Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 30: Ý Tưởng Không An Phận
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Tạ Ngọc khêu đèn đọc sách đêm, sau khi hắn xem xong quyển sách cầm trong tay mới phát hiện ra đã là giờ Tý. Hắn hơi mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ. Ngồi lâu cũng bị cứng đờ người, đúng lúc thấy không khí tươi mát của ban đêm cho nên Tạ Ngọc mới đứng dậy ra cửa, nhàn nhã tản bộ trong đình viện của phủ.
Tiếu Tri Vi ở trong một gian phòng gần hoa viên nhất. Song cửa sổ bằng gỗ khắc hoa chỉ dùng một tầng giấy hơi mỏng dán lên. Tiếng nói trong trẻo của Tạ Ngọc chấn động trong không khí, xuyên qua tầng giấy cửa sổ này, truyền đến trong tai của Tiếu Tri Vi.
Bộ dáng gã sai vặt đi theo Tạ Ngọc phía sau nhìn qua hàm hậu, tai của hắn không thính bằng Tạ Ngọc nên cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm gì.
Gã sai vặt khoác một chiếc áo ngoài lên trên người Tạ Ngọc, cười ha hả nói: “Sợ là công tử nghe nhầm rồi, người ở trong phủ bây giờ đều đã ngủ say, làm gì có thanh âm nào chứ? Công tử cần cù khắc khổ, chỉ là ban đêm trời lạnh, cẩn thận không lại bị phong hàn.”
Tạ Ngọc không nói gì, một đôi mắt phượng ở nhìn xung quanh bốn phía trong đêm tối đen như mực.
Tiếu Tri Vi vội vàng lăn từ trên giường xuống thổi tắt ngọn nến, bịt chặt miệng của mình lại. Nàng vừa tức vừa sợ hãi, mới vừa rồi thiếu chút nữa là có thể lên đến đỉnh, tiếng nói của Tạ Ngọc vừa vang lên khiến nàng sợ tới mức lập tức héo rũ xuống.
Mới vừa rồi rõ ràng góc biệt viện còn có một tia ánh nến yếu ớt nhưng hiện giờ lại chỉ còn một mảnh đen nhánh, chỉ là Tạ Ngọc cũng không để ý nhiều.
“Trở về thôi.” Tiếng nói mệt mỏi và do dự của Tạ Ngọc vang lên, hắn quay đầu lại, đi lên con đường cũ trở về.
“Aiz, được rồi, công tử cẩn thận đường một chút.” Gã sai vặt xách đèn dặn dò: “Đường đi đầy hoa cỏ, thỉnh thoảng có mèo chạy qua vào ban đêm.”
Gã sai vặt đột nhiên nhớ tới cái gì, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chẳng lẽ vừa rồi công tử nghe thấy tiếng mèo kêu? Hiện giờ là cuối tháng tám, đúng là thời điểm mèo động dục.”
“Có lẽ vậy.” Tạ Ngọc bình tĩnh đáp lại cũng không để ở trong lòng.
Từ sau khi Tiếu Tri Vi ý thức được bản thân mình có ý tưởng không an phận đối với Bá An thì nàng không chạy đến phòng thu chi bất cứ lúc nào như trước nữa. Từ trước bản thân nàng ngay thẳng không sợ tà, tự nhiên không sợ lời nói của mọi người nhưng bây giờ trong lòng nàng có quỷ nên sợ bị lòi bí mật của mình ở trước mặt người khác.
Nàng là một kẻ nhát gan, ở trước mặt người thân và bạn bè thì da mặt rất dày nhưng ở trước mặt giống đực nàng thích thì lại giống như chim cút. Bá An đã từ “người thân và bạn bè” bị liệt vào trong hàng ngũ “giống đực nàng thích” cho nên thái độ của Tiếu Tri Vi đối đãi với Bá An cũng càng ngày càng kỳ quái.
Tiếu Tri Vi ở trong một gian phòng gần hoa viên nhất. Song cửa sổ bằng gỗ khắc hoa chỉ dùng một tầng giấy hơi mỏng dán lên. Tiếng nói trong trẻo của Tạ Ngọc chấn động trong không khí, xuyên qua tầng giấy cửa sổ này, truyền đến trong tai của Tiếu Tri Vi.
Bộ dáng gã sai vặt đi theo Tạ Ngọc phía sau nhìn qua hàm hậu, tai của hắn không thính bằng Tạ Ngọc nên cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm gì.
Gã sai vặt khoác một chiếc áo ngoài lên trên người Tạ Ngọc, cười ha hả nói: “Sợ là công tử nghe nhầm rồi, người ở trong phủ bây giờ đều đã ngủ say, làm gì có thanh âm nào chứ? Công tử cần cù khắc khổ, chỉ là ban đêm trời lạnh, cẩn thận không lại bị phong hàn.”
Tạ Ngọc không nói gì, một đôi mắt phượng ở nhìn xung quanh bốn phía trong đêm tối đen như mực.
Tiếu Tri Vi vội vàng lăn từ trên giường xuống thổi tắt ngọn nến, bịt chặt miệng của mình lại. Nàng vừa tức vừa sợ hãi, mới vừa rồi thiếu chút nữa là có thể lên đến đỉnh, tiếng nói của Tạ Ngọc vừa vang lên khiến nàng sợ tới mức lập tức héo rũ xuống.
Mới vừa rồi rõ ràng góc biệt viện còn có một tia ánh nến yếu ớt nhưng hiện giờ lại chỉ còn một mảnh đen nhánh, chỉ là Tạ Ngọc cũng không để ý nhiều.
“Trở về thôi.” Tiếng nói mệt mỏi và do dự của Tạ Ngọc vang lên, hắn quay đầu lại, đi lên con đường cũ trở về.
“Aiz, được rồi, công tử cẩn thận đường một chút.” Gã sai vặt xách đèn dặn dò: “Đường đi đầy hoa cỏ, thỉnh thoảng có mèo chạy qua vào ban đêm.”
Gã sai vặt đột nhiên nhớ tới cái gì, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chẳng lẽ vừa rồi công tử nghe thấy tiếng mèo kêu? Hiện giờ là cuối tháng tám, đúng là thời điểm mèo động dục.”
“Có lẽ vậy.” Tạ Ngọc bình tĩnh đáp lại cũng không để ở trong lòng.
Từ sau khi Tiếu Tri Vi ý thức được bản thân mình có ý tưởng không an phận đối với Bá An thì nàng không chạy đến phòng thu chi bất cứ lúc nào như trước nữa. Từ trước bản thân nàng ngay thẳng không sợ tà, tự nhiên không sợ lời nói của mọi người nhưng bây giờ trong lòng nàng có quỷ nên sợ bị lòi bí mật của mình ở trước mặt người khác.
Nàng là một kẻ nhát gan, ở trước mặt người thân và bạn bè thì da mặt rất dày nhưng ở trước mặt giống đực nàng thích thì lại giống như chim cút. Bá An đã từ “người thân và bạn bè” bị liệt vào trong hàng ngũ “giống đực nàng thích” cho nên thái độ của Tiếu Tri Vi đối đãi với Bá An cũng càng ngày càng kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.