Các Nam Chính Đều Muốn Ngủ Với Tôi (Np)
Chương 11: Dục Vọng Đối Với Cô
Thủy Bắc
11/07/2024
Dọc theo đường đi, Sơ Sinh Sinh không quậy cũng không nháo, sau khi uống say cô ngoan ngoãn cực kỳ.
Về đến nhà, Sơ Ngôn Mặc đem cô ôm vào phòng, giúp cô cởi giày sau đó để cô lên giường đắp chăn cho cô.
Hắn đang chuẩn bị lấy khăn lông cho cô lau mặt, lại bị tay cô kéo ở vạt áo.
“Đừng đi.”
Sơ Sinh Sinh nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên nổi lên một tầng sương mù, nức nở ủy khuất nói: “Đừng đi…… Mẹ, Sinh Sinh rất nhớ người……”
Sơ Ngôn Mặc sửng sốt, nhấp chặt môi, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, hắn ngồi xuống, sắc mặt ôn nhu mà vuốt ve mặt cô, nói: “Được, em không đi.”
Sơ Sinh Sinh nắm chặt quần áo hắn không bỏ.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô, hai tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng an ủi.
Tiếng nói trầm thấp của cô vừa rồi, làm Sơ Ngôn Mặc bỗng nhiên nghĩ lại tới chuyện quá khứ, biểu tình có chút hoảng hốt.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp được cô, cô mới mười tuổi.
Năm đó, hắn được một người đàn ông mà mẹ hắn thường nhắc đến đưa về nhà, lúc này hắn mới biết người đàn ông đó chính là cha ruột của mình.
Bố hắn thích mẹ hắn nhưng lại cưới một người phụ nữ khác, sau khi người phụ nữ đó lâm bệnh chết, bố hắn đã đưa hắn và mẹ hắn về.
Hắn theo cha vào biệt thự, vừa bước vào đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ôm một con búp bê đứng ở cửa.
Hắn nghĩ có lẽ chính vì ánh mắt đó mà hắn không bao giờ có thể quên được cô, người chị trên danh nghĩa hơn hắn một tuổi.
Từ nhỏ không có mẹ, cha cô liền yêu thương cô gấp bội, tựa muốn bù đắp những thua thiệt mà cô phải chịu.
Cô là chị, hắn lại cảm thấy cô càng giống em gái nhỏ, yếu đuối mảnh mai cần được hắn bảo vệ.
Hắn nhìn cô lớn lên từng ngày, trở nên càng ngày càng xinh đẹp loá mắt, ngày càng có nhiều chàng trai lén lút đưa những bức thư tình bỏ vào ngăn kéo của cô, hắn chợt cảm thấy ghen tị và chán ghét.
Hắn biết hết sở thích, niềm vui, nỗi buồn của cô, tại sao hắn lại không thể thích cô như những chàng trai khác?
Vì thế hắn đã bí mật hủy những bức thư tình đó và bí mật cảnh báo những chàng trai có tình cảm với cô.
Cô sẽ không biết rằng người em cùng cha khác mẹ của cô đang có tình cảm của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ với cô.
Sơ Ngôn Mặc cúi đầu nhìn người ngủ trong lòng ngực, trên lông mi cong vút treo vài giọt nước mắt, trên mặt đỏ ửng còn chưa có dấu hiệu giảm, phảng phất như một đóa hoa hồng dính giọt sương, kiều diễm lại chọc người trìu mến.
Ánh mắt hắn dừng ở trên đôi môi xinh đẹp của cô, ôn nhu mà hôn những giọt nước mắt trong suốt.
Cô sau khi uống say bộ dáng thật sự quá ngoan, không khóc cũng không nháo, an an tĩnh tĩnh mà ngủ, giống như tiểu miêu mềm mại đáng yêu, bám lấy hắn theo bản năng.
Sơ Ngôn Mặc gắt gao mà ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên người, cảm giác thân thể của mình cũng dần dần khô nóng lên.
Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng ngực, ánh mắt trở nên một mảnh sâu thẳm, ngay sau đó hắn lật người qua, nhẹ nhàng đem cô đè ở dưới thân, tay phải chậm rãi di chuyển xuống eo cô, nhấc quần áo của cô lên.
Làn da của cô rất trắng, bụng dưới phẳng phiu, mềm mại, theo hơi thở mà lên xuống, Sơ Ngôn Mặc đưa tay âu yếm vuốt ve cô, từ từ dọc theo vòng eo mềm mại của cô rồi tới chỗ hoa huyệt cô.
Nội y màu trắng bao vây lấy địa phương tuyết trắng tinh tế, giống như kẹo bông gòn mềm mại, phảng phất một véo liền sẽ xuất hiện vết đỏ ửng, Sơ Ngôn Mặc chạm vào tấm lưng mịn màng của cô, cởi nút áo ngực một cách vụng về, sau đó thả ra đôi yêu tinh mềm mại màu trắng như tuyết.
Không có trói buộc, đầu ngực bại lộ ở trong không khí đứng thẳng lên, tròn tròn, nho nhỏ, tựa nhụy hoa hồng nhạt, tính cả quầng vú chung quanh hồng nhạt đều xinh đẹp cực kỳ.
Sơ Ngôn Mặc yết hầu lên xuống, chậm rãi đem tay bao phủ đi lên.
Về đến nhà, Sơ Ngôn Mặc đem cô ôm vào phòng, giúp cô cởi giày sau đó để cô lên giường đắp chăn cho cô.
Hắn đang chuẩn bị lấy khăn lông cho cô lau mặt, lại bị tay cô kéo ở vạt áo.
“Đừng đi.”
Sơ Sinh Sinh nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên nổi lên một tầng sương mù, nức nở ủy khuất nói: “Đừng đi…… Mẹ, Sinh Sinh rất nhớ người……”
Sơ Ngôn Mặc sửng sốt, nhấp chặt môi, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, hắn ngồi xuống, sắc mặt ôn nhu mà vuốt ve mặt cô, nói: “Được, em không đi.”
Sơ Sinh Sinh nắm chặt quần áo hắn không bỏ.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô, hai tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng an ủi.
Tiếng nói trầm thấp của cô vừa rồi, làm Sơ Ngôn Mặc bỗng nhiên nghĩ lại tới chuyện quá khứ, biểu tình có chút hoảng hốt.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp được cô, cô mới mười tuổi.
Năm đó, hắn được một người đàn ông mà mẹ hắn thường nhắc đến đưa về nhà, lúc này hắn mới biết người đàn ông đó chính là cha ruột của mình.
Bố hắn thích mẹ hắn nhưng lại cưới một người phụ nữ khác, sau khi người phụ nữ đó lâm bệnh chết, bố hắn đã đưa hắn và mẹ hắn về.
Hắn theo cha vào biệt thự, vừa bước vào đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ôm một con búp bê đứng ở cửa.
Hắn nghĩ có lẽ chính vì ánh mắt đó mà hắn không bao giờ có thể quên được cô, người chị trên danh nghĩa hơn hắn một tuổi.
Từ nhỏ không có mẹ, cha cô liền yêu thương cô gấp bội, tựa muốn bù đắp những thua thiệt mà cô phải chịu.
Cô là chị, hắn lại cảm thấy cô càng giống em gái nhỏ, yếu đuối mảnh mai cần được hắn bảo vệ.
Hắn nhìn cô lớn lên từng ngày, trở nên càng ngày càng xinh đẹp loá mắt, ngày càng có nhiều chàng trai lén lút đưa những bức thư tình bỏ vào ngăn kéo của cô, hắn chợt cảm thấy ghen tị và chán ghét.
Hắn biết hết sở thích, niềm vui, nỗi buồn của cô, tại sao hắn lại không thể thích cô như những chàng trai khác?
Vì thế hắn đã bí mật hủy những bức thư tình đó và bí mật cảnh báo những chàng trai có tình cảm với cô.
Cô sẽ không biết rằng người em cùng cha khác mẹ của cô đang có tình cảm của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ với cô.
Sơ Ngôn Mặc cúi đầu nhìn người ngủ trong lòng ngực, trên lông mi cong vút treo vài giọt nước mắt, trên mặt đỏ ửng còn chưa có dấu hiệu giảm, phảng phất như một đóa hoa hồng dính giọt sương, kiều diễm lại chọc người trìu mến.
Ánh mắt hắn dừng ở trên đôi môi xinh đẹp của cô, ôn nhu mà hôn những giọt nước mắt trong suốt.
Cô sau khi uống say bộ dáng thật sự quá ngoan, không khóc cũng không nháo, an an tĩnh tĩnh mà ngủ, giống như tiểu miêu mềm mại đáng yêu, bám lấy hắn theo bản năng.
Sơ Ngôn Mặc gắt gao mà ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên người, cảm giác thân thể của mình cũng dần dần khô nóng lên.
Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng ngực, ánh mắt trở nên một mảnh sâu thẳm, ngay sau đó hắn lật người qua, nhẹ nhàng đem cô đè ở dưới thân, tay phải chậm rãi di chuyển xuống eo cô, nhấc quần áo của cô lên.
Làn da của cô rất trắng, bụng dưới phẳng phiu, mềm mại, theo hơi thở mà lên xuống, Sơ Ngôn Mặc đưa tay âu yếm vuốt ve cô, từ từ dọc theo vòng eo mềm mại của cô rồi tới chỗ hoa huyệt cô.
Nội y màu trắng bao vây lấy địa phương tuyết trắng tinh tế, giống như kẹo bông gòn mềm mại, phảng phất một véo liền sẽ xuất hiện vết đỏ ửng, Sơ Ngôn Mặc chạm vào tấm lưng mịn màng của cô, cởi nút áo ngực một cách vụng về, sau đó thả ra đôi yêu tinh mềm mại màu trắng như tuyết.
Không có trói buộc, đầu ngực bại lộ ở trong không khí đứng thẳng lên, tròn tròn, nho nhỏ, tựa nhụy hoa hồng nhạt, tính cả quầng vú chung quanh hồng nhạt đều xinh đẹp cực kỳ.
Sơ Ngôn Mặc yết hầu lên xuống, chậm rãi đem tay bao phủ đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.