Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn
Chương 82: Các Nguyên soái đồng loạt đòi ly hôn
Long Thất
10/11/2020
Edit: Mimi
*****
Lục Ly im lặng, đúng thật là trước kia hắn có thể làm ra loại chuyện này.
Vì sao lại là trước kia? Bởi vì khi ấy hắn không biết Tạ Kiến Vi yêu mình, cứ nghĩ mình chẳng là gì, nếu đã không là gì, vậy thì dù có ly hôn Tạ Kiến Vi cũng không quá khó chấp nhận, chẳng biết chừng còn cảm thấy thoải mái hơn nữa là đằng khác.
Ôm tâm tình như thế, đương nhiên hắn sẽ ra sức hãm hại những nhân cách khác, giả dạng thành bọn họ rồi chạy tới đòi ly hôn cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Tạ Kiến Vi thương hắn, không chỉ thương mà còn là yêu sâu sắc.
Người mình yêu sâu đậm nói muốn ly hôn, đau đớn biết bao nhiêu?
Sao hắn có thể khiến Tạ Kiến Vi khổ sở được?
Nhìn vẻ mặt của Tạ Kiến Vi, Lục Ly cũng đau lòng đến lục phủ ngũ tạng sắp sửa nứt ra.
Cái đám khốn nạn kia, làm trò dở hơi gì vậy!
Tạ Kiến Vi ngơ ngác ngồi ở đằng kia, trong đầu không ngừng vang lên từng đợt âm thanh hỗn loạn.
Lục Ly không cần anh nữa, bất kể anh có cố gắng thế nào, Lục Ly vẫn chẳng cần anh.
Tạ Kiến Vi như rớt xuống hầm băng, quanh thân đều là hơi lạnh thấm sâu vào xương tủy. Anh buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại, nhưng hoàn toàn không được.
Nỗi sợ hãi chôn vùi sâu dưới đáy lòng rốt cuộc phá tan gông cùm xiềng xích để xông ra, từng bước xâm chiếm trái tim, từng chít ăn mòn lý trí.
Vì sao lại thành ra như vậy?
Tại phân liệt à?
Nhưng vì sao lại phân liệt chứ?
Cảm giác ảo não và tự trách khủng khiếp dâng lên trong đầu, cả đời Tạ Kiến Vi cũng chưa từng hoang mang như giây phút này.
Sao anh lại làm Lục Ly phân liệt? Sao anh lại để những chuyện không thể cứu vãn như vậy phát sinh? Sao anh không hề phát hiện, không có bất cứ động tác phòng bị nào mà cứ để mặc tình huống tồi tệ nhất xảy ra?
Gieo gió gặt bão… Anh đây nhất định là gieo gió gặt bão.
Một người sao có thể đối mặt với bốn người? Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Khẳng định là cuối cùng Lục Ly sẽ chịu không nổi.
Trước đó anh luôn sợ bọn họ chém giết lẫn nhau, mà lại cố tình xem nhẹ một điều: một tình yêu không thuần khiết, Lục Ly cần gì phải giữ mãi trong lòng?
Lục Ly có thể bỏ anh mà đi. Hiện giờ hắn đã lựa chọn phương án ấy.
Người thấu tình đạt lý nhất cũng có một điểm yếu không dám chạm, Tạ Kiến Vi không phải là ngoại lệ.
Anh vẫn luôn tự nói với bản thân mình rằng, Lục Ly thương anh, Lục Ly sẽ không bỏ anh mà đi, Lục Ly sẽ vĩnh viễn ở lại bên anh.
Nhưng thật ra, nếu thực sự yên tâm, hẳn là không cần liên tục lặp lại những lời như vậy.
Đây là tự thôi miên mình, là một dấu hiệu của sự bất an. Khi anh phát hiện bản thân đang không ngừng lừa mình dối người thì sự tuyệt vọng lại càng rõ nét.
Lục Ly nhẹ giọng gọi: “A Vi…”
Tạ Kiến Vi run lên một chút, dường như đang cố gắng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại. Anh nhìn về phía Lục Ly, mỉm cười, nói: “Em biết rồi, không cần nói nữa.”
Nghe một lần đã đau đến tim nát ruột tan, nghe xong ba lần, thật sự là anh không muốn nghe thêm lần thứ tư nữa.
Lục Ly há miệng: “Anh…”
Lời đến bên miệng hắn lại phải dùng sức nuốt trở vào, bởi vì Nhan Kha lên tiếng nhắc nhở hắn: “Boss, xin đừng để cảnh trong mơ sụp đổ.”
Trước khi xâm nhập vào thế giới tinh thần của Tạ Kiến Vi, Nhan Kha đã nói rõ quy tắc với hắn.
Chuyện mà chủ nhân của giấc mơ đã nhận định, xin đừng cố ý cưỡng ép thay đổi, như thế sẽ làm giấc mơ sụp đổ, mà sau khi giấc mơ sụp, chủ nhân sẽ phân liệt.
Không ai dám tưởng tượng Quân sư phân liệt sẽ thế nào.
Chuyện này thật là đáng sợ…
Rõ ràng là Tạ Kiến Vi đã tin, thật sự cho rằng Lục Ly muốn ly hôn với mình.
Một người, hai người, ba người… Trong quan niệm của Tạ Kiến Vi, bọn họ mãi mãi là một, lời của một nhân cách đại diện cho tất cả những nhân cách khác.
Bọn họ thật sự muốn bỏ anh.
Cho nên Lục Ly không thể nói: anh không muốn ly hôn với em, cho bọn hắn đi chết là xong thôi mà.
Hắn thậm chí còn phải chiều theo logic, cũng chạy tới đòi ly hôn nữa.
Nhưng làm sao hắn nói ra ngoài miệng được? Bảo hắn đâm vào tim của Tạ Kiến Vi thì thà băm hắn thành thịt vụn cho chó ăn đi!
Lục Ly vừa đau lòng vừa sốt ruột, nhưng trong phút chốc vẫn chưa nghĩ được biện pháp gì.
Trực tiếp nói với Tạ Kiến Vi rằng ba tên khốn kia đang đóng giả lẫn nhau, mục đích không phải là ly hôn với anh, mà chỉ muốn tung đòn knockout vào mặt các nhân khác?
Tạ Kiến Vi sẽ tin à?
Lục Ly khẽ động trong lòng, nghĩ thông chỉ trong nhay mắt, nói anh sẽ không tin, nhưng tận mắt chứng kiến chắc chắn phải tin.
Lục Ly giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm.
Ngày mai hắn sẽ không dùng con rối nữa, hắn muốn cho số 4 nhìn thấy Tạ Kiến Vi thật sự. Tuy việc một tên giả mạo thân mật với Tạ Kiến Vi sẽ khiến hắn ghen đến nổ banh xác pháo, nhưng so với chuyện để Tạ Kiến Vi đau lòng, tất cả đều chẳng đáng là gì.
Chỉ cần ngày mai không dùng con rối, để Tạ Kiến Vi xịn tự mình ra trận, khẳng định anh sẽ được chứng kiến cảnh tượng đã diễn ra hôm nay một lần nữa: những Lục Ly khác lại chạy tới đòi ly hôn.
Điều này cũng dễ lý giải thôi, chắc chắn khi đi hãm hại lẫn nhau, đám người giả sẽ không tiến hành bàn bạc, bọn họ đều muốn ra tay trước để chiếm ưu thế, tự diễn ba lượt, nhận định chỉ cần bôi đen những nhân cách khác là sẽ còn lại một mình mình.
Nhưng chỉ cần lặp lại một lần, với sự tinh ý vốn có, chắc chắn Tạ Kiến Vi sẽ phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó anh sẽ không còn khổ sở nữa.
Chỉ là, đến lượt Lục Ly khổ sở. Nghĩ đến chuyện sáng mai số 4 sẽ được gặp Tạ Kiến Vi, có lẽ còn làm tình cùng anh nữa… Lục Ly ghen tức đến nổ thành pháo hoa ở cuối chân trời ngay trong nháy mắt.
Nhan Kha rất xót ngài Nguyên soái. Biết làm sao đây… trong giấc mở của mình, đầu ngài Nguyên soái một màu xanh mướt, trong giấc mơ của Quân sư, ngài Nguyên soái cũng bất đắc dĩ phải tự rắc cỏ lên đầu mình.
Này thật đúng với câu “danh ngôn”: nếu muốn cuộc sống êm đềm, trên đầu phải có chút xanh.
Ngài Nguyên soái sống cũng chẳng dễ dàng.
Lục Ly tưởng tượng những chuyện có thể xảy ra vào ngày mai, càng nghĩ càng ngược, vẻ mặt liền không dễ coi cho lắm — Dù tự nhủ với bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, đám người giả trong mơ kia chính là mình, nhưng hắn vẫn ghen đến toàn thân khó chịu.
Kể cả có khả năng thông linh, Quân sư Tạ cũng không cách nào đọc được suy nghĩ trong đầu Lục Ly lúc này, nhưng anh vẫn quan sát được vẻ mặt hắn.
Thấy hắn bình tĩnh, thấy hắn phiền muộn, cũng thấy được tâm tình của trở nên tồi tệ.
Tạ Kiến Vi cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Em về trước đây.”
Nói xong anh liền đứng dậy về phòng.
Lục Ly hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, Tạ Kiến Vi lại không hề ngoảnh lại. Vào phủ Nguyên soái, anh trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Trong phủ Nguyên soái có hai phòng chính, một phòng là của Lục Ly, một phòng là của Tạ Kiến Vi.
Từ trước tới nay, phòng ngủ của Tạ Kiến Vi vẫn chỉ là một món đồ trang trí, kể từ lúc phủ Nguyên soái được xây dựng tới giờ, số lần Tạ Kiến Vi vào đó cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Có vài lần Lục Ly quậy quá, anh ôm gối về phòng, nhưng không bao lâu sau Lục Ly đã mò sang, chẳng những anh để cửa cho hắn mà còn chừa cho hắn một bên giường.
Lục Ly đi vào, ôm anh ngủ một giấc thật ngon.
Có thể nói, chưa bao giờ anh ở trong căn phòng này một mình quá lâu.
Nhưng hôm nay, sau khi vào phòng, Tạ Kiến Vi liền khóa cửa lại, dứt khoát nhốt Lục Ly ở bên ngoài.
Lục Ly: “…”
Nhan Kha: “…” Nếu tôi nói “ngài Nguyên soái, đừng khóc”, liệu ngài Nguyên soái có đánh chết tôi không QAQ!
Lục Ly đứng ngoài cửa, tuy lòng đau như cắt, nhưng lại lờ mờ cảm thấy vài phần may mắn.
Có thể nói, giấc mơ này mô phỏng hiện thực quá chính xác, quá hoàn hảo, nếu Lục Ly thật sự phân liệt, hẳn là tình huống hiện giờ sẽ xảy ra.
Mà hắn lại không biết Tạ Kiến Vi yêu mình, nếu bị Tạ Kiến Vi nhốt ngoài cửa, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ: Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng chán ghét mình rồi.
Hai bên hiểu lầm, kết quả sau cùng thật không dám nghĩ.
May mà tất cả chỉ là mơ, may mà Tạ Kiến Vi đã ngăn cản chuyện hắn phân liệt, may mà Tạ Kiến Vi yêu hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Ly lại giữ vững tinh thần.
Vướng mắc đương nhiên phải tháo gỡ, hắn muốn Tạ Kiến Vi tin tưởng rằng: bất kể có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không rời khỏi anh — đây là một chuyện ngay cả nghĩ cũng không cần.
Lục Ly không cố chấp đòi gặp Tạ Kiến Vi, tạm thời tách ra một chút là chuyện tốt. Cân nhắc đến quy tắc của giấc mơ, Lục Ly cảm thấy có thể tránh mặt Tạ Kiến Vi cũng không tồi. Hắn không quá tin tưởng bản thân mình, nếu cứ luôn chứng kiến Tạ Kiến Vi đau lòng, hắn không dám đảm bảo mình còn chống đỡ được.
— Hắn rất muốn làm anh vui vẻ.
Tự giam mình trong phòng hết một buổi chiều, lúc trời chuyển tối, Tạ Kiến Vi đã bình tĩnh ít nhiều.
Anh không nên như vậy, không nên dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế.
Lục Ly muốn ly hôn, nhưng anh không muốn.
Anh có thể cứu vãn được – không phải Lục Ly không thương anh, chỉ là bị chia làm bốn, không cách nào thương anh nữa, nhất định là vậy.
Nếu nguyên nhân là phân liệt, thế thì chỉ cần dung hợp lại, có phải sẽ lại như trước hay không?
Vốn nên dung hợp, Tạ Kiến Vi nghĩ, ngay từ đầu đã không nên phân liệt rồi.
Chuyện đã xảy ra không cách nào thay đổi, nhưng nếu chưa phát sinh thì có thể cứu vãn kịp thời.
Anh không thể để mất Lục Ly. Tạ Kiến Vi hiểu rất rõ một điều: mình tuyệt đối không thể mất Lục Ly.
“Nghĩ thoáng ra, đừng tự giam mình trong phòng như vậy.” Tạ Kiến Vi tự nhủ bản thân.
Anh ra khỏi phòng, dạo quanh phủ Nguyên soái một hồi nhưng lại không thấy Lục Ly.
Lục Ly số 3 đâu?
Trái tim thắt lại, Tạ Kiến Vi ấn vào cổ tay phải, tìm kiếm tung tích của Lục Ly.
Lục Ly đang làm việc, cả bốn Lục Ly đều đang bận rộn công tác.
Tạ Kiến Vi nhìn trong im lặng, không thể nói rõ tâm tình hiện giờ là như thế nào.
Tất cả đều không đến tìm anh sao?
Bốn người thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình anh.
Tạ Kiến Vi ăn cơm chiều một mình, sau đó trở về phòng ngủ của mình trong hiu quạnh.
Lần này anh không khóa cửa, chờ Lục Ly lẻn vào phòng, chờ hắn ôm anh, chờ hắn cho anh một giấc mơ đẹp như xưa.
Nhưng anh đợi thật lâu, mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chờ nó mở ra, chờ thấy được người anh muốn gặp. Nhưng rốt cuộc, nó lại như một cái rãnh trời, tàn nhẫn ngăn cách người anh mong nhớ ở bên ngoài.
Lục Ly thật sự không biết cánh cửa này không khóa. Buổi tối hắn đã trở lại, cũng muốn lẻn vào, nhưng đến trước cửa thì liền đứng lại. Thứ nhất, cửa vẫn còn đang đóng, thứ hai hắn sợ mình làm hỏng chuyện, nên dứt khoát đứng đợi ở ngoài một đêm.
Lục Ly trắng đêm không ngủ, Tạ Kiến Vi cũng thao thức cả một đêm dài.
Có đôi khi sự thật đáng buồn vậy đấy, suy cho cùng, nếu không yêu thì đâu có phải khổ đau?
May mắn mưa gió qua đi sẽ có cầu vồng rực rỡ.
Ngày hôm sau, số 4 tới rất đúng giờ. Hôm qua hắn giả làm số 1, nhận định mình đã đá bay được đối thủ rồi, nên có thể chiếm luôn hai ngày, quả thực vô cùng vui vẻ.
Lục Ly thấy hắn đến, chỉ muốn ấn hắn chết dí ở góc tường.
Bản mặt mình đáng ghét đến vậy sao? Lục Ly thật muốn đấm vào cái mặt kia mấy cái.
Số 4 không hề phát hiện, còn cảm thấy thắng lợi đang ở trước mắt rồi, nhìn số 3 như đang nhìn một thằng ngốc.
“Bảy giờ rồi, A Vi đâu?”
Lục Ly nói: “Chắc sắp dậy rồi.”
Nghĩ đến tối qua hai người chắc chắn đã ân ái ngọt ngào, số 4 lại thấy chua xót đến đau cả chân: “Cậu bớt đòi hỏi đi, thân thể A Vi không chịu nổi.”
Lục Ly không hề để ý đến nhu cầu của bản thân, cái con chó ích kỷ này còn dám nói nữa, có thể biết xấu hổ hơn chút hay không, hả!
“Tôi đi đây.” Hắn hờn dỗi nói.
Số 4 bảo: “Đáng lẽ cậu phải đi từ sớm rồi.”
Lục Ly: “…” Nhịn, nhịn, một nhân vật hư cấu trong mơ thôi, so đo với hắn làm gì!
Lục Ly vừa đi, cửa phòng ngủ của Tạ Kiến Vi đã được mở ra. Tạ Kiến Vi một đêm không ngủ, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi, bắt gặp số 4 thì giật mình thấy rõ.
Số 4 hoàn toàn hiểu lầm, cho rằng Tạ Kiến Vi mệt mỏi vì tối qua ân ái quá nhiều, không khỏi xót xa trong lòng mà tự chửi mình một trận.
Tạ Kiến Vi giật giật môi, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Không biết vì sao, vừa liếc mắt một anh đã nhận ra đây là số 4 thật, không phải số 3 giả làm số 4.
Số 3 dùng con rối lừa gạt ba nhân cách khác, độc chiếm anh hơn một tháng, nhưng đến hôm nay… đến hôm nay rốt cuộc đã chán rồi sao?
Nếu nói tâm tình của anh tối qua chỉ là khổ sở, vậy thì trong nháy mắt này, nó đã trực tiếp thăng cấp lên thành tuyệt vọng rồi.
Chẳng hiểu vì sao… biết Lục Ly số 3 đi rồi, Tạ Kiến Vi lại thấy hụt hẫng tựa như mất đi tất cả.
Số 4 hỏi anh: “A Vi, buổi sáng muốn ăn gì?”
Tạ Kiến Vi đang mất hồn mất vía, cũng không hiểu nổi người này hôm qua đã nói ly hôn, hôm nay lại tới làm gì.
Số 4 lại bảo: “Muốn ăn bánh anh đào không? Vừa lúc có anh đào tươi đấy.”
Đây vốn là món Tạ Kiến Vi thích nhất, nhưng giờ anh chỉ cảm thấy quá mức đau lòng, lên khẽ lắc đầu: “Không.”
Số 4 hơi kinh ngạc: “Không muốn ăn à?”
Bánh anh đào có bao nhiêu ngọt, hiện giờ trong lòng Tạ Kiến Vi liền cay đắng bấy nhiêu, tâm tình tồi tệ thế, cần gì làm hỏng món ăn đẹp và ngon như vậy.
Anh khẽ thở dài, nhìn về phía số 4, nói: “Em hơi mệt.”
Số 4 sợ run lên, hận số 3 đến nghiến răng kèn kẹt. Cái tên vô liêm sỉ kia chắc chắn là cố ý, làm Tạ Kiến Vi mệt thành như vậy, hôm nay hắn phải làm sao? Ân ái hay không ân ái? Nếu còn cố chỉ sợ Tạ Kiến Vi sẽ không chịu được, nếu không, hắn sẽ phải chờ thêm ba ngày!
Tức quá, thế mà CMN, hắn vẫn phải mỉm cười!
Tạ Kiến Vi định xoay người về phòng.
Lục Ly số 4 lại bảo: “Mệt cũng phải ăn cơm, em không muốn ăn bánh anh đào, vậy dùng chút cháo nhé?”
Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ, đáp: “Vâng.”
Bọn họ tới nhà ăn, bữa sáng đẹp mắt đã được bưng lên. Nhìn những món ăn muôn màu vạn sắc trên bàn, Tạ Kiến Vi lại hoàn toàn không thấy đói.
Nhưng người là sắt cơm là thép(*), ngủ có thể không, mà cơm thì buộc phải ăn.
(*) Người là sắt cơm là thép: câu này nói về tầm quan trọng của việc ăn cơm đối với con người, bởi vì thép cứng hơn sắt, thép còn là chế phẩm sau khi tôi luyệt sắt mà ra. Nói đơn giản là: con người ai cũng phải ăn.
Anh lặng lẽ nhấm nuốt, lại hoàn toàn không cảm nhận được hương vị gì.
Anh muốn hỏi Lục Ly, song lại không mở miệng.
Rõ ràng người trước mắt chính là Lục Ly, nhưng anh cứ cảm thấy đối phương xa lạ vô cùng.
Đây là một cảm giác chính bản thân anh cũng không sao chấp nhận được, dường như người nọ không phải Lục Ly mà anh quen… Bởi vì hôm qua mới nói ly hôn à?
Không phải.
Suốt một bữa cơm, trong đầu Tạ Kiến Vi chỉ toàn là Lục Ly, rõ ràng nhìn thấy Lục Ly nhưng cứ luôn nhớ đến Lục Ly.
Anh không biết mình bị làm sao, có lẽ phân liệt thật sự không thích hợp, có lẽ anh không nên quá dung túng số 3.
Anh nhớ Lục Ly, mà không phải Lục Ly trước mặt.
Anh nhớ Lục Ly của ngày hôm qua, nhớ người đã ở bên anh hơn một tháng trời, nhớ… số 3.
Tạ Kiến Vi đột nhiên bừng tỉnh. Sao anh có thể như vậy, đây không phải là gia tăng mâu thuẫn giữa bọn họ ư!
Số 1 số 2 số 3 số 4, bọn họ phải dung hợp mới là Lục Ly.
Sao anh có thể thiên vị số 3 như vậy?
Dường như… Dường như chỉ có số 3 mới là Lục Ly thật.
Tạ Kiến Vi ngây người trong chốc lát. Số 4 lên tiếng nói chuyện với anh: “Ăn thêm một chút nữa đi, bữa này en ăn ít quá.”
Tạ Kiến Vi hoàn hồn, đáp: “Vâng.”
Ăn cơm xong, bọn họ ở lại phòng đọc sách.
Tạ Kiến Vi tùy tiện lật vài trang giấy, nhưng tâm tư hoàn toàn đặt ở đây.
Số 4 muốn ôm anh, Tạ Kiến Vi lại chợt né tránh.
Hai người đều giật nảy mình.
Vẻ mặt Tạ Kiến Vi hơi mất tự nhiên, nhưng anh không hé răng nói năng gì cả.
Số 4 cảm thấy gió lạnh thổi dưới đáy lòng, song cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Hai người im lặng ngồi hơn một tiếng đồng hồ, không ai chủ động mở miệng.
Cuối cùng, phá tan không gian tĩnh mịch chính là một người xô xửa xông vào phòng.
Cảnh tượng gần như giống hệt hôm qua đã diễn ra lần nữa. Số 2 đòi ly hôn lần thứ hai, lời kịch không hề thay đổi, sau đó là số 1, sau đó nữa…
À, số 4 đang ở cạnh anh.
Chờ số 1 và số 2 giả bỏ chạy lấy người, số 4 đã ngồi đần mặt ở trên ghế.
CMN, xấu hổ quá.
Tạ Kiến Vi cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nghĩ thông trong nháy mắt…
Tất cả lo lắng nhanh chóng tan như làn khói, ngay cả mệt mỏi vì thức trắng đêm cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi, Tạ Kiến Vi nhìn số 4, hỏi: “Cho nên nói… các anh cũng không muốn ly hôn với em?”
Anh vừa hói thế, số 4 lập tức hiểu ra: mẹ nó chứ, chắc chắn hôm qua đã có tên vô liêm sỉ nào đó đóng giả hắn chạy tới đòi ly hôn.
Nghĩ thế, số 4 liền phát hoảng, những nhân cách khác đòi ly hôn, hắn đương nhiên vui sướng, nhưng lúc đến lượt mình, thế này… thế này…
Số 4 vội thanh minh: “Đó không phải là anh! Làm sao anh có thể ly hôn với em được!”
Tạ Kiến Vi yếu ớt nói: “Ngày hôm qua, ngoài số 3 đang ở chỗ này, mấy người các anh đều tới.” Tuy mỗi người đều đóng giả thành một người khác.
Nghĩ thông, Tạ Kiến Vi liền cảm thấy cõi lòng bừng ánh sáng, thì ra không ai muốn ly hôn với anh, thì ra tất cả chỉ là tiểu xảo của nhóm Lục Ly… Đây đúng là rất giống loại chuyện Lục Ly sẽ làm.
Hắn yêu anh, hắn không muốn rời khỏi anh, suy nghĩ này khiến Tạ Kiến Vi vui đến không thể ngăn khóe miệng mình giương lên được.
Số 4 vẫn còn đang xoắn: “A Vi, anh… anh…”
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, cười ra tiếng, hỏi: “Anh giả thành ai?”
Số 4 ủ rũ trả lời: “Số 1…”
Tạ Kiến Vi kể lể: “Số 1 giả thành số 2, số 2 giả thành anh?”
Số 4: “…” Này thật đúng là…
Hắn vốn tưởng Tạ Kiến Vi sẽ tức giận, nhưng nào ngờ đối phương lại khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thật tốt quá.”
Số 4 ngẩng đầu nhìn Tạ Kiến Vi, cảm thấy khá là khó hiểu.
Vành mắt Tạ Kiến Vi thoáng đỏ lên: “Em đã tưởng thật.”
Số 4 cũng không hiểu được tâm tình của anh, ủ rũ nói: “Bọn hắn quá đê tiện.” Trong “bọn hắn” này, hiển nhiên cũng bao gồm bản thân hắn.
Tâm tình Tạ Kiến Vi rất tốt, anh vừa định nói thêm điều gì thì Lục Ly xịn đã lên sàn.
Hắn đã chờ đến không thể chờ thêm được nữa, quả thực gấp như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên. Cứ nghĩ đến chuyện tên người giả kia có thể chiếm lợi từ chỗ Tạ Kiến Vi, hắn liền ghen đến đỉnh đầu bốc khói, trước mắt đều là một trời bong bóng dấm chua.
Nhẫn nhịn… Nhất định phải nhẫn nhịn.
Nhưng mà sau khi nhịn được một giờ, Lục Ly đã sắp không nhịn nổi nữa. Sao số 1 và số 2 còn chưa “đòi ly hôn”? Phải làm sao đây? Kế hoạch còn có thể thực hiện nữa hay không vậy!
Lục Ly gấp đến độ muốn tự mình ra trận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám, dù là giả vờ thôi nhưng hai tiếng “ly hôn” kia hắn thực sự không muốn nói ra.
Dù biết lần đòi ly hôn này, Tạ Kiến Vi chẳng những không đau lòng mà còn vui vẻ, song hắn vẫn không muốn.
Ly hôn… Đây chính là ly hôn.
Hai tiếng như lời nguyền rủa nặng nề nhất, hắn sợ nếu mình nói ra, sẽ thành lá cờ dẫn đường suốt cả cuộc đời.
Không thể nói, dù có chuyện gì xảy ra, dù diễn biến có như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nói hai tiếng này với Tạ Kiến Vi!
Nếu thực sự ứng nghiệm, hắn sẽ hận chết bản thân mình.
Lục Ly chờ rồi lại chờ, chiếc xe chở dấm trong đầu hắn đã nổ máy, một đường lao đi một đường hắt dấm, hắt hắn đến ngấm chua cả trong lẫn ngoài, cuối cùng số 1, số 2 cũng hành động!
Hai người bọn họ vừa hoàn thành lời kịch, Lục Ly đã vội vàng xông lên.
Phải thật nhanh chân, hiện giờ, sau khi suy nghĩ kỹ, chắc chắn Tạ Kiến Vi sẽ thấy lòng ngọt như đường, không chừng còn chủ động hôn số 4 nữa!
Sao có thể để tên khốn số 4 kia được lợi?
Dùng binh quý ở tốc độ, ngài Nguyên soái chẳng giỏi gì nhưng binh pháp thì thuộc làu làu.
Lục Ly tới khá là đúng lúc.
Số 4 thấy hắn, bất mãn cực kỳ: “Cậu tới làm gì?”
Lục Ly cười lạnh: “Tôi còn đang định hỏi cậu tới đây làm gì đấy!”
Số 4 rất hùng hồn: “Hôm nay vốn đến lượt tôi.”
Cuối cùng Lục Ly cũng dám nói ra: “Chẳng phải hôm qua cậu đòi ly hôn với A Vi sao? Vậy thì cút đi, ai cần cậu đến nữa?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly chắp vá cho hành động của mình: “Tôi vốn nghĩ chúng ta đều là một người, nên cho cậu cơ hội sửa chữa, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, nếu các cậu không cần A Vi, vậy thì cút, tôi cần, một mình tôi là đủ!”
Miếng vá này quá miễn cưỡng, Tạ Kiến Vi cảm thấy hơi buồn cười.
Số 4 rất là căng thẳng: “Chuyện căn bản không phải vậy!”
Lục Ly lại nói: “Tận mắt nhìn, chính tai nghe, còn có thể là giả được?”
Số 4 giải thích: “Đó căn bản không phải tôi.”
Lục Ly cười nhạo: “Cậu dám nói cậu chưa từng nhắc đến hai tiếng “ly hôn” không?”
Số 4 nghẹn lời, hắn đã nói… tuy là giả thành số 2 để nói.
Lục Ly lập tức tỏ rõ lòng thành: “Tôi tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ thế, nếu các cậu coi hôn nhân như một trò đùa, muốn nói ly hôn là lập tức nói ly hôn, vậy nhanh chóng cút đi, ai cần các cậu chứ?”
Số 4 quả thực tức đến phát nổ, giả vờ cái con khỉ gì, nếu không phải hôm qua là ngày số 3 “làm nhiệm vụ”, có khả năng tên khốn ấy sẽ không tham dự à? Hiện giờ hay rồi, hắn lại thành đối tượng trong sạch nhất!
Hai người bọn họ cãi hăng lên, Tạ Kiến Vi lại cười tủm tỉm.
Lục Ly liếc anh một cái, cảm thấy Tạ Kiến Vi đã ổn, vì thế càng mạnh miệng, đợi số 4 sảy chân thì lập tức cắn riết không buông.
Đang lúc náo nhiệt, cửa lại mở ra, một “số 3” nữa xuất hiện. Diễn hai màn rồi, Lục Ly này đã quen, mở miệng liền có thể đề cập chuyện ly hôn.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã nhìn thấy số 3.
Hai số 3 đối diện, Lục Ly xịn cười khẩy: “Cậu là số mấy đây?”
Số 1 giả làm số 3 không khỏi xoắn lại, chuyện gì đây? Sao số 3 lại ở chỗ này? Hôm nay không phải sân nhà của số 4 sao? Tên số 4 không có tương lai này lại để số 3 quấy rối? Tôn nghiêm đâu? Bị chó ăn mất rồi à!
Số 1 hơi căng thẳng, sau khi lén liếc nhìn Tạ Kiến Vi thì hắn lại càng căng thẳng hơn. Chung quy là đã bị lộ rồi…
Hôm nay cánh cửa phòng sách xác định sẽ không được yên thân, mở ra đóng vào, rồi bây giờ lại tiếp tục mở ra!
Thêm một Lục Ly số 3 xông tới, đã chuẩn bị tinh thần không nói hai lời lập tức diễn luôn…
Kết quả, sau khi hắn nhìn rõ những người có mặt trong phòng, lời thoại sẵn sàng bật ra liền nghẹn cứng.
Chuyện gì đây?
Số 4 chỉ hận rèn sắt không thành thép, đám ngốc này!
Lục Ly cười lạnh: “Cậu là số mấy?”
Số 2 đóng giả số 3 cũng không xác định được đâu là số 3 thật, nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, bọn hắn lộ rồi!
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, cười ra thành tiếng, nói: “Các anh đừng làm loạn.”
Một hai ba bốn đều nhìn về phía anh.
Tạ Kiến Vi cười cong con mắt, nói: “Thật muốn ly hôn à?”
Lục Ly thật – giả trăm miệng một lời: “Không!”
Tạ Kiến Vi cong khóe miệng lên: “Vậy đừng nhắc lại cái từ này nữa.” Anh không muốn nghe, dù đã biết sự thật, song anh vẫn không nghe nổi hai tiếng chẳng khác gì một lời nguyền rủa ấy.
Anh vừa mở miệng, một hai ba bốn đều im bặt.
Tạ Kiến Vi hòa giải: “Cùng ăn cơm trưa đi.” Sáng nay anh không ngon miệng, căn bản không biết mình đang ăn gì, giờ tâm tình đã tốt lên đương nhiên sẽ thấy đói bụng.
Số 4 vô cùng khó chịu: “Hôm nay là ngày của anh.”
Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn, không nói lời nào, chỉ một mực nhìn hắn thế thôi.
Số 4 nhanh chóng chịu thua: “Được rồi…” Rất là ấm ức.
Lục Ly không thích, một người đàn ông trưởng thành, ấm ức cái rắm! Hồn nhiên quên hết chuyện mình cũng thích giả vờ đáng thương để kiếm lợi.
Đã lâu năm người mới có một bữa cơm chung, cái không thể thiếu chính là một trận gà bay chó sủa.
Đồng loạt tranh giành thức ăn không nói (khẩu vị giống nhau), khiến người đau đầu nhất chính là còn đồng loạt gắp đồ ăn, tất cả đều đưa tới trước mặt Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi tỏ vẻ không ăn ngay hết được, nên phải phân thứ tự trước sau.
Số 4 cảm thấy mình oan ức nhất: “Bữa cơm này vốn là của anh!” Cho nên Tạ Kiến Vi hẳn nên ăn đồ hắn gắp trước.
Lục Ly xịn lạnh giọng nói một câu: “Hôm qua, cũng không biết là ai…”
Số 4 lập tức trở nên ủ rũ.
Số 1 và số 2 cũng đuối lý, không có quyền lên tiếng, nhưng chuyện ấy chẳng hề ảnh hưởng đến sự cố chấp với việc gắp đồ ăn của bọn hắn.
Cả quả trình Tạ Kiến Vi đều tủm tỉm cười, nhưng vì đã tỉnh táo lại, nên anh bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
Phải làm bọn họ dung hợp, nếu không tai hoạ vẫn còn rình rập ở đằng sau, việc này chắc chắn không thể kéo dài.
Vụ nhao nhao đòi ly hôn cứ thế mà qua đi?
Thật là ngây thơ.
Ngài Nguyên soái thật sự rất ra sức hãm hại bản thân, tuyệt đối phải ra tay độc ác.
Chỉ đòi ly hôn ở trước mặt Tạ Kiến Vi thì có là gì? Bọn hắn còn giả làm đối phương chạy tới chỗ đám người thân tín để phát biểu cảm tưởng.
Nội dung chính có thể tóm tắt là: tôi (bị số 1 or số 2 or số 4 đóng giả) là một tên cặn bã, tôi muốn thay lòng đổi dạ, muốn ly hôn với ngài Quân sư mà các người sùng bái, cho nên nhanh đi an ủi Quân sư, nhanh đi ủng hộ em ấy, nhanh đi nói xấu tôi, nhanh lên! Thuận tiện hãy gào vào mặt Quân sư, để em ấy thấy rõ bản chất “khốn nạn” của tôi!
Ngay cả Quân sư cũng không phân được Lục Ly nào với Lục Ly nào, đám thân tín càng không phân rõ được. Nhưng đa số bọn họ đều thuộc đảng ủng hộ cả Nguyên soái lẫn Quân sư, tức là sùng kính Quân sư không thua gì ngài Nguyên soái. Nguyên soái muốn giày vò Quân sư? Đáng giận, phải thay mặt nhà mẹ đẻ đi đòi lại công bằng cho Quân sư!
Sau đó bọn họ tổ chức thành đoàn đội, hùng hổ xông tới phủ Nguyên soái.
Cầm đầu chính là Thượng tướng Lauren vội vã trở về từ ngoài Thiên hà ngàn dặm xa xôi.
Lauren thật muốn bổ đầu Nguyên soái nhà mình ra xem thử. Ly hôn? Cái quỷ gì đây! Vượt qua bao nhiêu gian nan, bất chấp bao nhiêu sống chết mới cưới được vợ về, chưa hạnh phúc mấy năm đã đòi ly hôn?
Tam quan của hắn sắp sửa nổ tung!
Tấm gương vĩ đại đâu, hứa hẹn suốt kiếp không chia lìa đâu, tự nhận tình thánh đâu?
Đều bị năm tháng mài thành phân chó rồi hả?
Lauren là người thuộc đảng Nguyên soái điển hình, nhưng giờ phút này cũng không sao nhịn nổi. Đây là có phải Lục Ly mà hắn quen không?
Có không ít người ôm tâm tình giống Lauren, vài phe phái đứng về phía Quân sư đã mài đao soàn soạt, sẵn sàng lật đổ chính quyền.
Đùa gì vậy? Quân sư trả giá còn chưa đủ nhiều sao? Đúng lúc đỉnh cao phải né tránh hiềm nghi mà gần như “nghỉ hưu” trong phủ Nguyên soái lại vì cái gì đây? Còn không phải vì muốn giữ gìn tình cảm giữa hai người bọn họ?
Kết quả, Lục Ly lại muốn ly hôn!
Thật sự nghĩ Quân sư không có thế lực chống lưng, chỉ biết mặc người bắt nạt?
Nhường quyền thì đã sao? Bọn họ ủng hộ chính là một Tạ Kiến Vi đã dắt bọn họ vào sinh ra tử, cho bọn họ vô hạn vinh quang, giúp bọn họ nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết!
Người này còn tồn tại, bọn họ mãi mãi sẽ không quên mất ân tình năm xưa!
Bọn họ tôn trọng sự lựa chọn của Quân sư, nhưng không có nghĩa là sẽ mở mắt trừng trừng nhìn hắn bị Nguyên soái giày xéo!
Lúc này mới thật là gà bay chó sủa.
Lauren vô cùng đau đớn nói: “Boss à, ngài đây là…”
Lục Ly số 1, 2, 4 đều im lặng.
Chuyện này đúng là không tiện để nói ra, chẳng lẽ mặt dày tuyên bố với đám người kia rằng: ấy ấy, đừng nóng vội, tôi chỉ là đang vu oan hãm hại cho chính mình thôi, đừng xoắn, sao tôi có thể ly hôn?
Hơn nữa, không đề cập tới chuyện có bao nhiêu mất mặt, riêng vấn đề nói ra xong mọi người có tin không đã đáng quan ngại rồi.
Nếu chỉ có một Lục Ly đi rêu rao chuyện muốn ly hôn, hẳn là bọn họ sẽ bán tín bán nghi, nhưng có tổng cộng ba Lục Ly thay nhau đi tung tin…
Đây căn bản muốn ly hôn không cần bàn cãi!
Tạ Kiến Vi ngẩn người, rõ ràng anh cũng không ngờ mọi chuyện sẽ lớn thành như vậy.
Lục Ly cũng không nuốt nổi bản thân mình.
Trước khi hắn thật không phát hiện mình lại ác tâm với mình đến vậy đâu.
Hoàn toàn không chừa đường lui.
Nhưng việc này cũng dễ xử, chỉ cần Tạ Kiến Vi ra mặt lên tiếng, tất cả đều có thể dẹp yên.
Tạ Kiến Vi đã biết chuyện gì đang diễn ra, đương nhiên sẽ không để hiểu lầm tiếp tục kéo dài nữa.
Anh ra mặt trấn an quần chúng đang xúc động và những người có liên quan, còn đãi tiệc, mọi người cùng nhau ăn uống vui chơi, đến quá nửa đêm mới chấm dứt.
Số 4 ngày hôm nay, ngoài hai chữ “đau lòng” ra thì không còn chữ thứ ba nào nữa.
Lục Ly vẫn luôn để ý, nửa sau bữa tiệc, khi Tạ Kiến Vi đi toilet, Lục Ly tranh thủ lôi con rối thế thân ra, đưa đến trước mặt số 4.
Bản thân hắn dùng cớ đã uống quá nhiều để rời đi trước, nhưng lại đụng phải Lauren. Đối phương đã uống không ít, ăn nói chẳng lựa lời: “Boss à, anh đừng bỏ mặc trái tim cô đơn của tôi chứ.”
Lục Ly phải tranh thủ, nào có thời gian lằng nhằng với hắn, nói cho có lệ: “Được rồi, được rồi, nhanh tìm cái gì đó chơi đi.”
“Chơi?” Lauren có lẽ đã say thật, “Chơi cái gì? Có gì hay để chơi đâu.” Lời này thực sự rất cô đơn.
Lục Ly mặc kệ hắn. Người này cứ uống vào là sẽ dốc hết tâm can, rõ ràng thầm mến nhiều năm như vậy nhưng vẫn đóng tròn vai một con thỏ đế, Lục Ly nghe hắn than thở đến mức lỗ tai sắp đóng kén rồi.
Quả nhiên Lauren lại bắt đầu lải nhải: “Sao tôi không thấy người kia? Anh ta không đến à? Chuyện lớn như vậy, sao anh ta lại…”
Lục Ly dừng một chút, bỗng cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt.
Dù sao Nhan Kha cũng đang quan sát ở góc độ của thượng đế, nếu Lauren nhân cơ hội tỏ tình…
Kết quả, Thượng tướng Lauren thật xứng với danh hiệu Thỏ đế của mình, lải nhải một hồi liền tội nghiệp than thở một câu: “Đến thì sao chứ? Anh ấy cũng chẳng để ý tôi, anh ấy chỉ biết… chỉ biết…” nhìn phụ nữ… Ngẫm lại mà miệng cũng trở nên đắng chát, hắn buồn bã ngửa đầu uống một ngụm rượu to…
Loại rượu này có chất bảo vệ hệ thần kinh, nếu uống quá nhanh, kết quả chỉ có một.
Bịch một tiếng…
Thượng tướng Lauren ngã vật xuống đất.
Lục Ly: “…” Không phải tôi không giúp cậu, là cậu quá kém cỏi thôi!
Lục Ly lo Tạ Kiến Vi ra khỏi toilet sẽ đụng mặt con rối ở hội trường, sự tình bại lộ, mọi chuyện sẽ càng không xong, nên cũng không để ý tên quỷ say này nữa, gọi một AI bảo mẫu đến chăm sóc hắn, còn mình thì vội vã bỏ đi.
Nhan Kha không nhịn được mà hỏi: “Thượng tướng có người trong lòng à?”
Lục Ly: “…”
Nhan Kha chậc chậc mấy tiếng: “Có người trong lòng mà còn trăng hoa ong bướm thế, lợi hại nhỉ.”
Lục Ly: chỉ có thể lặng lẽ châm nến, Lauren thỏ đế đáng thương.
Ngoài hiện thực, Lauren hắt xì một cái, hắn cứ cảm thấy lạnh gáy là sao? Có phải bị cảm rồi không? Loại bệnh cỏn con như thế, bác sĩ Nhan có khám không nhỉ? Được rồi, hẳn là không, AI bác sĩ gia đình của hắn đã vội tới khám và chữa bệnh cho hắn rồi… Thật đau lòng.
Lục Ly kịp chặn bước chân của Tạ Kiến Vi, đương nhiên hắn đã thay quần áo của số 4 từ trước đó.
Chỉ là, mới liếc mắt một cái Tạ Kiến Vi đã nhận ra.
Lục Ly còn phải thay số 4 nhận sai: “Hôm qua là anh không tốt.”
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Lục Ly thuận tay ôm người vào trong ngực, hôn lên mái tóc mềm mại của anh: “Anh thật khốn nạn.”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Hơi thôi.”
Lục Ly cúi đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nghiêm túc nói từng tiếng một: “Bất kể là nguyên nhân gì, anh cũng không nên nói với em cái từ ấy.”
Trái tim Tạ Kiến Vi thật rộn ràng, nhưng giọng nói vẫn phải giả vờ thoải mái: “Chỉ là đùa thôi.”
“Đùa cũng không được.”
Tạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Ly thấp giọng nói: “Chuyện đó vĩnh viễn không thể xảy ra, bất kể như thế nào, dù là thuận miệng đùa chơi, anh cũng sẽ không nói ra hai tiếng ấy.”
Anh thật sự không nói… Tạ Kiến Vi bỗng thấy trái tim tràn đầy mật ngọt. Đúng là số 3 không hề nói, hắn không làm bộ làm tịch như những nhân cách khác, ngay cả lúc này, hắn cũng không dám để hai tiếng đó bật ra.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng Tạ Kiến Vi thật sự hiểu rõ tâm tình của hắn.
Ly hôn… Nghĩ thôi đã thấy da đầu run lên từng trận, anh thật sự không dám nói với Lục Ly hai tiếng này dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
Lục Ly mở miệng, nói ra tiếng lòng của Tạ Kiến Vi, thậm chí là chính xác đến từng li: “Em biết không, lúc kết hôn với em anh vô cùng vui vẻ. Nếu niềm hạnh phúc và vui sướng ấy mất đi, anh thật sự không tìm được ý nghĩa để tiếp tục tồn tại trên cuộc đời này.”
“Em cũng vậy.” Tạ Kiến Vi không nhịn được, đáp lời.
Lục Ly cười cười, dịu dàng nói: “Anh biết.”
Hắn cúi đầu hôn Tạ Kiến Vi, đối phương cũng đáp lại rất nhiệt tình. Dưới ánh trăng mỏng manh như tấm lụa, cả hai như hòa làm một với nhau.
Thực ra, Tạ Kiến Vi đã suy nghĩ rất nhiều, mà chuyện xảy ra ngày hôm nay lại càng khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
Từ trước tới giờ, mọi việc anh làm đều đúng đắn ư?
Nhường quyền… thật sự tốt đối với Lục Ly à?
Chưa chắc. Anh một lòng buông bỏ quyền thế, mặc kệ chính sự, không quản quân binh, nhưng có ích lợi gì? Nhưng chỉ cần anh còn tồn tại, quyền lực sẽ không vì anh buông tay mà biến mất.
Như thế cực kỳ giống muốn mà còn cố tính che giấu, càng che giấu lại càng lộ liễu hơn.
*****
Lục Ly im lặng, đúng thật là trước kia hắn có thể làm ra loại chuyện này.
Vì sao lại là trước kia? Bởi vì khi ấy hắn không biết Tạ Kiến Vi yêu mình, cứ nghĩ mình chẳng là gì, nếu đã không là gì, vậy thì dù có ly hôn Tạ Kiến Vi cũng không quá khó chấp nhận, chẳng biết chừng còn cảm thấy thoải mái hơn nữa là đằng khác.
Ôm tâm tình như thế, đương nhiên hắn sẽ ra sức hãm hại những nhân cách khác, giả dạng thành bọn họ rồi chạy tới đòi ly hôn cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Tạ Kiến Vi thương hắn, không chỉ thương mà còn là yêu sâu sắc.
Người mình yêu sâu đậm nói muốn ly hôn, đau đớn biết bao nhiêu?
Sao hắn có thể khiến Tạ Kiến Vi khổ sở được?
Nhìn vẻ mặt của Tạ Kiến Vi, Lục Ly cũng đau lòng đến lục phủ ngũ tạng sắp sửa nứt ra.
Cái đám khốn nạn kia, làm trò dở hơi gì vậy!
Tạ Kiến Vi ngơ ngác ngồi ở đằng kia, trong đầu không ngừng vang lên từng đợt âm thanh hỗn loạn.
Lục Ly không cần anh nữa, bất kể anh có cố gắng thế nào, Lục Ly vẫn chẳng cần anh.
Tạ Kiến Vi như rớt xuống hầm băng, quanh thân đều là hơi lạnh thấm sâu vào xương tủy. Anh buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại, nhưng hoàn toàn không được.
Nỗi sợ hãi chôn vùi sâu dưới đáy lòng rốt cuộc phá tan gông cùm xiềng xích để xông ra, từng bước xâm chiếm trái tim, từng chít ăn mòn lý trí.
Vì sao lại thành ra như vậy?
Tại phân liệt à?
Nhưng vì sao lại phân liệt chứ?
Cảm giác ảo não và tự trách khủng khiếp dâng lên trong đầu, cả đời Tạ Kiến Vi cũng chưa từng hoang mang như giây phút này.
Sao anh lại làm Lục Ly phân liệt? Sao anh lại để những chuyện không thể cứu vãn như vậy phát sinh? Sao anh không hề phát hiện, không có bất cứ động tác phòng bị nào mà cứ để mặc tình huống tồi tệ nhất xảy ra?
Gieo gió gặt bão… Anh đây nhất định là gieo gió gặt bão.
Một người sao có thể đối mặt với bốn người? Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Khẳng định là cuối cùng Lục Ly sẽ chịu không nổi.
Trước đó anh luôn sợ bọn họ chém giết lẫn nhau, mà lại cố tình xem nhẹ một điều: một tình yêu không thuần khiết, Lục Ly cần gì phải giữ mãi trong lòng?
Lục Ly có thể bỏ anh mà đi. Hiện giờ hắn đã lựa chọn phương án ấy.
Người thấu tình đạt lý nhất cũng có một điểm yếu không dám chạm, Tạ Kiến Vi không phải là ngoại lệ.
Anh vẫn luôn tự nói với bản thân mình rằng, Lục Ly thương anh, Lục Ly sẽ không bỏ anh mà đi, Lục Ly sẽ vĩnh viễn ở lại bên anh.
Nhưng thật ra, nếu thực sự yên tâm, hẳn là không cần liên tục lặp lại những lời như vậy.
Đây là tự thôi miên mình, là một dấu hiệu của sự bất an. Khi anh phát hiện bản thân đang không ngừng lừa mình dối người thì sự tuyệt vọng lại càng rõ nét.
Lục Ly nhẹ giọng gọi: “A Vi…”
Tạ Kiến Vi run lên một chút, dường như đang cố gắng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại. Anh nhìn về phía Lục Ly, mỉm cười, nói: “Em biết rồi, không cần nói nữa.”
Nghe một lần đã đau đến tim nát ruột tan, nghe xong ba lần, thật sự là anh không muốn nghe thêm lần thứ tư nữa.
Lục Ly há miệng: “Anh…”
Lời đến bên miệng hắn lại phải dùng sức nuốt trở vào, bởi vì Nhan Kha lên tiếng nhắc nhở hắn: “Boss, xin đừng để cảnh trong mơ sụp đổ.”
Trước khi xâm nhập vào thế giới tinh thần của Tạ Kiến Vi, Nhan Kha đã nói rõ quy tắc với hắn.
Chuyện mà chủ nhân của giấc mơ đã nhận định, xin đừng cố ý cưỡng ép thay đổi, như thế sẽ làm giấc mơ sụp đổ, mà sau khi giấc mơ sụp, chủ nhân sẽ phân liệt.
Không ai dám tưởng tượng Quân sư phân liệt sẽ thế nào.
Chuyện này thật là đáng sợ…
Rõ ràng là Tạ Kiến Vi đã tin, thật sự cho rằng Lục Ly muốn ly hôn với mình.
Một người, hai người, ba người… Trong quan niệm của Tạ Kiến Vi, bọn họ mãi mãi là một, lời của một nhân cách đại diện cho tất cả những nhân cách khác.
Bọn họ thật sự muốn bỏ anh.
Cho nên Lục Ly không thể nói: anh không muốn ly hôn với em, cho bọn hắn đi chết là xong thôi mà.
Hắn thậm chí còn phải chiều theo logic, cũng chạy tới đòi ly hôn nữa.
Nhưng làm sao hắn nói ra ngoài miệng được? Bảo hắn đâm vào tim của Tạ Kiến Vi thì thà băm hắn thành thịt vụn cho chó ăn đi!
Lục Ly vừa đau lòng vừa sốt ruột, nhưng trong phút chốc vẫn chưa nghĩ được biện pháp gì.
Trực tiếp nói với Tạ Kiến Vi rằng ba tên khốn kia đang đóng giả lẫn nhau, mục đích không phải là ly hôn với anh, mà chỉ muốn tung đòn knockout vào mặt các nhân khác?
Tạ Kiến Vi sẽ tin à?
Lục Ly khẽ động trong lòng, nghĩ thông chỉ trong nhay mắt, nói anh sẽ không tin, nhưng tận mắt chứng kiến chắc chắn phải tin.
Lục Ly giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm.
Ngày mai hắn sẽ không dùng con rối nữa, hắn muốn cho số 4 nhìn thấy Tạ Kiến Vi thật sự. Tuy việc một tên giả mạo thân mật với Tạ Kiến Vi sẽ khiến hắn ghen đến nổ banh xác pháo, nhưng so với chuyện để Tạ Kiến Vi đau lòng, tất cả đều chẳng đáng là gì.
Chỉ cần ngày mai không dùng con rối, để Tạ Kiến Vi xịn tự mình ra trận, khẳng định anh sẽ được chứng kiến cảnh tượng đã diễn ra hôm nay một lần nữa: những Lục Ly khác lại chạy tới đòi ly hôn.
Điều này cũng dễ lý giải thôi, chắc chắn khi đi hãm hại lẫn nhau, đám người giả sẽ không tiến hành bàn bạc, bọn họ đều muốn ra tay trước để chiếm ưu thế, tự diễn ba lượt, nhận định chỉ cần bôi đen những nhân cách khác là sẽ còn lại một mình mình.
Nhưng chỉ cần lặp lại một lần, với sự tinh ý vốn có, chắc chắn Tạ Kiến Vi sẽ phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó anh sẽ không còn khổ sở nữa.
Chỉ là, đến lượt Lục Ly khổ sở. Nghĩ đến chuyện sáng mai số 4 sẽ được gặp Tạ Kiến Vi, có lẽ còn làm tình cùng anh nữa… Lục Ly ghen tức đến nổ thành pháo hoa ở cuối chân trời ngay trong nháy mắt.
Nhan Kha rất xót ngài Nguyên soái. Biết làm sao đây… trong giấc mở của mình, đầu ngài Nguyên soái một màu xanh mướt, trong giấc mơ của Quân sư, ngài Nguyên soái cũng bất đắc dĩ phải tự rắc cỏ lên đầu mình.
Này thật đúng với câu “danh ngôn”: nếu muốn cuộc sống êm đềm, trên đầu phải có chút xanh.
Ngài Nguyên soái sống cũng chẳng dễ dàng.
Lục Ly tưởng tượng những chuyện có thể xảy ra vào ngày mai, càng nghĩ càng ngược, vẻ mặt liền không dễ coi cho lắm — Dù tự nhủ với bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, đám người giả trong mơ kia chính là mình, nhưng hắn vẫn ghen đến toàn thân khó chịu.
Kể cả có khả năng thông linh, Quân sư Tạ cũng không cách nào đọc được suy nghĩ trong đầu Lục Ly lúc này, nhưng anh vẫn quan sát được vẻ mặt hắn.
Thấy hắn bình tĩnh, thấy hắn phiền muộn, cũng thấy được tâm tình của trở nên tồi tệ.
Tạ Kiến Vi cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Em về trước đây.”
Nói xong anh liền đứng dậy về phòng.
Lục Ly hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, Tạ Kiến Vi lại không hề ngoảnh lại. Vào phủ Nguyên soái, anh trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Trong phủ Nguyên soái có hai phòng chính, một phòng là của Lục Ly, một phòng là của Tạ Kiến Vi.
Từ trước tới nay, phòng ngủ của Tạ Kiến Vi vẫn chỉ là một món đồ trang trí, kể từ lúc phủ Nguyên soái được xây dựng tới giờ, số lần Tạ Kiến Vi vào đó cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Có vài lần Lục Ly quậy quá, anh ôm gối về phòng, nhưng không bao lâu sau Lục Ly đã mò sang, chẳng những anh để cửa cho hắn mà còn chừa cho hắn một bên giường.
Lục Ly đi vào, ôm anh ngủ một giấc thật ngon.
Có thể nói, chưa bao giờ anh ở trong căn phòng này một mình quá lâu.
Nhưng hôm nay, sau khi vào phòng, Tạ Kiến Vi liền khóa cửa lại, dứt khoát nhốt Lục Ly ở bên ngoài.
Lục Ly: “…”
Nhan Kha: “…” Nếu tôi nói “ngài Nguyên soái, đừng khóc”, liệu ngài Nguyên soái có đánh chết tôi không QAQ!
Lục Ly đứng ngoài cửa, tuy lòng đau như cắt, nhưng lại lờ mờ cảm thấy vài phần may mắn.
Có thể nói, giấc mơ này mô phỏng hiện thực quá chính xác, quá hoàn hảo, nếu Lục Ly thật sự phân liệt, hẳn là tình huống hiện giờ sẽ xảy ra.
Mà hắn lại không biết Tạ Kiến Vi yêu mình, nếu bị Tạ Kiến Vi nhốt ngoài cửa, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ: Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng chán ghét mình rồi.
Hai bên hiểu lầm, kết quả sau cùng thật không dám nghĩ.
May mà tất cả chỉ là mơ, may mà Tạ Kiến Vi đã ngăn cản chuyện hắn phân liệt, may mà Tạ Kiến Vi yêu hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Ly lại giữ vững tinh thần.
Vướng mắc đương nhiên phải tháo gỡ, hắn muốn Tạ Kiến Vi tin tưởng rằng: bất kể có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không rời khỏi anh — đây là một chuyện ngay cả nghĩ cũng không cần.
Lục Ly không cố chấp đòi gặp Tạ Kiến Vi, tạm thời tách ra một chút là chuyện tốt. Cân nhắc đến quy tắc của giấc mơ, Lục Ly cảm thấy có thể tránh mặt Tạ Kiến Vi cũng không tồi. Hắn không quá tin tưởng bản thân mình, nếu cứ luôn chứng kiến Tạ Kiến Vi đau lòng, hắn không dám đảm bảo mình còn chống đỡ được.
— Hắn rất muốn làm anh vui vẻ.
Tự giam mình trong phòng hết một buổi chiều, lúc trời chuyển tối, Tạ Kiến Vi đã bình tĩnh ít nhiều.
Anh không nên như vậy, không nên dễ dàng chấp nhận mọi chuyện như thế.
Lục Ly muốn ly hôn, nhưng anh không muốn.
Anh có thể cứu vãn được – không phải Lục Ly không thương anh, chỉ là bị chia làm bốn, không cách nào thương anh nữa, nhất định là vậy.
Nếu nguyên nhân là phân liệt, thế thì chỉ cần dung hợp lại, có phải sẽ lại như trước hay không?
Vốn nên dung hợp, Tạ Kiến Vi nghĩ, ngay từ đầu đã không nên phân liệt rồi.
Chuyện đã xảy ra không cách nào thay đổi, nhưng nếu chưa phát sinh thì có thể cứu vãn kịp thời.
Anh không thể để mất Lục Ly. Tạ Kiến Vi hiểu rất rõ một điều: mình tuyệt đối không thể mất Lục Ly.
“Nghĩ thoáng ra, đừng tự giam mình trong phòng như vậy.” Tạ Kiến Vi tự nhủ bản thân.
Anh ra khỏi phòng, dạo quanh phủ Nguyên soái một hồi nhưng lại không thấy Lục Ly.
Lục Ly số 3 đâu?
Trái tim thắt lại, Tạ Kiến Vi ấn vào cổ tay phải, tìm kiếm tung tích của Lục Ly.
Lục Ly đang làm việc, cả bốn Lục Ly đều đang bận rộn công tác.
Tạ Kiến Vi nhìn trong im lặng, không thể nói rõ tâm tình hiện giờ là như thế nào.
Tất cả đều không đến tìm anh sao?
Bốn người thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình anh.
Tạ Kiến Vi ăn cơm chiều một mình, sau đó trở về phòng ngủ của mình trong hiu quạnh.
Lần này anh không khóa cửa, chờ Lục Ly lẻn vào phòng, chờ hắn ôm anh, chờ hắn cho anh một giấc mơ đẹp như xưa.
Nhưng anh đợi thật lâu, mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chờ nó mở ra, chờ thấy được người anh muốn gặp. Nhưng rốt cuộc, nó lại như một cái rãnh trời, tàn nhẫn ngăn cách người anh mong nhớ ở bên ngoài.
Lục Ly thật sự không biết cánh cửa này không khóa. Buổi tối hắn đã trở lại, cũng muốn lẻn vào, nhưng đến trước cửa thì liền đứng lại. Thứ nhất, cửa vẫn còn đang đóng, thứ hai hắn sợ mình làm hỏng chuyện, nên dứt khoát đứng đợi ở ngoài một đêm.
Lục Ly trắng đêm không ngủ, Tạ Kiến Vi cũng thao thức cả một đêm dài.
Có đôi khi sự thật đáng buồn vậy đấy, suy cho cùng, nếu không yêu thì đâu có phải khổ đau?
May mắn mưa gió qua đi sẽ có cầu vồng rực rỡ.
Ngày hôm sau, số 4 tới rất đúng giờ. Hôm qua hắn giả làm số 1, nhận định mình đã đá bay được đối thủ rồi, nên có thể chiếm luôn hai ngày, quả thực vô cùng vui vẻ.
Lục Ly thấy hắn đến, chỉ muốn ấn hắn chết dí ở góc tường.
Bản mặt mình đáng ghét đến vậy sao? Lục Ly thật muốn đấm vào cái mặt kia mấy cái.
Số 4 không hề phát hiện, còn cảm thấy thắng lợi đang ở trước mắt rồi, nhìn số 3 như đang nhìn một thằng ngốc.
“Bảy giờ rồi, A Vi đâu?”
Lục Ly nói: “Chắc sắp dậy rồi.”
Nghĩ đến tối qua hai người chắc chắn đã ân ái ngọt ngào, số 4 lại thấy chua xót đến đau cả chân: “Cậu bớt đòi hỏi đi, thân thể A Vi không chịu nổi.”
Lục Ly không hề để ý đến nhu cầu của bản thân, cái con chó ích kỷ này còn dám nói nữa, có thể biết xấu hổ hơn chút hay không, hả!
“Tôi đi đây.” Hắn hờn dỗi nói.
Số 4 bảo: “Đáng lẽ cậu phải đi từ sớm rồi.”
Lục Ly: “…” Nhịn, nhịn, một nhân vật hư cấu trong mơ thôi, so đo với hắn làm gì!
Lục Ly vừa đi, cửa phòng ngủ của Tạ Kiến Vi đã được mở ra. Tạ Kiến Vi một đêm không ngủ, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi, bắt gặp số 4 thì giật mình thấy rõ.
Số 4 hoàn toàn hiểu lầm, cho rằng Tạ Kiến Vi mệt mỏi vì tối qua ân ái quá nhiều, không khỏi xót xa trong lòng mà tự chửi mình một trận.
Tạ Kiến Vi giật giật môi, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Không biết vì sao, vừa liếc mắt một anh đã nhận ra đây là số 4 thật, không phải số 3 giả làm số 4.
Số 3 dùng con rối lừa gạt ba nhân cách khác, độc chiếm anh hơn một tháng, nhưng đến hôm nay… đến hôm nay rốt cuộc đã chán rồi sao?
Nếu nói tâm tình của anh tối qua chỉ là khổ sở, vậy thì trong nháy mắt này, nó đã trực tiếp thăng cấp lên thành tuyệt vọng rồi.
Chẳng hiểu vì sao… biết Lục Ly số 3 đi rồi, Tạ Kiến Vi lại thấy hụt hẫng tựa như mất đi tất cả.
Số 4 hỏi anh: “A Vi, buổi sáng muốn ăn gì?”
Tạ Kiến Vi đang mất hồn mất vía, cũng không hiểu nổi người này hôm qua đã nói ly hôn, hôm nay lại tới làm gì.
Số 4 lại bảo: “Muốn ăn bánh anh đào không? Vừa lúc có anh đào tươi đấy.”
Đây vốn là món Tạ Kiến Vi thích nhất, nhưng giờ anh chỉ cảm thấy quá mức đau lòng, lên khẽ lắc đầu: “Không.”
Số 4 hơi kinh ngạc: “Không muốn ăn à?”
Bánh anh đào có bao nhiêu ngọt, hiện giờ trong lòng Tạ Kiến Vi liền cay đắng bấy nhiêu, tâm tình tồi tệ thế, cần gì làm hỏng món ăn đẹp và ngon như vậy.
Anh khẽ thở dài, nhìn về phía số 4, nói: “Em hơi mệt.”
Số 4 sợ run lên, hận số 3 đến nghiến răng kèn kẹt. Cái tên vô liêm sỉ kia chắc chắn là cố ý, làm Tạ Kiến Vi mệt thành như vậy, hôm nay hắn phải làm sao? Ân ái hay không ân ái? Nếu còn cố chỉ sợ Tạ Kiến Vi sẽ không chịu được, nếu không, hắn sẽ phải chờ thêm ba ngày!
Tức quá, thế mà CMN, hắn vẫn phải mỉm cười!
Tạ Kiến Vi định xoay người về phòng.
Lục Ly số 4 lại bảo: “Mệt cũng phải ăn cơm, em không muốn ăn bánh anh đào, vậy dùng chút cháo nhé?”
Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ, đáp: “Vâng.”
Bọn họ tới nhà ăn, bữa sáng đẹp mắt đã được bưng lên. Nhìn những món ăn muôn màu vạn sắc trên bàn, Tạ Kiến Vi lại hoàn toàn không thấy đói.
Nhưng người là sắt cơm là thép(*), ngủ có thể không, mà cơm thì buộc phải ăn.
(*) Người là sắt cơm là thép: câu này nói về tầm quan trọng của việc ăn cơm đối với con người, bởi vì thép cứng hơn sắt, thép còn là chế phẩm sau khi tôi luyệt sắt mà ra. Nói đơn giản là: con người ai cũng phải ăn.
Anh lặng lẽ nhấm nuốt, lại hoàn toàn không cảm nhận được hương vị gì.
Anh muốn hỏi Lục Ly, song lại không mở miệng.
Rõ ràng người trước mắt chính là Lục Ly, nhưng anh cứ cảm thấy đối phương xa lạ vô cùng.
Đây là một cảm giác chính bản thân anh cũng không sao chấp nhận được, dường như người nọ không phải Lục Ly mà anh quen… Bởi vì hôm qua mới nói ly hôn à?
Không phải.
Suốt một bữa cơm, trong đầu Tạ Kiến Vi chỉ toàn là Lục Ly, rõ ràng nhìn thấy Lục Ly nhưng cứ luôn nhớ đến Lục Ly.
Anh không biết mình bị làm sao, có lẽ phân liệt thật sự không thích hợp, có lẽ anh không nên quá dung túng số 3.
Anh nhớ Lục Ly, mà không phải Lục Ly trước mặt.
Anh nhớ Lục Ly của ngày hôm qua, nhớ người đã ở bên anh hơn một tháng trời, nhớ… số 3.
Tạ Kiến Vi đột nhiên bừng tỉnh. Sao anh có thể như vậy, đây không phải là gia tăng mâu thuẫn giữa bọn họ ư!
Số 1 số 2 số 3 số 4, bọn họ phải dung hợp mới là Lục Ly.
Sao anh có thể thiên vị số 3 như vậy?
Dường như… Dường như chỉ có số 3 mới là Lục Ly thật.
Tạ Kiến Vi ngây người trong chốc lát. Số 4 lên tiếng nói chuyện với anh: “Ăn thêm một chút nữa đi, bữa này en ăn ít quá.”
Tạ Kiến Vi hoàn hồn, đáp: “Vâng.”
Ăn cơm xong, bọn họ ở lại phòng đọc sách.
Tạ Kiến Vi tùy tiện lật vài trang giấy, nhưng tâm tư hoàn toàn đặt ở đây.
Số 4 muốn ôm anh, Tạ Kiến Vi lại chợt né tránh.
Hai người đều giật nảy mình.
Vẻ mặt Tạ Kiến Vi hơi mất tự nhiên, nhưng anh không hé răng nói năng gì cả.
Số 4 cảm thấy gió lạnh thổi dưới đáy lòng, song cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Hai người im lặng ngồi hơn một tiếng đồng hồ, không ai chủ động mở miệng.
Cuối cùng, phá tan không gian tĩnh mịch chính là một người xô xửa xông vào phòng.
Cảnh tượng gần như giống hệt hôm qua đã diễn ra lần nữa. Số 2 đòi ly hôn lần thứ hai, lời kịch không hề thay đổi, sau đó là số 1, sau đó nữa…
À, số 4 đang ở cạnh anh.
Chờ số 1 và số 2 giả bỏ chạy lấy người, số 4 đã ngồi đần mặt ở trên ghế.
CMN, xấu hổ quá.
Tạ Kiến Vi cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó nghĩ thông trong nháy mắt…
Tất cả lo lắng nhanh chóng tan như làn khói, ngay cả mệt mỏi vì thức trắng đêm cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi, Tạ Kiến Vi nhìn số 4, hỏi: “Cho nên nói… các anh cũng không muốn ly hôn với em?”
Anh vừa hói thế, số 4 lập tức hiểu ra: mẹ nó chứ, chắc chắn hôm qua đã có tên vô liêm sỉ nào đó đóng giả hắn chạy tới đòi ly hôn.
Nghĩ thế, số 4 liền phát hoảng, những nhân cách khác đòi ly hôn, hắn đương nhiên vui sướng, nhưng lúc đến lượt mình, thế này… thế này…
Số 4 vội thanh minh: “Đó không phải là anh! Làm sao anh có thể ly hôn với em được!”
Tạ Kiến Vi yếu ớt nói: “Ngày hôm qua, ngoài số 3 đang ở chỗ này, mấy người các anh đều tới.” Tuy mỗi người đều đóng giả thành một người khác.
Nghĩ thông, Tạ Kiến Vi liền cảm thấy cõi lòng bừng ánh sáng, thì ra không ai muốn ly hôn với anh, thì ra tất cả chỉ là tiểu xảo của nhóm Lục Ly… Đây đúng là rất giống loại chuyện Lục Ly sẽ làm.
Hắn yêu anh, hắn không muốn rời khỏi anh, suy nghĩ này khiến Tạ Kiến Vi vui đến không thể ngăn khóe miệng mình giương lên được.
Số 4 vẫn còn đang xoắn: “A Vi, anh… anh…”
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, cười ra tiếng, hỏi: “Anh giả thành ai?”
Số 4 ủ rũ trả lời: “Số 1…”
Tạ Kiến Vi kể lể: “Số 1 giả thành số 2, số 2 giả thành anh?”
Số 4: “…” Này thật đúng là…
Hắn vốn tưởng Tạ Kiến Vi sẽ tức giận, nhưng nào ngờ đối phương lại khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thật tốt quá.”
Số 4 ngẩng đầu nhìn Tạ Kiến Vi, cảm thấy khá là khó hiểu.
Vành mắt Tạ Kiến Vi thoáng đỏ lên: “Em đã tưởng thật.”
Số 4 cũng không hiểu được tâm tình của anh, ủ rũ nói: “Bọn hắn quá đê tiện.” Trong “bọn hắn” này, hiển nhiên cũng bao gồm bản thân hắn.
Tâm tình Tạ Kiến Vi rất tốt, anh vừa định nói thêm điều gì thì Lục Ly xịn đã lên sàn.
Hắn đã chờ đến không thể chờ thêm được nữa, quả thực gấp như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên. Cứ nghĩ đến chuyện tên người giả kia có thể chiếm lợi từ chỗ Tạ Kiến Vi, hắn liền ghen đến đỉnh đầu bốc khói, trước mắt đều là một trời bong bóng dấm chua.
Nhẫn nhịn… Nhất định phải nhẫn nhịn.
Nhưng mà sau khi nhịn được một giờ, Lục Ly đã sắp không nhịn nổi nữa. Sao số 1 và số 2 còn chưa “đòi ly hôn”? Phải làm sao đây? Kế hoạch còn có thể thực hiện nữa hay không vậy!
Lục Ly gấp đến độ muốn tự mình ra trận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám, dù là giả vờ thôi nhưng hai tiếng “ly hôn” kia hắn thực sự không muốn nói ra.
Dù biết lần đòi ly hôn này, Tạ Kiến Vi chẳng những không đau lòng mà còn vui vẻ, song hắn vẫn không muốn.
Ly hôn… Đây chính là ly hôn.
Hai tiếng như lời nguyền rủa nặng nề nhất, hắn sợ nếu mình nói ra, sẽ thành lá cờ dẫn đường suốt cả cuộc đời.
Không thể nói, dù có chuyện gì xảy ra, dù diễn biến có như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nói hai tiếng này với Tạ Kiến Vi!
Nếu thực sự ứng nghiệm, hắn sẽ hận chết bản thân mình.
Lục Ly chờ rồi lại chờ, chiếc xe chở dấm trong đầu hắn đã nổ máy, một đường lao đi một đường hắt dấm, hắt hắn đến ngấm chua cả trong lẫn ngoài, cuối cùng số 1, số 2 cũng hành động!
Hai người bọn họ vừa hoàn thành lời kịch, Lục Ly đã vội vàng xông lên.
Phải thật nhanh chân, hiện giờ, sau khi suy nghĩ kỹ, chắc chắn Tạ Kiến Vi sẽ thấy lòng ngọt như đường, không chừng còn chủ động hôn số 4 nữa!
Sao có thể để tên khốn số 4 kia được lợi?
Dùng binh quý ở tốc độ, ngài Nguyên soái chẳng giỏi gì nhưng binh pháp thì thuộc làu làu.
Lục Ly tới khá là đúng lúc.
Số 4 thấy hắn, bất mãn cực kỳ: “Cậu tới làm gì?”
Lục Ly cười lạnh: “Tôi còn đang định hỏi cậu tới đây làm gì đấy!”
Số 4 rất hùng hồn: “Hôm nay vốn đến lượt tôi.”
Cuối cùng Lục Ly cũng dám nói ra: “Chẳng phải hôm qua cậu đòi ly hôn với A Vi sao? Vậy thì cút đi, ai cần cậu đến nữa?”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly chắp vá cho hành động của mình: “Tôi vốn nghĩ chúng ta đều là một người, nên cho cậu cơ hội sửa chữa, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, nếu các cậu không cần A Vi, vậy thì cút, tôi cần, một mình tôi là đủ!”
Miếng vá này quá miễn cưỡng, Tạ Kiến Vi cảm thấy hơi buồn cười.
Số 4 rất là căng thẳng: “Chuyện căn bản không phải vậy!”
Lục Ly lại nói: “Tận mắt nhìn, chính tai nghe, còn có thể là giả được?”
Số 4 giải thích: “Đó căn bản không phải tôi.”
Lục Ly cười nhạo: “Cậu dám nói cậu chưa từng nhắc đến hai tiếng “ly hôn” không?”
Số 4 nghẹn lời, hắn đã nói… tuy là giả thành số 2 để nói.
Lục Ly lập tức tỏ rõ lòng thành: “Tôi tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ thế, nếu các cậu coi hôn nhân như một trò đùa, muốn nói ly hôn là lập tức nói ly hôn, vậy nhanh chóng cút đi, ai cần các cậu chứ?”
Số 4 quả thực tức đến phát nổ, giả vờ cái con khỉ gì, nếu không phải hôm qua là ngày số 3 “làm nhiệm vụ”, có khả năng tên khốn ấy sẽ không tham dự à? Hiện giờ hay rồi, hắn lại thành đối tượng trong sạch nhất!
Hai người bọn họ cãi hăng lên, Tạ Kiến Vi lại cười tủm tỉm.
Lục Ly liếc anh một cái, cảm thấy Tạ Kiến Vi đã ổn, vì thế càng mạnh miệng, đợi số 4 sảy chân thì lập tức cắn riết không buông.
Đang lúc náo nhiệt, cửa lại mở ra, một “số 3” nữa xuất hiện. Diễn hai màn rồi, Lục Ly này đã quen, mở miệng liền có thể đề cập chuyện ly hôn.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã nhìn thấy số 3.
Hai số 3 đối diện, Lục Ly xịn cười khẩy: “Cậu là số mấy đây?”
Số 1 giả làm số 3 không khỏi xoắn lại, chuyện gì đây? Sao số 3 lại ở chỗ này? Hôm nay không phải sân nhà của số 4 sao? Tên số 4 không có tương lai này lại để số 3 quấy rối? Tôn nghiêm đâu? Bị chó ăn mất rồi à!
Số 1 hơi căng thẳng, sau khi lén liếc nhìn Tạ Kiến Vi thì hắn lại càng căng thẳng hơn. Chung quy là đã bị lộ rồi…
Hôm nay cánh cửa phòng sách xác định sẽ không được yên thân, mở ra đóng vào, rồi bây giờ lại tiếp tục mở ra!
Thêm một Lục Ly số 3 xông tới, đã chuẩn bị tinh thần không nói hai lời lập tức diễn luôn…
Kết quả, sau khi hắn nhìn rõ những người có mặt trong phòng, lời thoại sẵn sàng bật ra liền nghẹn cứng.
Chuyện gì đây?
Số 4 chỉ hận rèn sắt không thành thép, đám ngốc này!
Lục Ly cười lạnh: “Cậu là số mấy?”
Số 2 đóng giả số 3 cũng không xác định được đâu là số 3 thật, nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, bọn hắn lộ rồi!
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, cười ra thành tiếng, nói: “Các anh đừng làm loạn.”
Một hai ba bốn đều nhìn về phía anh.
Tạ Kiến Vi cười cong con mắt, nói: “Thật muốn ly hôn à?”
Lục Ly thật – giả trăm miệng một lời: “Không!”
Tạ Kiến Vi cong khóe miệng lên: “Vậy đừng nhắc lại cái từ này nữa.” Anh không muốn nghe, dù đã biết sự thật, song anh vẫn không nghe nổi hai tiếng chẳng khác gì một lời nguyền rủa ấy.
Anh vừa mở miệng, một hai ba bốn đều im bặt.
Tạ Kiến Vi hòa giải: “Cùng ăn cơm trưa đi.” Sáng nay anh không ngon miệng, căn bản không biết mình đang ăn gì, giờ tâm tình đã tốt lên đương nhiên sẽ thấy đói bụng.
Số 4 vô cùng khó chịu: “Hôm nay là ngày của anh.”
Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn, không nói lời nào, chỉ một mực nhìn hắn thế thôi.
Số 4 nhanh chóng chịu thua: “Được rồi…” Rất là ấm ức.
Lục Ly không thích, một người đàn ông trưởng thành, ấm ức cái rắm! Hồn nhiên quên hết chuyện mình cũng thích giả vờ đáng thương để kiếm lợi.
Đã lâu năm người mới có một bữa cơm chung, cái không thể thiếu chính là một trận gà bay chó sủa.
Đồng loạt tranh giành thức ăn không nói (khẩu vị giống nhau), khiến người đau đầu nhất chính là còn đồng loạt gắp đồ ăn, tất cả đều đưa tới trước mặt Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi tỏ vẻ không ăn ngay hết được, nên phải phân thứ tự trước sau.
Số 4 cảm thấy mình oan ức nhất: “Bữa cơm này vốn là của anh!” Cho nên Tạ Kiến Vi hẳn nên ăn đồ hắn gắp trước.
Lục Ly xịn lạnh giọng nói một câu: “Hôm qua, cũng không biết là ai…”
Số 4 lập tức trở nên ủ rũ.
Số 1 và số 2 cũng đuối lý, không có quyền lên tiếng, nhưng chuyện ấy chẳng hề ảnh hưởng đến sự cố chấp với việc gắp đồ ăn của bọn hắn.
Cả quả trình Tạ Kiến Vi đều tủm tỉm cười, nhưng vì đã tỉnh táo lại, nên anh bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
Phải làm bọn họ dung hợp, nếu không tai hoạ vẫn còn rình rập ở đằng sau, việc này chắc chắn không thể kéo dài.
Vụ nhao nhao đòi ly hôn cứ thế mà qua đi?
Thật là ngây thơ.
Ngài Nguyên soái thật sự rất ra sức hãm hại bản thân, tuyệt đối phải ra tay độc ác.
Chỉ đòi ly hôn ở trước mặt Tạ Kiến Vi thì có là gì? Bọn hắn còn giả làm đối phương chạy tới chỗ đám người thân tín để phát biểu cảm tưởng.
Nội dung chính có thể tóm tắt là: tôi (bị số 1 or số 2 or số 4 đóng giả) là một tên cặn bã, tôi muốn thay lòng đổi dạ, muốn ly hôn với ngài Quân sư mà các người sùng bái, cho nên nhanh đi an ủi Quân sư, nhanh đi ủng hộ em ấy, nhanh đi nói xấu tôi, nhanh lên! Thuận tiện hãy gào vào mặt Quân sư, để em ấy thấy rõ bản chất “khốn nạn” của tôi!
Ngay cả Quân sư cũng không phân được Lục Ly nào với Lục Ly nào, đám thân tín càng không phân rõ được. Nhưng đa số bọn họ đều thuộc đảng ủng hộ cả Nguyên soái lẫn Quân sư, tức là sùng kính Quân sư không thua gì ngài Nguyên soái. Nguyên soái muốn giày vò Quân sư? Đáng giận, phải thay mặt nhà mẹ đẻ đi đòi lại công bằng cho Quân sư!
Sau đó bọn họ tổ chức thành đoàn đội, hùng hổ xông tới phủ Nguyên soái.
Cầm đầu chính là Thượng tướng Lauren vội vã trở về từ ngoài Thiên hà ngàn dặm xa xôi.
Lauren thật muốn bổ đầu Nguyên soái nhà mình ra xem thử. Ly hôn? Cái quỷ gì đây! Vượt qua bao nhiêu gian nan, bất chấp bao nhiêu sống chết mới cưới được vợ về, chưa hạnh phúc mấy năm đã đòi ly hôn?
Tam quan của hắn sắp sửa nổ tung!
Tấm gương vĩ đại đâu, hứa hẹn suốt kiếp không chia lìa đâu, tự nhận tình thánh đâu?
Đều bị năm tháng mài thành phân chó rồi hả?
Lauren là người thuộc đảng Nguyên soái điển hình, nhưng giờ phút này cũng không sao nhịn nổi. Đây là có phải Lục Ly mà hắn quen không?
Có không ít người ôm tâm tình giống Lauren, vài phe phái đứng về phía Quân sư đã mài đao soàn soạt, sẵn sàng lật đổ chính quyền.
Đùa gì vậy? Quân sư trả giá còn chưa đủ nhiều sao? Đúng lúc đỉnh cao phải né tránh hiềm nghi mà gần như “nghỉ hưu” trong phủ Nguyên soái lại vì cái gì đây? Còn không phải vì muốn giữ gìn tình cảm giữa hai người bọn họ?
Kết quả, Lục Ly lại muốn ly hôn!
Thật sự nghĩ Quân sư không có thế lực chống lưng, chỉ biết mặc người bắt nạt?
Nhường quyền thì đã sao? Bọn họ ủng hộ chính là một Tạ Kiến Vi đã dắt bọn họ vào sinh ra tử, cho bọn họ vô hạn vinh quang, giúp bọn họ nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết!
Người này còn tồn tại, bọn họ mãi mãi sẽ không quên mất ân tình năm xưa!
Bọn họ tôn trọng sự lựa chọn của Quân sư, nhưng không có nghĩa là sẽ mở mắt trừng trừng nhìn hắn bị Nguyên soái giày xéo!
Lúc này mới thật là gà bay chó sủa.
Lauren vô cùng đau đớn nói: “Boss à, ngài đây là…”
Lục Ly số 1, 2, 4 đều im lặng.
Chuyện này đúng là không tiện để nói ra, chẳng lẽ mặt dày tuyên bố với đám người kia rằng: ấy ấy, đừng nóng vội, tôi chỉ là đang vu oan hãm hại cho chính mình thôi, đừng xoắn, sao tôi có thể ly hôn?
Hơn nữa, không đề cập tới chuyện có bao nhiêu mất mặt, riêng vấn đề nói ra xong mọi người có tin không đã đáng quan ngại rồi.
Nếu chỉ có một Lục Ly đi rêu rao chuyện muốn ly hôn, hẳn là bọn họ sẽ bán tín bán nghi, nhưng có tổng cộng ba Lục Ly thay nhau đi tung tin…
Đây căn bản muốn ly hôn không cần bàn cãi!
Tạ Kiến Vi ngẩn người, rõ ràng anh cũng không ngờ mọi chuyện sẽ lớn thành như vậy.
Lục Ly cũng không nuốt nổi bản thân mình.
Trước khi hắn thật không phát hiện mình lại ác tâm với mình đến vậy đâu.
Hoàn toàn không chừa đường lui.
Nhưng việc này cũng dễ xử, chỉ cần Tạ Kiến Vi ra mặt lên tiếng, tất cả đều có thể dẹp yên.
Tạ Kiến Vi đã biết chuyện gì đang diễn ra, đương nhiên sẽ không để hiểu lầm tiếp tục kéo dài nữa.
Anh ra mặt trấn an quần chúng đang xúc động và những người có liên quan, còn đãi tiệc, mọi người cùng nhau ăn uống vui chơi, đến quá nửa đêm mới chấm dứt.
Số 4 ngày hôm nay, ngoài hai chữ “đau lòng” ra thì không còn chữ thứ ba nào nữa.
Lục Ly vẫn luôn để ý, nửa sau bữa tiệc, khi Tạ Kiến Vi đi toilet, Lục Ly tranh thủ lôi con rối thế thân ra, đưa đến trước mặt số 4.
Bản thân hắn dùng cớ đã uống quá nhiều để rời đi trước, nhưng lại đụng phải Lauren. Đối phương đã uống không ít, ăn nói chẳng lựa lời: “Boss à, anh đừng bỏ mặc trái tim cô đơn của tôi chứ.”
Lục Ly phải tranh thủ, nào có thời gian lằng nhằng với hắn, nói cho có lệ: “Được rồi, được rồi, nhanh tìm cái gì đó chơi đi.”
“Chơi?” Lauren có lẽ đã say thật, “Chơi cái gì? Có gì hay để chơi đâu.” Lời này thực sự rất cô đơn.
Lục Ly mặc kệ hắn. Người này cứ uống vào là sẽ dốc hết tâm can, rõ ràng thầm mến nhiều năm như vậy nhưng vẫn đóng tròn vai một con thỏ đế, Lục Ly nghe hắn than thở đến mức lỗ tai sắp đóng kén rồi.
Quả nhiên Lauren lại bắt đầu lải nhải: “Sao tôi không thấy người kia? Anh ta không đến à? Chuyện lớn như vậy, sao anh ta lại…”
Lục Ly dừng một chút, bỗng cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt.
Dù sao Nhan Kha cũng đang quan sát ở góc độ của thượng đế, nếu Lauren nhân cơ hội tỏ tình…
Kết quả, Thượng tướng Lauren thật xứng với danh hiệu Thỏ đế của mình, lải nhải một hồi liền tội nghiệp than thở một câu: “Đến thì sao chứ? Anh ấy cũng chẳng để ý tôi, anh ấy chỉ biết… chỉ biết…” nhìn phụ nữ… Ngẫm lại mà miệng cũng trở nên đắng chát, hắn buồn bã ngửa đầu uống một ngụm rượu to…
Loại rượu này có chất bảo vệ hệ thần kinh, nếu uống quá nhanh, kết quả chỉ có một.
Bịch một tiếng…
Thượng tướng Lauren ngã vật xuống đất.
Lục Ly: “…” Không phải tôi không giúp cậu, là cậu quá kém cỏi thôi!
Lục Ly lo Tạ Kiến Vi ra khỏi toilet sẽ đụng mặt con rối ở hội trường, sự tình bại lộ, mọi chuyện sẽ càng không xong, nên cũng không để ý tên quỷ say này nữa, gọi một AI bảo mẫu đến chăm sóc hắn, còn mình thì vội vã bỏ đi.
Nhan Kha không nhịn được mà hỏi: “Thượng tướng có người trong lòng à?”
Lục Ly: “…”
Nhan Kha chậc chậc mấy tiếng: “Có người trong lòng mà còn trăng hoa ong bướm thế, lợi hại nhỉ.”
Lục Ly: chỉ có thể lặng lẽ châm nến, Lauren thỏ đế đáng thương.
Ngoài hiện thực, Lauren hắt xì một cái, hắn cứ cảm thấy lạnh gáy là sao? Có phải bị cảm rồi không? Loại bệnh cỏn con như thế, bác sĩ Nhan có khám không nhỉ? Được rồi, hẳn là không, AI bác sĩ gia đình của hắn đã vội tới khám và chữa bệnh cho hắn rồi… Thật đau lòng.
Lục Ly kịp chặn bước chân của Tạ Kiến Vi, đương nhiên hắn đã thay quần áo của số 4 từ trước đó.
Chỉ là, mới liếc mắt một cái Tạ Kiến Vi đã nhận ra.
Lục Ly còn phải thay số 4 nhận sai: “Hôm qua là anh không tốt.”
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Lục Ly thuận tay ôm người vào trong ngực, hôn lên mái tóc mềm mại của anh: “Anh thật khốn nạn.”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Hơi thôi.”
Lục Ly cúi đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nghiêm túc nói từng tiếng một: “Bất kể là nguyên nhân gì, anh cũng không nên nói với em cái từ ấy.”
Trái tim Tạ Kiến Vi thật rộn ràng, nhưng giọng nói vẫn phải giả vờ thoải mái: “Chỉ là đùa thôi.”
“Đùa cũng không được.”
Tạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Ly thấp giọng nói: “Chuyện đó vĩnh viễn không thể xảy ra, bất kể như thế nào, dù là thuận miệng đùa chơi, anh cũng sẽ không nói ra hai tiếng ấy.”
Anh thật sự không nói… Tạ Kiến Vi bỗng thấy trái tim tràn đầy mật ngọt. Đúng là số 3 không hề nói, hắn không làm bộ làm tịch như những nhân cách khác, ngay cả lúc này, hắn cũng không dám để hai tiếng đó bật ra.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng Tạ Kiến Vi thật sự hiểu rõ tâm tình của hắn.
Ly hôn… Nghĩ thôi đã thấy da đầu run lên từng trận, anh thật sự không dám nói với Lục Ly hai tiếng này dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
Lục Ly mở miệng, nói ra tiếng lòng của Tạ Kiến Vi, thậm chí là chính xác đến từng li: “Em biết không, lúc kết hôn với em anh vô cùng vui vẻ. Nếu niềm hạnh phúc và vui sướng ấy mất đi, anh thật sự không tìm được ý nghĩa để tiếp tục tồn tại trên cuộc đời này.”
“Em cũng vậy.” Tạ Kiến Vi không nhịn được, đáp lời.
Lục Ly cười cười, dịu dàng nói: “Anh biết.”
Hắn cúi đầu hôn Tạ Kiến Vi, đối phương cũng đáp lại rất nhiệt tình. Dưới ánh trăng mỏng manh như tấm lụa, cả hai như hòa làm một với nhau.
Thực ra, Tạ Kiến Vi đã suy nghĩ rất nhiều, mà chuyện xảy ra ngày hôm nay lại càng khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ.
Từ trước tới giờ, mọi việc anh làm đều đúng đắn ư?
Nhường quyền… thật sự tốt đối với Lục Ly à?
Chưa chắc. Anh một lòng buông bỏ quyền thế, mặc kệ chính sự, không quản quân binh, nhưng có ích lợi gì? Nhưng chỉ cần anh còn tồn tại, quyền lực sẽ không vì anh buông tay mà biến mất.
Như thế cực kỳ giống muốn mà còn cố tính che giấu, càng che giấu lại càng lộ liễu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.