Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 41: Trèo Cao
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Bá quản gia không chú ý đến cảm xúc rõ ràng không đúng của Tiếu Tri Vi, ông thấy nàng rũ đầu lại coi đây là nàng đang thẹn thùng chuyện của Tạ Ngọc.
Phản ứng của Bá An cũng rất bình thường, vẻ mặt của hắn tự nhiên chỉ là mang theo một phần mệt mỏi. Bá quản gia bỗng hoài nghi ánh của mình, có lẽ Bá An cũng không có ý tứ kia với Tri Vi thật?
Vì thế Bá quản gia lại một lần nữa hỏi: “Tri Vi suy xét một chút đi, loại chuyện này có cái gì mà e lệ, qua thôn này thì không cửa hàng như này nữa.”
“Phụ thân nói rất đúng……” Bá An lại lộ ra tươi cười thường ngày, chậm rãi nói: “Tri Vi cần phải suy nghĩ thật kỹ, nếu có thể làm người ở bên cạnh công tử, sau này không chỉ có đeo châu đội ngọc mà huynh và phụ thân cũng có thể dính một chút ánh sáng của muội.”
Lòng Tiếu Tri Vi như rơi xuống hầm băng.
Nhưng gương mặt hiền từ của Bá quản gia lại lộ ra có chút mong đợi, Tiếu Tri Vi biết, nếu có thể làm thông phòng của Tạ Ngọc thì đối với một nha hoàn không nơi nương tựa như nàng tuyệt đối là chuyện tốt do phần mộ tổ tiên đã bốc khói nhẹ.
Nếu là chuyện tốt, mọi người cũng đều ngóng trông nàng đi thì dù bản thân nàng có muốn hay không cũng sẽ không quan trọng như vậy. Khuôn mặt của Bá An ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo mông lung của ngọn đèn dầu, cực kỳ giống bức tượng Quan Âm bằng sứ trắng được cung phụng trên bàn thờ Phật, khóe miệng tươi cười từ bi, bên trong là một trái tim có ý chí sắt đá.
“Bá thúc có ý tốt, sao cháu có thể gạt ra được? Nếu Bá An ca ca cũng hi vọng cháu như vậy, thì cháu cũng bằng lòng đi thử một lần.” Tiếu Tri Vi cực kỳ ủ rũ, nhưng nàng không muốn để người khác biết tâm ý của mình, cũng chỉ có thể nói những lời trái lương tâm với phụ tử Bá gia.
Tiếu Tri Vi nghĩ một chút, Tạ Ngọc mắt cao hơn đầu mà bản thân nàng cũng không có sở trường gì. Dù sao thì Tạ Ngọc cũng chướng mắt nàng, nàng coi như mình chỉ đi ngang qua sân khấu, đi một chuyến cũng không sao cả? Như vậy cũng coi như là có lời giải thíc đối với Bá quản gia.
Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, hoá ra Bá An đã khảy hạt châu cuối cùng vào chung một chỗ trên bàn tính. Hắn vung tay áo lên ném bàn tính trong tay lên trên án, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích vuốt phẳng nếp uốn trên cổ tay áo. Bá An liếc nhìn Tiếu Tri Vi, mặt mày càng trở lên sâu hơn.
Nàng đã ái mộ Tạ Ngọc, có thể có cơ hội này chắc là rất vui mừng, nhưng nàng còn muốn ra vẻ rụt rè, nói cái gì hắn cũng hi vọng nàng như vậy thì nàng sẽ bằng lòng đi thử một lần.
Bá An chỉ cảm thấy trào phúng. Hắn một mảnh thật lòng lại bị nàng bỏ đi giống như giày rách, nàng luôn muốn trèo cành cao hoá phượng hoàng nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại thành hắn muốn như vậy.
Phản ứng của Bá An cũng rất bình thường, vẻ mặt của hắn tự nhiên chỉ là mang theo một phần mệt mỏi. Bá quản gia bỗng hoài nghi ánh của mình, có lẽ Bá An cũng không có ý tứ kia với Tri Vi thật?
Vì thế Bá quản gia lại một lần nữa hỏi: “Tri Vi suy xét một chút đi, loại chuyện này có cái gì mà e lệ, qua thôn này thì không cửa hàng như này nữa.”
“Phụ thân nói rất đúng……” Bá An lại lộ ra tươi cười thường ngày, chậm rãi nói: “Tri Vi cần phải suy nghĩ thật kỹ, nếu có thể làm người ở bên cạnh công tử, sau này không chỉ có đeo châu đội ngọc mà huynh và phụ thân cũng có thể dính một chút ánh sáng của muội.”
Lòng Tiếu Tri Vi như rơi xuống hầm băng.
Nhưng gương mặt hiền từ của Bá quản gia lại lộ ra có chút mong đợi, Tiếu Tri Vi biết, nếu có thể làm thông phòng của Tạ Ngọc thì đối với một nha hoàn không nơi nương tựa như nàng tuyệt đối là chuyện tốt do phần mộ tổ tiên đã bốc khói nhẹ.
Nếu là chuyện tốt, mọi người cũng đều ngóng trông nàng đi thì dù bản thân nàng có muốn hay không cũng sẽ không quan trọng như vậy. Khuôn mặt của Bá An ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo mông lung của ngọn đèn dầu, cực kỳ giống bức tượng Quan Âm bằng sứ trắng được cung phụng trên bàn thờ Phật, khóe miệng tươi cười từ bi, bên trong là một trái tim có ý chí sắt đá.
“Bá thúc có ý tốt, sao cháu có thể gạt ra được? Nếu Bá An ca ca cũng hi vọng cháu như vậy, thì cháu cũng bằng lòng đi thử một lần.” Tiếu Tri Vi cực kỳ ủ rũ, nhưng nàng không muốn để người khác biết tâm ý của mình, cũng chỉ có thể nói những lời trái lương tâm với phụ tử Bá gia.
Tiếu Tri Vi nghĩ một chút, Tạ Ngọc mắt cao hơn đầu mà bản thân nàng cũng không có sở trường gì. Dù sao thì Tạ Ngọc cũng chướng mắt nàng, nàng coi như mình chỉ đi ngang qua sân khấu, đi một chuyến cũng không sao cả? Như vậy cũng coi như là có lời giải thíc đối với Bá quản gia.
Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, hoá ra Bá An đã khảy hạt châu cuối cùng vào chung một chỗ trên bàn tính. Hắn vung tay áo lên ném bàn tính trong tay lên trên án, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích vuốt phẳng nếp uốn trên cổ tay áo. Bá An liếc nhìn Tiếu Tri Vi, mặt mày càng trở lên sâu hơn.
Nàng đã ái mộ Tạ Ngọc, có thể có cơ hội này chắc là rất vui mừng, nhưng nàng còn muốn ra vẻ rụt rè, nói cái gì hắn cũng hi vọng nàng như vậy thì nàng sẽ bằng lòng đi thử một lần.
Bá An chỉ cảm thấy trào phúng. Hắn một mảnh thật lòng lại bị nàng bỏ đi giống như giày rách, nàng luôn muốn trèo cành cao hoá phượng hoàng nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại thành hắn muốn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.