Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 7: Đại Sư Huynh Sâu Không Thể Lường

Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

16/04/2023

Trần Trường Sinh vừa dứt lời, đột nhiên toàn bộ đỉnh núi Tiểu Sơn phong phát ra một quầng ánh sáng tím rất lớn.

Vô số ánh hào quang từ chỗ mặt trời mọc bao phủ lên Tiểu Sơn phong!

Linh khí trời đất điên cuồng hội tụ về phía Tiểu Sơn phong, hóa thành từng đoá hoa sen vàng rơi xuống.

m thanh vận khí tràn ngập trên đường lớn, quanh quẩn trong không trung!

Trời sinh dị tượng! Tử khí đông lai!

Có người ngộ đạo!

Ánh mắt của Trần Trường Sinh ngưng lại, hắn đứng dậy, quanh thân tỏa ra ánh sáng xanh, bên ngoài Tiểu Sơn phong, vô số đại trận trong nháy mắt bị kích hoạt.

Tiểu Sơn phong tràn ngập dị tượng một lần nữa biến thành dáng vẻ bình thường trong mắt người ngoài.

Bạch Phi Vũ đang đứng chắp tay trên cành cây, hắn chậm rãi mở mắt, ánh sáng tím lưu chuyển trong hai con ngươi.

Quanh thân hàm chứa kiếm khí, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác như bảo kiếm đang giấu trong vỏ.

Hồ Đồ Đồ rõ ràng cảm giác được, hết thảy bốn phía giống như hóa thành từng chuôi phi kiếm.

Nhà ở, cỏ cây, gạch xanh trên đất, thậm chí cả không khí đều như là từng chuôi kiếm sắc bén!

Bạch Phi Vũ nhẹ giọng nói:

“Vạn vật đều là kiếm của ta!”

Lập tức phía trên Tiểu Sơn phong, vang lên vô số âm thanh kiếm va chạm nhau, vô số thanh kiếm không thấy được đáp lại Bạch Phi Vũ!

Bầu trời đang trong xanh lập tức nổi mây đen cuồn cuộn, đàn trống vang lên.

Dường như trời đất cũng đang chúc mừng Bạch Phi Vũ!

Lãnh Thanh Tùng đang ngồi trên nóc nhà sửa chữa phòng dừng cây búa trong tay lại, nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang đứng trên cành cây.

Trong mắt hắn lóe lên ý chí chiến đấu mãnh liệt!

Bạch Phi Vũ ngộ được kiếm đạo, nhưng hoàn toàn tương phản với con đường của hắn.

Lúc đầu hắn cũng có thể đi con đường này, nhưng hắn lại từ chối.

So với “vạn vật đều là kiếm của ta”, Lãnh Thanh Tùng càng tin tưởng kiếm trong tay hắn, cũng càng tin tưởng bản thân hắn!

Bảo kiếm bên người Lãnh Thanh Tùng giống như cũng đáp lại ý chí chiến đấu dâng trào của chủ nhân, phát ra từng đợt âm thanh khe khẽ.

Mà Bạch Phi Vũ đứng trên cành cây lại đang rơi vào một loại trạng thái ngộ đạo huyền diệu.



Cảnh giới tăng nhanh, chân nguyên trong cơ thể dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hội tụ xoay tròn.

Một viên kim đan sáng chói từ bên trong chân nguyên xuất hiện!

Đã luyện thành đan!

Bạch Phi Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, vươn người nhảy lên một cái, xông thẳng lên trời, vô số tiếng kiếm reo đồng thời vang lên.

Lãnh Thanh Tùng đứng trên nóc nhà giờ phút này rốt cuộc cũng không kìm nén được ý chí chiến đấu, hóa thành một luồng sáng màu đen phóng về phía Bạch Phi Vũ!

So với Bạch Phi Vũ vạn vật đều là kiếm, thì Lãnh Thanh Tùng lại giống như một thanh trường kiếm kiêu ngạo xông thẳng lên không trung!

“Ha ha ha! Tới tốt lắm!” Bạch Phi Vũ vui sướng cười ha hả, hóa thành một luồng sáng trắng phóng về phía Lãnh Thanh Tùng!

Vừa vào Kết Đan, kiếm tâm hoàn mỹ đã luyện thành.

Bây giờ hắn cần một trận đại chiến thỏa thuê để biểu đạt hào khí trong lòng!

Hai luồng ánh sáng một đen một trắng, chỉ trong chớp mắt trong không trung va chạm mấy trăm cái.

Hai người đều không sử dụng kiếm ý của mình, chỉ so kiếm chiêu với nhau.

Nếu như hai người sử dụng kiếm ý, hai tu sĩ Kết Đan tấn công nhau, Tiểu Sơn phong rất có thể sẽ bị bọn họ phá hủy.

Đừng nói là hai người hiện tại mặc dù cùng là Kết Đan, nhưng đối đầu với tu sĩ Nguyên Anh, là đã có thể tùy tiện một kiếm chém chết!

Không thể vượt cấp giết kẻ địch thì sao có thể gọi là thiên tài?

Hai người giao chiến, trên bầu trời vang lên vô số âm thanh của kim loại ma sát.

Đột nhiên dày đặc như mưa!

Hồ Đồ Đồ ở phía dưới nhìn hai người trên bầu trời đang tản ra uy lực áp chế mạnh mẽ, gần như liều mạng xuất kiếm chiêu, kiếm uy trong lúc vô tình tản ra khiến cho thân thể nàng cứng ngắc, không sao động đậy được.

Kiếm khí uy vũ, khiến cho người ta không dám đối mặt!

Nhìn thấy hai người hung hiểm vạn phần luân phiên tấn công, Hồ Đồ Đồ thầm nghĩ trong lòng, nếu như nàng đối đầu với bất kỳ người nào trong hai người bọn họ, thì chỉ cần một chiêu cũng có thể chém đứt đuôi cáo của mình!

Đây là Kết Đan sao? Tại sao so với những đại yêu quái trong tộc của ta lại cho ta cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy?

“Bọn hắn rõ ràng cũng giống như ta, đều là Kết Đan! Gia gia! Nhưng mà cái này không giống Kết Đan của Đồ Đồ ta!” Hồ Đồ Đồ điên cuồng gào thét trong lòng.

Xung quanh Trần Trường Sinh tỏa ra ánh sáng xanh, vất vả chống đỡ đại trận bốn phía của Tiểu Sơn phong.

Hai người trong lúc so kiếm ý vô hình khiến cho đại trận bốn phía Tiểu Sơn phong hắn vất vả bố trí không thua gì gặp trời long đất lở.

Nhưng để ổn thoả, Trần Trường Sinh vẫn không muốn người khác nhìn thấy chuyện xảy ra trên Tiểu Sơn phong!

Tập trung! Đừng dao động! Hai tên khốn kiếp các ngươi!



Trần Trường Sinh điên cuồng thầm mắng hai tên nghịch tử kia, đám kiếm tu này lúc hưng phấn là sẽ không quan tâm cái gì cả!

Lúc Trần Trường Sinh không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

u Dương ở trong phòng đột nhiên cất tiếng chửi mắng: “Sáng sớm có để cho người ta ngủ không vậy?”

Sau khi giọng nói của u Dương vang lên, dị tượng bên trên Tiểu Sơn phong cũng theo đó mà ngừng lại.

Một luồng chân khí giống như là sóng thần xông ra từ phòng của u Dương, vọt thẳng lên bầu trời, mây đen cuồn cuộn cũng tản ra.

Bầu trời lập tức trở nên sáng sủa, dị tượng chỉ trong thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Phi Vũ đang giao chiến kịch liệt với Lãnh Thanh Tùng thì bị chân khí giống như là sóng thần hất văng.

Hai người bị hất văng về hai phía, bay ra ngoài Tiểu Sơn phong.

Hai mắt u Dương ửng đỏ, quần áo không chỉnh tề nổi giận đùng đùng đi ra từ trong nhà, sau đó hùng hùng hổ hổ mặc quần áo, trong tay cầm một cây quạt giấy màu xanh.

Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ vừa bay về từ đỉnh núi Tiểu Sơn phong.

Một đôi bàn tay vô hình níu hai người lại khiến cho bọn họ không thể động đậy.

Hai người tâm ý tương thông bèn nhìn nhau cười, trong nháy mắt liền bị kéo xuống từ không trung.

u Dương giơ cây quạt lên gõ vào đầu bọn họ, chỉ vào hai người bọn họ dạy dỗ.

“Đều giỏi lắm! Giỏi phá nhà! Phá nhà xong muốn phá luôn ngọn núi này phải không? Nhà mà không còn thì tất cả cút ra ngoài đường ngủ cho ta!”

Lãnh Thanh Tùng đã quen bị huynh trưởng của hắn chỉ vào mũi mắng, thành thành thật thật đứng ở đó để u Dương mắng tới phun nước bọt.

Mà Bạch Phi Vũ vừa đạt Kết Đan, kiếm tâm rèn luyện hoàn mỹ, vẻ mặt lộ ra ý cười, u Dương mắng mà nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không nghe thấy u Dương đang nói cái gì.

Hồ Đồ Đồ nhìn đại sư huynh chống nạnh chửi đổng, nhớ tới luồng chân khí vừa rồi đột nhiên dâng lên giống như núi cao ép nàng không thở nổi.

Nàng đứng ở phía dưới chỗ Bạch sư huynh giao chiến với Lãnh sư huynh, ngay cả động đậy cũng không được, vậy mà đại sư huynh lại có thể dùng chân khí hất văng hai người?

Chân khí khổng lồ như vậy, thật sự chỉ là Luyện Khí cửu trọng sao?

Hai người bọn họ vừa rồi còn giống như chiến thần, hiện tại lại giống như hai con gà bị đại sư huynh dạy dỗ.

Hồ Đồ Đồ lộ ra ánh mắt không thể tin nhìn u Dương, đại sư huynh thật sự chỉ là Luyện Khí cửu trọng?

Hồ Đồ Đồ nhớ lại lời nói vừa nãy của Trần Trường Sinh.

“Nếu như đại sư huynh muốn làm chưởng giáo của Thanh Vân tông, ba người chúng ta cũng không có ý kiến!”

Nếu các huynh không có ý kiến, Đồ Đồ ta cũng không có ý kiến!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook