền cùng cảnh cáo.
Lâm Trầm ngón tay vuốt ve dấu hôn chói mắt kia, cực lực khắc chế nội tâm ghen tị cùng chán ghét: “Về sau chú ý nhiều chút.”
Sơ Sinh Sinh gật gật đầu, nhận thấy được ánh mắt khác thường của các đồng học xung quanh, lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lâm Trầm thấy động tác của cô, bất động thanh sắc mà thu hồi tay, nhìn nhìn đồng hồ nói: “Giữa trưa, cùng đi ăn cơm đi, coi như là cảm ơn chuyện lần trước.”
“Ân, không…… Dùng……”
Không để cô cự tuyệt, Lâm Trầm cầm chặt cổ tay cô, ngữ khí trầm thấp nói: “Sinh Sinh, đừng lại từ chối tôi.”
Lâm Trầm mang theo Sơ Sinh Sinh tới một cửa hang bên cạnh trường học, hai người vào tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Nghe nói cậu rất thích ăn cá, liền mang cậu tới chỗ này.” Lâm Trầm nói.
Sơ Sinh Sinh sửng sốt: “Cậu làm sao biết?”
“Lần trước nhìn thấy cậu cùng bạn bè cùng nhau ăn cơm, cậu tựa hồ rất thích cửa hàng này.”
Lâm Trầm vẫy tay, hướng phục vụ viên lễ phép mà nói: “Cho chúng tôi một phần cá lớn.”
Sơ Sinh Sinh vội vàng nói: “Nhiều như vậy chúng ta hai người ăn không hết.”
Lâm Trầm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu quá gầy, ăn nhiều một chút.”
Tuy rằng Sơ Sinh Sinh địa phương nên có đều có, nhưng ở trong mắt Lâm Trầm, cô cao đến ngực hắn, cả người nho nhỏ, giống như một đứa con nít.
Sơ Sinh Sinh nói không lại hắn, đành phải ngoan ngoãn mà ngồi chờ.
Đồ ăn rất nhanh liền được đưa lên.
Sơ Sinh Sinh nhìn trên bàn đồ ăn mỹ vị, nháy mắt đôi mắt đều sáng lên.
Lâm Trầm ở đối diện nhìn cô ăn, sau đó thong thả ung dung mà nhặt xương cá, đem thịt cá đưa tới trong chén của cô .
“Chậm một chút, cẩn thận xương.” Hắn cười cười, ngữ khí sủng nịch.
Sơ Sinh Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”
“Đúng rồi, qua mấy ngày chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu có muốn đến lúc đó biểu diễn gì không?” Lâm Trầm nhắc tới.
Nghe hắn vừa nói như vậy, Sơ Sinh Sinh mới nhớ tới chuyện này, cô tự hỏi một lát, nói: “Tôi muốn khiêu vũ.”
“Ừ, nghe không tồi.”
“Vậy còn cậu?” Sơ Sinh Sinh nháy đôi mắt đen nhánh hỏi.
“Còn chưa nghĩ ra.”
Lâm Trầm một bên trả lời, một bên tiếp tục nhặt xương cá cho cô.
Sơ Sinh Sinh cúi đầu, nhìn trong chén không ngừng chồng chất lên đồ ăn, hỏi: “Cậu không ăn sao?”
Nói xong cô cũng gắp thức ăn đến trong chén của hắn, ngẩng đầu, ngữ khí mềm mại nói: “Cậu cũng ăn đi, cái này ăn rất ngon.”
Lâm Trầm rũ mắt nhìn thịt cá trong chén, khóe miệng gợi lên một độ cung: “Được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.