Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn

Chương 30: Vampire Chúa thức tỉnh

Long Thất

13/09/2020

Vampire mới sinh này quá mạnh!

Không ngờ hắn có thể đánh bại một Vampire thuần chủng quyền cao chức trọng!

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều ồ lên một tiếng, không ai dám tin vào mắt mình.

Người bàng hoàng nhất đương nhiên phải là Sears, hắn không cách nào tưởng tượng được, một Vampire phổ thông lại sở hữu sức mạnh đến nhường này, phải biết rằng sức mạnh của hắn bây giờ cũng phải nằm trong top 3 tại giới Vampire, đứng thứ hai là tên chó điên Lauren, đứng đầu là Bệ hạ tôn quý.

Cho dù đó có là Lauren cũng không thể nào nghiền ép hắn đến mức như thế được.

Trừ khi đó là Bệ hạ.

Nhưng mà... Kẻ đứng trước mắt này là con người tái sinh trở thành Vampire, làm sao có thể sở hữu sức mạnh thuộc về Vương tộc?

Tuyệt đối không thể nào!

Có điều, đánh bại Sears hiển nhiên không phải cái Lục Ly muốn, hắn thu tay lại, tới khi bắt đầu xuất chiêu lần nữa, một luồng lực cực mạnh có đủ khả năng xoay chuyển trời đất xuất hiện trên tay hắn.

Đánh một chiêu này xuống, Sears chắc chắn chết.

Nhưng Sears làm sao có thể chết được.

Tuy rằng trong trận đấu võ người xem cơ bản chỉ quan tâm đến khả năng của hai bên, nhưng dẫu sao Sears cũng là Vampire thuần chủng hiếm có, việc hắn chết là sự mất mát quá lớn đối với toàn bộ Vampire, bởi thế, cho dù có bị giết một cách "hợp pháp", điều này cũng sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng.

Tạ Kiến Vi đã nhiều năm trầm mình trong mấy thứ đạo lý lằng nhằng này, đương nhiên hiểu rõ mười mươi những tai họa ngầm ẩn sau đó, đó cũng là lí do vì sao anh mở lời: "A Ly, dừng tay đi."

Giọng anh không lớn, có lẽ một vài Vampire đứng xa không thể nào nghe thấy, nhưng Lục Ly lại nghe được.

Phép thuật vốn đủ để lấy mạng người được giảm đi tám phần, mặc dù vẫn đánh về hướng Sears, nhưng cũng chỉ tới mức khiến hắn bị tàn phế, còn lại thì không ảnh hưởng tới tính mạng.

Trận chiến chấm dứt, thắng bại đã rõ.

Cả hiện trường chỉ có duy nhất một mình Tạ Kiến Vi vỗ tay.

Những người khác vẫn chìm trong sự kinh ngạc, xen lẫn với đó còn có sự khó chịu lạ lùng.

Nghĩ đến chuyện một Bá tước có danh tiếng như Sears lại bị một tên ma mới đánh tới mức như vậy, bọn họ có chút không phục.

Có điều, Lục Ly chẳng quan tâm tới những điều đó, hắn chỉ muốn nhìn thấy một người, chỉ muốn nghe một mình người đó nói chuyện, chỉ cần có được người đó, như vậy đã là đủ.

Lục Ly đi xuống sân đấu, Tạ Kiến Vi cười nói: "Giỏi quá."

Lục Ly cúi người hôn lên môi anh.

Tạ Kiến Vi cũng không đẩy hắn ra, thậm chí còn chủ động dâng mình tặng cho hắn.

Sau khi biến thành Vampire, thân thể Lục Ly xảy ra biến hóa cực kì lớn, thân mình vốn có vẻ hơi suy nhược trở nên rắn chắc dồi dào sức mạnh, cánh tay, bả vai, ngực bụng cùng hai chân thẳng tắp, tất cả đều trở về với vóc dáng cường tráng khỏe mạnh của vị tướng quân đã chinh chiến hàng năm.

Tạ Kiến Vi ngửa đầu hôn hắn say đắm.

Show ân ái lộ liễu tới vậy nhưng các Vampire lại không để ý cho lắm.

Hôn thôi mà, có giỏi các ngươi dã chiến ở đây luôn đi.

Không dám? Vậy đừng nghĩ tới việc bắt chúng nó ăn thức ăn cho chó (1)! Không chấp nhận ăn!

Lauren hắng giọng.

Hai phần tử dính chặt vào nhau cuối cùng cũng chịu tách xa ra một chút.

Lauren làm bộ như không nhìn thấy bầu không khí tràn đầy bong bóng hồng thắm kia, hắn nói: "Tên nhóc nhà cậu không tệ chút nào."

Lục Ly nở nụ cười với hắn.

Thật ra Lauren cũng có chút ngứa tay, trong lòng cực kì muốn hơn thua với Lục Ly một trận ra trò, nhưng lúc này lại không tiện mở miệng cho lắm.

Phần lớn là vì hắn vẫn còn trong trạng thái kinh sợ, hắn hiểu rất rõ sức mạnh của Sears đạt tới mức nào, tuy rằng còn kém nhiều so với. . . Thôi được rồi, thật ra cũng không phải kém nhiều lắm, kể cả nếu hắn là người ra tay, cũng có thể khẳng định một cách chắc chắn Sears sẽ không thê thảm tới mức thế này.

Cho nên, nếu kẻ lên sàn đấu là hắn, khả năng cao hắn cũng sẽ bị Lục Ly đánh thành đầu heo cũng nên.

Đường đường là hai Bá tước Vampire thuần chủng lại bại trận dưới tay một Vampire mới sinh, chuyện này nếu kể ra chắc đủ để khiến loài người cười bể bụng suốt một trăm năm.

Tính toán một hồi, thời gian chờ đợi qua được một lúc.

Mặc dù Lauren đang nghĩ đông nghĩ tây trong đầu, nhưng cơ miệng vẫn hoạt động một cách mau lẹ: "Cậu giành chiến thắng trong trận chiến này, về mặt lý thuyết có thể nhận được danh hiệu Bá tước, nhưng hiện giờ Bệ hạ vẫn đang ngủ say, nghi thức phong tước ban thưởng sẽ tạm hoãn lại, tuy nhiên các công việc còn lại tôi và Kiến Vi vẫn sẽ lo liệu ổn thỏa cho cậu."

Lục Ly nói: "Vậy làm phiền."

Không đợi Lauren nói tiếp, Tạ Kiến Vi đã chen mồm vào: "Đều là người một nhà, không cần khách sáo."

Lauren: ". . ." Trời đất cái tên không biết xấu hổ này!

Nhưng mà hắn nào ngờ tới, người bạn thân của mình còn có thể đạt tới cảnh giới cao hơn nữa của sự không biết xấu hổ, Tạ Kiến Vi nhìn về phía hắn, nói: "Vậy hôm nay cũng coi như là ngày lành, Lauren cậu mời khách đi, chúng ta cùng nhau mở tiệc ăn mừng."

Lauren: ". . ." Vì sao lại là tôi chứ!

Tuy nhiên thân là một Bá tước với huyết thống thuần chủng, Lauren không thể từ chối, vì thế hắn đành nghiến răng nghiến lợi chấp nhận: "Được!"

Đừng ép ta đây đến đường cùng, bằng không ông đây sẽ dẫn bọn mi tới hội trường Đẫm Máu mở mang tầm mắt!

Đương nhiên, Bá tước Lauren cũng chỉ dám nói những lời này trong lòng, nếu thật sự dẫn bọn họ tới chỗ hỗn loạn không kiểm soát đó, không chừng Tạ Kiến Vi. . . À không, Lục Ly của bây giờ sẽ vung một chưởng đánh chết hắn luôn.

Nơi Lauren chọn là quán bar nhỏ Tạ Kiến Vi ngày trước vẫn thường hay đến.

Chính là quán nhỏ do đôi chồng chồng Vampire ngốc bạch ngọt nọ mở.

Ngày thường bởi vì quán quá trong sáng nên đã hiếm người ra vào, hiện giờ lại đúng lúc Vampire chìm đắm trong cuộc vui náo nhiệt đê mê, nên nơi này càng heo hắt chẳng một bóng người.

Hai ông chủ thực sự nhàn rỗi vô cùng, cùng nhau bước tới pha rượu cho bọn hắn.

Tạ Kiến Vi cảm thấy rất tò mò về bọn họ: "Các anh ở cùng với nhau đã bao lâu?"

Người xinh đẹp nọ nói: "Hơn năm mươi năm rồi nhỉ?"

Ông chủ liếc cậu, sửa lại: "Năm mươi tám năm lẻ bảy tháng."

Người yêu hắn cười cười, đường kẹo ngọt tỏa ra trong ánh mắt.

Tạ Kiến Vi cực kì hâm mộ, nói: "Lâu đến vậy sao, thật tuyệt vời."

Sau khi anh nói những lời này, bất chợt Lục Ly cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Tạ Kiến Vi quay sang nhìn hắn: "Tất nhiên."

Ngồi một bên ngắm nhìn hai cặp tình nhân tình nồng ý mật, Lauren cảm thấy bản thân mình dường như thuộc về một giống loài khác.

Cái mà được người đời xưng tụng với tên "chó độc thân"? Chắc hẳn là hắn sẽ bị ngược tới mức sủa gâu gâu cũng nên?

Một bữa cơm, khách được mời ăn trong sung sướng, còn người chủ trì lại trải qua trong nước mắt đau thương.

Lục Ly dẫn Tạ Kiến Vi rời đi, trong khi Lauren đi tìm một người đẹp gợi cảm để hưởng thụ một đêm phong lưu sung sướng.

Nhờ việc đánh bại Sears, Lục Ly có thể xem như đã hoàn toàn có chỗ đứng vững chãi trong tộc Vampire.

Sears đã gây dựng cơ ngơi được nhiều năm, những người đi theo hắn tất nhiên sẽ không bỏ rơi hắn một cách dễ dàng, Bá tước thực chất cũng chỉ là một cái danh xưng, nắm trong tay thực quyền chân chính mới là điều cốt lõi.

Nếu đằng sau Lục Ly không có ai chống lưng, cho dù có khiêu chiến thành công e rằng cũng chẳng tạo nên sóng gió gì.

Đáng tiếc hắn lại có ô dù rất to, một Tạ Kiến Vi lại thêm một Lauren, điều kiện có sẵn hoàn toàn dư đủ để trải trước mắt hắn con đường rộng lớn phủ đầy hoa hồng.

Tạ Kiến Vi cũng cảm thấy ngạc nhiên: "Lần này Lục Ly tham vọng ghê nhỉ."

Thời gian Lục Ly ở cùng anh vẫn nhiều như trước, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn biết được những việc hắn đang thực hiện.

Hắn đang liên tục khuếch trương thế lực của mình, liên tục xâm lấn khu quyền lực trung tâm của tộc Vampire, làm tất cả những điều ngoài sức tưởng tượng của một Vampire mới sinh.

Bề ngoài, Tạ Kiến Vi chẳng hề tỏ thái độ gì, nhưng anh vẫn âm thầm đứng trong tối giúp hắn một tay

Lục Ly có đủ thực lực, đủ phông bạt ô dù, vấn đề chỉ nằm ở mỗi nguồn gốc không mĩ miều lắm của hắn. Bởi vậy, Tạ Kiến Vi liền dẫn lối dư luận giúp hắn một chút.

Xử lí việc này cũng không khó, dù sao trong tộc Vampire, đa phần vẫn là Vampire phổ thông, lí do nhiều năm qua Vampire thuần chủng vẫn là thành phần chi phối quyền lực phần lớn nằm ở vấn đề cách biệt về mặt sức mạnh, mà hiện giờ, Lục Ly lại vượt qua hàng rào mà Vampire phổ thông bó tay chịu trói, chỉ riêng việc này thôi đã đủ làm thành một cuốn sách dày và dài.

Vì sao Vampire mới sinh nhất định phải thua kém người khác một bậc?

Vì sao Vampire bình thường không thể nắm giữ quyền lực trong tay?

Vì sao toàn bộ Vampire phải nghe theo lệnh của Vampire thuần chủng?

Sự xuất hiện của Lục Ly đã dẫn tới một cuộc cải cách trong nội bộ tộc Vampire.

Cuộc cách mạng này, một khi thành công sẽ vang danh đến muôn đời.

Tựa như câu chuyện về sự sụp đổ của Liên bang Ngân Hà và sự mở đầu của Đế quốc.

Triều đại thay đổi, những sự kiện xảy đến thuở ban đầu thường vượt xa sức tưởng tượng của con người.

Nhan Kha tán chuyện với Tạ Kiến Vi: "Cảm giác như được chứng kiến ngài Nguyên soái gây dựng cơ nghiệp vĩ đại một lần nữa."

Tạ Kiến Vi nói: "Chuyện trong hiện thực khó hơn trong mơ rất nhiều."

Nhan Kha nói: "Hiển nhiên là vậy, dù sao tình hình hai bên cũng không giống nhau."

Trong hiện thực cũng là loạn trong giặc ngoài. Lúc ấy quân đoàn của Lục Ly xuất hiện giống như một con ngựa đen đầy triển vọng, giáng xuống ngang trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mang đến niềm vui và kinh ngạc hân hoan cho nhân loại toàn Ngân Hà, cuối cùng đi vào truyền thuyết.

Nhan Kha cảm thán: "Cũng may, ít nhiều gì cũng nhờ có ngài."

Tạ Kiến Vi nói: "Bản thân tôi gần như chẳng làm gì cả."

Nhan Kha dừng một lát, bỗng nhiên hỏi: "Boss. . . Vì sao lúc trước cậu chọn phụ tá ngài Nguyên soái?"

Tạ Kiến Vi cười nói: "Nhất kiến chung tình."

Nhan Kha: ". . ."

Tạ Kiến Vi nói: "Tôi thích Lục Ly, vậy nên muốn dâng tặng đất trời rộng lớn này cho anh ấy."

Nhan Kha chớp chớp mắt, cười gượng: "Thật ra lúc ấy rất nhiều người đều nghĩ. . . Nói thế nào nhỉ. . . Boss chỉ đang trả thù."

"Trả thù?" Tạ Kiến Vi tự chế giễu bản thân, nói, "Trả thù cho ai?"

Nhan Kha không dám nói ra hai chữ Tạ gia.

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, nói: "E rằng kể cả Lục Ly cũng nghĩ tôi là vì trả thù mới làm thế."

Nhan Kha hỏi nhỏ: "Boss chưa từng nói với ngài ấy sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Khi đó không muốn nói về những chuyện trước kia, đợi đến khi có thể thoải mái mở lại, đã qua một khoảng thời gian rất lâu, tôi tự cảm thấy nói ra cũng vô nghĩa nên thôi."

Nhan Kha trầm ngâm: "Bởi thế nên cậu vẫn chưa nói gì à?"

Tạ Kiến Vi đáp: "Sau khi Đế quốc thành lập có nói rồi."

Nhan Kha ngẩn người, hiểu ra mọi chuyện: "Ngài Nguyên soái không tin sao?"

Hoàn toàn ngược lại, ngoài miệng Lục Ly nói rằng hắn tin, nhưng còn trong lòng? Nếu thực tin, vậy vì sao trong cõi mơ lại lo lắng đến vậy.

Tạ Kiến Vi nói thẳng: "Có một số việc một khi đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất, cho dù có nói ra cũng chẳng thể mang lại tác dụng lớn lao gì."

Nhưng khoảng thời gian thích hợp nhất ấy lại chính là thời điểm đen tối tàn khốc nhất với Tạ Kiến Vi, thực sự anh hoàn toàn không muốn nhắc tới.

Vài năm trôi qua với Vampire cũng chỉ tựa như cái chớp mắt.

Nhưng trong khoảng thời gian này, giới Vampire lại biến hóa tới nghiêng trời lệch đất.

Từ khi Lục Ly nắm giữ quyền lực, càng ngày càng có nhiều Vampire phổ thông có cơ hội xoay mình.

Quả thật, về mặt sức mạnh, bọn họ không bằng Vampire thuần chủng, nhưng trên nhiều phương diện khác, họ vẫn rất giỏi.

Cùng là Vampire, cùng vì sự phồn vinh hưng thịnh của tộc, cùng một nỗi bận tâm về tương lai của nhau.

Tạ Kiến Vi ủng hộ Lục Ly, hơn nữa anh còn hiểu rõ, bản chất thực sự của cuộc cạnh tranh quyền lực đẫm máu này chỉ là việc Vampire phổ thông đạt được bước phát triển vượt bậc.



Vừa hay, vấn đề mấu chốt của việc này lại thuộc đúng sở trường của Tạ Kiến Vi.

Một khi anh đã làm việc gì một cách nghiêm túc, e rằng ngay cả chuyện sinh sản – hậu sự – đại sự của Vampire đều sẽ được suy xét hết cả.

Tuy nhiên, nếu làm như vậy sẽ phá vỡ sự cân bằng vốn có của "Thế giới" này, thế nên anh đã không làm.

Có điều vẫn có một ít nghiên cứu khả thi có thể thực hiện. Bởi vậy anh liền lấy danh nghĩa của Lục Ly để tiến hành, vô tình giúp hắn thu thập thêm nhiều "lòng dân".

Mọi chuyện tiến triển từng bước một, theo tình hình tiến độ như thế này, có lẽ tộc Vampire sẽ xuất hiện vị lãnh tụ đầu tiên là Vampire mới sinh.

Nếu thủ lĩnh Vampire cứ mãi bất tỉnh, trong khi danh vọng của Lục Ly ngày càng tăng cao, e rằng kể cả khi phần đông Vampire thuần chủng không chấp nhận hắn, tuy nhiên số lượng Vampire phổ thông thật sự quá tải như thế này, hắn cũng chẳng cần để tâm tới việc bao nhiều người ủng hộ nữa.

Mặc dù không xưng Vương, nhưng trên thực tế hắn chính là người cầm quyền.

Vốn Tạ Kiến Vi nghĩ rằng chẳng có chuyện gì phải vội, dù sao anh cũng còn thời gian hơn trăm năm nữa, dư dả cho anh khám phá Lục Ly một cách kĩ càng, tìm được điểm vướng mắc của hắn, sau đó giải quyết triệt để.

Nào ngờ ngàn tính vạn tính cũng chẳng mơ tới, năm năm còn chưa hết, vị Chúa tể Vampire vốn nên ngủ thêm ít nhất một trăm năm nữa bỗng nhiên tỉnh dậy.

Cũng vào một đêm trăng tròn, màu máu loang sắc đỏ sang cả những vì sao, ánh trăng trắng bạc đổi sang sắc đỏ rực, báo hiệu cho tất cả mọi người – Chúa tể của bọn họ đã trở lại.

Tạ Kiến Vi bừng tỉnh từ trong mộng, anh không kịp tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, đã bị Lauren kiên quyết dựng dậy lôi đến Chính điện.

Tất cả Vampire thuần chủng suốt một đời kiêu ngạo đều đang cúi đầu, nửa quỳ giữa Đại điện rải đầy tinh thạch màu máu (2) dọc hai bên.

(2) Tinh thạch màu máu – Huyết tinh thạch:

Không ai dám ngẩng cao đầu. Tất cả đều nín thở, biểu cảm trên gương mặt vừa hiện lên sự thành kính lại thể hiện sự kém cỏi tự ti của chính mình.

Theo sau đó tiếng bước chân thong thả vang lên rất nhẹ giữa Đại điện lặng thinh, tựa như nhịp trống, mở đầu khúc nhạc khai mạc tráng lệ.

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu, bắt gặp một người đàn ông khoác trên người một lớp áo choàng dài màu đen (3).

(3) Áo choàng dài đen: chắc sẽ như hình

Do ngược chiều sáng, anh không nhìn rõ ngũ quan người nọ, chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng thon dài, tóc dài như mực rủ xuống bên hông, còn cả những ngón tay để lộ ra bên ngoài cổ tay áo, thuôn dài trắng nõn, hiện rõ từng khớp xương.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Tạ Kiến Vi, hắn hơi nghiêng người, nhìn về phía anh.

Bốn mắt chạm nhau, Tạ Kiến Vi giống như bị điện giật, vội vàng cúi đầu.

Hắn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, con ngươi ánh lên màu đỏ thuần sắc máu, nhưng dù có là vậy, Tạ Kiến Vi vẫn có thể nhận ra hắn là ai.

Là Lục Ly, không thể nào nghi ngờ được.

Nhưng vẫn có sự khác biệt. . . Có lẽ nằm ở khí thế.

Sự uy nghi hùng mạnh toát ra khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt.

Tiếng Nhan Kha vang lên bên tai Tạ Kiến Vi: "Ôi trời ơi, ngài Nguyên soái ngầu muốn chết!"

Đúng, cực kì đẹp trai, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, cái cần quan tâm là. . . Tại sao không ngoan ngoãn say giấc nồng đi, tỉnh dậy sớm như vậy làm gì hả!

Sớm trước gần một trăm năm, cũng không có ai thực hiện pháp thuật đánh thức hắn, vậy hắn có thể tự mình tỉnh dậy bằng cách nào?

Là việc Lục Ly mới sinh làm ra, hay là chính Lục Ly thuần huyết tự mình muốn thức dậy?

Khả năng thứ nhất khá khó xảy ra, còn với trường hợp thứ hai, việc này rất có thể.

Hiếm khi có lúc Tạ Kiến Vi thấy thấp thỏm.

Cảnh trong mơ lúc trước đã biến hai từ một, lần này ngàn vạn lần không thể thêm hai nữa.

Chúa tể Vampire đi về phía Vương tọa (4) của mình.

(4) Vương tọa – chỗ ngồi của nhà vua, Hoàng đế

Tập thể Vampire thuần chủng đồng thời hô vang, âm thành tràn đầy sự trung thành, tín nhiệm và kính phục: "Bệ hạ an khang!"

Giọng nói trầm thấp của Chúa tể Vampire vang vọng khắp Đại điện: "Đều đứng lên cả đi."

Nhóm Vampire đang nửa quỳ trên mặt đất cùng lúc đứng dậy, nhưng tất cả vẫn giữ tư thế chắp tay cúi đầu, cực kì yên tĩnh.

Chúa tể Vampire không lên tiếng, đôi mắt với con ngươi màu đỏ rực từ từ đảo qua một vòng nhìn tất cả mọi người, cuối cùng dừng tại chỗ Lauren.

Hắn hỏi Lauren vài chuyện.

Lauren nghiêm túc báo cáo mấy chuyện quan trọng đã xảy ra trong trăm năm qua trong tộc Vampire.

Một trăm năm đủ cho con người thay đổi mấy lượt thế hệ, nhưng đối với Vampire mà nói, đây cũng không phải khoảng thời gian quá dài.

Thay đổi trong trăm năm qua còn không bằng những chuyện xảy ra trong vài năm gần đâykể từ khi Lục Ly biến thành Vampire tới nay, đương nhiên chuyện của Lục Ly hiện giờ không phải lúc hợp lý để báo cáo, hắn nghĩ ngợi một chốc, tìm cách không đề cập tới chuyện này.

Chúa tể Vampire gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Kiến Vi: "A Vi."

Tạ Kiến Vi căng cứng lưng.

Chúa tể Vampire nói: "Lại đây."

Tạ Kiến chầm chậm bước lên từng bậc thang, đứng cúi đầu trước mặt hắn.

Đôi mắt đỏ của Chúa tể Vampire hơi sáng lên, trong giọng nói ẩn chứa nỗi nhớ nhung cùng lưu luyến: "Trông qua thần sắc cũng không tệ lắm."

Tạ Kiến Vi không nói nổi lời nào.

Lauren đứng bên dưới còn căng thẳng hơn cả anh, hắn đương nhiên biết mấy năm trước Tạ Kiến Vi chật vật đến nhường nào, khi ấy anh không chịu hút máu nóng, chịu đói suốt trăm năm, cả người ủ rũ mệt mỏi.

Nhưng hiện giờ. . . Có Lục Ly hỗ trợ ngày đêm, thần sắc Tạ Kiến Vi tất nhiên là tốt rồi, tốt tới mức tựa như cánh hoa được tưới mưa hè, vươn mình mời mọc người mau ngắt lấy!

Nhưng ai dám nói ra những chuyện này?

Tuy rằng Vampire không xét nét mấy chuyện kiểu như di tình biệt luyến (5), nhưng dù sao trước đó Tạ Kiến Vi cũng là người của Bệ hạ, hiện giờ Bệ hạ đã trở lại. . . Phát hiện ra người của mình đã bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch cướp đi mất.

(5) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới

Nghĩ mà lạnh cả sống lưng.

Mỗi người một ý nghĩ, đầu Tạ Kiến Vi cũng quay cuồng, còn Chúa tể Vampire lại chỉ kéo anh vào ngực mình, động tác này vừa quen thuộc lại thân mật, không chút kiêng dè bất kì ai.

Tạ Kiến Vi ngồi trên đùi hắn, tâm trạng càng lúc càng rối rắm.

Giấc mơ này, tại sao trong lòng anh lại tràn đầy cảm giác tội lỗi như đang đi ngoại tình thế này!

Chúa tể Vampire vẫn nhìn ngắm anh nãy giờ, từ vầng trán trắng nõn đến chiếc mũi cao thẳng, rồi sau đó là đôi môi hồng mềm mềm. . .

Tạ Kiến Vi liếm môi trong vô thức, Chúa tể Vampire vội vã nâng cằm anh lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại gọi mời tựa cánh hoa nhung nhớ đã bao lâu nay .

Nụ hôn này đối với Tạ Kiến Vi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc bởi anh biết rõ đây là Lục Ly, hơi thở của hắn, thói quen của hắn, vẫn chính là con người này, nhưng xa lạ ở chỗ, anh chưa từng tiếp xúc với một Lục Ly như vậy.

Trưởng thành, chịu đựng mọi việc trong âm thầm, trong đôi mắt kia tựa như bao chứa cả thế sự xoay vần, bãi bể biến nương dâu.

Đến tận khi Chúa tể Vampire buông anh ra, Tạ Kiến Vi mới hoàn hồn, nhưng chỉ ngay sau đó, một cơn đau ập về từ phần gáy anh, cảm giác máu cấp tập bị hút ra ngoài khiến đầu óc anh lại một lần nữa trở nên trống rỗng.

Vampire chúa Lục Ly say ngủ lâu như vậy, ngay sau khi tỉnh dậy muốn dùng bữa là việc thực sự bình thường.

Người đứng dưới thậm chí còn lo lắng đến khả năng hắn cần thêm thời gian để hút máu nóng, nghĩ bụng tính toán tới việc lui ra ngoài lánh nạn.

Nhưng đúng lúc này, Vampire chúa Lục Ly bỗng nhiên buông Tạ Kiến Vi ra.

Hai mắt Tạ Kiến Vi mơ màng, đôi môi mỏng run run, tất cả biểu cảm trên gương mặt đều nói lên một sự thật – anh đang động tình. . .

Vampire chúa Lục Ly lại chưa hề làm bất kì điều gì, tuy khóe miệng hắn vẫn dính máu Tạ Kiến Vi, nhưng sắc đỏ trong con ngươi đã từ từ phai màu.

Hắn buông Tạ Kiến Vi ra, đứng dậy bước xuống ngai vị.

Mất nửa ngày Tạ Kiến Vi mới hồi phục tinh thần, đến lúc ngẩng lại đầu nhìn sang đã chỉ còn kịp thấy bóng lưng của người đàn ông kia.

Trái tim Tạ Kiến Vi dường như bị thứ gì đâm vào thật mạnh, trong thoáng chốc vừa nãy, Vampire chúa Lục Ly đã ghé vào tai anh, chầm chạm nói ra hai chữ: "Em đó. . ."

Chỉ là hai chữ, nhưng đong đầy trong đó cảm giác bất đắc dĩ cùng nuông chiều.

Vampire chúa Lục Ly rời đi, nửa ngày sau mọi người lại nửa ngày mới tỉnh lại.

Lauren vội bước lên đằng trước, nhìn về phía Tạ Kiến Vi: "Bệ hạ làm sao vậy?"

Tạ Kiến Vi: ". . ."

Lauren nói: "Ngài phát hiện ra sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Chắc hẳn là vậy rồi."

Thử máu có thể phát hiện rất nhiều vấn đề, một người không ăn uống gì suốt trăm năm khẳng định sẽ khác một người ăn uống no đủ.

Vampire chúa Lục Ly chỉ nếm một chút liền biết ngay bên cạnh Tạ Kiến Vi có người hay không.

Lauren khẽ thở dài, vỗ vỗ vai anh an ủi: "Đừng lo lắng quá, đây cũng là chuyện bình thường thôi, Bệ hạ nhất định sẽ hiểu được."

Tạ Kiến Vi không lo lắng mới là lạ.

Nếu đó đơn thuần chỉ là một Vampire chúa, chắc chắn anh sẽ không thèm bận tâm, nhưng đây là Lục Ly, Lục Ly có thể hiểu được điều này sao? Nếu thực sự thấu hiểu, chắc chắn hắn đã không ngang bướng tới mức muốn giết chính bản thân mình.

Tạ Kiến Vi thở dài, cảm thấy có phần bất lực.

Vampire chúa Lục Ly tỉnh lại quá sớm, hơn nữa lí do vì sao hắn tỉnh lại sớm đến thế cũng rất khó khẳng định chắc chắn được.

Chẳng lẽ do Lục Ly mới sinh đã biết quan hệ giữa anh và Chúa tể Vampire, vậy nên mới cố tình khiến hắn tỉnh dậy để thử lòng anh?

Điều này không phải không có khả năng xảy ra, nhưng cái khiến Tạ Kiến Vi lo lắng hơn là về trường hợp còn lại.

Nếu Vampire chúa Lục Ly tự mình tỉnh lại, đột phá ý thức trong mơ, tỉnh dậy trước thời hạn.

Nếu là như vậy. . .

Nhan Kha thì thầm: "Chắc hẳn không thể nào như thế đâu, mỗi giấc mơ chỉ có một chủ nhân mà thôi."

Tạ Kiến Vi không lên tiếng, trực giác nói cho anh biết, mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Tạ Kiến Vi trở về chỗ ở của mình, Lục Ly cũng vừa lúc quay lại.

Hai người giáp mặt, ánh mắt Tạ Kiến Vi hơi lảng tránh.

Lục Ly nhạy cảm nhận ra, có điều sắc mặt hắn vẫn như bình thường: "Tôi nghe nói Bệ hạ đã tỉnh?"

Tạ Kiến Vi đáp: "Ừ."

Lục Ly tiến đến gần anh, hôn lên trán anh: "Làm sao thế, không vui à?"

Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, vui vẻ thế khỉ nào được, người yêu sắp bị xẻ ra thành chín chín tám mươi mốt mảnh rồi đây này.

Lục Ly dịu dàng nở nụ cười, hỏi: "Vì sao lại không vui? Có thể nói cho tôi nghe không?"

Tạ Kiến Vi giữ vững tinh thần, đáp: "Đâu có không vui gì đâu."

Lục Ly hạ tầm mắt nhìn anh.

Tạ Kiến Vi nuốt lại sự chột dạ của mình, anh tiếp tục lên tiếng: "Tôi hơi mệt chút, quay vào nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lục Ly vẫn tiếp tục quan sát anh.

Tạ Kiến Vi nghĩ trong lòng, một khi không làm thì thôi, đã làm nhất định phải làm đến cùng, hôn môi hắn, làm tới cùng một lần.

Nhất định phải vững lòng, tuy rằng đều là Lục Ly, nhưng bởi vì việc điều trị, anh chỉ có thể chăm sóc một người.

Không thể để tình trạng vì sự mềm lòng nhẹ dạ của anh mà khiến bệnh tình của Lục Ly nặng hơn một lần nữa.

Tình huống của Vampire chúa Lục Ly rốt cuộc ra sao anh vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng Lục Ly mới sinh chắc chắn sở hữu "ý thức của Thần", vậy nên anh không thể không hết mình với hắn. .

Trong phòng ngọt ngào ân ái, ngoài phòng trăng lạnh như sương.

Một người đàn ông mang một lớp mặt nạ màu bạc đứng cách đó không xa, mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa lấp ló ánh đèn, đứng suốt một đêm dài.



Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi cảm thấy mình dường như không xuống nổi giường, Lục Ly xoa bóp thắt lưng cho anh, thuận miệng hỏi: "Bệ hạ là người như thế nào?"

Nghe hắn nói thế, dù cố gắng không thể hiện điều khác khác thường, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn cảm giác được sau lưng căng chặt.

Lục Ly lại tiếp tục nói: "Hai ngày nữa có khả năng tôi sẽ tiếp nhận nghi lễ phong tước, thế nên muốn tìm hiểu trước về Bệ hạ một chút."

Đúng rồi, hiện giờ Lục Ly đã kế thừa tước vị của Sears, nhưng vì lúc ấy Chúa tể Vampire vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, nên vẫn chưa thể cử hành việc phong tước, hiện giờ hắn đã tỉnh dậy, không những cần cử hành nghi lễ phong tước, mà sau đó hắn sẽ còn phải tìm hiểu nghe ngóng kĩ càng về Vampire mới sinh tài ba này.

Điều Lục Ly hỏi rất hợp tình hợp lý, Tạ Kiến Vi cũng chỉ có thể đáp lại: "Yên tâm đi, Bệ hạ là người rất tốt."

Còn có thể nói cái gì khác nữa? Hắn hỏi anh chính bản thân là loại người như thế nào, đương nhiên anh chỉ có thể đáp rằng hắn rất tốt chứ còn gì. . .

Lục Ly khẽ cười, câu trước vừa đổi hướng, bất thình lình lại quay ngoắt đâm đúng trọng tâm: "Nghe nói Bệ hạ rất thích cậu."

Tạ Kiến Vi: ". . ."

Động tác tay Lục Ly không hề dừng lại, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: "Cậu thích Bệ hạ sao?"

Trái tim Tạ Kiến Vi giật thót, nhưng anh cũng phản xạ lại rất nhanh, anh xoay người nhìn về phía Lục Ly, nói một cách nghiêm túc: "Trước khi gặp anh, quả thật tôi có quan hệ với Bệ hạ."

Việc anh vừa nói ra không có khả năng giấu diếm suốt đời, so với việc để Lục Ly nghe người khác nói rồi suy nghĩ miên man, thà rằng chính bản thân anh nói rõ một chín một mười thì hơn.

Đôi môi mỏng của Lục Ly khẽ mấp máy, lặp lại những gì vừa nghe: "Có quan hệ?"

Tạ Kiến Vi chỉ đành tiếp tục kiên trì giải thích: "Đúng như những gì anh nghĩ."

Giọng nói của Lục Ly rốt cục cũng trở nên dao động: "Giống như chúng ta bây giờ sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Đúng thật đã xảy ra quan hệ, cũng đã hút máu nóng của nhau, nhưng không giống như chúng ta hiện giờ."

Nghe được nửa câu sau, thần sắc Lục Ly mới dịu đi một ít.

Tạ Kiến Vi chỉ đành cố gắng lừa gạt quý ngài hay suy diễn này, anh nói: "A Ly, anh vẫn còn có ký ức khi làm người, nên chưa thật sự làm quen được với nếp sinh hoạt của Vampire, thật ra việc trao đổi máu nóng giữa Vampire là chuyện rất bình thường, cũng giống như cách loài người mời nhau ăn bữa cơm vậy thôi."

Lục Ly rũ mắt nhìn xuống, nói với giọng buồn buồn: "Tôi biết."

Tạ Kiến Vi cũng không mong hắn sẽ nghĩ thông suốt ngay lập tức, chỉ đành cố gắng tiếp tục thuyết phục: "Vậy nên anh đừng suy nghĩ quá nhiều nhé, được không?"

Lục Ly vẫn còn một chuyện đã ra bên miệng, nhưng rồi lại thôi không hỏi, bởi hắn không muốn nghe đáp án, thậm chí hắn còn không muốn nhìn thấy dáng vẻ Tạ Kiến Vi lúc trả lời.

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, nhìn về phía hắn, nói: "Tuy rằng thói quen sinh hoạt Vampire là như thế, nhưng vì anh vẫn còn giữ ký ức khi làm người, vậy nên tôi sẽ tôn trọng thói quen sinh hoạt của con người vì anh."

Lục Ly hỏi anh: "Ý của cậu là, từ nay về sau sẽ chỉ phát sinh quan hệ với một mình tôi, chỉ trao đổi máu nóng với một mình tôi sao?"

Tạ Kiến Vi nói: "Đúng, chỉ có mình anh."

Lục Ly rốt cục cũng nở nụ cười: "Ừ, tôi cũng chỉ có mình em."

Việc này coi như miễn cưỡng lừa gạt xong, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn lo lắng.

Hắn lo lắng Lục Ly mới sinh, lại càng không yên lòng về Vampire chúa Lục Ly.

Hai ngày sau là lễ phong tước nhậm chức của Lục Ly.

Đây cũng là lần đầu tiên Vampire chúa Lục Ly xuất hiện trước toàn dân sau khi tỉnh lại sau.

Hắn khoác lên mình một bộ trường bào màu đen ánh kim lộng lẫy xa hoa, vóc dáng vốn hoàn hảo giờ càng ánh lên vẻ tôn quý ưu nhã, mặc dù chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt đã che đi một nửa dung mạo, nhưng như vậy càng khiến hắn toát ra vẻ thần bí, hơn nữa có sự cộng hưởng của cặp mắt đỏ rực có một không hai, chỉ trong giây lát thôi, bất kì ai cũng không còn đủ can đảm để nhìn thẳng vào hắn.

Tuy nhiên những người kể trên không bao gồm vị Bá tước mới sinh sắp được phong tước hàm.

Lục Ly ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên đầy sự khiêu khích.

Vampire chúa Lục Ly giả bộ như không thấy, chỉ là thoáng liếc qua Tạ Kiến Vi trong một chốc.

Đôi mắt Bá tước mĩ lệ của hắn từ nãy đến giờ vẫn dõi theo người đàn ông có vẻ ngoài lớn lên giống hắn như đúc này, thậm chí cả tên cũng tương tự.

Không ai biết tên của Vampire chúa, chỉ duy có Tạ Kiến Vi và Lauren may mắn được nghe qua, nhưng ngay cả bọn họ cũng chỉ biết rằng tên hắn độc một chữ Ly, còn họ là gì thì vẫn không rõ.

Mà hiện giờ, Vampire mới sinh này lại có tên Lục Ly.

Vampire chúa Lục Ly thu hồi tầm mắt của mình, bình tĩnh hoàn thành nghi thức phong tước.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Lục Ly mới sinh đứng lên, chiều cao của hắn gần như tương đương với Vampire Lục Ly, vóc người cũng không hề sai lệch lấy một li, chẳng qua vừa rồi hai người kẻ đứng kẻ quỳ nên mọi người mới không nhận ra.

Hiện giờ hai người cùng đứng dậy nhìn nhau, cảm giác về sự trùng lặp bất ngờ ập tới, tựa như ngay cả khí thế của cả hai đều có phần giống nhau.

Mặc dù những Vampire dưới điện không dám lên tiếng, nhưng trong lòng ai cũng nảy sinh sự nghi ngờ.

Thật sự quá giống nhau, nếu không phải Bệ hạ đang che mặt, có khi hai người còn giống nhau y đúc hai anh em sinh đôi cũng nên.

Tạ Kiến Vi mắt nhìn cảnh này, trái tim đập dồn dập.

Nhan Kha cũng vô cùng căng thẳng: "Ngàn vạn lần đừng đánh nhau, ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng đánh nhau đó!"

Cũng không biết do lời cầu nguyện của Nhan Kha có tác dụng dụng, hay nhờ tính tình cả hai người tương đối trầm lắng, dù sao cả hai cũng không giương cung bạt kiếm đến mức đứng lên khai chiến.

Sau lễ phong tước là phần yến hội long trọng.

Bởi vì đây là lễ sắc phong Bá tước duy nhất mấy trăm năm qua, hơn thế nữa còn là Vampire mới sinh đầu tiên từ trước tới có được tước vị cao tới thế, vậy nên yến hội đặc biệt náo nhiệt vui vẻ, nhiều khả năng sẽ kéo dài tới mấy ngày mấy đêm.

Vampire chúa Lục Ly cũng tham gia, thậm chí không phải chỉ theo cách tượng trưng tới một lúc rồi đi, mà hắn ngồi ở ghế bên trên, quan sát mọi người hòa mình vào náo nhiệt.

Vampire giỏi chuyện ca múa, sau khi màn hát ca tưng bừng kết thúc, trong nháy mắt, bầu không khí được đỉnh cao tới đỉnh điểm.

Vô số trai gái tụm lại gần nhân vật trung tâm của hôm nay, bọn họ chúc rượu, nói: "Bá tước Lục Ly, ngài chơi cùng chúng tôi một lần đi."

Có người thứ nhất mở miệng, liền xuất hiện người ha ha cười hùa theo: "Đúng rồi đúng rồi, ngài Bá tước, máu nóng của tôi uống ngon lắm đó, nghe bọn họ nói nó có vị ngọt giống như bánh ga-tô, còn có cảm giác mềm xốp."

Cái này thật sự vớ vẩn quá mà, một khi đã trở thành Vampire thì làm gì còn kí ức khi làm người, làm thế nào mà nhớ rõ vị bánh ngọt là vị gì?

Tuy là thế nhưng trong giới Vampire rất thịnh hành cách nói này, nhất Vampire phổ thông được biến hóa từ con người, bọn họ rất thích so sánh máu của mình với các loại thực vật.

Ngay sau đó liền có mấy người bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: "Của tôi là vị kem ly!"

"Ta có vị đào!"

"Xoài xoài!" "Dứa dứa!" "Nho nho!"

Cuối cùng còn xuất hiện một người chốt hạ một câu giật gân: "Bà đây có vị vua của các loại hoa quả — vị sầu riêng!"

Nhan Kha lập tức phá lên cười: "Vị tiểu thư này ơi, rốt cuộc chị gái có biết vị sầu riêng là cái vị gì không thế?"

Tạ Kiến Vi cũng cười theo: "Nếu biết đã không nói như vậy."

Lục Ly bị một đống "hoa quả" vây xung quanh, muốn phá vòng là chuyện tương đối nan giải .

Tạ Kiến Vi cũng không đi sang đó, dù quan hệ giữa bọn họ là chuyện tất cả mọi người đều biết, lúc này đi qua sẽ phá hỏng niềm vui của mọi người, dẫu gì Lục Ly cũng sẽ không uống máu nóng của người khác.

Liên quan tới địa vị của Tạ Kiến Vi, vị trí ngồi của anh ngay phía bên phía dưới chỗ Bệ hạ, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Vampire chúa Lục Ly bảo người hầu đứng đằng sau ra rót một chén rượu cho anh.

Tạ Kiến Vi không thể không nhận, chỉ đành nâng chén nói lời cảm ơn.

Vampire chúa Lục Ly cười, hỏi: "Tìm được ở đâu?"

Hắn hỏi về Lục Ly, Tạ Kiến Vi đương nhiên hiểu, vì thế anh nhẹ nhàng trả lời: "Khe núi Sương mù."

"Một thợ săn sao?"

Tạ Kiến Vi đáp: "Một người bị bắt nạt rất đáng thương, bị chính những thợ săn đi cùng mình suýt giết chết."

Vampire chúa Lục Ly từ chối cho ý kiến, cười cười, lại hỏi: "Vì sao em lại nghĩ đến việc đi tới thế giới con người?"

Tạ Kiến Vi dừng lại, không lên tiếng, trong lúc ấy Lauren miệng rộng đã bật người dạy thay anh bộc lộ tấm lòng: "Kiến Vi chịu đói suốt một trăm năm, thần vẫn luôn giục cậu ta uống máu nóng, cậu ấy bị thần giục phiền quá, liền đi tìm cách giúp ngài tỉnh lại, cuối cùng đúng thật có tìm được, mỗi tội nguyên liệu quá hiếm thấy. . ."

Tạ Kiến Vi cũng không ngăn Lauren kể lể, những chuyện này có ngăn lại cũng vô nghĩa, nếu Vampire chúa Lục Ly có lòng muốn tìm hiểu, ngoài kia có cả đống người sẵn sàng nói cho hắn biết.

Lauren thở dài: "Kiến Vi lúc đi tới gần chợ đấu giá tìm nguyên liệu thì nhặt được. . . Ừm. . . Tiểu Lục." Hắn ngại không muốn nhắc tên tên húy của Vampire chúa Lục Ly, cho nên cố tránh chữ ấy đi.

Vampire chúa Lục Ly nhìn sang Tạ Kiến Vi: "Đói suốt một trăm năm?"

Tạ Kiến Vi cúi đầu, đáp: "Vâng."

Vampire chúa Lục Ly cười cười, nói khẽ: "Là do ta tỉnh lại muộn."

Câu này ai dám trả lời lại đây? Lauren không dám, Tạ Kiến Vi thì càng không.

Vampire chúa Lục Ly lại hỏi: "Nguyên liệu cần để đánh thức ta cần những thứ gì?"

Lauren nói một hai rõ từng thứ, Vampire chúa Lục Ly nói: "Đều là thứ tốt, hai người chuẩn bị đủ cả chứ?"

Tạ Kiến Vi trả lời thành thật: "Đủ cả ạ."

Lauren có hơi bồn chồn, quay sang nhìn Tạ Kiến Vi rất nhiều lần.

Vampire chúa Lục Ly nổi lên hứng thú hỏi han: "Gần đây mới trở lại sao?"

Tạ Kiến Vi kiên trì trả lời: "Đã trở lại từ năm năm trước."

Anh vừa nói ra những lời này, Lauren đã gấp gáp đến mức thiếu chút nữa cầm cái ly đổ vaò miệng anh, thành thật như vậy để làm chi vậy trời, giải thích toàn bộ làm cái gì hả? Đây khác nào tự thú với Bệ hạ, vì cái kia chú chó săn nhỏ kia nên cậu không muốn đánh thức ngài ấy trước sao?

Vampire chúa Lục Ly ngừng hẳn lại: "Năm năm trước. . ."

Lauren thật lòng không muốn bầu không khí trở nên tồi tệ hơn, vì thế liền cố gắng giảng giải: "Thật ra cũng không hẳn là trở lại, năm năm trước xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, Ti dương hoa quan trọng nhất lại không lấy về được, vậy nên vẫn trì hoãn tới tận bây giờ."

Ti dương hoa lấy về rồi làm gì chỉ có hai người bọn họ biết, hắn không nói, Tạ Kiến Vi không nói, Bệ hạ chắc chắn sẽ không biết.

Gượng ép giấu diếm so ra vẫn tốt hơn đâm thẳng vào trái tim.

Tốt cuộc Tạ Kiến Vi vẫn không nói thẳng ra chuyện "Tôi dùng Ti dương hoa để chữa bệnh cho Lục Ly".

Vampire chúa Lục Ly cũng không tiếp tục hỏi han chuyện ngoài ý muốn kia là gì, hỏi: "Chỗ nguyên liệu còn lại ở chỗ ai?"

Lauren nói: "Đều ở chỗ Kiến Vi."

Vampire chúa Lục Ly nhìn về phía Tạ Kiến Vi: "Đợi yến hội kết thúc, cầm Băng trù chi tâm tới chỗ ta."

Tạ Kiến Vi cũng không biết hắn định làm cái gì, chỉ đáp: "Vâng."

Bọn họ ở trên nói những gì, người phía dưới cũng không nghe rõ, nhưng lại thấy rõ tất cả.

Có người thầm thì: "Bệ hạ đối xử thật tốt với Bá tước Kiến Vi."

"Đúng rồi, nghe nói trước khi ngủ say, bên cạnh ngài chỉ có mình Bá tước Kiến Vi."

"Khi đó còn có người nói Vampire chúng ta sắp thay tính đổi nết tới nơi rồi."

"Ha ha ha, làm sao có thể chứ, làm sao hai Vampire thuần chủng có thể chỉ ở bên nhau mãi cơ chứ."

Bọn họ vui miệng tán gẫu, Lục Ly lại để trong lòng.

Rốt cục cũng thoát khỏi vòng vây của quân đoàn hoa quả, Lục Ly bước lên bậc thang, tạ lễ với Vampire chúa Lục Ly.

Từ đầu đến cuối Vampire chúa Lục Ly vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cư xử đúng mực.

Lục Ly nhìn sang Tạ Kiến Vi, hỏi: "Có thể ngồi cạnh Bá tước không?"

Tạ Kiến Vi hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn đáp: "Đương nhiên có thể rồi."

Lục Ly ngồi xuống bên cạnh Tạ Kiến Vi, hôn anh cực kỳ tự nhiên trước mắt bao nhiều người.

Tạ Kiến Vi: ". . ."

Nguy hiểm hơn nữa, phía dưới còn có người ồn ào hô vang: "Tới nữa đi, ngài Bá tước hôn một cái!"

Tới cái khỉ ấy, đám người các ngươi không muốn sống nữa à!

Nhưng Lục Ly vẫn đang giữ chặt gáy anh, khiến nụ hôn vốn hời hợt trở nên triền miên say đắm.

Tạ Kiến Vi bị hôn tới mức đầu váng mắt hoa, liếc mắt đưa qua liền bắt gặp Vampire chúa Lục Ly đeo mặt nạ cùng đôi mắt đỏ rực đang cắn chặt môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook