Các Ngươi Không Thể Nào Xinh Đẹp Bằng Ta
Chương 11:
Đại Ca Hát Băng Khoát Lạc
14/06/2024
Thời Giản: Như vậy chẳng phải phiền phức sao?
Hay là thích thú với việc giết từng người một?
Cô cảm thấy trên mặt quản gia Đường viết rõ muốn bọn họ đều chết hết.
Trương Đống trả lời: "Có hạn chế, thông thường là phải kích hoạt điều kiện, ví dụ như lời nhắc của quản gia Đường không được tự ý rời khỏi lâu đài khi chưa được chủ nhân cho phép."
Thời Giản cầm giấy bút trên bàn bắt đầu ghi chép, những người bên cạnh bổ sung thêm.
Những điểm đã biết có thể kích hoạt cái chết là——
1: Tự ý rời khỏi lâu đài.
2: Nhìn thẳng vào đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
3: Rời khỏi phòng lúc nửa đêm.
Hai điểm đầu đã được xác minh, điểm cuối cùng tạm thời chưa biết nhưng cũng có thể đúng.
"Ực——"
Tiếng bụng đói vang lên, Thời Giản ngẩng đầu, cô gái mặt táo đỏ ôm bụng, mặt mày đỏ bừng: "...... Xin lỗi tôi đói quá, lúc vào đây tôi đang tăng ca, chưa kịp ăn tối."
Quản gia Đường đã chuẩn bị cơm cho bọn họ, nhưng những thứ đó cũng không ăn được.
Thời Giản ăn chay trường kỳ, thường xuyên đói bụng, bây giờ cô không đói, nhưng điều này nhắc nhở cô về điều kiện thứ tư.
"Còn có thể chết đói."
Bọn họ không có thức ăn.
Trương Đống cau mày: "Phòng bị dột cũng không phải chuyện đùa."
Đã có người bị cảm lạnh, vừa rồi cứ hắt hơi liên tục, thể chất yếu đi sẽ có nguy cơ tử vong, hơn nữa ai biết được ban đêm có hạ nhiệt hay xuất hiện mưa đá hay không.
Mọi chuyện đều có thể xảy ra, bây giờ căn phòng còn nguyên vẹn, buổi tối lại có thể dột nước một cách khó hiểu, đây còn là tầng một của lâu đài, việc bị dột có khả năng là hành động ác ý.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi lâu đài này, phá đảo phó bản có lẽ sẽ rời khỏi được đây."
"Nhưng không ra ngoài được, ra ngoài sẽ chết, phải được chủ nhân đồng ý, chúng ta cần chủ nhân quay về."
"Có lẽ chẳng có chủ nhân nào hết, tôi thấy quản gia Đường kia là muốn chúng ta chết ở đây!"
Tâm trạng của mọi người lại trở nên bồn chồn.
Thời Giản biết thời điểm này là lúc nhân vật chính nên ra mặt.
Cô đã đóng hàng chục bộ phim truyền hình, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, cô phải đứng ra, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người rằng đừng hoảng sợ, cô có cách, hãy để cô phát huy trí thông minh của mình.
Đây là thời khắc tỏa sáng.
Nhân vật chính xinh đẹp xoay chuyển tình thế, cứu tất cả mọi người khỏi nguy nan như một vị cứu tinh.
Cô biết lúc này mình nên dùng biểu cảm gì là động lòng người nhất, ánh đèn như thế nào có thể phủ lên cô một bộ lọc thánh thiện.
Thời Giản đứng dậy, mọi người đều nhìn cô.
Trên mặt cô nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người: "Không đủ ghế ngồi, ai mệt có thể ngồi ghế của tôi trước, tôi đi bê thêm."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, cô quay người bước ra ngoài.
Thời Giản muốn khóc, cô không có đầu óc, cô chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, thực sự không nghĩ ra được giải pháp nào.
Chuyện này cứ giao cho những người còn lại đi, cô bê ghế giúp đỡ bọn họ là được.
...
Thời Giản nói là đi bê ghế, cũng thực sự đi bê, mỗi phòng đều có hai cái ghế, vốn dĩ phòng của họ cũng không xa phòng của Trương Đống, Thời Giản liền quay về một chuyến.
"Hi hi hi..."
Tiếng cười kỳ quái của phụ nữ vang lên, cơ thể đang bê ghế của Thời Giản cứng đờ.
Hay là thích thú với việc giết từng người một?
Cô cảm thấy trên mặt quản gia Đường viết rõ muốn bọn họ đều chết hết.
Trương Đống trả lời: "Có hạn chế, thông thường là phải kích hoạt điều kiện, ví dụ như lời nhắc của quản gia Đường không được tự ý rời khỏi lâu đài khi chưa được chủ nhân cho phép."
Thời Giản cầm giấy bút trên bàn bắt đầu ghi chép, những người bên cạnh bổ sung thêm.
Những điểm đã biết có thể kích hoạt cái chết là——
1: Tự ý rời khỏi lâu đài.
2: Nhìn thẳng vào đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
3: Rời khỏi phòng lúc nửa đêm.
Hai điểm đầu đã được xác minh, điểm cuối cùng tạm thời chưa biết nhưng cũng có thể đúng.
"Ực——"
Tiếng bụng đói vang lên, Thời Giản ngẩng đầu, cô gái mặt táo đỏ ôm bụng, mặt mày đỏ bừng: "...... Xin lỗi tôi đói quá, lúc vào đây tôi đang tăng ca, chưa kịp ăn tối."
Quản gia Đường đã chuẩn bị cơm cho bọn họ, nhưng những thứ đó cũng không ăn được.
Thời Giản ăn chay trường kỳ, thường xuyên đói bụng, bây giờ cô không đói, nhưng điều này nhắc nhở cô về điều kiện thứ tư.
"Còn có thể chết đói."
Bọn họ không có thức ăn.
Trương Đống cau mày: "Phòng bị dột cũng không phải chuyện đùa."
Đã có người bị cảm lạnh, vừa rồi cứ hắt hơi liên tục, thể chất yếu đi sẽ có nguy cơ tử vong, hơn nữa ai biết được ban đêm có hạ nhiệt hay xuất hiện mưa đá hay không.
Mọi chuyện đều có thể xảy ra, bây giờ căn phòng còn nguyên vẹn, buổi tối lại có thể dột nước một cách khó hiểu, đây còn là tầng một của lâu đài, việc bị dột có khả năng là hành động ác ý.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi lâu đài này, phá đảo phó bản có lẽ sẽ rời khỏi được đây."
"Nhưng không ra ngoài được, ra ngoài sẽ chết, phải được chủ nhân đồng ý, chúng ta cần chủ nhân quay về."
"Có lẽ chẳng có chủ nhân nào hết, tôi thấy quản gia Đường kia là muốn chúng ta chết ở đây!"
Tâm trạng của mọi người lại trở nên bồn chồn.
Thời Giản biết thời điểm này là lúc nhân vật chính nên ra mặt.
Cô đã đóng hàng chục bộ phim truyền hình, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, cô phải đứng ra, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người rằng đừng hoảng sợ, cô có cách, hãy để cô phát huy trí thông minh của mình.
Đây là thời khắc tỏa sáng.
Nhân vật chính xinh đẹp xoay chuyển tình thế, cứu tất cả mọi người khỏi nguy nan như một vị cứu tinh.
Cô biết lúc này mình nên dùng biểu cảm gì là động lòng người nhất, ánh đèn như thế nào có thể phủ lên cô một bộ lọc thánh thiện.
Thời Giản đứng dậy, mọi người đều nhìn cô.
Trên mặt cô nở nụ cười bình tĩnh, dùng giọng nói ổn định nhưng không kém phần mạnh mẽ nói với mọi người: "Không đủ ghế ngồi, ai mệt có thể ngồi ghế của tôi trước, tôi đi bê thêm."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, cô quay người bước ra ngoài.
Thời Giản muốn khóc, cô không có đầu óc, cô chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, thực sự không nghĩ ra được giải pháp nào.
Chuyện này cứ giao cho những người còn lại đi, cô bê ghế giúp đỡ bọn họ là được.
...
Thời Giản nói là đi bê ghế, cũng thực sự đi bê, mỗi phòng đều có hai cái ghế, vốn dĩ phòng của họ cũng không xa phòng của Trương Đống, Thời Giản liền quay về một chuyến.
"Hi hi hi..."
Tiếng cười kỳ quái của phụ nữ vang lên, cơ thể đang bê ghế của Thời Giản cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.